• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New TU LA TÌNH NHÂN (1 Viewer)

  • Chương 43: Sóng gió buổi đấu giá (2)

Buổi đấu giá còn hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu, trong đại sảnh cũng dần đông người hơn. Trịnh Vỹ Thần và Phụng Cơ ngồi vào một bàn gần sân khấu, những ánh mắt xung quanh có tò mò có khinh thường mà nhìn về cô và anh. Khả năng chịu đựng của Phụng Cơ không tồi, thấy Trịnh Vỹ Thần bên cạnh vẫn điềm nhiên như không thì cô cũng mặc kệ đám người xung quanh, càng nhìn càng thấy thái độ bình tĩnh này của Trịnh Vỹ Thần có phần kì lạ, cô hơi nghiêng đầu hỏi nhỏ.

“Anh bị đám người kia xem thường như vậy sao lại không có chút tức giận vậy?”

Trịnh Vỹ Thần nhướng mày, gương mặt góc cạnh quay sang nhìn cô, bờ môi hơi rướn lên tạo cho Phụng Cơ cảm giác nguy hiểm, anh cũng hơi nghiêng người kề sát cô, chậm rãi lên tiếng: “Ai nói tôi không tức giận? Lát nữa tôi muốn em dạy cho từng người bọn họ một bài học, tốt nhất là giống như Ansel khi nãy, điểm nguyệt khiến bọn họ đau đớn.”

Phụng Cơ quay sang dùng mắt lườm Trịnh Vỹ Thần một cái rồi nhìn sang chổ khác: “Thật không ngờ anh nhìn ra được chiêu thức của tôi, có điều tại sao tôi phải nghe lệnh anh?”

Trịnh Vỹ Thần ngồi thẳng người trở lại, anh cũng không chấp nhất cái thói quật cường của Phụng Cơ. Cô cũng chẳng dư hơi mà nói chuyện không nghiêm túc với Trịnh Vỹ Thần, ánh mắt vô tình nhìn qua cửa chính của đại sảnh.

Cảnh cửa lớn mở ra, tất cả mọi người đồng loạt đứng lên khách sáo chào hỏi người vừa bước vào. Phụng Cơ vừa nhìn thấy bà ta thì liền khẩn trương, bất giác cũng đứng lên. Là... Nguyễn Long Tuyết, bà ta cùng với một vài vệ sĩ thân cận bước vào, đám thuộc hạ đó vừa nhìn thấy Phụng Cơ thì liền khẽ cúi đầu, Nguyễn Long Tuyết đưa ánh mắt bình lặng như mặt nước nhìn cô.

Phụng Cơ rũ mắt không dám nhìn thẳng Nguyễn Long Tuyết, hai tay cô vô thức bấu chặt lại, một chút căng thẳng cùng bộ dáng áp lực này của cô bị Trịnh Vỹ Thần thu hết vào mắt, anh nhìn lướt qua Nguyễn Long Tuyết rồi đặt tay lên bờ vai trần của Phụng Cơ. Nguyễn Long Tuyết không vui thấy rõ nhưng vẫn giữ phong thái cao quý, bà ta nở nụ cười đáp lễ lại những ánh mắt kính nể xung quanh. Từ bên trong một căn phòng lớn, một người đàn ông trung niên bước ra, vừa nhìn thấy Nguyễn Long Tuyết tới thì vẻ mặt ông ta như là vớ được vàng mà chạy đến trước mặt bà ta nghiêng mình nịnh nọt.

“Nguyễn Long chủ tịch lặn lội đường xa đến đây, thật là vinh hạnh của lão già này.”

Nguyễn Long Tuyết thu hồi tầm mắt, không chút cảm xúc nói: “Alix tiên sinh quá lời, thật ra mà nói là tôi chỉ tiện đường ghé qua, xem có may mắn giành lấy được mảnh đất giá trị kia hay không thôi.”

Alix vừa nghe một tập đoàn máu mặt như “Nguyễn Long” có hứng thú với mảnh đất vàng của ông ta thì như là có một đống tiền bỏ vào túi màu cười ha hả, liền đuổi một vài tiểu thương nhỏ ra khỏi bàn để Nguyễn Long Tuyết ngồi, bà ta cười nhạt nói:

“Tôi muốn ngồi ở chổ có thể quan sát sân khấu, như bên kia chẳng hạng.”- Nguyễn Long Tuyết đưa mắt nhìn về chổ trống bên cạnh Phụng Cơ, Alix liền theo ý mà sắp xếp bà ta ngồi ở đó, đợi Nguyễn Long Tuyết vừa ngồi xuống gã ta định bước lên nịnh nọt tiếp thì một vệ sĩ bước lên ngăn lại, người đó lạnh giọng cảnh cáo: “Đi làm việc của ông đi.”

Alix liền không dám làm phiền mà xéo đi chổ khác. Phụng Cơ từ đầu tới cuối vẫn không dám ngồi xuống, cô ngây người đến lúc Trịnh Vỹ Thần đã ngồi xuống và nhẹ nhàng nói với cô: “Cơ Cơ, em sao vậy? Ngồi xuống đi.”

Phụng Cơ lấy can đảm nuốt một ngụm nước bọt, vẫn không dám động đậy, thấy vậy Trịnh Vỹ Thần bật cười: “Em sợ gì chứ?”

Dù là câu hỏi nhưng ánh mắt của Trịnh Vỹ Thần vẫn luôn đầy hàm ý cùng phán đoán nhìn Nguyễn Long Tuyết, anh biết rõ là người có thể khiến Phụng Cơ sợ hãi thành ra bộ dạng này chỉ có một mình Nguyễn Long Tuyết, Trịnh Vỹ Thần luôn cho rằng bà ta là người phụ nữ rất tàn ác, nhưng nhìn vẻ ngoài bình tĩnh và nhã nhã nhặn của bà ta thì thật khó nhận ra người này chính là thủ lĩnh của Kim Điêu Môn. Nguyễn Long Tuyết nở nụ cười nhạt quay đầu nhìn cô, điềm đạm nói: “Vị tiểu thư này, cô có thể ngồi xuống và đừng che tầm nhìn của tôi không?”

Trịnh Vỹ Thần cũng lên tiếng: “Nếu em thấy không thoải mái, hay là tôi đổi chổ với em.”

Phụng Cơ vừa định từ chối thì Nguyễn Long Tuyết bên cạnh đã nói: “Chổ nào nên ngồi chổ nào không nên, Cơ Cơ, con là người hiểu rõ nhất.”

Trịnh Vỹ Thần nhíu mày, ánh mắt của anh dần bị thay thế bởi sự suy tư nhìn Nguyễn Long Tuyết mà bà ta cũng thong thả đáp trả ánh mắt của anh. Phụng Cơ thấy tình hình dần căng thẳng thì ngồi xuống giữa hai người họ, lên tiếng: “Tôi, tôi ngồi ở đây đuợc rồi.”
Trịnh Vỹ Thần quay sang nhìn cô, anh mỉm cười nhìn cô: “Em cảm thấy ổn là được rồi, chủ tịch “Nguyễn Long” bà cũng không nên chuyên chế quá mức, dọa một cô gái gan lớn như cô ấy thành ra bộ dáng này, thật khiến tôi đau lòng.”

“Cậu đau lòng?”- Nguyễn Long Tuyết cười khẩy.

Phụng Cơ liền ngay lập tức ra hiệu cho Trịnh Vỹ Thần, anh vẫn không chịu hiểu chủ thượng là người không thể đụng vào hay sao? Cô chỉ sợ một lúc nữa ngay cả xác của Trịnh Vỹ Thần cô cũng không tìm được.

Nguyễn Long Tuyết không chú ý đến sự khó xử của Phụng Cơ, bà ta quay qua nhìn Trịnh Vỹ Thần một lúc rất lâu, dường như đang cố gắng đánh giá một món đồ, được một lúc bà ta hài lòng gật đầu, được lắm, thằng nhóc này cuối cùng cũng lớn rồi, tuy quả là có chút không chững chạc nhưng vẫn rất nổi bật.

“Phụng Cơ, con nhất quyết muốn giúp cậu ta sao?”

Phụng Cơ hít sâu một hơi rồi trả lời: “Con chỉ đi theo thôi, không có giúp gì cả.”

Nguyễn Long Tuyết cũng không muốn nói thêm, Phụng Cơ cầm lấy ly rượu muốn uống một ít để xóa bỏ sự áp lực trong lòng nhưng giữa chừng tay cô lại bị Trịnh Vỹ Thần nắm lại, anh đưa đến trước mặt cô một ly nước ép nói: “Viêm dạ dày, không được uống rượu.”

Phụng Cơ tuy rằng không muốn quá thân thiện với Trịnh Vỹ Thần trước mặt chủ thượng nhưng thật sự là bụng của cô bắt đầu đau âm ỉ, cô liền nhận lấy ly nước trái cây từ anh.

“Chào mừng toàn thể các vị khách quý đang có mặt ngày hôm nay, sau đây xin mời ngài Alix, chủ thầu của buổi đấu giá ngày hôm nay lên sân khấu phát biểu đôi lời.”- MC người Mỹ điển trai cất giọng nói lớn thu hút toàn bộ sự chú ý đều đổ vào sân khấu, ánh đèn cũng được bật sáng đến chói mắt.

Alix di chuyển thân hình mập mạp của mình một cách chậm rãi lên sân khấu, âm thanh già nua chậm rãi nói: “Dự án đấu giá của tôi năm ngoái thì đã công bố với truyền thông và vinh dự được các anh chị báo chí vinh danh là “mảnh đất vàng” của San Fransisco, nhờ vậy mà bây bây giờ tôi rất lấy làm hạnh phúc với sự có mặt của các vị ngày hôm nay, sau đây tôi sẽ nêu chi tiết đặc điểm của mảnh đất giá trị này.”

Tiếp theo đó là những thông tin cơ bản về mảnh đất này. Phụng Cơ cố gắng không để ý tới cơn đau ở bụng mà chăm chú lắng nghe, theo cô thấy ngoài vị trí địa lý, mảnh đất nằm ở khu vực trung tâm thành phố, thuận lợi cho việc kinh doanh thì chẳng còn điểm gì khiến cho hàng loạt các thương gia ào tới tranh giành cả, rốt cuộc đầu óc của người giàu có đang nghĩ gì?

“Tôi thật không hiểu tại sao anh lại hứng thú với mảnh đất này, tôi không nhìn ra giá trị tầm cao của nó.”- Phụng Cơ rất thẳng thắng đặt câu hỏi nhìn Trịnh Vỹ Thần.

Anh vẫn nhìn Alix đang huyên thuyên trên sân khấu về mảnh đất của ông ta giá trị thế nào, kinh khủng ra sao, mục đích là thu hút các con mồi ngu ngốc nâng giá lên. Một lúc lâu sau Trịnh Vỹ Thần cũng phát chán với màn diễn của ông ta, đương lúc Phụng Cơ cho rằng anh không trả lời mình thì anh quay lại, chậm rãi nói: “Giá trị thật sự phải nằm ở một nơi mà chỉ những người có tầm cao mới nhìn thấy.”

“Hả?”

Phụng Cơ nhíu mày, nhất thời không hiểu ẩn ý của anh, cái gì giá trị và tầm cao? Trịnh Vỹ Thần bật cười có vẻ rất hả hê, ngay tức khắc thì cô cũng đã hiểu rõ, Phụng Cơ đánh một cái khá mạnh vào cánh tay anh, cô nghiến răng tức giận: “Anh chơi tôi?”

Về nghĩa đen, Trịnh Vỹ Thần đang mắng cô hạn hẹp tầm nhìn, về nghĩa bóng rõ ràng anh đang chê cô lùn hơn anh. Đáng ghét, thật sự Phụng Cơ có một loại kích động chỉ muốn kéo đứt hết tóc của Trịnh Vỹ Thần. (_ _lll)

Trịnh Vỹ Thần chỉ cười chứ không nói gì thêm, anh đưa mắt nhìn về phía sau cô, Nguyễn Long Tuyết vẫn rất chăm chú nhìn lên sân khấu nhưng anh biết bà ta luôn theo dõi nhất cử nhất động của Phụng Cơ. Có thể đào tạo một cô gái 20 tuổi trở thành một sát thủ hàng đầu và có thể khiến cô chỉ cần nhìn thấy là sợ đến mất mật thì cũng đủ để Trịnh Vỹ Thần nhìn ra sự cao tay của người đàn bà này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom