-
CHƯƠNG 27
Ngày hôm sau Từ Luyến lại tải về một ứng dụng đặt thức ăn khác, thay thế cho ứng dụng cô đang dùng. Trông thấy boss bỗng dưng đổi apps, Trương Quả Nhi không hiểu, Từ Luyến lại không giải thích. Cô ấy đoán già đoán non …. Phải chăng là do nếu là khách hàng mới được giảm giá 15%?
Điều cô ấy cảm thấy lạ hơn là sau khi boss đổi ứng dụng thì soái ca giao nhận liên tiếp hai ngày cũng chẳng thấy giao cơm tới … Lẽ nào nhanh như vậy bọn họ đã vượt qua giai đoạn nồng nhiệt, chuyển qua thời gian rèn luyện sức chịu đựng?
Kìm nén nhiều lần, rốt cục Trương Quả Nhi không thể ngăn được hiếu kỳ, thừa dịp ăn trưa, cô ấy hỏi bâng quơ: “Boss, sao mấy ngày nay em không thấy anh Hướng?”
Nói xong cô ấy bắt đầu quan sát biểu hiện Từ Luyến, thấy boss không lộ ra bất kỳ nét bi thương nào, sắc mặt vẫn như thường trả lời cô ấy: “Gần đây anh ấy đang ôn bài!”
… Bình thản thế này, không có gì lạ sao?
Trương Quả Nhi hơi thất vọng, nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng. Tính tình Hướng Trường Không rất tốt, nói chuyện lớn tiếng còn chưa thấy huống chi là cãi nhau; còn boss thì …. Boss khinh thường chuyện cùng người khác cãi vã. Dù sao cãi vã cũng là biểu hiện của trạng thái tâm tình có biến động, từ trước đến nay ngoại trừ Hướng Trường Không thì cô ấy chưa từng thấy boss mình vì ai lại có biểu hiện như vậy.
Phía bên Ngụy Nhất Thần, A Mao mấy ngày nay cũng thu được không ít tin tức về Hướng Trường Không, ngay lập tức gọi điện thoại báo cáo cho Ngụy Nhất Thần.
“Thần ca, em nói ra sợ anh không tin … Thằng nhãi giao hàng đó tốt nghiệp đại học A đó!”
Từ sau sự việc của Từ Luyến, tâm tình của Ngụy Nhất Thần cực kỳ tệ hại, tối hôm qua lại say mèm, đến giờ vẫn còn nằm bẹp trên giường. Thanh âm của A Mao vang lên ong ong trong đầu anh ta, anh ta cầm di động ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương: “Đại học A? Đại học A nào?”
“Còn là đại học A nào nữa chứ … Đại học công nghệ A của thành phố A, nơi mà nằm mơ em cũng ước được lọt vào trong đó một lần!”
“…” Ngụy Nhất Thần im lặng, cảm giác càng ngày mình không hiểu hết được A Mao, “Cậu cũng có ý định thi vào đại học A à? Có từng nghĩ sẽ làm Tổng thống chưa?”
A Mao: “…”
Thần ca biết đả thương người rồi …. Coi như vết thương đã khôi phục được một nửa.
Anh ta húng hắng ho vài tiếng, rồi tiếp tục báp cáo: “Còn có chuyện kích thích hơn. Năm đó thằng nhãi đó đứng đầu bảng trong kỳ tuyển sinh chuyên ngành hàng đầu của đại học A, chuyên ngành phi thiết. Anh biết phi thiết là gì không?”
“…” Ngụy Nhất Thần mím mím môi, “Nhìn mặt chữ là biết, thiết kế máy bay!”
“Oa …. Thần ca, anh thật thông minh! Chính xác, đó là thiết kế máy bay!” A Mao chuẩn là đàn em tinh tế, luôn bắt trọn thời cơ nịnh bợ đại ca, “Nghe nói thành tích của nó rất tốt, còn được đề bạt học nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Tuy nhiên do nhà nó có chuyện nên đành phải từ bỏ cơ hội.”
Ngụy Nhất Thần vẫn nghe A Mao nói, tuy rằng anh ta không đáp lại, nhưng trong lòng anh ta không hề an tĩnh. Trong mắt anh ta, Hướng Trường Không chỉ là một tên giao thức ăn ngoài không hơn không kém. Nếu không phải vì người này quen với Từ Luyến, thì căn bản anh ta cũng chẳng thèm để ý đến một người như vậy. Vậy mà bây giờ A Mao lại nói tên giao thức ăn vớ vẩn đó lại là sư phụ Thiếu Lâm ẩn mình.
“Gia đình nó xảy ra chuyện gì?”
A Mao: “Tạm thời em vẫn chưa tra ra được. Tất cả đều là nhờ hỏi thăm mấy đàn em khóa dưới của nó. Hướng Trường Không tốt nghiệp ba năm rồi, trong trường vẫn con lan truyền thuyền thuyết của nó.”
Nói đến đây A Mao lại nhớ đến đôi mắt mơ màng của cô gái khi kể cho anh ta chuyện về Hướng Trường Không … Haizza, chuyện này không nên nói với Thần ca.
“Anh mày biết rồi! Tiếp tục tra tìm, có tin gì mới thì báo lại!”
“Vâng!”
Ngụy Nhất Thần bỏ điện thoại xuống, ánh mắt nhìn về chiếc đàn guitar bị đứt dây treo trên tường. Anh nhìn rất lâu, sau đó đi dép, bước đến, nhẹ gảy vài phím.
Âm thanh trầm thấp, lạc tiếng, phảng phất như ai đang thét gào.
Anh ta chậm rãi thu tay về, tâm trạng không yên.
Hướng Trường Không, đại học A, chuyên ngành phi thiết. Anh ta học đàn guitar, lại bị đứt đoạn?
Hướng Trường Không không biết Ngụy Nhất Thần cho người điều tra chuyện của anh. Hai ngày nay ngoại trừ giao thức ăn thì học bài. Từ Luyến sợ quấy rầy anh nên cố gắng cũng không nhắn tin cho Hướng Trường Không, anh cũng không chủ động liên hệ với cô.
Cầm thùng đồ ăn ra khỏi thang máy, Hướng Trường Không bấm chuông cửa nhà 1703, yên lặng đứng bên ngoài đợi. Rất nhanh có một người phụ nữ đi ra mở cửa, Hướng Trường Không giao thức ăn tươi cười: “Chúc chị dùng ngon miệng!”
“Cám ơn!” Cô ta nhận đồ ăn, rồi quay vào trong đóng cửa lại. Hướng Trường Không vẫn đứng trước cửa chưa đi. Hương nước hoa trên người phụ nữ kia rất giống với mùi của Từ Luyến. Khi ở bên cạnh Từ Luyến, anh cũng ngửi được mùi hương này.
Đã hai ngày không gặp Từ Luyến, anh cũng không gọi điện thoại cho cô … vậy mà chỉ cần thoang thoảng mùi hương giống với cô thì sự kích động anh chôn sâu trong đáy lòng lại bỗng chốc tuôn trào.
Anh rất muốn gặp cô.
Hai ngày, cho dù có đơn hàng giao ở công viên Ánh Sao, anh cũng không đi ngang cửa hàng Từ Luyến. Anh chợt nhớ ra còn hai đơn hàng phải giao, liền vội vàng đi đến thang máy, chạy nhanh đến công viên ánh sao.
Trong cửa hàng Từ Luyến, Trương Quả Nhi đang vùi đầu chọn thức ăn ngoài, chợt nghe tiếng phong linh reo lên leng keng, cô ấy thốt lên theo bản năng: “Xin kính chào quý khách!”
Cô ấy bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị nghênh đón, còn chưa bước chân ra khỏi quầy, chợt khựng lại: “Thần … Thần ca?”
“Xin chào!” Ngụy Nhất Thần bước vào cửa hàng, cánh cửa ở phía sau anh ta nhẹ nhàng khép lại.
Trong lòng Trương Quả Nhi dập dìu sóng to gió lớn. Ngụy Nhất Thần đến đây rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên chào hỏi cô ấy nhiệt tình như vậy. Tâm tình anh ta hôm nay quả nhiên tốt hơn, không sấm chớp đì đùng như hôm trước, quả thực có thể ví như trời mây trong trẻo.
Trương Quả Nhi đoán chuyện này có liên quan đến bó hoa anh ta đang ôm trong tay.
Không phải Ngụy Nhất Thần chưa từng tặng quà cho Từ Luyến. Anh ta từng tặng cô rượu vang, cũng hay tặng các món ăn đặc sản cuả nhiều quốc gia, nhưng chưa bao giờ tặng hoa. Đặc biệt là bó hoa to thế này, còn là hồng đỏ.
Trông thấy anh ta vào, Từ Luyến từ trên lầu đi xuống. Cô nhìn anh ta lạnh tanh, không biết được có còn tức giận chuyện hôm bữa hay không: “Anh lại đến đây làm gì?”
Đối diện với sắc mặt lạnh nhạt của Từ Luyến, Ngụy Nhất Thần đã sớm quen. Anh ta nâng bó hoa, đứng trước thang gác chờ cô. Khi Từ Luyến bước đến bậc cuối cùng thì dừng lại, Ngụy Nhất Thần mỉm cười, đưa bó hoa đến trước ngực: “Cái này tặng cho em, coi như đền tội lần trước.”
“Không cần!”
“Cần cần …. Lần trước là do anh sai, anh không nên kích động như vậy.” Vừa nói anh ta vừa nhét hoa vào trong ngực Từ Luyến, hương hoa thơm ngát chẳng mấy chốc vây lấy hai người, “Anh đảm bảo sau này sẽ không làm như vậy nữa.”
Con người của Ngụy Nhất Thần này nhìn qua thì bất cần đời, nhưng những chuyện anh ta đã hứa với Từ Luyến, anh ta đều làm được. Giống như lần trước, anh ta đảm bảo đám Chu Binh sẽ không đến gây sự, Từ Luyến tuy không để trong lòng nhưng xác thực từ đó đến này Chu Binh không lảng vảng đến nữa.
Cô nhìn anh ta đăm đăm, không lên tiếng.
Ngoài cửa hàng, Hướng Trường Không đến tìm Từ Luyến vừa vặn trong thấy cảnh tượng này. Anh chứng kiến khuôn mặt tươi rói của Ngụy Nhất Thần, cùng với bó hoa hồng thật lớn, đột nhiên nét mặt anh xa xầm lại. Anh không đi vào, quay đầu xe, lái đi mất.
Ba người ở bên trong không ai biết anh đã đến, Từ Luyến nhìn Ngụy Nhất Thần một lúc lâu sau mới mở miệng: “Có phải anh đã đi tìm Hướng Trường Không?”
Cô hỏi câu này không phải không có lý do, cô đã quen biết Ngụy Nhất Thần từ năm cấp ba. Tuy tính cách cô lạnh lùng, thích một mình một ngựa nhưng vẫn thu hút đám nam sinh thích chinh phục thử thách. Hơn nữa, cô cũng xinh, điều kiện gia đình lại khá giả, nên khi vào học, không ít nam sinh đua nhau đến tỏ tình.
Những nam sinh này lần lượt từng người cũng được gặp Ngụy Nhất Thần, cũng được anh ta làm công tác tư tưởng, đến học kỳ sau không còn bất cứ nam sinh đến tìm cô tỏ tình nữa.
Bây giờ cô và Hướng Trường Không quen nhau, dựa theo tính cách của Ngụy Nhất Thần, anh ta nhất định sẽ đến tìm Hướng Trường Không.
Nghe cô hỏi, Ngụy Nhất Thần cụp mắt, cười khổ: “Nhất định em phải đề cập về anh ta với anh sao?”
Từ Luyến quyết không buông: “Vậy là anh có đi tìm anh ấy không?”
Ngụy Nhất Thần nghiêng đầu, không kiên nhẫn: “Anh đã cho A Mao thăm dò qua người này, không ngờ là sinh viên xuất sắc của đại học A. Thì ra em đã biết từ trước?”
“Sau này em mới biết!” Từ Luyến hỏi tiếp, “Anh điều tra anh ấy làm gì?”
“Dĩ nhiên anh phải tìm hiểu. Chú và dì đều ở nước ngoài, trong nước chỉ có mình anh mới có thể xen mồm vào chuyện của em, anh không thể không biết lai lịch của anh ta sao?”
Từ Luyến mím mím môi, “Mẹ em mới từ nước ngoài về rồi.”
Ngụy Nhất Thần sững sờ, quay đầu lại nhìn Từ Luyến: “Dì về rồi sao? Sao em không nói sớm cho anh biết?”
Từ Luyến: “Mẹ cũng đã gặp Hướng Trường Không rồi!”
Ngụy Nhất Thần lập tức câm nín, qua một lúc lâu anh ta mới nở nụ cười trào phúng: “Thì ra là vậy …. Đã quấy rầy em rồi!”
Anh ta xoay người, đi thẳng ra ngoài.
Anh ta đi hướng ngược với Hướng Trường Không, dĩ nhiên sẽ không chạm mặt. Hướng Trường Không lái xe điện, dọc đường đi tâm trí luôn phảng phất hình ảnh bó hoa hồng đỏ Từ Luyến ôm trước ngực.
Giao xong đơn hàng kế tiếp, Hướng Trường Không bước khỏi tòa nhà văn phòng, đang chuẩn bị leo lên xe điện thì điện thoại vang lên. Anh rút điện thoại ra nhìn, là một số điện thoại lạ.
Nghề của anh có rất nhiều số lạ nên anh cũng không để tâm, trực tiếp nhận máy: “Alo!”
“Xin chào anh Hướng, em là nhân viên bán hàng của thương hiệu Bunny.” Thanh âm dịu dàng vang lên, “Lần trước anh có để lại lời nhắn muốn mua son mã code 007, hôm nay hàng về, anh có muốn bên em để lại cho anh một thỏi không.”
Hướng Trường Không nhớ ra lần trước mình có lưu lại số điện thoại, yêu cầu khi nào có hàng thì gọi cho anh. Anh im lặng một lát rồi trả lời: “Được, không biết khi nào cửa hàng mình đóng cửa.”
“Thương xá đóng cửa lúc mười giờ, anh đến trước giờ này là được ạ!”
“Được!” Chờ đến giờ nghỉ, anh sẽ chạy xe qua đó. Kết thúc cuộc gọi, anh chạy theo phương hướng đã định sẵn.
Đảo mắt đã đến thứ sáu, Từ Luyến nhìn lịch làm việc của Hướng Trường Không, gửi tin nhắn cho anh: Ngày mai anh được nghỉ đúng không? Có muốn đi xem phim không?
Lần trước hẹn hò không thành, nói thật trong lòng cô vẫn còn tiếc.
Từ Luyến không có bạn nhưng rất thích xem phim điện ảnh, mỗi lần có phim nào hay công chiếu, cô đều đi coi một mình. Cô đã từng đọc qua trên mạng một bảng xếp hạng những người đi xem phim một mình, cô cũng nằm trong danh sách đó.
Cô độc ư? Từ Luyến cũng không quan tâm, cô chỉ cảm thấy nếu được cùng đi xem với Hướng Trường Không thì thú vị hơn nhiều.
Hướng Trường Không nhìn tin nhắn của Từ Luyến một hồi mới trả lời: Thứ bảy anh muốn ở nhà ôn bài!
Bình luận facebook