Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 46
Đám người định quay lưng đi chợt nghe tinh gia lên tiếng.
– Đem theo đống rác rưởi mà các ngươi nói là sính lễ đi luôn đi. Ta thấy những thứ này nên đem đến kỹ viện có lẽ nữ nhân ở
đó không từ chối đâu.
Nhất thời triệu gia ai nấy sắc mặt lúc xanh lúc trắng nhưng rồi 2 người trong số đó cũng mang theo cái được gọi là sính lễ một
lượt rời đi. Lão giả trong đám người triệu gia vô cùng tức giận nhưng người này tâm cơ cũng có. Hay người tinh gia quá thần
bí làm cho hắn có cảm giác nếu mạnh mẽ động thủ hắn sẽ phải hối hận nên hắn cũng kìm chế oán hận trong lòng mà rời đi.
Ngay khi đám người triệu gia rời đi thần sắc hạ tư diệp cũng nghiêm túc chấp tay.
– Hai vị mời theo ta. Lão tổ muốn gặp mặt hai vị. Ánh mắt tinh gia lóe lên sau đó nhìn về phía vài vị trưởng lão hạ gia lúc trước
có tâm tư nói giúp cho Triệu gia. Sắc mặt hắn lạnh lẽo làm cho mấy vị trưởng lão trong lòng một hồi rét lạnh.
Hạ tư diệp cũng nhìn ra tâm tư của tinh gia khẽ quát. Mấy người các ngươi ở lại đây ta sẽ nói chuyện với các ngươi sau. Sau
đó hắn chắp tay khẽ gật đầu về phía hạ khuê phía sau. Nàng liền đi đến cùng trường ngạo sau đó nhẹ giọng lên tiếng.
– Tinh gia, Võ thừa đại ca mời theo ta.
Trường ngạo cũng khẽ gật đầu cùng hai người rồi cùng tiến sâu vào bên trong chính đường. Đi qua một hành lang dài cuối
cùng hạ khuê dừng chân ở bên ngoài một căn nhà trúc đơn sơ. Nàng khẽ cúi đầu với hai người tinh gia rồi nhìn trường ngạo.
Hắn liền hiểu ý.
– Khuê muội đến a. Ta kể cho nàng nghe về chuyến hành trình của ta từ khi chúng ta chia tay trong rừng.
Sau đó hai người nắm tay rời đi chỉ còn lại tinh gia cùng võ thừa đứng trước căn nhà trúc. Phía trước căn nhà có một cái bàn
đá bày sẵn một ấm trà. Một lão giã vận một bộ thanh bào mộc mạc có phần cũ kĩ đi ra. Lão cười cười nhìn về phía tinh gia
cùng võ thừa sau đó chắp tay với tinh gia cùng võ thừa âm thanh khàn khàn mở miệng.
Hai vị đạo hữu mời ngồi…
Tinh gia nhìn lão giả một cái rồi cười cười đi đến bàn đá. Võ thừa cũng ngồi xuống bên cạnh.
– Hai vị ta tự giới thiệu ta tên Hạ Đồ hai vị cứ gọi ta là Đồ lão là được. Xin đa tạ hai vị đã cứu mạng lũ tiểu bối trong rừng,
chuyện trước đó ta đã nghe Hạ nam kể lại. Hôm nay gặp mặt quả nhiên không sai, nếu ta đoán không lầm đạo hữu đã vượt
qua thái ất cảnh? Còn tiểu hữu kia là linh hồn sư?
Lão giả cười cười tự nhiên nói chuyện khiến người ta có cảm giác gần gũi khó tả.
Tinh gia cười cười đầy thần bí. Cũng không phản bác lời Đồ lão, cũng không đồng ý, hắn cũng nhẹ giọng mở miệng.
– Đồ lão tu vi đã là thái ất ngũ trọng đỉnh phong có lẽ không đến 10 năm sẽ có đột phá nhĩ?
Lão giả nghe tinh gia nói ánh mắt cũng không có gì kinh ngạc nhìn tinh gia hắn giữ vẻ mặt ôn hòa nói tiếp.
– Đúng vậy nếu không có gì xảy ra nội trong tầm đó thời gian lão phu sẽ đột phá thái ất lục trọng. Nhưng…
Nói đến đây lão giả thần sắc có chút ngưng trọng.
– Có lẽ nước xa không cứu được lửa gần. Chắc hẳn hai vị cũng biết đại chiến sắp tới.
Tinh gia cùng võ thừa gật gù.
– Hiệp hội gia tộc sao. Ta nghỉ với tu vi của Đồ lão ở thành ngan bạc này chắc không có mấy người làm hại được lão chứ?
Lão giả thở dài một hơi rồi lên tiếng.
– Hai vị đã thấy chuyện vừa xảy ra lúc nảy. Triệu gia kia đã từ lâu muốn thôn tính Hạ gia ta.
– Lão không đấu được với cường giả thái ất của Triệu gia sao? Tinh gia trả lời.
– Hừ. Lão thất phu Triệu gia hắn không phải đối thủ của ta. Nhưng.
Nói đến đây thần sắc của Đồ lão khẽ ngưng trọng.
– Phía sau Triệu gia là Độc tà tông hai vị cũng hiểu, môn phái này tâm ngoan thủ lạt. Tông chủ của Độc tà tông rất muốn
khuếch trương thế lực của mình nên không ngại đưa chân tay vào rất nhiều gia tộc hồng thôn tính từ đó.
Hạ gia ta nhiều lần không đồng ý nên đã là cái gai trong mắt bọn họ. Để diệt Hạ gia Độc tà tông đã phái một cường giả thái ất
lục trọng làm trưởng lão của Triệu gia. Đó mới là cái ta e ngại.
Đồ lão thở dài một hơi rồi nói tiếp.
– Nếu là thái ất lục trọng lão phu cũng có khả năng đánh một trận nhưng ta lại rất e ngại thủ đoạn dùng độc của tông môn này.
Các vị cũng biết Trần gia vì sao bị diệt. Đó cũng là do Độc tà tông tính toán mà ra. Vì vậy ta có một đề nghị không biết hai vị có
hứng thú?
Tinh gia nghe Đồ lão nói cặp mắt hơi hiếp lại sao đó nhìn lão giả mở miệng.
– Ta cũng không thích vòng vo. Đồ lão cứ nói.
Đồ lão gật đầu.
– Hai vị. Chỉ cần hai vị cầm chân tên trưởng lão của Độc tà tông kia khi hắn xuất hiện trong chiến trường là đủ.
– Đồ lão có gì cho chúng ta sao?
Tinh gia khóe miệng cười cười đầy thâm ý.
Đồ lão trầm ngâm đôi chút rồi ánh mắt quyết đoán mở miệng.
– Không dấu hai vị Hạ gia hơn 500 năm trước từng là một thế lực lớn ở trung tâm của đại lục. Ta nói vậy hai vị chắc cũng hiểu
nếu có thể đứng chân tại trung tâm đại lục thì Hạ gia ta lúc ấy tuy không phải cường hãn vô kỵ nhưng cũng là một gia tộc có
địa vị nhất định không có mấy thế lực dám trêu vào. Đáng tiếc.
Đồ lão thở dài một hơi như nhớ lại thời oanh liệt.
– Năm đó đại chiến quy mô xảy ra giữa Thâm Uyên đại địa cùng Linh Huyền đại địa, còn được thế nhân khi đó gọi là Đại Chiến
Uyên Linh trận chiến đó rất nhiều cường giả đã vẫn lạc. Bản thân hạ gia khi đó gần như tất cả cường giả thái ất cùng với Kim
Cang Cảnh, đều vẫn lạc, ngay cả Vô Thượng cũng không tránh khỏi, hơn hết là Lão Tổ Hạ Gia khi đó đã vượt qua Vô Thượng
chạm vào một bước kia. cũng vì trận chiến năm đó mà thân mang thương tích chết trong tàng lụi.
– Đem theo đống rác rưởi mà các ngươi nói là sính lễ đi luôn đi. Ta thấy những thứ này nên đem đến kỹ viện có lẽ nữ nhân ở
đó không từ chối đâu.
Nhất thời triệu gia ai nấy sắc mặt lúc xanh lúc trắng nhưng rồi 2 người trong số đó cũng mang theo cái được gọi là sính lễ một
lượt rời đi. Lão giả trong đám người triệu gia vô cùng tức giận nhưng người này tâm cơ cũng có. Hay người tinh gia quá thần
bí làm cho hắn có cảm giác nếu mạnh mẽ động thủ hắn sẽ phải hối hận nên hắn cũng kìm chế oán hận trong lòng mà rời đi.
Ngay khi đám người triệu gia rời đi thần sắc hạ tư diệp cũng nghiêm túc chấp tay.
– Hai vị mời theo ta. Lão tổ muốn gặp mặt hai vị. Ánh mắt tinh gia lóe lên sau đó nhìn về phía vài vị trưởng lão hạ gia lúc trước
có tâm tư nói giúp cho Triệu gia. Sắc mặt hắn lạnh lẽo làm cho mấy vị trưởng lão trong lòng một hồi rét lạnh.
Hạ tư diệp cũng nhìn ra tâm tư của tinh gia khẽ quát. Mấy người các ngươi ở lại đây ta sẽ nói chuyện với các ngươi sau. Sau
đó hắn chắp tay khẽ gật đầu về phía hạ khuê phía sau. Nàng liền đi đến cùng trường ngạo sau đó nhẹ giọng lên tiếng.
– Tinh gia, Võ thừa đại ca mời theo ta.
Trường ngạo cũng khẽ gật đầu cùng hai người rồi cùng tiến sâu vào bên trong chính đường. Đi qua một hành lang dài cuối
cùng hạ khuê dừng chân ở bên ngoài một căn nhà trúc đơn sơ. Nàng khẽ cúi đầu với hai người tinh gia rồi nhìn trường ngạo.
Hắn liền hiểu ý.
– Khuê muội đến a. Ta kể cho nàng nghe về chuyến hành trình của ta từ khi chúng ta chia tay trong rừng.
Sau đó hai người nắm tay rời đi chỉ còn lại tinh gia cùng võ thừa đứng trước căn nhà trúc. Phía trước căn nhà có một cái bàn
đá bày sẵn một ấm trà. Một lão giã vận một bộ thanh bào mộc mạc có phần cũ kĩ đi ra. Lão cười cười nhìn về phía tinh gia
cùng võ thừa sau đó chắp tay với tinh gia cùng võ thừa âm thanh khàn khàn mở miệng.
Hai vị đạo hữu mời ngồi…
Tinh gia nhìn lão giả một cái rồi cười cười đi đến bàn đá. Võ thừa cũng ngồi xuống bên cạnh.
– Hai vị ta tự giới thiệu ta tên Hạ Đồ hai vị cứ gọi ta là Đồ lão là được. Xin đa tạ hai vị đã cứu mạng lũ tiểu bối trong rừng,
chuyện trước đó ta đã nghe Hạ nam kể lại. Hôm nay gặp mặt quả nhiên không sai, nếu ta đoán không lầm đạo hữu đã vượt
qua thái ất cảnh? Còn tiểu hữu kia là linh hồn sư?
Lão giả cười cười tự nhiên nói chuyện khiến người ta có cảm giác gần gũi khó tả.
Tinh gia cười cười đầy thần bí. Cũng không phản bác lời Đồ lão, cũng không đồng ý, hắn cũng nhẹ giọng mở miệng.
– Đồ lão tu vi đã là thái ất ngũ trọng đỉnh phong có lẽ không đến 10 năm sẽ có đột phá nhĩ?
Lão giả nghe tinh gia nói ánh mắt cũng không có gì kinh ngạc nhìn tinh gia hắn giữ vẻ mặt ôn hòa nói tiếp.
– Đúng vậy nếu không có gì xảy ra nội trong tầm đó thời gian lão phu sẽ đột phá thái ất lục trọng. Nhưng…
Nói đến đây lão giả thần sắc có chút ngưng trọng.
– Có lẽ nước xa không cứu được lửa gần. Chắc hẳn hai vị cũng biết đại chiến sắp tới.
Tinh gia cùng võ thừa gật gù.
– Hiệp hội gia tộc sao. Ta nghỉ với tu vi của Đồ lão ở thành ngan bạc này chắc không có mấy người làm hại được lão chứ?
Lão giả thở dài một hơi rồi lên tiếng.
– Hai vị đã thấy chuyện vừa xảy ra lúc nảy. Triệu gia kia đã từ lâu muốn thôn tính Hạ gia ta.
– Lão không đấu được với cường giả thái ất của Triệu gia sao? Tinh gia trả lời.
– Hừ. Lão thất phu Triệu gia hắn không phải đối thủ của ta. Nhưng.
Nói đến đây thần sắc của Đồ lão khẽ ngưng trọng.
– Phía sau Triệu gia là Độc tà tông hai vị cũng hiểu, môn phái này tâm ngoan thủ lạt. Tông chủ của Độc tà tông rất muốn
khuếch trương thế lực của mình nên không ngại đưa chân tay vào rất nhiều gia tộc hồng thôn tính từ đó.
Hạ gia ta nhiều lần không đồng ý nên đã là cái gai trong mắt bọn họ. Để diệt Hạ gia Độc tà tông đã phái một cường giả thái ất
lục trọng làm trưởng lão của Triệu gia. Đó mới là cái ta e ngại.
Đồ lão thở dài một hơi rồi nói tiếp.
– Nếu là thái ất lục trọng lão phu cũng có khả năng đánh một trận nhưng ta lại rất e ngại thủ đoạn dùng độc của tông môn này.
Các vị cũng biết Trần gia vì sao bị diệt. Đó cũng là do Độc tà tông tính toán mà ra. Vì vậy ta có một đề nghị không biết hai vị có
hứng thú?
Tinh gia nghe Đồ lão nói cặp mắt hơi hiếp lại sao đó nhìn lão giả mở miệng.
– Ta cũng không thích vòng vo. Đồ lão cứ nói.
Đồ lão gật đầu.
– Hai vị. Chỉ cần hai vị cầm chân tên trưởng lão của Độc tà tông kia khi hắn xuất hiện trong chiến trường là đủ.
– Đồ lão có gì cho chúng ta sao?
Tinh gia khóe miệng cười cười đầy thâm ý.
Đồ lão trầm ngâm đôi chút rồi ánh mắt quyết đoán mở miệng.
– Không dấu hai vị Hạ gia hơn 500 năm trước từng là một thế lực lớn ở trung tâm của đại lục. Ta nói vậy hai vị chắc cũng hiểu
nếu có thể đứng chân tại trung tâm đại lục thì Hạ gia ta lúc ấy tuy không phải cường hãn vô kỵ nhưng cũng là một gia tộc có
địa vị nhất định không có mấy thế lực dám trêu vào. Đáng tiếc.
Đồ lão thở dài một hơi như nhớ lại thời oanh liệt.
– Năm đó đại chiến quy mô xảy ra giữa Thâm Uyên đại địa cùng Linh Huyền đại địa, còn được thế nhân khi đó gọi là Đại Chiến
Uyên Linh trận chiến đó rất nhiều cường giả đã vẫn lạc. Bản thân hạ gia khi đó gần như tất cả cường giả thái ất cùng với Kim
Cang Cảnh, đều vẫn lạc, ngay cả Vô Thượng cũng không tránh khỏi, hơn hết là Lão Tổ Hạ Gia khi đó đã vượt qua Vô Thượng
chạm vào một bước kia. cũng vì trận chiến năm đó mà thân mang thương tích chết trong tàng lụi.
Bình luận facebook