• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tú Sắc Nông Gia (1 Viewer)

  • Chương 225

Edit: Khuê Loạn


Beta: Nora


Tạ Nhàn và xe vận chuyển than đá đi ra ngoài liên tiếp hai ngày, làm nô tài sao dám hỏi tới chuyện của chủ nhân, Lưu quản sự đành khéo léo hỏi thăm Tạ Nhàn xem lần này than đá vận chuyển ra ngoài có thuận lợi không?


Tạ Nhàn cười nói: “Lượng than đá nhiều hơn trước kia nên tốn chút công, nhưng lại tốt hơn. Ông nghĩ xem, phí tổn chở than bằng thuyền, xe ngựa, xe trâu giảm xuống, hơn nữa chi phí cho thuyền rất cao, trước kia chuyển ba lần, giờ gộp lại thành hai lần, tiết kiệm được không ít tiền chuyên chở!”


Lưu quản sự gật đầu đồng ý, trong lòng đang muốn hỏi xem sao lần này chuyển than đá ra ngoài lại không có ai về báo cáo thì nghe thấy Tạ Nhàn nói: “Lần này ta đích thân chờ tới lúc than đá được chuyển lên thuyền đưa đi rồi mới trở về nên mấy người trên xe than đã báo cáo với ta. Sổ sách của mỏ này cũng không thể cứ để như thế, thỉnh thoảng vẫn nên sửa sang chỉnh lý lại, cho nên ta bảo người báo số lượng xe chở than trực tiếp cho ta luôn. Ở mỏ có rất nhiều việc cần ông quan tâm nhiều hơn.”


Lưu quản sự ngẩn ra, thưa “Vâng”, trong lòng lại phập phồng. Tam thiếu gia muốn kiểm tra sổ sách sao? Vậy chẳng phải phải đưa hết sổ sách cho Tam thiếu gia sao, sau này Nhị thiếu gia tới, ông biết nói thế nào? May mà đến tận lúc rời đi, Tạ Nhàn cũng không bảo ông bàn giao sổ sách.


Nhưng trước khi đi, Tạ Nhàn lại lấy ra hai quả cầu sắt to bằng nắm tay trẻ con đưa cho Lưu quản sự: “Đây là đồ bằng hữu của ta mang về từ vùng đất khác, thứ đồ chơi này cực khó có được, lúc nhàn rỗi có thể luyện tay. Nam nhân có tiền ở kinh thành lúc rảnh rỗi đều thích cầm hai quả cầu sắt trong tay, cho ngươi hai quả để chơi này.”


Lưu quản sự vội cúi gập người tạ ơn. Trọng lượng của quả cầu sắt không nhẹ nhưng cầm trong tay cũng không quá nặng, bên ngoài trơn nhẵn bóng loáng, cảm giác thật sự không tệ.


Bên này Tạ Nhàn đang nói chuyện với Lưu quản sự, bên kia Dương Nghĩa Trí đứng trong chính viện nhìn mấy gốc cây đã chết, định vài ngày nữa nhổ đi, trồng lại vài cây con khác vào, lúc này Lý Đại Thạch vội vã chạy vào: “Trưởng thôn…. Tam thiếu gia… về rồi.”


Dương Nghĩa Trí ngạc nhiên, vội bỏ việc trong tay xuống, lập tức chạy tới hầm mỏ chờ Tạ Nhàn dưới chân núi, lát sau, Tạ Nhàn đi từ trên núi xuống: “Tam thiếu gia xin chờ một chút!”


Từ lúc chưa xuống tới chân núi, Tạ Nhàn đã thấy Dương Nghĩa Trí, biết lão chờ mình nên cười nói: “Dương trưởng thôn không bận chuyện gì sao?”


Loan Loan ngồi cách đó không xa thầm khinh bỉ trong lòng, biết rõ là chờ hắn tới, còn giả bộ!


Dương Nghĩa Trí cũng không vạch trần hắn, chỉ cười nói: “Bận chứ!” Lại lập tức nhíu mày, thở dài nói: “Hôm qua mọi người vừa giúp chôn cất Hương Tú. Nhưng có chuyện này cần Tam thiếu gia quyết định!”


Tạ Nhàn cũng nghiêm mặt, trầm ngâm nói: “Dương trưởng thôn, chuyện này ta cũng đã hỏi kỹ Tạ Tam rồi! Hai người chỉ cãi cọ mấy câu, hơn nữa quả thực là Hương Tú tự sát. Nàng không may đụng đầu vào cành cây chìa ra, chúng ta lại gần xem thì nàng đã tắt thở.”


Lông mày Dương Nghĩa Trí càng nhíu chặt.


“Hương Tú mất rồi, trong nhà chỉ còn một bé gái mồ côi. Nghe nói cha Mạch Thảo là Cát Đại?”


Nhắc tới chuyện này, lông mày Dương Nghĩa Trí liền nhíu lại thành chữ Xuyên (川): “Ta đã đi tìm Cát Đại rồi, hắn hoàn toàn không quan tâm tới Mạch Thảo.” Một người là kẻ côn đồ hạ lưu. Một người là cha ruột vô tình vô nghĩa, ở đây lại thêm một người giả bộ làm người bị hại, đây là chuyện gì chứ!


Tạ Nhàn không khỏi cảm thán: “Có người cha như vậy, Mạch Thảo thật đáng thương! Khó trách Hương Tú muốn tự sát.”


Vốn không phải Hương Tú muốn tự sát, được không?


Sau đó Tạ Nhàn lại nghiêm túc nhìn Dương Nghĩa Trí, nói: “Việc cấp bách lúc này không phải là truy cứu trách nhiệm. Mạch Thảo là một cô nương, tứ cố vô thân, sau này Dương trưởng thôn nên chiếu cố nhiều một chút.”


Nghe vậy, sắc mặt Dương Nghĩa Trí hơi hòa hoãn lại: “Tất nhiên rồi.” Sau đó lại nghiêm mặt: “Nhưng trách nhiệm vẫn phải truy cứu, ta đã đồng ý với Mạch Thảo chuyện này rồi. Cũng phải làm tròn lời hứa với bà con.”


Tạ Nhàn cười cười: “Dương trưởng thôn cứ yên tâm, chuyện này Tạ Tam quả thật phải chịu trách nhiệm! Ta cũng không ngờ đêm hôm đó hắn lại chạy đi tìm Hương Tú, bắt nàng dậy làm đồ ăn khuya. Một cô nương như Mạch Thảo sau này kiếm sống cũng khó, không bằng ta bảo Tạ Tam tự mình tới xin lỗi Mạch Thảo cô nương, sau đó tặng nàng hai mươi lượng bạc, ta tặng thêm hai mươi lượng bạc của ta nữa, có số bạc kia, sau này nàng mới có thể đảm bảo cuộc sống. Tạ Tam này, ta nhất định sẽ phạt nặng! Đều là công nhân làm trong mỏ, lúc làm việc có chút ồn ào cũng là chuyện khó tránh khỏi, chỉ là chuyện này quá bất hạnh… Chuyện này dù có làm ầm ĩ tới chỗ quan phủ thì Tạ Tam cũng không chịu bao nhiêu tội lỗi. Ông cũng biết Tạ Tam đi theo Nhị ca của ta, từ mấy năm trước Nhị ca đãgiúp gia đình xử lý việc làm ăn, quen biết không ít người. Huynh ấy là người bao che khuyết điểm, bỏ chút bạc ra thì Tạ Tam chỉ cần ăn hai gậy là hết chuyện. Đến lúc đó dù chỉ một phần bạc, Mạch Thảo cũng không nhận được. Một cô nương sống một mình sẽ rất khó khăn!”


Dương Nghĩa Trí nghe xong liền nhíu chặt lông mày, lạnh lùng nói: “Nhị thiếu gia dù có bao che khuyết điểm tới mức nào thì cũng phải phân rõ phải trái chứ?”


“Ài!” Tạ Nhàn cười cười: “Dương trưởng thôn không biết rồi, ta và Nhị ca lớn lên bên nhau, ta rất hiểu huynh ấy. Dù bề ngoài huynh ta có vẻ hiền hòa dễ nói chuyện, nhưng chuyện hắn cho là đúng, dù ai tới van xin cũng không thể lay chuyển… Ta thấy Dương trưởng thôn là người không tệ nên mới nói chuyện này với ông. Cách ta nói là biện pháp tốt nhất.”


Tạ Nhàn thành thật nói, đơn giản khiến cho Dương Nghĩa Trí hiểu rằng Dương gia thôn không thể đắc tội Tạ gia. Có thể cho Mạch Thảo bốn mươi lượng bạc đã là không tệ, hơn nữa không nhanh giải quyết chuyện này, chờ đến lúc Tạ Dật trở lại, không chừng lúc đó một đồng tiền cũng không nhận được.


Dương Nghĩa Trí vừa tức vừa chán chường.


Bách Thủ và Loan Loan tuyệt đối không tin lời của Tạ Nhàn. Dù mới chỉ tiếp xúc với Tạ Dật có một lần nhưng mỗi lần Loan Loan nêu ý kiến, chia cổ phần đồ nướng, và nêu ra một số điều kiện có phần lợi về mình, Tạ Dật vẫn luôn đồng ý, còn tỏ vẻ rất sảng khoái.


Thái độ làm người của một người như thế nào, có thể nhìn ra từ lời nói và việc làm.


Nếu nói tâm tư phức tạp không thuần khiết thì phải là Tạ Nhàn mới đúng!


Nhưng chuyện của Hương Tú sợ rằng tạm thời không làm gì được Tạ Tam. Mọi người đều rất tức giận, nhà ngươi có tiền ngươi liền ức hiếp người khác, đến cả nô tài nuôi trong nhà cũng kiêu ngạo như vậy?


Mạch Thảo không cam lòng để chuyện cứ như vậy là xong. Mấy người Dương Nghĩa Trí và Bách Thủ cũng bàn bạc, trước tiên cứ làm theo lời Tạ Nhàn, đợi đến lúc Tạ Dật tới rồi lại nói sau. Xem trong lúc đó có thể tìm được sơ hở nào của Tạ Tam không.


Rất nhanh, Tạ Tam đem bốn mươi lượng bạc tới nhà Mạch Thảo, sau đó làm trò giả vờ hối hận trước mặt đám người Dương Nghĩa Trí, thành khẩn xin lỗi Mạch Thảo: “… Nếu sau này cháu có gì cần giúp đỡ, chỉ cần mở miệng nói với ta, nếu không tiện, cháu có thể tới khu bếp tìm Tạ đại nương, để bà ấy nói với ta, hoặc tìm Tam thiếu gia cũng được.” Sau đó hắn tỏ vẻ ân hận nhìn bài vị của Hương Tú. Mạch Thảo không cho hắn vái lạy, cũng không cho hắn dâng hương.


Sau đó lại có người nói: “Mạch Thảo, cháu nên để cho tên khốn Tạ Tam kia dập đầu ba cái trước mẹ cháu mới đúng!”


Mạch Thảo lắc đầu, để Tạ Tam vào nhà nàng đã là đại ân lắm rồi, là nàng nể mặt đám người trưởng thôn và Bách Thủ, nếu không, đến cửa nàng cũng không cho Tạ Tam bước qua, đừng nói tới để Tạ Tam dâng hương cho mẹ nàng. Nàng tin rằng mẹ nàng cũng không muốn thấy Tạ Tam.


Chuyện của Hương Tú trôi qua một đoạn thời gian, trong thời gian đó, hàng ngày Mạch Thảo đều ở nhà, chân không bước ra khỏi cửa. Lúc Loan Loan rảnh rỗi sẽ tới thăm nàng. Trước kia, ban ngày Lai Sinh thích tìm Mạch Thảo chơi cùng, bây giờ mỗi lần tới, Mạch Thảo không nói chuyện, cũng không làm này nọ cho hắn ăn, hắn cũng ít tới hơn. Nhưng khi trời tối, Lai Sinh sẽ tới nhà Mạch Thảo, Mạch Thảo không nói lời nào, hắn cũng không nói chuyện, chỉ ngồi ở cửa phòng với nàng, dù sao hắn là kẻ đần độn, cái gì cũng không hiểu.


Sau đó Loan Loan liền giáo huấn hắn: “Sao đệ vẫn còn tới nhà Mạch Thảo?”


Lai Sinh thản nhiên nói: “Đệ chỉ theo giúp nàng thôi. Ban đêm nàng ở một mình không an toàn.”


Loan Loan im lặng, ngày thứ ba sau đó ăn cơm tối xong liền cùng Lai Sinh tới nhà Mạch Thảo ngồi chơi một lát.


Mấy ngày nay, đặc biệt là buổi tối, Mạch Thảo sống một ngày bằng một năm, nghĩ đến việc mẹ nàng chết không rõ ràng, sau này nàng chỉ có một mình trong ngôi nhà vắng lạnh, lạnh lẽo đến mức khiến cho nàng hoảng sợ trong lòng, may mà mỗi tối Lai Sinh đều tới một lát, sau đó Loan Loan lại tới nói chuyện với nàng, nàng không thể không cảm kích.


Loan Loan kéo tay nàng, cười khích lệ: “Dù sao nhà chúng ta cách nhau không xa, có chuyện gì cứ tới gọi một tiếng. Nếu không muội có thể đứng trong sân gọi Đại Thạch hoặc mẹ hắn, chắc chắn họ sẽ giúp muội.”


Nước mắt Mạch Thảo chảy xuống, cắn môi gật đầu.


Có câu nói bà con xa không bằng láng giềng gần, cái này gọi là cha ruột không bằng hàng xóm.


Chờ sau khi Loan Loan và Lai Sinh đi, Mạch Thảo đóng chặt cửa ngoài sân, lại lấy một khúc gỗ chặn sau cửa rồi mới vào nhà đóng cửa. Ngủ thẳng tới nửa đêm, đột nhiên nàng bị một loạt tiếng động đánh thức, vểnh tai nghe cẩn thận, nghe như truyền từ ngoài tường vào.


Bên ngoài căn phòng nàng ngủ là một con đường thôn. “Xoẹt xoẹt xoẹt…” Như tiếng người nào đó dùng một vật cào lên tường. Nàng bị dọa cho sợ đến mở trừng mắt, cuộn người lui vào góc giường. Tập trung cảnh giác cao độ, lát sau cảm giác buồn ngủ ào đến, nàng lại lên tinh thần, cứ thế nhiều lần lặp đi lặp lại, sau đó không biết đã lăn ra ngủ từ lúc nào. Khi tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, đứng lên xem lại, cửa nhà đóng chặt, cửa sân cũng thế, đến khúc gỗ chặn sau cửa cũng không di chuyển chút nào, Mạch Thảo khẽ thở phào nhẹ nhõm.


Ngày thứ hai sau khi Tạ Nhàn trở về, Diêm Sơn liền đến mỏ tìm hắn.


“Tam thiếu gia, tiểu nhân đã làm việc ở mỏ lâu như vậy, không biết lúc nào thì đổi việc được ạ?”


“Đổi việc? Ngươi muốn đổi sang việc khác?”


Diêm Sơn ngờ vực, lập tức cười nói: “Ha ha, không phải lúc đầu người nói chờ tiểu nhân quen với việc trong mỏ, sẽ đổi sang việc khác tốt hơn sao? Người cũng biết, từ khi trên mỏ gặp chuyện không may, đại ca của tiểu nhân mất đi, già trẻ trong nhà, cả chị dâu và cháu trai đều phải nhờ tiểu nhân chăm sóc. Thỉnh thoảng hai cháu gái lại về đây giúp đỡ, trọng trách trên vai tiểu nhân thực sự quá nặng! Việc tuần tra này dù tốt, nhưng vẫn không đủ chi phí sinh hoạt cho cả một đại gia đình, nếu có thể đổi sang việc khác tốt hơn, một nhà già trẻ của tiểu nhân đều tạ ơn người. Hơn nữa, ban đầu mọi người cũng nói sẽ chăm sóc gia đình thợ mỏ gặp nạn.”


Tạ Nhàn khinh thường liếc nhìn hắn một cái, sắc mặt không chút thay đổi: “Ta nói lời này lúc nào?”


Diêm Sơn nóng nảy: “Chẳng phải ban đầu Tạ đốc công đã nói…”


“Ta biết sau khi Diêm Nhị mất đi, nhà các ngươi có chút khó khăn, Nhị thiếu gia thương xót các ngươi, không phải đã để người trong mỏ đưa bạc tới rồi sao?”


Nghe Tạ Nhàn nói thế, Diêm Sơn sững sờ: “Nhị thiếu gia?” Hắn nhớ ban đầu Tạ Tam nói là Tạ Nhàn: “Không phải Tam thiếu gia người sai người đến nhà…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom