Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Mấy người lại nói chuyện thêm mấy câu, sau đó Bách Thủ mang những ống trúc giữa sân, bắt đầu làm mắc áo. Đầu tiên phải vót thành thẻ trúc, Bách Thủ vừa làm vừa giải thích cho mọi người nghe cần phải chú ý những gì, ví dụ như quần áo mùa đông dày hơn một chút, có thể làm thêm mấy cái mắc áo rộng để treo áo bông.
Vót trúc rất đơn giản, mọi người ai cũng làm nông, tổ tiên từng đi săn thú nên vừa nghe đã hiểu.
Mảnh trúc được vót xong thì nhóm lửa, phải hơ nóng chỗ cần bẻ cong, sau đó uốn lại xâu hai đầu với nhau.
Mắc áo hoàn thành.
Mấy người kinh ngạc nhìn cái móc áo Bách Thủ vừa làm xong, thì ra làm thứ này đơn giản như thế, sao không ai phát hiện ra loại đồ này nhỉ, nhất thời lại thêm bội phục Bách Thủ.
Cát Sơn cầm móc áo trúc lên cẩn thận nhìn một lượt, vỗ đùi đánh đét… cười to nói: “Lúc đầu ta còn oán mụ vợ ta sao hôm nay không cho ta ra ruộng, ha ha… bây giờ thấy thứ này thực là thần kỳ mà!”
Đám người cha Nguyên Bảo cũng gật đầu phụ họa theo. Loan Loan ngồi trong nhà nghe vậy khóe miệng lại lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lúc uốn cong mắc áo phải chú ý một chút kỹ xảo, trông thì đơn giản, nhưng lúc mới bắt đầu luôn có một chút vấn đề, nếu không phải hình dạng không đẹp mắt như của Bách Thủ làm thì là hai bên không cân đối, còn phải tập luyện mấy lần mọi người mới biết.
Nắm được cách làm rồi mọi người liền đi lên núi chặt trúc.
Lúc gần đi, mọi người không ngừng nói cảm ơn Bách Thủ. Bụng dạ nam nhân rộng rãi hơn nữ nhân nhiều. Tiếp xúc với nhau một buổi chiều, mọi người cảm thấy Bách Thủ là người rất dễ chung đụng, tài giỏi mà cũng thành thật.
Người trong thôn gần đây tới tiếp xúc càng ngày càng nhiều, mọi người không chỉ bình an khỏe mạnh, còn dính ít “hơi” của vợ chồng Bách Thủ. Huống chi trước đây còn có thầy tướng tính toán như thần nói vợ Bách Thủ là một người may mắn, trong lòng quyết định nếu có thể nhất định phải kết giao với Bách Thủ.
Mấy người về nhà làm mấy cái mắc áo dùng thử, quả nhiên rất tốt, mấy bà vợ trong nhà cũng vô cùng vui thích.
Không tới mấy ngày rất nhiều nhà trong thôn cũng dùng thứ này.
Từ đó về sau, khi mọi người nhìn thấy Bách Thủ đã không còn sợ hãi, xa cách ban đầu, thậm chí còn có bội phục. Nhưng không ai chịu chủ động chào hỏi hắn, trừ người của ba nhà kia.
Vào tháng mười một trời càng ngày càng lạnh, nghĩ tới kiếp trước lúc nàng mười bảy tuổi thân thể vô cùng khỏe mạnh, một bộ đồ chống rét, một cái áo lông mỏng là đủ sống qua mùa đông. Bây giờ nàng chỉ quên mặc thêm áo chút thôi, sao đã bệnh rồi?
Bách Thủ và Lai Sinh đi chợ từ sớm. Hôm nay Loan Loan mặc hai lớp áo đi cho heo và gà ăn, thu dọn xong xuôi lại mang ớt đã nghiền ra sân liền thấy mũi khó chịu, toàn thân không có tí sức lực nào, đang muốn vào phòng nằm một lát thì mẹ Thạch Đầu vội vã tới.
Khuôn mặt nàng vui vẻ, vừa vào nhà đã kéo tay Loan Loan cao hứng nói: “Muội tử, muội tử, tin tức tốt. Tin tức tốt này.”
“Dạ?” Loan Loan lấy khăn tay chùi mũi khiến nó đỏ ửng cả lên, ngẩn người nhìn nàng.
Mẹ Thạch Đầu nhướng mày không hài lòng nhìn nàng một cái: “Dạ cái gì mà dạ, đợi lát nữa qua buổi trưa thì đến từ đường họp.”
“Gì ạ?” Loan Loan mở to mắt.
Mẹ Thạch Đầu bị vẻ mặt kinh ngạc của nàng chọc cười, kéo tay nàng thân mật nói: “Đợi lát nữa Bách Thủ huynh đệ về muội nhớ nói với hắn nha, đây là đích thân cha ta nói, nếu như không được… Ta còn có việc, đi trước đây.”
Loan Loan ngây người nhìn mẹ Thạch Đầu vội vội vàng vàng xuống núi, trong đầu vẫn đang nghĩ ngợi, cha của Linh Tử chính là ông nội Thạch Đầu, đó không phải là trưởng thôn sao?
Đây chính là họp thôn, còn bảo vợ chồng mình vốn không được mọi người hoan nghênh đến, có thể là chuyện gì đây?
Nàng nghĩ một lúc nhưng không nghĩ ra kết quả, đành phải quay về phòng nằm. Lúc Bách Thủ về nàng liền nói cho hắn biết chuyện này, nhưng không nhìn thấy sự vui vẻ, phấn khởi trên mặt hắn như trong tưởng tượng, Loan Loan nghi ngờ, liền hỏi hắn: “Là họp cái gì đó, có nhất thiết phải đi không?” Nếu Bách Thủ không vui, vậy thì nhà bọn họ sẽ không đi.
Bách Thủ không nói gì đi cất gùi và rổ, đi múc ít nước giặt sạch vải đậy bánh, sau đó lại đi xem hai con heo con và đàn gà con, cho đến khi không còn chuyện gì phải làm nữa hắn mới đi vào trong nhà chính ngồi.
Loan Loan len lén nhìn hắn, vẻ mặt vẫn như bình thường nhưng chân mày nhíu chặt, giống như phải cân nhắc thật lâu mới nói với Loan Loan một câu: “Cơm nước xong chúng ta sẽ đi.”
Về sau Loan Loan mới biết thật ra đây chính là họp thôn. Bình thường trong thôn có chuyện gì, hoặc là có liên quan đến thôn, trưởng thôn mới triệu tập mọi người họp lại, mà địa điểm là từ đường.
Từ đường này có chút lai lịch.
Trước kia Dương gia thôn là một đại gia tộc họ Dương, tên thôn vì đó mà có. Từ đường này là nhà thờ tổ của gia tộc Dương gia.
Về sau Dương gia dần dần xuống dốc, trong tộc lại có mâu thuẫn nội bộ, sau khi thế hệ trước chết đi, quan hệ giữa thế hệ trẻ càng ngày càng mỏng. Thôn này dựa vào núi, có người bắt đầu chuyển chỗ ở ra bên ngoài. Thế hệ này nối tiếp thế hệ kia, người họ Dương trong thôn Dương gia cũng không còn bao nhiêu, nhưng tên thôn và từ đường vẫn được giữ lại.
Kể từ khi Bách Thủ một thân một mình gần như không tiếp xúc với người trong thôn, lúc đầu mọi người trong thôn thấy đều là người cùng thôn, thấy hắn một mình bơ vơ không nơi nương tựa nên có chuyện gì cũng báo cho hắn biết một tiếng. Nhưng khi đó Bách Thủ giống như bệnh nhân mắc chứng tự bế, ai cũng không quan tâm tới. Có lẽ khi đó hắn đã mất hết ý chí, trên cõi đời này đã không có chuyện gì đáng để hắn quan tâm nữa rồi.
Cho nên hắn không đi, sau mấy lần như vậy, dần dần trong thôn có chuyện gì cũng không ai đi báo cho hắn biết nữa.
Nhưng mà, dù sao thì ở trong thôn nhiều năm như vậy, hắn vẫn biết một số chuyện của thôn.
Nhưng căn cứ vào tình hình hiện nay, nói đúng ra là, trải qua một khoảng thời gian cố gắng, trưởng thôn đã coi nhà bọn họ là một phần của thôn thêm lần nữa.
Chẳng trách lúc Linh Tử vừa tới đã nói là tin tức tốt. Về với tập thể, lại tham gia vào hoạt động của tập thể một lần nữa, đây quả thực là việc đáng mừng!
Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Nhưng, đối với loại hình họp thôn ở thời cổ đại này nàng cũng rất tò mò.
Ăn xong cơm trưa, Loan Loan đi theo Bách Thủ xuống núi. Sau khi xuống núi, hai người đi men theo con đường nhỏ ở cuối thôn, đi vòng tới sau thôn, xa xa đã nhìn thấy mấy người đang đứng bên ngoài một cái tiểu viện nhỏ, Loan Loan liền hỏi Bách Thủ: “Là kia à?”
Bách Thủ không biểu lộ gì, chỉ gật đầu.
Vốn dĩ, nàng còn lo không biết có phải nhà mình tới quá sớm rồi không, đến gần mới biết trong viện có đầy người đang ngồi rồi.
Khi thấy hai người đến, mọi người đều nhìn chằm chằm.
Loan Loan thật sự 囧 bối rối, giống như là thủ trưởng duyệt binh nha. Nếu như ánh mắt có thể sùng bái hẳn hoi một chút.
Mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đứng ở phía ngoài chào hỏi nàng trước, mà cha Nguyên Bảo và cha Thạch Đầu cũng nói chuyện với Bách Thủ ở cùng một chỗ.
Lúc này, nàng thầm cảm thấy may mắn vì mình có mắt nhìn người, nếu như không có hai nhà này chào hỏi hai vợ chồng nhà nàng, đứng ở đây thực sự xấu hổ cực kỳ.
Trong thôn đã loan truyền “mối quan hệ giữa hai nhà Nguyên Bảo và nhà Loan Loan không tệ” từ lâu, bây giờ nhìn thấy mới thực sự chắc chắn, trong viện nhất thời vang lên tiếng nghị luận sôi nổi. Mà ở chỗ này, Loan Loan và mẹ Nguyên Bảo, mẹ Thạch Đầu đứng một mình một chỗ nói chuyện.
“Nhà muội ăn xong cơm trưa mới xuống, không ngờ là vẫn đến muộn một chút.” Thật vất vả mới về với tập thể, lần đầu tiên hội họp lại đến muộn.
Nghe vậy, mẹ Nguyên Bảo khẽ mỉm cười: “Không muộn, dựa theo lệ thường thì vẫn còn sớm mà.”
Loan Loan đưa mắt nhìn sân đầy người, lại đưa mắt nhìn mẹ Thạch Đầu đang hé miệng cười, không hiểu ý của nàng.
Mẹ Nguyên Bảo đưa mắt nhìn Bách Thủ đứng ở phía xa, lại đưa mắt nhìn từ đầu đến chân nàng một cái, rồi nói: “Có người thấy tò mò!”
Mẹ Thạch Đầu “phì” một tiếng, bật cười, Loan Loan lập tức bừng tỉnh!
Dựa theo thông lệ hàng năm, thời gian quả thực vẫn còn sớm, chỉ có điều, không biết là ai để lộ tin tức, người trong thôn đã biết họp thôn lần này trưởng thôn có bảo người ta gọi nhà Bách Thủ tới, vốn có người còn không tin, nhưng người báo tin lại là con dâu của trưởng thôn. Vậy muốn giả cũng không được!
Người trong thôn có rất nhiều, bình thường Loan Loan cũng gặp mấy nhà, hơn nữa từ trước tới nay đều không thấy Bách Thủ xuất hiện trong thôn, mọi người cũng chưa từng gặp Loan Loan, gần đây trong thôn lại có rất nhiều sự tích về hai người, xuất phát từ buồn tẻ lại thêm tò mò nên mọi người mới tới sớm như thế!
Vót trúc rất đơn giản, mọi người ai cũng làm nông, tổ tiên từng đi săn thú nên vừa nghe đã hiểu.
Mảnh trúc được vót xong thì nhóm lửa, phải hơ nóng chỗ cần bẻ cong, sau đó uốn lại xâu hai đầu với nhau.
Mắc áo hoàn thành.
Mấy người kinh ngạc nhìn cái móc áo Bách Thủ vừa làm xong, thì ra làm thứ này đơn giản như thế, sao không ai phát hiện ra loại đồ này nhỉ, nhất thời lại thêm bội phục Bách Thủ.
Cát Sơn cầm móc áo trúc lên cẩn thận nhìn một lượt, vỗ đùi đánh đét… cười to nói: “Lúc đầu ta còn oán mụ vợ ta sao hôm nay không cho ta ra ruộng, ha ha… bây giờ thấy thứ này thực là thần kỳ mà!”
Đám người cha Nguyên Bảo cũng gật đầu phụ họa theo. Loan Loan ngồi trong nhà nghe vậy khóe miệng lại lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lúc uốn cong mắc áo phải chú ý một chút kỹ xảo, trông thì đơn giản, nhưng lúc mới bắt đầu luôn có một chút vấn đề, nếu không phải hình dạng không đẹp mắt như của Bách Thủ làm thì là hai bên không cân đối, còn phải tập luyện mấy lần mọi người mới biết.
Nắm được cách làm rồi mọi người liền đi lên núi chặt trúc.
Lúc gần đi, mọi người không ngừng nói cảm ơn Bách Thủ. Bụng dạ nam nhân rộng rãi hơn nữ nhân nhiều. Tiếp xúc với nhau một buổi chiều, mọi người cảm thấy Bách Thủ là người rất dễ chung đụng, tài giỏi mà cũng thành thật.
Người trong thôn gần đây tới tiếp xúc càng ngày càng nhiều, mọi người không chỉ bình an khỏe mạnh, còn dính ít “hơi” của vợ chồng Bách Thủ. Huống chi trước đây còn có thầy tướng tính toán như thần nói vợ Bách Thủ là một người may mắn, trong lòng quyết định nếu có thể nhất định phải kết giao với Bách Thủ.
Mấy người về nhà làm mấy cái mắc áo dùng thử, quả nhiên rất tốt, mấy bà vợ trong nhà cũng vô cùng vui thích.
Không tới mấy ngày rất nhiều nhà trong thôn cũng dùng thứ này.
Từ đó về sau, khi mọi người nhìn thấy Bách Thủ đã không còn sợ hãi, xa cách ban đầu, thậm chí còn có bội phục. Nhưng không ai chịu chủ động chào hỏi hắn, trừ người của ba nhà kia.
Vào tháng mười một trời càng ngày càng lạnh, nghĩ tới kiếp trước lúc nàng mười bảy tuổi thân thể vô cùng khỏe mạnh, một bộ đồ chống rét, một cái áo lông mỏng là đủ sống qua mùa đông. Bây giờ nàng chỉ quên mặc thêm áo chút thôi, sao đã bệnh rồi?
Bách Thủ và Lai Sinh đi chợ từ sớm. Hôm nay Loan Loan mặc hai lớp áo đi cho heo và gà ăn, thu dọn xong xuôi lại mang ớt đã nghiền ra sân liền thấy mũi khó chịu, toàn thân không có tí sức lực nào, đang muốn vào phòng nằm một lát thì mẹ Thạch Đầu vội vã tới.
Khuôn mặt nàng vui vẻ, vừa vào nhà đã kéo tay Loan Loan cao hứng nói: “Muội tử, muội tử, tin tức tốt. Tin tức tốt này.”
“Dạ?” Loan Loan lấy khăn tay chùi mũi khiến nó đỏ ửng cả lên, ngẩn người nhìn nàng.
Mẹ Thạch Đầu nhướng mày không hài lòng nhìn nàng một cái: “Dạ cái gì mà dạ, đợi lát nữa qua buổi trưa thì đến từ đường họp.”
“Gì ạ?” Loan Loan mở to mắt.
Mẹ Thạch Đầu bị vẻ mặt kinh ngạc của nàng chọc cười, kéo tay nàng thân mật nói: “Đợi lát nữa Bách Thủ huynh đệ về muội nhớ nói với hắn nha, đây là đích thân cha ta nói, nếu như không được… Ta còn có việc, đi trước đây.”
Loan Loan ngây người nhìn mẹ Thạch Đầu vội vội vàng vàng xuống núi, trong đầu vẫn đang nghĩ ngợi, cha của Linh Tử chính là ông nội Thạch Đầu, đó không phải là trưởng thôn sao?
Đây chính là họp thôn, còn bảo vợ chồng mình vốn không được mọi người hoan nghênh đến, có thể là chuyện gì đây?
Nàng nghĩ một lúc nhưng không nghĩ ra kết quả, đành phải quay về phòng nằm. Lúc Bách Thủ về nàng liền nói cho hắn biết chuyện này, nhưng không nhìn thấy sự vui vẻ, phấn khởi trên mặt hắn như trong tưởng tượng, Loan Loan nghi ngờ, liền hỏi hắn: “Là họp cái gì đó, có nhất thiết phải đi không?” Nếu Bách Thủ không vui, vậy thì nhà bọn họ sẽ không đi.
Bách Thủ không nói gì đi cất gùi và rổ, đi múc ít nước giặt sạch vải đậy bánh, sau đó lại đi xem hai con heo con và đàn gà con, cho đến khi không còn chuyện gì phải làm nữa hắn mới đi vào trong nhà chính ngồi.
Loan Loan len lén nhìn hắn, vẻ mặt vẫn như bình thường nhưng chân mày nhíu chặt, giống như phải cân nhắc thật lâu mới nói với Loan Loan một câu: “Cơm nước xong chúng ta sẽ đi.”
Về sau Loan Loan mới biết thật ra đây chính là họp thôn. Bình thường trong thôn có chuyện gì, hoặc là có liên quan đến thôn, trưởng thôn mới triệu tập mọi người họp lại, mà địa điểm là từ đường.
Từ đường này có chút lai lịch.
Trước kia Dương gia thôn là một đại gia tộc họ Dương, tên thôn vì đó mà có. Từ đường này là nhà thờ tổ của gia tộc Dương gia.
Về sau Dương gia dần dần xuống dốc, trong tộc lại có mâu thuẫn nội bộ, sau khi thế hệ trước chết đi, quan hệ giữa thế hệ trẻ càng ngày càng mỏng. Thôn này dựa vào núi, có người bắt đầu chuyển chỗ ở ra bên ngoài. Thế hệ này nối tiếp thế hệ kia, người họ Dương trong thôn Dương gia cũng không còn bao nhiêu, nhưng tên thôn và từ đường vẫn được giữ lại.
Kể từ khi Bách Thủ một thân một mình gần như không tiếp xúc với người trong thôn, lúc đầu mọi người trong thôn thấy đều là người cùng thôn, thấy hắn một mình bơ vơ không nơi nương tựa nên có chuyện gì cũng báo cho hắn biết một tiếng. Nhưng khi đó Bách Thủ giống như bệnh nhân mắc chứng tự bế, ai cũng không quan tâm tới. Có lẽ khi đó hắn đã mất hết ý chí, trên cõi đời này đã không có chuyện gì đáng để hắn quan tâm nữa rồi.
Cho nên hắn không đi, sau mấy lần như vậy, dần dần trong thôn có chuyện gì cũng không ai đi báo cho hắn biết nữa.
Nhưng mà, dù sao thì ở trong thôn nhiều năm như vậy, hắn vẫn biết một số chuyện của thôn.
Nhưng căn cứ vào tình hình hiện nay, nói đúng ra là, trải qua một khoảng thời gian cố gắng, trưởng thôn đã coi nhà bọn họ là một phần của thôn thêm lần nữa.
Chẳng trách lúc Linh Tử vừa tới đã nói là tin tức tốt. Về với tập thể, lại tham gia vào hoạt động của tập thể một lần nữa, đây quả thực là việc đáng mừng!
Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Nhưng, đối với loại hình họp thôn ở thời cổ đại này nàng cũng rất tò mò.
Ăn xong cơm trưa, Loan Loan đi theo Bách Thủ xuống núi. Sau khi xuống núi, hai người đi men theo con đường nhỏ ở cuối thôn, đi vòng tới sau thôn, xa xa đã nhìn thấy mấy người đang đứng bên ngoài một cái tiểu viện nhỏ, Loan Loan liền hỏi Bách Thủ: “Là kia à?”
Bách Thủ không biểu lộ gì, chỉ gật đầu.
Vốn dĩ, nàng còn lo không biết có phải nhà mình tới quá sớm rồi không, đến gần mới biết trong viện có đầy người đang ngồi rồi.
Khi thấy hai người đến, mọi người đều nhìn chằm chằm.
Loan Loan thật sự 囧 bối rối, giống như là thủ trưởng duyệt binh nha. Nếu như ánh mắt có thể sùng bái hẳn hoi một chút.
Mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đứng ở phía ngoài chào hỏi nàng trước, mà cha Nguyên Bảo và cha Thạch Đầu cũng nói chuyện với Bách Thủ ở cùng một chỗ.
Lúc này, nàng thầm cảm thấy may mắn vì mình có mắt nhìn người, nếu như không có hai nhà này chào hỏi hai vợ chồng nhà nàng, đứng ở đây thực sự xấu hổ cực kỳ.
Trong thôn đã loan truyền “mối quan hệ giữa hai nhà Nguyên Bảo và nhà Loan Loan không tệ” từ lâu, bây giờ nhìn thấy mới thực sự chắc chắn, trong viện nhất thời vang lên tiếng nghị luận sôi nổi. Mà ở chỗ này, Loan Loan và mẹ Nguyên Bảo, mẹ Thạch Đầu đứng một mình một chỗ nói chuyện.
“Nhà muội ăn xong cơm trưa mới xuống, không ngờ là vẫn đến muộn một chút.” Thật vất vả mới về với tập thể, lần đầu tiên hội họp lại đến muộn.
Nghe vậy, mẹ Nguyên Bảo khẽ mỉm cười: “Không muộn, dựa theo lệ thường thì vẫn còn sớm mà.”
Loan Loan đưa mắt nhìn sân đầy người, lại đưa mắt nhìn mẹ Thạch Đầu đang hé miệng cười, không hiểu ý của nàng.
Mẹ Nguyên Bảo đưa mắt nhìn Bách Thủ đứng ở phía xa, lại đưa mắt nhìn từ đầu đến chân nàng một cái, rồi nói: “Có người thấy tò mò!”
Mẹ Thạch Đầu “phì” một tiếng, bật cười, Loan Loan lập tức bừng tỉnh!
Dựa theo thông lệ hàng năm, thời gian quả thực vẫn còn sớm, chỉ có điều, không biết là ai để lộ tin tức, người trong thôn đã biết họp thôn lần này trưởng thôn có bảo người ta gọi nhà Bách Thủ tới, vốn có người còn không tin, nhưng người báo tin lại là con dâu của trưởng thôn. Vậy muốn giả cũng không được!
Người trong thôn có rất nhiều, bình thường Loan Loan cũng gặp mấy nhà, hơn nữa từ trước tới nay đều không thấy Bách Thủ xuất hiện trong thôn, mọi người cũng chưa từng gặp Loan Loan, gần đây trong thôn lại có rất nhiều sự tích về hai người, xuất phát từ buồn tẻ lại thêm tò mò nên mọi người mới tới sớm như thế!
Bình luận facebook