Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
Cát Tường tửu lầu.
Chu Tam Nhi nằm sấp bên cạnh quầy hàng, nói chuyện cùng Tống chưởng quỹ đang tính sổ: “Biểu thúc, Thanh Giang huyện chúng ta lúc nào mới có thể cũng bán tôm cùng ốc nước ngọt? Nếu như mấy thứ này bán ở tửu lầu chúng ta thì bạc thưởng cuối năm của chúng ta sẽ được tăng thêm.”
Tống chưởng quỹ nâng nâng mí mắt, “Chuyện sớm hay muộn, gấp cái gì mà gấp.”
“Nhưng tất cả đều là Thang Giang huyện chúng ta phát hiện, vì sao liền bắt hết đi đến châu thành cùng kinh thành đây?” Chu Tam Nhi nhỏ giọng nói.
“Cho dù không bán ở chỗ chúng ta thì cũng không thiếu chỗ tốt cho chúng ta.” Tống chưởng quỹ càng nhìn xa trông rộng, “Nếu ngươi không có chuyện gì thì liền Tống gia cô nương đi, xem xem có thể tìm được thức ăn mới mẻ hay không?”
Chu Tam Nhi ‘chậc’ một tiếng, “Đông gia chúng ta đắc tội chết Tống gia cô nương rồi, Tống cô nương còn có thể mang thức ăn mới bán cho chúng ta? Hơn nữa Tống cô nương cũng không thiếu bạc.”
Tống chưởng quỹ bất mãn quát lớn: “Kêu ngươi đi ngươi liền đi đi, sao ngươi nói nhiều vậy!”
Chu Tam Nhi mếu máo, ngoảng mặt nhìn ra ngoài tửu lâu, ánh mắt bất ngờ sáng lên: “Tống cô nương, người đã lâu không tới rồi.”
Tống Tân Đồng cười cười với hai người, buông gùi xuống, “Mấy ngày trước ta vào núi tìm một chút nấm, bản thân ăn không xong, cho nên liền đưa tới cho Tống chưởng quỹ cùng Chu tiểu ca.”
Chu Tam Nhi nhìn vào gùi: “Nhiều nấm kê tung thật, cái sợ rằng là lần cuối cùng năm nay đi.”
“Ân, cũng không phải, tìm đã lâu mới được.” Tống Tân Đồng nói.
Tống chưởng quỹ thả bút lông xuống, dặn dò Chu Tam Nhi, “Đi cân cho Tống cô nương.”
“Dạ được.” Chu Tam Nhi vừa mới đáp lời thì liền bị Tống Tân Đồng cắt ngang, “Chu tiểu ca đừng nóng vội, ta đây là đưa cho Tống chưởng quỹ cùng Chu tiểu ca, các ngươi cầm về nhà hầm canh uống đi.”
“Đâu làm vậy được.” Tống chưởng quỹ liếc mắt nhìn sơ sơ cái gùi, bên trong ước chừng có khoảng ba, bốn cân, ba lượng một cân cũng có thể bán mười mấy lượng bạc.
“Thế nào không được, nhờ có Tống chưởng quỹ cùng Chu tiểu ca giới thiệu Hồng sư phó cho ta, ta vẫn muốn tự mình đến cảm ơn, vì lúc trước vẫn không lấy được này nọ cho nên hiện tại đưa một ít trân khuẩn sang, các ngươi cầm về nhà nấu ăn, tốt cho thân thể.” Tống Tân Đồng vội giải thích: “Các ngươi liền nhận lấy đi.”
“Vậy đa tạ Tống cô nương.” Tống chưởng quỹ khước từ hai lần rồi cũng nhận.
“Hôm nay Tống cô nương vào thành là muốn mua những thứ gì?”
“Mua một chút thóc gạo để dành ăn mùa đông, chờ vào đông rồi liền không ra khỏi cửa.” Tống Tân Đồng bắt đầu vui đùa nói.
Tống chưởng quỹ nghe xong cũng cười, “Cái tính toán tốt, Thanh Giang huyện chúng ta ngày đông không quá dễ chịu, huống cho nhà Tống cô nương dựa vào Đại Sơn, khi đó đại tuyết gió núi lại càng lạnh hơn, trước hết chuẩn bị một chút than củi cùng thóc gạo, nếu thật sự tới tháng chạp rồi liền không dễ mua được.”
“Cũng không phải sao, Tống chưởng quỹ các ngươi cũng nên sớm chuẩn bị.” Tống Tân Đồng nói.
“Phải chuẩn bị, còn phải chuẩn bị nhiều rau xanh một chút, nếu không tới mùa đông tháng chạp thì cũng chỉ còn củ cải, cải trắng, đến lúc đó thật đúng là gian nan.” Tống chưởng quỹ nói.
Tống Tân Đồng biết hiện tại không có cái gì mà nhà ấm với nhà kính, cho nên mùa đông rau có thể ăn cũng không nhiều, sau khi suy nghĩ một chút, nói: “Đông gia các ngươi không phải có ôn tuyền thôn trang sao, có trồng thêm chút rau.”
“Mùa này chỉ có thể trồng củ cải, cải trắng, còn có thể trồng các loại rau khác?” Tống chưởng quỹ kinh ngạc không ngớt.
“Có thể, chỉ cần không bị chịu đông lạnh quá thì có thể.” Tống Tân Đồng không làm ruộng, hơn nữa Đào Hoa thôn cũng không có cái loại đất thành phiến, cho nên trồng rau trong nhà kính quy mô lớn không nằm trong kế hoạch của nàng, tối đa chỉ là đem chừng hai ba mẫu xây thành nhà kính, bên trong trồng một chút rau cả nhà thích ăn.
“Này này này… Đa tạ Tống cô nương cho biết.” Tống chưởng quỹ kích động chắp tay cảm ơn với nàng.
Tống Tân Đồng cười cười, “Cái này không tính là gì, chỉ là ngẫu nhiên nói một câu thôi, cụ thể vẫn cần tự Tống chưởng quỹ các ngươi mày mò.”
Tống chưởng quỹ kích động nói liên tục: “Ta hiểu rõ, ta hiểu rõ.”
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, “Sắc trời không còn sớm, ta đi mua gạo đây.”
“Tống cô nương không có xe ngựa, ta để Chu Tam Nhi đánh xe ngựa đưa ngươi đi a?” Tống chưởng quỹ đề nghị.
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, nói: “Trái lại ta muốn mua một chiếc xe ngựa, không biết Tống chưởng quỹ có biết ở đâu có bán xe ngựa không?”
“Tống cô nương muốn mua xe ngựa?” Tống chưởng quỹ hỏi xong liền cảm giác lời này mình nói có chút không đúng, sau đó lập tức sửa lời: “Nha môn có người môi giới chuyên môn, là chuyên môn buôn ngựa, xe bò các loại, ngựa bên trong đều rất không tồi, có chút còn là chiến mã thả ra, ta mang Tống cô nương đi nhìn một chút?”
Tống Tân Đồng gật đầu, “Vậy làm phiền Tống chưởng quỹ.”
Người môi giới của quan phủ thường gọi là quan nha.
Bên ngoài còn có không ít bình dân làm nhóm này nhưng không có quan nha chính.
Người môi giới ở phía trong một cái ngõ lành lạnh không người lui tới sau huyện nha, ở cửa có một lão hán mặc quần áo nha dịch cũ đang rít thuốc lá rời, còn thỉnh thoảng dùng đôi mắt đục ngầu trừng người đi qua. Thấy Tống Tân Đồng và Tống chưởng quỹ đến gần thì vội đứng dậy nhiệt tình nói: “Đây không phải là Tống chưởng quỹ sao? Qua đây chọn người?”
Tống chưởng quỹ chắp tay cùng lão hán, “Không phải, lão Mã, hôm nay ta qua đây là muốn chọn thất ngựa.”
“Ngươi tới đúng lúc, hôm qua vừa mới đưa tới mười mấy thớt ngựa, đều là ngựa tốt, ngươi đi vào nhìn một cái.” Lão Mã liền dẫn hai người đi đến chỗ giam súc vật.
Một đường đi qua, Tống Tân Đồng nhìn thấy không ít không ít người ăn mặc rách rưới hô về phía nàng: “Cô nương van cầu ngươi phát thiện tâm đi, mua bọn ta đi mà, cái gì bọn ta cũng sẽ làm, chỉ cần cho chúng ta một miếng ăn là được.”
“Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Lại ầm ĩ nữa đem các ngươi bán vào trong kỹ viện.” Lão Mã rống lên một tiếng, những người này liền an tĩnh lại.
Tống Tân Đồng cảm thấy có chút không thoải mái, vùi đầu bước nhanh tới chỗ giam súc vật, nhìn thấy rất nhiều ngựa cùng trâu cày, còn có vài đầu la.
“Những con này đều là ngựa đã thành niên.” Tống chưởng quỹ khẽ nói với Tống Tân Đồng: “Hai thất kia là chiến mã từ chiến trường về, trên người có rất nhiều tổn thương, có điều giá hời hơn rất nhiều, hơn nữa ngựa già càng thông minh, tính tình cũng tốt. Còn mấy con này so sánh chắc trước đó là vật cưỡi của ai nhưng sau đó bán trao tay.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Tống chưởng quỹ ngươi cảm thấy để kéo xe dùng loại nào tốt?”
“Đương nhiên là loại trẻ tuổi cường tráng này, ít tuổi, có thể làm việc nhiều năm.” Tống chưởng quỹ nói.
Tống Tân Đồng gật gật đầu, cũng cảm thấy như vậy, tới gần hàng rào nhìn xem vài thất ngựa khỏe mạnh cường tráng kia, nghĩ xem chúng nó ăn gì.
Vừa tựa lại gần, một con chiến mã cúi đầu tới gần Tống Tân Đồng, lại gần mặt nàng, lộ ra bộ dáng vô cùng thân thiết lấy lòng.
Tống Tân Đồng sửng sốt, ngửa đầu nhìn con chiến mã này, đối diện với đôi mắt to ngập nước của nó, trong suốt lại sáng sủa, lờ mờ có thể nhìn thấy một ít hơi nước.
Đáy lòng Tống Tân Đồng khẽ động, nó đây là muốn khóc sao?
Chiến mã lại tới gần nàng, nhẹ nhàng chạm vào nàng, sau đó lại ngẩng đầu lên.
Tống Tân Đồng ngẩn ra, đáy lòng bị chấn động vô pháp bình tĩnh lại, nàng đây là bị một con chiến mã đùa bỡn sao?
Lão Mã nhìn ra Tống chưởng quỹ là mang vị cô nương này đến mua ngựa cho nên thái độ có chút kính cẩn nói: “Cô nương ngươi là Tống chưởng quỹ mang đến, ta cũng không nói dối ngươi, ngựa trên chiến trường xuống đây trên người ám thương nhiều, mua rồi còn phải dùng tiền trị liệu, không có lời, hai con chiến mã này ở đây đã nửa năm cũng không có người mua, cô nương không bằng hãy mua mấy con ngựa cường tráng này.”
Tống Tân Đồng sờ sờ lông bờm chiến mã, “Không cần, liền nó.”
Chiến mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau đó liếc mắt nhìn chiến mã bên cạnh.
Tống Tân Đồng nhìn một màn này, không hiểu sao cảm thấy nó là đang tình tứ nhìn một con ngựa khác, không do dự nhiều, trực tiếp nói: “Cả hai thất cùng nhau đi.”
Chu Tam Nhi nằm sấp bên cạnh quầy hàng, nói chuyện cùng Tống chưởng quỹ đang tính sổ: “Biểu thúc, Thanh Giang huyện chúng ta lúc nào mới có thể cũng bán tôm cùng ốc nước ngọt? Nếu như mấy thứ này bán ở tửu lầu chúng ta thì bạc thưởng cuối năm của chúng ta sẽ được tăng thêm.”
Tống chưởng quỹ nâng nâng mí mắt, “Chuyện sớm hay muộn, gấp cái gì mà gấp.”
“Nhưng tất cả đều là Thang Giang huyện chúng ta phát hiện, vì sao liền bắt hết đi đến châu thành cùng kinh thành đây?” Chu Tam Nhi nhỏ giọng nói.
“Cho dù không bán ở chỗ chúng ta thì cũng không thiếu chỗ tốt cho chúng ta.” Tống chưởng quỹ càng nhìn xa trông rộng, “Nếu ngươi không có chuyện gì thì liền Tống gia cô nương đi, xem xem có thể tìm được thức ăn mới mẻ hay không?”
Chu Tam Nhi ‘chậc’ một tiếng, “Đông gia chúng ta đắc tội chết Tống gia cô nương rồi, Tống cô nương còn có thể mang thức ăn mới bán cho chúng ta? Hơn nữa Tống cô nương cũng không thiếu bạc.”
Tống chưởng quỹ bất mãn quát lớn: “Kêu ngươi đi ngươi liền đi đi, sao ngươi nói nhiều vậy!”
Chu Tam Nhi mếu máo, ngoảng mặt nhìn ra ngoài tửu lâu, ánh mắt bất ngờ sáng lên: “Tống cô nương, người đã lâu không tới rồi.”
Tống Tân Đồng cười cười với hai người, buông gùi xuống, “Mấy ngày trước ta vào núi tìm một chút nấm, bản thân ăn không xong, cho nên liền đưa tới cho Tống chưởng quỹ cùng Chu tiểu ca.”
Chu Tam Nhi nhìn vào gùi: “Nhiều nấm kê tung thật, cái sợ rằng là lần cuối cùng năm nay đi.”
“Ân, cũng không phải, tìm đã lâu mới được.” Tống Tân Đồng nói.
Tống chưởng quỹ thả bút lông xuống, dặn dò Chu Tam Nhi, “Đi cân cho Tống cô nương.”
“Dạ được.” Chu Tam Nhi vừa mới đáp lời thì liền bị Tống Tân Đồng cắt ngang, “Chu tiểu ca đừng nóng vội, ta đây là đưa cho Tống chưởng quỹ cùng Chu tiểu ca, các ngươi cầm về nhà hầm canh uống đi.”
“Đâu làm vậy được.” Tống chưởng quỹ liếc mắt nhìn sơ sơ cái gùi, bên trong ước chừng có khoảng ba, bốn cân, ba lượng một cân cũng có thể bán mười mấy lượng bạc.
“Thế nào không được, nhờ có Tống chưởng quỹ cùng Chu tiểu ca giới thiệu Hồng sư phó cho ta, ta vẫn muốn tự mình đến cảm ơn, vì lúc trước vẫn không lấy được này nọ cho nên hiện tại đưa một ít trân khuẩn sang, các ngươi cầm về nhà nấu ăn, tốt cho thân thể.” Tống Tân Đồng vội giải thích: “Các ngươi liền nhận lấy đi.”
“Vậy đa tạ Tống cô nương.” Tống chưởng quỹ khước từ hai lần rồi cũng nhận.
“Hôm nay Tống cô nương vào thành là muốn mua những thứ gì?”
“Mua một chút thóc gạo để dành ăn mùa đông, chờ vào đông rồi liền không ra khỏi cửa.” Tống Tân Đồng bắt đầu vui đùa nói.
Tống chưởng quỹ nghe xong cũng cười, “Cái tính toán tốt, Thanh Giang huyện chúng ta ngày đông không quá dễ chịu, huống cho nhà Tống cô nương dựa vào Đại Sơn, khi đó đại tuyết gió núi lại càng lạnh hơn, trước hết chuẩn bị một chút than củi cùng thóc gạo, nếu thật sự tới tháng chạp rồi liền không dễ mua được.”
“Cũng không phải sao, Tống chưởng quỹ các ngươi cũng nên sớm chuẩn bị.” Tống Tân Đồng nói.
“Phải chuẩn bị, còn phải chuẩn bị nhiều rau xanh một chút, nếu không tới mùa đông tháng chạp thì cũng chỉ còn củ cải, cải trắng, đến lúc đó thật đúng là gian nan.” Tống chưởng quỹ nói.
Tống Tân Đồng biết hiện tại không có cái gì mà nhà ấm với nhà kính, cho nên mùa đông rau có thể ăn cũng không nhiều, sau khi suy nghĩ một chút, nói: “Đông gia các ngươi không phải có ôn tuyền thôn trang sao, có trồng thêm chút rau.”
“Mùa này chỉ có thể trồng củ cải, cải trắng, còn có thể trồng các loại rau khác?” Tống chưởng quỹ kinh ngạc không ngớt.
“Có thể, chỉ cần không bị chịu đông lạnh quá thì có thể.” Tống Tân Đồng không làm ruộng, hơn nữa Đào Hoa thôn cũng không có cái loại đất thành phiến, cho nên trồng rau trong nhà kính quy mô lớn không nằm trong kế hoạch của nàng, tối đa chỉ là đem chừng hai ba mẫu xây thành nhà kính, bên trong trồng một chút rau cả nhà thích ăn.
“Này này này… Đa tạ Tống cô nương cho biết.” Tống chưởng quỹ kích động chắp tay cảm ơn với nàng.
Tống Tân Đồng cười cười, “Cái này không tính là gì, chỉ là ngẫu nhiên nói một câu thôi, cụ thể vẫn cần tự Tống chưởng quỹ các ngươi mày mò.”
Tống chưởng quỹ kích động nói liên tục: “Ta hiểu rõ, ta hiểu rõ.”
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, “Sắc trời không còn sớm, ta đi mua gạo đây.”
“Tống cô nương không có xe ngựa, ta để Chu Tam Nhi đánh xe ngựa đưa ngươi đi a?” Tống chưởng quỹ đề nghị.
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, nói: “Trái lại ta muốn mua một chiếc xe ngựa, không biết Tống chưởng quỹ có biết ở đâu có bán xe ngựa không?”
“Tống cô nương muốn mua xe ngựa?” Tống chưởng quỹ hỏi xong liền cảm giác lời này mình nói có chút không đúng, sau đó lập tức sửa lời: “Nha môn có người môi giới chuyên môn, là chuyên môn buôn ngựa, xe bò các loại, ngựa bên trong đều rất không tồi, có chút còn là chiến mã thả ra, ta mang Tống cô nương đi nhìn một chút?”
Tống Tân Đồng gật đầu, “Vậy làm phiền Tống chưởng quỹ.”
Người môi giới của quan phủ thường gọi là quan nha.
Bên ngoài còn có không ít bình dân làm nhóm này nhưng không có quan nha chính.
Người môi giới ở phía trong một cái ngõ lành lạnh không người lui tới sau huyện nha, ở cửa có một lão hán mặc quần áo nha dịch cũ đang rít thuốc lá rời, còn thỉnh thoảng dùng đôi mắt đục ngầu trừng người đi qua. Thấy Tống Tân Đồng và Tống chưởng quỹ đến gần thì vội đứng dậy nhiệt tình nói: “Đây không phải là Tống chưởng quỹ sao? Qua đây chọn người?”
Tống chưởng quỹ chắp tay cùng lão hán, “Không phải, lão Mã, hôm nay ta qua đây là muốn chọn thất ngựa.”
“Ngươi tới đúng lúc, hôm qua vừa mới đưa tới mười mấy thớt ngựa, đều là ngựa tốt, ngươi đi vào nhìn một cái.” Lão Mã liền dẫn hai người đi đến chỗ giam súc vật.
Một đường đi qua, Tống Tân Đồng nhìn thấy không ít không ít người ăn mặc rách rưới hô về phía nàng: “Cô nương van cầu ngươi phát thiện tâm đi, mua bọn ta đi mà, cái gì bọn ta cũng sẽ làm, chỉ cần cho chúng ta một miếng ăn là được.”
“Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Lại ầm ĩ nữa đem các ngươi bán vào trong kỹ viện.” Lão Mã rống lên một tiếng, những người này liền an tĩnh lại.
Tống Tân Đồng cảm thấy có chút không thoải mái, vùi đầu bước nhanh tới chỗ giam súc vật, nhìn thấy rất nhiều ngựa cùng trâu cày, còn có vài đầu la.
“Những con này đều là ngựa đã thành niên.” Tống chưởng quỹ khẽ nói với Tống Tân Đồng: “Hai thất kia là chiến mã từ chiến trường về, trên người có rất nhiều tổn thương, có điều giá hời hơn rất nhiều, hơn nữa ngựa già càng thông minh, tính tình cũng tốt. Còn mấy con này so sánh chắc trước đó là vật cưỡi của ai nhưng sau đó bán trao tay.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Tống chưởng quỹ ngươi cảm thấy để kéo xe dùng loại nào tốt?”
“Đương nhiên là loại trẻ tuổi cường tráng này, ít tuổi, có thể làm việc nhiều năm.” Tống chưởng quỹ nói.
Tống Tân Đồng gật gật đầu, cũng cảm thấy như vậy, tới gần hàng rào nhìn xem vài thất ngựa khỏe mạnh cường tráng kia, nghĩ xem chúng nó ăn gì.
Vừa tựa lại gần, một con chiến mã cúi đầu tới gần Tống Tân Đồng, lại gần mặt nàng, lộ ra bộ dáng vô cùng thân thiết lấy lòng.
Tống Tân Đồng sửng sốt, ngửa đầu nhìn con chiến mã này, đối diện với đôi mắt to ngập nước của nó, trong suốt lại sáng sủa, lờ mờ có thể nhìn thấy một ít hơi nước.
Đáy lòng Tống Tân Đồng khẽ động, nó đây là muốn khóc sao?
Chiến mã lại tới gần nàng, nhẹ nhàng chạm vào nàng, sau đó lại ngẩng đầu lên.
Tống Tân Đồng ngẩn ra, đáy lòng bị chấn động vô pháp bình tĩnh lại, nàng đây là bị một con chiến mã đùa bỡn sao?
Lão Mã nhìn ra Tống chưởng quỹ là mang vị cô nương này đến mua ngựa cho nên thái độ có chút kính cẩn nói: “Cô nương ngươi là Tống chưởng quỹ mang đến, ta cũng không nói dối ngươi, ngựa trên chiến trường xuống đây trên người ám thương nhiều, mua rồi còn phải dùng tiền trị liệu, không có lời, hai con chiến mã này ở đây đã nửa năm cũng không có người mua, cô nương không bằng hãy mua mấy con ngựa cường tráng này.”
Tống Tân Đồng sờ sờ lông bờm chiến mã, “Không cần, liền nó.”
Chiến mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau đó liếc mắt nhìn chiến mã bên cạnh.
Tống Tân Đồng nhìn một màn này, không hiểu sao cảm thấy nó là đang tình tứ nhìn một con ngựa khác, không do dự nhiều, trực tiếp nói: “Cả hai thất cùng nhau đi.”
Bình luận facebook