Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 37
Bộ dạng hắn rất nhiệt tình hận không thể lao lên mà trực tiếp đấm bóp cho tinh gia.
Vài thiếu nữ phía sau hắn là người của triệu gia nhanh chóng lả lướt tiến lên tiếng nỉ tiếng non bên cạnh tinh gia, nhưng khi
nhìn đến Võ Thừa thì lại thoáng chần chừ, không dám bước tiếp.
Tinh gia ánh mắt lại tỏa sáng, toát ra ý vị thâm trường nhìn về Triệu Ma La.
– Tên này cũng thật biết hưởng thụ a. đi đâu cũng có nữ nhân theo sau để hầu hạ.
Võ Thừa thì nhìn một màn như vậy ánh mắt nhìn người Triệu gia càng thêm chán ghét.
Lúc này trường ngạo cũng đã tu luyện xong hắn mở mắt thấy một màn như vậy cũng ngẩn ra. trường ngạo nhìn về phía Triệu
Ma La rằng từng chữ.
– Triệu Gia sẽ bị diệt
Triệu Ma La nghe trường ngạo nói vậy giận quá hóa cười.
– Bằng vào ngươi?
Nói xong hắn chắp tay với hai người Tinh Gia.
– Hai vị…
lời còn chưa nói xong Võ thừa đã phất tay.
– Nhiều lời, hôm nay người chết đã đủ nhiều nên ta sẽ không giết người thêm nửa. Nội trong mười hơi thở ta gặp một người
họ Triệu liền giết một người.
võ thừa lời nói như chém đinh chặt sắt khiến cho đám người Triệu Gia sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
– Được… Hảo… các ngươi cứ chờ xem, đừng tưởng bằng vào ba người các ngươi có thể lay động được cổ thụ. Triệu Gia ta
cũng là Gia tộc truyền thừa lâu đời đứng vững bên trong thành Ngan Bạc mấy trăm năm qua các ngươi nghĩ dễ ăn sau?
– Còn hai hơi thở.
võ thừa nhàn nhạt mở miệng, âm thanh lạnh lùng, Triệu Ma La sắc mặt càng lúc càng âm trầm sau đó hắn phất tay quay lưng
rời đi hai cô gái đang bóp vai cho tinh gia cũng nhanh chóng đuổi theo, tinh gia nhìn theo có chút tiếc nuối.
– Ai da đầu đất a. ngươi không đợi ta hưởng thụ thêm chút xíu a. thiệt là con mẹ nó có nữ nhân đấm bóp không gì sung sướng
hơn.
tinh gia không ngừng tiếc nuối thở dài trên mặt hắn còn lộ rõ dư vị không cam. Những ngày qua hắn thật sự có chút căng
thẳng.
võ thừa quái dị nhìn tinh gia còn trường ngạo thì lắc đầu cười khổ. tính cách của tinh gia hai người bọn họ đã sớm quen như
vậy.
Cùng lúc này có một đám người cũng đi đến. đi đầu là một cô gái mặc một bộ váy đỏ da trắng môi hồng nàng đi đến trước mặt
võ thừa cùng tinh gia rồi nhẹ nhàng cúi người mở miệng.
– Ba vị. Tiểu nữ xin chào!
Võ thừa nhìn cô gái khí tức nàng có phần quen thuộc. nhưng cũng rất xa lạ. hắn cũng không biết tại sao như vậy. tinh gia vừa
gặp người này ánh mắt sáng rỡ. hắn lập tức chắp tay sau lưng vẻ mặt đầy lạnh lùng cao ngạo. hất cằm lên bày ra bộ dạng
cao thủ tịch mịch. nhưng những gì hắn làm cũng chỉ thu hút ánh mắt của những người phía sau người con gái đó.
võ thừa nhìn cô gái thoáng qua cũng gật đầu.
– Ta tên Võ thừa. Đây là trường ngạo, còn người kia…
võ thừa chỉ tay về phía tinh gia vừa định mở miệng nhưng tinh gia phất tay nói.
Ta là anh hùng xuất thiếu niên, anh minh thần võ, đẹp trai phong độ, chung tình bậc nhất, am hiểu mọi ngóc ngách của hồng
trần, khiến cho người người tôn sùng yêu mến, họ gọi ta là…Tinh Gia Tử.
– Ồ…
Khóe miệng Trường Ngạo co giật liên tục, còn Võ Thừa thì mặt như khúc gỗ, riêng đám người đi theo sau thiếu nữ kia nhìn
tinh gia ánh mắt có phần cổ quái, tinh gia đang lân lân trong bối cảnh mọi người chú mục trong lòng rất đắc ý.
Trường ngạo lúc này thấy không khí có phần quỷ dị vội ho khục khục một tiếng sau đó mở miệng.
– Cô nương có lẽ là người lưu gia?
Thiếu nữ nhẹ gật đầu nhẹ giọng mở miệng.
– Đúng vậy tiểu nữ là người lưu gia ta tên Lưu Mị Nhi, đây là hạng ba trưởng lão cùng tô nhỉ trưởng lão…
nàng giới thiệu một vòng tất cả những người phía sau mình ai nấy đều gật đầu chào hỏi bộ dạng rất khiêm tốn với ba người
tinh gia.
– Chẳng biết ba vị là đệ tử của thế gia nào.
Lưu Mị Nhi nhìn võ thừa khẽ hỏi.
Tinh gia nhanh chóng trả lời.
– Chúng ta không thuộc về nơi này nhưng có chút sâu xa với gia tộc Trần Gia của hắn. tinh gia chỉ tay về phía trường ngạo.
lưu mị nhi cũng nhìn về phía trường ngạo ánh mắt có chút kinh ngạc.
– Huynh là người của trần gia? ta nghe nói gia tộc huynh năm đó gặp nạn ở trong hiệp hội gia tộc.
nàng có chút thâm ý nhìn về trường ngạo.
– Đúng vậy năm đó gia tộc ta đã bị Triệu gia cùng một số gia tộc phụ thuộc của triệu gia âm thầm tính toán. ta là người duy
nhất còn sống. nói đến đây trường ngạo ánh mắt có chút đỏ hồng nhìn về phía đám người triệu gia vừa rời đi.
lưu mị nhi gật đầu. chuyện năm đó không phải chuyện nhỏ nhặt gì trần gia năm đó tuy có xuống dốc nhưng vẫn là một trong
10 gia tộc đứng đầu thành Ngan Bạc.
– Được rồi ngươi không phải đến đây để nói những chuyện này thôi chứ? tinh gia nhìn lưu mị nhi đôi chân mày nhúng nhúng
vài cái mở miệng.
lưu mị nhi cười cười nhìn về phía võ thừa. nàng mở miệng nhỏ nhắn.
– Ta nhận được truyền thừa của bát điện chủ Lữ lập tuyết nàng nói khi gập truyền nhân của trượng phu nàng nên chiếu cố cho
hắn đôi chút.
nói đến đây ánh mắt nàng nhìn võ thừa có chút ngượng ngùng. võ thừa thì chau mày, hắn cũng nhận được truyền thừa của
lâm duẫn nên khi gặp khí tức của lưu mị nhi hắn cảm giác thân thuộc lại xa lạ.
Vài thiếu nữ phía sau hắn là người của triệu gia nhanh chóng lả lướt tiến lên tiếng nỉ tiếng non bên cạnh tinh gia, nhưng khi
nhìn đến Võ Thừa thì lại thoáng chần chừ, không dám bước tiếp.
Tinh gia ánh mắt lại tỏa sáng, toát ra ý vị thâm trường nhìn về Triệu Ma La.
– Tên này cũng thật biết hưởng thụ a. đi đâu cũng có nữ nhân theo sau để hầu hạ.
Võ Thừa thì nhìn một màn như vậy ánh mắt nhìn người Triệu gia càng thêm chán ghét.
Lúc này trường ngạo cũng đã tu luyện xong hắn mở mắt thấy một màn như vậy cũng ngẩn ra. trường ngạo nhìn về phía Triệu
Ma La rằng từng chữ.
– Triệu Gia sẽ bị diệt
Triệu Ma La nghe trường ngạo nói vậy giận quá hóa cười.
– Bằng vào ngươi?
Nói xong hắn chắp tay với hai người Tinh Gia.
– Hai vị…
lời còn chưa nói xong Võ thừa đã phất tay.
– Nhiều lời, hôm nay người chết đã đủ nhiều nên ta sẽ không giết người thêm nửa. Nội trong mười hơi thở ta gặp một người
họ Triệu liền giết một người.
võ thừa lời nói như chém đinh chặt sắt khiến cho đám người Triệu Gia sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
– Được… Hảo… các ngươi cứ chờ xem, đừng tưởng bằng vào ba người các ngươi có thể lay động được cổ thụ. Triệu Gia ta
cũng là Gia tộc truyền thừa lâu đời đứng vững bên trong thành Ngan Bạc mấy trăm năm qua các ngươi nghĩ dễ ăn sau?
– Còn hai hơi thở.
võ thừa nhàn nhạt mở miệng, âm thanh lạnh lùng, Triệu Ma La sắc mặt càng lúc càng âm trầm sau đó hắn phất tay quay lưng
rời đi hai cô gái đang bóp vai cho tinh gia cũng nhanh chóng đuổi theo, tinh gia nhìn theo có chút tiếc nuối.
– Ai da đầu đất a. ngươi không đợi ta hưởng thụ thêm chút xíu a. thiệt là con mẹ nó có nữ nhân đấm bóp không gì sung sướng
hơn.
tinh gia không ngừng tiếc nuối thở dài trên mặt hắn còn lộ rõ dư vị không cam. Những ngày qua hắn thật sự có chút căng
thẳng.
võ thừa quái dị nhìn tinh gia còn trường ngạo thì lắc đầu cười khổ. tính cách của tinh gia hai người bọn họ đã sớm quen như
vậy.
Cùng lúc này có một đám người cũng đi đến. đi đầu là một cô gái mặc một bộ váy đỏ da trắng môi hồng nàng đi đến trước mặt
võ thừa cùng tinh gia rồi nhẹ nhàng cúi người mở miệng.
– Ba vị. Tiểu nữ xin chào!
Võ thừa nhìn cô gái khí tức nàng có phần quen thuộc. nhưng cũng rất xa lạ. hắn cũng không biết tại sao như vậy. tinh gia vừa
gặp người này ánh mắt sáng rỡ. hắn lập tức chắp tay sau lưng vẻ mặt đầy lạnh lùng cao ngạo. hất cằm lên bày ra bộ dạng
cao thủ tịch mịch. nhưng những gì hắn làm cũng chỉ thu hút ánh mắt của những người phía sau người con gái đó.
võ thừa nhìn cô gái thoáng qua cũng gật đầu.
– Ta tên Võ thừa. Đây là trường ngạo, còn người kia…
võ thừa chỉ tay về phía tinh gia vừa định mở miệng nhưng tinh gia phất tay nói.
Ta là anh hùng xuất thiếu niên, anh minh thần võ, đẹp trai phong độ, chung tình bậc nhất, am hiểu mọi ngóc ngách của hồng
trần, khiến cho người người tôn sùng yêu mến, họ gọi ta là…Tinh Gia Tử.
– Ồ…
Khóe miệng Trường Ngạo co giật liên tục, còn Võ Thừa thì mặt như khúc gỗ, riêng đám người đi theo sau thiếu nữ kia nhìn
tinh gia ánh mắt có phần cổ quái, tinh gia đang lân lân trong bối cảnh mọi người chú mục trong lòng rất đắc ý.
Trường ngạo lúc này thấy không khí có phần quỷ dị vội ho khục khục một tiếng sau đó mở miệng.
– Cô nương có lẽ là người lưu gia?
Thiếu nữ nhẹ gật đầu nhẹ giọng mở miệng.
– Đúng vậy tiểu nữ là người lưu gia ta tên Lưu Mị Nhi, đây là hạng ba trưởng lão cùng tô nhỉ trưởng lão…
nàng giới thiệu một vòng tất cả những người phía sau mình ai nấy đều gật đầu chào hỏi bộ dạng rất khiêm tốn với ba người
tinh gia.
– Chẳng biết ba vị là đệ tử của thế gia nào.
Lưu Mị Nhi nhìn võ thừa khẽ hỏi.
Tinh gia nhanh chóng trả lời.
– Chúng ta không thuộc về nơi này nhưng có chút sâu xa với gia tộc Trần Gia của hắn. tinh gia chỉ tay về phía trường ngạo.
lưu mị nhi cũng nhìn về phía trường ngạo ánh mắt có chút kinh ngạc.
– Huynh là người của trần gia? ta nghe nói gia tộc huynh năm đó gặp nạn ở trong hiệp hội gia tộc.
nàng có chút thâm ý nhìn về trường ngạo.
– Đúng vậy năm đó gia tộc ta đã bị Triệu gia cùng một số gia tộc phụ thuộc của triệu gia âm thầm tính toán. ta là người duy
nhất còn sống. nói đến đây trường ngạo ánh mắt có chút đỏ hồng nhìn về phía đám người triệu gia vừa rời đi.
lưu mị nhi gật đầu. chuyện năm đó không phải chuyện nhỏ nhặt gì trần gia năm đó tuy có xuống dốc nhưng vẫn là một trong
10 gia tộc đứng đầu thành Ngan Bạc.
– Được rồi ngươi không phải đến đây để nói những chuyện này thôi chứ? tinh gia nhìn lưu mị nhi đôi chân mày nhúng nhúng
vài cái mở miệng.
lưu mị nhi cười cười nhìn về phía võ thừa. nàng mở miệng nhỏ nhắn.
– Ta nhận được truyền thừa của bát điện chủ Lữ lập tuyết nàng nói khi gập truyền nhân của trượng phu nàng nên chiếu cố cho
hắn đôi chút.
nói đến đây ánh mắt nàng nhìn võ thừa có chút ngượng ngùng. võ thừa thì chau mày, hắn cũng nhận được truyền thừa của
lâm duẫn nên khi gặp khí tức của lưu mị nhi hắn cảm giác thân thuộc lại xa lạ.
Bình luận facebook