Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Mạt thế
''Ta f*** cả nhà ngươi!!! Triệu Mộc Dũng có chết ta cũng ám ngươi suốt đời aaaa''
''Thiệu Thanh cẩn thận phía sau''
Tiếng hét vừa vang bốn phí xung quanh trấn động theo từng tiếng rít gào của con thú lông đỏ cao lớn phía trước. Thẩm Thiệu Thanh nhặt được một mạng nhờ tiếng hét của đồng bạn. Sắc mặt tái xanh. Dù né được cái móng vuốt sắc bén ấy nhưng vẫn là bị bộ lông đỏ rực quẹt phải vai khiến vai trái hắn nóng bỏng đến nhe răng trợn mắt.
Chiếc áo khoác chống lửa hàng tốt nhất của mạt thế cứ vậy mà bị nung chảy. Thẩm Thiệu Thanh cũng chẳng màng đến giá tiền hắn cực khổ mấy năm mới mua được nó, một phát cởi phắt ra ném mạnh về phía con thú đang phát điên kia.
Con thú lông đỏ đấy chính là Hỏa Lệ - một yêu thú tộc mang một thân dung nham trên bộ lông màu đỏ kinh người kia. Hỏa Lệ xưa giờ đã là loài thú khó chơi rồi nay lại bị chọc cho nổi điên thấy thứ gì chướng mắt liền xà đến muốn thiêu hủy tất cả.
Vài ngày trước mạt thế xảy ra bạo động giữa các vùng lân cận. Nhà Thẩm Thiệu Thanh khá gần nơi bạo động ấy nên hắn đã cùng mấy đồng bạn thân thiết gom đồ lên đường chạy nạn. Vốn dĩ mỗi người đều có thể mở khoang không gian của từng người ra để trốn nhưng phe địch hiển nhiên sẽ không để cho bọn họ toại nguyện mà trốn thoải mái được. Chúng bắn liên tiếp mấy đạn pháo làm nhiễu sóng không gian phàm ở trong phạm vị ấy ai cũng đừng mong mở được cửa không gian mà trốn vào.
Dân tình chạy loạn. Thấy bản thân không mở được cửa không gian lại càng hoảng. Không thèm để ý gì cứ vậy chạy trốn mặc kệ cái gì phía trước miễn bản thân được sống liền không tiếc dẫm đạp lên mở đường.
Thẩm Thiệu Thanh cùng 4 người bạn trong đó có Triệu Mộc Dũng chạy về phía rừng Khổng Tước. Vốn dĩ cả 4 người chạy một đường đi khá bình yên nhưng đến ngày thứ 3 không biết vì sao Triệu Mộc Dũng tự nhiên phát điên chạy lung tung. Đám Thẩm Thiệu Thanh sợ hắn bị gì liền chạy đi tìm
Nào ngờ không những tìm được bạn mình mà còn tìm thấy được một con Hỏa Lệ đang lên cơn điên phun nham thạch tứ tung. Mắt thấy Triệu Mộc Dũng la ó phía trước cầu cứu Thẩm Thiệu Thanh và 2 người kia làm mọi cách để cứu hắn.
Đem người thoát khỏi tầm ngắm của Hỏa Lệ còn chưa kịp thở một hơi nhẹ nhõm liền phát hiện con thú kia đang tiến tới. Ngày trước nếu giết được Hỏa Lệ bộ đội Đế Quốc sẽ sẵn sàng giết nếu không giết được sẽ cố gắng tìm chỗ nấp Hỏa Lệ người to nhưng não nhỏ không thấy con mồi liền từ bỏ. Bởi vậy bọn Thẩm Thiệu Thanh mới chắc chắn trốn khuất mắt nó rồi thì sẽ an toàn cư nhiên con thú kia không giống lúc thường đuổi đánh đuổi giết bọn họ cho tới cùng mới thôi.
''Triệu Mộc Dũng mau nói cậu đã làm gì khiến nó phát điên như vậy?'' Mắt thấy nham thạch đang ngày càng tới gần một bạn học gắng sức hỏi Triệu Mộc Dũng. Bọn họ căn bản sớm đã nghi ngờ hắn. Hỏa Lệ não ngắn nếu không bị kích động sẽ không bám riết không buông.
Quả nhiên đến khi gần chết Triệu Mộc Dũng mới hé răng nói lý do. Hóa ra tên điên này trong lúc phát bệnh chạy đi trộm trứng của Hỏa Lệ. Trên trứng có khí tức của Hỏa Lệ hiển nhiên Hỏa Lệ sẽ biết con nó đang ở đâu.
Bọn Thẩm Thiệu Thanh phát hỏa. Chỉ trích hắn vì sao không trả lại trứng cho nó hắn chỉ nói vì quá sợ hãi nên không nhớ gì hết chỉ dám liều mạng chạy đi. Đám Thẩm Thiệu Thanh sắp bị hắn chọc tức đến đứt dây thần kinh nhưng vẫn cố nén cơn tức lại nói Triệu Mộc Dũng mang trứng ra trả cho nó.
Triệu Mộc Dũng nghe lời mang trứng ra. Nào ngờ khi hắn vừa mang ra Hỏa Lệ đang một thân nóng rực lao đến. Hắn tá hỏa nhất thời không nghĩ được gì đem trứng trong tay ném mạnh về phía Thẩm Thiệu Thanh rồi chạy biến vào rừng.
Thẩm Thiệu Thanh bị hành động bất ngờ của hắn mà không sải tay đỡ kịp khiến trái trứng thẳng cánh đáp xuống đất vỡ tan tành. Bởi vì một màn dạo đầu ấy mà Hỏa Lệ vốn điên nay còn điên hơn trong đôi mắt đen tuyền kia giống như đang có hai ngọn lửa phừng phừng nhìn đám Thẩm Thiệu Thanh.
Ba người ném đi chiếc áo để che mắt Hỏa Lệ liền cấp tốc chạy mất. Vừa đi vừa không ngừng mắng Triệu Mộc Dũng óc heo không làm được gì còn kéo chân sau bạn họ.
Bốn phía sớm đã bị Hỏa Lệ phun nham thạch nóng bừng dù chạy hướng nào cũng đều có nham thạch nóng chảy đang lan tới. Mắt thấy Hỏa Lệ cách bọn họ không gần càng thêm loạn. Bỗng lúc ấy một người bạn hét toáng lên: ''Tớ mở được cửa không gian rồi''
Thẩm Thiệu Thanh và người bạn còn lại kiểm tra cửa không gian của mình nhưng vẫn không động tĩnh. Có lẽ sóng nhiễu chập chờn khiến không gian của bọn họ cái mở được cái không.
Cả ba không dám chậm trễ đem cửa không gian của người kia mở ra cả ba nhanh chân chạy vào đến lượt Thẩm Thiệu Thanh là người cuối liền xuất hiện mấy cảnh máu chó trong phim.
Khung cảnh người cuối cùng lúc nào cũng máu chó không tả nổi.
Thẩm Thiệu Thanh vừa chui được cái đầu vào phía sau truyền đến một trận bỏng rát. Hóa ra Hảo Lệ sớm đã thấy bọn họ chuồn vào không gian. Từ phía xa phun ra một ngụm nham thạch lớn. Vừa vặn đến lượt Thẩm Thiệu Thanh liền trúng.
Hai người kia thấy vậy liền nắm chặt tay Thẩm Thiệu Thanh hòng muốn đem hắn kéo vào. Mắt thấy Hỏa Lệ chuẩn bị há mồm phun tiếp Thẩm Thiệu Thanh cắn răng chịu đựng đau rát dưới chân dồn toàn lực hất tay đám bạn ra rồi cười nói: ''Cảm ơn. Tạm biệt''
Dứt lời một đám nham thạch từ trên rơi xuống đem Thẩm Thiệu Thanh hóa thành tro bụi một mảnh da thịt cũng không kiếm được. Hai đồng bạn trơ mắt nhìn hắn biến mất như vậy ngơ ngác cả buổi. Mãi đến lúc Hỏa Lệ thét lên chuẩn bị giết bọn họ bấy giờ mới bừng tỉnh run rẩy đem cửa không gian đóng lại.
......................
''Thiệu Thanh cẩn thận phía sau''
Tiếng hét vừa vang bốn phí xung quanh trấn động theo từng tiếng rít gào của con thú lông đỏ cao lớn phía trước. Thẩm Thiệu Thanh nhặt được một mạng nhờ tiếng hét của đồng bạn. Sắc mặt tái xanh. Dù né được cái móng vuốt sắc bén ấy nhưng vẫn là bị bộ lông đỏ rực quẹt phải vai khiến vai trái hắn nóng bỏng đến nhe răng trợn mắt.
Chiếc áo khoác chống lửa hàng tốt nhất của mạt thế cứ vậy mà bị nung chảy. Thẩm Thiệu Thanh cũng chẳng màng đến giá tiền hắn cực khổ mấy năm mới mua được nó, một phát cởi phắt ra ném mạnh về phía con thú đang phát điên kia.
Con thú lông đỏ đấy chính là Hỏa Lệ - một yêu thú tộc mang một thân dung nham trên bộ lông màu đỏ kinh người kia. Hỏa Lệ xưa giờ đã là loài thú khó chơi rồi nay lại bị chọc cho nổi điên thấy thứ gì chướng mắt liền xà đến muốn thiêu hủy tất cả.
Vài ngày trước mạt thế xảy ra bạo động giữa các vùng lân cận. Nhà Thẩm Thiệu Thanh khá gần nơi bạo động ấy nên hắn đã cùng mấy đồng bạn thân thiết gom đồ lên đường chạy nạn. Vốn dĩ mỗi người đều có thể mở khoang không gian của từng người ra để trốn nhưng phe địch hiển nhiên sẽ không để cho bọn họ toại nguyện mà trốn thoải mái được. Chúng bắn liên tiếp mấy đạn pháo làm nhiễu sóng không gian phàm ở trong phạm vị ấy ai cũng đừng mong mở được cửa không gian mà trốn vào.
Dân tình chạy loạn. Thấy bản thân không mở được cửa không gian lại càng hoảng. Không thèm để ý gì cứ vậy chạy trốn mặc kệ cái gì phía trước miễn bản thân được sống liền không tiếc dẫm đạp lên mở đường.
Thẩm Thiệu Thanh cùng 4 người bạn trong đó có Triệu Mộc Dũng chạy về phía rừng Khổng Tước. Vốn dĩ cả 4 người chạy một đường đi khá bình yên nhưng đến ngày thứ 3 không biết vì sao Triệu Mộc Dũng tự nhiên phát điên chạy lung tung. Đám Thẩm Thiệu Thanh sợ hắn bị gì liền chạy đi tìm
Nào ngờ không những tìm được bạn mình mà còn tìm thấy được một con Hỏa Lệ đang lên cơn điên phun nham thạch tứ tung. Mắt thấy Triệu Mộc Dũng la ó phía trước cầu cứu Thẩm Thiệu Thanh và 2 người kia làm mọi cách để cứu hắn.
Đem người thoát khỏi tầm ngắm của Hỏa Lệ còn chưa kịp thở một hơi nhẹ nhõm liền phát hiện con thú kia đang tiến tới. Ngày trước nếu giết được Hỏa Lệ bộ đội Đế Quốc sẽ sẵn sàng giết nếu không giết được sẽ cố gắng tìm chỗ nấp Hỏa Lệ người to nhưng não nhỏ không thấy con mồi liền từ bỏ. Bởi vậy bọn Thẩm Thiệu Thanh mới chắc chắn trốn khuất mắt nó rồi thì sẽ an toàn cư nhiên con thú kia không giống lúc thường đuổi đánh đuổi giết bọn họ cho tới cùng mới thôi.
''Triệu Mộc Dũng mau nói cậu đã làm gì khiến nó phát điên như vậy?'' Mắt thấy nham thạch đang ngày càng tới gần một bạn học gắng sức hỏi Triệu Mộc Dũng. Bọn họ căn bản sớm đã nghi ngờ hắn. Hỏa Lệ não ngắn nếu không bị kích động sẽ không bám riết không buông.
Quả nhiên đến khi gần chết Triệu Mộc Dũng mới hé răng nói lý do. Hóa ra tên điên này trong lúc phát bệnh chạy đi trộm trứng của Hỏa Lệ. Trên trứng có khí tức của Hỏa Lệ hiển nhiên Hỏa Lệ sẽ biết con nó đang ở đâu.
Bọn Thẩm Thiệu Thanh phát hỏa. Chỉ trích hắn vì sao không trả lại trứng cho nó hắn chỉ nói vì quá sợ hãi nên không nhớ gì hết chỉ dám liều mạng chạy đi. Đám Thẩm Thiệu Thanh sắp bị hắn chọc tức đến đứt dây thần kinh nhưng vẫn cố nén cơn tức lại nói Triệu Mộc Dũng mang trứng ra trả cho nó.
Triệu Mộc Dũng nghe lời mang trứng ra. Nào ngờ khi hắn vừa mang ra Hỏa Lệ đang một thân nóng rực lao đến. Hắn tá hỏa nhất thời không nghĩ được gì đem trứng trong tay ném mạnh về phía Thẩm Thiệu Thanh rồi chạy biến vào rừng.
Thẩm Thiệu Thanh bị hành động bất ngờ của hắn mà không sải tay đỡ kịp khiến trái trứng thẳng cánh đáp xuống đất vỡ tan tành. Bởi vì một màn dạo đầu ấy mà Hỏa Lệ vốn điên nay còn điên hơn trong đôi mắt đen tuyền kia giống như đang có hai ngọn lửa phừng phừng nhìn đám Thẩm Thiệu Thanh.
Ba người ném đi chiếc áo để che mắt Hỏa Lệ liền cấp tốc chạy mất. Vừa đi vừa không ngừng mắng Triệu Mộc Dũng óc heo không làm được gì còn kéo chân sau bạn họ.
Bốn phía sớm đã bị Hỏa Lệ phun nham thạch nóng bừng dù chạy hướng nào cũng đều có nham thạch nóng chảy đang lan tới. Mắt thấy Hỏa Lệ cách bọn họ không gần càng thêm loạn. Bỗng lúc ấy một người bạn hét toáng lên: ''Tớ mở được cửa không gian rồi''
Thẩm Thiệu Thanh và người bạn còn lại kiểm tra cửa không gian của mình nhưng vẫn không động tĩnh. Có lẽ sóng nhiễu chập chờn khiến không gian của bọn họ cái mở được cái không.
Cả ba không dám chậm trễ đem cửa không gian của người kia mở ra cả ba nhanh chân chạy vào đến lượt Thẩm Thiệu Thanh là người cuối liền xuất hiện mấy cảnh máu chó trong phim.
Khung cảnh người cuối cùng lúc nào cũng máu chó không tả nổi.
Thẩm Thiệu Thanh vừa chui được cái đầu vào phía sau truyền đến một trận bỏng rát. Hóa ra Hảo Lệ sớm đã thấy bọn họ chuồn vào không gian. Từ phía xa phun ra một ngụm nham thạch lớn. Vừa vặn đến lượt Thẩm Thiệu Thanh liền trúng.
Hai người kia thấy vậy liền nắm chặt tay Thẩm Thiệu Thanh hòng muốn đem hắn kéo vào. Mắt thấy Hỏa Lệ chuẩn bị há mồm phun tiếp Thẩm Thiệu Thanh cắn răng chịu đựng đau rát dưới chân dồn toàn lực hất tay đám bạn ra rồi cười nói: ''Cảm ơn. Tạm biệt''
Dứt lời một đám nham thạch từ trên rơi xuống đem Thẩm Thiệu Thanh hóa thành tro bụi một mảnh da thịt cũng không kiếm được. Hai đồng bạn trơ mắt nhìn hắn biến mất như vậy ngơ ngác cả buổi. Mãi đến lúc Hỏa Lệ thét lên chuẩn bị giết bọn họ bấy giờ mới bừng tỉnh run rẩy đem cửa không gian đóng lại.
......................
Bình luận facebook