Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Đây là lần đầu tiên Loan Loan nghe Bách Thủ chủ động chào hỏi người khác. Nghe thấy tiếng nói, cha mẹ Nguyên Bảo quay đầu lại, thấy Bách Thủ mang theo thú săn, cha Nguyên Bảo buông gốc trúc thật dài vừa chặt xong xuống nói: “Ừ, đi săn thú à?”
Mẹ Nguyên Bảo ở bên cạnh cột những cây trúc đã chặt, đồng thời quét mắt về phía Loan Loan đeo gùi đứng bên cạnh, khi thấy Loan Loan đang tò mò nhìn mình, mẹ Nguyên Bảo hơi ngẩn ra.
Lúc Loan Loan vừa gả tới đây nàng đã gặp qua một lần, nếu đổi lại là trước đây, lúc này Loan Loan phải đứng cúi đầu rũ mắt đằng sau Bách Thủ mới đúng.
“Huynh có cần giúp đỡ không?” Bách Thủ vừa nói vừa tháo gùi xuống, buông thú săn ra rồi cầm dao đi tới.
Loan Loan cho rằng cha mẹ Nguyên Bảo nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ cha Nguyên Bảo chỉ nói: “Không có chuyện gì đâu, ở đây ta cũng chỉ còn mấy cây nữa thôi.” nhưng cũng không ngăn cản Bách Thủ hỗ trợ.
Bách Thủ giúp cha Nguyên Bảo chặt trúc. Loan Loan bèn đứng bên cạnh nhìn. Mẹ Nguyên Bảo dường như cũng không có ý muốn chủ động nói chuyện với nàng, nên nàng cũng không tiện mang mặt nóng dán mông lạnh (*).
(*) mặt nóng dán mông lạnh: ý chỉ không cần phải nhiệt tình với người không thích mình.
Chờ lúc số trúc chặt được đã đủ, Bách Thủ lại giúp cột trúc lại, sau đó dùng dây thừng cột hai bó trúc lại với nhau, như vậy hai người sẽ dễ mang đi hơn. Sau khi ba người bận rộn xong, phát hiện Loan Loan vẫn đứng ở bên cạnh nhìn giờ đã không thấy đâu, sau đó nhìn kỹ, thì phát hiện nàng đang ngồi xổm trong rừng trúc không biết đang làm gì.
Bách Thủ đứng ngoài rừng trúc kêu một tiếng: “Vợ ơi, chúng ta phải đi rồi.”
“Ơi, chờ một chút…” Loan Loan lên tiếng đáp lại, nhưng cũng không quay đầu lại mà tiếp tục ngồi xổm trong rừng.
Ba người khó hiểu, Bách Thủ đi vào cánh rừng, thấy Loan Loan đang ngồi cắt một gốc gì đó nhọn nhọn, hắn nói: “Nàng làm gì thế?”
Loan Loan quay đầu lại, cười hì hì chỉ vào thứ trên mặt đất nói: “Đây là măng, có thể ăn được, bình thường rất cứng chắc, chàng tới đây…” Đứng dậy tránh ra, rồi lại nói: “Được rồi, hay là chàng dùng dao cắt rời từ chỗ này, chúng ta chỉ cần phía trên thôi.” Giữ lại phía dưới sau này còn có thể tiếp tục mọc lên.
Cắt đi phần măng nhú ra, trên mặt đất còn có vài nơi loáng thoáng có măng nhọn nhọn nhú đầu ra, có lẽ chờ thêm mấy ngày nữa thì những gốc măng này đều lớn lên rồi.
Bình thường người trong thôn không có ai ăn thứ này, cha mẹ Nguyên Bảo cổ quái nhìn mấy gốc măng Loan Loan đưa tới.
“Dương đại tẩu, mấy gốc này tặng cho hai người.”
Mẹ Nguyên Bảo mắt nhìn mà không lấy, chần chờ đặt câu hỏi: “Cái này có thể ăn sao?”
“Có thể a, cắt nó thành miếng, sau đó xào chung với thịt, mặc dù có chút đắng, nhưng ăn rất ngon. Nó là một món ăn ngon thanh nhiệt đấy.” Măng xào thịt thế nhưng rất được nhiều người biết đến ở hiện đại.
Mẹ Nguyên Bảo đưa mắt nhìn cha Nguyên Bảo, cha Nguyên Bảo có thâm ý khác đưa mắt nhìn Loan Loan, nói với Bách Thủ: “Bình thường hai người ăn thứ này à?”
Bách Thủ lắc đầu: “Chưa từng ăn.” Có điều vợ nói có thể ăn hẳn là có thể ăn.
Cha mẹ Nguyên Bảo đột nhiên có chút cảm thông với hai vợ chồng Bách Thủ. Mặc dù nói mệnh Bách Thủ không tốt, cũng không khiến người trong thôn thích, nhưng từ bản tính mà nói, hắn là người không tệ. Thế mà hai vợ chồng lại quẫn bách đến nỗi phải đến thâm sơn tìm những thứ này ăn.
Cha Nguyên Bảo thở dài một tiếng, muốn giúp đỡ Bách Thủ, nhưng nghĩ đến tính cách của hắn thì lại cảm thấy hay là thôi đi. Mẹ Nguyên Bảo không lấy măng, lúng túng nói mình ăn không quen đồ đắng.
Trong lòng Loan Loan không ngừng than thở đáng tiếc, những cổ nhân này thật là không biết mỹ thực mà! Sau đó bỏ tất cả măng vào trong gùi như của quý.
Trong phút chốc, lòng cha mẹ Nguyên Bảo đột nhiên dâng lên một loại xúc động muốn giúp hai người.
Núi non trùng điệp, lúc trở về có nhiều người đi cùng hơn.
Bốn người cùng nhau xuống núi, Bách Thủ giúp cha Nguyên Bảo khiêng trúc xuống núi. Nhưng chỉ đưa đồ đến cửa thôn, Bách Thủ lại trở về nhà cùng Loan Loan. Vì thế trong lòng cha mẹ Nguyên Bảo rất phức tạp.
Hôm nay thu hoạch không nhỏ, về đến nhà, đầu tiên Loan Loan lấy sàng đựng quả bồ kết đặt dưới mái hiên.
Bách Thủ kiểm tra vườn rau. Loan Loan mang hai bao hạt tiêu lớn ra rồi lấy đồ trải trên bàn.
Hạt tiêu phân thành hai loại, tiêu xanh và tiêu khô. Khi nấu thức ăn dùng hạt tiêu xanh mùi thơm hơn, nhưng sau khi rang sẽ thu được hạt tiêu khô, lúc đó sẽ mài thành tiêu bột, dùng để nêm nếm trực tiếp.
Phương pháp bảo quản hạt tiêu xanh khá đơn giản, chỉ cần phơi khô là được. Trong sách ở hiện đại ghi lại phương pháp làm hạt tiêu truyền thống là tập trung phơi nắng hoặc hong khô ở chỗ râm mát, thời gian cần thiết cũng tương đối dài, bình thường cần khoảng sáu đến mười ngày, mà trong lúc này nếu gặp phải mưa dầm sẽ rất dễ xuất hiện tình trạng ẩm mốc. Để làm hạt tiêu khô, mọi người chọn dùng phương pháp rang bằng sức người, vừa nhanh lại thuận tiện.
Loan Loan đi nấu cơm trước, làm cơm xong, nàng cắt hết măng, ở nhà không có miếng thịt nào nên nàng đành phải làm măng xào tóp mỡ. Khi ăn vào, mùi vị quá chênh lệch với món măng xào thịt, nhưng Bách Thủ vẫn khen ngon không ngớt. Bởi vì trước đó Loan Loan đã luộc sơ măng qua nước sôi một lần, cho nên cũng không đắng như trong tưởng tượng.
Ăn cơm dọn dẹp xong, lúc này nàng mới bắt đầu xử lý hạt tiêu.
Không có dụng cụ lồng phơi chuyên nghiệp, Loan Loan đành phải đổ hạt tiêu vào nồi. Nếu có lồng phơi thì để lửa vừa phải, nhưng bây giờ đổ hạt tiêu trực tiếp vào nồi, nên Loan Loan vẫn giữ lửa nhỏ liên tục trong bếp lò. Trong lúc đó không ngừng đảo tới đảo lui, khi có hơi nước thoát ra, nàng dùng khăn trực tiếp lau đáy nồi, để thấm hút hết nước, đây cũng là cách loại trừ hơi ẩm.
Lúc bắt đầu, khoảng cách mỗi lần đảo qua đảo lại khá dài, và số lần đảo ít. Lúc hơi ẩm từ từ bị loại trừ, số lần đảo nhiều lên, khoảng cách mỗi lần cũng rút ngắn lại. Làm nhiều lần như thế, cho đến khi hạt tiêu tỏa mùi thơm, trên bề mặt hạt tiêu không còn ẩm ướt là được.
Sau đó Loan Loan dùng một tấm vải làm thành túi rồi đổ hạt tiêu vào. Đến đây thì hạt tiêu đã được rang xong rồi. Nếu như không phải vì dụng cụ có hạn, nàng không cách nào sản xuất được số lượng lớn, nàng còn suy nghĩ xem có nên làm thứ này rồi mang ra chợ bán hay không.
Lúc rang hạt tiêu xong thì đã khá trễ, Bách Thủ bưng nồi xuống, thay vào bằng một cái nồi lớn, nồi này lần trước mua để chuyên dùng nấu nước nóng tắm rửa. Mặc dù nồi nấu cơm xào rau cũng có thể nấu nước, nhưng cuối cùng nước nấu ra cũng không được sạch bằng nồi chưa từng dính một giọt dầu nào.
Vì để thí nghiệm bồ kết có phải dùng rất tốt không, Loan Loan gội đầu cho Bách Thủ trước, kết quả nàng phát hiện, quả bồ kết thực sự dùng tốt hơn nhiều so với lá cây, bọt cũng nhiều hơn, hơn nữa gội đầu xong tóc lại có một mùi thơm ngát, mùi hương cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Bách Thủ ngửi mùi hương trên tóc thì cả đêm đều mặt mày tươi rói, hiện tại hắn cũng thơm giống vợ rồi!
Kết quả là, buổi tối lúc đi ngủ Bách Thủ không giống với trước kia – trong lòng cứ sợ mùi hôi hám của mình hun ngạt vợ, mà hắn chủ động trải giường phẳng phiu rồi để cho Loan Loan lên giường, chờ Loan Loan ngủ ngon rồi, bản thân hắn mới cởi giày lên giường, cũng không cách xa như bình thường nữa, mà còn cố ý lắc lắc đầu về hướng bên cạnh, sau đó ánh mắt lóe sáng nhìn Loan Loan.
Sáng sớm hôm sau, Loan Loan thức dậy chiên bánh xong, Bách Thủ gói kỹ bánh lại, mắt lấp lánh hữu thần nhìn Loan Loan, nói: “Vợ nè, ở nhà chờ ta, ta mua bánh bao về cho nàng.” Rồi ngẩng đầu bước ra khỏi sân.
Loan Loan liền nghĩ đến đêm qua Bách Thủ mặc áo lót, ánh mắt lấp lánh nằm trên giường nhìn nàng.
Không có áo ngoài trói buộc, thân thể cường tráng tản mát ra hơi thở nam nhân mãnh liệt, chung quanh bởi vì hắn mà nhiệt độ dần dần tăng lên, vào một khắc kia nàng liền phát hiện, thật ra thì bề ngoài Bách Thủ rất anh tuấn đó nha!
Bách Thủ hay ngại ngùng, nhưng hắn cũng là nam nhân của mình, lúc quan hệ hai người càng ngày càng tốt, dường như cũng đến lúc nàng phải hoàn thành trách nhiệm của thê tử. May mà đó là chuyện sau này, ít nhất hiện tại Bách Thủ không đòi hỏi nàng làm gì.
Từ đáy lòng mà nói, nàng không bài xích Bách Thủ, thậm chí cảm thấy rằng tìm được một nam nhân như vậy rất tốt, rất hạnh phúc. Nhưng với việc thực sự trở thành vợ hắn, thì trong lòng nàng vẫn còn chút sợ hãi mờ mịt. Dù sao ở hiện đại Loan Loan vẫn còn là một cô gái chưa kết hôn!
Mẹ Nguyên Bảo ở bên cạnh cột những cây trúc đã chặt, đồng thời quét mắt về phía Loan Loan đeo gùi đứng bên cạnh, khi thấy Loan Loan đang tò mò nhìn mình, mẹ Nguyên Bảo hơi ngẩn ra.
Lúc Loan Loan vừa gả tới đây nàng đã gặp qua một lần, nếu đổi lại là trước đây, lúc này Loan Loan phải đứng cúi đầu rũ mắt đằng sau Bách Thủ mới đúng.
“Huynh có cần giúp đỡ không?” Bách Thủ vừa nói vừa tháo gùi xuống, buông thú săn ra rồi cầm dao đi tới.
Loan Loan cho rằng cha mẹ Nguyên Bảo nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ cha Nguyên Bảo chỉ nói: “Không có chuyện gì đâu, ở đây ta cũng chỉ còn mấy cây nữa thôi.” nhưng cũng không ngăn cản Bách Thủ hỗ trợ.
Bách Thủ giúp cha Nguyên Bảo chặt trúc. Loan Loan bèn đứng bên cạnh nhìn. Mẹ Nguyên Bảo dường như cũng không có ý muốn chủ động nói chuyện với nàng, nên nàng cũng không tiện mang mặt nóng dán mông lạnh (*).
(*) mặt nóng dán mông lạnh: ý chỉ không cần phải nhiệt tình với người không thích mình.
Chờ lúc số trúc chặt được đã đủ, Bách Thủ lại giúp cột trúc lại, sau đó dùng dây thừng cột hai bó trúc lại với nhau, như vậy hai người sẽ dễ mang đi hơn. Sau khi ba người bận rộn xong, phát hiện Loan Loan vẫn đứng ở bên cạnh nhìn giờ đã không thấy đâu, sau đó nhìn kỹ, thì phát hiện nàng đang ngồi xổm trong rừng trúc không biết đang làm gì.
Bách Thủ đứng ngoài rừng trúc kêu một tiếng: “Vợ ơi, chúng ta phải đi rồi.”
“Ơi, chờ một chút…” Loan Loan lên tiếng đáp lại, nhưng cũng không quay đầu lại mà tiếp tục ngồi xổm trong rừng.
Ba người khó hiểu, Bách Thủ đi vào cánh rừng, thấy Loan Loan đang ngồi cắt một gốc gì đó nhọn nhọn, hắn nói: “Nàng làm gì thế?”
Loan Loan quay đầu lại, cười hì hì chỉ vào thứ trên mặt đất nói: “Đây là măng, có thể ăn được, bình thường rất cứng chắc, chàng tới đây…” Đứng dậy tránh ra, rồi lại nói: “Được rồi, hay là chàng dùng dao cắt rời từ chỗ này, chúng ta chỉ cần phía trên thôi.” Giữ lại phía dưới sau này còn có thể tiếp tục mọc lên.
Cắt đi phần măng nhú ra, trên mặt đất còn có vài nơi loáng thoáng có măng nhọn nhọn nhú đầu ra, có lẽ chờ thêm mấy ngày nữa thì những gốc măng này đều lớn lên rồi.
Bình thường người trong thôn không có ai ăn thứ này, cha mẹ Nguyên Bảo cổ quái nhìn mấy gốc măng Loan Loan đưa tới.
“Dương đại tẩu, mấy gốc này tặng cho hai người.”
Mẹ Nguyên Bảo mắt nhìn mà không lấy, chần chờ đặt câu hỏi: “Cái này có thể ăn sao?”
“Có thể a, cắt nó thành miếng, sau đó xào chung với thịt, mặc dù có chút đắng, nhưng ăn rất ngon. Nó là một món ăn ngon thanh nhiệt đấy.” Măng xào thịt thế nhưng rất được nhiều người biết đến ở hiện đại.
Mẹ Nguyên Bảo đưa mắt nhìn cha Nguyên Bảo, cha Nguyên Bảo có thâm ý khác đưa mắt nhìn Loan Loan, nói với Bách Thủ: “Bình thường hai người ăn thứ này à?”
Bách Thủ lắc đầu: “Chưa từng ăn.” Có điều vợ nói có thể ăn hẳn là có thể ăn.
Cha mẹ Nguyên Bảo đột nhiên có chút cảm thông với hai vợ chồng Bách Thủ. Mặc dù nói mệnh Bách Thủ không tốt, cũng không khiến người trong thôn thích, nhưng từ bản tính mà nói, hắn là người không tệ. Thế mà hai vợ chồng lại quẫn bách đến nỗi phải đến thâm sơn tìm những thứ này ăn.
Cha Nguyên Bảo thở dài một tiếng, muốn giúp đỡ Bách Thủ, nhưng nghĩ đến tính cách của hắn thì lại cảm thấy hay là thôi đi. Mẹ Nguyên Bảo không lấy măng, lúng túng nói mình ăn không quen đồ đắng.
Trong lòng Loan Loan không ngừng than thở đáng tiếc, những cổ nhân này thật là không biết mỹ thực mà! Sau đó bỏ tất cả măng vào trong gùi như của quý.
Trong phút chốc, lòng cha mẹ Nguyên Bảo đột nhiên dâng lên một loại xúc động muốn giúp hai người.
Núi non trùng điệp, lúc trở về có nhiều người đi cùng hơn.
Bốn người cùng nhau xuống núi, Bách Thủ giúp cha Nguyên Bảo khiêng trúc xuống núi. Nhưng chỉ đưa đồ đến cửa thôn, Bách Thủ lại trở về nhà cùng Loan Loan. Vì thế trong lòng cha mẹ Nguyên Bảo rất phức tạp.
Hôm nay thu hoạch không nhỏ, về đến nhà, đầu tiên Loan Loan lấy sàng đựng quả bồ kết đặt dưới mái hiên.
Bách Thủ kiểm tra vườn rau. Loan Loan mang hai bao hạt tiêu lớn ra rồi lấy đồ trải trên bàn.
Hạt tiêu phân thành hai loại, tiêu xanh và tiêu khô. Khi nấu thức ăn dùng hạt tiêu xanh mùi thơm hơn, nhưng sau khi rang sẽ thu được hạt tiêu khô, lúc đó sẽ mài thành tiêu bột, dùng để nêm nếm trực tiếp.
Phương pháp bảo quản hạt tiêu xanh khá đơn giản, chỉ cần phơi khô là được. Trong sách ở hiện đại ghi lại phương pháp làm hạt tiêu truyền thống là tập trung phơi nắng hoặc hong khô ở chỗ râm mát, thời gian cần thiết cũng tương đối dài, bình thường cần khoảng sáu đến mười ngày, mà trong lúc này nếu gặp phải mưa dầm sẽ rất dễ xuất hiện tình trạng ẩm mốc. Để làm hạt tiêu khô, mọi người chọn dùng phương pháp rang bằng sức người, vừa nhanh lại thuận tiện.
Loan Loan đi nấu cơm trước, làm cơm xong, nàng cắt hết măng, ở nhà không có miếng thịt nào nên nàng đành phải làm măng xào tóp mỡ. Khi ăn vào, mùi vị quá chênh lệch với món măng xào thịt, nhưng Bách Thủ vẫn khen ngon không ngớt. Bởi vì trước đó Loan Loan đã luộc sơ măng qua nước sôi một lần, cho nên cũng không đắng như trong tưởng tượng.
Ăn cơm dọn dẹp xong, lúc này nàng mới bắt đầu xử lý hạt tiêu.
Không có dụng cụ lồng phơi chuyên nghiệp, Loan Loan đành phải đổ hạt tiêu vào nồi. Nếu có lồng phơi thì để lửa vừa phải, nhưng bây giờ đổ hạt tiêu trực tiếp vào nồi, nên Loan Loan vẫn giữ lửa nhỏ liên tục trong bếp lò. Trong lúc đó không ngừng đảo tới đảo lui, khi có hơi nước thoát ra, nàng dùng khăn trực tiếp lau đáy nồi, để thấm hút hết nước, đây cũng là cách loại trừ hơi ẩm.
Lúc bắt đầu, khoảng cách mỗi lần đảo qua đảo lại khá dài, và số lần đảo ít. Lúc hơi ẩm từ từ bị loại trừ, số lần đảo nhiều lên, khoảng cách mỗi lần cũng rút ngắn lại. Làm nhiều lần như thế, cho đến khi hạt tiêu tỏa mùi thơm, trên bề mặt hạt tiêu không còn ẩm ướt là được.
Sau đó Loan Loan dùng một tấm vải làm thành túi rồi đổ hạt tiêu vào. Đến đây thì hạt tiêu đã được rang xong rồi. Nếu như không phải vì dụng cụ có hạn, nàng không cách nào sản xuất được số lượng lớn, nàng còn suy nghĩ xem có nên làm thứ này rồi mang ra chợ bán hay không.
Lúc rang hạt tiêu xong thì đã khá trễ, Bách Thủ bưng nồi xuống, thay vào bằng một cái nồi lớn, nồi này lần trước mua để chuyên dùng nấu nước nóng tắm rửa. Mặc dù nồi nấu cơm xào rau cũng có thể nấu nước, nhưng cuối cùng nước nấu ra cũng không được sạch bằng nồi chưa từng dính một giọt dầu nào.
Vì để thí nghiệm bồ kết có phải dùng rất tốt không, Loan Loan gội đầu cho Bách Thủ trước, kết quả nàng phát hiện, quả bồ kết thực sự dùng tốt hơn nhiều so với lá cây, bọt cũng nhiều hơn, hơn nữa gội đầu xong tóc lại có một mùi thơm ngát, mùi hương cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Bách Thủ ngửi mùi hương trên tóc thì cả đêm đều mặt mày tươi rói, hiện tại hắn cũng thơm giống vợ rồi!
Kết quả là, buổi tối lúc đi ngủ Bách Thủ không giống với trước kia – trong lòng cứ sợ mùi hôi hám của mình hun ngạt vợ, mà hắn chủ động trải giường phẳng phiu rồi để cho Loan Loan lên giường, chờ Loan Loan ngủ ngon rồi, bản thân hắn mới cởi giày lên giường, cũng không cách xa như bình thường nữa, mà còn cố ý lắc lắc đầu về hướng bên cạnh, sau đó ánh mắt lóe sáng nhìn Loan Loan.
Sáng sớm hôm sau, Loan Loan thức dậy chiên bánh xong, Bách Thủ gói kỹ bánh lại, mắt lấp lánh hữu thần nhìn Loan Loan, nói: “Vợ nè, ở nhà chờ ta, ta mua bánh bao về cho nàng.” Rồi ngẩng đầu bước ra khỏi sân.
Loan Loan liền nghĩ đến đêm qua Bách Thủ mặc áo lót, ánh mắt lấp lánh nằm trên giường nhìn nàng.
Không có áo ngoài trói buộc, thân thể cường tráng tản mát ra hơi thở nam nhân mãnh liệt, chung quanh bởi vì hắn mà nhiệt độ dần dần tăng lên, vào một khắc kia nàng liền phát hiện, thật ra thì bề ngoài Bách Thủ rất anh tuấn đó nha!
Bách Thủ hay ngại ngùng, nhưng hắn cũng là nam nhân của mình, lúc quan hệ hai người càng ngày càng tốt, dường như cũng đến lúc nàng phải hoàn thành trách nhiệm của thê tử. May mà đó là chuyện sau này, ít nhất hiện tại Bách Thủ không đòi hỏi nàng làm gì.
Từ đáy lòng mà nói, nàng không bài xích Bách Thủ, thậm chí cảm thấy rằng tìm được một nam nhân như vậy rất tốt, rất hạnh phúc. Nhưng với việc thực sự trở thành vợ hắn, thì trong lòng nàng vẫn còn chút sợ hãi mờ mịt. Dù sao ở hiện đại Loan Loan vẫn còn là một cô gái chưa kết hôn!
Bình luận facebook