Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265
Cuối giờ dậu, trời chưa tối hẳn, trên đường lại sớm đã đầy hoa đăng phủ kín.
Tống Tân Đồng ngồi bên cửa sổ trên phòng khách điếm, nhìn đường phố đám đông chen chúc, bên đường treo đầy hoa đăng cùng với các loại đèn lồng, màu sắc tươi sáng mà mỹ lệ, làm nàng nhìn đến không dời mắt. Rõ ràng cũng đã đi hội đèn lồng đêm thất tịch ở huyện Thanh Giang, cũng náo nhiệt như vậy, nhưng sao nàng cứ cảm thấy đèn ở Lâm huyện lại đẹp hơn chứ?
“Tỷ, bọn đệ muốn đi chơi.” Cặp song sinh nằm sấp bên giường nhìn đèn lồng treo phía dưới: “Mấy cái đèn trên tay tỷ tỷ ấy thật là đẹp, bọn đệ cũng muốn.”
“Mấy đứa muốn cái gì?” Tống Tân Đồng không khỏi buồn cười: “Đó là ca ca người ta đưa cho tỷ tỷ, tiểu hài tử như mấy đứa lấy đến có ích lợi gì?”
“A?” Cặp song sinh không nghĩ đến còn là vậy: “Vậy bọn đệ không thể muốn?”
“Đệ nhỏ như vậy lấy tới làm gì? Không thể yêu sớm! Đọc sách cho tốt cho ta!” Tống Tân Đồng cuối cùng có thể cảm nhận được loại tâm tình của mẹ già này, rất sợ nhi tử nữ nhi ở trong trường học yêu sớm, thế nào thế nào…
“Cái gì là yêu sớm a?” Cặp song sinh không hiểu hỏi.
Tống Tân Đồng cắn lưỡi, giải thích sao đây?
“Ta cũng muốn biết cái gì là yêu sớm?” Dân bản địa Lục Vân Khai cũng hỏi.
Tống Tân Đồng không muốn giải thích cái gì yêu đương cái loại từ hiện đại: “Không có ý gì, chính là để các ngươi tuổi nào việc đó, những chuyện không cần làm.”
“Nên làm cái gì?” Tiểu Bảo không hiểu hỏi.
Đại Bảo nói: “Đọc sách, bảo hộ tỷ tỷ.”
“Đúng, đọc sách, sau này bảo hộ tỷ tỷ.” Tiểu Bảo nhéo nhéo quả đấm nhỏ của mình: “Tỷ, chúng ta không cần, chúng ta liền đi dạo, có được không?”
“Để cho bọn họ đi đi.” Lục Vân Khai ở bên cạnh hát đệm.
Nghe tỷ phu nói giúp, cặp song sinh mắt phát sáng nhìn Tống Tân Đồng, chờ nàng đồng ý.
Thấy ánh mắt mong đợi của hai cậu, Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Chẳng qua nhiều người như vậy, mấy đứa phải chăm chú nắm lấy Đại Nha.”
Cặp song sinh vội vàng nói: “Tỷ yên tâm, chúng ta sẽ kéo chặt Đại Nha tỷ tỷ.”
“Nhiều người như vậy vạn nhất chen ngã thì sao?” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ rồi từ rương tìm ra hai sợi dây thừng: “Đến, ta cột vào ngang hông cho mấy đứa, đến lúc đó để Đại Nha cũng cột vào ngang hông, như vậy liền không dễ chen ngã.”
Cặp song sinh nhìn dây thừng cột vào ngang hông, trên trán có mấy con quạ đen bay qua: “Tỷ, khó coi.”
“Khó coi cũng phải cột, tỷ chỉ có hai đệ bảo bối mấy đứa như thế, nếu như mất tỷ khóc cũng không có chỗ để khóc.” Tống Tân Đồng cột chắc cho hai cậu lại dùng sức kéo, xác định chắc rồi mới giao cho Đại Nha: “Được rồi, mấy đứa có thể đi chơi.”
“Trước giờ tuất phải về, nhớ kỹ!” Tống Tân Đồng lại dặn dò Đại Nha mấy câu lúc này mới thả bọn họ ra cửa, chờ bọn họ đi rồi, trong phòng cũng yên tĩnh lại.
Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai bốn mắt nhìn nhau: “Chúng ta cũng đi dạo?”
Lục Vân Khai liếc mắt nhìn đầu đường cái chen lấn chỉ thấy đầu người: “Không đi, người nhiều như vậy chen hỏng bé con ta rồi làm sao bây giờ?”
“Vậy được rồi.” Tống Tân Đồng chống má nhìn cảnh phố ngoài cửa sổ, suy nghĩ vì bé con, vẫn là không đi vào góp vui: “Chính là có chút buồn chán.”
“Không có việc gì, ta đọc sách cho nó.” Lục Vân Khai tiện tay cầm một quyển thoại bản Tống Tân Đồng mua: “Đọc bản này?”
Thanh âm ôn nhuận sáng sủa rất nhanh vang lên: “Không có gì cả, “Không có mấy gì, trương sinh du với bồ, bồ chi đông hơn mười lý, có tăng xá nói phổ cứu tự, trương sinh ngụ yên. Thích có Thôi thị quả phụ, tương về trường an, lộ ra với bồ, cũng chỉ tư tự…*”
*Khóc ròng*: đây là nguyên văn convert đó, mình không hiểu cái cổ văn này nói gì nữa á TTwTT, mọi người thông cảm nha, ai biết thì … dịch dùm mình đoạn này được hông, cảm ơn nhiều, còn không thì mọi người tạm lướt qua nó nhé ~~~
Tống Tân Đồng chống má nhìn Lục Vân Khai đọc thoại bản, tâm tư sớm đã chuyển đến nơi khác, gò má của hắn thực sự rất đẹp, giống như quân tử ôn nhuận, thanh phong tế nguyệt, khiêm tốn.
Nếu lúc trước không có đoạn tai họa kia, hắn nhất định là cao cao tại thượng, tiêu sái bừa bãi, hắn không thể leo tới như vậy, hắn như vậy, nàng cũng không dám khinh nhờn.
“Nhìn ta làm gì? Không nghe?” Lục Vân Khai để quyển sách trên tay xuống, giương mắt hỏi.
“Thấy chàng đẹp.” Tống Tân Đồng ôm Lục Vân Khai, để đầu để lên bờ vai hắn: “Tướng công, chàng không thể đọc thoại bản này cho bé con nghe, vạn nhất học xấu làm sao bây giờ?”
“Chuyện xưa tài tử giai nhân, không tốt sao?” Lục Vân Khai biết kết cục phía sau chuyện xưa này còn rất tốt đẹp.
“Thế gian này đâu có nhiều chuyện xưa chung thành thân thuộc như vậy.” Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói: “Ta hi vọng bé con chúng ta sau này không nên bị cái gọi là tài tử mê hoặc mất, có mấy kẻ gọi là tài tử căn bản gánh không nổi chuyện, gặp chuyện liền trốn.”
Lục Vân Khai vứt sách sang bên cạnh: “Nếu thế, thế gian đâu có nam tử đáng tin như ta thế, sau này nhìn chằm chằm nữ nhi chúng ta, chớ để con bé xem loại sách giải trí này.” Dừng một chút lại bổ sung: “Nàng sau này cũng không thể lại xem.”
Tống Tân Đồng phì một tiếng cười rộ lên: “Đâu có người tự khen mình như chàng vậy.”
“Lẽ nào ta không tốt?” Lục Vân Khai hỏi lại.
“Đương nhiên… Tốt rồi.” Tống Tân Đồng ngẩng đầu hôn lên mặt Lục Vân Khai một cái: “Rất tốt, rất tốt.”
“Biết là tốt.” Lục Vân Khai cúi đầu hôn đôi môi hồng nhuận của Tống Tân Đồng, ôn nhu lặp lại, tình thâm ý nồng.
Chờ đến quá nửa giờ tuất, người trên đường ít đi không ít.
Lúc này Lục Vân Khai mới kéo Tống Tân Đồng ra khỏi khách điếm, theo sạp nhỏ ven đường dạo lên, trừ bán hoa đăng, còn lại đều là bán son phấn bột nước mấy đồ chơi nhỏ này nọ, ngửi thấy rất kém, Tống Tân Đồng không có hứng thú gì.
Hai người đi dạo đến trước một chỗ bán hoa đăng, phát hiện hoa đăng trên đó đều đặc biệt đẹp, làm cũng tinh xảo hơn rất nhiều so với mấy chỗ khác.
Lục Vân Khai tốn trên dưới một trăm văn tiền trinh mua một chén, Tống Tân Đồng cầm ở trong tay cảm thấy rất đẹp, đáy lòng cũng cao hứng không được: “Đẹp.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi tới cạnh một cầu đá, thấy trên mặt nước sông lưu động dưới cầu thả trôi rất nhiều hà đăng (đèn sông), gió đêm nhẹ nhàng thổi quét hà đăng trên mặt sông, ánh đèn mờ nhạt vụt sáng vụt tắt, chậm rì rì trôi về phía trước.
“Thật là đẹp mắt, sao bọn họ muốn thả hà đăng đâu?” Tống Tân Đồng ngồi cạnh rào chắn ở bờ sông, nhìn thoáng mặt sông như ngân hà, không hiểu hỏi: “Thanh Giang huyện không có, hơn nữa không phải lúc mười lăm tháng bảy mới thả sao?”
“Cái này không giống nhau, đây là những người này cầu tìm được hữu tình lang, giống như đi miếu nguyệt lão cầu duyên phù vậy.” Lục Vân Khai giải thích: “Thanh Giang huyện chúng ta không có là bởi vì nội thành không có sông, giống mấy chỗ như Lĩnh Nam thành, bọn họ cũng là sẽ hà đăng như vậy.”
“Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng là tế điện người thân.” Tống Tân Đồng dựa vào lan can nhìn về phía sông, nhìn hoa đăng hoa sen làm bằng giấy ấy: “Vậy chúng ta có phải cũng có thể thả hay không?”
“Nàng muốn thả?” Lục Vân Khai nhìn về hai phía, phát hiện lão bà bà bán hà đăng ở phía đối diện cầu: “Nàng ở đây chờ ta một chút, ta đi mua mấy cái.”
Tống Tân Đồng ngồi bên cửa sổ trên phòng khách điếm, nhìn đường phố đám đông chen chúc, bên đường treo đầy hoa đăng cùng với các loại đèn lồng, màu sắc tươi sáng mà mỹ lệ, làm nàng nhìn đến không dời mắt. Rõ ràng cũng đã đi hội đèn lồng đêm thất tịch ở huyện Thanh Giang, cũng náo nhiệt như vậy, nhưng sao nàng cứ cảm thấy đèn ở Lâm huyện lại đẹp hơn chứ?
“Tỷ, bọn đệ muốn đi chơi.” Cặp song sinh nằm sấp bên giường nhìn đèn lồng treo phía dưới: “Mấy cái đèn trên tay tỷ tỷ ấy thật là đẹp, bọn đệ cũng muốn.”
“Mấy đứa muốn cái gì?” Tống Tân Đồng không khỏi buồn cười: “Đó là ca ca người ta đưa cho tỷ tỷ, tiểu hài tử như mấy đứa lấy đến có ích lợi gì?”
“A?” Cặp song sinh không nghĩ đến còn là vậy: “Vậy bọn đệ không thể muốn?”
“Đệ nhỏ như vậy lấy tới làm gì? Không thể yêu sớm! Đọc sách cho tốt cho ta!” Tống Tân Đồng cuối cùng có thể cảm nhận được loại tâm tình của mẹ già này, rất sợ nhi tử nữ nhi ở trong trường học yêu sớm, thế nào thế nào…
“Cái gì là yêu sớm a?” Cặp song sinh không hiểu hỏi.
Tống Tân Đồng cắn lưỡi, giải thích sao đây?
“Ta cũng muốn biết cái gì là yêu sớm?” Dân bản địa Lục Vân Khai cũng hỏi.
Tống Tân Đồng không muốn giải thích cái gì yêu đương cái loại từ hiện đại: “Không có ý gì, chính là để các ngươi tuổi nào việc đó, những chuyện không cần làm.”
“Nên làm cái gì?” Tiểu Bảo không hiểu hỏi.
Đại Bảo nói: “Đọc sách, bảo hộ tỷ tỷ.”
“Đúng, đọc sách, sau này bảo hộ tỷ tỷ.” Tiểu Bảo nhéo nhéo quả đấm nhỏ của mình: “Tỷ, chúng ta không cần, chúng ta liền đi dạo, có được không?”
“Để cho bọn họ đi đi.” Lục Vân Khai ở bên cạnh hát đệm.
Nghe tỷ phu nói giúp, cặp song sinh mắt phát sáng nhìn Tống Tân Đồng, chờ nàng đồng ý.
Thấy ánh mắt mong đợi của hai cậu, Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Chẳng qua nhiều người như vậy, mấy đứa phải chăm chú nắm lấy Đại Nha.”
Cặp song sinh vội vàng nói: “Tỷ yên tâm, chúng ta sẽ kéo chặt Đại Nha tỷ tỷ.”
“Nhiều người như vậy vạn nhất chen ngã thì sao?” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ rồi từ rương tìm ra hai sợi dây thừng: “Đến, ta cột vào ngang hông cho mấy đứa, đến lúc đó để Đại Nha cũng cột vào ngang hông, như vậy liền không dễ chen ngã.”
Cặp song sinh nhìn dây thừng cột vào ngang hông, trên trán có mấy con quạ đen bay qua: “Tỷ, khó coi.”
“Khó coi cũng phải cột, tỷ chỉ có hai đệ bảo bối mấy đứa như thế, nếu như mất tỷ khóc cũng không có chỗ để khóc.” Tống Tân Đồng cột chắc cho hai cậu lại dùng sức kéo, xác định chắc rồi mới giao cho Đại Nha: “Được rồi, mấy đứa có thể đi chơi.”
“Trước giờ tuất phải về, nhớ kỹ!” Tống Tân Đồng lại dặn dò Đại Nha mấy câu lúc này mới thả bọn họ ra cửa, chờ bọn họ đi rồi, trong phòng cũng yên tĩnh lại.
Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai bốn mắt nhìn nhau: “Chúng ta cũng đi dạo?”
Lục Vân Khai liếc mắt nhìn đầu đường cái chen lấn chỉ thấy đầu người: “Không đi, người nhiều như vậy chen hỏng bé con ta rồi làm sao bây giờ?”
“Vậy được rồi.” Tống Tân Đồng chống má nhìn cảnh phố ngoài cửa sổ, suy nghĩ vì bé con, vẫn là không đi vào góp vui: “Chính là có chút buồn chán.”
“Không có việc gì, ta đọc sách cho nó.” Lục Vân Khai tiện tay cầm một quyển thoại bản Tống Tân Đồng mua: “Đọc bản này?”
Thanh âm ôn nhuận sáng sủa rất nhanh vang lên: “Không có gì cả, “Không có mấy gì, trương sinh du với bồ, bồ chi đông hơn mười lý, có tăng xá nói phổ cứu tự, trương sinh ngụ yên. Thích có Thôi thị quả phụ, tương về trường an, lộ ra với bồ, cũng chỉ tư tự…*”
*Khóc ròng*: đây là nguyên văn convert đó, mình không hiểu cái cổ văn này nói gì nữa á TTwTT, mọi người thông cảm nha, ai biết thì … dịch dùm mình đoạn này được hông, cảm ơn nhiều, còn không thì mọi người tạm lướt qua nó nhé ~~~
Tống Tân Đồng chống má nhìn Lục Vân Khai đọc thoại bản, tâm tư sớm đã chuyển đến nơi khác, gò má của hắn thực sự rất đẹp, giống như quân tử ôn nhuận, thanh phong tế nguyệt, khiêm tốn.
Nếu lúc trước không có đoạn tai họa kia, hắn nhất định là cao cao tại thượng, tiêu sái bừa bãi, hắn không thể leo tới như vậy, hắn như vậy, nàng cũng không dám khinh nhờn.
“Nhìn ta làm gì? Không nghe?” Lục Vân Khai để quyển sách trên tay xuống, giương mắt hỏi.
“Thấy chàng đẹp.” Tống Tân Đồng ôm Lục Vân Khai, để đầu để lên bờ vai hắn: “Tướng công, chàng không thể đọc thoại bản này cho bé con nghe, vạn nhất học xấu làm sao bây giờ?”
“Chuyện xưa tài tử giai nhân, không tốt sao?” Lục Vân Khai biết kết cục phía sau chuyện xưa này còn rất tốt đẹp.
“Thế gian này đâu có nhiều chuyện xưa chung thành thân thuộc như vậy.” Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói: “Ta hi vọng bé con chúng ta sau này không nên bị cái gọi là tài tử mê hoặc mất, có mấy kẻ gọi là tài tử căn bản gánh không nổi chuyện, gặp chuyện liền trốn.”
Lục Vân Khai vứt sách sang bên cạnh: “Nếu thế, thế gian đâu có nam tử đáng tin như ta thế, sau này nhìn chằm chằm nữ nhi chúng ta, chớ để con bé xem loại sách giải trí này.” Dừng một chút lại bổ sung: “Nàng sau này cũng không thể lại xem.”
Tống Tân Đồng phì một tiếng cười rộ lên: “Đâu có người tự khen mình như chàng vậy.”
“Lẽ nào ta không tốt?” Lục Vân Khai hỏi lại.
“Đương nhiên… Tốt rồi.” Tống Tân Đồng ngẩng đầu hôn lên mặt Lục Vân Khai một cái: “Rất tốt, rất tốt.”
“Biết là tốt.” Lục Vân Khai cúi đầu hôn đôi môi hồng nhuận của Tống Tân Đồng, ôn nhu lặp lại, tình thâm ý nồng.
Chờ đến quá nửa giờ tuất, người trên đường ít đi không ít.
Lúc này Lục Vân Khai mới kéo Tống Tân Đồng ra khỏi khách điếm, theo sạp nhỏ ven đường dạo lên, trừ bán hoa đăng, còn lại đều là bán son phấn bột nước mấy đồ chơi nhỏ này nọ, ngửi thấy rất kém, Tống Tân Đồng không có hứng thú gì.
Hai người đi dạo đến trước một chỗ bán hoa đăng, phát hiện hoa đăng trên đó đều đặc biệt đẹp, làm cũng tinh xảo hơn rất nhiều so với mấy chỗ khác.
Lục Vân Khai tốn trên dưới một trăm văn tiền trinh mua một chén, Tống Tân Đồng cầm ở trong tay cảm thấy rất đẹp, đáy lòng cũng cao hứng không được: “Đẹp.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi tới cạnh một cầu đá, thấy trên mặt nước sông lưu động dưới cầu thả trôi rất nhiều hà đăng (đèn sông), gió đêm nhẹ nhàng thổi quét hà đăng trên mặt sông, ánh đèn mờ nhạt vụt sáng vụt tắt, chậm rì rì trôi về phía trước.
“Thật là đẹp mắt, sao bọn họ muốn thả hà đăng đâu?” Tống Tân Đồng ngồi cạnh rào chắn ở bờ sông, nhìn thoáng mặt sông như ngân hà, không hiểu hỏi: “Thanh Giang huyện không có, hơn nữa không phải lúc mười lăm tháng bảy mới thả sao?”
“Cái này không giống nhau, đây là những người này cầu tìm được hữu tình lang, giống như đi miếu nguyệt lão cầu duyên phù vậy.” Lục Vân Khai giải thích: “Thanh Giang huyện chúng ta không có là bởi vì nội thành không có sông, giống mấy chỗ như Lĩnh Nam thành, bọn họ cũng là sẽ hà đăng như vậy.”
“Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng là tế điện người thân.” Tống Tân Đồng dựa vào lan can nhìn về phía sông, nhìn hoa đăng hoa sen làm bằng giấy ấy: “Vậy chúng ta có phải cũng có thể thả hay không?”
“Nàng muốn thả?” Lục Vân Khai nhìn về hai phía, phát hiện lão bà bà bán hà đăng ở phía đối diện cầu: “Nàng ở đây chờ ta một chút, ta đi mua mấy cái.”
Bình luận facebook