Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
Tống Tân Đồng mang bánh ngọt đã làm tốt bày ở một bên, dẫn Lục Vân Khai và Lục mẫu đi phòng khách phía trước: “Nương, đi chỗ này.”
Lục mẫu gật gật đầu, hơi nghiêng người cùng đi về phía trước.
Thu bà bà và Hà gia lão thái thái vẫn ở phòng khách nhìn thấy Lục mẫu dịu dàng khoản khoản đi đến đều đứng dậy, hai người nhìn nhau, đáy lòng đều âm thầm xưng kỳ (?): Từ hai mươi mấy năm trước khi Lục gia dời đến Đào Hoa thôn thì các bà chỉ nhìn thấy Lục mẫu xuất hiện mấy lần, còn lại đều là nhìn thấy ở Lục gia, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bà xuất hiện ở bên ngoài, xem ra Lục mẫu rất Tống Tân Đồng người con dâu này.
Trong phòng khách đều là nữ tử, Tống Tân Đồng cũng không suy nghĩ nhiều, mời Lục mẫu ngồi xuống dựa vào vị trí cửa sổ, từ nơi này vừa lúc có thể thấy gốc hoa đào còn chưa rụng hết kia ngoài cửa sổ.
“Nương, người ngồi ở đây.” Tống Tân Đồng sợ bà ngồi không thoải mái, lại nói: “Nương, sân phía sau có một mảnh rừng đào chưa rụng, nếu không con mang người ra ngoài xem một chút?”
Lục mẫu khoát tay áo, khoa tay múa chân ý nói mình ngồi ở đây rất tốt, con đi làm việc đi.
Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Vậy người ăn chút hạt dưa với nước hoa quả, con ra sau phòng bếp nhìn một cái.”
Lục mẫu gật gật đầu, phất tay ra hiệu nàng mau đi đi.
Cặp song sinh mang theo một chuỗi dài nối đuôi từ trong viện chạy vào phòng khách, lẻn đến chỗ Lục mẫu: “Thẩm, người tới rồi.”
Lục mẫu yêu thương sờ sờ đầu hai cậu.
Mặc dù cặp song sinh thích Lục mẫu nhưng vì xem không hiểu ngôn ngữ của người câm cho nên chào hỏi xong lại liền chạy nhanh như làn khói.
Lão thái thái Hà gia ngồi tốt ở một bên, nhìn thấy thần sắc yêu thương của Lục mẫu, không nhịn được nói: “Lục gia phu nhân thế nhưng rất thích tiểu hài?”
Lục mẫu hơi gật đầu cười.
Hà gia lão thái thái tiếp lời: “Vậy để cho nha đầu Tân Đồng kia sớm một chút sinh vài đứa nhỏ, đứa nhỏ Tân Đồng sinh ra khẳng định rất xinh đẹp.”
Thu bà bà cũng nói tiếp: “Cũng không là, đến lúc đó Lục phu nhân liền thật có phúc.”
Lục mẫu cười cười, khoa tay múa chân nói không vội.
Thu bà bà cũng không biết là có xem hiểu hay không, vừa lúc nhận một câu: “Chẳng qua cũng không vội, Tân Đồng vừa nhìn chính là thân thể rất tốt, nói không chừng qua chừng một hai tháng liền có tin tức tốt.”
Lục mẫu lễ phép cười cười.
Tống Tân Đồng đang xem xem trong phòng bếp có cần thêm món hay không thì đột nhiên hắt xì một cái.
Dương Tiểu Nguyệt hỏi: “Cô nương là bị phong hàn sao?”
Tống Tân Đồng xoa xoa mũi: “Chắc là ai đang nhớ ta đây.”
“Hắc, cũng không là, nãi nãi ta và bà bà Tân Đồng ngươi đang nói về ngươi đấy.” Tức phụ Tạ Nghĩa, Mai tử, đến phòng bếp bưng nước, vừa lúc nói.
Tống Tân Đồng ngốc một chút: “Nói ta cái gì?”
“Nói Tân Đồng ngươi sau này sinh em bé khẳng định rất xinh đẹp.” Mai tử cười nói: “Ta xem bà bà ngươi rất thích tiểu hài tử đấy, nhìn Đại Bảo bọn họ đều không nỡ rời mắt.”
Tống Tân Đồng giật mình một chút, xoa xoa mũi: “Tẩu tử qua đây làm gì? Ở đây nhiều khói sặc mũi, mau ra đi.”
“Ấm hết nước rồi, ta đến thêm chút nước.” Mai tử đem ấm nước bỏ lên bàn: “Các bà ăn nhiều hạt dưa, rất khát nước.”
Tống Tân Đồng vội nhắc ấm nước xuống, thêm nước vào ấm trà: “Trái lại là ta sơ sót, mấy vị tẩu tử Hà gia nhưng đều đã lớn bụng, không thể thiếu nước.”
“Tẩu tử đừng bưng, để ta bưng.”
“Tân Đồng ngươi cũng quá coi thường ta, một chút nước như vậy ta còn không bưng được hay sao?”
“Vậy ngươi cẩn thận một chút.” Tống Tân Đồng ôm ấm nước theo sau, cũng đi tiền sảnh phía trước, thêm không ít nước trà cho các nam nhân chờ trong sảnh trước, lúc này mới về phòng bếp.
Gần đến buổi trưa, trong thôn truyền đến tiếng đốt pháo.
“Trong thôn lại làm sao?” Tống Tân Đồng dọn dẹp bàn ở một bên hỏi.
“Hôm nay ba tháng ba, ngày tốt, không phải Tống Trường Viễn thi đỗ đồng sinh sao? Hôm nay bọn họ mở tiệc chiêu đãi thôn dân đâu.” Hà nhị thẩm nói: “Gọi người đều qua.”
“Có phải cũng không có mời nhà các ngươi hay không, còn có mấy nhà đi lại gần với Tân Đồng?” Tạ thẩm xen vào nói.
Hà nhị thẩm: “Cũng không là.”
“Vậy Trương bà tử các nàng làm thật đúng là không nói được.” Thu bà từ nhổ một cái: “Không mời ta ta cũng vui vẻ, dù sao ân oán giữa ta với Trương bà tử có thể nói đến mấy đêm.”
Tống Tân Đồng không muốn ở giữa còn có loại chuyện này, vội nói: “Thực sự là xin lỗi thẩm, là ta làm liên lụy nhà các ngươi.”
“Nói cái gì liên lụy với không liên lụy, ta cũng chẳng mong gặp các nàng, không mời tiệc chúng ta thì thôi, chúng ta còn có thể ở chỗ Tân Đồng ngươi đây ăn một bữa ngon đâu.” Hà nhị thẩm vui đùa hóa giải cái đề tài này: “Ta còn nghe nói hai ngày này châu phủ đã kết thúc tuyển tú đâu, đánh giá cô nương trong thôn lại được về một nhóm.”
Tạ thẩm cũng là người cơ linh, rất nhanh tiếp lời: “Không biết được nha, Diệp Quế Hoa thế nhưng ngóng trông Vạn A Kiều nhà nàng có thể vào cung đâu, nếu như cứ về như vậy, Vạn A Kiều sợ là sống không dễ chịu.”
“Cũng không là.”
Tống Tân Đồng không có lại xen vào đối thoại của các bà, dẫn Đại Nha cùng Tiểu Nguyệt bày bàn xong bắt đầu mang thức ăn lên ăn cơm.”
Bày sáu bàn, cộng thêm tiểu đồng bọn chơi cùng của Đại Bảo bọn họ, cơ hồ ngồi tràn đầy.
Tống Tân Đồng dẫn hai tiểu thọ tinh* còn người Lục gia mấy người ngồi một bàn, thức ăn trên bà đều là Vương thị làm, rất nhiều đều là món ăn mới mẻ, khẩu vị thanh đạm, thích hợp cho cặp song sinh bọn họ ăn.
[*: Thọ tinh là chỉ người có ngày sinh nhật]
Tống Tân Đồng còn đem rượu quả đào năm ngoái nhưỡng cống hiến ra, rượu trái cây không tính quá mạnh, mỗi người cũng có thể uống một chén nhỏ, ngay cả Lục mẫu và Lục Vân Khai không dính rượu cũng uống không ít.
Sau khi cơm nước no nê, dọn bàn, Tống Tân Đồng lại đem bánh ngọt đưa đến trước mặt cặp song sinh: “Đây là tỷ tự tay làm, chữ trên này thế nhưng là tỷ phu tự tay viết, đến thổi nến ước một nguyện vọng đi.”
“Cảm ơn tỷ, cảm ơn tỷ phu.” Hai cậu trăm miệng mộ lời nói cảm ơn, sau đó ấn theo chỉ thị của Tống Tân Đồng thổi nến: “Tỷ, được rồi.”
“Ân.” Tống Tân Đồng cầm lấy dao cắt: “Vậy chúng ta sẽ tới chia bánh ngọt ăn.”
Cặp song sinh cũng cảm thấy đặc biệt hiếm lạ, không thể chờ được nữa muốn ăn bánh ngọt: “Dạ.”
Tống Tân Đồng chia bánh ngọt ra, bày trong đĩa sứ hoa xanh, phân biệt chia mỗi người một khối, mọi người đều cầm đũa lên ăn.
“Tân Đồng, đây là làm sao, ăn ngon thật.” Tạ thẩm và Hà nhị thẩm bọn họ cũng không nhịn được hỏi.
“Chính là lấy trứng gà cùng bột mì làm.” Tống Tân Đồng cười đem cách làm nói một lần: “Các thẩm lúc rảnh có thể thử một lần, chính là không đánh bơ làm ăn cũng ngon, hơn nữa người không hợp không thích ăn*.”
[*: cái câu này mình không rõ lắm nhé, làm theo convert không với không biết tiếng trung nữa nên có vài chỗ bó tay chịu trói mong mọi người thông cảm TT^TT]
“Đích thực là ăn ngon, Tân Đồng ngươi thật là tài giỏi.” Hà gia lão thái thái cũng không nhịn được nữa khen.
“Ta chính là tùy tiện làm.” Tống Tân Đồng bưng bánh ngọt đưa cho Lục Vân Khai: “Chàng không thích ăn ngọt, nếm vài miếng là được.”
Lục Vân Khai câm đũa lên, gắp một khối nhỏ bỏ vào miệng.
Tống Tân Đồng nhìn bộ dáng hắn cẩn thận từng li từng tí: “Vị thế nào?”
“Rất tốt.” Lục Vân Khai gật gật đầu: “Chính là quá ngọt, nương trái lại thích ăn.”
“Ân, vậy ta trở lại làm cho nương.” Tống Tân Đồng cầm lấy đôi đũa Lục Vân Khai không ăn nữa, gắp một khối bánh ngọt ăn, hương sữa bốn phía, vào miệng liền tan, cùng với kiếp trước mua về ăn vào không kém xa lắm.
“Ăn rất ngon, chàng không ăn ta ăn hết.”
“An.” Lục Vân Khai nhìn bộ dáng nương tử nhà mình ăn được đến thân mật, mấp máy môi: “Nhìn nàng ăn thật ngon.”
Tống Tân Đồng nhíu mày, gắp một khối đút cho hắn, giống như dỗ tiểu hài tử vậy: “A…”
Lục mẫu gật gật đầu, hơi nghiêng người cùng đi về phía trước.
Thu bà bà và Hà gia lão thái thái vẫn ở phòng khách nhìn thấy Lục mẫu dịu dàng khoản khoản đi đến đều đứng dậy, hai người nhìn nhau, đáy lòng đều âm thầm xưng kỳ (?): Từ hai mươi mấy năm trước khi Lục gia dời đến Đào Hoa thôn thì các bà chỉ nhìn thấy Lục mẫu xuất hiện mấy lần, còn lại đều là nhìn thấy ở Lục gia, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bà xuất hiện ở bên ngoài, xem ra Lục mẫu rất Tống Tân Đồng người con dâu này.
Trong phòng khách đều là nữ tử, Tống Tân Đồng cũng không suy nghĩ nhiều, mời Lục mẫu ngồi xuống dựa vào vị trí cửa sổ, từ nơi này vừa lúc có thể thấy gốc hoa đào còn chưa rụng hết kia ngoài cửa sổ.
“Nương, người ngồi ở đây.” Tống Tân Đồng sợ bà ngồi không thoải mái, lại nói: “Nương, sân phía sau có một mảnh rừng đào chưa rụng, nếu không con mang người ra ngoài xem một chút?”
Lục mẫu khoát tay áo, khoa tay múa chân ý nói mình ngồi ở đây rất tốt, con đi làm việc đi.
Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Vậy người ăn chút hạt dưa với nước hoa quả, con ra sau phòng bếp nhìn một cái.”
Lục mẫu gật gật đầu, phất tay ra hiệu nàng mau đi đi.
Cặp song sinh mang theo một chuỗi dài nối đuôi từ trong viện chạy vào phòng khách, lẻn đến chỗ Lục mẫu: “Thẩm, người tới rồi.”
Lục mẫu yêu thương sờ sờ đầu hai cậu.
Mặc dù cặp song sinh thích Lục mẫu nhưng vì xem không hiểu ngôn ngữ của người câm cho nên chào hỏi xong lại liền chạy nhanh như làn khói.
Lão thái thái Hà gia ngồi tốt ở một bên, nhìn thấy thần sắc yêu thương của Lục mẫu, không nhịn được nói: “Lục gia phu nhân thế nhưng rất thích tiểu hài?”
Lục mẫu hơi gật đầu cười.
Hà gia lão thái thái tiếp lời: “Vậy để cho nha đầu Tân Đồng kia sớm một chút sinh vài đứa nhỏ, đứa nhỏ Tân Đồng sinh ra khẳng định rất xinh đẹp.”
Thu bà bà cũng nói tiếp: “Cũng không là, đến lúc đó Lục phu nhân liền thật có phúc.”
Lục mẫu cười cười, khoa tay múa chân nói không vội.
Thu bà bà cũng không biết là có xem hiểu hay không, vừa lúc nhận một câu: “Chẳng qua cũng không vội, Tân Đồng vừa nhìn chính là thân thể rất tốt, nói không chừng qua chừng một hai tháng liền có tin tức tốt.”
Lục mẫu lễ phép cười cười.
Tống Tân Đồng đang xem xem trong phòng bếp có cần thêm món hay không thì đột nhiên hắt xì một cái.
Dương Tiểu Nguyệt hỏi: “Cô nương là bị phong hàn sao?”
Tống Tân Đồng xoa xoa mũi: “Chắc là ai đang nhớ ta đây.”
“Hắc, cũng không là, nãi nãi ta và bà bà Tân Đồng ngươi đang nói về ngươi đấy.” Tức phụ Tạ Nghĩa, Mai tử, đến phòng bếp bưng nước, vừa lúc nói.
Tống Tân Đồng ngốc một chút: “Nói ta cái gì?”
“Nói Tân Đồng ngươi sau này sinh em bé khẳng định rất xinh đẹp.” Mai tử cười nói: “Ta xem bà bà ngươi rất thích tiểu hài tử đấy, nhìn Đại Bảo bọn họ đều không nỡ rời mắt.”
Tống Tân Đồng giật mình một chút, xoa xoa mũi: “Tẩu tử qua đây làm gì? Ở đây nhiều khói sặc mũi, mau ra đi.”
“Ấm hết nước rồi, ta đến thêm chút nước.” Mai tử đem ấm nước bỏ lên bàn: “Các bà ăn nhiều hạt dưa, rất khát nước.”
Tống Tân Đồng vội nhắc ấm nước xuống, thêm nước vào ấm trà: “Trái lại là ta sơ sót, mấy vị tẩu tử Hà gia nhưng đều đã lớn bụng, không thể thiếu nước.”
“Tẩu tử đừng bưng, để ta bưng.”
“Tân Đồng ngươi cũng quá coi thường ta, một chút nước như vậy ta còn không bưng được hay sao?”
“Vậy ngươi cẩn thận một chút.” Tống Tân Đồng ôm ấm nước theo sau, cũng đi tiền sảnh phía trước, thêm không ít nước trà cho các nam nhân chờ trong sảnh trước, lúc này mới về phòng bếp.
Gần đến buổi trưa, trong thôn truyền đến tiếng đốt pháo.
“Trong thôn lại làm sao?” Tống Tân Đồng dọn dẹp bàn ở một bên hỏi.
“Hôm nay ba tháng ba, ngày tốt, không phải Tống Trường Viễn thi đỗ đồng sinh sao? Hôm nay bọn họ mở tiệc chiêu đãi thôn dân đâu.” Hà nhị thẩm nói: “Gọi người đều qua.”
“Có phải cũng không có mời nhà các ngươi hay không, còn có mấy nhà đi lại gần với Tân Đồng?” Tạ thẩm xen vào nói.
Hà nhị thẩm: “Cũng không là.”
“Vậy Trương bà tử các nàng làm thật đúng là không nói được.” Thu bà từ nhổ một cái: “Không mời ta ta cũng vui vẻ, dù sao ân oán giữa ta với Trương bà tử có thể nói đến mấy đêm.”
Tống Tân Đồng không muốn ở giữa còn có loại chuyện này, vội nói: “Thực sự là xin lỗi thẩm, là ta làm liên lụy nhà các ngươi.”
“Nói cái gì liên lụy với không liên lụy, ta cũng chẳng mong gặp các nàng, không mời tiệc chúng ta thì thôi, chúng ta còn có thể ở chỗ Tân Đồng ngươi đây ăn một bữa ngon đâu.” Hà nhị thẩm vui đùa hóa giải cái đề tài này: “Ta còn nghe nói hai ngày này châu phủ đã kết thúc tuyển tú đâu, đánh giá cô nương trong thôn lại được về một nhóm.”
Tạ thẩm cũng là người cơ linh, rất nhanh tiếp lời: “Không biết được nha, Diệp Quế Hoa thế nhưng ngóng trông Vạn A Kiều nhà nàng có thể vào cung đâu, nếu như cứ về như vậy, Vạn A Kiều sợ là sống không dễ chịu.”
“Cũng không là.”
Tống Tân Đồng không có lại xen vào đối thoại của các bà, dẫn Đại Nha cùng Tiểu Nguyệt bày bàn xong bắt đầu mang thức ăn lên ăn cơm.”
Bày sáu bàn, cộng thêm tiểu đồng bọn chơi cùng của Đại Bảo bọn họ, cơ hồ ngồi tràn đầy.
Tống Tân Đồng dẫn hai tiểu thọ tinh* còn người Lục gia mấy người ngồi một bàn, thức ăn trên bà đều là Vương thị làm, rất nhiều đều là món ăn mới mẻ, khẩu vị thanh đạm, thích hợp cho cặp song sinh bọn họ ăn.
[*: Thọ tinh là chỉ người có ngày sinh nhật]
Tống Tân Đồng còn đem rượu quả đào năm ngoái nhưỡng cống hiến ra, rượu trái cây không tính quá mạnh, mỗi người cũng có thể uống một chén nhỏ, ngay cả Lục mẫu và Lục Vân Khai không dính rượu cũng uống không ít.
Sau khi cơm nước no nê, dọn bàn, Tống Tân Đồng lại đem bánh ngọt đưa đến trước mặt cặp song sinh: “Đây là tỷ tự tay làm, chữ trên này thế nhưng là tỷ phu tự tay viết, đến thổi nến ước một nguyện vọng đi.”
“Cảm ơn tỷ, cảm ơn tỷ phu.” Hai cậu trăm miệng mộ lời nói cảm ơn, sau đó ấn theo chỉ thị của Tống Tân Đồng thổi nến: “Tỷ, được rồi.”
“Ân.” Tống Tân Đồng cầm lấy dao cắt: “Vậy chúng ta sẽ tới chia bánh ngọt ăn.”
Cặp song sinh cũng cảm thấy đặc biệt hiếm lạ, không thể chờ được nữa muốn ăn bánh ngọt: “Dạ.”
Tống Tân Đồng chia bánh ngọt ra, bày trong đĩa sứ hoa xanh, phân biệt chia mỗi người một khối, mọi người đều cầm đũa lên ăn.
“Tân Đồng, đây là làm sao, ăn ngon thật.” Tạ thẩm và Hà nhị thẩm bọn họ cũng không nhịn được hỏi.
“Chính là lấy trứng gà cùng bột mì làm.” Tống Tân Đồng cười đem cách làm nói một lần: “Các thẩm lúc rảnh có thể thử một lần, chính là không đánh bơ làm ăn cũng ngon, hơn nữa người không hợp không thích ăn*.”
[*: cái câu này mình không rõ lắm nhé, làm theo convert không với không biết tiếng trung nữa nên có vài chỗ bó tay chịu trói mong mọi người thông cảm TT^TT]
“Đích thực là ăn ngon, Tân Đồng ngươi thật là tài giỏi.” Hà gia lão thái thái cũng không nhịn được nữa khen.
“Ta chính là tùy tiện làm.” Tống Tân Đồng bưng bánh ngọt đưa cho Lục Vân Khai: “Chàng không thích ăn ngọt, nếm vài miếng là được.”
Lục Vân Khai câm đũa lên, gắp một khối nhỏ bỏ vào miệng.
Tống Tân Đồng nhìn bộ dáng hắn cẩn thận từng li từng tí: “Vị thế nào?”
“Rất tốt.” Lục Vân Khai gật gật đầu: “Chính là quá ngọt, nương trái lại thích ăn.”
“Ân, vậy ta trở lại làm cho nương.” Tống Tân Đồng cầm lấy đôi đũa Lục Vân Khai không ăn nữa, gắp một khối bánh ngọt ăn, hương sữa bốn phía, vào miệng liền tan, cùng với kiếp trước mua về ăn vào không kém xa lắm.
“Ăn rất ngon, chàng không ăn ta ăn hết.”
“An.” Lục Vân Khai nhìn bộ dáng nương tử nhà mình ăn được đến thân mật, mấp máy môi: “Nhìn nàng ăn thật ngon.”
Tống Tân Đồng nhíu mày, gắp một khối đút cho hắn, giống như dỗ tiểu hài tử vậy: “A…”
Bình luận facebook