Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200
Edit: Nguyệt Đức phi.
Beta: Ka Thái hậu.
Mùa hè ở Hồ Nhung rất oai bức, giống như mặt trời đang kề sát bên vậy. Ánh mặt trời hừng hực có thể dễ dàng thương tổn đến làn da mềm mại của quý nữ, vì thế vào mùa hè nóng rát như thế này, các nữ tử sẽ vì dung nhan của mình mà không dám tùy tiện ra khỏi cửa trước giờ Mùi.
Đại vương Kham Bố của Hồ Nhung đã bốn mươi lăm tuổi. Tuổi này ở Hồ Nhung không được tính là nhỏ nữa, được liệt vào dạng có tuổi thọ rồi. Hoàn cảnh sống khắc nghiệt, phương thức chữa bệnh lạc hậu đã bao trùm sắc thái ảm đạm ngắn ngủi lên thời đại này. Cho dù vị quân chủ anh minh kia được con dân vô cùng kính yêu, nhưng cũng không có nghĩa là thần linh sẽ ban phúc cho hắn luôn được trẻ trung khỏe mạnh, luôn có tinh thần hứng khởi, luôn anh tuấn như trước kia.
"Nàng đang đợi bọn họ tới sao?" Thanh âm của Kham Bố có chút già cỗi. Cuộc sống quân vương lâu ngày đã phủ lên giọng nói của hắn một tầng uy nghiêm và xa cách.
Lâm Nghi Công chúa, hiện giờ chính là Đại phi Hồ Nhung, đang trang điểm. Nàng khẽ rũ mi mắt, đặt cây lược bạch ngọc tinh xảo trong tay xuống, lên tiếng nói: "Tứ ca phái Bát đệ đến Hồ Nhung trước. Bất luận ta là Công chúa Đại Lương hay là Đại phi Hồ Nhung, thì đều nên chuẩn bị kỹ lưỡng để nghênh đón sứ giả."
Khuôn mặt anh tuấn của Kham Bố bởi vì thời gian trôi qua mà trở nên già nua, thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn tràn đầy trí tuệ và mị lực, thanh âm bình thản: "Hẳn là nàng hiểu rõ ta đang nói cái gì. Công chúa của Đại Lương không giống với Đại phi của Hồ Nhung."
Lâm Nghi từ từ đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh. Nàng đứng đối diện với Kham Bố, hơi mím môi, lên tiếng nói: "Đại vương, người già rồi."
Cơ mặt Kham Bố co rút một hồi, nhưng không nói gì.
Lâm Nghi nói tiếp: "Vì thế, người trở nên nhát gan rồi."
Đột nhiên Kham Bố túm lấy cổ tay của Trần Viện, ánh mắt thâm trầm, trong giọng nói ẩn chứa áp lực của phong ba bão tố sắp kéo đến: "Cho nên, nàng muốn đi đúng không?"
Không sai, bây giờ hai người này đang mâu thuẫn và chiến tranh lạnh với nhau, chẳng qua đều là do Tứ Hoàng tử Hữu An vương kế vị. Ca ca đồng bào với Lâm Nghi Công chúa kế thừa vị trí Hoàng đế của Đại Lương, thánh chỉ đầu tiên được ban ra là gia phong Nguyên Liệt Hoàng hậu một lần nữa. Không, bây giờ phải gọi là Hiền Liệt Thái hậu mới đúng. Mà thánh chỉ thứ hai chính là triệu Lâm Nghi Công chúa, người được gả đến Hồ Nhung xa xôi kia hồi kinh chịu tang.
Kham Bố cự tuyệt là chuyện tất nhiên. Nguyên nhân rất đơn giản, từ lúc tin tức truyền đến Hồ Nhung, đến lúc Lâm Nghi từ Hồ Nhung trở về thượng kinh, đừng nói là chịu tang, chỉ có đi đường thôi mà cũng đã tốn một năm rồi!
Kham Bố vương rất rõ ràng, vị tân Hoàng đế Đại Lương này muốn triệu hồi muội muội của mình về thượng kinh. Hay nói cách khác, là muốn hủy bỏ mối liên hôn hòa thân với Hồ Nhung lúc trước. Dù sao, Bắc Mông sớm đã bị đánh cho tan tác. Cả một bộ tộc không thể không chuyển dời về phía Tây xa xôi, cho nên giá trị của Hồ Nhung cũng không còn lại bao nhiêu.
Là muội muội đồng bào duy nhất của tân đế, cho nên Lâm Nghi Công chúa hồi cung cũng là điều tất nhiên. Thậm chí lần này Hoàng đế còn phái thân đệ đệ của hắn tới, người đã từng bộc lộ tài năng trên chiến trường, được tôn xưng là Diêm Vương mặt lạnh Bát Điện hạ.
Lâm Nghi nhìn thẳng Kham Bố vương, vành mắt có chút ẩm ướt, giọng nói quật cường: "Ta vẫn còn nhớ lúc ta mới gả cho Đại vương, Đại vương nói với ta rằng nhất định sẽ lấy được trái tim ta. Bây giờ, Đại vương còn tự tin đó nữa không?"
Kham Bố vương nhìn nữ tử trước mắt này, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Cảnh tượng khi nàng gả đến như thể chỉ mới diễn ra ngày hôm qua, một màn kia trong trí nhớ của hắn vẫn còn rất rõ ràng. Nhưng mà, rốt cuộc thời gian cũng không cho người ta kẽ hở nào để trục lợi. Năm tháng không chút lưu tình mà lưu lại dấu vết trên thân thể của mỗi người. Bây giờ hắn đã già nua, ở thời đại mà tuổi thọ con người rất ngắn ngủi này, hắn còn có thể sống bao lâu nữa đây?
Mà nữ nhân trước mắt này, vị Công chúa điện hạ tôn quý này, thì vẫn trẻ trung tươi tắn như trước. Hai mươi tám tuổi đối với một nữ nhân mà nói thì cũng không còn nhỏ nữa. Thế nhưng đối với nàng mà nói, ngoại trừ càng thêm xinh đẹp ra, thì hình như chẳng có gì thay đổi cả. Nữ tử như vậy, hắn có thể giữ nàng lại không?
Đôi mắt của Lâm Nghi đen bóng, nàng từng bước từng bước tới gần Kham Bố vương. Kham Bố vương bị khí thế của nàng làm cho khiếp sợ, buông cổ tay nàng ra, từng bước lui về phía sau.
"Xem ra, Đại vương đã mất đi tự tin rồi. Giữ tình cảm phu thê mười năm trong tay, dưới gối có hai nam một nữ, người vẫn không có cách nào giữ được ta, không phải sao?"
Kham Bố vương không muốn nhìn gương mặt khuynh quốc khuynh thành này của Lâm Nghi nữa. Hắn liền xoay người, nghiêm giọng nói: "Muốn rời khỏi Hồ Nhung là chuyện không thể nào. Cho dù có chết thì nàng cũng phải chôn trên mảnh đất này, dưới danh nghĩa là thê tử của ta, được hưởng hương hỏa."
Kham Bố vương dứt lời liền vén rèm đi ra ngoài.
---
Ngày hôm sau.
Dù sao thì Đại Lương và Hồ Nhung cũng đã giao hảo hơn mười năm, cho nên khi sứ đoàn Đại Lương đến Hồ Nhung thì bọn họ được chào đón rất nhiệt liệt. Bất luận là người Lương hay người Hồ thì đều có hảo cảm với nhau. Hơn nữa Lâm Nghi Công chúa cũng đã gả cho Đại vương Hồ Nhung, bây giờ chính là thời gian hữu hảo nhất của hai nước.
Dẫn đầu sứ đoàn của Đại Lương chính là Trang Hiền thân vương như mặt trời ban trưa, bào đệ của Hoàng đế Đại Lương, với thanh danh hiển hách trên chiến trường là Diêm vương mặt lạnh.
Trang Hiền thân vương không theo sứ đoàn đến bái kiến Kham Bố vương, mà là trực tiếp đi thẳng tới vương trướng, chờ người tỷ tỷ mà mười năm rồi hắn chưa một lần được gặp.
"Tiểu Bát..." Một tiếng gọi quen thuộc vang lên, thanh âm mang theo vài phần run rẩy. Trang Hiền thân vương xoay lại, nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong, vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ.
"Tỷ..." Uy danh hiển hách, nam nhân khiến cả triều đình sợ hãi và chỉ trích kia, thời khắc này, chẳng qua cũng chỉ là một đệ đệ nhỏ bé mà thôi. Đôi mắt kia ánh lên cảm xúc, ngoại trừ kích động và vui sướng ra, thì còn có sự sợ hãi và khủng hoảng được che giấu rất sâu.
Tỷ tỷ ở Hồ Nhung mười năm, mười năm qua, tỷ sống có tốt không? Tỷ đen rồi, cũng gầy đi, còn già nữa. Nhiều năm như vậy tỷ không được gặp người thân, tỷ có đau lòng không, có khổ sở không, có từng oán hận ai không?
Nhưng nhiều hơn cả là sự áy náy và băn khoăn, cuối cùng đều hóa thành điên cuồng mà chạy ào tới: "Tỷ!"
Cánh tay to lớn của hắn ôm tiểu nữ nhân trước mắt này vào lòng. Hắn ôm rất chặt, lồng ngực của hắn rất ấm áp, cũng rất vững chãi, cánh tay cơ bắp tráng kiện giữ thật chặt trân bảo của hắn.
"Tỷ, tỷ, tỷ..." Hắn cứ gọi tiếng xưng hô đơn giản này mãi, giống như là đã ngày nhớ đêm mong trong suốt mười năm qua vậy.
Khóe mắt của Lâm Nghi từ từ chảy xuống hai dòng lệ. Trong ấn tượng của nàng, tiểu Bát là một đứa trẻ tùy hứng và vô pháp vô thiên. Mặc dù tiểu Bát hiếu động nghịch ngợm, nhưng thật ra thì việc gì cũng không đến tay, chuyện gì cũng không gánh trên vai. Vậy mà giờ đây tiểu Bát đã là một thân vương tướng quân vang danh thiên hạ rồi. Phải trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, bao nhiêu khổ đau bi thống thì mới có thể làm cho thiếu niên năm đó trưởng thành như dáng vẻ hiện giờ đây? Nàng thà là đệ đệ của mình không có tiền đồ, không hiểu chuyện, cũng không mong muốn nhìn thấy sự vinh quang và kiên cường của hắn hôm nay.
"Tiểu Bát, tỷ tỷ đây, tỷ tỷ ở đây." Lâm Nghi chỉ có thể đáp lời hắn từng hồi từng hồi như thế. Thanh âm giống như trong giấc mộng cả ngày lẫn đêm của hắn.
"Tỷ, đệ rất nhớ tỷ, rất nhớ tỷ... Đệ cầu xin Tứ ca rất lâu, Tứ ca mới đồng ý cho đệ đến đây. Tỷ tỷ, đệ đến đón tỷ về nhà, đón tỷ về nhà..."
Lâm Nghi im lặng rơi lệ, nhẹ nhàng vỗ lưng cho đệ đệ, dỗ hắn như lúc còn bé vậy, thanh âm từ tốn: "Phải gọi là hoàng huynh, không thể tùy tiện gọi Tứ ca như vậy nữa. Nếu như bị người khác nghe thấy, thì lại thành đầu đề câu chuyện. Bây giờ đệ đã là Vương gia, không thể tùy hứng giống như khi còn nhỏ được."
"Đệ biết rồi, tỷ tỷ, đệ đều nghe lời tỷ." Tiểu Bát ôm tỷ tỷ của mình, giống như lại có được cả thế giới. Cảm giác công kích và chống đối, xa cách người khác đến ngàn dặm bao phủ trên người hắn cũng không còn thấy nữa.
Qua hồi lâu, Lâm Nghi mới từ từ đẩy tiểu Bát ra. Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu vuốt ve gò má của tiểu Bát, vui mừng nói: "Tiểu Bát bây giờ vậy mà lại có dáng vẻ cao lớn như thế, không giống khi còn bé chút nào, nhưng mà cũng còn lưu lại vài phần bóng dáng khi xưa. Nếu không thì tỷ cũng không thể nhận ra rồi."
Tiểu Bát nghiêng đầu, khẽ chà chà bàn tay của Lâm Nghi, giống như là hài tử đang làm nũng, nụ cười như ánh mặt trời rạng rỡ: "Tỷ tỷ, đợi chúng ta hồi kinh rồi, một nhà chúng ta nhất định phải tụ tập lại uống rượu một trận. Tứ ca, tỷ, đệ, còn có tiểu Thập, nhất định phải uống đến say mèm mới thôi. Đúng rồi, tỷ tỷ, tỷ nhất định không nhận ra tiểu Thập đâu. Lúc tỷ đi, tiểu Thập còn chưa được ba tuổi, bây giờ nó đã trở thành một thiếu niên hoạt bát rồi. Đợi sau khi về thượng kinh, đệ sẽ chỉ từng người cho tỷ biết, tỷ tỷ..."
Lâm Nghi nhìn vành mắt ngấn lệ của tiểu Bát, nhìn vẻ mong đợi trên gương mặt tiểu Bát, nàng chậm rãi thu lại nụ cười, kèm theo vài phần khổ sở không thôi, mở miệng nói: "Tiểu Bát... tỷ không thể trở về cùng đệ được, tha thứ cho tỷ tỷ, tỷ không thể làm điều đó."
Sự mong mỏi trên gương mặt của tiểu Bát bị một câu nói của Lâm Nghi đập cho tan tành. Hắn sửng sốt hồi lâu, sau đó kinh hoảng thất thố nói: "Tỷ tỷ, đệ biết, tỷ có hai trai một gái ở đây, muốn mang bọn trẻ theo rất là khó, nhưng mà đệ sẽ cố hết sức. Nếu như thật sự không được thì chúng ta chỉ dẫn theo nữ hài trở về có được hay không?"
Lâm Nghi nhìn vẻ mặt khẩn cầu của đệ đệ mình, cuối cùng vẫn phải cứng rắn hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Tiểu Bát, đừng cố chấp nữa."
Đôi môi tiểu Bát run rẩy, khó khăn nói: "Đệ không cố chấp, là Tứ ca còn kiên định hơn cả đệ. Chúng ta đều muốn đón tỷ về, đây không phải là một mình đệ cố chấp! Tỷ tỷ, cho dù chiến tranh thêm một lần nữa, cho dù sinh linh đồ thán thêm một lần nữa, thì chúng ta cũng phải mang tỷ về nhà!"
Giọng nói của tiểu Bát khàn khàn, lộ rõ sự tuyệt vọng: "Tỷ tỷ, bây giờ không còn là thời đại của phụ hoàng nữa, những thỏa hiệp bất đắc dĩ kia cũng đã qua rồi. Đối với Tứ ca, đối với đệ mà nói, thì tỷ quan trọng biết bao, tỷ có biết không?"
Lâm Nghi cười rơi lệ, dịu dàng từ tốn nói: "Đệ vẫn chưa trưởng thành, nên chỉ biết nói những lời bướng bỉnh. Chẳng qua tỷ chỉ là chấp niệm của hai người mà thôi. Mỗi người đều thuận theo dòng thời gian mà thay đổi. Sinh mệnh con người, cuộc sống cũng không thể chỉ dừng lại ở quá khứ. Chúng ta đều sẽ có người quan trọng hơn xuất hiện trong đời mình. Thê tử, thị thiếp, hài tử, những ràng buộc mới sẽ dần dần bù đắp vào chỗ trống trong trái tim đệ. Chẳng qua bây giờ đệ quá hạnh phúc, cho nên đệ mới muốn có được nhiều hơn thôi."
"Nhưng mà, nếu thật sự bắt đầu chiến tranh, vậy thì đệ sẽ lại bắt đầu mất đi. Mất đi thời gian, mất đi thủ hạ, mất đi bằng hữu, mất đi những người đệ yêu thương, mất đi ràng buộc... Tiểu Bát, đời người không hề viên mãn. Điều chúng ta có thể làm, chính là cố gắng duy trì, bảo vệ những thứ mà chúng ta quý trọng. Tỷ ở đây rất tốt, không cần lo lắng cho tỷ. Kham Bố vương sẽ không để tỷ đi đâu... bởi vì hắn yêu tỷ."
Tiểu Bát chăm chú nhìn tỷ tỷ của mình, thanh âm nhẹ bẫng như muốn tan ra: "Đệ cũng thương tỷ..."
Lâm Nghi rơi lệ, cười nói: "Tỷ cũng thương đệ, nhưng trong tình thương của chúng ta còn có cả bao dung và tha thứ. Cho dù là hạnh phúc hay đau khổ, thì chúng ta đều có thể suy nghĩ cho nhau, nhưng tình yêu nam nữ thì không phải như vậy. Tình yêu nam nữ là ích kỉ, là chiếm hữu, là không gì có thể đánh bại được. Tiểu Bát, đệ yêu An Nhượng không? Đệ có thể để nàng ấy rời xa đệ không?"
Tiểu Bát sững sờ tại chỗ.
Khi Lâm Nghi trở lại vương cung thì trời đã nhá nhem tối. Trong tẩm điện rất yên tĩnh, thế nhưng Lâm Nghi biết, người nam nhân kia, trượng phu của nàng, Đại vương Hồ Nhung đang ở bên trong.
"Nàng trở về rồi sao?" Một giọng nam trầm lắng bình tĩnh vang lên, không hề có lửa giận và bất an như nàng tưởng tượng.
Lâm Nghi đốt đèn dầu trên bàn lên, trong tẩm điện lập tức sáng sủa hơn rất nhiều. Kham Bố nhìn thê tử trong ánh nến càng thêm dịu dàng và xinh đẹp, gương mặt không chút biểu tình: "Nếu hắn dám mang nàng đi, ta sẽ khiến hắn vĩnh viễn ở Hồ Nhung."
Lâm Nghi khẽ nhếch khóe môi lên, trong nụ cười mang theo vài phần thương cảm không nói nên lời: "Đại vương, người đây là đang sợ sao? Người cố gắng trang bị cho bản thân như vậy, chính là bởi vì sợ ta sẽ rời đi sao?"
Kham Bố lạnh lùng nói: "Trang bị cho bản thân? Không, ta trang bị cho cả Hồ Nhung này. Bốn mươi vạn đại quân của bổn vương có thể giữ lại bất kỳ người nào mà ta muốn."
Đôi mắt của Lâm Nghi bởi vì khóc cả ngày nên có chút sưng đỏ, nhưng bây giờ lại rơi lệ một lần nữa. Nàng từ từ quay đầu, nhìn nam nhân mà nàng vừa hận vừa oán, nhưng cũng có vài phần... yêu này, nhẹ giọng nói: "Mười năm phu thê, hai nam một nữ, Đại vương, ta không đi được."
Kham Bố chợt ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nghi, sau đó chậm rãi nói: "Nàng không đi sao?"
Lâm Nghi quay đầu, đưa lưng về phía Kham Bố, lên tiếng nói: "Ta chưa từng muốn đi, chỉ là cảm thấy dáng vẻ hoảng sợ của Đại vương rất buồn cười, cho nên muốn xem trò cười này lâu hơn một chút mà thôi. Đại vương Hồ Nhung Kham Bố không gì là không làm được, nhưng bởi vì già yếu mà trở thành kẻ hèn nhát. Ngay cả dũng khí để nói một câu giữ ta lại cũng không có, chỉ có thể hết lần này tới lần khác xem bản đồ quân sự, dùng vũ trang để duy trì tôn nghiêm, như vậy chẳng lẽ không buồn cười hay sao?"
Kham Bố không ngó ngàng đến lời chế giễu của Lâm Nghi, hắn chỉ tiến lên ôm Lâm Nghi vào lòng, rồi đặt lên giường. Ánh mắt hắn chăm chú và thâm tình, ngón tay di chuyển trên khuôn mặt trơn mịn của Lâm Nghi, mở miệng một lần nữa, trong giọng nói kèm theo tiếng thở dốc: "Nàng không đi đúng không?"
Lâm Nghi nằm trên giường, nhìn Kham Bố bởi vì kích động mà đỏ mặt, khẽ hé mắt, lên tiếng nói: "Ngươi chết, ta mới đi, đến lúc đó không ai có thể cản ta nữa."
Kham Bố nở nụ cười, rút đai lưng của Lâm Nghi ra, thanh âm trầm thấp gợi tình: "Vậy thì ta sẽ bất tử."
HOÀN TOÀN VĂN
——————————————————
Lời của quản truyện:
Thế là bộ truyện "Tư Thái Cung Phi" đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã dành tình cảm cho truyện, cho team Tư Thái nói riêng và nhà Lãnh Cung nói chung. Hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ cho các dự án mới của nhà. Yêu Thương
Beta: Ka Thái hậu.
Mùa hè ở Hồ Nhung rất oai bức, giống như mặt trời đang kề sát bên vậy. Ánh mặt trời hừng hực có thể dễ dàng thương tổn đến làn da mềm mại của quý nữ, vì thế vào mùa hè nóng rát như thế này, các nữ tử sẽ vì dung nhan của mình mà không dám tùy tiện ra khỏi cửa trước giờ Mùi.
Đại vương Kham Bố của Hồ Nhung đã bốn mươi lăm tuổi. Tuổi này ở Hồ Nhung không được tính là nhỏ nữa, được liệt vào dạng có tuổi thọ rồi. Hoàn cảnh sống khắc nghiệt, phương thức chữa bệnh lạc hậu đã bao trùm sắc thái ảm đạm ngắn ngủi lên thời đại này. Cho dù vị quân chủ anh minh kia được con dân vô cùng kính yêu, nhưng cũng không có nghĩa là thần linh sẽ ban phúc cho hắn luôn được trẻ trung khỏe mạnh, luôn có tinh thần hứng khởi, luôn anh tuấn như trước kia.
"Nàng đang đợi bọn họ tới sao?" Thanh âm của Kham Bố có chút già cỗi. Cuộc sống quân vương lâu ngày đã phủ lên giọng nói của hắn một tầng uy nghiêm và xa cách.
Lâm Nghi Công chúa, hiện giờ chính là Đại phi Hồ Nhung, đang trang điểm. Nàng khẽ rũ mi mắt, đặt cây lược bạch ngọc tinh xảo trong tay xuống, lên tiếng nói: "Tứ ca phái Bát đệ đến Hồ Nhung trước. Bất luận ta là Công chúa Đại Lương hay là Đại phi Hồ Nhung, thì đều nên chuẩn bị kỹ lưỡng để nghênh đón sứ giả."
Khuôn mặt anh tuấn của Kham Bố bởi vì thời gian trôi qua mà trở nên già nua, thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn tràn đầy trí tuệ và mị lực, thanh âm bình thản: "Hẳn là nàng hiểu rõ ta đang nói cái gì. Công chúa của Đại Lương không giống với Đại phi của Hồ Nhung."
Lâm Nghi từ từ đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh. Nàng đứng đối diện với Kham Bố, hơi mím môi, lên tiếng nói: "Đại vương, người già rồi."
Cơ mặt Kham Bố co rút một hồi, nhưng không nói gì.
Lâm Nghi nói tiếp: "Vì thế, người trở nên nhát gan rồi."
Đột nhiên Kham Bố túm lấy cổ tay của Trần Viện, ánh mắt thâm trầm, trong giọng nói ẩn chứa áp lực của phong ba bão tố sắp kéo đến: "Cho nên, nàng muốn đi đúng không?"
Không sai, bây giờ hai người này đang mâu thuẫn và chiến tranh lạnh với nhau, chẳng qua đều là do Tứ Hoàng tử Hữu An vương kế vị. Ca ca đồng bào với Lâm Nghi Công chúa kế thừa vị trí Hoàng đế của Đại Lương, thánh chỉ đầu tiên được ban ra là gia phong Nguyên Liệt Hoàng hậu một lần nữa. Không, bây giờ phải gọi là Hiền Liệt Thái hậu mới đúng. Mà thánh chỉ thứ hai chính là triệu Lâm Nghi Công chúa, người được gả đến Hồ Nhung xa xôi kia hồi kinh chịu tang.
Kham Bố cự tuyệt là chuyện tất nhiên. Nguyên nhân rất đơn giản, từ lúc tin tức truyền đến Hồ Nhung, đến lúc Lâm Nghi từ Hồ Nhung trở về thượng kinh, đừng nói là chịu tang, chỉ có đi đường thôi mà cũng đã tốn một năm rồi!
Kham Bố vương rất rõ ràng, vị tân Hoàng đế Đại Lương này muốn triệu hồi muội muội của mình về thượng kinh. Hay nói cách khác, là muốn hủy bỏ mối liên hôn hòa thân với Hồ Nhung lúc trước. Dù sao, Bắc Mông sớm đã bị đánh cho tan tác. Cả một bộ tộc không thể không chuyển dời về phía Tây xa xôi, cho nên giá trị của Hồ Nhung cũng không còn lại bao nhiêu.
Là muội muội đồng bào duy nhất của tân đế, cho nên Lâm Nghi Công chúa hồi cung cũng là điều tất nhiên. Thậm chí lần này Hoàng đế còn phái thân đệ đệ của hắn tới, người đã từng bộc lộ tài năng trên chiến trường, được tôn xưng là Diêm Vương mặt lạnh Bát Điện hạ.
Lâm Nghi nhìn thẳng Kham Bố vương, vành mắt có chút ẩm ướt, giọng nói quật cường: "Ta vẫn còn nhớ lúc ta mới gả cho Đại vương, Đại vương nói với ta rằng nhất định sẽ lấy được trái tim ta. Bây giờ, Đại vương còn tự tin đó nữa không?"
Kham Bố vương nhìn nữ tử trước mắt này, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Cảnh tượng khi nàng gả đến như thể chỉ mới diễn ra ngày hôm qua, một màn kia trong trí nhớ của hắn vẫn còn rất rõ ràng. Nhưng mà, rốt cuộc thời gian cũng không cho người ta kẽ hở nào để trục lợi. Năm tháng không chút lưu tình mà lưu lại dấu vết trên thân thể của mỗi người. Bây giờ hắn đã già nua, ở thời đại mà tuổi thọ con người rất ngắn ngủi này, hắn còn có thể sống bao lâu nữa đây?
Mà nữ nhân trước mắt này, vị Công chúa điện hạ tôn quý này, thì vẫn trẻ trung tươi tắn như trước. Hai mươi tám tuổi đối với một nữ nhân mà nói thì cũng không còn nhỏ nữa. Thế nhưng đối với nàng mà nói, ngoại trừ càng thêm xinh đẹp ra, thì hình như chẳng có gì thay đổi cả. Nữ tử như vậy, hắn có thể giữ nàng lại không?
Đôi mắt của Lâm Nghi đen bóng, nàng từng bước từng bước tới gần Kham Bố vương. Kham Bố vương bị khí thế của nàng làm cho khiếp sợ, buông cổ tay nàng ra, từng bước lui về phía sau.
"Xem ra, Đại vương đã mất đi tự tin rồi. Giữ tình cảm phu thê mười năm trong tay, dưới gối có hai nam một nữ, người vẫn không có cách nào giữ được ta, không phải sao?"
Kham Bố vương không muốn nhìn gương mặt khuynh quốc khuynh thành này của Lâm Nghi nữa. Hắn liền xoay người, nghiêm giọng nói: "Muốn rời khỏi Hồ Nhung là chuyện không thể nào. Cho dù có chết thì nàng cũng phải chôn trên mảnh đất này, dưới danh nghĩa là thê tử của ta, được hưởng hương hỏa."
Kham Bố vương dứt lời liền vén rèm đi ra ngoài.
---
Ngày hôm sau.
Dù sao thì Đại Lương và Hồ Nhung cũng đã giao hảo hơn mười năm, cho nên khi sứ đoàn Đại Lương đến Hồ Nhung thì bọn họ được chào đón rất nhiệt liệt. Bất luận là người Lương hay người Hồ thì đều có hảo cảm với nhau. Hơn nữa Lâm Nghi Công chúa cũng đã gả cho Đại vương Hồ Nhung, bây giờ chính là thời gian hữu hảo nhất của hai nước.
Dẫn đầu sứ đoàn của Đại Lương chính là Trang Hiền thân vương như mặt trời ban trưa, bào đệ của Hoàng đế Đại Lương, với thanh danh hiển hách trên chiến trường là Diêm vương mặt lạnh.
Trang Hiền thân vương không theo sứ đoàn đến bái kiến Kham Bố vương, mà là trực tiếp đi thẳng tới vương trướng, chờ người tỷ tỷ mà mười năm rồi hắn chưa một lần được gặp.
"Tiểu Bát..." Một tiếng gọi quen thuộc vang lên, thanh âm mang theo vài phần run rẩy. Trang Hiền thân vương xoay lại, nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong, vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ.
"Tỷ..." Uy danh hiển hách, nam nhân khiến cả triều đình sợ hãi và chỉ trích kia, thời khắc này, chẳng qua cũng chỉ là một đệ đệ nhỏ bé mà thôi. Đôi mắt kia ánh lên cảm xúc, ngoại trừ kích động và vui sướng ra, thì còn có sự sợ hãi và khủng hoảng được che giấu rất sâu.
Tỷ tỷ ở Hồ Nhung mười năm, mười năm qua, tỷ sống có tốt không? Tỷ đen rồi, cũng gầy đi, còn già nữa. Nhiều năm như vậy tỷ không được gặp người thân, tỷ có đau lòng không, có khổ sở không, có từng oán hận ai không?
Nhưng nhiều hơn cả là sự áy náy và băn khoăn, cuối cùng đều hóa thành điên cuồng mà chạy ào tới: "Tỷ!"
Cánh tay to lớn của hắn ôm tiểu nữ nhân trước mắt này vào lòng. Hắn ôm rất chặt, lồng ngực của hắn rất ấm áp, cũng rất vững chãi, cánh tay cơ bắp tráng kiện giữ thật chặt trân bảo của hắn.
"Tỷ, tỷ, tỷ..." Hắn cứ gọi tiếng xưng hô đơn giản này mãi, giống như là đã ngày nhớ đêm mong trong suốt mười năm qua vậy.
Khóe mắt của Lâm Nghi từ từ chảy xuống hai dòng lệ. Trong ấn tượng của nàng, tiểu Bát là một đứa trẻ tùy hứng và vô pháp vô thiên. Mặc dù tiểu Bát hiếu động nghịch ngợm, nhưng thật ra thì việc gì cũng không đến tay, chuyện gì cũng không gánh trên vai. Vậy mà giờ đây tiểu Bát đã là một thân vương tướng quân vang danh thiên hạ rồi. Phải trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, bao nhiêu khổ đau bi thống thì mới có thể làm cho thiếu niên năm đó trưởng thành như dáng vẻ hiện giờ đây? Nàng thà là đệ đệ của mình không có tiền đồ, không hiểu chuyện, cũng không mong muốn nhìn thấy sự vinh quang và kiên cường của hắn hôm nay.
"Tiểu Bát, tỷ tỷ đây, tỷ tỷ ở đây." Lâm Nghi chỉ có thể đáp lời hắn từng hồi từng hồi như thế. Thanh âm giống như trong giấc mộng cả ngày lẫn đêm của hắn.
"Tỷ, đệ rất nhớ tỷ, rất nhớ tỷ... Đệ cầu xin Tứ ca rất lâu, Tứ ca mới đồng ý cho đệ đến đây. Tỷ tỷ, đệ đến đón tỷ về nhà, đón tỷ về nhà..."
Lâm Nghi im lặng rơi lệ, nhẹ nhàng vỗ lưng cho đệ đệ, dỗ hắn như lúc còn bé vậy, thanh âm từ tốn: "Phải gọi là hoàng huynh, không thể tùy tiện gọi Tứ ca như vậy nữa. Nếu như bị người khác nghe thấy, thì lại thành đầu đề câu chuyện. Bây giờ đệ đã là Vương gia, không thể tùy hứng giống như khi còn nhỏ được."
"Đệ biết rồi, tỷ tỷ, đệ đều nghe lời tỷ." Tiểu Bát ôm tỷ tỷ của mình, giống như lại có được cả thế giới. Cảm giác công kích và chống đối, xa cách người khác đến ngàn dặm bao phủ trên người hắn cũng không còn thấy nữa.
Qua hồi lâu, Lâm Nghi mới từ từ đẩy tiểu Bát ra. Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu vuốt ve gò má của tiểu Bát, vui mừng nói: "Tiểu Bát bây giờ vậy mà lại có dáng vẻ cao lớn như thế, không giống khi còn bé chút nào, nhưng mà cũng còn lưu lại vài phần bóng dáng khi xưa. Nếu không thì tỷ cũng không thể nhận ra rồi."
Tiểu Bát nghiêng đầu, khẽ chà chà bàn tay của Lâm Nghi, giống như là hài tử đang làm nũng, nụ cười như ánh mặt trời rạng rỡ: "Tỷ tỷ, đợi chúng ta hồi kinh rồi, một nhà chúng ta nhất định phải tụ tập lại uống rượu một trận. Tứ ca, tỷ, đệ, còn có tiểu Thập, nhất định phải uống đến say mèm mới thôi. Đúng rồi, tỷ tỷ, tỷ nhất định không nhận ra tiểu Thập đâu. Lúc tỷ đi, tiểu Thập còn chưa được ba tuổi, bây giờ nó đã trở thành một thiếu niên hoạt bát rồi. Đợi sau khi về thượng kinh, đệ sẽ chỉ từng người cho tỷ biết, tỷ tỷ..."
Lâm Nghi nhìn vành mắt ngấn lệ của tiểu Bát, nhìn vẻ mong đợi trên gương mặt tiểu Bát, nàng chậm rãi thu lại nụ cười, kèm theo vài phần khổ sở không thôi, mở miệng nói: "Tiểu Bát... tỷ không thể trở về cùng đệ được, tha thứ cho tỷ tỷ, tỷ không thể làm điều đó."
Sự mong mỏi trên gương mặt của tiểu Bát bị một câu nói của Lâm Nghi đập cho tan tành. Hắn sửng sốt hồi lâu, sau đó kinh hoảng thất thố nói: "Tỷ tỷ, đệ biết, tỷ có hai trai một gái ở đây, muốn mang bọn trẻ theo rất là khó, nhưng mà đệ sẽ cố hết sức. Nếu như thật sự không được thì chúng ta chỉ dẫn theo nữ hài trở về có được hay không?"
Lâm Nghi nhìn vẻ mặt khẩn cầu của đệ đệ mình, cuối cùng vẫn phải cứng rắn hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Tiểu Bát, đừng cố chấp nữa."
Đôi môi tiểu Bát run rẩy, khó khăn nói: "Đệ không cố chấp, là Tứ ca còn kiên định hơn cả đệ. Chúng ta đều muốn đón tỷ về, đây không phải là một mình đệ cố chấp! Tỷ tỷ, cho dù chiến tranh thêm một lần nữa, cho dù sinh linh đồ thán thêm một lần nữa, thì chúng ta cũng phải mang tỷ về nhà!"
Giọng nói của tiểu Bát khàn khàn, lộ rõ sự tuyệt vọng: "Tỷ tỷ, bây giờ không còn là thời đại của phụ hoàng nữa, những thỏa hiệp bất đắc dĩ kia cũng đã qua rồi. Đối với Tứ ca, đối với đệ mà nói, thì tỷ quan trọng biết bao, tỷ có biết không?"
Lâm Nghi cười rơi lệ, dịu dàng từ tốn nói: "Đệ vẫn chưa trưởng thành, nên chỉ biết nói những lời bướng bỉnh. Chẳng qua tỷ chỉ là chấp niệm của hai người mà thôi. Mỗi người đều thuận theo dòng thời gian mà thay đổi. Sinh mệnh con người, cuộc sống cũng không thể chỉ dừng lại ở quá khứ. Chúng ta đều sẽ có người quan trọng hơn xuất hiện trong đời mình. Thê tử, thị thiếp, hài tử, những ràng buộc mới sẽ dần dần bù đắp vào chỗ trống trong trái tim đệ. Chẳng qua bây giờ đệ quá hạnh phúc, cho nên đệ mới muốn có được nhiều hơn thôi."
"Nhưng mà, nếu thật sự bắt đầu chiến tranh, vậy thì đệ sẽ lại bắt đầu mất đi. Mất đi thời gian, mất đi thủ hạ, mất đi bằng hữu, mất đi những người đệ yêu thương, mất đi ràng buộc... Tiểu Bát, đời người không hề viên mãn. Điều chúng ta có thể làm, chính là cố gắng duy trì, bảo vệ những thứ mà chúng ta quý trọng. Tỷ ở đây rất tốt, không cần lo lắng cho tỷ. Kham Bố vương sẽ không để tỷ đi đâu... bởi vì hắn yêu tỷ."
Tiểu Bát chăm chú nhìn tỷ tỷ của mình, thanh âm nhẹ bẫng như muốn tan ra: "Đệ cũng thương tỷ..."
Lâm Nghi rơi lệ, cười nói: "Tỷ cũng thương đệ, nhưng trong tình thương của chúng ta còn có cả bao dung và tha thứ. Cho dù là hạnh phúc hay đau khổ, thì chúng ta đều có thể suy nghĩ cho nhau, nhưng tình yêu nam nữ thì không phải như vậy. Tình yêu nam nữ là ích kỉ, là chiếm hữu, là không gì có thể đánh bại được. Tiểu Bát, đệ yêu An Nhượng không? Đệ có thể để nàng ấy rời xa đệ không?"
Tiểu Bát sững sờ tại chỗ.
Khi Lâm Nghi trở lại vương cung thì trời đã nhá nhem tối. Trong tẩm điện rất yên tĩnh, thế nhưng Lâm Nghi biết, người nam nhân kia, trượng phu của nàng, Đại vương Hồ Nhung đang ở bên trong.
"Nàng trở về rồi sao?" Một giọng nam trầm lắng bình tĩnh vang lên, không hề có lửa giận và bất an như nàng tưởng tượng.
Lâm Nghi đốt đèn dầu trên bàn lên, trong tẩm điện lập tức sáng sủa hơn rất nhiều. Kham Bố nhìn thê tử trong ánh nến càng thêm dịu dàng và xinh đẹp, gương mặt không chút biểu tình: "Nếu hắn dám mang nàng đi, ta sẽ khiến hắn vĩnh viễn ở Hồ Nhung."
Lâm Nghi khẽ nhếch khóe môi lên, trong nụ cười mang theo vài phần thương cảm không nói nên lời: "Đại vương, người đây là đang sợ sao? Người cố gắng trang bị cho bản thân như vậy, chính là bởi vì sợ ta sẽ rời đi sao?"
Kham Bố lạnh lùng nói: "Trang bị cho bản thân? Không, ta trang bị cho cả Hồ Nhung này. Bốn mươi vạn đại quân của bổn vương có thể giữ lại bất kỳ người nào mà ta muốn."
Đôi mắt của Lâm Nghi bởi vì khóc cả ngày nên có chút sưng đỏ, nhưng bây giờ lại rơi lệ một lần nữa. Nàng từ từ quay đầu, nhìn nam nhân mà nàng vừa hận vừa oán, nhưng cũng có vài phần... yêu này, nhẹ giọng nói: "Mười năm phu thê, hai nam một nữ, Đại vương, ta không đi được."
Kham Bố chợt ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nghi, sau đó chậm rãi nói: "Nàng không đi sao?"
Lâm Nghi quay đầu, đưa lưng về phía Kham Bố, lên tiếng nói: "Ta chưa từng muốn đi, chỉ là cảm thấy dáng vẻ hoảng sợ của Đại vương rất buồn cười, cho nên muốn xem trò cười này lâu hơn một chút mà thôi. Đại vương Hồ Nhung Kham Bố không gì là không làm được, nhưng bởi vì già yếu mà trở thành kẻ hèn nhát. Ngay cả dũng khí để nói một câu giữ ta lại cũng không có, chỉ có thể hết lần này tới lần khác xem bản đồ quân sự, dùng vũ trang để duy trì tôn nghiêm, như vậy chẳng lẽ không buồn cười hay sao?"
Kham Bố không ngó ngàng đến lời chế giễu của Lâm Nghi, hắn chỉ tiến lên ôm Lâm Nghi vào lòng, rồi đặt lên giường. Ánh mắt hắn chăm chú và thâm tình, ngón tay di chuyển trên khuôn mặt trơn mịn của Lâm Nghi, mở miệng một lần nữa, trong giọng nói kèm theo tiếng thở dốc: "Nàng không đi đúng không?"
Lâm Nghi nằm trên giường, nhìn Kham Bố bởi vì kích động mà đỏ mặt, khẽ hé mắt, lên tiếng nói: "Ngươi chết, ta mới đi, đến lúc đó không ai có thể cản ta nữa."
Kham Bố nở nụ cười, rút đai lưng của Lâm Nghi ra, thanh âm trầm thấp gợi tình: "Vậy thì ta sẽ bất tử."
HOÀN TOÀN VĂN
——————————————————
Lời của quản truyện:
Thế là bộ truyện "Tư Thái Cung Phi" đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã dành tình cảm cho truyện, cho team Tư Thái nói riêng và nhà Lãnh Cung nói chung. Hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ cho các dự án mới của nhà. Yêu Thương