Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 310
Thuyền lớn theo con sóng cuồn cuộn ngược dòng sông mà lên, qua một đêm rồi lại nửa ngày, cuối cùng vào lúc tia nắng ban mai ngày thứ hai mờ sáng thì tới bến tàu Thanh Giang huyện.
Trời còn chưa sáng, im ắng, mờ mịt.
Ánh trăng sáng nghiêng trên thuyền, đan cài vào cùng một chỗ với ánh lửa mờ nhạt trong khoang thuyền, ánh sáng ấm áp bốn phía, xua tan hơi lạnh sáng sớm nơi sơn dã.
Tống Tân Đồng đứng trên boong tàu nhìn một mảnh trăng sáng ấn trên mặt sông, lập tức đã 15, mặt trăng chỉ còn thiếu một cái miệng nhỏ.
Quay đầu nhìn công nhân ở bến tàu bận rộn bắc cầu, không ít công nhân đều canh giữ trên cầu tàu.
Thuyền Giang gia có thuyền hàng có thuyền khách, các ngồi chính là thuyền khách, nhưng trong khoang thuyền cũng chứa không ít hàng hóa, cần các công nhân đi lên vận chuyển.
Chờ cầu đáp xuống rồi, Tống Tân Đồng bọn họ liền xuống thuyền trước, sau khi rời thuyền còn phát hiện có không ít khách chờ trên bến tàu chuẩn bị lên thuyền tiếp tục đi về phía trước, có thương nhân cũng có thăm bạn, đều đi đến những châu phủ khác.
Chờ xe ngựa được dắt xuống rồi, Tống Tân Đồng bọn họ an vị trên xe ngựa về thôn.
Thôn sáng sớm một mảnh yên tĩnh, lờ mờ còn có thể nghe thấy động tĩnh các thôn dân dậy sớm làm cơm, theo dòng suối nhỏ mà đi, rất nhanh liền tới Lục gia.
Tới cửa nhà, trong nhà liền truyền đến tiếng chó con sủa.
Dương Thụ nói: “Vài ngày trước xưởng tìm chó tìm nhiều thêm hai con, một bỏ vào nhà cô gia, một con trong nhà Tạ phu nhân muốn.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Nương hơn nửa còn chưa tỉnh.”
Vừa dứt lời, trong cổng kẽo kẹt một tiếng mở ra, Lục mẫu cầm một cây gậy đứng ở cửa nhìn ra ngoài.
“Nương, là bọn con.” Lục Vân Khai hô một tiếng, nghe thấy tiếng của bọn hắn, Lục mẫu vội vã buông gậy, mừng rỡ bước nhanh ra, đem cổng của gian ngoài học đường cũng mở ra, giúp khoa tay múa chân: “Sao sớm vậy đã về rồi? Mau vào phòng, đừng để lạnh.”
Tống Tân Đồng ngăn Lục mẫu đã mặc thỏa đáng, tiến lên kéo bà vào bên trong: “Nương, sao người dậy sớm vậy?”
“Lớn tuổi ngủ không được.” Lục mẫu hỏi.
Vẫn chưa tới bốn mươi, thế nào liền lớn tuổi? Tống Tân Đồng mới không tin đâu, nhất định là bởi mấy ngày trước Lục Vân Khai viết thư nói hai ngày này về, cho nên nương mới dậy sớm một chút để chờ, cũng không biết đợi bao nhiêu ngày.
“Nương ngủ không được? Con đi huyện thành thỉnh đại phu xem cho người một cái, hoặc là làm chút cháo an thần giúp ngủ được uống…” Tống Tân Đồng còn chưa nói xong, Lục mẫu vội cắt ngang nàng, tỏ vẻ không cần.
Lục mẫu yêu thương nhìn bụng Tống Tân Đồng, khoa tay múa chân nói: “So với trước kia lớn hơn rất nhiều.”
Tống Tân Đồng ừ một tiếng, sờ bụng: “Có hơi nặng, cảm giác đều cần phải nâng nó.”
“Vẫn là quá gầy đi một chút, có phải vì mùa hè giảm cân không ăn nhiều đồ hay không?” Lục mẫu nhíu nhíu mày, Tân Đồng hiện tại mang thai gần sáu tháng rưỡi rồi, theo lý hẳn là sẽ lớn rất nhiều, sao không khác người khác lúc bốn năm tháng lắm?
Tống Tân Đồng nói: “Mỗi bữa đều ăn được rất nhiều, thế nhưng chính là không béo thêm.”
“Vậy vẫn là ăn quá ít, ta đi nấu bồi bổ cho con một chút.” Lục mẫu khoa tay múa chân liền khẩn khoản đi vào phòng bếp, Tống Tân Đồng vội kéo bà lại: “Nương, người đừng nóng, chậm chút nữa lại nói, hôm qua tướng công mới để cho Đại Nha làm một nồi canh bổ cho con uống, bây giờ đáy lòng còn ngấy đến hoảng đâu.”
“Vậy sáng sớm ta làm một chút thức ăn khai vị con ăn nhiều một chút, buổi trưa sẽ hầm canh cá cho con.” Lục mẫu nói.
“Vậy… được rồi.” Tống Tân Đồng tinh thần mệt mỏi, không dễ gì đợi được về đến nhà mát mẻ, không bị chán ăn như vậy, lại phải thành heo bị tẩm bổ.
Lục Vân Khai an trí hành lý với xe ngựa xong, trở lại trong phòng thì phát hiện Tống Tân Đồng tinh thần không được phấn chấn: “Sao? Mệt mỏi? Đại Nha đang đun nước, rất nhanh đưa nước nóng qua đây, tắm rửa rồi ngủ tiếp.”
“Không phải mệt nhọc.” Tối qua ngủ rất thoải mái, gió trên mặt sông phất phơ, thập phần mát mẻ, Tống Tân Đồng ngủ rất thoải mái: “Nương lại muốn xem ta như heo mà tẩm bổ, ta thật sự không muốn uống.”
“Đại phu nói nàng thể cốt hư, phải bồi bổ.” Lục Vân Khai không đồng ý.
Tống Tân Đồng bất mãn nói: “Ta chỉ là gầy, không thêm thịt, cũng không nói gì không tốt.”
“Nếu đã không béo, vậy uống nhiều một chút cũng không sao.” Lục Vân Khai ngồi dán bên Tống Tân Đồng: “Nương hầm canh rất thanh đạm, so với Đại Nha hầm uống ngon hơn.”
Điều này cũng đúng, tay nghề Lục mẫu đích xác rất tốt, cũng không biết làm thế nào, cùng món ăn mà cùng với người khác làm ăn ngon hơn rất nhiều.
“Được rồi, dù sao ta nói không lại chàng.” Tống Tân Đồng dựa vào Lục Vân Khai, thuận thế đáp lời, kỳ thực là rất muốn ăn đồ Lục mẫu nấu.
“Cô nương, nước nóng đây.” Tiếng Đại Nha ở ngoài phòng vang lên.
“Đưa vào đi.” Lục Vân Khai để Đại Nha đưa nước vào, chạy tới chạy lui hai bận liền đổ đầy thùng tắm.
Chờ sau khi Đại Nha rời khỏi đây, Tống Tân Đồng cầm y phục tắm rửa vào tịnh thất (phòng tắm, vệ sinh), trải qua cải tạo, bộ dáng bên trong đã đại biến.
“Vừa nãy bên ngoài còn không nhìn ra phòng chúng ta đã được tu sửa qua, ở đây trái lại vừa xem là biết.” Tống Tân Đồng đem ngoại sam mắc trên bình phong, sau đó khom lưng bắt đầu cởi hài miệt.
“Ta giúp nàng.” Lục Vân Khai tiến lên thay nàng cởi bỏ giầy tất, lại cởi ngoại sam của nàng ra.
“Ở đây ta làm thì tốt rồi.” Tống Tân Đồng vội nói.
Lục Vân Khai bình tĩnh nhìn nàng, không cho cự tuyệt nói: “Ta giúp nàng.”
Hôm nay sao chủ động như vậy, chẳng lẽ là muốn… Tống Tân Đồng nâng mắt nhìn hắn, thấy hắn chỉ là chững chạc đàng hoàng giúp nàng cởi ngoại sam, hình như căn bản là không có tà niệm gì.
Rất nhanh, ngoại sam, đồ lót, quần lót, quần đều cởi xong.
Lục Vân Khai không nhìn nhiều, đem Tống Tân Đồng đã cởi quần áo ôm lấy bỏ vào thùng tắm ngâm: “Tắm xong gọi ta.”
Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai cấp tốc rời khỏi tịnh thất, cúi đầu nhìn thân thể của mình, trừ bụng lớn hơn một chút, chỗ khác cũng không thay đổi hình dạng a, hiện tại ngực còn phát dục lớn hơn rất nhiều, nhìn chỗ nào cũng tốt, sao hắn không có chút ý tưởng vậy?
Lẽ nào là thất sủng?
Tống Tân Đồng phiền muộn ngồi dựa vào thùng tắm, không muốn nói chuyện, khổ sở.
Lục Vân Khai ở gian ngoài đợi rất lâu, cũng không đợi được Tống Tân Đồng gọi hắn, do dự đi vào tịnh phòng, liền nhìn thấy Tống Tân Đồng ngồi dựa vào thùng gỗ, thần sắc buồn bã nhìn nước trong thùng.
Lục Vân Khai đi qua sờ sờ nước, đã nguội: “Nhưng tắm xong rồi?”
Tống Tân Đồng quay đầu nhìn về phía hắn.
“Thế nào?” Lục Vân Khai thấy mắt nàng ửng đỏ, thoáng cái luống cuống.
“Có phải chàng không thích ta hay không?” Tống Tân Đồng trực tiếp hỏi, nàng vừa rồi vẫn đang suy nghĩ vì sao, có phải mấy ngày nay Giang Minh Chiêu đưa tú tài nhà nàng đi ** hay không, Lúc tú tài vốn vừa mới được ăn mặn thực tủy biết vị, hiện tại bị cấm ăn mặn, chạy tới tìm hiểu nữ tử khác liền không muốn nhìn nàng?
Lục Vân Khai vội nói: “Tại sao nói như vậy?”
“Chàng đều không có hứng thú với ta.” Tống Tân Đồng không muốn giấu nghẹn, cảm thấy giữa vợ chồng không thể nén trong lòng không nói: “Ta không mặc quần áo chàng cũng không nhìn.”
“…” Lục Vân Khai dở khóc dở cười, giọng nói hơi trầm xuống nói: “Ta không dám nhìn, ta sợ ta không khống chế được…”
Tống Tân Đồng ngốc một chút, nhỏ giọng nói: “Vậy là chàng muốn?”
“Ta muốn.” Lục Vân Khai hạ thấp âm thanh xuống, cố nén xúc động dưới đáy lòng: “Nhưng ta không thể tổn thương nàng và con.”
Muốn thì tốt rồi, không phải là nàng không có sức hấp dẫn thì tốt rồi.
Đáy lòng Tống Tân Đồng lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, có lẽ vừa mới thành thân, nàng còn có thể nói nếu không thích liền hòa ly tách ra, nhưng bây giờ, nàng không bỏ được.
Nàng đã bị ràng buộc, trở nên có chút làm kiêu, trở nên có hơi không tự tin, hơi chút dấu vết để lại đều khiến nàng bất an.
Pen: Gần đây mình định làm một bộ mới, nhưng mới đặt gạch thôi. Mình sẽ làm hết cuốn này mới chạy sang bộ mới để không chậm lại tiến độ của Tân Đồng. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và chờ mình ra chương
Trời còn chưa sáng, im ắng, mờ mịt.
Ánh trăng sáng nghiêng trên thuyền, đan cài vào cùng một chỗ với ánh lửa mờ nhạt trong khoang thuyền, ánh sáng ấm áp bốn phía, xua tan hơi lạnh sáng sớm nơi sơn dã.
Tống Tân Đồng đứng trên boong tàu nhìn một mảnh trăng sáng ấn trên mặt sông, lập tức đã 15, mặt trăng chỉ còn thiếu một cái miệng nhỏ.
Quay đầu nhìn công nhân ở bến tàu bận rộn bắc cầu, không ít công nhân đều canh giữ trên cầu tàu.
Thuyền Giang gia có thuyền hàng có thuyền khách, các ngồi chính là thuyền khách, nhưng trong khoang thuyền cũng chứa không ít hàng hóa, cần các công nhân đi lên vận chuyển.
Chờ cầu đáp xuống rồi, Tống Tân Đồng bọn họ liền xuống thuyền trước, sau khi rời thuyền còn phát hiện có không ít khách chờ trên bến tàu chuẩn bị lên thuyền tiếp tục đi về phía trước, có thương nhân cũng có thăm bạn, đều đi đến những châu phủ khác.
Chờ xe ngựa được dắt xuống rồi, Tống Tân Đồng bọn họ an vị trên xe ngựa về thôn.
Thôn sáng sớm một mảnh yên tĩnh, lờ mờ còn có thể nghe thấy động tĩnh các thôn dân dậy sớm làm cơm, theo dòng suối nhỏ mà đi, rất nhanh liền tới Lục gia.
Tới cửa nhà, trong nhà liền truyền đến tiếng chó con sủa.
Dương Thụ nói: “Vài ngày trước xưởng tìm chó tìm nhiều thêm hai con, một bỏ vào nhà cô gia, một con trong nhà Tạ phu nhân muốn.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Nương hơn nửa còn chưa tỉnh.”
Vừa dứt lời, trong cổng kẽo kẹt một tiếng mở ra, Lục mẫu cầm một cây gậy đứng ở cửa nhìn ra ngoài.
“Nương, là bọn con.” Lục Vân Khai hô một tiếng, nghe thấy tiếng của bọn hắn, Lục mẫu vội vã buông gậy, mừng rỡ bước nhanh ra, đem cổng của gian ngoài học đường cũng mở ra, giúp khoa tay múa chân: “Sao sớm vậy đã về rồi? Mau vào phòng, đừng để lạnh.”
Tống Tân Đồng ngăn Lục mẫu đã mặc thỏa đáng, tiến lên kéo bà vào bên trong: “Nương, sao người dậy sớm vậy?”
“Lớn tuổi ngủ không được.” Lục mẫu hỏi.
Vẫn chưa tới bốn mươi, thế nào liền lớn tuổi? Tống Tân Đồng mới không tin đâu, nhất định là bởi mấy ngày trước Lục Vân Khai viết thư nói hai ngày này về, cho nên nương mới dậy sớm một chút để chờ, cũng không biết đợi bao nhiêu ngày.
“Nương ngủ không được? Con đi huyện thành thỉnh đại phu xem cho người một cái, hoặc là làm chút cháo an thần giúp ngủ được uống…” Tống Tân Đồng còn chưa nói xong, Lục mẫu vội cắt ngang nàng, tỏ vẻ không cần.
Lục mẫu yêu thương nhìn bụng Tống Tân Đồng, khoa tay múa chân nói: “So với trước kia lớn hơn rất nhiều.”
Tống Tân Đồng ừ một tiếng, sờ bụng: “Có hơi nặng, cảm giác đều cần phải nâng nó.”
“Vẫn là quá gầy đi một chút, có phải vì mùa hè giảm cân không ăn nhiều đồ hay không?” Lục mẫu nhíu nhíu mày, Tân Đồng hiện tại mang thai gần sáu tháng rưỡi rồi, theo lý hẳn là sẽ lớn rất nhiều, sao không khác người khác lúc bốn năm tháng lắm?
Tống Tân Đồng nói: “Mỗi bữa đều ăn được rất nhiều, thế nhưng chính là không béo thêm.”
“Vậy vẫn là ăn quá ít, ta đi nấu bồi bổ cho con một chút.” Lục mẫu khoa tay múa chân liền khẩn khoản đi vào phòng bếp, Tống Tân Đồng vội kéo bà lại: “Nương, người đừng nóng, chậm chút nữa lại nói, hôm qua tướng công mới để cho Đại Nha làm một nồi canh bổ cho con uống, bây giờ đáy lòng còn ngấy đến hoảng đâu.”
“Vậy sáng sớm ta làm một chút thức ăn khai vị con ăn nhiều một chút, buổi trưa sẽ hầm canh cá cho con.” Lục mẫu nói.
“Vậy… được rồi.” Tống Tân Đồng tinh thần mệt mỏi, không dễ gì đợi được về đến nhà mát mẻ, không bị chán ăn như vậy, lại phải thành heo bị tẩm bổ.
Lục Vân Khai an trí hành lý với xe ngựa xong, trở lại trong phòng thì phát hiện Tống Tân Đồng tinh thần không được phấn chấn: “Sao? Mệt mỏi? Đại Nha đang đun nước, rất nhanh đưa nước nóng qua đây, tắm rửa rồi ngủ tiếp.”
“Không phải mệt nhọc.” Tối qua ngủ rất thoải mái, gió trên mặt sông phất phơ, thập phần mát mẻ, Tống Tân Đồng ngủ rất thoải mái: “Nương lại muốn xem ta như heo mà tẩm bổ, ta thật sự không muốn uống.”
“Đại phu nói nàng thể cốt hư, phải bồi bổ.” Lục Vân Khai không đồng ý.
Tống Tân Đồng bất mãn nói: “Ta chỉ là gầy, không thêm thịt, cũng không nói gì không tốt.”
“Nếu đã không béo, vậy uống nhiều một chút cũng không sao.” Lục Vân Khai ngồi dán bên Tống Tân Đồng: “Nương hầm canh rất thanh đạm, so với Đại Nha hầm uống ngon hơn.”
Điều này cũng đúng, tay nghề Lục mẫu đích xác rất tốt, cũng không biết làm thế nào, cùng món ăn mà cùng với người khác làm ăn ngon hơn rất nhiều.
“Được rồi, dù sao ta nói không lại chàng.” Tống Tân Đồng dựa vào Lục Vân Khai, thuận thế đáp lời, kỳ thực là rất muốn ăn đồ Lục mẫu nấu.
“Cô nương, nước nóng đây.” Tiếng Đại Nha ở ngoài phòng vang lên.
“Đưa vào đi.” Lục Vân Khai để Đại Nha đưa nước vào, chạy tới chạy lui hai bận liền đổ đầy thùng tắm.
Chờ sau khi Đại Nha rời khỏi đây, Tống Tân Đồng cầm y phục tắm rửa vào tịnh thất (phòng tắm, vệ sinh), trải qua cải tạo, bộ dáng bên trong đã đại biến.
“Vừa nãy bên ngoài còn không nhìn ra phòng chúng ta đã được tu sửa qua, ở đây trái lại vừa xem là biết.” Tống Tân Đồng đem ngoại sam mắc trên bình phong, sau đó khom lưng bắt đầu cởi hài miệt.
“Ta giúp nàng.” Lục Vân Khai tiến lên thay nàng cởi bỏ giầy tất, lại cởi ngoại sam của nàng ra.
“Ở đây ta làm thì tốt rồi.” Tống Tân Đồng vội nói.
Lục Vân Khai bình tĩnh nhìn nàng, không cho cự tuyệt nói: “Ta giúp nàng.”
Hôm nay sao chủ động như vậy, chẳng lẽ là muốn… Tống Tân Đồng nâng mắt nhìn hắn, thấy hắn chỉ là chững chạc đàng hoàng giúp nàng cởi ngoại sam, hình như căn bản là không có tà niệm gì.
Rất nhanh, ngoại sam, đồ lót, quần lót, quần đều cởi xong.
Lục Vân Khai không nhìn nhiều, đem Tống Tân Đồng đã cởi quần áo ôm lấy bỏ vào thùng tắm ngâm: “Tắm xong gọi ta.”
Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai cấp tốc rời khỏi tịnh thất, cúi đầu nhìn thân thể của mình, trừ bụng lớn hơn một chút, chỗ khác cũng không thay đổi hình dạng a, hiện tại ngực còn phát dục lớn hơn rất nhiều, nhìn chỗ nào cũng tốt, sao hắn không có chút ý tưởng vậy?
Lẽ nào là thất sủng?
Tống Tân Đồng phiền muộn ngồi dựa vào thùng tắm, không muốn nói chuyện, khổ sở.
Lục Vân Khai ở gian ngoài đợi rất lâu, cũng không đợi được Tống Tân Đồng gọi hắn, do dự đi vào tịnh phòng, liền nhìn thấy Tống Tân Đồng ngồi dựa vào thùng gỗ, thần sắc buồn bã nhìn nước trong thùng.
Lục Vân Khai đi qua sờ sờ nước, đã nguội: “Nhưng tắm xong rồi?”
Tống Tân Đồng quay đầu nhìn về phía hắn.
“Thế nào?” Lục Vân Khai thấy mắt nàng ửng đỏ, thoáng cái luống cuống.
“Có phải chàng không thích ta hay không?” Tống Tân Đồng trực tiếp hỏi, nàng vừa rồi vẫn đang suy nghĩ vì sao, có phải mấy ngày nay Giang Minh Chiêu đưa tú tài nhà nàng đi ** hay không, Lúc tú tài vốn vừa mới được ăn mặn thực tủy biết vị, hiện tại bị cấm ăn mặn, chạy tới tìm hiểu nữ tử khác liền không muốn nhìn nàng?
Lục Vân Khai vội nói: “Tại sao nói như vậy?”
“Chàng đều không có hứng thú với ta.” Tống Tân Đồng không muốn giấu nghẹn, cảm thấy giữa vợ chồng không thể nén trong lòng không nói: “Ta không mặc quần áo chàng cũng không nhìn.”
“…” Lục Vân Khai dở khóc dở cười, giọng nói hơi trầm xuống nói: “Ta không dám nhìn, ta sợ ta không khống chế được…”
Tống Tân Đồng ngốc một chút, nhỏ giọng nói: “Vậy là chàng muốn?”
“Ta muốn.” Lục Vân Khai hạ thấp âm thanh xuống, cố nén xúc động dưới đáy lòng: “Nhưng ta không thể tổn thương nàng và con.”
Muốn thì tốt rồi, không phải là nàng không có sức hấp dẫn thì tốt rồi.
Đáy lòng Tống Tân Đồng lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, có lẽ vừa mới thành thân, nàng còn có thể nói nếu không thích liền hòa ly tách ra, nhưng bây giờ, nàng không bỏ được.
Nàng đã bị ràng buộc, trở nên có chút làm kiêu, trở nên có hơi không tự tin, hơi chút dấu vết để lại đều khiến nàng bất an.
Pen: Gần đây mình định làm một bộ mới, nhưng mới đặt gạch thôi. Mình sẽ làm hết cuốn này mới chạy sang bộ mới để không chậm lại tiến độ của Tân Đồng. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và chờ mình ra chương
Bình luận facebook