• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tú Sắc Nông Gia (2 Viewers)

  • Chương 47

Có thể được thôn trưởng tán thưởng, Loan Loan mừng thay cho Bách Thủ. Trong buổi họp thôn Bách Thủ biểu hiện nổi trội như vậy, tin tưởng bọn họ chỉ cần tiếp tục cố gắng thêm chút nữa, Bách Thủ được tất cả mọi người tiếp nhận là chuyện sớm muộn.


Sang tháng mười hai rét lạnh hồn nhiên lặng lẽ tiến đến. Sau khi bốc hai đợt thuốc, bệnh cảm lạnh của nàng coi như được tốt lên một chút. Sinh ở thời đại này đôi khi thật chẳng phải chuyện tốt, chút cảm mạo bình thường phải uống vài thang thuốc đông y đắng nghét, nếu ở hiện đại nàng chỉ cần một viên thuốc tây đã khỏi hoàn toàn rồi.


Lúc này măng mùa đông trên núi chắc đã lớn rồi. Lần trước Loan Loan đi theo Bách Thủ lên núi thấy có rất ít măng mùa đông mọc sớm có thể ăn được, bây giờ phần lớn chắc đã mọc đủ. Loan Loan đào hết măng mùa đông lớn đủ. Ớt dại trên núi chẳng thấy đâu nữa, ít nhất phải đợi đến đầu xuân năm sau, lần trước chế một tí ớt bột giữ lại hẳn là đủ dùng.


Suy nghĩ hồi lâu, Loan Loan đem măng mùa đông vừa đào được chế thành măng khô. Măng khô có thể giữ được ít nhất một tháng, vốn chẳng có nhiều, nàng chia thành ba phần đều đặn. Lúc đưa qua cho nhà Nguyên Bảo một phần, mẹ Nguyên Bảo rất yêu thích, còn khoa trương ngợi khen Loan Loan nhiều ý tưởng, bà nội Nguyên Bảo khen nàng không ngừng, còn nhiệt tình mời nàng vào nhà ngồi.


Sau đó nàng lại đưa qua cho nhà Thạch Đầu một ít. Nhìn món tốt chưa từng thấy qua bao giờ, mẹ Thạch Đầu lại phân thành hai phần, đưa sang cho bà nội Thạch Đầu chút ít. Bà nội Thạch Đầu thấy vậy rất bất ngờ, bà sống lâu như vây còn chưa từng thấy qua thứ này, ấn tượng với Loan Loan lại càng thêm sâu sắc.


Bà nội Thạch Đầu tương tự như bà nội Nguyên Bảo, mới ban đầu suy nghĩ của hai người đối với nhà Loan Loan không hề giống mấy người trong thôn, hai lão nhân đều là người từng trải hiểu chuyện, bởi vì như thế, từ trước đến giờ chưa phản đối mẹ Thạch Đầu và mẹ Nguyên Bảo tiếp xúc với Loan Loan! Hơn nữa chuyện chân Thạch Đầu còn phải cảm tạ Loan Loan, nếu không có biện pháp kia của nàng, vết thương trên đầu gối Thạch Đầu chẳng được lành lặn suôn sẻ như thế, Loan Loan còn đến giúp đổi nẹp cho mấy lần, chuyện này nếu đến mấy chỗ đại phu lớn không chừng còn tốn không ít bạc!


Chân bị tổn thương gân cốt một trăm ngày, mỗi lần Loan Loan gặp Thạch Đầu đều quan tâm thăm hỏi không ngớt, còn dặn dò mẹ Thạch Đầu đừng để đứa nhỏ chơi đùa quá trớn, miệng vết thương vừa mới khép lại nên cẩn thận chú ý chút!


Sau chuyện lần đó, mỗi lần bà nội Thạch Đầu nhắc tới Loan Loan đều tán dương không ngớt miệng. Ngày đó họp thôn trong từ đường, bà nội Thạch Đầu bởi vì ông nội Thạch Đầu điểm mặt Loan Loan nói chuyện mà về nhà còn tỏ vẻ bất mãn với lão đầu tử mấy ngày!


Mẹ Thạch Đầu mạnh mẽ kéo nàng vào trong sân ngồi, Loan Loan liền thuật lại phương pháp ăn măng khô cho hai người nghe, trước tiên ngâm vào nước… đang nói, đại ca Dương Khai Thạch – Dương Phong trở về, vừa vào sân nhỏ nhìn thấy trong sân có ba người thì ngạc nhiên, hướng bà nội Thạch Đầu chào một tiếng “Mẹ.”


Bà nội Thạch Đầu liếc mắt ra cửa thuận miệng hỏi: “Duệ nhi không trở về sao?”


“Trong nhà nhiều việc lắm ạ, con để nó ở nhà phụ giúp!” Dương Phong đưa mắt nhìn Loan Loan, nói với bà nội Thạch Đầu.


Ánh mắt vừa quét qua mớ măng khô trên ghế giữa ba người lập tức sáng ngời, cầm một miếng măng khô lên cẩn thận nhìn, sau đó trên mặt xuất hiện thần sắc hưng phấn: “Măng khô này ở đâu có vậy?”


Bà nội Thạch Đầu kinh ngạc: “Con biết thứ này sao?”


Dương Phong cười cười: “Mẹ, mẹ nói xem, con của mẹ làm không công ở chợ nhiều năm như vậy sao!” Trong sạp hàng ở chợ của hai vợ chồng Dương Phong có bán đồ khô. Hắn phải đi theo người khác tới phương bắc nhập hàng về.


Loan Loan không hề nghĩ tới trong thôn này còn có người biết thứ này, ngẫm lại Dương Phong quanh năm ở chợ, dù chỗ nhỏ bé này vắng vẻ, nhưng không phải không có thương nhân đi ngang qua.


Dương Phong lật qua lật lại xem xét mớ măng trên ghế, nhìn màu sắc thế này chắc là vừa làm xong chưa lâu, nếu phơi khô qua một nắng nữa sẽ hoàn hảo, liền hỏi: “Chỗ măng này mua được ở đâu thế?”


Mẹ Thạch Đầu nhìn Loan Loan, nói với Dương Phong: “Vợ Bách Thủ làm đó.”


Dương Phong khẽ giật mình, không tin nhìn nhìn Loan Loan, gần đây khắp nơi trong thôn có thể nghe được về chuyện hai vợ chồng Bách Thủ, biết hai người ra chợ bán bánh, bánh kia hắn đã nếm qua, hương vị quả thực rất ngon, nghe nói là vợ Bách Thủ nghĩ ra được, nhưng bây giờ nghe nói măng khô này do nàng làm ra, Dương Phong có chút khó tin!


Hắn lưỡng lự nhìn về phía Loan Loan.


Loan Loan nhẹ cười gật đầu.


“… Không biết loại măng khô này ngươi có bao nhiêu?” đầu óc Dương Phong ngẫm nghĩ một hồi vì sao phụ nhân nông thôn lại biết được những thứ này, suy nghĩ cả buổi cuối cùng nghẹn ra một câu như vậy.


“Không còn nữa” Loan Loan nói.


Dương Phong lập tức lộ vẻ tiếc nuối.


Bà nội Thạch Đầu thấy lạ nên hỏi hắn: “Con cần sao?”


Dương Phong lắc đầu, loại măng khô này người ở vùng hẻo lánh nhỏ bé rất ít mua. Lúc trước hắn từng thấy qua nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhập về quầy hàng. Nhưng ở mấy chỗ lớn, ví dụ như kinh đô hoặc chỗ gần kinh đô, nhiều nhà quyền quý thích ăn loại đồ quý này sẽ mua nhiều hơn, hơn nữa giá cũng đắt đỏ.


Trong lòng Loan Loan không ngừng nhảy nhót, nếu như có thể làm ra số lượng lớn, đến lúc đó mang ra ngoài bán chắc chắn sẽ được nhiều bạc hơn nơi nhỏ bé này. Cân nhắc nửa ngày, lúc này Loan Loan mới nói: “bây giờ ta không có, nhưng qua một đoạn thời gian nữa có lẽ sẽ có.”


“Thực sao?” Dương Phong vô cùng vui vẻ, xem bộ dáng Loan Loan không giống nói khoác, sau khi thận trọng cân nhắc nói: “Nếu như ngươi có thể làm ra loại măng khô này, đến lúc đó cứ để lại hết cho ta, ta mang ra ngoài bán…” Nói đến đây hắn có chút do dự: “Nhưng không biết măng khô này ngươi làm ra có hương vị thế nào?”


“Như vậy đi, ở nhà ta còn một ít, huynh đem về nếm thử, nếu như cảm thấy được chúng ta lại bàn tiếp, như thế nào?” Thật ra mùi vị măng khô này thế nào chính nàng cũng không biết.


Dương Phong không ngờ Loan Loan quyết đoán như thế, nói chuyện làm việc gọn gàng lưu loát giống như nam tử, trong nội tâm lại càng sinh ra một phần kính ý. Nhưng Loan Loan chưa kịp về nhà lấy măng khô thì mẹ Thạch Đầu đã đưa măng của nhà mình cho Dương Phong.


Loan Loan định nếu như có thể làm ra với số lượng lớn sẽ kéo theo mẹ Thạch Đầu làm cùng, chắc là về sau mẹ Thạch Đầu sẽ không chối từ. Dương Phong cầm măng khô rời đi.


Về sau, Loan Loan thương lượng với mẹ Thạch Đầu, hỏi mẹ Thạch Đầu có bằng lòng làm măng khô chung với nàng không, mẹ Thạch Đầu trố mắt ngạc nhiên.


Nhà ai có phương pháp kiếm bạc không phải giấu giếm vụng trộm làm, Loan Loan vậy mà còn mời nàng cùng làm, tận đáy lòng càng thêm bội phục Loan Loan. Sau khi bà nội Thạch Đầu biết thì ngợi khen với ông nội Thạch Đầu: “Ta sớm đã biết cái khuê nữ này là người giỏi giang, tâm địa hiền lành!”


Không chỉ mời mẹ Thạch Đầu, Loan Loan còn mời mẹ Nguyên Bảo đến cùng.


Không phải nàng hào phóng vô tư, ai không muốn được nhiều bạc, được ở nhà cao cửa rộng, mặc toàn lăng la tơ lụa, đeo trang sức đắc tiền chứ? Nhưng bây giờ nàng cần có bằng hữu, nếu như có thể hi sinh chút bạc đổi lấy được hai bằng hữu thiệt tình thì còn gì sánh bằng. Nàng muốn chính thức đứng vững căn cơ trong cái thôn nhỏ này, hữu ái giúp đỡ làng xóm, khi đó còn sợ không có bạc chảy vào sao?


Qua mười ngày sau, măng mùa đông rốt cục đã lớn, chọn thời gian tiết trời ấm áp, ba người Loan Loan, mẹ Nguyên Bảo, mẹ Thạch Đầu vác gùi lên núi. Đến rừng trúc, trên mặt đất quả nhiên đã mọc không ít măng mùa đông, từng chóp từng chóp cho vào gùi chứa không hết, cuối cùng một mảnh rừng măng mùa đông rốt cục cũng đào xong.


Ba người đi xuống núi rất chậm, Loan Loan còn đặc biệt tìm một nhành cây thô làm gậy chống, gùi trên lưng nặng chình chịch, lúc xuống sườn núi hai chân nàng như nhũn ra, thực sợ bản thân sẽ ngã sấp xuống sườn núi, cả gùi măng trên lưng cũng đi tong.


Đường về tiêu tốn gấp ba thời gian, trên đường còn nghỉ ngơi nhiều lần, mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu nhiều năm làm việc tốn thể lực không tồi. Thân thể Loan Loan gầy yếu, tay chân không có nhiều sức lực lắm, vác một lưng măng về nhà đã mệt mỏi muốn còng lưng.


Về đến nhà, Bách Thủ đã đi cắt cỏ cho heo, trong sân chỉ có Lai Sinh, cách thật xa đã cầu cứu ngoắc ngoắc Lai Sinh, may mắn có sức lao động dùng được, trao gùi cho Lai Sinh, trở lại phòng nằm sải lai ra giường, sau đó mí mắt cũng lười mở ra.


May cho nàng Bách Thủ là trượng phu tốt, một mình hắn ôm hết công việc, còn đun nước ấm cho Loan Loan, hơn nữa còn vô cùng nghe lời nàng làm cái gọi là mát xa.


Nhưng càng về sau, nàng càng cảm thấy như mấy động tác đó đã chuyển thành sờ loạn rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom