Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
Edit: Huyền Hiền viện.
Beta: Mai Thái phi.
Kham Bố vương dẫn theo một sứ đoàn đông đảo đi đến Đại Lương trước, theo cùng với hắn còn có thêm hai nhi tử. Con thứ tên là Phục Khiên, còn ấu tử Đô Tùng Mang Tắc năm nay vừa tròn năm tuổi.
Năm nay Phục Khiên cũng đã mười tám tuổi, trông cao lớn uy mãnh, nhưng tính tình thì lại trầm ổn và lý trí. Thân hình và tính cách có chút không tương xứng với nhau. Nhưng mà, đối với quyết định lần này của phụ vương, hắn quả thật không thể hiểu được lý do: "Phụ vương! Vì sao người lại phải xưng thần với Đại Lương? Chỉ cần chờ Bắc Mông và Đại Lương đánh nhau xong, giữa chúng ta và Đại Lương, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu."
Phục Khiên vẫn không phục lắm: "Hơn nữa, Đại Lương trả lời quốc thư cũng quá vô lễ. Những yêu cầu bọn họ đưa ra là gì? Triều cống, xuất binh, quả thật rất buồn cười."
Kham Bố vương năm nay đã ba mươi lăm, tuy khuôn mặt vẫn giữ được vẻ anh tuấn phong tình của người dị vực, nhưng vẫn có vài phần già nua. Chỉ là dù cho có trải qua bão táp phong sương thì khuôn mặt hắn vẫn kiên định, thanh âm trầm ổn: "Bắc Mông không thể thắng Đại Lương, trận chiến này ngay từ đầu đã định sẵn kết quả. Còn chúng ta, sau Bắc Mông thì chính là đến chúng ta, mà chúng ta thì cũng không thể nào thắng được."
Kham Bố vương quay đầu nhìn nhi tử xuất sắc nhất của mình rồi cười khẽ, giọng nói hòa hoãn hơn: "Con có biết điều gì đáng giá nhất không?"
Phục Khiên sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu không nói gì, bởi vì hắn biết có nói thì cũng sẽ không đúng.
Kham Bố vương cười: "Không phải là những thứ kim loại cứng rắn, cũng không phải là tơ lụa, đồ sứ, hương liệu hay những vật phẩm xa xỉ. Thậm chí cũng không phải là những vùng đất phì nhiêu tươi tốt rộng lớn, thứ đáng giá nhất, chính là dân chúng."
"Con biết Đại Lương có bao nhiêu dân cư không? Là hai ngàn ba trăm vạn hộ dân. Mà dân cư của Bắc Mông thậm chí không có được số lẻ của Đại Lương, còn dân cư Hồ Nhung của chúng ta cũng chỉ có gần sáu trăm vạn hộ dân. Con có biết sự chênh lệch đó có nghĩa là gì không?"
"Đương nhiên dân chúng không thể biểu đạt được hết, nhưng dân chúng lại có thể tạo ra tất cả."
"Sau thất bại ở Trầm Đô, sau khi đã mất đi cơ hội ngàn năm có một như vậy, ta minh tư khổ tưởng [1] nhưng vẫn không thể nào tìm ra được biện pháp tốt. Vì thế, chúng ta chỉ còn cách tránh chiến tranh với Đại Lương, hóa giải cừu hận, mà hiện tại là cơ hội tốt nhất. Cuộc chiến giữa Đại Lương và Bắc Mông đang trong giai đoạn thê thảm nhất. Đại Lương đã cảm nhận được sự mất mát đau đớn, lúc này giá trị của chúng ta là cao nhất."
[1]: Minh tư khổ tưởng (冥思苦想) = Khổ tư khổ tưởng (苦思苦想): Chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề gì đó đau đầu khó giải quyết, hoặc không thể giải quyết nhưng vẫn cố gắng tìm cách cứu vãn.
Phục Khiên hiểu rõ những đạo lý mà phụ vương vừa nói, đôi mắt vô lực rũ xuống. Cừu hận của Đại Lương đã lan tràn, để tránh cho lửa báo thù này cháy đến người mình, thì bọn hon cũng chỉ còn cách chịu thấp làm nhỏ, hi vọng truyền thống và kiêu ngạo của thượng quốc kia có thể "bỏ qua" cho bọn họ.
Nhưng Phục Khiên vẫn cảm thấy khó chịu, nhỏ giọng nói: "Nếu Đại Lương tuỳ tiện tìm một nữ nhân phong làm Công chúa rồi gả cho phụ vương thì sao? Thân phận của phụ vương tôn quý đến cực điểm, dựa vào cái gì mà phải cưới một nữ nhân không rõ là ai? Mà chúng ta lại phải có thêm một vị mẫu thân mới sao?"
Khóe miệng Kham Bố vương hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Một khắc khi đọc qua quốc thư của Đại Lương thì ta đã biết, người ta cầu thân sẽ là một vị Công chúa thật sự. Nếu không, cho dù Đại Lương có tự tin đến đâu thì cũng không dám yêu cầu chúng ta triều cống, thậm chí là xuất chinh đến Bắc Mông."
"Yêu cầu người khác thì cũng phải căn cứ vào lợi ích của người khác."
"Phục Khiên, con không hiểu, khi cưới được một vị Công chúa của Đại Lương thì có ý nghĩa như thế nào. Đừng nói là Công chúa thật sự, cho dù chỉ là một Công chúa tùy tiện được phong, thì những thứ mà nàng sở hữu mang đến cho chúng ta rất nhiều, tỷ như tài phú, tri thức, kỹ thuật, tư tưởng..."
Công chúa đơn giản cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Bản thân nàng cũng không đại biểu cho điều gì, nhưng nàng có thể mang đến rất nhiều thứ. Của hồi môn mà nàng mang theo mới thật sự là những đồ vật mà các phiên bang mơ ước khi yêu cầu cưới Công chúa.
Tài phú, thợ thủ công, thư tịch, hạt giống, công cụ...
"Bây giờ chúng ta thuần phục Đại Lương không phải vì chúng ta yếu đuối, chỉ là tạm thời ngủ đông mà thôi. Dưới sự dẫn dắt của ta, Hồ Nhung đã đi đến cực hạn. Còn lại thì vượt quá khả năng của ta, cho nên chúng ta cần phải tìm đến những tư tưởng mới của Đại Lương như văn hoá và kỹ thuật. Mà muốn làm được điều đó, ngoài Công chúa ra thì không ai có thể thực hiện được."
Kham Bố vương xốc màn xe ngựa lên, nhìn ra bên ngoài, vẫn còn một lý do mà hắn không muốn nói ra. Đó chính là, nếu khai chiến với Đại Lương thì Hồ Nhung vẫn có thể giằng co với Đại Lương trong một khoảng thời gian dài. Nhưng chẳng lẽ hắn lại để lại cho người kế thừa đời sau một cục diện rối rắm như vậy sao?
Giống như phụ vương của hắn năm đó để lại cho hắn một đế quốc cằn cỗi bị tàn phá nặng nề vậy.
Không, không thể.
Thượng kinh.
Sứ đoàn đông đảo của Hồ Nhung đã vào ở trong dịch quán được Hoàng đế chuẩn bị trước. Sự phồn hoa, hưng thịnh và thủ đô hòa bình làm cho người Hồ Nhung chỉ biết đến Đại Lương giàu có, mà chưa từng đến thượng kinh lần nào, thì sẽ vĩnh viễn không biết được dáng vẻ chân chính của Đại Lương.
"Phụ vương, ngày Hoàng đế Đại Lương tiếp kiến chúng ta đã được định rồi, là ba ngày sau."
Phục Khiên từ ngoài cửa bước vào, cung kính hành lễ nói.
Kham Bố vương gật gật đầu, lên tiếng nói: "Ngồi đi, ăn thử quả quýt này đi, Hồ Nhung chúng ta không có loại quả này."
Phục Khiên nhìn dáng vẻ không nóng không lạnh của phụ vương thì có chút khó chịu, nhưng mà hắn vẫn ngồi xuống. Sau đó hắn đưa quả quýt còn nguyên vỏ lên cắn một cái, đắng đến mức mặt mũi đều nhăn lại.
Kham Bố vương thấy thế không nhịn được mà cười thành tiếng. Hắn cầm một quả quýt trên bàn lên, thong thả tách vỏ ra, rồi cho vào miệng nhấm nháp: "Phục Khiên, phụ vương lại chỉ cho con thêm một đạo lý, hành sự vội vàng sẽ bỏ qua rất nhiều thứ."
Phục Khiên oán hận lột vỏ quả quýt kia, mở miệng nói: "Phụ vương, con nghe được tin tức, Công chúa hòa thân lần này là Lâm Nghi Công chúa, được sắc phong lúc bọn họ trả lời quốc thư của chúng ta. Ai mà biết được đây có phải là Công chúa thật sự hay không? Con có cho gọi quan viên người Hồ Nhung đã đóng quân nhiều năm ở thượng kinh tới đây rồi, chắc là hắn biết khá rõ về tin tức này."
Tuy giữa mấy quốc gia không ngừng có chiến sự, nhưng mà thật ra ngoại giao cũng không bị trì hoãn. Đồng thời, các quan viên cũng hoàn toàn không có quyền lợi gì cụ thể, nhiều nhất cũng chỉ là để tượng trưng mà thôi.
Kham Bố vương xoa xoa tay, gật đầu nói: "Cho hắn vào đi."
"Tiểu thần Nam Nhật tham kiến Đại vương, tham kiến Vương tử Điện hạ." Một người đàn ông người Hồ Nhung đã già từ từ đi vào, quỳ xuống hành lễ.
Nam Nhật tuổi đã cao, cũng đã rời bỏ cố hương hơn ba mươi năm. Một vị lão nhân như vậy, cho dù là Kham Bố vương đi chăng nữa thì cũng phải cho ông ta lễ nghi cao nhất.
"Xin mời đứng lên nói chuyện."
Khuôn mặt với đầy những nếp nhăn của Nam Nhật lộ ra nụ cười hiền lành: "Năm ấy, khi thần rời Hồ Nhung, cũng là lúc phụ hoàng người mới vừa kế vị. Thế mà chớp mắt một cái, đã trôi qua nhiều năm như vậy."
Kham Bố vương hơi cúi đầu: "Ngài vất vả rồi."
Nam Nhật lắc lắc đầu, cười nói: "Nhất định là Đại vương và Vương tử muốn thăm dò chuyện của Lâm Nghi Công chúa có phải không? Nói thật, hoàng cung với người thường cách nhau rất xa. Huống chi, đối với bọn họ thì chúng ta còn là người ngoài nữa. Hơn nữa, đây là chuyện của hậu cung, cho nên càng thêm phong toả tin tức. Các vị Hoàng tử thì mọi người có thể quen thuộc, nhưng đối với các vị Công chúa thì vô cùng xa lạ. Tin tức mà chúng ta có thể thăm dò được thì cũng chỉ là Hoàng đế Đại Lương có bao nhiêu nữ nhi, còn cụ thể từng người một thì chúng ta không có biện pháp. Những tin tức như vậy thì cũng chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể biết được thôi. Chúng ta ở vẫn chưa xây dựng được mạng lưới tin tức vững mạnh ở thượng kinh."
Phục Khiên nhíu mày: "Cho nên cứ để mặc cho bọn họ tùy tiện phong bừa một vị Công chúa rồi gả cho phụ vương sao?"
Nam Nhật lắc đầu cười nói: "Cũng không phải. Tuy chúng ta không biết rõ về vị Lâm Nghi Công chúa này, nhưng trong tôn thất hoàng thân quốc thích thì cũng không có nữ nhi nhà nào vào cung được phong làm Công chúa hết. Nếu họ dùng một cung nữ, dựa vào thành ý hiện giờ của Hồ Nhung chúng ta và tình hình chiến đấu hiện tại của Đại Lương, thì khả năng này không cao. Cho nên vị Lâm Nghi Công chúa này rất có khả năng là một vị Công chúa thật sự, là nữ nhi thân sinh của Hoàng đế bệ hạ Đại Lương."
Kham Bố vương nhướng mày biểu hiện không ngoài dự đoán, mở miệng nói: "Còn có tình huống gì khác sao?"
Nam Nhật do dự một chút, sau đó trả lời: "Người Hồ Nhung ở thượng kinh của chúng ta, cũng có nhiều suy đoán về thân phận của vị Công chúa Điện hạ này. Nhưng không biết có bao nhiêu khả năng là sự thật...."
"Nói đi."
Nam Nhật trầm ngâm một chút, rồi mở miệng nói: "Phong hào Lâm Nghi này quả thật không bình thường chút nào. Sau khi Đại Lương trị vì, có hai thủ đô và bảy châu, một châu lại có bốn quận. Hay nói cách khác, ngoại trừ đô thành và thủ đô thứ hai của Đại Lương ra, thì đất nước này được chia làm hai mươi tám quận, trong đó có một quận tên là Lâm Ấp. Mà quận Lâm Ấp trước đây còn có tên gọi là "Lâm Nghi"."
"Ở Đại Lương, người có thể lấy tên địa danh để làm phong hào là vô cùng hiếm hoi. Cho dù có là Hoàng tử đi nữa thì cũng khó có được vinh dự đó, vì thế vị Công chúa này nhất định là vô cùng được sủng ái."
Kham Bố vương nhìn Nam Nhật cười nói: "Ngài còn chưa nói hết phải không? Vô cùng được sủng ái?"
Nam Nhật miễn cưỡng cười: "Ở quận Lâm Ấp có một phủ, tên là Tân Cấp, chính là nơi định cư của thế gia Hoa thị. Lực ảnh hưởng của thế gia Hoa thị ở quận Lâm Ấp thì không thể khinh thường, là hào môn truyền đời ở Lâm Ấp. Rất nhiều người coi Hoa thị và Tân Cấp là một, xem họ là đại biểu cho quận Lâm Ấp."
"Nguyên Liệt Hoàng hậu – chính là Kỳ Quý phi của hai năm trước, có xuất thân từ thế gia Hoa thị, chính là tông thị tông nữ [2]."
[2] Tông thị tông nữ: Người con gái của dòng chính, thân phận cao quý.
Kham Bố vương kinh ngạc: "Ý ngài nói là..."
Nam Nhật gật gật đầu: "Cho nên chúng ta suy đoán, vị được phong phong hào "Lâm Nghi" Công chúa này, rất có khả năng chính là nữ nhi duy nhất của Nguyên Liệt Hoàng hậu – Tứ Công chúa Điện hạ."
Thượng Dương cung.
Tứ Công chúa đã hoàn toàn dọn đến Thượng Dương cung. Từ sau khi Hoa Thường qua đời, nàng không rời khỏi Thượng Dương cung nửa bước. Bởi vì chỉ có ở đây thì nàng mới có thể có được một chút an bình.
Nơi này là nơi không thể thiếu của nàng trong những ngày tháng ngắn ngủi sắp tới.
"Công chúa Điện hạ, bài giảng hôm nay đến đây là được rồi." Lão sư được giao nhiệm vụ dạy nàng ngôn ngữ, truyền thống, tập tục, văn hoá, tôn giáo Hồ Nhung mở miệng cáo lui.
Tứ Công chúa cười gật gật đầu: "Ngài vất vả rồi."
"Công chúa Điện hạ, Kham Bố Đại vương Hồ Nhung và hai vị Vương tử đã đến thượng kinh... Tuy biết lời này không nên nói, nhưng vẫn xin người hãy chuẩn bị sẵn sàng. Nếu Công chúa Điện hạ đã tự mình gánh trọng trách nặng nề này lên vai, thì xin người hãy làm cho thật tốt."
Tứ Công chúa chậm rãi nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Ta biết rồi."
Chính nàng đã chủ động yêu cầu học và nghiên cứu tất cả về Hồ Nhung. Nàng không phải là người ngu xuẩn, hếch mũi lên trời. Nếu cái gì cũng không biết, cũng không hiểu mà gả đến Hồ Nhung, thì sau này dã tâm của nàng chỉ có thể giới hạn trong không gian lầu các mà thôi.
Sau khi lão sư rời đi, Tứ Công chúa đứng dậy, ánh mắt lạnh nhạt: "Giá y đã thêu xong chưa?"
Một tú nương ở bên cạnh nhỏ giọng trả lời: "Thưa Điện hạ, vẫn chưa xong."
"Gia tăng tốc độ đi."
"Vâng, Lâm Nghi Điện hạ."
Beta: Mai Thái phi.
Kham Bố vương dẫn theo một sứ đoàn đông đảo đi đến Đại Lương trước, theo cùng với hắn còn có thêm hai nhi tử. Con thứ tên là Phục Khiên, còn ấu tử Đô Tùng Mang Tắc năm nay vừa tròn năm tuổi.
Năm nay Phục Khiên cũng đã mười tám tuổi, trông cao lớn uy mãnh, nhưng tính tình thì lại trầm ổn và lý trí. Thân hình và tính cách có chút không tương xứng với nhau. Nhưng mà, đối với quyết định lần này của phụ vương, hắn quả thật không thể hiểu được lý do: "Phụ vương! Vì sao người lại phải xưng thần với Đại Lương? Chỉ cần chờ Bắc Mông và Đại Lương đánh nhau xong, giữa chúng ta và Đại Lương, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu."
Phục Khiên vẫn không phục lắm: "Hơn nữa, Đại Lương trả lời quốc thư cũng quá vô lễ. Những yêu cầu bọn họ đưa ra là gì? Triều cống, xuất binh, quả thật rất buồn cười."
Kham Bố vương năm nay đã ba mươi lăm, tuy khuôn mặt vẫn giữ được vẻ anh tuấn phong tình của người dị vực, nhưng vẫn có vài phần già nua. Chỉ là dù cho có trải qua bão táp phong sương thì khuôn mặt hắn vẫn kiên định, thanh âm trầm ổn: "Bắc Mông không thể thắng Đại Lương, trận chiến này ngay từ đầu đã định sẵn kết quả. Còn chúng ta, sau Bắc Mông thì chính là đến chúng ta, mà chúng ta thì cũng không thể nào thắng được."
Kham Bố vương quay đầu nhìn nhi tử xuất sắc nhất của mình rồi cười khẽ, giọng nói hòa hoãn hơn: "Con có biết điều gì đáng giá nhất không?"
Phục Khiên sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu không nói gì, bởi vì hắn biết có nói thì cũng sẽ không đúng.
Kham Bố vương cười: "Không phải là những thứ kim loại cứng rắn, cũng không phải là tơ lụa, đồ sứ, hương liệu hay những vật phẩm xa xỉ. Thậm chí cũng không phải là những vùng đất phì nhiêu tươi tốt rộng lớn, thứ đáng giá nhất, chính là dân chúng."
"Con biết Đại Lương có bao nhiêu dân cư không? Là hai ngàn ba trăm vạn hộ dân. Mà dân cư của Bắc Mông thậm chí không có được số lẻ của Đại Lương, còn dân cư Hồ Nhung của chúng ta cũng chỉ có gần sáu trăm vạn hộ dân. Con có biết sự chênh lệch đó có nghĩa là gì không?"
"Đương nhiên dân chúng không thể biểu đạt được hết, nhưng dân chúng lại có thể tạo ra tất cả."
"Sau thất bại ở Trầm Đô, sau khi đã mất đi cơ hội ngàn năm có một như vậy, ta minh tư khổ tưởng [1] nhưng vẫn không thể nào tìm ra được biện pháp tốt. Vì thế, chúng ta chỉ còn cách tránh chiến tranh với Đại Lương, hóa giải cừu hận, mà hiện tại là cơ hội tốt nhất. Cuộc chiến giữa Đại Lương và Bắc Mông đang trong giai đoạn thê thảm nhất. Đại Lương đã cảm nhận được sự mất mát đau đớn, lúc này giá trị của chúng ta là cao nhất."
[1]: Minh tư khổ tưởng (冥思苦想) = Khổ tư khổ tưởng (苦思苦想): Chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề gì đó đau đầu khó giải quyết, hoặc không thể giải quyết nhưng vẫn cố gắng tìm cách cứu vãn.
Phục Khiên hiểu rõ những đạo lý mà phụ vương vừa nói, đôi mắt vô lực rũ xuống. Cừu hận của Đại Lương đã lan tràn, để tránh cho lửa báo thù này cháy đến người mình, thì bọn hon cũng chỉ còn cách chịu thấp làm nhỏ, hi vọng truyền thống và kiêu ngạo của thượng quốc kia có thể "bỏ qua" cho bọn họ.
Nhưng Phục Khiên vẫn cảm thấy khó chịu, nhỏ giọng nói: "Nếu Đại Lương tuỳ tiện tìm một nữ nhân phong làm Công chúa rồi gả cho phụ vương thì sao? Thân phận của phụ vương tôn quý đến cực điểm, dựa vào cái gì mà phải cưới một nữ nhân không rõ là ai? Mà chúng ta lại phải có thêm một vị mẫu thân mới sao?"
Khóe miệng Kham Bố vương hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Một khắc khi đọc qua quốc thư của Đại Lương thì ta đã biết, người ta cầu thân sẽ là một vị Công chúa thật sự. Nếu không, cho dù Đại Lương có tự tin đến đâu thì cũng không dám yêu cầu chúng ta triều cống, thậm chí là xuất chinh đến Bắc Mông."
"Yêu cầu người khác thì cũng phải căn cứ vào lợi ích của người khác."
"Phục Khiên, con không hiểu, khi cưới được một vị Công chúa của Đại Lương thì có ý nghĩa như thế nào. Đừng nói là Công chúa thật sự, cho dù chỉ là một Công chúa tùy tiện được phong, thì những thứ mà nàng sở hữu mang đến cho chúng ta rất nhiều, tỷ như tài phú, tri thức, kỹ thuật, tư tưởng..."
Công chúa đơn giản cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Bản thân nàng cũng không đại biểu cho điều gì, nhưng nàng có thể mang đến rất nhiều thứ. Của hồi môn mà nàng mang theo mới thật sự là những đồ vật mà các phiên bang mơ ước khi yêu cầu cưới Công chúa.
Tài phú, thợ thủ công, thư tịch, hạt giống, công cụ...
"Bây giờ chúng ta thuần phục Đại Lương không phải vì chúng ta yếu đuối, chỉ là tạm thời ngủ đông mà thôi. Dưới sự dẫn dắt của ta, Hồ Nhung đã đi đến cực hạn. Còn lại thì vượt quá khả năng của ta, cho nên chúng ta cần phải tìm đến những tư tưởng mới của Đại Lương như văn hoá và kỹ thuật. Mà muốn làm được điều đó, ngoài Công chúa ra thì không ai có thể thực hiện được."
Kham Bố vương xốc màn xe ngựa lên, nhìn ra bên ngoài, vẫn còn một lý do mà hắn không muốn nói ra. Đó chính là, nếu khai chiến với Đại Lương thì Hồ Nhung vẫn có thể giằng co với Đại Lương trong một khoảng thời gian dài. Nhưng chẳng lẽ hắn lại để lại cho người kế thừa đời sau một cục diện rối rắm như vậy sao?
Giống như phụ vương của hắn năm đó để lại cho hắn một đế quốc cằn cỗi bị tàn phá nặng nề vậy.
Không, không thể.
Thượng kinh.
Sứ đoàn đông đảo của Hồ Nhung đã vào ở trong dịch quán được Hoàng đế chuẩn bị trước. Sự phồn hoa, hưng thịnh và thủ đô hòa bình làm cho người Hồ Nhung chỉ biết đến Đại Lương giàu có, mà chưa từng đến thượng kinh lần nào, thì sẽ vĩnh viễn không biết được dáng vẻ chân chính của Đại Lương.
"Phụ vương, ngày Hoàng đế Đại Lương tiếp kiến chúng ta đã được định rồi, là ba ngày sau."
Phục Khiên từ ngoài cửa bước vào, cung kính hành lễ nói.
Kham Bố vương gật gật đầu, lên tiếng nói: "Ngồi đi, ăn thử quả quýt này đi, Hồ Nhung chúng ta không có loại quả này."
Phục Khiên nhìn dáng vẻ không nóng không lạnh của phụ vương thì có chút khó chịu, nhưng mà hắn vẫn ngồi xuống. Sau đó hắn đưa quả quýt còn nguyên vỏ lên cắn một cái, đắng đến mức mặt mũi đều nhăn lại.
Kham Bố vương thấy thế không nhịn được mà cười thành tiếng. Hắn cầm một quả quýt trên bàn lên, thong thả tách vỏ ra, rồi cho vào miệng nhấm nháp: "Phục Khiên, phụ vương lại chỉ cho con thêm một đạo lý, hành sự vội vàng sẽ bỏ qua rất nhiều thứ."
Phục Khiên oán hận lột vỏ quả quýt kia, mở miệng nói: "Phụ vương, con nghe được tin tức, Công chúa hòa thân lần này là Lâm Nghi Công chúa, được sắc phong lúc bọn họ trả lời quốc thư của chúng ta. Ai mà biết được đây có phải là Công chúa thật sự hay không? Con có cho gọi quan viên người Hồ Nhung đã đóng quân nhiều năm ở thượng kinh tới đây rồi, chắc là hắn biết khá rõ về tin tức này."
Tuy giữa mấy quốc gia không ngừng có chiến sự, nhưng mà thật ra ngoại giao cũng không bị trì hoãn. Đồng thời, các quan viên cũng hoàn toàn không có quyền lợi gì cụ thể, nhiều nhất cũng chỉ là để tượng trưng mà thôi.
Kham Bố vương xoa xoa tay, gật đầu nói: "Cho hắn vào đi."
"Tiểu thần Nam Nhật tham kiến Đại vương, tham kiến Vương tử Điện hạ." Một người đàn ông người Hồ Nhung đã già từ từ đi vào, quỳ xuống hành lễ.
Nam Nhật tuổi đã cao, cũng đã rời bỏ cố hương hơn ba mươi năm. Một vị lão nhân như vậy, cho dù là Kham Bố vương đi chăng nữa thì cũng phải cho ông ta lễ nghi cao nhất.
"Xin mời đứng lên nói chuyện."
Khuôn mặt với đầy những nếp nhăn của Nam Nhật lộ ra nụ cười hiền lành: "Năm ấy, khi thần rời Hồ Nhung, cũng là lúc phụ hoàng người mới vừa kế vị. Thế mà chớp mắt một cái, đã trôi qua nhiều năm như vậy."
Kham Bố vương hơi cúi đầu: "Ngài vất vả rồi."
Nam Nhật lắc lắc đầu, cười nói: "Nhất định là Đại vương và Vương tử muốn thăm dò chuyện của Lâm Nghi Công chúa có phải không? Nói thật, hoàng cung với người thường cách nhau rất xa. Huống chi, đối với bọn họ thì chúng ta còn là người ngoài nữa. Hơn nữa, đây là chuyện của hậu cung, cho nên càng thêm phong toả tin tức. Các vị Hoàng tử thì mọi người có thể quen thuộc, nhưng đối với các vị Công chúa thì vô cùng xa lạ. Tin tức mà chúng ta có thể thăm dò được thì cũng chỉ là Hoàng đế Đại Lương có bao nhiêu nữ nhi, còn cụ thể từng người một thì chúng ta không có biện pháp. Những tin tức như vậy thì cũng chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể biết được thôi. Chúng ta ở vẫn chưa xây dựng được mạng lưới tin tức vững mạnh ở thượng kinh."
Phục Khiên nhíu mày: "Cho nên cứ để mặc cho bọn họ tùy tiện phong bừa một vị Công chúa rồi gả cho phụ vương sao?"
Nam Nhật lắc đầu cười nói: "Cũng không phải. Tuy chúng ta không biết rõ về vị Lâm Nghi Công chúa này, nhưng trong tôn thất hoàng thân quốc thích thì cũng không có nữ nhi nhà nào vào cung được phong làm Công chúa hết. Nếu họ dùng một cung nữ, dựa vào thành ý hiện giờ của Hồ Nhung chúng ta và tình hình chiến đấu hiện tại của Đại Lương, thì khả năng này không cao. Cho nên vị Lâm Nghi Công chúa này rất có khả năng là một vị Công chúa thật sự, là nữ nhi thân sinh của Hoàng đế bệ hạ Đại Lương."
Kham Bố vương nhướng mày biểu hiện không ngoài dự đoán, mở miệng nói: "Còn có tình huống gì khác sao?"
Nam Nhật do dự một chút, sau đó trả lời: "Người Hồ Nhung ở thượng kinh của chúng ta, cũng có nhiều suy đoán về thân phận của vị Công chúa Điện hạ này. Nhưng không biết có bao nhiêu khả năng là sự thật...."
"Nói đi."
Nam Nhật trầm ngâm một chút, rồi mở miệng nói: "Phong hào Lâm Nghi này quả thật không bình thường chút nào. Sau khi Đại Lương trị vì, có hai thủ đô và bảy châu, một châu lại có bốn quận. Hay nói cách khác, ngoại trừ đô thành và thủ đô thứ hai của Đại Lương ra, thì đất nước này được chia làm hai mươi tám quận, trong đó có một quận tên là Lâm Ấp. Mà quận Lâm Ấp trước đây còn có tên gọi là "Lâm Nghi"."
"Ở Đại Lương, người có thể lấy tên địa danh để làm phong hào là vô cùng hiếm hoi. Cho dù có là Hoàng tử đi nữa thì cũng khó có được vinh dự đó, vì thế vị Công chúa này nhất định là vô cùng được sủng ái."
Kham Bố vương nhìn Nam Nhật cười nói: "Ngài còn chưa nói hết phải không? Vô cùng được sủng ái?"
Nam Nhật miễn cưỡng cười: "Ở quận Lâm Ấp có một phủ, tên là Tân Cấp, chính là nơi định cư của thế gia Hoa thị. Lực ảnh hưởng của thế gia Hoa thị ở quận Lâm Ấp thì không thể khinh thường, là hào môn truyền đời ở Lâm Ấp. Rất nhiều người coi Hoa thị và Tân Cấp là một, xem họ là đại biểu cho quận Lâm Ấp."
"Nguyên Liệt Hoàng hậu – chính là Kỳ Quý phi của hai năm trước, có xuất thân từ thế gia Hoa thị, chính là tông thị tông nữ [2]."
[2] Tông thị tông nữ: Người con gái của dòng chính, thân phận cao quý.
Kham Bố vương kinh ngạc: "Ý ngài nói là..."
Nam Nhật gật gật đầu: "Cho nên chúng ta suy đoán, vị được phong phong hào "Lâm Nghi" Công chúa này, rất có khả năng chính là nữ nhi duy nhất của Nguyên Liệt Hoàng hậu – Tứ Công chúa Điện hạ."
Thượng Dương cung.
Tứ Công chúa đã hoàn toàn dọn đến Thượng Dương cung. Từ sau khi Hoa Thường qua đời, nàng không rời khỏi Thượng Dương cung nửa bước. Bởi vì chỉ có ở đây thì nàng mới có thể có được một chút an bình.
Nơi này là nơi không thể thiếu của nàng trong những ngày tháng ngắn ngủi sắp tới.
"Công chúa Điện hạ, bài giảng hôm nay đến đây là được rồi." Lão sư được giao nhiệm vụ dạy nàng ngôn ngữ, truyền thống, tập tục, văn hoá, tôn giáo Hồ Nhung mở miệng cáo lui.
Tứ Công chúa cười gật gật đầu: "Ngài vất vả rồi."
"Công chúa Điện hạ, Kham Bố Đại vương Hồ Nhung và hai vị Vương tử đã đến thượng kinh... Tuy biết lời này không nên nói, nhưng vẫn xin người hãy chuẩn bị sẵn sàng. Nếu Công chúa Điện hạ đã tự mình gánh trọng trách nặng nề này lên vai, thì xin người hãy làm cho thật tốt."
Tứ Công chúa chậm rãi nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Ta biết rồi."
Chính nàng đã chủ động yêu cầu học và nghiên cứu tất cả về Hồ Nhung. Nàng không phải là người ngu xuẩn, hếch mũi lên trời. Nếu cái gì cũng không biết, cũng không hiểu mà gả đến Hồ Nhung, thì sau này dã tâm của nàng chỉ có thể giới hạn trong không gian lầu các mà thôi.
Sau khi lão sư rời đi, Tứ Công chúa đứng dậy, ánh mắt lạnh nhạt: "Giá y đã thêu xong chưa?"
Một tú nương ở bên cạnh nhỏ giọng trả lời: "Thưa Điện hạ, vẫn chưa xong."
"Gia tăng tốc độ đi."
"Vâng, Lâm Nghi Điện hạ."
Bình luận facebook