Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 381
Buổi trưa hôm sau, Tống Tân Đồng liền đến Lĩnh Nam thành.
“Noãn Noãn, chúng ta tới rồi.” Tống Tân Đồng nhìn đám đông chen chúc nơi bến tàu, chỉ vào những người kia, “Chúng ta xuống thuyền là rất nhanh có thể nhìn thấy phụ thân, vui vẻ không?”
Noãn Noãn gật đầu: “Vui vẻ.”
“Vui vẻ a?” Tống Tân Đồng ra vẻ tức giận: “Vậy ở chung với nương không vui?”
“Cũng vui vẻ.” Noãn Noãn nâng mặt Tống Tân Đồng hôn một cái bẹp: “Nương đừng không vui.”
Tống Tân Đồng lại trình diễn phân đoạn tranh sủng: “Nếu như Noãn Noãn muốn nương vui vẻ, cũng không thể chỉ thích một mình phụ thân.”
Noãn Noãn lại đếm đếm đầu ngón tay: “Noãn Noãn thích nương, thích phụ thân, thích cữu cữu, thích nãi nãi, thích dì Đại Nha…”
“Con thật là bận, bảo bối à.” Tống Tân Đồng nhìn cầu dẫn đã thả xuống rồi, liền bế Noãn Noãn đi về phía dưới sàng, Đại Nha liền ở phía sau chuyển hành lý, còn đồ Hà Tây mua, còn có lễ vật đưa về cho mọi người, đều để ở trên thuyền, chờ buổi tối tới trên bến tàu lại để người ở trên thuyền chuyển xuống.
Mà bên kia thôn cũng đưa tin, đến lúc đó khẳng định cũng sẽ nhận.
Tống Tân Đồng bế Noãn Noãn đi tới trên bến tàu, liền nghe thấy tiếng Tiểu Bảo: “Tỷ, Noãn Noãn.”
Vừa nghe thấy gọi tên nàng, Noãn Noãn lập tức nhìn quanh trái phải, sau đó nhìn thấy hai tiểu thiếu niên tuấn tú cực kỳ giống, sau đó cao hứng kêu to: “Cữu cữu.”
Đại Bảo và Tiểu Bảo đã chín tuổi, mặt mày sáng sủa, đã là tiểu thiếu niên tuấn tú, hai cậu mặc áo trắng vạt thẳng, chạy tới rất nhanh, dẫn tới người chú ý.
Đại Bảo cười nhìn Tống Tân Đồng và Noãn Noãn: “Tỷ, mọi người về rồi, chúng ta chờ thật lâu.”
“Tỷ phu mấy đứa đâu?” Tống Tân Đồng nhìn nhìn chung quanh, không nhìn thấy Lục Vân Khai, đáy lòng có chút thất lạc.
“Tỷ phu mới vừa bị Giang công tử kéo đến cạnh phòng quản sự, hẳn là rất nhanh liền đi ra.” Tiểu Bảo vừa mới dứt lời, Lục Vân Khai liền chen từ trong đám người lại đây.
Noãn Noãn vừa nhìn nghe thấy tiếng cha, lập tức vươn hai tay muốn Lục Vân Khai bế, ngọt ngào gọi: “Cha.”
“Noãn Noãn.” Lục Vân Khai nhận lấy Noãn Noãn từ trong tay Tống Tân Đồng, tay kia dắt Tống Tân Đồng, cười nói: “Đi thôi, về thành dùng bữa trưa.”
“Cha, Noãn Noãn nhớ người.” Noãn Noãn hôn một cái trên mặt Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai bản lĩnh nội liễm, nhưng ở trước mặt Noãn Noãn thì sớm đã không che lấp vui sướng của mình nữa, đã hôn lên giữa mày con bé một cái: “Cha cũng nhớ con.”
“Noãn Noãn, tiểu cữu cữu cũng nhớ con.”
“Ha ha ha, đại cữu cữu, tiểu cữu cữu, Noãn Noãn cũng nhớ các ngươi.” Noãn Noãn nói ngọt hô một vòng, biểu đạt tưởng niệm của mình.
Giang Minh Chiêu cũng sán qua đây: “Noãn Noãn chất nữ nho nhỏ, có nhớ Giang thúc thúc không?”
Noãn Noãn do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu, nói một tiếng nhớ, chẳng qua giọng nói nghe cũng không phải rất tình nguyện.
“Chúng ta về trước.” Lục Vân Khai nói một tiếng với Giang Minh Chiêu liền dẫn Tống Tân Đồng bọn họ đến chỗ xe ngựa đỗ.
Tống Tân Đồng vừa đi, lại quay đầu liếc mắt nhìn về phía thuyền khách, nhưng hình như không thấy a. Quên đi, lười nghĩ nhiều, hẳn là ảo giác của nàng đi.
Ngồi lên xe ngựa, Tống Tân Đồng hỏi Lục Vân Khai: “Giang công tử muốn đi đâu?”
“Trong thôn vừa mới thu mấy vạn cân ớt khô, hắn muốn vận đi Giang Nam với kinh thành bên kia, hôm nay liền xuất phát.” Lục Vân Khai nói rồi lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho Tống Tân Đồng: “Bốn tửu lầu mỗi cái để lại 1 vạn cân, còn lại 10 vạn cân đều cho Giang Minh Chiêu.”
Năm nay thôn hộ trồng ớt trong thôn nhiều hơn không ít, nhưng dưới sự khống chế có ý định, chỉ phơi ra đến 10 vạn cân, lại cộng thêm hơn trăm mẫu ớt nhà mình trồng mới vừa đủ nhà mình dùng.
Trước đây tửu lầu trái lại chưa dùng tới bao nhiêu ớt, nhưng từ sau khi nàng đem tửu lầu mở rộng, lại thêm lẩu, mặc dù Đại Chu ăn lẩu rất bình thường, nhưng mà làm canh lẩu đỏ cay thật là ít, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn nhiều mà mới mẻ, cho nên cũng hấp dẫn không ít khách, ớt cũng dùng đặc biệt mau.
Tống Tân Đồng đếm đếm, 10 vạn lượng ngân phiếu, trừ tiền vốn ra, còn có gần chín vạn lượng, thật tốt! Chỉ có điều sinh ý này chỉ còn làm được tối đa hai ba năm trở lại, sau này chắc là phải xuống giá.
“Nhiều bạc như vậy, hôm nay chúng ta đi ăn một bữa ngon.” Tống Tân Đồng nói.
“Tốt.” Lục Vân Khai vỗ vỗ sau lưng Noãn Noãn: “Ta đã để Văn chưởng quỹ an bài xong, chúng ta trở về là có thể dùng.”
Lục Vân Khai mặc kệ Noãn Noãn nói chuyện với cặp song sinh, hắn khẽ nói với Tống Tân Đồng: “Vừa nãy thấy nàng vẫn nhìn về phía trên thuyền, trên thuyền có cái gì đẹp?”
Nàng liền liếc mắt nhìn, còn bị hắn nhìn thấy? Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, sau đó đem chuyện hôm qua trên thuyền nói một lần, còn có tối qua nam nhân trung niên kia cũng tính hỏi nàng, nhưng đều bị ngăn.
Lục Vân Khai nhíu mày: “Hắn hỏi thăm tên nàng?”
“Ừ.” Tống Tân Đồng nhún vai: “Đoán chừng là thấy ta giống người hắn quen biết đi, dù sao ta không biết hắn.”
“Ừ, không phản ứng.”
“Hắn có phải quải tử hay không a? Nhìn Noãn Noãn xinh đẹp, cho nên…” Tiểu Bảo cảm giác mình nói đến chân tướng, sau đó như có chuyện lạ kéo tay nhỏ của Noãn Noãn: “Cũng không thể nói chuyện với người lạ, người lạ sẽ bắt cóc con.”
Noãn Noãn ừ gật đầu, tiểu cữu cữu nói cái gì là cái đó, nghe không hiểu cũng phải phụ họa: “Không nói.”
Tống Tân Đồng không nói gì, dựa vào vai Lục Vân Khai cười nói: “Không biết còn tưởng rằng khuê nữ chàng nghe hiểu đâu, bộ dáng lão thần khắp nơi, giống y như tiểu đại nhân*.”
*: ý chỉ đứa bé già dặn như người lớn.
Lục Vân Khai đầy mắt là ý cười nhìn Noãn Noãn: “Giống như nương tử nàng.”
Tống Tân Đồng cảm thấy không giống: “Ta đâu phải như vậy? Rõ ràng giống chàng.”
“Ân, vừa giống ta vừa giống nàng.” Lục Vân Khai nhẹ nhàng nắm tay Tống Tân Đồng: “Tháng tám thi Hương xong chúng ta trở về thôn ở vài ngày.”
“Vậy hai đứa nó thì sao?” Tống Tân Đồng hỏi.
Lục Vân Khai: “Bọn nó sớm đã có thể tay làm hàm, vả lại có Đại Nha với Chu tẩu tử ở, bọn nó cũng không đói được.”
Cặp song sinh thở dài một hơi, biết là tỷ phu muốn bỏ các cậu qua một bên về thôn, lập tức không vui: “Tỷ phu, bọn đệ cũng muốn về thôn.”
“Năm sau thi đồng sinh có nắm chắc không?” Lục Vân Khai hỏi.
“Không có.”
“Không có còn muốn về.” Lục Vân Khai xuy một tiếng: “Ta nghe nói Giang Văn đã có mười phần nắm chắc, sang năm chắc chắn có thể thi đỗ đồng sinh, Cẩu Đản Nhi bọn họ cũng sẽ kết cục thử một lần, nếu hai đứa không đỗ, có thể liền bị người cười nhạo.”
Cặp song sinh thở dài, không muốn đọc sách!
Tống Tân Đồng đẩy Lục Vân Khai: “Đừng để bọn nó áp lực quá lớn.” Nói rồi lại nói với cặp song sinh: “Đừng nghe tỷ phu mấy đứa, mấy đứa còn chưa đầy chín tuổi, năm sau kết cục thử một lần, có thể được thì tốt, không được cũng không sao, đợi thêm ba năm nữa cũng được, đừng để mình áp lực.”
“Tỷ, đệ có lòng tin.” Đại Bảo nói.
Tiểu Bảo cũng gật đầu, chỉ có điều sức mạnh không có đủ như vậy: “Đệ sẽ tận lực, sẽ không giống cái người không thi đỗ liền điên rồi như tỷ nói kia.”
“Sẽ không thì tốt, dù sao thả lỏng tâm tình cũng tốt.” Tống Tân Đồng nói xong lại nhìn về phía Lục Vân Khai: “Chàng cũng vậy.”
Lục Vân Khai gật đầu cười.
Noãn Noãn ở bên hét lớn một tiếng: “Con cũng vậy!”
“Con cũng là vậy cái gì hả? Đồ ngốc nhỏ.” Tống Tân Đồng đem Noãn Noãn ôm đến trên chân, hôn hôn: “Khuê nữ chúng ta sao ngờ nghệch a?”
“Noãn Noãn, chúng ta tới rồi.” Tống Tân Đồng nhìn đám đông chen chúc nơi bến tàu, chỉ vào những người kia, “Chúng ta xuống thuyền là rất nhanh có thể nhìn thấy phụ thân, vui vẻ không?”
Noãn Noãn gật đầu: “Vui vẻ.”
“Vui vẻ a?” Tống Tân Đồng ra vẻ tức giận: “Vậy ở chung với nương không vui?”
“Cũng vui vẻ.” Noãn Noãn nâng mặt Tống Tân Đồng hôn một cái bẹp: “Nương đừng không vui.”
Tống Tân Đồng lại trình diễn phân đoạn tranh sủng: “Nếu như Noãn Noãn muốn nương vui vẻ, cũng không thể chỉ thích một mình phụ thân.”
Noãn Noãn lại đếm đếm đầu ngón tay: “Noãn Noãn thích nương, thích phụ thân, thích cữu cữu, thích nãi nãi, thích dì Đại Nha…”
“Con thật là bận, bảo bối à.” Tống Tân Đồng nhìn cầu dẫn đã thả xuống rồi, liền bế Noãn Noãn đi về phía dưới sàng, Đại Nha liền ở phía sau chuyển hành lý, còn đồ Hà Tây mua, còn có lễ vật đưa về cho mọi người, đều để ở trên thuyền, chờ buổi tối tới trên bến tàu lại để người ở trên thuyền chuyển xuống.
Mà bên kia thôn cũng đưa tin, đến lúc đó khẳng định cũng sẽ nhận.
Tống Tân Đồng bế Noãn Noãn đi tới trên bến tàu, liền nghe thấy tiếng Tiểu Bảo: “Tỷ, Noãn Noãn.”
Vừa nghe thấy gọi tên nàng, Noãn Noãn lập tức nhìn quanh trái phải, sau đó nhìn thấy hai tiểu thiếu niên tuấn tú cực kỳ giống, sau đó cao hứng kêu to: “Cữu cữu.”
Đại Bảo và Tiểu Bảo đã chín tuổi, mặt mày sáng sủa, đã là tiểu thiếu niên tuấn tú, hai cậu mặc áo trắng vạt thẳng, chạy tới rất nhanh, dẫn tới người chú ý.
Đại Bảo cười nhìn Tống Tân Đồng và Noãn Noãn: “Tỷ, mọi người về rồi, chúng ta chờ thật lâu.”
“Tỷ phu mấy đứa đâu?” Tống Tân Đồng nhìn nhìn chung quanh, không nhìn thấy Lục Vân Khai, đáy lòng có chút thất lạc.
“Tỷ phu mới vừa bị Giang công tử kéo đến cạnh phòng quản sự, hẳn là rất nhanh liền đi ra.” Tiểu Bảo vừa mới dứt lời, Lục Vân Khai liền chen từ trong đám người lại đây.
Noãn Noãn vừa nhìn nghe thấy tiếng cha, lập tức vươn hai tay muốn Lục Vân Khai bế, ngọt ngào gọi: “Cha.”
“Noãn Noãn.” Lục Vân Khai nhận lấy Noãn Noãn từ trong tay Tống Tân Đồng, tay kia dắt Tống Tân Đồng, cười nói: “Đi thôi, về thành dùng bữa trưa.”
“Cha, Noãn Noãn nhớ người.” Noãn Noãn hôn một cái trên mặt Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai bản lĩnh nội liễm, nhưng ở trước mặt Noãn Noãn thì sớm đã không che lấp vui sướng của mình nữa, đã hôn lên giữa mày con bé một cái: “Cha cũng nhớ con.”
“Noãn Noãn, tiểu cữu cữu cũng nhớ con.”
“Ha ha ha, đại cữu cữu, tiểu cữu cữu, Noãn Noãn cũng nhớ các ngươi.” Noãn Noãn nói ngọt hô một vòng, biểu đạt tưởng niệm của mình.
Giang Minh Chiêu cũng sán qua đây: “Noãn Noãn chất nữ nho nhỏ, có nhớ Giang thúc thúc không?”
Noãn Noãn do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu, nói một tiếng nhớ, chẳng qua giọng nói nghe cũng không phải rất tình nguyện.
“Chúng ta về trước.” Lục Vân Khai nói một tiếng với Giang Minh Chiêu liền dẫn Tống Tân Đồng bọn họ đến chỗ xe ngựa đỗ.
Tống Tân Đồng vừa đi, lại quay đầu liếc mắt nhìn về phía thuyền khách, nhưng hình như không thấy a. Quên đi, lười nghĩ nhiều, hẳn là ảo giác của nàng đi.
Ngồi lên xe ngựa, Tống Tân Đồng hỏi Lục Vân Khai: “Giang công tử muốn đi đâu?”
“Trong thôn vừa mới thu mấy vạn cân ớt khô, hắn muốn vận đi Giang Nam với kinh thành bên kia, hôm nay liền xuất phát.” Lục Vân Khai nói rồi lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho Tống Tân Đồng: “Bốn tửu lầu mỗi cái để lại 1 vạn cân, còn lại 10 vạn cân đều cho Giang Minh Chiêu.”
Năm nay thôn hộ trồng ớt trong thôn nhiều hơn không ít, nhưng dưới sự khống chế có ý định, chỉ phơi ra đến 10 vạn cân, lại cộng thêm hơn trăm mẫu ớt nhà mình trồng mới vừa đủ nhà mình dùng.
Trước đây tửu lầu trái lại chưa dùng tới bao nhiêu ớt, nhưng từ sau khi nàng đem tửu lầu mở rộng, lại thêm lẩu, mặc dù Đại Chu ăn lẩu rất bình thường, nhưng mà làm canh lẩu đỏ cay thật là ít, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn nhiều mà mới mẻ, cho nên cũng hấp dẫn không ít khách, ớt cũng dùng đặc biệt mau.
Tống Tân Đồng đếm đếm, 10 vạn lượng ngân phiếu, trừ tiền vốn ra, còn có gần chín vạn lượng, thật tốt! Chỉ có điều sinh ý này chỉ còn làm được tối đa hai ba năm trở lại, sau này chắc là phải xuống giá.
“Nhiều bạc như vậy, hôm nay chúng ta đi ăn một bữa ngon.” Tống Tân Đồng nói.
“Tốt.” Lục Vân Khai vỗ vỗ sau lưng Noãn Noãn: “Ta đã để Văn chưởng quỹ an bài xong, chúng ta trở về là có thể dùng.”
Lục Vân Khai mặc kệ Noãn Noãn nói chuyện với cặp song sinh, hắn khẽ nói với Tống Tân Đồng: “Vừa nãy thấy nàng vẫn nhìn về phía trên thuyền, trên thuyền có cái gì đẹp?”
Nàng liền liếc mắt nhìn, còn bị hắn nhìn thấy? Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, sau đó đem chuyện hôm qua trên thuyền nói một lần, còn có tối qua nam nhân trung niên kia cũng tính hỏi nàng, nhưng đều bị ngăn.
Lục Vân Khai nhíu mày: “Hắn hỏi thăm tên nàng?”
“Ừ.” Tống Tân Đồng nhún vai: “Đoán chừng là thấy ta giống người hắn quen biết đi, dù sao ta không biết hắn.”
“Ừ, không phản ứng.”
“Hắn có phải quải tử hay không a? Nhìn Noãn Noãn xinh đẹp, cho nên…” Tiểu Bảo cảm giác mình nói đến chân tướng, sau đó như có chuyện lạ kéo tay nhỏ của Noãn Noãn: “Cũng không thể nói chuyện với người lạ, người lạ sẽ bắt cóc con.”
Noãn Noãn ừ gật đầu, tiểu cữu cữu nói cái gì là cái đó, nghe không hiểu cũng phải phụ họa: “Không nói.”
Tống Tân Đồng không nói gì, dựa vào vai Lục Vân Khai cười nói: “Không biết còn tưởng rằng khuê nữ chàng nghe hiểu đâu, bộ dáng lão thần khắp nơi, giống y như tiểu đại nhân*.”
*: ý chỉ đứa bé già dặn như người lớn.
Lục Vân Khai đầy mắt là ý cười nhìn Noãn Noãn: “Giống như nương tử nàng.”
Tống Tân Đồng cảm thấy không giống: “Ta đâu phải như vậy? Rõ ràng giống chàng.”
“Ân, vừa giống ta vừa giống nàng.” Lục Vân Khai nhẹ nhàng nắm tay Tống Tân Đồng: “Tháng tám thi Hương xong chúng ta trở về thôn ở vài ngày.”
“Vậy hai đứa nó thì sao?” Tống Tân Đồng hỏi.
Lục Vân Khai: “Bọn nó sớm đã có thể tay làm hàm, vả lại có Đại Nha với Chu tẩu tử ở, bọn nó cũng không đói được.”
Cặp song sinh thở dài một hơi, biết là tỷ phu muốn bỏ các cậu qua một bên về thôn, lập tức không vui: “Tỷ phu, bọn đệ cũng muốn về thôn.”
“Năm sau thi đồng sinh có nắm chắc không?” Lục Vân Khai hỏi.
“Không có.”
“Không có còn muốn về.” Lục Vân Khai xuy một tiếng: “Ta nghe nói Giang Văn đã có mười phần nắm chắc, sang năm chắc chắn có thể thi đỗ đồng sinh, Cẩu Đản Nhi bọn họ cũng sẽ kết cục thử một lần, nếu hai đứa không đỗ, có thể liền bị người cười nhạo.”
Cặp song sinh thở dài, không muốn đọc sách!
Tống Tân Đồng đẩy Lục Vân Khai: “Đừng để bọn nó áp lực quá lớn.” Nói rồi lại nói với cặp song sinh: “Đừng nghe tỷ phu mấy đứa, mấy đứa còn chưa đầy chín tuổi, năm sau kết cục thử một lần, có thể được thì tốt, không được cũng không sao, đợi thêm ba năm nữa cũng được, đừng để mình áp lực.”
“Tỷ, đệ có lòng tin.” Đại Bảo nói.
Tiểu Bảo cũng gật đầu, chỉ có điều sức mạnh không có đủ như vậy: “Đệ sẽ tận lực, sẽ không giống cái người không thi đỗ liền điên rồi như tỷ nói kia.”
“Sẽ không thì tốt, dù sao thả lỏng tâm tình cũng tốt.” Tống Tân Đồng nói xong lại nhìn về phía Lục Vân Khai: “Chàng cũng vậy.”
Lục Vân Khai gật đầu cười.
Noãn Noãn ở bên hét lớn một tiếng: “Con cũng vậy!”
“Con cũng là vậy cái gì hả? Đồ ngốc nhỏ.” Tống Tân Đồng đem Noãn Noãn ôm đến trên chân, hôn hôn: “Khuê nữ chúng ta sao ngờ nghệch a?”
Bình luận facebook