Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Khai trương quán ăn
Bởi vì ngày mai là quán ăn Trương Đỉnh lâu của bọn họ sẽ khai trương nên tâm trạng của ai cũng đều háo hức. Thậm chí cha mẹ Trương vừa vui mừng lại vừa lo sợ nên đâm ra mất ngủ. Ngay lúc gà vừa gáy liền tỉnh dậy. Còn đến tận từng phòng mỗi người kêu cho tỉnh mới thôi.
Đã từng mở tiệm một lần nên tâm trạng Thẩm Thiệu Thanh cũng coi như là bình thường. Vẫn từ từ mới dậy rồi đem quần áo tới ủ ấm cho hai hài tử sau đó xuống giường đánh răng rửa mặt.
Vì đồ quá nhiều nên cả gia đình vẫn phải thuê xe lừa của Hà lão bá để mang đi. Sau này hẳn phải cân nhắc nên mua một con lừa để vận chuyển đồ đạc mới được.
Tiếng xe lừa lộc cộc lăn bánh trên con đường đất. Sương mù dày đặc khiến cả đoạn đường phía trước đều trở thành màu trắng. Hôm nay là ngày khai trương nên mọi người có mặt đông đủ chỉ để lại Trương Tiểu Nương ở nhà trông coi năm hài tử. Cô nương và ca nhi chưa xuất gia thời này không được phép xuất hiện quá nhiều trước mặt người khác.
Trên xe một nhà đều đã mặc áo bông cho mùa đông nhưng trên mặt ai cũng đỏ bừng vì lạnh. Trương Nhị Bảo thấy Thẩm Thiệu Thanh run rẩy liền kéo người vào lồng ngực đem đôi tay ủ ấm trong áo áp vào hai má Thẩm Thiệu Thanh.
Thẩm Thiệu Thanh bị động tác của Trương Nhị Bảo làm cho hết hồn còn muốn giãy ra nhưng vừa giãy được một nửa lại mặt dày chui lại.
Liêm sỉ không ăn được. Thỉnh lần sau ghé lại.
Một nhà Trương gia sớm đã quen với mấy hành động của hai người nên không nói gì. Trương Đại Bảo thì có vẻ ngại hơn. Dù sao cũng ít khi thân mật với thê tử bên ngoài nên lúc hỏi Tô Cẩm Hương còn có chút xấu hổ. Tô Cẩm Hương nhìn qua cha mẹ Trương thấy hai người không nhìn đến bên mình mới ngại ngùng để Trương Đại Bảo ôm nàng.
Ba người còn lại dù có biết cũng phải vờ như không biết. Trương Tam Bảo thậm chí còn có chút hâm mộ tình cảm của bốn người. Nếu sau này thú được một thê tử giỏi giang và hiền dịu như Thẩm Thiệu Thanh và Tô Cẩm Hương thì y nhất định sẽ mừng đến ngủ cũng cười mất.
Buổi sáng thời tiết khá lạnh nên trên đường cũng vắng người nên Hà lão bá cho xe lừa chạy thẳng vào quán luôn. Vừa đến nơi ba huynh đệ Trương gia lần lượt đem đồ trên xe xuống còn mẹ Trương móc chìa khóa ra mở cửa.
"Hà lão bá, đây là 20 văn tiền. Phải rồi ta muốn sau này Hà lão bá đều đến đón và trở chúng ta được không? Vầy đi mỗi ngày ta trả lão bá 40 văn tiền thì thế nào?" Thẩm Thiệu Thanh đem tiền đưa cho ông.
Hà lão bá vừa thấy Thẩm Thiệu Thanh đưa cho mình tận 20 văn tiền liền giật mình. Lại nghe lời đề nghị của hắn tâm trạng nháy mắt vui mừng.
Vài năm trước con trai của ông bị sói hoang trên núi chạy xuống tấn công trong lúc đang nhặt củi. Ông và thê tử chỉ sinh được đúng một người con trai này nên đều cưng chiều hết mực. Con trai ông rất ngoan, mỗi ngày đều đến chân núi nhặt củi và hái ít rau dại về cho gia đình nhưng lại xui xẻo bị sói cắn, đến lúc phát hiện thì người đã sớm ra đi. Thê tử ông vì chuyện này mà đau buồn lâu ngày liền sinh bệnh. Bây giờ trong nhà cũng chỉ có mình ông là trụ cột, tiền trong nhà sớm đã mua hết thuốc cho thê tử uống nhưng bệnh mãi không khỏi. Sau này ông đành phải đi vay mượn khắp nơi mua lừa để chở người lên trấn kiếm tiền. Nhưng người trong thôn cũng đâu có ai nhiều tiền. Đi bộ được đều sẽ đi bộ nào ai nguyện ý bỏ 2 văn tiền ra để đi xe lừa của ông. Vài năm này những nhà cho ông vay tiền thấy ông mãi không trả liền ngày đêm đến đòi. Thê tử cũng khuyên ông bán con lừa này đi để trả nợ. Ông vốn cũng định bán con lừa này đi rồi sau đó sẽ cùng thê tử mặc cho số trời định đoạt. Nhưng không bao lâu Thẩm Thiệu Thanh liền xuất hiện cứ như là ông trời thấy ông quá khổ nên để Thẩm Thiệu Thanh tới giúp ông vậy.
Hà lão bá cầm không được nước mắt mà khóc. Nếu ông nhận lời đề nghị này của Thẩm Thiệu Thanh vậy thê tử ông sẽ có tiền để mua thuốc rồi: "Ta sẽ làm, ta sẽ làm tốt. Mỗi ngày sẽ đến đón các ngươi đúng giờ"
Cha mẹ Trương thấy Hà lão bá kích động như vậy cũng thương ông. Người trong thôn mỗi người một hoàn cảnh giúp được nhau chuyện gì cũng sẽ ráng giúp. Hà lão bá và Hà lão bà đều là mệnh khổ, đối với việc Thẩm Thiệu Thanh đưa ra đề nghị này đều rất tán thành. Nếu Trương gia giúp được gì sẽ nguyện giúp chuyện đó.
Thẩm Thiệu Thanh vốn chẳng biết tại sao Hà lão bá lại khóc như vậy nhưng đợi sau khi ông đi mẹ Trương kể lại cuộc đời của ông hắn mới giật mình. Người ở đây ai cũng đều khó khăn như vậy. Có người này thì cũng có người kia nhưng đại đa số đều là người nghèo khổ, sống một cuộc sống mà không biết tương lai sẽ ra sao.
Chỉnh lại tâm trạng, lúc này mọi người liền bắt tay vào làm việc. Vốn dĩ mở tiệm cần phải có bảng hiệu nhưng làm bảng hiệu rất tốn tiền nên Thẩm Thiệu Thanh đành phải nhờ Tiền gia làm cho một tấm bảng nhỏ viết ba chữ Trương Đỉnh lâu rồi treo lên một góc cửa. Tạm thời cứ vậy đã, không có tiền thì có muốn cũng chẳng được. Có tên để người ta còn biết quán sau này có muốn phát triển cũng không quá tốn sức để quảng cáo.
Mẹ Trương đem khăn ra lau một lượt bàn ghế rồi lại đi kiểm tra xem trong quán có chỗ nào bẩn không. Hai huynh đệ Trương gia thì được Thẩm Thiệu Thanh xếp đi chặt củi để đốt và múc nước rửa rau. Cha Trương cùng Trương Nhị Bảo ngồi xiên mấy món ăn vặt khác, sau đó đem những thứ được xiên bỏ vào từng cái giỏ đem lên đặt trên kệ ngăn nắp.
Thẩm Thiệu Thanh cùng Tô Cẩm Hương đều xắn tay vào bếp nấu nước dùng. Vì mới khai trương nên Thẩm Thiệu Thanh không bán quá nhiều loại. Trước mắt chỉ bán có hai loại lẩu là lẩu Tứ Xuyên và lẩu nhúng.
Trước đó Thẩm Thiệu Thanh có nhờ mẹ Trương ra chợ mua ít thịt dê về để làm món lẩu nhúng mẹ Trương còn hơi bất ngờ. Thịt dê ở đây không đắt thậm chí còn khá rẻ. Cũng bởi vì mùi thịt dê khá hôi nên không ai dám ăn. Nhưng bà cảm thấy Thẩm Thiệu Thanh nếu đã nói thì chắc chắn sẽ làm được nên lại càng tin tưởng đi mua thịt dê về.
Bếp than đất ở đây không hiếm nên mua cũng dễ, lúc quyết định bán lẩu Thẩm Thiệu Thanh đã nhờ Trương Đại Bảo đi chợ tiện đường đặt luôn 50 cái bếp than đất bây giờ cũng đã đem tới đủ. Nồi lẩu thì có chút phiền, vì ít khi có người mua số lượng lớn nên Trương Đại Bảo phải đi từng quán đặt theo yêu cầu của Thẩm Thiệu Thanh đến giờ mới coi như đủ số lượng.
Chờ làm xong hết thảy cũng tới giờ lành cha Trương đem pháo bông đã mua sẵn ra ngoài đốt kéo theo một đám người tò mò nhìn vào. Ban đầu Thẩm Thiệu Thanh còn có chút không muốn lắm nhưng cha Trương nhất quyết phải làm cho được mới thôi.
Vậy mà hiểu quả bất ngờ, tuy mấy người đó chỉ đứng xem chứ không vào nhưng Thẩm Thiệu Thanh không có chút bối rối hay chần chừ nào cả bước nhanh ra ngoài hướng mấy người đó kêu to: "Các vị khách quan mau tới ghé quán mới của chúng ta. Vì là ngày đầu khai trương nên sẽ được giảm một nửa số tiền. Mọi người nhanh chân sẽ được nhận nhiều ưu đãi khác, chậm chân liền mất phần"
Có hán tử thấy người rao là ca nhi thanh tú liền thích thú ứng đối với hắn: "Quán các ngươi bán gì a, trấn này không có món gì mà ta chưa ăn. Nếu cũng chỉ là mấy món đó thì không cần đâu"
Nghe hán tử kia nói vậy nhiều người cất tiếng cười tán thành. Có mấy người lớn gan còn trêu chọc mấy câu làm cho trước cửa quán một trận sôi nổi. Mấy người Trương gia đứng nghe liền thấp thỏm lo âu. Mấy việc ứng phó với nhiều người như này cũng chỉ có một mình Thẩm Thiệu Thanh mới làm được thôi.
Bởi vì hôm nay ai cũng bận rộn nên không nhìn ra điểm khác lạ của một người. Trương Nhị Bảo đứng trong góc vẫn im lặng nhìn Thẩm Thiệu Thanh. Ánh mắt bình tĩnh vốn không nên xuất hiện trên người y nay lại xuất hiện. Nhưng rất nhanh khi Thẩm Thiệu Thanh quay người lại y đã giấu đi ánh mắt ấy, chân cũng bước nhanh về phía Thẩm Thiệu Thanh quấn lấy hắn không buông.
......................
...Bếp than đất...
...Lẩu Tứ Xuyên...
...Lẩu nhúng...
...(ảnh minh họa)...
Đã từng mở tiệm một lần nên tâm trạng Thẩm Thiệu Thanh cũng coi như là bình thường. Vẫn từ từ mới dậy rồi đem quần áo tới ủ ấm cho hai hài tử sau đó xuống giường đánh răng rửa mặt.
Vì đồ quá nhiều nên cả gia đình vẫn phải thuê xe lừa của Hà lão bá để mang đi. Sau này hẳn phải cân nhắc nên mua một con lừa để vận chuyển đồ đạc mới được.
Tiếng xe lừa lộc cộc lăn bánh trên con đường đất. Sương mù dày đặc khiến cả đoạn đường phía trước đều trở thành màu trắng. Hôm nay là ngày khai trương nên mọi người có mặt đông đủ chỉ để lại Trương Tiểu Nương ở nhà trông coi năm hài tử. Cô nương và ca nhi chưa xuất gia thời này không được phép xuất hiện quá nhiều trước mặt người khác.
Trên xe một nhà đều đã mặc áo bông cho mùa đông nhưng trên mặt ai cũng đỏ bừng vì lạnh. Trương Nhị Bảo thấy Thẩm Thiệu Thanh run rẩy liền kéo người vào lồng ngực đem đôi tay ủ ấm trong áo áp vào hai má Thẩm Thiệu Thanh.
Thẩm Thiệu Thanh bị động tác của Trương Nhị Bảo làm cho hết hồn còn muốn giãy ra nhưng vừa giãy được một nửa lại mặt dày chui lại.
Liêm sỉ không ăn được. Thỉnh lần sau ghé lại.
Một nhà Trương gia sớm đã quen với mấy hành động của hai người nên không nói gì. Trương Đại Bảo thì có vẻ ngại hơn. Dù sao cũng ít khi thân mật với thê tử bên ngoài nên lúc hỏi Tô Cẩm Hương còn có chút xấu hổ. Tô Cẩm Hương nhìn qua cha mẹ Trương thấy hai người không nhìn đến bên mình mới ngại ngùng để Trương Đại Bảo ôm nàng.
Ba người còn lại dù có biết cũng phải vờ như không biết. Trương Tam Bảo thậm chí còn có chút hâm mộ tình cảm của bốn người. Nếu sau này thú được một thê tử giỏi giang và hiền dịu như Thẩm Thiệu Thanh và Tô Cẩm Hương thì y nhất định sẽ mừng đến ngủ cũng cười mất.
Buổi sáng thời tiết khá lạnh nên trên đường cũng vắng người nên Hà lão bá cho xe lừa chạy thẳng vào quán luôn. Vừa đến nơi ba huynh đệ Trương gia lần lượt đem đồ trên xe xuống còn mẹ Trương móc chìa khóa ra mở cửa.
"Hà lão bá, đây là 20 văn tiền. Phải rồi ta muốn sau này Hà lão bá đều đến đón và trở chúng ta được không? Vầy đi mỗi ngày ta trả lão bá 40 văn tiền thì thế nào?" Thẩm Thiệu Thanh đem tiền đưa cho ông.
Hà lão bá vừa thấy Thẩm Thiệu Thanh đưa cho mình tận 20 văn tiền liền giật mình. Lại nghe lời đề nghị của hắn tâm trạng nháy mắt vui mừng.
Vài năm trước con trai của ông bị sói hoang trên núi chạy xuống tấn công trong lúc đang nhặt củi. Ông và thê tử chỉ sinh được đúng một người con trai này nên đều cưng chiều hết mực. Con trai ông rất ngoan, mỗi ngày đều đến chân núi nhặt củi và hái ít rau dại về cho gia đình nhưng lại xui xẻo bị sói cắn, đến lúc phát hiện thì người đã sớm ra đi. Thê tử ông vì chuyện này mà đau buồn lâu ngày liền sinh bệnh. Bây giờ trong nhà cũng chỉ có mình ông là trụ cột, tiền trong nhà sớm đã mua hết thuốc cho thê tử uống nhưng bệnh mãi không khỏi. Sau này ông đành phải đi vay mượn khắp nơi mua lừa để chở người lên trấn kiếm tiền. Nhưng người trong thôn cũng đâu có ai nhiều tiền. Đi bộ được đều sẽ đi bộ nào ai nguyện ý bỏ 2 văn tiền ra để đi xe lừa của ông. Vài năm này những nhà cho ông vay tiền thấy ông mãi không trả liền ngày đêm đến đòi. Thê tử cũng khuyên ông bán con lừa này đi để trả nợ. Ông vốn cũng định bán con lừa này đi rồi sau đó sẽ cùng thê tử mặc cho số trời định đoạt. Nhưng không bao lâu Thẩm Thiệu Thanh liền xuất hiện cứ như là ông trời thấy ông quá khổ nên để Thẩm Thiệu Thanh tới giúp ông vậy.
Hà lão bá cầm không được nước mắt mà khóc. Nếu ông nhận lời đề nghị này của Thẩm Thiệu Thanh vậy thê tử ông sẽ có tiền để mua thuốc rồi: "Ta sẽ làm, ta sẽ làm tốt. Mỗi ngày sẽ đến đón các ngươi đúng giờ"
Cha mẹ Trương thấy Hà lão bá kích động như vậy cũng thương ông. Người trong thôn mỗi người một hoàn cảnh giúp được nhau chuyện gì cũng sẽ ráng giúp. Hà lão bá và Hà lão bà đều là mệnh khổ, đối với việc Thẩm Thiệu Thanh đưa ra đề nghị này đều rất tán thành. Nếu Trương gia giúp được gì sẽ nguyện giúp chuyện đó.
Thẩm Thiệu Thanh vốn chẳng biết tại sao Hà lão bá lại khóc như vậy nhưng đợi sau khi ông đi mẹ Trương kể lại cuộc đời của ông hắn mới giật mình. Người ở đây ai cũng đều khó khăn như vậy. Có người này thì cũng có người kia nhưng đại đa số đều là người nghèo khổ, sống một cuộc sống mà không biết tương lai sẽ ra sao.
Chỉnh lại tâm trạng, lúc này mọi người liền bắt tay vào làm việc. Vốn dĩ mở tiệm cần phải có bảng hiệu nhưng làm bảng hiệu rất tốn tiền nên Thẩm Thiệu Thanh đành phải nhờ Tiền gia làm cho một tấm bảng nhỏ viết ba chữ Trương Đỉnh lâu rồi treo lên một góc cửa. Tạm thời cứ vậy đã, không có tiền thì có muốn cũng chẳng được. Có tên để người ta còn biết quán sau này có muốn phát triển cũng không quá tốn sức để quảng cáo.
Mẹ Trương đem khăn ra lau một lượt bàn ghế rồi lại đi kiểm tra xem trong quán có chỗ nào bẩn không. Hai huynh đệ Trương gia thì được Thẩm Thiệu Thanh xếp đi chặt củi để đốt và múc nước rửa rau. Cha Trương cùng Trương Nhị Bảo ngồi xiên mấy món ăn vặt khác, sau đó đem những thứ được xiên bỏ vào từng cái giỏ đem lên đặt trên kệ ngăn nắp.
Thẩm Thiệu Thanh cùng Tô Cẩm Hương đều xắn tay vào bếp nấu nước dùng. Vì mới khai trương nên Thẩm Thiệu Thanh không bán quá nhiều loại. Trước mắt chỉ bán có hai loại lẩu là lẩu Tứ Xuyên và lẩu nhúng.
Trước đó Thẩm Thiệu Thanh có nhờ mẹ Trương ra chợ mua ít thịt dê về để làm món lẩu nhúng mẹ Trương còn hơi bất ngờ. Thịt dê ở đây không đắt thậm chí còn khá rẻ. Cũng bởi vì mùi thịt dê khá hôi nên không ai dám ăn. Nhưng bà cảm thấy Thẩm Thiệu Thanh nếu đã nói thì chắc chắn sẽ làm được nên lại càng tin tưởng đi mua thịt dê về.
Bếp than đất ở đây không hiếm nên mua cũng dễ, lúc quyết định bán lẩu Thẩm Thiệu Thanh đã nhờ Trương Đại Bảo đi chợ tiện đường đặt luôn 50 cái bếp than đất bây giờ cũng đã đem tới đủ. Nồi lẩu thì có chút phiền, vì ít khi có người mua số lượng lớn nên Trương Đại Bảo phải đi từng quán đặt theo yêu cầu của Thẩm Thiệu Thanh đến giờ mới coi như đủ số lượng.
Chờ làm xong hết thảy cũng tới giờ lành cha Trương đem pháo bông đã mua sẵn ra ngoài đốt kéo theo một đám người tò mò nhìn vào. Ban đầu Thẩm Thiệu Thanh còn có chút không muốn lắm nhưng cha Trương nhất quyết phải làm cho được mới thôi.
Vậy mà hiểu quả bất ngờ, tuy mấy người đó chỉ đứng xem chứ không vào nhưng Thẩm Thiệu Thanh không có chút bối rối hay chần chừ nào cả bước nhanh ra ngoài hướng mấy người đó kêu to: "Các vị khách quan mau tới ghé quán mới của chúng ta. Vì là ngày đầu khai trương nên sẽ được giảm một nửa số tiền. Mọi người nhanh chân sẽ được nhận nhiều ưu đãi khác, chậm chân liền mất phần"
Có hán tử thấy người rao là ca nhi thanh tú liền thích thú ứng đối với hắn: "Quán các ngươi bán gì a, trấn này không có món gì mà ta chưa ăn. Nếu cũng chỉ là mấy món đó thì không cần đâu"
Nghe hán tử kia nói vậy nhiều người cất tiếng cười tán thành. Có mấy người lớn gan còn trêu chọc mấy câu làm cho trước cửa quán một trận sôi nổi. Mấy người Trương gia đứng nghe liền thấp thỏm lo âu. Mấy việc ứng phó với nhiều người như này cũng chỉ có một mình Thẩm Thiệu Thanh mới làm được thôi.
Bởi vì hôm nay ai cũng bận rộn nên không nhìn ra điểm khác lạ của một người. Trương Nhị Bảo đứng trong góc vẫn im lặng nhìn Thẩm Thiệu Thanh. Ánh mắt bình tĩnh vốn không nên xuất hiện trên người y nay lại xuất hiện. Nhưng rất nhanh khi Thẩm Thiệu Thanh quay người lại y đã giấu đi ánh mắt ấy, chân cũng bước nhanh về phía Thẩm Thiệu Thanh quấn lấy hắn không buông.
......................
...Bếp than đất...
...Lẩu Tứ Xuyên...
...Lẩu nhúng...
...(ảnh minh họa)...
Bình luận facebook