-
Chương 22: Hồ như thủy dằn mặt (1)
Sáng sớm như mọi ngày, Phụng Cơ đến Trịnh Thị bắt đầu lau chùi tolet nam. Cô nào là lau kính, lau bồn rửa tay, lau nền gạch, cũng may là thể lực được rèn luyện nên không đến mức ngất đi vì mệt, có điều cô sắp áp lực đến chết rồi.
Không sai, cô áp lực là do cái người ở cửa kia kìa. Trịnh Vỹ Thần từ lúc cô bắt đầu vào làm đã bắt ghế ngồi trước cửa tolet, ai mà muốn đi vào bên trong là sẽ thế này...
"Trịnh tổng!"- Nam nhân viên cúi chào, vốn dĩ đang "gấp" nhưng tự dưng gặp được ông thần con này ở đây cũng đủ để quên đi cái "gấp" trong người.
Trịnh Vỹ Thần nghịch nghịch cây bút trong tay, gật đầu xem như đáp trả.
Người đó bèn muốn bước lên đi vào bên trong nhưng đụng phải vật gì, thì ra Trịnh Vỹ Thần dùng chân gác lên tường chắn đường cậu trai kia, anh rất điềm nhiên nói: "Xuống tầng dưới đi đi."
"Thưa Trịnh tổng, ở tầng 4 mới có tolet, hôm nay thang máy lại bảo hành."
Trịnh Vỹ Thần nhìn cẫu ta bằng ánh mắt "bình thường": "Các cậu là nhân viên ở Trịnh thị, suốt ngày ngồi trong phòng máy lạnh thịt sẽ bị nhão ra nên tôi có nghĩa vụ giúp các cậu rèn luyện thân thể. Đi thang bộ đi!"
"Hả? À dạ..."
Đó vậy đó, suốt cả buổi sáng Trịnh Vỹ Thần như là cái máy giám sát giữ cửa, thật khiến Phụng Cơ vừa khó hiểu vừa buồn cười.
Bên ngoài Trịnh Vỹ Thần nhớ đến khi nãy nói chuyện với Trịnh Vỹ Khang, không kiềm được mà mỉm cười.
"Anh hai, anh và cái cô Cơ Cơ đó có gì không?"
"Hỏi thẳng như vậy có ý định gì sao?"
"Trả lời!"
"Điên rồi sao? Anh chỉ có mình tiểu Quyên thôi."
"Vậy thì tốt!"
"Ờ... à mà khoan đã, tốt gì cơ, này... "
Tít tít tít...
Kết thúc cuộc gọi, Trịnh Vỹ Thần biết mình phải làm gì rồi. Bắt một cái ghế giám sát ở tolet thôi.
Chỉ tiếc là sự việc không theo ý muốn, Gary đi xuống tận nơi, Trịnh Vỹ Thần vốn dĩ xem Gary như là một đại sứ của công việc, thé nên vừa thấy bóng cô nàng là bắt đầu phiền toái.
"Trịnh tổng, tới giờ họp rồi."
Nói có sai đâu, sao chỉ muốn thong thả một ngày cũng khó vậy nhỉ?
Trịnh Vỹ Thần xua tay: Họp gì mà họp, hủy đi."
Gary ngạc nhiên rồi lại nói: "Nhưng đây là cuộc họp cổ đông của công ty, rất quan trọng đó."
Trịnh Vỹ Thần nhíu mày: "Họp cổ đông không phải mới tổ chức gần đây sao?"
"... Là nửa năm trước."
Trịnh Vỹ Thần im lặng một lúc rồi phất tay: "Hủy đi."
Đúng lúc điện thoại của anh reo, Gary cũng biết chuyện mà im lặng. Trịnh Vỹ Thần vừa lên máy, Ngô Thành đã huyên thuyên một tràng dài.
"Ông thần con của tôi ơi, cậu thật sự là không quan tâm một chút gì đến công việc sao? Cuộc họp cổ đông nửa năm một lần rất quan trọng đó, hôm nay nghe nói đại cổ đông cũng chính là mẹ cậu cũng tham gia nghe họp đó, cậu có đi không đây?"
Trịnh Vỹ Thần nghiến răng tắt máy, quay sang quở trách Gary: "Sao không nói tôi biết có mẹ tôi?"
Gary cúi đầu: "Vậy có hủy cuộc họp không ạ?"
"Cô trêu tôi à, hủy cái gì mà hủy đi thôi."- Đùa, hủy cuộc họp này xem như là triệt đường sống của anh rồi, Trịnh Vỹ Thần anh chỉ ham chơi chứ không bị mất đi trí nhớ. Còn nhớ năm ngoái anh tự ý hủy cuộc họp thượng đỉnh bị Trịnh Phần biết được đã bắt anh chép ba trăm lần câu: Không lười biếng nữa.
Thật khủng hoảng mà.
Trịnh Vỹ Thần đứng lên bước vào thang máy, anh không hề biết Phụng Cơ cũng vừa bước bên trong ra, cô tựa vào cửa nhìn theo bóng lưng anh, khóe môi khẽ nâng lên.
"Cuộc họp cổ đông thông thường cũng phải diễn ra vài tiếng, đúng là cơ hội tốt rồi."
Ở dưới tầng trệt, Hồ Như Thủy bước vào đại sảnh, cô ta bận một bộ váy màu đỏ đắc tiền cùng những món trang sức xa hoa nên thu hút không ít ánh mắt của người xung quanh. Hồ Như Thủy đến quầy tiếp tân, cô ta tháo mắt kính xuống hỏi: "Tôi muốn gặp Trịnh Vỹ Thần."
"Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?"- Trúc Diễm đang loay hoay gì đó, nghe cô ta gọi thì quay lại lịch sự hỏi.
Hồ Như Thủy nghe vậy liền cười khẩy: "Cô biết tôi là ai không mà dám hỏi câu đó, bản tiểu thư muốn gặp mặt thì cần gì lịch hẹn chứ?"
Thấy thái độ ngạo mạn của Hồ Như Thủy, Trúc Diễm cũng khó chịu ra mặt, lập tức thay đổi ngữ khí: "Thật xin lỗi nhưng Trịnh tổng không tiếp người lạ."
"Cô! Thái độ gì đây, có tin tôi khiếu nại cô không?"- Hồ Như Thủy lớn tiếng.
"Bộ phận nhân sự chúng tôi đang rãnh rỗi đó, cô tự nhiên đi."- Trúc Diễm cũng không lui bước.
"Cô! Hóa ra là người của phòng nhân sự, sao lại đứng ở đây vào giờ làm việc, cô dám trốn việc à?"- Hồ Như Thủy híp mắt nhìn Trúc Diễm.
"Tôi không có nghĩa vụ giải thích với cô."- Thật là, cô là nhân viên mới nên chỉ muốn xuống quầy tiếp tân hỏi chỗ lấy nước thôi mà.
"Cô cho rằng mình là ai? Cô..."
Một nhân viên khác vừa tới thấy tình hình căng thẳng thì xen vào, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư bớt giận, từ sáng giờ Trịnh tổng vốn không có lên phòng làm việc mà chỉ ngồi... ngồi ở trước cửa tolet."
Hồ Như Thủy nghe xong thì ngay cả cơn giận cũng quên đi, cô ta đờ người hỏi: "Cái gì mà ngồi trước tolet chứ? Anh ấy có mát dây không thế?"
Nói rồi cô ta quay lưng đi về phía thang máy, nhưng vẫn nghe được Trúc Diễm coi trời bằng vung kia nói với nhân viên còn lại.
"Ăn mặc sang trọng vậy mà còn thua một cô gái lao công, thật thất bại mà, tôi nói Cơ Cơ xinh đẹp như vậy, Trịnh tổng sao lại không mê được."
"Ây da, cô bớt nói lại đi."
Hồ Như Thủy nghe xong, trong lòng càng thêm tức tối, Trịnh Vỹ Thần kia nếu anh dám có người nào khác thì em sẽ không để yên đâu.
Không sai, cô áp lực là do cái người ở cửa kia kìa. Trịnh Vỹ Thần từ lúc cô bắt đầu vào làm đã bắt ghế ngồi trước cửa tolet, ai mà muốn đi vào bên trong là sẽ thế này...
"Trịnh tổng!"- Nam nhân viên cúi chào, vốn dĩ đang "gấp" nhưng tự dưng gặp được ông thần con này ở đây cũng đủ để quên đi cái "gấp" trong người.
Trịnh Vỹ Thần nghịch nghịch cây bút trong tay, gật đầu xem như đáp trả.
Người đó bèn muốn bước lên đi vào bên trong nhưng đụng phải vật gì, thì ra Trịnh Vỹ Thần dùng chân gác lên tường chắn đường cậu trai kia, anh rất điềm nhiên nói: "Xuống tầng dưới đi đi."
"Thưa Trịnh tổng, ở tầng 4 mới có tolet, hôm nay thang máy lại bảo hành."
Trịnh Vỹ Thần nhìn cẫu ta bằng ánh mắt "bình thường": "Các cậu là nhân viên ở Trịnh thị, suốt ngày ngồi trong phòng máy lạnh thịt sẽ bị nhão ra nên tôi có nghĩa vụ giúp các cậu rèn luyện thân thể. Đi thang bộ đi!"
"Hả? À dạ..."
Đó vậy đó, suốt cả buổi sáng Trịnh Vỹ Thần như là cái máy giám sát giữ cửa, thật khiến Phụng Cơ vừa khó hiểu vừa buồn cười.
Bên ngoài Trịnh Vỹ Thần nhớ đến khi nãy nói chuyện với Trịnh Vỹ Khang, không kiềm được mà mỉm cười.
"Anh hai, anh và cái cô Cơ Cơ đó có gì không?"
"Hỏi thẳng như vậy có ý định gì sao?"
"Trả lời!"
"Điên rồi sao? Anh chỉ có mình tiểu Quyên thôi."
"Vậy thì tốt!"
"Ờ... à mà khoan đã, tốt gì cơ, này... "
Tít tít tít...
Kết thúc cuộc gọi, Trịnh Vỹ Thần biết mình phải làm gì rồi. Bắt một cái ghế giám sát ở tolet thôi.
Chỉ tiếc là sự việc không theo ý muốn, Gary đi xuống tận nơi, Trịnh Vỹ Thần vốn dĩ xem Gary như là một đại sứ của công việc, thé nên vừa thấy bóng cô nàng là bắt đầu phiền toái.
"Trịnh tổng, tới giờ họp rồi."
Nói có sai đâu, sao chỉ muốn thong thả một ngày cũng khó vậy nhỉ?
Trịnh Vỹ Thần xua tay: Họp gì mà họp, hủy đi."
Gary ngạc nhiên rồi lại nói: "Nhưng đây là cuộc họp cổ đông của công ty, rất quan trọng đó."
Trịnh Vỹ Thần nhíu mày: "Họp cổ đông không phải mới tổ chức gần đây sao?"
"... Là nửa năm trước."
Trịnh Vỹ Thần im lặng một lúc rồi phất tay: "Hủy đi."
Đúng lúc điện thoại của anh reo, Gary cũng biết chuyện mà im lặng. Trịnh Vỹ Thần vừa lên máy, Ngô Thành đã huyên thuyên một tràng dài.
"Ông thần con của tôi ơi, cậu thật sự là không quan tâm một chút gì đến công việc sao? Cuộc họp cổ đông nửa năm một lần rất quan trọng đó, hôm nay nghe nói đại cổ đông cũng chính là mẹ cậu cũng tham gia nghe họp đó, cậu có đi không đây?"
Trịnh Vỹ Thần nghiến răng tắt máy, quay sang quở trách Gary: "Sao không nói tôi biết có mẹ tôi?"
Gary cúi đầu: "Vậy có hủy cuộc họp không ạ?"
"Cô trêu tôi à, hủy cái gì mà hủy đi thôi."- Đùa, hủy cuộc họp này xem như là triệt đường sống của anh rồi, Trịnh Vỹ Thần anh chỉ ham chơi chứ không bị mất đi trí nhớ. Còn nhớ năm ngoái anh tự ý hủy cuộc họp thượng đỉnh bị Trịnh Phần biết được đã bắt anh chép ba trăm lần câu: Không lười biếng nữa.
Thật khủng hoảng mà.
Trịnh Vỹ Thần đứng lên bước vào thang máy, anh không hề biết Phụng Cơ cũng vừa bước bên trong ra, cô tựa vào cửa nhìn theo bóng lưng anh, khóe môi khẽ nâng lên.
"Cuộc họp cổ đông thông thường cũng phải diễn ra vài tiếng, đúng là cơ hội tốt rồi."
Ở dưới tầng trệt, Hồ Như Thủy bước vào đại sảnh, cô ta bận một bộ váy màu đỏ đắc tiền cùng những món trang sức xa hoa nên thu hút không ít ánh mắt của người xung quanh. Hồ Như Thủy đến quầy tiếp tân, cô ta tháo mắt kính xuống hỏi: "Tôi muốn gặp Trịnh Vỹ Thần."
"Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?"- Trúc Diễm đang loay hoay gì đó, nghe cô ta gọi thì quay lại lịch sự hỏi.
Hồ Như Thủy nghe vậy liền cười khẩy: "Cô biết tôi là ai không mà dám hỏi câu đó, bản tiểu thư muốn gặp mặt thì cần gì lịch hẹn chứ?"
Thấy thái độ ngạo mạn của Hồ Như Thủy, Trúc Diễm cũng khó chịu ra mặt, lập tức thay đổi ngữ khí: "Thật xin lỗi nhưng Trịnh tổng không tiếp người lạ."
"Cô! Thái độ gì đây, có tin tôi khiếu nại cô không?"- Hồ Như Thủy lớn tiếng.
"Bộ phận nhân sự chúng tôi đang rãnh rỗi đó, cô tự nhiên đi."- Trúc Diễm cũng không lui bước.
"Cô! Hóa ra là người của phòng nhân sự, sao lại đứng ở đây vào giờ làm việc, cô dám trốn việc à?"- Hồ Như Thủy híp mắt nhìn Trúc Diễm.
"Tôi không có nghĩa vụ giải thích với cô."- Thật là, cô là nhân viên mới nên chỉ muốn xuống quầy tiếp tân hỏi chỗ lấy nước thôi mà.
"Cô cho rằng mình là ai? Cô..."
Một nhân viên khác vừa tới thấy tình hình căng thẳng thì xen vào, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư bớt giận, từ sáng giờ Trịnh tổng vốn không có lên phòng làm việc mà chỉ ngồi... ngồi ở trước cửa tolet."
Hồ Như Thủy nghe xong thì ngay cả cơn giận cũng quên đi, cô ta đờ người hỏi: "Cái gì mà ngồi trước tolet chứ? Anh ấy có mát dây không thế?"
Nói rồi cô ta quay lưng đi về phía thang máy, nhưng vẫn nghe được Trúc Diễm coi trời bằng vung kia nói với nhân viên còn lại.
"Ăn mặc sang trọng vậy mà còn thua một cô gái lao công, thật thất bại mà, tôi nói Cơ Cơ xinh đẹp như vậy, Trịnh tổng sao lại không mê được."
"Ây da, cô bớt nói lại đi."
Hồ Như Thủy nghe xong, trong lòng càng thêm tức tối, Trịnh Vỹ Thần kia nếu anh dám có người nào khác thì em sẽ không để yên đâu.
Bình luận facebook