Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Nhớ lại thì gian phòng kia đúng là đã sửa chữa qua, lúc Loan Loan đi vào cũng đã lưu ý đến, nếu như nói như vậy, hai người muốn đòi toàn bộ ba gian nhà giữa chỉ sợ sẽ không dễ dàng, bằng không thì phải bỏ bạc ra mua?
Tự mình bỏ tiền ra mua nhà của mình? Đây là cái Logic gì?
Và phải trả bao nhiêu là thích hợp đây, nhà cửa dù sao cũng do cha mẹ Bách Thủ xây, Dương Nghĩa Thiên cùng lắm chỉ sửa sang lại vài chỗ rách nát, hư hỏng, vậy khẳng định cũng chẳng tiêu phí bao nhiêu bạc. Nhưng thời này chẳng có biên lai chứng tỏ giá của những vật này, cho dù có ghi nợ, đoán chừng đại bá mẫu kia của Bách Thủ cũng không đem ra ngoài.
Chỉ dựa vào việc há mồm ra giá, thì quả thực là ý nghĩ quá kì lạ rồi.
Loan Loan suy nghĩ đến lúc ngủ. Nhưng nàng không biết Bách Thủ vẫn mở to mắt nhìn lên nóc nhà tối đen như mực đến hơn nửa đêm.
Ngày hôm sau hai người vẫn đi chợ bán bánh, xế chiều lại đến nhà Dương Nghĩa Trí.
Trùng hợp là vợ chồng và con trai Dương Nghĩa Trí còn đang ăn cơm, giờ này họ còn chưa có ăn cơm.
Chuyện Bách Thủ và Loan Loan muốn trồng trọt lại, Linh tử cùng Dương Khai Thạch đã nghe Dương Nghĩa Trí nói, nhìn thấy hai người lại tới nữa nên cũng đoán được mọi chuyện không thể nào thuận lợi như vậy. Linh tử nhiệt tình mời hai người vào trong viện ngồi, lúc này Bách Thủ mới đem chuyện ngày hôm qua nói cho Dương Nghĩa Trí nghe.
Nghe hai vợ chồng nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc!
Ngươi nói ngươi không trả đất cho người ta, ngươi đem ruộng tốt của nhà người ta chiếm về, trả cho người ta một mảnh ruộng đồi là coi như xong, tại sao còn đem chuyện cha mẹ người ta đã chết ra nói chứ?
”Đã thế này thì dứt khoát đem nhà cửa cũng đòi trở về đi” Mẹ Thạch Đầu lên tiếng trước tiên.
Linh tử cũng là một đứa con dâu, trên còn có cha mẹ chồng, đoán chừng trừ hài tử ra thì trong nhà nàng không có quyền lên tiếng, làm chuyện gì cũng phải nghe mẹ chồng trước nhất, người một nhà chung sống khó tránh khỏi có chút gập ghềnh, nhưng bà nội Thạch Đầu là người biết phân rõ phải trái, đúng sai, không giống một số người cố ý trảo tiểu biện tử (nắm giữ sai sót của người khác).
Một nhà đại bá mẫu của Bách Thủ này đã chiếm dụng đồ của người ta còn có thái độ như vậy, nếu như hai vợ chồng bị khi dễ lần đầu tiên cũng sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Hơn nữa Bách Thủ từ nhỏ đến lớn lại không được đại bá của hắn chiếu cố dù chỉ một chút, hiện tại sao phải vô duyên vô cớ đi hiếu kính cả nhà này?
Cho nên Linh tử cảm thấy cần đem chuyện ruộng đất và nhà cửa dứt khoát đòi lại, tránh cho mấy người đó được lợi.
Loan Loan ngước mắt nhìn Linh tử, đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt. Hai người chung đụng lâu như vậy, Linh tử nói lời này nàng cũng hiểu nàng ấy đang suy nghĩ thế nào, trong lòng cũng rất cảm kích việc nàng ấy giúp mình nói chuyện.
Không chỉ mẹ Thạch Đầu mà cha Thạch Đầu cũng nói với Bách Thủ: “Ruộng đất cùng nhà cửa để hoang lâu thì cũng có chút hư hao, có người ở đúng là chuyện tốt. Hẳn nên cảm ơn bọn họ. Nhưng hiện tại, chuyện gì nên giải quyết thì giải quyết đi tránh cho sau này muốn đòi về càng khó hơn”
Bách Thủ khẽ gật đầu, nặng nề nói: “Thật ra đệ cũng không nghĩ tới việc đem toàn bộ ruộng đòi về, trong nhà đệ hiện chỉ có hai người, nói không chừng ngày nào đó sẽ có thêm nhân khẩu. Gieo trồng chút lương thực sẽ không lo có ngày bị chết đói. Nhưng canh tác trên một mảnh ruộng đồi với bọn đệ mà nói đối là không có ích”
Dương Nghĩa Trí và Dương Khai Thạch nghe vậy liền gật đầu, mười mấy năm Bách Thủ không từng trồng trọt cái gì, hiện muốn trồng tất nhiên là trồng cây lương thực, gieo ở vùng núi kia thì có gì mà ăn? Nếu như không có lương thực, lại đi trồng ngô không chừng còn trở thành gánh nặng của hai người.
Vừa bán bánh, chăn heo, nuôi gà, ngày mùa lại còn phải bận rộn trên đồng ruộng, đồ thu hoạch được cũng chẳng phải gạo, còn phải đem ra chợ đổi bạc rồi mua gạo! vậy trong sáu tháng cuối năm sẽ không còn thời gian nữa.
Mẹ Thạch Đầu và bà nội Thạch Đầu nghe xong cũng âm thầm gật đầu, liếc mắt nhìn qua bụng Loan Loan, khiến nàng im lặng một trận. Mẹ Thạch Đầu còn nháy mắt ra hiệu với nàng.
Vì làm sáng tỏ sự thật, Loan Loan không thể làm gì khác hơn là mở miệng: “Kể từ khi Bách Thủ phải chuyển lên trên núi, chàng ấy không nghĩ tới việc đòi ruộng đất, nhà cửa về. Dù sao đây cũng là thứ cha mẹ để lại, muội cùng Bách Thủ thì không sao, nhưng nếu tương lai có con, thì không thể để nó sống trên núi như vợ chồng muội, phải để nó chơi chung cùng bọn nhỏ chứ!”
Đúng vậy a, chẳng những khiến tre con không hòa đồng, nói không chừng có thể vì quá khứ của Bách Thủ mà ảnh hưởng đến cuộc sống của con cái!
Nghĩ tới đây Dương Nghĩa Trí đem ống điếu gõ gõ bụi thuốc ra, lông mày hơi nhíu lại nói: “Nếu đã như vậy thì tìm thời gian để mọi người ngồi lạ với nhau giải quyết chuyện này, ừ, không bằng ngày mai đi, qua thời gian đến lúc mạch chín thì không kịp!”
Bách Thủ đồng ý, Loan Loan thì liên tiếp nói mấy câu cảm ơn với Dương Nghĩa Trí, bà nội Thạch Đầu thấy nàng gặp khó khăn thì, lôi kéo tay nàng an ủi: “Cháu cũng đừng lo lắng, là của nhà cháu thì vẫn là của nha cháu thôi.”
Loan Loan lại nói cám ơn với bà nội Thạch Đầu! Sau đó vợ chồng nàng rời Dương gia.
Từ nhà Thạch Đầu đi ra ngoài, Bách Thủ kéo Loan Loan đi dạo trên đồng. Kết quả lại thấy Lai Sinh đang trồng rau cải trên ruộng.
Loan Loan rất ngạc nhiên, tiểu tử này lại biết trồng rau cải, cẩn thận nhìn lại may là hắn không có nhổ cải đi! Nhưng trên ruộng lại không thấy ông nội Lai Sinh liền hỏi hắn: “Lai Sinh, sao đệ lại ở đây một mình, ông nội đâu?”
Lai Sinh kệ hai người vừa mới đi qua, ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái cũng không, vừa buồn bực trồng cải, vừa nói: “Ông nội không khỏe nên về nhà rồi!”
Loan Loan ngẩn người nhìn về phía Bách Thủ, Bách Thủ lắc lắc đầu tỏ vẻ hắn cũng không biết. Sau đó Loan Loan lại quay ra hỏi Lai Sinh: “Ông nội khó chịu ở đâu?”
“Ông nói ông….” Lai Sinh nghiêng đầu nghĩ nửa ngày cũng không hình dung được, sau cùng tổng kết một câu: “Chính là luôn ho khan.”
Loan Loan đột nhiên giật mình, lần trước gặp ông nội Lai Sinh, chỉ thấy ông có chút không đúng, khi đó cũng có ho khan rồi, chẳng lẽ đến giờ vẫn còn ho? Ho khan là có liên quan đến phổi, ông nội Lai Sinh bị như vậy cũng một khoảng thời gian không ngắn rồi, trong lòng nàng có chút dự cảm không tốt.
Nói chuyện xong, Bách Thủ đã xắn tay áo lên, nhảy xuống ruộng giúp Lai Sinh trồng cải, Loan Loan lại hỏi Lai Sinh ông nội hắn đã đi gặp đại phu chưa, có uống thuốc không? Ông nội Lai Sinh trước kia có uống thuốc nhưng không hiệu quả, sau này không uống nữa.
Liên quan đến phổi có rất nhiều bệnh, sợ là lao phổi hoặc ung thư phổi, tùy tiện bị nhiễm loại nào, thì lấy y thuật của thời đại này sợ là cũng chỉ bất lực!
Hai người Loan Loan cũng xuống ruộng, cùng nhau giúp Lai Sinh, đến khi trời tối, rau cải cũng được trồng xong, Lai Sinh thu don đồ đạc về nhà, Loan Loan cùng Bách Thủ cũng về nhà mình.
Ăn cơm xong, Loan Loan bàn với Bách Thủ xem khi nào thì đi thăm ông nội Lai Sinh.
Không chỉ vì thương xót Lai Sinh mà còn vì ông nội Lai Sinh là người đầu tiên trong thôn vào nhà bọn họ, cũng có thể nói ông là người đầu tiên hoàn toàn tiếp nhận bọn họ! Trong lòng họ vốn đã có một tia cảm kích.
Bách Thủ tựa hồ sớm đã có chủ ý nên rất sảng khoái đồng ý.
Ngày hôm sau hai người từ chợ trở về, lúc đi ngang qua thôn, xa xa liền thấy trên mảnh ruộng có bóng dáng mơ hồ quen thuộc, thì ra chính là Lai Sinh.
Có lẽ bọn họ nên giúp Lai Sinh một chút! Tiếc là vừa lúc ăn trưa xong, mẹ Thạch Đầu liền đi tới.
“Bảo hai người đi tới, cha ta đã qua đó rồi.”
Hai người bận rộn thu thập thỏa đáng rồi đi theo mẹ Thạch Đầu xuống núi.
Còn chưa tới chân núi liền thấy bên trong sân của một căn nhà có mấy người đã đến, cửa viện kia chính là nhà của Dương Nghĩa Thiên.
Dương Nghĩa Trí, Dương Nghĩa Thiên đều ngồi trong viện, mẹ Tuấn Kỳ đen mặt ở trong nhà giả vờ bận việc, mẹ Lan Hoa, mẹ Kim Đản thì đứng ở ngoài đường nói chuyện với bà nội Thạch Đầu.
Thấy Bách Thủ và Loan Loan đi theo mẹ Thạch Đầu tới đây, ánh mắt hai người mẹ Lan Hoa nhất thời sáng lên, đó là dáng vẻ hưng phấn vì tò mò bát quái!
Còn chưa tới thì mẹ Kim Đãn đã hô lên với Loan Loan: “Ôi, nhị muội tử, đã mấy ngày không gặp muội rồi, muội đi đâu thế?”
Loan Loan âm thầm bĩu môi trong lòng, nhà rõ là cùng một thôn, nàng ngày ngày đều đi qua thôn, lại đi nói là mấy ngày không gặp, mà câu nói phía sau của nàng ta mới là trọng điểm.
Nàng cười nói: “Muội ngày ngày không có chuyện gì đều đi qua thôn mà, là tỷ hai ngày này quá bận thôi!!”
Đang nói chuyện thì đã đến viện môn nhà Dương Nghĩa Thiên, trong sân, Dương Nghĩa Thiên ngẩng đầu ngước nhìn ra cửa, hai người liền đi vào. Hai người mẹ Lan Hoa đứng ngoài cửa kinh ngạc há hốc mồm, vừa đưa mắt nhìn nhau vừa lôi kéo bà nội Thạch Đầu đang muốn đi về cùng con dâu: “Thẩm, bọn họ muốn làm gì thế?”
Bà nội Thạch Đầu đưa mắt nhìn hai người nói: “Ta nói hai vị khuê nữ này, việc ruộng đất nhà các người đã làm xong rồi sao?”
Câu hỏi chẹn họng hai người.
Bà nội Thạch Đầu liền xoay người rời đi.
Một câu hỏi không có câu trả lời, mẹ Lan Hoa liền kéo mẹ Thạch Đầu, lớn tiếng nói: “Ai nha, Linh tử, ta muốn đi theo muội để mượn chút đồ.”
“A? Mượn gì?” Mẹ Thạch Đầu dừng lại, nhìn chăm chú vào hai người bọn họ, lớn tiếng nói với bà nội Thạch Đầu đã đi được một quãng: “Mẹ, con đến nhà Thanh Diệp mượn dao!.”
Bà nội Thạch Đầu không có quay đầu lại, vừa đi vừa khoát tay với nàng tỏ ý đã biết.
Được phê chuẩn, mẹ Thạch Đầu mỉm cười nhìn mẹ Lan Hoa, nói với mẹ Lan Hoa một câu: “Hai ngày nay đều bận rộn ngoài đồng, tỷ nhìn xem đồ nhà muội cũng không đủ dùng, phải sang nhà Thanh Diệp mượn a.” Vừa nói liền cất bước đi tới nhà Nguyên Bảo.
Mẹ Lan Hoa vội vàng đuổi theo: “Này, nhà ta cũng có dao, hay là đến nhà ta đi, ta sẽ cho muội mượn!” rồi xoay người đẩy mẹ Kim Đản đang muốn đi theo lại, hạ giọng nói: “Ta đi bên kia hỏi thăm, muội ở bên này quan sát!”
Mẹ Kim Đản lập tức phản ứng, đúng nha, một đi hỏi thăm nguyên nhân sự tình, một ở đây quan sát tình hình phát triển, như vậy mới không bỏ sót trò hay a! Lập tức gật đầu, quay trở lại.
Phía trước, mẹ Thạch Đầu nghe thấy vậy đầu đầy hắc tuyến.
Thật con mẹ nó nhân tài à, ở lại nông thôn trồng trọt thật quá đáng tiếc!
**
Loan Loan và Bách Thủ vừa vào, trước tiên là chào trưởng thôn Dương Nghĩa Trí, sau đó chào: “Đại bá, đại bá mẫu.”
Trên mặt Dương Nghĩa Thiên không có biểu tình gì, chỉ chỉ sang cái ghế bên cạnh để hai người ngồi, mà mẹ Tuấn Kỳ đang bận rộn trong sân thì tỏ vẻ như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Mọi người đã đến đông đủ, vợ chồng Dương Nghĩa Thiên, Dương Tuấn Kỳ và Dương Uyển đều bị Dương Nghĩa Thiên bảo ra đồng làm viêc. Đợi vợ chồng Bách Thủ ngồi xuống, Dương Nghĩa Trí nói:
“Nếu mọi người cũng đã tới thì không nên chậm trễ thời gian, ba mảnh ruộng cùng mấy gian phòng này đều là của cha mẹ Bách Thủ lưu lại, hiện Bách Thủ muốn trở về, tất nhiên nên đem đồ của nó trả lại cho nó, tuy nhiên ruộng đất và nhà cửa nhờ hai người trông nom mười mấy năm mới nên mới còn dùng được, ba mảnh ruộng nhà Bách Thủ hiện đã gieo giống, cũng không thể nhổ hết cây trên ruộng lên, sáng nay ta cũng nghe ý kiến của mẹ Tuấn Kỳ, gian phòng này đã từng sửa chữa qua, hiện mọi người ngồi cùng nhau thì đem ý kiến của mình nói ra đi, ruộng đất và nhà cửa nên đưa cho người nào!”
Mẹ Kim Đản đứng ở ngoài cổng kinh ngạc há hốc mồm, thì ra là vì chuyện này a.
Lập tức như một cái loa phóng thanh, bắt đầu bát quái với người đứng bên cạnh.
Tự mình bỏ tiền ra mua nhà của mình? Đây là cái Logic gì?
Và phải trả bao nhiêu là thích hợp đây, nhà cửa dù sao cũng do cha mẹ Bách Thủ xây, Dương Nghĩa Thiên cùng lắm chỉ sửa sang lại vài chỗ rách nát, hư hỏng, vậy khẳng định cũng chẳng tiêu phí bao nhiêu bạc. Nhưng thời này chẳng có biên lai chứng tỏ giá của những vật này, cho dù có ghi nợ, đoán chừng đại bá mẫu kia của Bách Thủ cũng không đem ra ngoài.
Chỉ dựa vào việc há mồm ra giá, thì quả thực là ý nghĩ quá kì lạ rồi.
Loan Loan suy nghĩ đến lúc ngủ. Nhưng nàng không biết Bách Thủ vẫn mở to mắt nhìn lên nóc nhà tối đen như mực đến hơn nửa đêm.
Ngày hôm sau hai người vẫn đi chợ bán bánh, xế chiều lại đến nhà Dương Nghĩa Trí.
Trùng hợp là vợ chồng và con trai Dương Nghĩa Trí còn đang ăn cơm, giờ này họ còn chưa có ăn cơm.
Chuyện Bách Thủ và Loan Loan muốn trồng trọt lại, Linh tử cùng Dương Khai Thạch đã nghe Dương Nghĩa Trí nói, nhìn thấy hai người lại tới nữa nên cũng đoán được mọi chuyện không thể nào thuận lợi như vậy. Linh tử nhiệt tình mời hai người vào trong viện ngồi, lúc này Bách Thủ mới đem chuyện ngày hôm qua nói cho Dương Nghĩa Trí nghe.
Nghe hai vợ chồng nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc!
Ngươi nói ngươi không trả đất cho người ta, ngươi đem ruộng tốt của nhà người ta chiếm về, trả cho người ta một mảnh ruộng đồi là coi như xong, tại sao còn đem chuyện cha mẹ người ta đã chết ra nói chứ?
”Đã thế này thì dứt khoát đem nhà cửa cũng đòi trở về đi” Mẹ Thạch Đầu lên tiếng trước tiên.
Linh tử cũng là một đứa con dâu, trên còn có cha mẹ chồng, đoán chừng trừ hài tử ra thì trong nhà nàng không có quyền lên tiếng, làm chuyện gì cũng phải nghe mẹ chồng trước nhất, người một nhà chung sống khó tránh khỏi có chút gập ghềnh, nhưng bà nội Thạch Đầu là người biết phân rõ phải trái, đúng sai, không giống một số người cố ý trảo tiểu biện tử (nắm giữ sai sót của người khác).
Một nhà đại bá mẫu của Bách Thủ này đã chiếm dụng đồ của người ta còn có thái độ như vậy, nếu như hai vợ chồng bị khi dễ lần đầu tiên cũng sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Hơn nữa Bách Thủ từ nhỏ đến lớn lại không được đại bá của hắn chiếu cố dù chỉ một chút, hiện tại sao phải vô duyên vô cớ đi hiếu kính cả nhà này?
Cho nên Linh tử cảm thấy cần đem chuyện ruộng đất và nhà cửa dứt khoát đòi lại, tránh cho mấy người đó được lợi.
Loan Loan ngước mắt nhìn Linh tử, đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt. Hai người chung đụng lâu như vậy, Linh tử nói lời này nàng cũng hiểu nàng ấy đang suy nghĩ thế nào, trong lòng cũng rất cảm kích việc nàng ấy giúp mình nói chuyện.
Không chỉ mẹ Thạch Đầu mà cha Thạch Đầu cũng nói với Bách Thủ: “Ruộng đất cùng nhà cửa để hoang lâu thì cũng có chút hư hao, có người ở đúng là chuyện tốt. Hẳn nên cảm ơn bọn họ. Nhưng hiện tại, chuyện gì nên giải quyết thì giải quyết đi tránh cho sau này muốn đòi về càng khó hơn”
Bách Thủ khẽ gật đầu, nặng nề nói: “Thật ra đệ cũng không nghĩ tới việc đem toàn bộ ruộng đòi về, trong nhà đệ hiện chỉ có hai người, nói không chừng ngày nào đó sẽ có thêm nhân khẩu. Gieo trồng chút lương thực sẽ không lo có ngày bị chết đói. Nhưng canh tác trên một mảnh ruộng đồi với bọn đệ mà nói đối là không có ích”
Dương Nghĩa Trí và Dương Khai Thạch nghe vậy liền gật đầu, mười mấy năm Bách Thủ không từng trồng trọt cái gì, hiện muốn trồng tất nhiên là trồng cây lương thực, gieo ở vùng núi kia thì có gì mà ăn? Nếu như không có lương thực, lại đi trồng ngô không chừng còn trở thành gánh nặng của hai người.
Vừa bán bánh, chăn heo, nuôi gà, ngày mùa lại còn phải bận rộn trên đồng ruộng, đồ thu hoạch được cũng chẳng phải gạo, còn phải đem ra chợ đổi bạc rồi mua gạo! vậy trong sáu tháng cuối năm sẽ không còn thời gian nữa.
Mẹ Thạch Đầu và bà nội Thạch Đầu nghe xong cũng âm thầm gật đầu, liếc mắt nhìn qua bụng Loan Loan, khiến nàng im lặng một trận. Mẹ Thạch Đầu còn nháy mắt ra hiệu với nàng.
Vì làm sáng tỏ sự thật, Loan Loan không thể làm gì khác hơn là mở miệng: “Kể từ khi Bách Thủ phải chuyển lên trên núi, chàng ấy không nghĩ tới việc đòi ruộng đất, nhà cửa về. Dù sao đây cũng là thứ cha mẹ để lại, muội cùng Bách Thủ thì không sao, nhưng nếu tương lai có con, thì không thể để nó sống trên núi như vợ chồng muội, phải để nó chơi chung cùng bọn nhỏ chứ!”
Đúng vậy a, chẳng những khiến tre con không hòa đồng, nói không chừng có thể vì quá khứ của Bách Thủ mà ảnh hưởng đến cuộc sống của con cái!
Nghĩ tới đây Dương Nghĩa Trí đem ống điếu gõ gõ bụi thuốc ra, lông mày hơi nhíu lại nói: “Nếu đã như vậy thì tìm thời gian để mọi người ngồi lạ với nhau giải quyết chuyện này, ừ, không bằng ngày mai đi, qua thời gian đến lúc mạch chín thì không kịp!”
Bách Thủ đồng ý, Loan Loan thì liên tiếp nói mấy câu cảm ơn với Dương Nghĩa Trí, bà nội Thạch Đầu thấy nàng gặp khó khăn thì, lôi kéo tay nàng an ủi: “Cháu cũng đừng lo lắng, là của nhà cháu thì vẫn là của nha cháu thôi.”
Loan Loan lại nói cám ơn với bà nội Thạch Đầu! Sau đó vợ chồng nàng rời Dương gia.
Từ nhà Thạch Đầu đi ra ngoài, Bách Thủ kéo Loan Loan đi dạo trên đồng. Kết quả lại thấy Lai Sinh đang trồng rau cải trên ruộng.
Loan Loan rất ngạc nhiên, tiểu tử này lại biết trồng rau cải, cẩn thận nhìn lại may là hắn không có nhổ cải đi! Nhưng trên ruộng lại không thấy ông nội Lai Sinh liền hỏi hắn: “Lai Sinh, sao đệ lại ở đây một mình, ông nội đâu?”
Lai Sinh kệ hai người vừa mới đi qua, ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái cũng không, vừa buồn bực trồng cải, vừa nói: “Ông nội không khỏe nên về nhà rồi!”
Loan Loan ngẩn người nhìn về phía Bách Thủ, Bách Thủ lắc lắc đầu tỏ vẻ hắn cũng không biết. Sau đó Loan Loan lại quay ra hỏi Lai Sinh: “Ông nội khó chịu ở đâu?”
“Ông nói ông….” Lai Sinh nghiêng đầu nghĩ nửa ngày cũng không hình dung được, sau cùng tổng kết một câu: “Chính là luôn ho khan.”
Loan Loan đột nhiên giật mình, lần trước gặp ông nội Lai Sinh, chỉ thấy ông có chút không đúng, khi đó cũng có ho khan rồi, chẳng lẽ đến giờ vẫn còn ho? Ho khan là có liên quan đến phổi, ông nội Lai Sinh bị như vậy cũng một khoảng thời gian không ngắn rồi, trong lòng nàng có chút dự cảm không tốt.
Nói chuyện xong, Bách Thủ đã xắn tay áo lên, nhảy xuống ruộng giúp Lai Sinh trồng cải, Loan Loan lại hỏi Lai Sinh ông nội hắn đã đi gặp đại phu chưa, có uống thuốc không? Ông nội Lai Sinh trước kia có uống thuốc nhưng không hiệu quả, sau này không uống nữa.
Liên quan đến phổi có rất nhiều bệnh, sợ là lao phổi hoặc ung thư phổi, tùy tiện bị nhiễm loại nào, thì lấy y thuật của thời đại này sợ là cũng chỉ bất lực!
Hai người Loan Loan cũng xuống ruộng, cùng nhau giúp Lai Sinh, đến khi trời tối, rau cải cũng được trồng xong, Lai Sinh thu don đồ đạc về nhà, Loan Loan cùng Bách Thủ cũng về nhà mình.
Ăn cơm xong, Loan Loan bàn với Bách Thủ xem khi nào thì đi thăm ông nội Lai Sinh.
Không chỉ vì thương xót Lai Sinh mà còn vì ông nội Lai Sinh là người đầu tiên trong thôn vào nhà bọn họ, cũng có thể nói ông là người đầu tiên hoàn toàn tiếp nhận bọn họ! Trong lòng họ vốn đã có một tia cảm kích.
Bách Thủ tựa hồ sớm đã có chủ ý nên rất sảng khoái đồng ý.
Ngày hôm sau hai người từ chợ trở về, lúc đi ngang qua thôn, xa xa liền thấy trên mảnh ruộng có bóng dáng mơ hồ quen thuộc, thì ra chính là Lai Sinh.
Có lẽ bọn họ nên giúp Lai Sinh một chút! Tiếc là vừa lúc ăn trưa xong, mẹ Thạch Đầu liền đi tới.
“Bảo hai người đi tới, cha ta đã qua đó rồi.”
Hai người bận rộn thu thập thỏa đáng rồi đi theo mẹ Thạch Đầu xuống núi.
Còn chưa tới chân núi liền thấy bên trong sân của một căn nhà có mấy người đã đến, cửa viện kia chính là nhà của Dương Nghĩa Thiên.
Dương Nghĩa Trí, Dương Nghĩa Thiên đều ngồi trong viện, mẹ Tuấn Kỳ đen mặt ở trong nhà giả vờ bận việc, mẹ Lan Hoa, mẹ Kim Đản thì đứng ở ngoài đường nói chuyện với bà nội Thạch Đầu.
Thấy Bách Thủ và Loan Loan đi theo mẹ Thạch Đầu tới đây, ánh mắt hai người mẹ Lan Hoa nhất thời sáng lên, đó là dáng vẻ hưng phấn vì tò mò bát quái!
Còn chưa tới thì mẹ Kim Đãn đã hô lên với Loan Loan: “Ôi, nhị muội tử, đã mấy ngày không gặp muội rồi, muội đi đâu thế?”
Loan Loan âm thầm bĩu môi trong lòng, nhà rõ là cùng một thôn, nàng ngày ngày đều đi qua thôn, lại đi nói là mấy ngày không gặp, mà câu nói phía sau của nàng ta mới là trọng điểm.
Nàng cười nói: “Muội ngày ngày không có chuyện gì đều đi qua thôn mà, là tỷ hai ngày này quá bận thôi!!”
Đang nói chuyện thì đã đến viện môn nhà Dương Nghĩa Thiên, trong sân, Dương Nghĩa Thiên ngẩng đầu ngước nhìn ra cửa, hai người liền đi vào. Hai người mẹ Lan Hoa đứng ngoài cửa kinh ngạc há hốc mồm, vừa đưa mắt nhìn nhau vừa lôi kéo bà nội Thạch Đầu đang muốn đi về cùng con dâu: “Thẩm, bọn họ muốn làm gì thế?”
Bà nội Thạch Đầu đưa mắt nhìn hai người nói: “Ta nói hai vị khuê nữ này, việc ruộng đất nhà các người đã làm xong rồi sao?”
Câu hỏi chẹn họng hai người.
Bà nội Thạch Đầu liền xoay người rời đi.
Một câu hỏi không có câu trả lời, mẹ Lan Hoa liền kéo mẹ Thạch Đầu, lớn tiếng nói: “Ai nha, Linh tử, ta muốn đi theo muội để mượn chút đồ.”
“A? Mượn gì?” Mẹ Thạch Đầu dừng lại, nhìn chăm chú vào hai người bọn họ, lớn tiếng nói với bà nội Thạch Đầu đã đi được một quãng: “Mẹ, con đến nhà Thanh Diệp mượn dao!.”
Bà nội Thạch Đầu không có quay đầu lại, vừa đi vừa khoát tay với nàng tỏ ý đã biết.
Được phê chuẩn, mẹ Thạch Đầu mỉm cười nhìn mẹ Lan Hoa, nói với mẹ Lan Hoa một câu: “Hai ngày nay đều bận rộn ngoài đồng, tỷ nhìn xem đồ nhà muội cũng không đủ dùng, phải sang nhà Thanh Diệp mượn a.” Vừa nói liền cất bước đi tới nhà Nguyên Bảo.
Mẹ Lan Hoa vội vàng đuổi theo: “Này, nhà ta cũng có dao, hay là đến nhà ta đi, ta sẽ cho muội mượn!” rồi xoay người đẩy mẹ Kim Đản đang muốn đi theo lại, hạ giọng nói: “Ta đi bên kia hỏi thăm, muội ở bên này quan sát!”
Mẹ Kim Đản lập tức phản ứng, đúng nha, một đi hỏi thăm nguyên nhân sự tình, một ở đây quan sát tình hình phát triển, như vậy mới không bỏ sót trò hay a! Lập tức gật đầu, quay trở lại.
Phía trước, mẹ Thạch Đầu nghe thấy vậy đầu đầy hắc tuyến.
Thật con mẹ nó nhân tài à, ở lại nông thôn trồng trọt thật quá đáng tiếc!
**
Loan Loan và Bách Thủ vừa vào, trước tiên là chào trưởng thôn Dương Nghĩa Trí, sau đó chào: “Đại bá, đại bá mẫu.”
Trên mặt Dương Nghĩa Thiên không có biểu tình gì, chỉ chỉ sang cái ghế bên cạnh để hai người ngồi, mà mẹ Tuấn Kỳ đang bận rộn trong sân thì tỏ vẻ như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Mọi người đã đến đông đủ, vợ chồng Dương Nghĩa Thiên, Dương Tuấn Kỳ và Dương Uyển đều bị Dương Nghĩa Thiên bảo ra đồng làm viêc. Đợi vợ chồng Bách Thủ ngồi xuống, Dương Nghĩa Trí nói:
“Nếu mọi người cũng đã tới thì không nên chậm trễ thời gian, ba mảnh ruộng cùng mấy gian phòng này đều là của cha mẹ Bách Thủ lưu lại, hiện Bách Thủ muốn trở về, tất nhiên nên đem đồ của nó trả lại cho nó, tuy nhiên ruộng đất và nhà cửa nhờ hai người trông nom mười mấy năm mới nên mới còn dùng được, ba mảnh ruộng nhà Bách Thủ hiện đã gieo giống, cũng không thể nhổ hết cây trên ruộng lên, sáng nay ta cũng nghe ý kiến của mẹ Tuấn Kỳ, gian phòng này đã từng sửa chữa qua, hiện mọi người ngồi cùng nhau thì đem ý kiến của mình nói ra đi, ruộng đất và nhà cửa nên đưa cho người nào!”
Mẹ Kim Đản đứng ở ngoài cổng kinh ngạc há hốc mồm, thì ra là vì chuyện này a.
Lập tức như một cái loa phóng thanh, bắt đầu bát quái với người đứng bên cạnh.
Bình luận facebook