Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-233
Chương 233: Đây chính là số mệnh
Gió biển đem mây đen thổi bay đi, vầng trăng chiếu sáng chói trên mặt biển, bên tại còi báo động của cảnh sát vang lên inh ỏi, cảnh sát đã cho thuyền đậu cách xa ngàn mét, không ngừng kêu gọi đầu hàng, trên biển rộng mênh mông, có cánh cũng không thoát được
Tô Ái Linh nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, bên trong ánh mắt tràn đầy oán hận. “Tôi khuyên cô nên khoanh tay chịu trói đi, cả ngày hôm nay cô có lẽ đã nghĩ đến. Lục Tam Phong trầm giọng. “Ha ha ha ha ha!” Tô Ái Linh có vài phần rướm người cười, quát nói: "Đến phiên anh anh tới giáo huấn tôi sao? Thật không ngờ tôi một đời chơi với đại bàng, cuối cùng lại bị đại bàng mổ, anh căn bản không thiếu tiền, đúng không?” “Thiếu, làm sao có thể thiếu tiền được? Nhưng mà trên thế giới này có một số chuyện không phải tiền có thể giải quyết được, cô chính là đầu danh trạng của tôi, món quà rất quý giá.” Lục Tam Phong nhìn cô nói. “Tôi đối với anh không tệ, anh làm sao lại phản tôi như vậy?” Tô Ái Linh lấy tay chỉ vào Lục Tam Phong nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này đây, cô ta chỉ cần có một chút lực, cũng muốn khiến cho anh phải trả giá. “Đối với tôi không tệ? Cô trăm phương ngàn kế muốn lấy nhà máy thực phẩm Phong Giai, không nói đến những cái khác, gần đây mấy ngày này cô bày ra bộ dạng khiến cho người khác khó có thể chấp nhận được, nhất là đi diễu võ dương oai trong nhà của tôi, từ khi đó trở đi đã định cô sẽ có ngày hôm nay, với tội của cô, tôi đoán chừng sẽ là một án tù chung thân!” Lục Tam Phong nhìn người trên thuyền lớn đã chậm rãi tiến tới boong tàu, mở miệng nói: “Đây chính là số mệnh” “Số mệnh con mẹ nó, tôi năm đó từ trong thôn nhỏ ở vùng núi đó tôi đã không tin vào số mệnh cái gì rồi, lúc đầu tôi từng nói, tôi muốn làm chủ, tôi có thể chịu mọi đẳng cay, chấp nhận mọi thứ, duy nhất không chấp nhận bản thân nghèo khổ, anh là người may mắn, sẽ không thể hiểu được tôi đã trải qua những gì, cho nên anh một câu số mệnh, đã muốn khiến tôi khoanh tay chịu trói?” “Tôi nói cho anh biết Lục Tam Phong, hôm nay anh hãy ghi lại nhớ kỹ cho tôi, sẽ có một ngày tôi sẽ quay trở lại. Tô Ái Linh sắc mặt mang theo vài phần cuồng loạn, giận dữ hét.
Lục Tam Phong nhìn trạng thái của cô ta như vậy, mở miệng nói: “Cô hôm nay đi được sao?” “Thử xem sẽ biết, đời người như một ván cờ, tôi thắng là thắng toàn bộ, nếu thua bất quá thì mất mạng!”
Dưới ánh trăng Tô Ái Linh sắc mặt dữ tợn, đi đến vị trí của người lái ca nô, buông dây thừng ra cột vào trên thuyền lớn, một chân đạp ga, đầu thuyền của ca nô nhanh chóng dựng lên.
Lục Tam Phong bị sự bất thình lình của cô làm cho hoảng hốt, hét lên: “Cô điên rồi sao? Tôi nói cho cô biết, đây là cảnh sát biển, người có súng!” “Muốn chết cùng nhau chết!”
Ca nô nhanh chóng vượt qua con tàu lớn, phi nước đại vào giữa khoảng trống những con tàu tuần tra của cảnh sát biển, tốc độ vô cùng nhanh, Lục Tam Phong gắt gao nắm lấy dây an toàn, sóng biển bắn tung tóe lên mặt, băng lãnh đến dị thường.
Đèn pha trên tàu của cảnh sát biển hiển nhiên phát hiện có người lái ca nô thoát đi, loa lớn hồ: “Đừng sợ hãi chống cự, sẽ chỉ làm tổn thương chính mình, xin hãy dừng thuyền ngay lập tức!”
Tính cơ động của ca nô vô cùng nhanh, tàu lớn căn bản không có biện pháp đi theo, rất nhanh lách qua mấy chiếc tàu của cảnh sát biển, dưới ánh đèn pha đã có cảnh sát phát hiện Lục Tam Phong đang ở trên ca nô. “Mau dừng lại, không có hướng trên biển, với chừng đó nguyên liệu trên ca nô cô căn bản không thể đến Hàn Quốc được, cuối cùng chỉ có thể lạc ở vùng biển này, không có nước ngọt, không có lương thực, không có dầu của ca nô, chỉ có một đường chết!” Lục Tam Phong hét lớn. “Vậy thì làm mồi cho cá mập!”
Lục Tam Phong cảm thấy, bản thân không thể phát điện với cô ta thêm nữa, nếu như bị lạc trên biển, chắc chắn chỉ có đường chết, nếu như thành công cập bờ, cô ta tuyệt đối sẽ trả thù mình. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Trong lòng hạ quyết tâm, bất ngờ mở dây an toàn, một đầu lao xuống biển.
Đèn pha trên tàu cảnh sát biển vẫn theo sát ca nô, Lục Tam Phong cảm thấy lúc nhảy xuống biển cả linh hồn đều nhanh chóng tê cóng, anh vốn dĩ biết bơi, nhưng vào lúc này lại hỗn loạn vùng vẫy, thậm chí cảm thấy hai tay và hai chân đều cứng ngắc, liên tục uống vài ngụm nước biển. “Có người nhảy xuống nước rồi, nhanh thả phao cứu sinh, hạ lưới xuống trục vớt!”
Lục Tam Phong giãy dụa trồi lên trên mặt nước, nhưng mà trong miệng nước biển tràn vào, không ngừng ho khan, ngay sau đó lại bị sặc nước, cộng thêm không có nghỉ ngơi tốt, thể lực đã kiệt quệ, tay muốn bắt lấy phao cứu sinh trước mặt, giây tiếp theo đã bị sóng biển hoàn toàn đè ép xuống.
Lục Tam Phong cảm thấy bên trong cơ thể mình toàn là nước biển, cái loại cảm giác vô không bất nhập này khiến đầu óc anh trở nên trống rỗng, cảm giác cuối cùng là có người ấn vào lòng ngực mình có chút đau.
Lần nữa mở mắt ra đã nằm ở trên giường bệnh của bệnh viện, trên tay truyền nước biển, nằm bên cạnh một ông cụ, trong tay cầm tờ báo lật xem.
Lục Tam Phong nhìn cảnh vật xung quanh bệnh viện nhất thời không phân biệt được đây là kiếp sau hay là kiếp này?
Mấy cô y tá đẩy xe vào, trong đó có một cô y tá mặt to nhìn thấy anh tỉnh lại, mở miệng nói: “Tỉnh rồi à? Tôi xem nào!”
Cô ta vừa mới nói xong đã lấy ta luồn vào áo của Lục Tam Phong, lấy ra một cây nhiệt kế, nhìn một chút nói: “Nhiệt độ hạ rồi.” “Tôi hỏi một chút, bây giờ là năm nào vậy?” Lục Tam
Phong yếu ớt hỏi.
Bên cạnh hai điều dưỡng nghe thấy anh hỏi câu này phụt cười một tiếng, nói: "Chào mừng đến với thế kỉ hai mốt, anh thông qua công năng đặc biệt hoán đổi linh hồn rồi.”
Quay lại rồi sao?
Lục Tam Phong trong lòng có buồn có vui, chung quy Nam Kha chỉ là một giấc mơ, có ngẫm lại cũng coi như không uổng, mình cho dù chết rồi, Giang Hiểu Nghi dựa vào đống tài sản đó cũng có thể sống tốt, lại vừa nghĩ đến cô tính cách yếu đuối, mấy ông anh đó, thân thích đều như sói như hổ, tuyệt đối sẽ ức hiếp cô. “Tôi bỏ lỡ việc uống rượu này, bên ngoài không đưa tin sao? Ngoại thương khôi phục hay chưa? Phiền lấy giúp tôi cái điện thoại, tôi đăng một tin trong vòng bạn bè.” Lục Tam Phong nói.
Ba cô y tá mở to đôi mắt nhỏ nhìn, trong đó có một cô y tá nhỏ giọng nói: “Y tá trưởng, cô xem hay là đi đến khoa thần kinh kiểm tra một chút, tôi nghe nói có một loại rối loạn trở ngại tinh thần.” “Anh Lục, tôi hỏi anh một chuyện, một cái quần lót, một cái quần dài, anh mặc cái nào trước? “Quần lót!” “Hỏi anh nha, trên đất có hai rương tiền, một rương trăm rưỡi, một rương ba trăm nghìn, anh mở cái nào?"
Bên này một cô y tá nói thầm: “Chắc chắn là mở rương một trăm rồi!” “Tôi mở cả hai rương!” Lục Tam Phong trả lời nói. “Đầu óc còn thông minh hơn cô, cô còn mở rương ba trăm?” Y ta trưởng liếc một cái nói: “Tôi đoán chừng anh nên đến khoa thần kinh khám xem." "Nhưng anh ta vừa mới nói những cái điện thoại vòng bạn bè gì đó mà?" "Đoán chừng đây là một trò đùa ngốc nghếch."
Lục Tam Phong nằm trên giường rất không biết nói gì, bản thân suýt chút nữa đã bị ba cô y tá lừa, thở dài nằm trên giường bệnh vô cùng bất đắc dĩ, hỏi: “Hôm nay là ngày mấy rồi?" “Ngày hai mươi chín tháng mười, bớt xem phim lại đi. Cô y tá bĩu môi nói. “Vậy đây là chỗ nào?”
Cô y tá ở trên vở viết viết cái gì đó, chỉ vào chiếc áo khoác trắng trên ngực, "Bệnh viện hữu nghị Việt Nhật Thanh Đảo, đêm qua anh được mang vào đây, chìm trong nước, sốt cao, đã hết sốt rồi, bản thân anh cảm nhận một chút tình hình của mình, tối hôm nay theo dõi một đêm, không có vấn đề gì ngày mai có thể xuất viện rồi.” “Được, cảm ơn!”
Y tá ghi lại tình hình một chút rồi quay đầu đi, Lục Tam Phong thở phào một hơi, chật vật đứng lên ngồi xuống, nghiêng mình nhìn tờ báo trong tay ông cụ, lại nhìn mấy cái chữ lớn chuyên mục hành vi mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản. “Ông ơi, chuyên mục hành vi này nói như thế nào ạ?” Truyện88.net
Ông cụ đặt tờ báo xuống, nói: “Đại án tử, ở chúng ta bên này, cả nước bắt được hơn một ngàn sáu trăm người, vụ án buôn lậu cỡ lớn, nghe nói có đánh nhau trên biển, súng rồi pháo nữa!” “Súng pháo chỗ nào!” “Cậu xem cậu cái đứa trẻ này còn không tin, bạn của tối hôm đó ở bên kia câu cá, tận mắt nhìn thấy, những người đó đều là những kẻ liều mạng, trong tay có súng có pháo, khi ông ấy đang câu cá, những quả pháo thô như vậy nổ trước mặt ông ấy.
Ông cụ vẻ mặt khoa trương, vươn tay bộ dạng khoa tay múa chân những động tác có đường kính một mét.
Lục Tam Phong biết các ông cụ đang khoác lác, kỳ thật chưa thấy qua người khoe khoang như vậy, cười rồi cười nói: “Bạn của ông cũng là cao nhân, không phải là của Avengers hay Ultraman sao!” “Cái tên nhóc này, đừng có tin, tôi năm nay sáu mươi chín tuổi rồi, cái xã hội này, không phải những người trẻ tuổi như các cậu có thể tưởng tượng được, Ultraman cậu nói đó, tôi gặp qua...
Lục Tam Phong “Ông vẫn là nên xem báo đi!” Lục Tam Phong chậm rãi quay lưng lại với ông cụ, anh biết mấy ông già miệng mồm không có cửa, cũng gõ cửa nói chuyện với người khác, trời sinh bệnh nói nhảm.
Truyền nước biển xong, đã là hơn chín giờ tối rồi, Lục Tam Phong xuống lầu ăn cơm, mua một tờ báo nhìn sơ qua tình hình, việc bắt giữ đã kết thúc rồi.
Bài báo đưa tin cả nước, toàn bộ tờ báo đều nói đến Hùng Miêu, công an cả nước khẩn trương bố trí, chỉ một vài câu đơn giản dòng chữ Thực phẩm Phong Giai hỗ trợ bắt giữ, Về phần Lục Tam Phong ba cái chữ, tờ báo không có nhắc đến.
Lần này Hùng Miêu tuyệt sẽ xuất đầu lộ diện rồi!
Lục Tam Phong ở trong đủ loại bỏ cũng không có nhìn thấy Tô Ái Linh, cô ta thực sự chạy thoát rồi, đặt tờ báo xuống Lục Tam Phong đứng trước cửa sổ rút một điều thuốc hút một hơi, nhìn vào xa xăm trong đầu đang suy nghĩ, cô ta là thành công cập bến, hay là đã bị chôn vùi trong biển cả mênh mông?
Sáng sớm ngày kế tiếp, Lục Tam Phong gọi điện thoại cho trong nhà và phân xưởng, đêm hôm qua gọi mấy lần, điện thoại không có người nhận, buổi sáng lại gọi mấy lần, vẫn không có người bắt máy.
Chính ra đáng được ăn mừng, lúc đầu đồ của Lục Tam Phong đều để ở khách sạn, bao gồm cả ví tiền, căn cước công dân, bằng không sau khi rơi xuống biển anh sẽ không còn một xu dính túi, vậy thì thực sự phải đi ăn xin dọc đường để về nhà.
Xuất viện rồi, trước tiên mua cho mình một vé máy bay ngày mai bay về, khi trời gần tối, lại gọi điện thoại cho Hoàng Hữu Danh, lần này đã bắt máy rồi, chỉ có điều là thư ký thôi. “Ai đấy a? Nếu phỏng vấn vui lòng liên hệ với văn phòng thị chính để sắp xếp thời gian, tôi nói với anh, vụ án buôn lậu này lần này phá án và bắt giam, thành phố chúng tôi rất coi trọng và đề cao, thư ký Hoàng tự mình giám sát và đốc thúc tác chiến... “Là tôi, Lục Tam Phong!” “Tổng giám đốc Lục? Tổng giám đốc Lục vất vả rồi, thật không ngờ là anh. Đầu điện thoại bên kia bắt đầu khách khí: “Hai ngày này phỏng vấn quá bận rồi, hơn nữa đủ loại cuộc họp tổng kết, cuộc họp khen thưởng nhiều lắm, thật ngại quá, anh đừng để tâm “Không để tâm, tôi cũng không còn bao nhiêu sức lực, suýt chút nữa đã chết rồi, tôi gọi điện thoại đến chính là có một chuyện,lấy phần tôi nên lấy đó, về phần các anh ai dẫn đầu, ai chỉ huy tấn công với tôi không có quan hệ gì!” Lục Tam Phong trầm giọng nói. “Anh yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề, mấy ngày trước chúng tôi muốn mở cuộc họp, ăn một bữa ăn riêng tư, chuyện này bàn tốt đẹp rồi, Tổng giám đốc Lục anh là một người có năng lực, nghịch chuyển càn khôn cải thiện đổi mệnh!” Đầu bên kia điện thoại Thôi thư ký rất hưng phấn, không ngừng cười nói: “Bận rộn mấy ngày, qua mấy ngày nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, anh cứ yên tâm.
Gió biển đem mây đen thổi bay đi, vầng trăng chiếu sáng chói trên mặt biển, bên tại còi báo động của cảnh sát vang lên inh ỏi, cảnh sát đã cho thuyền đậu cách xa ngàn mét, không ngừng kêu gọi đầu hàng, trên biển rộng mênh mông, có cánh cũng không thoát được
Tô Ái Linh nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, bên trong ánh mắt tràn đầy oán hận. “Tôi khuyên cô nên khoanh tay chịu trói đi, cả ngày hôm nay cô có lẽ đã nghĩ đến. Lục Tam Phong trầm giọng. “Ha ha ha ha ha!” Tô Ái Linh có vài phần rướm người cười, quát nói: "Đến phiên anh anh tới giáo huấn tôi sao? Thật không ngờ tôi một đời chơi với đại bàng, cuối cùng lại bị đại bàng mổ, anh căn bản không thiếu tiền, đúng không?” “Thiếu, làm sao có thể thiếu tiền được? Nhưng mà trên thế giới này có một số chuyện không phải tiền có thể giải quyết được, cô chính là đầu danh trạng của tôi, món quà rất quý giá.” Lục Tam Phong nhìn cô nói. “Tôi đối với anh không tệ, anh làm sao lại phản tôi như vậy?” Tô Ái Linh lấy tay chỉ vào Lục Tam Phong nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này đây, cô ta chỉ cần có một chút lực, cũng muốn khiến cho anh phải trả giá. “Đối với tôi không tệ? Cô trăm phương ngàn kế muốn lấy nhà máy thực phẩm Phong Giai, không nói đến những cái khác, gần đây mấy ngày này cô bày ra bộ dạng khiến cho người khác khó có thể chấp nhận được, nhất là đi diễu võ dương oai trong nhà của tôi, từ khi đó trở đi đã định cô sẽ có ngày hôm nay, với tội của cô, tôi đoán chừng sẽ là một án tù chung thân!” Lục Tam Phong nhìn người trên thuyền lớn đã chậm rãi tiến tới boong tàu, mở miệng nói: “Đây chính là số mệnh” “Số mệnh con mẹ nó, tôi năm đó từ trong thôn nhỏ ở vùng núi đó tôi đã không tin vào số mệnh cái gì rồi, lúc đầu tôi từng nói, tôi muốn làm chủ, tôi có thể chịu mọi đẳng cay, chấp nhận mọi thứ, duy nhất không chấp nhận bản thân nghèo khổ, anh là người may mắn, sẽ không thể hiểu được tôi đã trải qua những gì, cho nên anh một câu số mệnh, đã muốn khiến tôi khoanh tay chịu trói?” “Tôi nói cho anh biết Lục Tam Phong, hôm nay anh hãy ghi lại nhớ kỹ cho tôi, sẽ có một ngày tôi sẽ quay trở lại. Tô Ái Linh sắc mặt mang theo vài phần cuồng loạn, giận dữ hét.
Lục Tam Phong nhìn trạng thái của cô ta như vậy, mở miệng nói: “Cô hôm nay đi được sao?” “Thử xem sẽ biết, đời người như một ván cờ, tôi thắng là thắng toàn bộ, nếu thua bất quá thì mất mạng!”
Dưới ánh trăng Tô Ái Linh sắc mặt dữ tợn, đi đến vị trí của người lái ca nô, buông dây thừng ra cột vào trên thuyền lớn, một chân đạp ga, đầu thuyền của ca nô nhanh chóng dựng lên.
Lục Tam Phong bị sự bất thình lình của cô làm cho hoảng hốt, hét lên: “Cô điên rồi sao? Tôi nói cho cô biết, đây là cảnh sát biển, người có súng!” “Muốn chết cùng nhau chết!”
Ca nô nhanh chóng vượt qua con tàu lớn, phi nước đại vào giữa khoảng trống những con tàu tuần tra của cảnh sát biển, tốc độ vô cùng nhanh, Lục Tam Phong gắt gao nắm lấy dây an toàn, sóng biển bắn tung tóe lên mặt, băng lãnh đến dị thường.
Đèn pha trên tàu của cảnh sát biển hiển nhiên phát hiện có người lái ca nô thoát đi, loa lớn hồ: “Đừng sợ hãi chống cự, sẽ chỉ làm tổn thương chính mình, xin hãy dừng thuyền ngay lập tức!”
Tính cơ động của ca nô vô cùng nhanh, tàu lớn căn bản không có biện pháp đi theo, rất nhanh lách qua mấy chiếc tàu của cảnh sát biển, dưới ánh đèn pha đã có cảnh sát phát hiện Lục Tam Phong đang ở trên ca nô. “Mau dừng lại, không có hướng trên biển, với chừng đó nguyên liệu trên ca nô cô căn bản không thể đến Hàn Quốc được, cuối cùng chỉ có thể lạc ở vùng biển này, không có nước ngọt, không có lương thực, không có dầu của ca nô, chỉ có một đường chết!” Lục Tam Phong hét lớn. “Vậy thì làm mồi cho cá mập!”
Lục Tam Phong cảm thấy, bản thân không thể phát điện với cô ta thêm nữa, nếu như bị lạc trên biển, chắc chắn chỉ có đường chết, nếu như thành công cập bờ, cô ta tuyệt đối sẽ trả thù mình. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Trong lòng hạ quyết tâm, bất ngờ mở dây an toàn, một đầu lao xuống biển.
Đèn pha trên tàu cảnh sát biển vẫn theo sát ca nô, Lục Tam Phong cảm thấy lúc nhảy xuống biển cả linh hồn đều nhanh chóng tê cóng, anh vốn dĩ biết bơi, nhưng vào lúc này lại hỗn loạn vùng vẫy, thậm chí cảm thấy hai tay và hai chân đều cứng ngắc, liên tục uống vài ngụm nước biển. “Có người nhảy xuống nước rồi, nhanh thả phao cứu sinh, hạ lưới xuống trục vớt!”
Lục Tam Phong giãy dụa trồi lên trên mặt nước, nhưng mà trong miệng nước biển tràn vào, không ngừng ho khan, ngay sau đó lại bị sặc nước, cộng thêm không có nghỉ ngơi tốt, thể lực đã kiệt quệ, tay muốn bắt lấy phao cứu sinh trước mặt, giây tiếp theo đã bị sóng biển hoàn toàn đè ép xuống.
Lục Tam Phong cảm thấy bên trong cơ thể mình toàn là nước biển, cái loại cảm giác vô không bất nhập này khiến đầu óc anh trở nên trống rỗng, cảm giác cuối cùng là có người ấn vào lòng ngực mình có chút đau.
Lần nữa mở mắt ra đã nằm ở trên giường bệnh của bệnh viện, trên tay truyền nước biển, nằm bên cạnh một ông cụ, trong tay cầm tờ báo lật xem.
Lục Tam Phong nhìn cảnh vật xung quanh bệnh viện nhất thời không phân biệt được đây là kiếp sau hay là kiếp này?
Mấy cô y tá đẩy xe vào, trong đó có một cô y tá mặt to nhìn thấy anh tỉnh lại, mở miệng nói: “Tỉnh rồi à? Tôi xem nào!”
Cô ta vừa mới nói xong đã lấy ta luồn vào áo của Lục Tam Phong, lấy ra một cây nhiệt kế, nhìn một chút nói: “Nhiệt độ hạ rồi.” “Tôi hỏi một chút, bây giờ là năm nào vậy?” Lục Tam
Phong yếu ớt hỏi.
Bên cạnh hai điều dưỡng nghe thấy anh hỏi câu này phụt cười một tiếng, nói: "Chào mừng đến với thế kỉ hai mốt, anh thông qua công năng đặc biệt hoán đổi linh hồn rồi.”
Quay lại rồi sao?
Lục Tam Phong trong lòng có buồn có vui, chung quy Nam Kha chỉ là một giấc mơ, có ngẫm lại cũng coi như không uổng, mình cho dù chết rồi, Giang Hiểu Nghi dựa vào đống tài sản đó cũng có thể sống tốt, lại vừa nghĩ đến cô tính cách yếu đuối, mấy ông anh đó, thân thích đều như sói như hổ, tuyệt đối sẽ ức hiếp cô. “Tôi bỏ lỡ việc uống rượu này, bên ngoài không đưa tin sao? Ngoại thương khôi phục hay chưa? Phiền lấy giúp tôi cái điện thoại, tôi đăng một tin trong vòng bạn bè.” Lục Tam Phong nói.
Ba cô y tá mở to đôi mắt nhỏ nhìn, trong đó có một cô y tá nhỏ giọng nói: “Y tá trưởng, cô xem hay là đi đến khoa thần kinh kiểm tra một chút, tôi nghe nói có một loại rối loạn trở ngại tinh thần.” “Anh Lục, tôi hỏi anh một chuyện, một cái quần lót, một cái quần dài, anh mặc cái nào trước? “Quần lót!” “Hỏi anh nha, trên đất có hai rương tiền, một rương trăm rưỡi, một rương ba trăm nghìn, anh mở cái nào?"
Bên này một cô y tá nói thầm: “Chắc chắn là mở rương một trăm rồi!” “Tôi mở cả hai rương!” Lục Tam Phong trả lời nói. “Đầu óc còn thông minh hơn cô, cô còn mở rương ba trăm?” Y ta trưởng liếc một cái nói: “Tôi đoán chừng anh nên đến khoa thần kinh khám xem." "Nhưng anh ta vừa mới nói những cái điện thoại vòng bạn bè gì đó mà?" "Đoán chừng đây là một trò đùa ngốc nghếch."
Lục Tam Phong nằm trên giường rất không biết nói gì, bản thân suýt chút nữa đã bị ba cô y tá lừa, thở dài nằm trên giường bệnh vô cùng bất đắc dĩ, hỏi: “Hôm nay là ngày mấy rồi?" “Ngày hai mươi chín tháng mười, bớt xem phim lại đi. Cô y tá bĩu môi nói. “Vậy đây là chỗ nào?”
Cô y tá ở trên vở viết viết cái gì đó, chỉ vào chiếc áo khoác trắng trên ngực, "Bệnh viện hữu nghị Việt Nhật Thanh Đảo, đêm qua anh được mang vào đây, chìm trong nước, sốt cao, đã hết sốt rồi, bản thân anh cảm nhận một chút tình hình của mình, tối hôm nay theo dõi một đêm, không có vấn đề gì ngày mai có thể xuất viện rồi.” “Được, cảm ơn!”
Y tá ghi lại tình hình một chút rồi quay đầu đi, Lục Tam Phong thở phào một hơi, chật vật đứng lên ngồi xuống, nghiêng mình nhìn tờ báo trong tay ông cụ, lại nhìn mấy cái chữ lớn chuyên mục hành vi mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản. “Ông ơi, chuyên mục hành vi này nói như thế nào ạ?” Truyện88.net
Ông cụ đặt tờ báo xuống, nói: “Đại án tử, ở chúng ta bên này, cả nước bắt được hơn một ngàn sáu trăm người, vụ án buôn lậu cỡ lớn, nghe nói có đánh nhau trên biển, súng rồi pháo nữa!” “Súng pháo chỗ nào!” “Cậu xem cậu cái đứa trẻ này còn không tin, bạn của tối hôm đó ở bên kia câu cá, tận mắt nhìn thấy, những người đó đều là những kẻ liều mạng, trong tay có súng có pháo, khi ông ấy đang câu cá, những quả pháo thô như vậy nổ trước mặt ông ấy.
Ông cụ vẻ mặt khoa trương, vươn tay bộ dạng khoa tay múa chân những động tác có đường kính một mét.
Lục Tam Phong biết các ông cụ đang khoác lác, kỳ thật chưa thấy qua người khoe khoang như vậy, cười rồi cười nói: “Bạn của ông cũng là cao nhân, không phải là của Avengers hay Ultraman sao!” “Cái tên nhóc này, đừng có tin, tôi năm nay sáu mươi chín tuổi rồi, cái xã hội này, không phải những người trẻ tuổi như các cậu có thể tưởng tượng được, Ultraman cậu nói đó, tôi gặp qua...
Lục Tam Phong “Ông vẫn là nên xem báo đi!” Lục Tam Phong chậm rãi quay lưng lại với ông cụ, anh biết mấy ông già miệng mồm không có cửa, cũng gõ cửa nói chuyện với người khác, trời sinh bệnh nói nhảm.
Truyền nước biển xong, đã là hơn chín giờ tối rồi, Lục Tam Phong xuống lầu ăn cơm, mua một tờ báo nhìn sơ qua tình hình, việc bắt giữ đã kết thúc rồi.
Bài báo đưa tin cả nước, toàn bộ tờ báo đều nói đến Hùng Miêu, công an cả nước khẩn trương bố trí, chỉ một vài câu đơn giản dòng chữ Thực phẩm Phong Giai hỗ trợ bắt giữ, Về phần Lục Tam Phong ba cái chữ, tờ báo không có nhắc đến.
Lần này Hùng Miêu tuyệt sẽ xuất đầu lộ diện rồi!
Lục Tam Phong ở trong đủ loại bỏ cũng không có nhìn thấy Tô Ái Linh, cô ta thực sự chạy thoát rồi, đặt tờ báo xuống Lục Tam Phong đứng trước cửa sổ rút một điều thuốc hút một hơi, nhìn vào xa xăm trong đầu đang suy nghĩ, cô ta là thành công cập bến, hay là đã bị chôn vùi trong biển cả mênh mông?
Sáng sớm ngày kế tiếp, Lục Tam Phong gọi điện thoại cho trong nhà và phân xưởng, đêm hôm qua gọi mấy lần, điện thoại không có người nhận, buổi sáng lại gọi mấy lần, vẫn không có người bắt máy.
Chính ra đáng được ăn mừng, lúc đầu đồ của Lục Tam Phong đều để ở khách sạn, bao gồm cả ví tiền, căn cước công dân, bằng không sau khi rơi xuống biển anh sẽ không còn một xu dính túi, vậy thì thực sự phải đi ăn xin dọc đường để về nhà.
Xuất viện rồi, trước tiên mua cho mình một vé máy bay ngày mai bay về, khi trời gần tối, lại gọi điện thoại cho Hoàng Hữu Danh, lần này đã bắt máy rồi, chỉ có điều là thư ký thôi. “Ai đấy a? Nếu phỏng vấn vui lòng liên hệ với văn phòng thị chính để sắp xếp thời gian, tôi nói với anh, vụ án buôn lậu này lần này phá án và bắt giam, thành phố chúng tôi rất coi trọng và đề cao, thư ký Hoàng tự mình giám sát và đốc thúc tác chiến... “Là tôi, Lục Tam Phong!” “Tổng giám đốc Lục? Tổng giám đốc Lục vất vả rồi, thật không ngờ là anh. Đầu điện thoại bên kia bắt đầu khách khí: “Hai ngày này phỏng vấn quá bận rồi, hơn nữa đủ loại cuộc họp tổng kết, cuộc họp khen thưởng nhiều lắm, thật ngại quá, anh đừng để tâm “Không để tâm, tôi cũng không còn bao nhiêu sức lực, suýt chút nữa đã chết rồi, tôi gọi điện thoại đến chính là có một chuyện,lấy phần tôi nên lấy đó, về phần các anh ai dẫn đầu, ai chỉ huy tấn công với tôi không có quan hệ gì!” Lục Tam Phong trầm giọng nói. “Anh yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề, mấy ngày trước chúng tôi muốn mở cuộc họp, ăn một bữa ăn riêng tư, chuyện này bàn tốt đẹp rồi, Tổng giám đốc Lục anh là một người có năng lực, nghịch chuyển càn khôn cải thiện đổi mệnh!” Đầu bên kia điện thoại Thôi thư ký rất hưng phấn, không ngừng cười nói: “Bận rộn mấy ngày, qua mấy ngày nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, anh cứ yên tâm.
Bình luận facebook