Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Tống Tân Đồng hài lòng gật gật đầu, cảm thấy gõ một phen này vẫn có hiệu quả.
“Các ngươi nhớ kỹ lời hôm nay là được.” Tống Tân Đồng nâng má, nhìn mấy người, “Tiền tháng trước đây của các ngươi là bao nhiêu?”
Dương Thụ lập tức tiến lên khom người nói: “Hồi bẩm cô nương, trước đây tiền tháng đều không làm sổ, dựa theo quy định huyện Thanh Giang, bình người hầu một tháng là ba trăm văn tiền, hơn nữa thì nửa lượng (năm trăm văn), hoặc là một lượng một tháng.”
Tống Tân Đồng nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn Dương Thụ nhiều một cái, “Vậy trước cho các ngươi nửa lượng một tháng, nếu như sau này làm tốt thì sẽ tăng lên cho các ngươi.”
“Cô nương, nô tỳ có thể không cần tiền tháng, nô tỳ chỉ muốn ăn no.” Đại Nha nói.
Tống Tân Đồng cười cười, “Yên tâm, sẽ cho ngươi ăn no.”
“Đa tạ cô nương, nô tỳ sẽ ra sức cặm cụi làm việc.”
“Cô nương, hai tiểu tử nhà tiểu nhân không biết làm việc thế nào, không đáng một tháng nửa lượng bạc.” Dương Thụ cũng tiến lên một bước nói.
“Ân, vậy ba trăm văn một tháng đi.” Tống Tân Đồng cũng không phải cái loại người hẹp hòi đó, sau khi nói xong liền đứng dậy, “Ta mang các ngươi đến nơi ở.”
“Dạ.” Mấy người đồng thanh đáp lời.
Tống Tân Đồng dẫn mấy người đi vòng từ tiểu đạo bên cạnh bức phù điêu sang dãy phòng bên trái, dãy phòng này tổng cộng có chừng mười gian, nàng chỉ vào mấy gian phòng một bên nói: “Nhà ta cũng không phải cái gì mà nhà chính, cũng không phân cái gì mà nam viện với nữ viện, các ngươi liền ở cùng nhau, mỗi người chọn một gian đi.”
“Mấy cái chăn này các ngươi trải một cái đắp một cái, có điều vỏ chăn (nó là cái drap) cùng áo gối các ngươi phải tự mình làm, làm thêm hai bộ đi, còn có gối này nọ. Còn có chính là quần áo mùa đông, vải vóc đều ở chỗ này, hẳn là đủ làm cho các ngươi mỗi người phân biệt ba bộ quần áo mùa đông, hai bộ áo mỏng.” Tống Tân Đồng phân phối xong liếc mắt nhìn Đại Nha, “Đại Nha không biết làm quần áo, liền làm phiền Vương thẩm cùng làm luôn.”
Vương thị lập tức xua tay, “Cô nương người đừng gọi nô tỳ Vương thẩm, cái này không hợp lý, người gọi nô nhà Dương gia là được.”
“Nhà nông hộ, không cần câu nệ quá như thế, kỳ thực các ngươi xưng nô tỳ hay tiểu nhân, ta thực sự nghe không quen.” Tống Tân Đồng nói, “Các ngươi có thể tự xưng ‘ta’ cũng được, chỉ cần lễ nghi ngày thường hoặc cái khác không có vấn đề là được.”
“Không được, không thể làm hỏng quy củ, cô nương người nghe nô tỳ gọi riết sẽ quen thôi.” Vương thị nói.
“Vậy tùy các ngươi đi, không cần câu nệ.” Tống Tân Đồng chỉ vào chỗ đun nước ở phòng bếp cùng nhà vệ sinh trong góc, “Các ngươi có thể đun nước tắm rửa, nhà vệ sinh bên trong chính là chỗ để tắm, nếu như cảm thấy quá chen chúc thì có thể sang phòng bếp bên kia đun nước, bên kia cũng có nhà vệ sinh.”
“Không cần không cần, bọn nô tỳ ở ngay đây cũng được.” Vương thị nói.
Tống Tân Đồng cười cười, “Các ngươi tắm rửa sạch trước đi.”
Nói xong liền trở về chính sảnh, đem thức ăn cùng tơ lụa mua về cho cặp song sinh vào nội viện, tiểu hắc cùng tiểu hoàng đi qua chuồng chó chạy về, lăng quăng vây quanh Tống Tân Đồng, tựa hồ muốn nói ‘Xương của ta đâu? Xương đã nói tốt đâu?’
“Đừng làm rộn, buổi tối nấu cho các ngươi.” Tống Tân Đồng vòng qua hai chú chó, về sân của mình, trước hết đem mấy vật nhỏ mua về đặt trong phòng, sau đó đem khế bán thân của sáu người Đại Nha bỏ vào ngăn ngầm. Lại đem bạc vụ ra, cùng sổ sách thu chi ngày thường đặt chung trong ngăn kéo trong phòng, thường ngày lấy cũng thuận tiện.
Hôm nay đã tiêu mất khoảng một trăm năm mươi lượng, tiền này xài thật là tốt.
***
Giữa giờ dậu.
Cặp song sinh đứng bên người Tống Tân Đồng, hiếu kỳ quan sát sáu người đứng song song trong chính sảnh.
Đại Bảo nhìn mấy lần xong, sau đó nhìn tỷ tỷ nhà mình, “Tỷ, sau này bọn họ cùng chúng ta đều ở cùng một chỗ?”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Sau này đều sẽ ở nhà của chúng ta, sẽ giúp chúng ta giặt quần áo, làm cơm, còn có thể giúp chúng ta quét sân.”
“Vậy sân riêng của chúng ta thì sao?” Tiểu Bảo quay đầu lại hỏi.”
Bởi vì trước kia Tống Tân Đồng thiết lập chế độ thưởng phạt cũng chỉ vì muốn rèn luyện hai cậu, tránh cho hai cậu đùa giỡn lười biếng, sau này cái gì cũng không làm nên sân của hai cậu là chính các cậu tự mình quét tước, có đôi khi còn tự mình giặt quần áo, còn có thể rửa bát làm cơm.
Chẳng qua mấy việc đó trước đây các cậu đều sẽ làm, chỉ là sau đó Tống Tân Đồng xuyên không tới sẽ không để cho các cậu làm, về sau để cho các cậu làm chẳng qua là lặp lại một quá trình quen thuộc thêm lần nữa, hơn nữa hai cậu đều làm được rất tốt.
“Tự mình quét tước sân của mình.” Tống Tân Đồng nói xong lại bồi thêm một câu: “Y phục của bản thân cũng tự mình giặt.”
Tiểu Bảo gật gật đầu, gật đầu giống như đã sớm ngờ tới vậy: “Ân.”
Đại Bảo nhìn mấy người, “Tỷ, bọn họ nghỉ ngơi ở đâu?”
“Ở dãy nhà bên cạnh kia.” Tống Tân Đồng nói.
Đại Bảo gật gật đầu, rất có phong độ của chủ nhân đương gia làm chủ, “Vậy để cho bọn họ ở chỗ đó, không đi ra sân sau.”
Tống Tân Đồng gật đầu: “Ân.”
Tiểu Bảo đối với mấy người này đều thật tò mò, mặc dù biết mấy người họ đều hạ nhân nhà bọn họ mua được nhưng cậu vẫn không nhịn được kề sát vào bên người hai nam hài không cao hơn mình bao nhiêu, từ trong hà bao lấy ra hai khối đường, phân biệt đưa cho Dương Cao cùng Dương Viễn: “Cho các ngươi ăn.”
Hai tiểu tử một lớn một nhỏ nhỏ giọng nói: “Tiểu công tử, tiểu nhân không dám.”
“Cầm lấy.” Tiểu Bảo cố chấp nói, còn tăng âm lượng lên, làm hai tiểu tử sợ đến run run rẩy rẩy nói: “Dạ.”
“Ăn đi, rất ngọt.” Tiểu Bảo ngọt ngào cười, sau đó đi về bên người Tống Tân Đồng, “Tỷ, người cũng ăn đường đi, ăn ngon.”
Tống Tân Đồng bắt lấy miệng Tiểu Bảo, “Để tỷ xem răng đệ.”
“A.” Tiểu Bảo há mồm ra, “Không hư.”
“Tỷ xem sắp thay răng sữa rồi, đệ lại ăn kẹo cẩn thận rụng răng.” Tống Tân Đồng uy hiếp đe dọa.
Tiểu Bảo hít mũi một cái, “Tỷ, đệ cũng không phải tiểu hài tử, tỷ lại gạt đệ.”
“Tại sao tỷ lại lừa gạt đệ đây, đệ không thấy bộ dạng Cẩu Đản Nhi thiếu mất hai cái răng cửa bị hở sao?” Tống Tân Đồng nhịn cười, nói: “Đệ nếu không tiết chế ăn kẹo thì đến lúc đó thay răng rồi sẽ mọc rất khó coi.”
Tiểu Bảo mất hứng ừ một tiếng, sau đó liền kéo Đại Bảo chạy: “Tỷ, bọn đệ đi học bài.”
“Đi đi.” Tống Tân Đồng nhìn cặp song sinh chạy trốn giống như một cơn gió, bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhìn Dương Thụ đang chờ, “Hai người bọn họ có chút nghịch ngợm, còn nhờ Vương thẩm các ngươi tha thứ nhiều.”
“Lời này của cô nương người làm tổn thọ bọn nô tỳ, nếu không có cô nương hảo tâm thì bọn nô tỳ còn đang ở trong chỗ người môi giới cửa sau huyện nha đợi, cũng không biết sẽ bị chia ra bán đi đâu, đa tạ ân cứu mạng của cô nương.” Nói rồi lại muốn quỳ xuống.
Tống Tân Đồng muốn ngăn cũng không kịp rồi, “Được rồi, đã giờ dậu canh ba rồi, nên làm cơm tối.”
“Vậy nô tỳ liền đi làm, cô nương muốn ăn khẩu vị kinh thành hay vẫn là khẩu vị Lĩnh Nam?” Vương thị trưng cầu ý kiến Tống Tân Đồng.
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, “Không bằng làm khẩu vị kinh thành đi.”
“Tốt lắm, nô tỳ còn có thể làm một chút bánh ngọt, cũng cùng làm lên luôn, cho cô nương cùng hai vị tiểu công tử nếm thử.”
“Được.” Tống Tân Đồng cười cười, “Các ngươi đều lo việc của mình đi.”
Đại Nha cùng Dương Thụ đều có chút luống cuống chân tay không biết nên làm gì, bởi vì lúc trước bọn họ đã nhìn qua vựa củi thì đã được chất tràn đầy, bọn họ hình như hoàn toàn không có đất dụng võ, “Cô nương có thể giao việc cho nô tỳ hay không, nô tỳ thật sự không tìm thấy việc làm.”
Tống Tân Đồng nhìn hai người có chút bó buộc, cười cười, “Vậy được, hai ngươi ôm thùng nước đi cùng ta.”
Dẫn hai người đi ruộng tôm, “Ta nuôi tôm ở đây, cách mỗi hai người cho ăn một lần, chủ yếu cho ăn trùng, tôm cá nhỏ, còn có chính là phải đổi nước, chú ý kiểm tra xem bọn chúng có trốn đi hay không, hoặc có hiện tượng tử vong hay không.”
Đại Nha hiểu ý, “Vậy cá nhỏ tôm nhỏ bắt ở đâu?”
“Còn nhớ chỗ cửa thôn chúng ta vào không? Chỗ sông kia nhưng có không ít.” Tống Tân Đồng nói.
Đại Nha gật đầu, “Vậy giờ chúng ta liền đi bắt?”
“Đi đi, có điều không bắt được cũng không sao.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn sắc trời, “Trước cuối giờ dậu về nhà ăn cơm chiều.”
“Các ngươi nhớ kỹ lời hôm nay là được.” Tống Tân Đồng nâng má, nhìn mấy người, “Tiền tháng trước đây của các ngươi là bao nhiêu?”
Dương Thụ lập tức tiến lên khom người nói: “Hồi bẩm cô nương, trước đây tiền tháng đều không làm sổ, dựa theo quy định huyện Thanh Giang, bình người hầu một tháng là ba trăm văn tiền, hơn nữa thì nửa lượng (năm trăm văn), hoặc là một lượng một tháng.”
Tống Tân Đồng nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn Dương Thụ nhiều một cái, “Vậy trước cho các ngươi nửa lượng một tháng, nếu như sau này làm tốt thì sẽ tăng lên cho các ngươi.”
“Cô nương, nô tỳ có thể không cần tiền tháng, nô tỳ chỉ muốn ăn no.” Đại Nha nói.
Tống Tân Đồng cười cười, “Yên tâm, sẽ cho ngươi ăn no.”
“Đa tạ cô nương, nô tỳ sẽ ra sức cặm cụi làm việc.”
“Cô nương, hai tiểu tử nhà tiểu nhân không biết làm việc thế nào, không đáng một tháng nửa lượng bạc.” Dương Thụ cũng tiến lên một bước nói.
“Ân, vậy ba trăm văn một tháng đi.” Tống Tân Đồng cũng không phải cái loại người hẹp hòi đó, sau khi nói xong liền đứng dậy, “Ta mang các ngươi đến nơi ở.”
“Dạ.” Mấy người đồng thanh đáp lời.
Tống Tân Đồng dẫn mấy người đi vòng từ tiểu đạo bên cạnh bức phù điêu sang dãy phòng bên trái, dãy phòng này tổng cộng có chừng mười gian, nàng chỉ vào mấy gian phòng một bên nói: “Nhà ta cũng không phải cái gì mà nhà chính, cũng không phân cái gì mà nam viện với nữ viện, các ngươi liền ở cùng nhau, mỗi người chọn một gian đi.”
“Mấy cái chăn này các ngươi trải một cái đắp một cái, có điều vỏ chăn (nó là cái drap) cùng áo gối các ngươi phải tự mình làm, làm thêm hai bộ đi, còn có gối này nọ. Còn có chính là quần áo mùa đông, vải vóc đều ở chỗ này, hẳn là đủ làm cho các ngươi mỗi người phân biệt ba bộ quần áo mùa đông, hai bộ áo mỏng.” Tống Tân Đồng phân phối xong liếc mắt nhìn Đại Nha, “Đại Nha không biết làm quần áo, liền làm phiền Vương thẩm cùng làm luôn.”
Vương thị lập tức xua tay, “Cô nương người đừng gọi nô tỳ Vương thẩm, cái này không hợp lý, người gọi nô nhà Dương gia là được.”
“Nhà nông hộ, không cần câu nệ quá như thế, kỳ thực các ngươi xưng nô tỳ hay tiểu nhân, ta thực sự nghe không quen.” Tống Tân Đồng nói, “Các ngươi có thể tự xưng ‘ta’ cũng được, chỉ cần lễ nghi ngày thường hoặc cái khác không có vấn đề là được.”
“Không được, không thể làm hỏng quy củ, cô nương người nghe nô tỳ gọi riết sẽ quen thôi.” Vương thị nói.
“Vậy tùy các ngươi đi, không cần câu nệ.” Tống Tân Đồng chỉ vào chỗ đun nước ở phòng bếp cùng nhà vệ sinh trong góc, “Các ngươi có thể đun nước tắm rửa, nhà vệ sinh bên trong chính là chỗ để tắm, nếu như cảm thấy quá chen chúc thì có thể sang phòng bếp bên kia đun nước, bên kia cũng có nhà vệ sinh.”
“Không cần không cần, bọn nô tỳ ở ngay đây cũng được.” Vương thị nói.
Tống Tân Đồng cười cười, “Các ngươi tắm rửa sạch trước đi.”
Nói xong liền trở về chính sảnh, đem thức ăn cùng tơ lụa mua về cho cặp song sinh vào nội viện, tiểu hắc cùng tiểu hoàng đi qua chuồng chó chạy về, lăng quăng vây quanh Tống Tân Đồng, tựa hồ muốn nói ‘Xương của ta đâu? Xương đã nói tốt đâu?’
“Đừng làm rộn, buổi tối nấu cho các ngươi.” Tống Tân Đồng vòng qua hai chú chó, về sân của mình, trước hết đem mấy vật nhỏ mua về đặt trong phòng, sau đó đem khế bán thân của sáu người Đại Nha bỏ vào ngăn ngầm. Lại đem bạc vụ ra, cùng sổ sách thu chi ngày thường đặt chung trong ngăn kéo trong phòng, thường ngày lấy cũng thuận tiện.
Hôm nay đã tiêu mất khoảng một trăm năm mươi lượng, tiền này xài thật là tốt.
***
Giữa giờ dậu.
Cặp song sinh đứng bên người Tống Tân Đồng, hiếu kỳ quan sát sáu người đứng song song trong chính sảnh.
Đại Bảo nhìn mấy lần xong, sau đó nhìn tỷ tỷ nhà mình, “Tỷ, sau này bọn họ cùng chúng ta đều ở cùng một chỗ?”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Sau này đều sẽ ở nhà của chúng ta, sẽ giúp chúng ta giặt quần áo, làm cơm, còn có thể giúp chúng ta quét sân.”
“Vậy sân riêng của chúng ta thì sao?” Tiểu Bảo quay đầu lại hỏi.”
Bởi vì trước kia Tống Tân Đồng thiết lập chế độ thưởng phạt cũng chỉ vì muốn rèn luyện hai cậu, tránh cho hai cậu đùa giỡn lười biếng, sau này cái gì cũng không làm nên sân của hai cậu là chính các cậu tự mình quét tước, có đôi khi còn tự mình giặt quần áo, còn có thể rửa bát làm cơm.
Chẳng qua mấy việc đó trước đây các cậu đều sẽ làm, chỉ là sau đó Tống Tân Đồng xuyên không tới sẽ không để cho các cậu làm, về sau để cho các cậu làm chẳng qua là lặp lại một quá trình quen thuộc thêm lần nữa, hơn nữa hai cậu đều làm được rất tốt.
“Tự mình quét tước sân của mình.” Tống Tân Đồng nói xong lại bồi thêm một câu: “Y phục của bản thân cũng tự mình giặt.”
Tiểu Bảo gật gật đầu, gật đầu giống như đã sớm ngờ tới vậy: “Ân.”
Đại Bảo nhìn mấy người, “Tỷ, bọn họ nghỉ ngơi ở đâu?”
“Ở dãy nhà bên cạnh kia.” Tống Tân Đồng nói.
Đại Bảo gật gật đầu, rất có phong độ của chủ nhân đương gia làm chủ, “Vậy để cho bọn họ ở chỗ đó, không đi ra sân sau.”
Tống Tân Đồng gật đầu: “Ân.”
Tiểu Bảo đối với mấy người này đều thật tò mò, mặc dù biết mấy người họ đều hạ nhân nhà bọn họ mua được nhưng cậu vẫn không nhịn được kề sát vào bên người hai nam hài không cao hơn mình bao nhiêu, từ trong hà bao lấy ra hai khối đường, phân biệt đưa cho Dương Cao cùng Dương Viễn: “Cho các ngươi ăn.”
Hai tiểu tử một lớn một nhỏ nhỏ giọng nói: “Tiểu công tử, tiểu nhân không dám.”
“Cầm lấy.” Tiểu Bảo cố chấp nói, còn tăng âm lượng lên, làm hai tiểu tử sợ đến run run rẩy rẩy nói: “Dạ.”
“Ăn đi, rất ngọt.” Tiểu Bảo ngọt ngào cười, sau đó đi về bên người Tống Tân Đồng, “Tỷ, người cũng ăn đường đi, ăn ngon.”
Tống Tân Đồng bắt lấy miệng Tiểu Bảo, “Để tỷ xem răng đệ.”
“A.” Tiểu Bảo há mồm ra, “Không hư.”
“Tỷ xem sắp thay răng sữa rồi, đệ lại ăn kẹo cẩn thận rụng răng.” Tống Tân Đồng uy hiếp đe dọa.
Tiểu Bảo hít mũi một cái, “Tỷ, đệ cũng không phải tiểu hài tử, tỷ lại gạt đệ.”
“Tại sao tỷ lại lừa gạt đệ đây, đệ không thấy bộ dạng Cẩu Đản Nhi thiếu mất hai cái răng cửa bị hở sao?” Tống Tân Đồng nhịn cười, nói: “Đệ nếu không tiết chế ăn kẹo thì đến lúc đó thay răng rồi sẽ mọc rất khó coi.”
Tiểu Bảo mất hứng ừ một tiếng, sau đó liền kéo Đại Bảo chạy: “Tỷ, bọn đệ đi học bài.”
“Đi đi.” Tống Tân Đồng nhìn cặp song sinh chạy trốn giống như một cơn gió, bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhìn Dương Thụ đang chờ, “Hai người bọn họ có chút nghịch ngợm, còn nhờ Vương thẩm các ngươi tha thứ nhiều.”
“Lời này của cô nương người làm tổn thọ bọn nô tỳ, nếu không có cô nương hảo tâm thì bọn nô tỳ còn đang ở trong chỗ người môi giới cửa sau huyện nha đợi, cũng không biết sẽ bị chia ra bán đi đâu, đa tạ ân cứu mạng của cô nương.” Nói rồi lại muốn quỳ xuống.
Tống Tân Đồng muốn ngăn cũng không kịp rồi, “Được rồi, đã giờ dậu canh ba rồi, nên làm cơm tối.”
“Vậy nô tỳ liền đi làm, cô nương muốn ăn khẩu vị kinh thành hay vẫn là khẩu vị Lĩnh Nam?” Vương thị trưng cầu ý kiến Tống Tân Đồng.
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, “Không bằng làm khẩu vị kinh thành đi.”
“Tốt lắm, nô tỳ còn có thể làm một chút bánh ngọt, cũng cùng làm lên luôn, cho cô nương cùng hai vị tiểu công tử nếm thử.”
“Được.” Tống Tân Đồng cười cười, “Các ngươi đều lo việc của mình đi.”
Đại Nha cùng Dương Thụ đều có chút luống cuống chân tay không biết nên làm gì, bởi vì lúc trước bọn họ đã nhìn qua vựa củi thì đã được chất tràn đầy, bọn họ hình như hoàn toàn không có đất dụng võ, “Cô nương có thể giao việc cho nô tỳ hay không, nô tỳ thật sự không tìm thấy việc làm.”
Tống Tân Đồng nhìn hai người có chút bó buộc, cười cười, “Vậy được, hai ngươi ôm thùng nước đi cùng ta.”
Dẫn hai người đi ruộng tôm, “Ta nuôi tôm ở đây, cách mỗi hai người cho ăn một lần, chủ yếu cho ăn trùng, tôm cá nhỏ, còn có chính là phải đổi nước, chú ý kiểm tra xem bọn chúng có trốn đi hay không, hoặc có hiện tượng tử vong hay không.”
Đại Nha hiểu ý, “Vậy cá nhỏ tôm nhỏ bắt ở đâu?”
“Còn nhớ chỗ cửa thôn chúng ta vào không? Chỗ sông kia nhưng có không ít.” Tống Tân Đồng nói.
Đại Nha gật đầu, “Vậy giờ chúng ta liền đi bắt?”
“Đi đi, có điều không bắt được cũng không sao.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn sắc trời, “Trước cuối giờ dậu về nhà ăn cơm chiều.”
Bình luận facebook