• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tú tài gia tiểu kiều nương (3 Viewers)

  • Chương 281

Mấy người lại đi dọc theo bên hồ khoảng thời gian uống cạn chén trà, cặp song sinh đột nhiên liền hô đau bụng.

“Tỷ, đau quá.” Vẻ mặt Tiểu Bảo đau khổ ôm bụng, nước mắt ào ào lăn ra ngoài.

Đại Bảo cũng ôm bụng như vậy, âm thanh mềm yếu vô lực: “Tỷ, đệ đau bụng quá.”

Tống Tân Đồng hoảng loại kéo hai cậu, đưa tay sờ bụng Đại Bảo: “Đau ở đâu? Đau ở đây hay là đau chỗ nào?”

Cả người Đại Bảo đều dựa vào người Tống Tân Đồng, không chút khí lực nói: “Phía dưới một chút?”

“Có phải ở đây hay không?” Tống Tân Đồng lại sờ một vị trí trước rốn Đại Bảo một chút: “Là đau ở đây?”

Đại Bảo gật đầu ừ: “Ân.”

Đau ở đây?” Vì sao lại đau ở đây? Tống Tân Đồng hoảng loạn nhìn về phía Lục Vân Khai, sốt ruột nói: “Cũng không biết là hai đứa ăn lộn cái gì hay không…”

“Đừng hoảng, trước dẫn hai đứa đi y quán đã.” Lục Vân Khai đỡ lấy Tống Tân Đồng, đồng thời ôm lấy Đại Bảo trong lòng Tống Tân Đồng, Đại Nha cũng vội vàng ôm Tiểu Bảo, đoàn người vội vội vàng vàng đi đến y quán.

Mấy người luống ca luống cuống đưa người đến y quán, Tống Tân Đồng sốt ruột gọi: “Đại phu mau xem cho đệ đệ ta một cái, bọn họ đều kêu đau bụng, không biết là chuyện gì xảy ra.”

Một lão đầu râu bạc từ bên trong đi ra: “Hoảng cái gì mà hoảng, cứ từ từ, cứ từ từ, gấp cũng vô dụng.”

“Đại phu, ta…” Tống Tân Đồng còn đang muốn nói chuyện, đại phu giơ tay lên khoát áo, để cho nàng đừng nói, đừng quấy rầy hắn bắt mạch.

Lục Vân Khai kéo Tống Tân Đồng ngồi xuống ghế tựa bên cạnh: “Trước hết nghe đại phu nói thế nào đã.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, nhìn động tác của đại phu không dời mắt, lại nhìn bộ dáng cặp song sinh không ngừng thống khổ kêu đau, tâm đều bị nhéo lên theo.

Đại phu sờ bụng Đại Bảo: “Đau ở đây? Hay là đau ở đây?”

“Phía dưới.” Đại Bảo nén lệ suy nghĩ nói.

“Ân…” Đại phu sờ râu gật gật đầu, lại sờ bụng Tiểu Bảo: “Cũng là đau ở đây?”

Tiểu Bảo gật đầu, nhìn vẻ mặt đại phu biểu tình nghiêm trọng, oa oa khóc lớn lên: “Tỷ, bọn đệ có thể đau chết hay không a?”

“Nói bậy nói bạ gì đó.” Tống Tân Đồng mắng: “Đừng nói mò.”

Tiểu Bảo lớn tiếng nói: “Đại phu gia gia nhìn bọn đệ cảm giác như là bệnh trị không hết vậy.”

Đại phu hắc một tiếng: “Trị không hết đâu có người khóc lớn được như ngươi vậy?”

“Vậy vì sao con đau như vậy?” Nước mắt Tiểu Bảo không ngừng chảy xuống.

“Đó là các ngươi ăn quá no.” Đại phu lắc đầu cười: “Các ngươi vừa nãy có phải ăn rất nhiều hạt dẻ sao đường không?”

Cặp song sinh gật đầu.

“Vậy đúng rồi, mấy ngày nay người đến y quán vì ăn nhiều hạt dẻ sao đường cũng không ít.” Đại phu cầm bút lông lên kê hai bộ thuốc: “Tính khí khó chịu, liền dễ đau. Trở lại uống một bộ là tốt rồi, sáng sớm ngày mai liền thỏai mái.”

“Đi lấy thuốc đi.” Đại phu đưa hai phương thuốc cho học đồ bên cạnh.

Tống Tân Đồng trầm mặt nhìn cặp song sinh: “Không phải bảo hai đứa ăn ít mấy viên, còn lại thì giữ trở về ăn sao? Sao không nghe lời vậy?”

“Tỷ, bọn đệ sai rồi.” Cặp song sinh nhịn đau, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Tân Đồng.

Mỗi một lần đều nhận sai đặc biệt nhanh, thế nhưng chính là vẫn cứ không nhớ lâu, Tống Tân Đồng thật muốn đánh cho hai cậu nhớ cho lâu, nhưng thấy hai cậu đau đến nước mắt chảy không ngừng, nàng lại không nỡ: “Lần sau còn dám dùng sức ăn loạn, ta liền đánh hai đứa!”

“Ân.” Cặp song sinh vội vã gật đầu, tỷ mà hung lên thật dữ, dữ đến các cậu cảm thấy bụng càng đau.

“Lần sau không cho phép mua mấy đồ ăn như vậy cho hai đứa nó nữa.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Đại Nha, xụ mặt nói: “Nếu có lần sau nữa, ngay cả ngươi cũng đánh luôn!”

Đại Nha cũng thập phần hối hận, vội vàng đồng ý: “Dạ.”

Lục Vân Khai vẫn đứng bên cạnh luôn nhìn Tống Tân Đồng, phát hiện sắc mặt nàng rất khó coi, vô cùng tái nhợt: “Nàng trước đừng nóng giận, vừa nãy chạy qua đây nhanh như vậy, có phải đau bụng hay không?”

Nghe Lục Vân Khai nói như vậy, Tống Tân Đồng hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy bụng có hơi đâu, nước mắt thoáng cái liền chảy ra: “Là có hơi đau, bé con có thể hay không…”

“Đừng hoảng, để đại phu xem một cái cho nàng.” Lục Vân Khai đỡ Tống Tân Đồng ngồi vào bàn bên cạnh đại phu: “Làm phiền đại phu thay nương tử ta xem một cái, nàng vừa sốt ruột chạy tới, bụng…”

Đại phu đã nghe thấy đối thoại trước đó của họ, vội bắt mạch cho Tống Tân Đồng, một lúc sau cau mày nói: “Động thai khí, lúc trước có phải chạy đường hay không? Lại trúng thời tiết nóng không có khẩu vị?”

Lục Vân Khai gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cũng may thể cốt vững chắc, nếu không vừa chạy vừa kích động một trận như vậy, nhưng liền rất nguy hiểm đó.” Đại phu cầm bút lông lên lại khai thuốc: “Ta khai hai bộ thuốc tốt hơn một chút cho ngươi, hai ngày này nằm cho tốt, uống thuốc xong cũng không sai biệt lắm.”

“Đa tạ đại phu.”

“Đã sáu tháng, không được ỷ vào thân thể rất tốt rồi tùy ý chạy động này nọ, lại sốt ruột cũng không thể, cũng không nên tức giận, tâm tình tốt rồi đối với thai nhi cũng tốt?” Đại phu rất tận tâm nói.

“Đại phu nói phải.” Tống Tân Đồng sờ bụng, cảm giác tối nay mình quá sốt ruột, nếu như không chạy tới thì tốt rồi. Vẻ mặt áy náy nhìn Lục Vân Khai, “ Lần sau sẽ không nữa.”

Lục Vân Khai trầm giọng nói: “Còn có lần sau? Không có lần sau.”

“Biết.” Tống Tân Đồng không còn sức lực gì đáp lời.

Cặp song sinh biết bởi vì bọn họ đau bụng, em bé trong bụng tỷ không thoải mái, hai cậu áy náy nhìn Tống Tân Đồng, lại nhìn Lục Vân Khai: “Tỷ phu, đều lỗi của bọn đệ.”

Lục Vân Khai nhàn nhạt liếc mắt quét bọn họ một cái: “Lần sau nhưng đừng để tỷ tỷ lo lắng.”

“Ân, bọn đệ cũng không ăn hạt dẻ nữa.” Cặp song sinh hiện tại cũng không muốn ăn hạt dẻ, ăn đến đau bụng không nói, còn hại tỷ cũng không thoải mái.

Lấy thuốc Lục Vân Khai thuê một chiếc kiệu nhỏ cho Tống Tân Đồng ngồi về khách điếm, chờ Tống Tân Đồng nằm trên giường nghỉ ngơi rồi, Lục Vân Khai lại cầm thuốc đi phòng bếp phía sau.

Bởi vì trong khách điếm sẽ thường xuyên gặp phải khách nhân sinh bệnh, cho nên chuyên dành ra một căn phòng không lớn lắm cạnh phòng bếp cho người sắc thuốc, bên trong còn có mấy ấm sắc thuốc.

Lục Vân Khai đêm thuốc của cặp song sinh với Tống Tân Đồng chia ra đổ vào hai ấm sắc thuốc, nhìn lửa chằm chằm chậm rãi ngao nấu.

Chưởng quỹ đi tới bên cửa sổ nhìn Lục Vân Khai, cười nói: “Lục công tử gọi tiểu nhị đến ngao cũng được, sao còn tự mình sắc thuốc.”

Lục Vân Khai nói: “Canh giờ không còn sớm, không tiện quấy rầy tiểu nhị ca, lại thêm thuốc của nội tử với tiểu cữu cần nhìn chằm chằm canh giờ rót thuốc, ta tự mình nhìn tương đối thỏa đáng.”

Chưởng quỹ cũng không nói gì, có chút thất vọng thở dài một hơi, lúc trước khi nha môn tới khách điếm bọn họ đưa tin chiến thắng cho Lục công tử, bọn họ còn nghĩ năm sau có lẽ còn có thể thi được cử nhân, chỉ tiếc… tạo hóa trêu ngươi.

Lục Vân Khai nghe ra đồng tình trong tiếng thở dài của chưởng quỹ, cũng biết chưởng quỹ còn có lời chưa nói, nhưng những lời này hắn đã sớm nghe qua nhiều lần, đã không muốn nghe nữa: “Chưởng quỹ đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta làm xong liền đi.”

Chưởng quỹ gật gật đầu: “Vậy Lục công tử cũng sớm nghỉ ngơi một chút.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom