• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tú tài gia tiểu kiều nương (6 Viewers)

  • Chương 209

Nói với Thu bà bà xong, mặt trời chiều đã về tây, ánh chiều tà rải trên mặt sông, tựa như gấm vóc phiêu đãng, cực kỳ đẹp.

Tống Tân Đồng cùng Đại Nha chậm rãi đi về nhà, dọc theo đường đi gặp phải không ít con vịt từ trong ruộng chui ra, oa oa kêu to, lạch bạch hướng về nhà chúng nó mà đi.

“Cô nương, có muốn ban đêm nô tỳ đi đánh cái bà tử kia một trận không?” Đại Nha hỏi.

“A?” Tống Tân Đồng quay đầu lại nhìn Đại Nha, không nghĩ đến Đại Nha lúc trước vẫn không hé răng bây giờ lại đề nghị như vậy: “Lúc ở xưởng ngươi vẫn mưu tính trước?”

Đại Nha ngại ngùng cười cười: “Cô nương, nô tỳ không ngốc, đương nhiên biết không thể lưu lại nhược điểm. Ta đã tìm hiểu qua, hai ngày nay Tống gia chỉ có Trương bà tử, Tống Thanh Tú cùng với tôn tức của bà ta ở nhà, không có người nào.”

“Quên đi, đi nhà bà ta làm cái gì, tìm xui à? Đừng đi lây dính môi khí!” Tống Tân Đồng dặn dò xong, liền tiếp tục hướng về nhà đi đến, vừa mới đi được vài bước, rất xa đã nhìn thấy Lục Vân Khai một thân bạch y đứng bên cạnh cầu đá, tựa hồ là đi ngoài tìm mình.

Đáy lòng Tống Tân Đồng nhảy nhót chạy tới.

Lục Vân Khai nói: “Cẩn thận, đừng chạy.”

“Không chạy đâu.” Tống Tân Đồng kéo tay Lục Vân Khai: “Lại nói, nếu như ta ngã, chẳng lẽ chàng không đỡ ta?”

“Vậy cũng phải cẩn thận.”

“Được rồi.” Tống Tân Đồng kéo Lục Vân Khai hướng về nhà đi hai bước, đột nhiên nghĩ đến Đại Nha còn ở sau người đâu, quay đầu lại cười phất phất tay với nàng: “Đại Nha, ngươi mau về nhà một chút đi, Vương thẩm hẳn đã làm xong cơm tối rồi.”

“Nga.” Đại Nha nhìn cô nương cùng cô gia bộ dáng thân mật, cảm thấy cô nương thật dũng cảm, toàn bộ Đại Chu triều dự đoán đều tìm không được nữ tử như cô nương đi.”

“Không phải chàng ở nhà đọc sách sao? Nghĩ như thế nào lại đi ra đón ta?” Tống Tân Đồng vô cùng thân thiết hỏi.

Lục Vân Khai đạm giọng trả lời: “Trời sắp tối rồi.”

Trời sắp tối rồi, cho nên mới tìm nàng.

Tống Tân Đồng câu môi cười cười: “Buổi chiều Trương bà tử đến xưởng náo một vòng, lại xử lý một chút chuyện nữa cho nên lại đình lại một chút thời gian.”

“Bà ta náo cái gì?” Lục Vân Khai cau mày hỏi.

“Vài ngày trước, không phải ta thả lời nói không thu khoai lang mấy hộ bọn họ sao? Bây giờ bọn họ muốn lấy khoai lang ép bán cho ta, còn tìm lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn qua đây, nghĩ áp chế ta, nhưng ta không mua sổ sách.” Tống Tân Đồng nói đơn giản một chút: “Ta cảm thấy lời của Trương bà tử trước sau cực kỳ mâu thuẫn.”

Lục Vân Khai hỏi: “Lời thế nào?”

“Ta là nghe Thu bà bà nói, trước khi cha ta mười tuổi, Trương bà tử đối với cha ta còn rất tốt, nhưng sau khi cha của ông qua đời không bao lâu, Trương bà tử liền trở nên cực kỳ cừu thị cha ta, còn đem cha ta đuổi ra khỏi nhà.”

Tống Tân Đồng dừng một chút, tiếp tục nói: “Trong lời nói của Trương bà tử ra ngoài đều là khắc thân gì đó, nhưng cụ thể khắc chỗ nào cũng không nói nên lời, hơn nữa ta từ chỗ mỗi lần bà ta nhắc tới cha ta đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, một chút thân tình cũng không có.”

“Theo lý thuyết, bà ta nuôi cha ta gần mười năm, hơn nữa ngay từ đầu còn là đau tiếc, lại nói thế nào cũng mẹ con tình thâm, cũng sẽ không chỉ bằng vào lời của một đạo sĩ vân du tứ phương liền thoáng cái thay đổi, huống chi trước đây cha ta cũng không khắc đến bọn họ.”

“Hơn nữa Thu bà bà nói người một nhà chúng ta đều lớn lên đẹp hơn một nhà Trương bà tử.” Tống Tân Đồng đem nghi hoặc ở đáy lòng cùng phỏng đoán nói ra: “Chàng nói có thể cha ta không phải con ruột Trương bà tử hay không?”

Lục Vân Khai mím môi suy tư, Lục gia bọn họ từ khi dời tới Đào Hoa thôn đến nay rất ít qua lại cùng người trong thôn, cho nên cũng không biết rõ chuyện trước kia, hắn cũng nói được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

“Nhưng Thu bà bà lại nói Trương bà tử thấy Trương bà tử sinh ta ra, cũng là nhìn cha ta mỗi ngày một bộ dáng lớn lên.” Tống Tân Đồng cực kỳ không nghĩ ra.

Lục Vân Khai gật gật đầu: “Chân tướng thế nào, chỉ có để Trương bà tử tự mình nói ra.”

“Chàng có biện pháp?” Tống Tân Đồng nghiêng đầu hỏi Lục Vân Khai.

Lục Vân Khai gật đầu: “Việc này giao cho ta làm, có tin tức liền nói với nàng.”

“Tốt lắm.” Tống Tân Đồng bước nhanh đi hai bước, dừng dưới một cây đào lông ven đường đá xanh phía trước, nhìn trên cây đã có trái cây nhỏ xanh chát: “Chàng mau một chút, đừng để cho nương chờ sốt ruột.”

Lục Vân Khai nhìn thê tử đứng dưới cây đào, cạn cười khanh khách nhìn nàng, một thân quần áo sắc vàng nhạt làm cho nàng càng xinh đẹp, đáy lòng khẽ nhúc nhích, rất nhanh đuổi tới.

Hai người tay trong tay về đến trong nhà, bên trong phòng đã có khói bếp củi lửa.

“Nương, chúng ta đã về, con tới giúp người.” Tống Tân Đồng đi vào phòng bếp, cao giọng nói.

Lục mẫu cười cười, khoát tay áo, ra dấu tay nói: “Đã làm xong rồi, các ngươi mau rửa tay một chút chuẩn bị ăn cơm.”

Lục Vân Khai lấy chậu múc nước trong đặt lên trên cái giá ngoài phòng bếp: “Đến rửa tay.”

“Ân.” Tống Tân Đồng đem xà bông thơm cầm qua đây, chà trên tay, lại lau hai tay cho Lục Vân Khai: “Ta thấy nương hầm canh xương lớn, chàng rửa sạch một chút đợi lát nữa để cầm lấy gặm.”

“Không nhã nhặn.” Lục Vân Khai ăn cơm luôn luôn động tác nhã nhặn, nho nhã đến đẹp mắt, chưa từng cầm lấy xương to mà gặm.

“Ăn như vậy mới thơm.” Tống Tân Đồng nói xong lại hô về phía cặp song sinh còn náo đùa trong phòng: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, mau một chút ra rửa tay, thẩm làm cua chiên cho mấy đứa.”

“Tới đây.” Cặp song sinh cao giọng đáp ứng, sau đó một trước một sau chạy ra, chờ lúc chạy đến trước mặt hai người, lập tức đứng thẳng thân thể: “Tỷ phu còn muốn tỷ giúp đỡ rửa tay?”

Tiểu Bảo theo sát lại lầm bầm một câu: “Tỷ phu cũng là tiểu hài tử?”

Tống Tân Đồng phì một tiếng cười rộ lên, nhìn Lục Vân Khai rất không biểu tình:”Hỏi chàng đó, sao không nói?”

Lục Vân Khai nhìn thê tử biểu tình xem kịch vui, bất đắc dĩ lại sủng nịch cười cười, sau đó nói với Tiểu Bảo: “Tỷ đệ đã gả cho ta, thay ta thay áo rửa tay pha trà là chuyện thường.”

“Vì sao a?” Tiểu Bảo bất mãn quyệt miệng:” Tỷ phu cưới tỷ, vì sao tỷ phu không mặc quần áo rửa tay pha trà cho tỷ?”

Đại Bảo cũng phối hợp gật đầu, cậu cũng muốn hỏi như vậy!

Tống Tân Đồng nghe cũng nhìn Lục Vân Khai, ánh mắt nói: Chàng trả lời cho tốt!

Lục Vân Khai hơi nhíu mày, cặp song sinh còn hài tử tốt bảo vệ tỷ, đáy lòng rất là vui mừng.

“Tỷ phu, ngươi nói a?” Tiểu Bảo là không sợ chuyện nhất, hiện tại nghiễm nhiên cũng không xem Lục Vân Khai là Lục phu tử sẽ đánh thước vào tay cậu.

“Hai đứa đừng ở chỗ này làm trò, rửa tay xong nhanh đi đi nhà chính chuẩn bị ăn cơm.” Tống Tân Đồng vội vàng đem cặp song sinh gọi đi, chờ cặp song sinh đi rồi, nàng mới nói với Lục Vân Khai: “Chàng chớ để trong lòng, Đại Bảo hai đứa bọn nó cũng không có cái ý kia, bọn họ chỉ là quá dính ta.”

Dừng một chút lại nói: “Hai đứa bọn nó có chút không biết đúng mực, tay quay đầu lại nói bọn nó một chút, chàng đừng tức giận với hai đứa.”

“Sẽ không.” Lục Vân Khai thật ra là suy nghĩ trả lời cặp song sinh, đang muốn giải thích với thê tử thì Lục mẫu từ trong phòng bếp đi ra, giục nói: “Ăn cơm.”

Tống Tân Đồng không có chú ý tới Lục Vân Khai muốn mở miệng, cho nên nhìn thấy nội dung Lục mẫu ra dấu liền bước nhanh tới về phía nhà chính: “Tướng công, chàng cũng nhanh một chút.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom