Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Hai ngày gần đây, ba nhà là đối tượng được chú ý nhiều nhất trong thôn, thịt vừa được làm xong được lúc, chuyện tốt đã tới rồi.
“… Ôi, đây chính là muối thịt heo khô à, giống mấy nhà giàu làm quá.” Bà mối Vương năm nào cũng đi làm mối cho người ta, tất nhiên sẽ có nhiều kiến thức.
Thịt khô thời cổ đại, ngày lễ tết chỉ có nhà giàu lúc mổ lợn mới làm, vì cách làm đơn giản, gia vị cũng ít, cho nên mùi vị tất nhiên sẽ không thể bằng được thời hiện đại.
“Thật sao? Thanh Diệp tẩu tử hiểu biết nhiều thật đấy.” Mẹ Lan Hoa kinh ngạc nói.
Mẹ Nguyên Bảo cười cười nói: “Chúng ta nào biết gì đâu, chỉ là được thơm lây thôi.”
Mọi người liền âm thầm liếc mắt nhìn Loan Loan đang cúi đầu trộn gia vị.
“Thanh Diệp tẩu tử à, mọi người có đầu heo lớn như vậy, định mang đi bán hay là để nhà ăn?” Có người hỏi.
“Để nhà ăn cái gì? Đầu heo to như vậy, ăn đến ngày tháng năm nào? Không bán lấy bạc phí lắm đó!” Lại có người kêu lên ngay tức khắc.
“Đương nhiên phải bán rồi.” Nghe mọi người bàn tán xung quanh, mẹ Nguyên Bảo thấy buồn cười trong lòng, mỉm cười đáp.
“Hảaaaaa… mấy người định mở cửa hàng thịt sao?” Người nọ lại hỏi.
“Bây giờ còn chưa biết, mở hàng thịt cũng được, chỉ cần có thể làm ra tiền là được.” Mẹ Nguyên Bảo cười nói.
Chỗ thịt hun khói này hiếm lạ, mở hàng thịt mặc dù tốn sức hơn một chút nhưng lại kiếm được nhiều bạc hơn so với bán lợn. Có người bắt đầu hối hận tại sao không đi làm cùng ba nhà này. Cũng có người không tin, mặc dù thịt hun khói hiếm lạ, nhưng chỉ là quý hơn so với thịt lợn tươi, cũng không so được với đất kinh thành khắp nơi đều là người có tiền, không chừng đến lúc đó còn bị thua lỗ ấy chứ.
Mọi người đều có tâm tư, có người cảm thấy không có gì hay ho liền rời đi, chỉ còn lại hai ba người mặt dày tiếp tục nói chuyện với nhà Nguyên Bảo.
Ba người cùng nhau ướp gia vị nên nhanh hơn rất nhiều, ướp đống thịt lợn này xong, lại bắt đầu đi chuẩn bị làm thịt sườn muối.
Loan Loan vừa làm vừa dạy hai người. Mẹ Lan Hoa và mẹ Kim Đản, ngay cả bà mối Vương nghe xong đều thấy ngạc nhiên, bà là người biết nhiều kiến thức trong thôn này, vậy mà vẫn chưa nghe thấy phương pháp của Loan Loan bao giờ.
“Đây là phương pháp gì, ta từng nhìn thấy không ít nhà giàu làm thịt, nhưng chưa thấy loại phương pháp này bao giờ?”
Bà nội Nguyên Bảo ở bên cạnh nói: “Thiên hạ rộng lớn không gì là không có. Muội tử, muội đã đi qua được mấy nhà giàu chứ?”
Bà mối Vương nhất thời nghẹn họng.
Hết nửa buổi chiều mới ướp xong thịt nhà Nguyên Bảo, thịt được treo trong sân, ba người đi đến nhà Thạch Đầu, ba người đến xem náo nhiệt kia cũng không đi theo cùng.
Lúc đến nhà Thạch Đầu, ba người Bách Thủ vừa mới mổ lợn xong. Mẹ Thạch Đầu vào nhà lấy cái chậu lớn đã chuẩn bị từ trước ra, lại lấy muối, gia vị, chờ một lúc thịt lợn đã được cắt xong. Ba nữ nhân bắt đầu ướp thịt, mấy nam nhân giúp quét dọn sân.
Quét dọn xong, bây giờ trong nhà không có lợn nên không cần đi cắt cỏ cho lợn, Bách Thủ cũng không vội về. Cha Thạch Đầu liền đun nước, ba nam nhân vừa nhìn mấy nữ nhân muối thịt, vừa nói chuyện.
Muối xong thịt lợn nhà Thạch Đầu cũng đã đến tối, cha Nguyên Bảo nói chuyện một chút rồi ra về, trong nhà có người già trẻ nhỏ, mẹ Nguyên Bảo cũng vội về nhà nấu cơm. Mẹ Thạch Đầu giữa hai người ở lại ăn cơm. Loan Loan lại nhớ đến mấy con gà trong nhà, cũng nhẹ nhàng từ chối.
Hai người đi rồi, cha mẹ Thạch Đầu lại đem toàn bộ chỗ thịt vào trong bếp, phòng bếp nhà họ lớn hơn phòng bếp nhà Loan Loan, phơi ba hàng thịt vẫn còn rộng rãi.
Lúc này, bà nội Thạch Đầu đi đến, nhìn từng hàng thịt kia lại thấy tiếc: “Thật không biết các con định phơi làm gì, cứ thế bán cả con lợn có tốt hơn không, lại còn làm thành như thế này…” Sau đó vẻ mặt bà trở nên lo lắng: “Nhiều thịt như thế, đến lúc đó không bán được thì phải làm sao?”
Cha Thạch Đầu tiến đến an ủi bà: “Mẹ đừng lo lắng, nhất định sẽ bán được mà.”
Bà nội Thạch Đầu lập tức trừng mắt nhìn: “Bây giờ thì mạnh miệng, bán được mà? Đến lúc đó lại hối hận, cả hai đứa đều cứng đầu, đúng là không chịu nghe khuyên bảo.” Bà ảo não trở về phòng mình.
Mẹ Thạch Đầu nấu cơm xong mời hai lão nhân sang ăn, bà nội Thạch Đầu còn ngồi trong nhà giận dỗi, không thèm quan tâm đến nàng, mẹ Thạch Đầu cười, khuyên nhủ: “Mẹ, Khai Thạch không phải nói lung tung đâu, thịt này nhất định sẽ bán được mà.”
“Chẳng lẽ các con định mở hàng thịt thật sao?” Con lợn to như vậy định để tới lúc nào?”
“Sao được chứ? Trong nhà nhiều việc như vậy chúng con làm sao có thời gian đi mở hàng thịt, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người mua.”
“Nếu Khai Thạch thật sự không muốn lên trên trấn phụ giúp đại ca nó một tay thì cứ nói cho ta biết. Ta chỉ muốn nói, các con làm những thứ này, đến lúc đó bị thua lỗ thì người bị thiệt là chính các con thôi.”
Trong lòng mẹ Thạch Đầu hơi không thoải mái. Biết mẹ chồng không thoải mái vì Dương Khai Thạch từ chối Dương Phong. Nàng cũng chán chẳng buồn nói nữa, thật sự không muốn suốt ngày phải nghe bà lải nhải, không chừng đến lúc đó lại còn trách mình đã xui khiến Dương Khai Thạch, liền nói thẳng cho bà biết chuyện Loan Loan đã giao ước với chưởng quỹ tửu lâu xong rồi.
Bà nội Thạch Đầu nghe xong còn chưa tin: “Thật sao?”
“Vâng, mẹ thấy con và Khai Thạch là người làm việc không chắc chắn sao? Không nói đến còn có cả nhà Thanh Diệp nữa. Hai vợ chồng huynh đệ Bách Thủ cũng không phải người không có đầu óc, cứ nhìn cuộc sống của bọn họ thì biết, Loan Loan là một người…”
Sau một lúc, bà nội Thạch Đầu mới yên lòng. Trong sân, Dương Nghĩa Trí nói với bà: “Tôi nói bà đừng suốt ngày lo lắng vớ vẩn mà bà không nghe.”
Bà nội Thạch Đầu liền trừng mắt nhìn ông một cái, nhưng mà không nói gì nữa.
Lúc Loan Loan và Bách Thủ về đến nhà phát hiện phòng bếp có ánh sáng, nhìn kỹ, hóa ra là Lai Sinh. Tiểu tử này tối rồi không về nhà, nếu tối nay bọn họ không về, chẳng lẽ hắn lại ở lại đây một đêm? Dường như không phải hắn lúc nào cũng ngu ngốc, không nhìn thấy hắn còn biết đốt đèn dầu đó sao.
Nhìn thấy hai người trở về, Lai Sinh lập tức nhảy đến trước mặt Loan Loan, chỉ tay vào cái bụng lép xẹp, ủy khuất nhìn nàng nói hai chữ: “Đói bụng.”
Loan Loan không còn gì để nói, sao giống như nàng đang nuôi một đứa trẻ trong nhà vậy?
Đưa mắt nhìn nồi niêu lạnh ngắt trong phòng bếp, nàng vào trong phòng lấy một túi táo khô trong tủ treo quần áo ra. Đây là lần trước Bách Thủ mua cho, chỉ lúc nào thèm nàng mới ăn một miếng, vì là hoa quả khô, nên chưa bị hỏng. Nàng lấy ra mấy miếng cho Lai Sinh, ánh mắt Lai Sinh sáng lên ngay tức khắc, không còn nghĩ đến ăn cơm, vui vẻ ngồi ăn bên bếp lò.
Mấy miếng táo khô kia làm sao đủ cho hắn nhét kẽ răng, sau hai ba miếng đã hết rồi, hắn lại đưa tay về phía Loan Loan đòi nữa.
Loan Loan không còn cách nào khác đành trở về phòng lấy ra mấy miếng nữa cho hắn. Lần này hắn thông minh hơn, đi theo Loan Loan vào phòng trong, cầm chỗ Loan Loan cho, ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía nàng cất đồ.
Bách Thủ cho gà ăn xong phát hiện trong phòng bếp không có người, lại nghe thấy giọng Loan Loan, vừa đi vào nhìn, một tay Loan Loan đang để phía sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lai Sinh, đang dạy bảo hắn: “… Nếu cho ngươi ăn tất cả chỗ này, vậy thì ngày mai sẽ ăn cái gì?”
Lai Sinh không chịu nghe, cho một miếng táo khô trong tay vào miệng, chắn ở cửa không cho nàng ra ngoài, cứ giang tay ra như vậy, giống như bá vương giành đồ ăn.
Lúc ấy Bách Thủ liền nổi giận, sải bước đi vào trong phòng, một tay hung dữ véo lấy tai Lai Sinh, kéo hắn từ trong nhà ra ngoài sân, hung thần ác sát quát: “Ngươi muốn ăn đòn phải không?”
Lai Sinh nghiêng đầu, bịt lấy lỗ tai đang bị đau đến muốn khóc, nước mắt cứ thế chảy ra ngoài.
Loan Loan giận Lai Sinh vừa thấy ăn là nói gì cũng không chịu nghe. Bách Thủ chẳng định làm gì nhưng lực tay không nhỏ, tai Lai Sinh đều bị đỏ hết cả lên, nàng vội nói với Bách Thủ: “Nhẹ một chút, chàng định véo đứt tai hắn à.”
Bách Thủ nhìn nàng, lại nhìn Lai Sinh chằm chằm: “Ta muốn véo đứt tai hắn đây, hai cái lỗ tai không hiểu tiếng người. Ta cho ngươi biết, từ hôm nay trở đi, nếu ngươi không chịu sửa cái tật này, ta thấy ngươi một lần sẽ véo tai ngươi một lần!”
Lai Sinh che lấy lỗ tai oa oa khóc lớn lên, nhưng hắn không dám đánh lại, há miệng kêu to, trong miệng lộ ra miếng táo khô đang cắn dở, nước mắt chảy ào ào, ánh mắt cầu cứu nhìn Loan Loan, mấy miếng táo khô trong tay cũng không vì bị đau mà vứt đi, vẫn còn túm chặt trong lòng bàn tay.
Loan Loan nhìn thấy vừa bực mình vừa không nói được gì. Ai bảo hắn không nghe lời, nàng xoay người đi vào phòng bếp.
Lai Sinh lập tức méo miệng, nước mắt chảy càng nhiều.
Trở lại phòng bếp, nàng bắt đầu rửa nồi nấu cơm, lấy xương của nhà Nguyên Bảo cho và xương mang về từ nhà Thạch Đầu, dùng dao lọc hết thịt ra, cho thêm củ cải vào để nấu canh, nàng đang nấu cơm vẫn có thể nghe thấy tiếng Bách Thủ đang dạy bảo.
Một lát sau, trong sân không còn tiếng nói. Bách Thủ đi vào trong bếp, Loan Loan quay đầu lại nhìn, mắt Lai Sinh đỏ hoe cúi đầu, thành thật đứng ở phía sau. Bách Thủ ngồi xuống bắt đầu nhóm lửa, Lai Sinh thì đứng bên cạnh Loan Loan, lấy ra một miếng táo khô đưa tới trước mặt nàng.
Loan Loan liếc mắt nhìn miếng táo trước mặt, một miếng táo vốn to đùng đã bị nắm dẹp lép, mấy miếng trong tay hắn đã bị dính lại với nhau, nàng âm thầm bĩu môi.
Nàng tiếp tục trơ mặt, không để ý đến hắn.
Lai Sinh mếu, đưa cái tay áo vô cùng bẩn lên lau mặt, trên mặt ngay lập tức bị đen một vệt, cái tai bị véo vẫn còn đỏ, ánh mắt cũng hơi đỏ, trên lông mi còn vương nước mắt, trề môi nhìn có chút đáng thương.
Loan Loan thầm than, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, hắn đáng hận bởi vì bị giáo huấn nên giả bộ đáng thương.
Bản tính Lai Sinh không xấu, nhưng nếu không quản lý dạy bảo cẩn thận, hắn sẽ gây ra phiền phức.
Lúc này, Lai Sinh lại đưa táo tới trước mặt Loan Loan.
Nàng nhìn hắn một cái, đẩy táo ra: “Ta không ăn.”
“Ta mời mà.” Lai Sinh nói.
Chân mày Loan Loan nhíu lại, mới được bao lâu mà đã lấy đồ của nàng làm của riêng rồi?
Nàng nghiêm túc nhìn hắn nói: “Ngươi có biết hành động vừa rồi của ngươi là không đúng không?”
Lai Sinh liếc mắt nhìn Bách Thủ mặt không tỏ vẻ gì đang nhìn theo hắn, cúi đầu.
“Ta cho ngươi táo ăn, đó là bởi vì ta muốn, ta quan tâm ngươi. Nhưng mà, ngươi không thể cướp đi, có biết không? Ta cho bao nhiêu ngươi lấy bấy nhiêu. Cho dù sau này người khác tặng đồ cho ngươi, ngươi nhận lấy rồi nhất định phải nói cảm ơn người ta, có biết không. Nếu như ngươi thật sự vẫn còn muốn ăn, nhất định phải hỏi người khác trước, phải được người ta đồng ý rồi mới có thể lấy đi, giật đồ người khác là trẻ con hư, trẻ con hư sẽ không có ai thích, trẻ con hư sau này sẽ không có ai nấu cơm cho ngươi ăn, sẽ không chơi với ngươi, sẽ không quan tâm ngươi… Này, tiểu tử thối, ngươi chạy đi đâu?”
Không đợi Loan Loan nói xong, Lai Sinh thở phì phì chạy đi mất.
“… Ôi, đây chính là muối thịt heo khô à, giống mấy nhà giàu làm quá.” Bà mối Vương năm nào cũng đi làm mối cho người ta, tất nhiên sẽ có nhiều kiến thức.
Thịt khô thời cổ đại, ngày lễ tết chỉ có nhà giàu lúc mổ lợn mới làm, vì cách làm đơn giản, gia vị cũng ít, cho nên mùi vị tất nhiên sẽ không thể bằng được thời hiện đại.
“Thật sao? Thanh Diệp tẩu tử hiểu biết nhiều thật đấy.” Mẹ Lan Hoa kinh ngạc nói.
Mẹ Nguyên Bảo cười cười nói: “Chúng ta nào biết gì đâu, chỉ là được thơm lây thôi.”
Mọi người liền âm thầm liếc mắt nhìn Loan Loan đang cúi đầu trộn gia vị.
“Thanh Diệp tẩu tử à, mọi người có đầu heo lớn như vậy, định mang đi bán hay là để nhà ăn?” Có người hỏi.
“Để nhà ăn cái gì? Đầu heo to như vậy, ăn đến ngày tháng năm nào? Không bán lấy bạc phí lắm đó!” Lại có người kêu lên ngay tức khắc.
“Đương nhiên phải bán rồi.” Nghe mọi người bàn tán xung quanh, mẹ Nguyên Bảo thấy buồn cười trong lòng, mỉm cười đáp.
“Hảaaaaa… mấy người định mở cửa hàng thịt sao?” Người nọ lại hỏi.
“Bây giờ còn chưa biết, mở hàng thịt cũng được, chỉ cần có thể làm ra tiền là được.” Mẹ Nguyên Bảo cười nói.
Chỗ thịt hun khói này hiếm lạ, mở hàng thịt mặc dù tốn sức hơn một chút nhưng lại kiếm được nhiều bạc hơn so với bán lợn. Có người bắt đầu hối hận tại sao không đi làm cùng ba nhà này. Cũng có người không tin, mặc dù thịt hun khói hiếm lạ, nhưng chỉ là quý hơn so với thịt lợn tươi, cũng không so được với đất kinh thành khắp nơi đều là người có tiền, không chừng đến lúc đó còn bị thua lỗ ấy chứ.
Mọi người đều có tâm tư, có người cảm thấy không có gì hay ho liền rời đi, chỉ còn lại hai ba người mặt dày tiếp tục nói chuyện với nhà Nguyên Bảo.
Ba người cùng nhau ướp gia vị nên nhanh hơn rất nhiều, ướp đống thịt lợn này xong, lại bắt đầu đi chuẩn bị làm thịt sườn muối.
Loan Loan vừa làm vừa dạy hai người. Mẹ Lan Hoa và mẹ Kim Đản, ngay cả bà mối Vương nghe xong đều thấy ngạc nhiên, bà là người biết nhiều kiến thức trong thôn này, vậy mà vẫn chưa nghe thấy phương pháp của Loan Loan bao giờ.
“Đây là phương pháp gì, ta từng nhìn thấy không ít nhà giàu làm thịt, nhưng chưa thấy loại phương pháp này bao giờ?”
Bà nội Nguyên Bảo ở bên cạnh nói: “Thiên hạ rộng lớn không gì là không có. Muội tử, muội đã đi qua được mấy nhà giàu chứ?”
Bà mối Vương nhất thời nghẹn họng.
Hết nửa buổi chiều mới ướp xong thịt nhà Nguyên Bảo, thịt được treo trong sân, ba người đi đến nhà Thạch Đầu, ba người đến xem náo nhiệt kia cũng không đi theo cùng.
Lúc đến nhà Thạch Đầu, ba người Bách Thủ vừa mới mổ lợn xong. Mẹ Thạch Đầu vào nhà lấy cái chậu lớn đã chuẩn bị từ trước ra, lại lấy muối, gia vị, chờ một lúc thịt lợn đã được cắt xong. Ba nữ nhân bắt đầu ướp thịt, mấy nam nhân giúp quét dọn sân.
Quét dọn xong, bây giờ trong nhà không có lợn nên không cần đi cắt cỏ cho lợn, Bách Thủ cũng không vội về. Cha Thạch Đầu liền đun nước, ba nam nhân vừa nhìn mấy nữ nhân muối thịt, vừa nói chuyện.
Muối xong thịt lợn nhà Thạch Đầu cũng đã đến tối, cha Nguyên Bảo nói chuyện một chút rồi ra về, trong nhà có người già trẻ nhỏ, mẹ Nguyên Bảo cũng vội về nhà nấu cơm. Mẹ Thạch Đầu giữa hai người ở lại ăn cơm. Loan Loan lại nhớ đến mấy con gà trong nhà, cũng nhẹ nhàng từ chối.
Hai người đi rồi, cha mẹ Thạch Đầu lại đem toàn bộ chỗ thịt vào trong bếp, phòng bếp nhà họ lớn hơn phòng bếp nhà Loan Loan, phơi ba hàng thịt vẫn còn rộng rãi.
Lúc này, bà nội Thạch Đầu đi đến, nhìn từng hàng thịt kia lại thấy tiếc: “Thật không biết các con định phơi làm gì, cứ thế bán cả con lợn có tốt hơn không, lại còn làm thành như thế này…” Sau đó vẻ mặt bà trở nên lo lắng: “Nhiều thịt như thế, đến lúc đó không bán được thì phải làm sao?”
Cha Thạch Đầu tiến đến an ủi bà: “Mẹ đừng lo lắng, nhất định sẽ bán được mà.”
Bà nội Thạch Đầu lập tức trừng mắt nhìn: “Bây giờ thì mạnh miệng, bán được mà? Đến lúc đó lại hối hận, cả hai đứa đều cứng đầu, đúng là không chịu nghe khuyên bảo.” Bà ảo não trở về phòng mình.
Mẹ Thạch Đầu nấu cơm xong mời hai lão nhân sang ăn, bà nội Thạch Đầu còn ngồi trong nhà giận dỗi, không thèm quan tâm đến nàng, mẹ Thạch Đầu cười, khuyên nhủ: “Mẹ, Khai Thạch không phải nói lung tung đâu, thịt này nhất định sẽ bán được mà.”
“Chẳng lẽ các con định mở hàng thịt thật sao?” Con lợn to như vậy định để tới lúc nào?”
“Sao được chứ? Trong nhà nhiều việc như vậy chúng con làm sao có thời gian đi mở hàng thịt, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người mua.”
“Nếu Khai Thạch thật sự không muốn lên trên trấn phụ giúp đại ca nó một tay thì cứ nói cho ta biết. Ta chỉ muốn nói, các con làm những thứ này, đến lúc đó bị thua lỗ thì người bị thiệt là chính các con thôi.”
Trong lòng mẹ Thạch Đầu hơi không thoải mái. Biết mẹ chồng không thoải mái vì Dương Khai Thạch từ chối Dương Phong. Nàng cũng chán chẳng buồn nói nữa, thật sự không muốn suốt ngày phải nghe bà lải nhải, không chừng đến lúc đó lại còn trách mình đã xui khiến Dương Khai Thạch, liền nói thẳng cho bà biết chuyện Loan Loan đã giao ước với chưởng quỹ tửu lâu xong rồi.
Bà nội Thạch Đầu nghe xong còn chưa tin: “Thật sao?”
“Vâng, mẹ thấy con và Khai Thạch là người làm việc không chắc chắn sao? Không nói đến còn có cả nhà Thanh Diệp nữa. Hai vợ chồng huynh đệ Bách Thủ cũng không phải người không có đầu óc, cứ nhìn cuộc sống của bọn họ thì biết, Loan Loan là một người…”
Sau một lúc, bà nội Thạch Đầu mới yên lòng. Trong sân, Dương Nghĩa Trí nói với bà: “Tôi nói bà đừng suốt ngày lo lắng vớ vẩn mà bà không nghe.”
Bà nội Thạch Đầu liền trừng mắt nhìn ông một cái, nhưng mà không nói gì nữa.
Lúc Loan Loan và Bách Thủ về đến nhà phát hiện phòng bếp có ánh sáng, nhìn kỹ, hóa ra là Lai Sinh. Tiểu tử này tối rồi không về nhà, nếu tối nay bọn họ không về, chẳng lẽ hắn lại ở lại đây một đêm? Dường như không phải hắn lúc nào cũng ngu ngốc, không nhìn thấy hắn còn biết đốt đèn dầu đó sao.
Nhìn thấy hai người trở về, Lai Sinh lập tức nhảy đến trước mặt Loan Loan, chỉ tay vào cái bụng lép xẹp, ủy khuất nhìn nàng nói hai chữ: “Đói bụng.”
Loan Loan không còn gì để nói, sao giống như nàng đang nuôi một đứa trẻ trong nhà vậy?
Đưa mắt nhìn nồi niêu lạnh ngắt trong phòng bếp, nàng vào trong phòng lấy một túi táo khô trong tủ treo quần áo ra. Đây là lần trước Bách Thủ mua cho, chỉ lúc nào thèm nàng mới ăn một miếng, vì là hoa quả khô, nên chưa bị hỏng. Nàng lấy ra mấy miếng cho Lai Sinh, ánh mắt Lai Sinh sáng lên ngay tức khắc, không còn nghĩ đến ăn cơm, vui vẻ ngồi ăn bên bếp lò.
Mấy miếng táo khô kia làm sao đủ cho hắn nhét kẽ răng, sau hai ba miếng đã hết rồi, hắn lại đưa tay về phía Loan Loan đòi nữa.
Loan Loan không còn cách nào khác đành trở về phòng lấy ra mấy miếng nữa cho hắn. Lần này hắn thông minh hơn, đi theo Loan Loan vào phòng trong, cầm chỗ Loan Loan cho, ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía nàng cất đồ.
Bách Thủ cho gà ăn xong phát hiện trong phòng bếp không có người, lại nghe thấy giọng Loan Loan, vừa đi vào nhìn, một tay Loan Loan đang để phía sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lai Sinh, đang dạy bảo hắn: “… Nếu cho ngươi ăn tất cả chỗ này, vậy thì ngày mai sẽ ăn cái gì?”
Lai Sinh không chịu nghe, cho một miếng táo khô trong tay vào miệng, chắn ở cửa không cho nàng ra ngoài, cứ giang tay ra như vậy, giống như bá vương giành đồ ăn.
Lúc ấy Bách Thủ liền nổi giận, sải bước đi vào trong phòng, một tay hung dữ véo lấy tai Lai Sinh, kéo hắn từ trong nhà ra ngoài sân, hung thần ác sát quát: “Ngươi muốn ăn đòn phải không?”
Lai Sinh nghiêng đầu, bịt lấy lỗ tai đang bị đau đến muốn khóc, nước mắt cứ thế chảy ra ngoài.
Loan Loan giận Lai Sinh vừa thấy ăn là nói gì cũng không chịu nghe. Bách Thủ chẳng định làm gì nhưng lực tay không nhỏ, tai Lai Sinh đều bị đỏ hết cả lên, nàng vội nói với Bách Thủ: “Nhẹ một chút, chàng định véo đứt tai hắn à.”
Bách Thủ nhìn nàng, lại nhìn Lai Sinh chằm chằm: “Ta muốn véo đứt tai hắn đây, hai cái lỗ tai không hiểu tiếng người. Ta cho ngươi biết, từ hôm nay trở đi, nếu ngươi không chịu sửa cái tật này, ta thấy ngươi một lần sẽ véo tai ngươi một lần!”
Lai Sinh che lấy lỗ tai oa oa khóc lớn lên, nhưng hắn không dám đánh lại, há miệng kêu to, trong miệng lộ ra miếng táo khô đang cắn dở, nước mắt chảy ào ào, ánh mắt cầu cứu nhìn Loan Loan, mấy miếng táo khô trong tay cũng không vì bị đau mà vứt đi, vẫn còn túm chặt trong lòng bàn tay.
Loan Loan nhìn thấy vừa bực mình vừa không nói được gì. Ai bảo hắn không nghe lời, nàng xoay người đi vào phòng bếp.
Lai Sinh lập tức méo miệng, nước mắt chảy càng nhiều.
Trở lại phòng bếp, nàng bắt đầu rửa nồi nấu cơm, lấy xương của nhà Nguyên Bảo cho và xương mang về từ nhà Thạch Đầu, dùng dao lọc hết thịt ra, cho thêm củ cải vào để nấu canh, nàng đang nấu cơm vẫn có thể nghe thấy tiếng Bách Thủ đang dạy bảo.
Một lát sau, trong sân không còn tiếng nói. Bách Thủ đi vào trong bếp, Loan Loan quay đầu lại nhìn, mắt Lai Sinh đỏ hoe cúi đầu, thành thật đứng ở phía sau. Bách Thủ ngồi xuống bắt đầu nhóm lửa, Lai Sinh thì đứng bên cạnh Loan Loan, lấy ra một miếng táo khô đưa tới trước mặt nàng.
Loan Loan liếc mắt nhìn miếng táo trước mặt, một miếng táo vốn to đùng đã bị nắm dẹp lép, mấy miếng trong tay hắn đã bị dính lại với nhau, nàng âm thầm bĩu môi.
Nàng tiếp tục trơ mặt, không để ý đến hắn.
Lai Sinh mếu, đưa cái tay áo vô cùng bẩn lên lau mặt, trên mặt ngay lập tức bị đen một vệt, cái tai bị véo vẫn còn đỏ, ánh mắt cũng hơi đỏ, trên lông mi còn vương nước mắt, trề môi nhìn có chút đáng thương.
Loan Loan thầm than, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, hắn đáng hận bởi vì bị giáo huấn nên giả bộ đáng thương.
Bản tính Lai Sinh không xấu, nhưng nếu không quản lý dạy bảo cẩn thận, hắn sẽ gây ra phiền phức.
Lúc này, Lai Sinh lại đưa táo tới trước mặt Loan Loan.
Nàng nhìn hắn một cái, đẩy táo ra: “Ta không ăn.”
“Ta mời mà.” Lai Sinh nói.
Chân mày Loan Loan nhíu lại, mới được bao lâu mà đã lấy đồ của nàng làm của riêng rồi?
Nàng nghiêm túc nhìn hắn nói: “Ngươi có biết hành động vừa rồi của ngươi là không đúng không?”
Lai Sinh liếc mắt nhìn Bách Thủ mặt không tỏ vẻ gì đang nhìn theo hắn, cúi đầu.
“Ta cho ngươi táo ăn, đó là bởi vì ta muốn, ta quan tâm ngươi. Nhưng mà, ngươi không thể cướp đi, có biết không? Ta cho bao nhiêu ngươi lấy bấy nhiêu. Cho dù sau này người khác tặng đồ cho ngươi, ngươi nhận lấy rồi nhất định phải nói cảm ơn người ta, có biết không. Nếu như ngươi thật sự vẫn còn muốn ăn, nhất định phải hỏi người khác trước, phải được người ta đồng ý rồi mới có thể lấy đi, giật đồ người khác là trẻ con hư, trẻ con hư sẽ không có ai thích, trẻ con hư sau này sẽ không có ai nấu cơm cho ngươi ăn, sẽ không chơi với ngươi, sẽ không quan tâm ngươi… Này, tiểu tử thối, ngươi chạy đi đâu?”
Không đợi Loan Loan nói xong, Lai Sinh thở phì phì chạy đi mất.
Bình luận facebook