Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-253
Chương 253: Tiền bạc sẽ chữa lành mọi nỗi đau
Vốn dĩ Lục Tam Phong định bịp người nước ngoài, nhưng không ngờ lại vớ ngay phải một người da vàng từ trong ra ngoài, hai người nhìn nhau bất giác bật cười. “Đây là danh thiếp của tôi. Tôi tin tưởng rằng chúng ta sẽ hợp tác với nhau.” Lục Tam Phong đưa danh thiếp của mình.
Trang Đức Trung nhìn lướt qua, sau đó lấy một tấm danh thiếp trong người ra đưa cho anh và nói: "Nhà máy điện tử của cậu thiếu một khoản vốn rất lớn để đi vào hoạt động, tỷ lệ nợ của Điện tử Thủy Hoàn sắp lên đến 170%, cậu nói đúng, chúng ta sẽ hợp tác, nhưng tôi không quan tâm đến những bán thành phẩm mà cậu đang chế tạo bây giờ. Chúng tôi không phải là một quỹ đầu tư mạo hiểm. " “Làm gì có nhiều rủi ro hay không rủi ro thế đâu, ông có biết tại sao tôi lại dám đánh cuộc vào công nghệ truyền hình không?" Lục Tam Phong ra vẻ bí hiểm nói: “Ông đã biết về kế hoạch của nhà nước chưa? "Kế hoạch của nhà nước?" Trang Đức Trung tự hỏi: "Kế hoạch gì?" "Nâng cấp nền công nghiệp, công nghiệp điện tử sẽ đạt trình độ quốc tế hạng nhất trong khoảng thời gian quy định. Tuy tôi không phải là doanh nghiệp nhà nước, cũng không thuộc khu công nghiệp cổng nghệ cao nhưng tôi có thể được trợ cấp. Khoản trợ cấp này được trao âm thầm. Đây là cuộc cạnh tranh của các quốc gia với nhau, hiểu không?” Lục Tam Phong nháy mắt với anh ta.
Trang Đức Trung bỗng hiểu ra, anh ta gật đầu nói: "Tổng giám đốc Lục có ý gì?" "Tôi đã hoàn thành tất cả những gì cần làm cho giai đoạn đầu. Bây giờ tôi thiếu một ít vốn khởi nghiệp. Ý tôi là thế này, quyền cổ đông của tôi sẽ không di chuyển. Tôi sẽ phát hành một số trái phiếu doanh nghiệp thông qua một công ty ma còn ông sẽ là người mua. Đến lúc doanh nghiệp của tôi được nhà nước mua lại, để tôi nói ông nghe, nếu nhà nước thu mua thì giá cao ngất trời đấy, hiểu ý tôi không, nợ công ty sẽ trực tiếp tăng gấp đôi, đến lúc đó ghi thêm lãi suất vào nữa."
Ý của Lục Tam Phong rất đơn giản, đó là thành lập công ty, ủy thác trái phiếu của Điện tử Thủy Hoàn, sau đó để Quỹ Phú Long mua lại, theo cách này, Quỹ Phú Long và Điện tử Thủy Hoàn sẽ không có mối quan hệ nào.
Các hợp đồng thỏa thuận chắc chắn phải theo tiêu chuẩn quốc hữu hóa. Còn khi nào mới quốc hữu hóa? Thì chắc có lẽ là kiếp sau!
Trang Đức Trung đã nghe nói nhiều về những điều này, trong nước đang đẩy mạnh nâng cấp ngành công nghiệp, xúc tiến đầu tư cũng đang tiến hành, nếu là một người đáng tin cậy nói thì ông ta còn tin, mấu chốt là trong lòng ông ta thì Lục Tam Phong không đáng tin cậy.
Có rất nhiều thủ đoạn như vậy nên không có gì đáng ngạc nhiên. Trang Đức Trung suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi phải báo cáo việc này với trụ sở chính. Tổng giám đốc Lục có ngại tiết lộ cho tôi biết mã dự án không?" “Xin thứ lỗi cho, tuyệt mật!” Lục Tam Phong thấy tổng giám đốc Hầu trên sân khấu đã phát biểu xong, đứng dậy và bảo: “Có thể đàm phán, ông không tin tôi là bình thường, nếu có dịp thì mời ông đến công ty của chúng tôi chơi. Tôi sẽ tìm cho ông một người đáng tin cậy."
Lục Tam Phong đứng dậy và đi về phía Chu Hoài Đông, bầu không khí lên đến đỉnh điểm. Xung quanh mấy ông lớn đều có dăm ba người đon đả chào mời. Lục Tam Phong nhân cơ hội đi đến Chu Hoài Đông và nói: “Ở đây đông người quá. Qua bên kia ăn gì đó đi. “Chủ tịch Chu đang nói chuyện với tôi, anh làm gì vậy?” Một người đàn ông trung niên thấp lùn nhìn Lục Tam Phong. "Sao ông nói lắm điều nhảm nhí vậy? Dẹp sang một bên đi, tôi đang nói chuyện với tổng giám đốc Chu, đi!" Lục Tam Phong choàng tay qua vai Chu Hoài Đông và kéo anh ta sang một bên. "Xin lỗi, chúng ta nói chuyện sau nhé." "Ai thế? Nói chuyện mà cũng tranh giành, thật là..."
Lục Tam Phong kéo Chu Hoài Đông đến khu buffet, bưng một đĩa lên, gắp cho anh ta hai miếng bánh ngọt, tiện tay lấy một tách trà, đứng dùng bữa ở một nơi vắng người. “Được, ngon ra phết." Lục Tam Phong vừa ăn vừa gật đầu.
Chu Hoài Đông đầu còn lòng dạ nào ăn uống, anh ta cứ nhìn Lục Tam Phong, nói: "Tổng giám đốc Lục, anh có chuyện gì vậy?" "Như tôi đã nói với anh lúc nãy, anh đừng ngốc quá. Thực sự, thời buổi này ai làm kinh doanh cũng bội bạc. Một người đơn giản và lương thiện giống tôi đây giờ chẳng khác nào loài gấu trúc cả, gần như tuyệt chủng rồi. Tôi thấy anh hết lòng hết dạ làm thuê cho ông ta, mà sắp sa vào bẫy đến nơi rồi.” Lục Tam Phong chân thành nói. "Tôi không nghĩ là có chuyện đó. Vấn đề quốc hữu hóa đồn thổi bao năm nay rồi, nhưng bây giờ các doanh nghiệp nhà nước đang phải trải qua các cải cách hỗn hợp số lượng lớn. Tôi nghe nói rằng các doanh nghiệp nhà nước sẽ có những động thái lớn trong vài năm tới. “Làm gì có chuyện đó?” Lục Tam Phong lại lắc đầu: “Anh nghĩ mà xem, nếu nhà nước không nằm những công ty quan trọng này trong tay thì có thể yên tâm được không? Lúc trước chỉ là tin đồn, nhưng hiện tại Lenovo đã bắt đầu nghiên cứu và phát triển độc lập...
Chỉ trong vài phút mà lông mày của Chu Hoài Đông đã cau lại, sắc mặt anh ta rất tệ
Hiện giờ, những cuộc tranh luận về bát cơm sắt đang diễn ra vô cùng gay gắt, liệu công việc đang làm có ổn định hay không, liệu các doanh nghiệp quốc doanh có thể chống chọi được hay không, khi khắp cả nước bắt đầu cải cách hỗn hợp, khi các doanh nghiệp địa phương trỗi dậy, nhăm nhe cuỗm người từ các doanh nghiệp nhà nước, đặc biệt là vị trí kỹ sư nghiên cứu phát triển sản phẩm và người quản lý!
Các công ty tư nhân có thể kiếm ra tiền và có khả năng cạnh tranh cao trên thị trường. Họ trả lương cao, giống như Thực phẩm Phong Giai. Họ săn đầu người từ một số công ty nhà nước xung quanh!
Hiệu quả kinh doanh không tốt, trợ cấp cho doanh nghiệp nhà nước giảm, cho phép doanh nghiệp nhà nước phá sản, hiện tại đã có thể thấy trước được bóng dáng của một số doanh nghiệp nhà nước trong vài năm tới.
Tuy nhiên, trong lòng dân luôn tồn tại một trào lưu tư tưởng mê tín dị đoan vào bát cơm sắt, quan niệm của những người này là nhà nước không thể bỏ mặc, một khi tất cả về hưu thì sẽ trở nên lộn xộn.
Theo lối suy nghĩ này, tiếng nói vang vọng nhất là, doanh nghiệp nhà nước sẽ không bao giờ sụp đổ, mà doanh nghiệp tư nhân sẽ bị xóa sổ. Chắc chắn nhóm người đầu cơ trục lợi này cuối cùng sẽ mất nguồn thu nhập, vì tiếng nói quốc hữu hóa doanh nghiệp tư nhân đặc biệt lớn mạnh.
Thứ âm thanh này vang từ tận đáy lòng luôn thẳng tới tại những người này, hoàn cảnh của Lenovo quá đặc biệt, cổ đông lớn là Viện Khoa học Quốc gia, việc nghiên cứu và phát triển là do Viện Khoa học Quốc gia thực hiện. Đây là một doanh nghiệp nhà nước và có một lượng nhỏ quyền cổ đông do tư nhân sở hữu mà thôi. “Đừng ngây thơ, chuẩn bị tinh thần đi.” Lục Tam Phong vỗ vai anh ta và nói: “Nếu như anh cần, tôi có thể giúp anh tìm, đương nhiên là bất cứ lúc nào người anh em này cũng mở rộng cửa cho anh. Anh có muốn đến xem thử không? " "Tôi thực sự không nghĩ nhiều như vậy. Cảm ơn Tổng giám đốc Lục đã nhắc nhở. Gần đây tôi cũng bận công việc. Vừa ra Tết, tiệc tùng bộn bề. Tôi nhất định sẽ đến thăm nhà máy của anh khi có thời gian." Chu Hoài Đông nói với vẻ ủ rũ.
Có thời gian sẽ đến thăm?
Lục Tam Phong khẽ nhíu mày, không biết khi nào mới có thời gian, anh trầm ngâm một lúc rồi bảo: "Tổng giám đốc Chu ạ, tôi thật sự coi anh như là anh em trong nhà. Thằng em này tính tình đơn giản, chất phác!" "Tôi biết, tôi tin!"
Một người dám nói, người kia dám tin, hai người đứng đó nắm tay nhau, thiếu điều òa khóc! "Tôi muốn chứng tỏ rằng tôi xem trọng anh, chứng tỏ rằng lời tôi nói là sự thật, nên hôm nào anh có thời gian rảnh rỗi, thì hôm đó tôi mới rời khỏi thủ đô. Nếu anh không có thời gian rảnh suốt tháng, thì thằng em này sẽ chờ anh một tháng. Nếu anh không rảnh một năm, thì tôi sẽ đợi anh một năm. Nếu anh không rảnh cả đời, thì tôi sẽ đợi anh cả đời!” Lục Tam Phong vỗ ngực và nói: “Lục Tam Phong tôi kết bạn với ai là một lòng chân thành." "Tổng giám đốc Lục, sao anh phải khổ thế. " "Còn gọi là Tổng giám đốc Lục, nghe xa lạ quá. Nếu tôi còn nghe thấy anh gọi như người ngoài thế là tôi quay đầu bỏ đi đấy, biết chưa? Anh làm tổn thương thằng em rồi đây này." Lục Tam Phong vẻ mặt ủ rũ nói. "Chú em!"
Lục Tam Phong phấn khởi vẫy tay gọi nhân viên phục vụ mang hai ly rượu vang đến, hai người đều uống một hơi cạn sạch, khí phách ngút trời.
truyện kiếm hiệp hay
Nhiều người có mặt đều đã chú ý tới bên này, sắc mặt tổng giám đốc Liễu hơi khó coi, suốt buổi tối Lục Tam Phong thì thầm với tổng giám đốc là có chuyện gì?
Cao Chí Dũng nói nhỏ: "Tôi không biết mình nên ghen tị với anh ấy hay cảm thấy buồn cho anh ấy nữa." “Sao lại nói vậy?” Đỗ Lam Minh hỏi. "Rõ ràng là Tổng giám đốc Lục đang bẫy anh kia, muốn chiêu mộ về công ty mình. Năm xưa, anh ấy... chẹp... Thôi không nhắc đến nữa." Cao Chí Dũng quay đầu nhìn Đỗ Lam Minh hỏi: "Anh ta chiêu mộ anh từ đầu thế? " "Tôi không được chiêu mộ. Tôi phá sản, không muốn sống nữa, định nhảy sông thì bị anh ấy ngăn lại và nói rằng có một nhà máy cho tôi quản lý" Đỗ Lam Minh thở dài, nhớ lại những ngày đó: “Có những nỗi đau sẽ đi theo người ta suốt cuộc đời" “Vậy tại sao bây giờ anh không tìm đến cái chết nữa?” Cao Chí Dũng tự hỏi. “Tiền bạc sẽ chữa lành mọi nỗi đau”.
Cao Chí Dũng...
Tổng giám đốc Liễu bước tới, nhìn hai người và hỏi: "Các anh đang nói chuyện gì mà say sưa thế?" “Nói về vấn đề khởi nghiệp thôi, xúc động lắm, Tổng giám đốc Liễu ạ, tôi và Tổng giám đốc Chu gặp nhau muộn quá. Không biết hai người có thể cắt đứt tình cảm không?” Lục Tam Phong hỏi với giọng điệu có chút đùa cợt
Tổng giám đốc Liễu hơi sửng sốt, nói: "Đến tận chỗ tôi để săn đầu người rồi cơ à?" "Xem ông nói kìa, tôi chỉ đùa vậy thôi. Vả lại, tài năng xuất sắc cũng cần phải mài giũa, cứ để anh ấy rèn luyện thêm với ông" Lục Tam Phong cười nói. “Tổng giám đốc Chu là cánh tay đắc lực của tôi, Tổng giám đốc Lục đừng mơ tưởng tới chuyện đó nữa. Tổng giám đốc Liễu nhìn Chu Hoài Đông và nói: “Đi thôi, tiệc sắp kết thúc rồi. Ra chào hỏi Tổng giám đốc Hầu nào.” “Tổng giám đốc Liễu định về à?” Lục Tam Phong vẫy tay nói: “Đi thong thả nhé!
Mọi người đã lần lượt rời khỏi buổi tiệc, Lục Tam Phong móc ngón tay gọi Cao Chí Dũng và Đỗ Lam Minh, sải bước đi về phía cửa, hỏi: "Tên kia chưa chết chứ hả?" "Ừm... Chỉ bị đau tim đột ngột, đã qua khỏi cơn nguy kịch." “Tốt rồi, không liên quan đến tôi là được” Lục Tam Phong nói xong liền đi vào thang máy.
Thang máy bắt đầu đi xuống, Lục Tam Phong nhìn Cao Chí Dũng Đỗ Lam Minh bên cạnh, hỏi: "Các anh có thành quả gì không?" "Tôi đã làm quen với một vài ông chủ công ty thực phẩm, một vài hiệp hội thực phẩm địa phương, và nhiều nhà đầu tư. Bội thu, coi như đã mở rộng thị trường." “Vậy thì tốt, hãy hủy vé chuyến bay ngày mai cho tôi.” Lục Tam Phong nói giọng dửng dưng. “Hả?... Chuyến bay cất cánh ngày mai không thể hủy được.” Cao Chí Dũng nói nhỏ và nhìn vẻ mặt của Lục Tam Phong, anh ta không mong đợi quyết định này, nhưng nó là hợp lý. "Thế thì bỏ đi vậy, thời gian đặt vé cụ thể sẽ ấn định sau." "Anh còn việc gì ở đây à? Có liên quan đến Điện tử Thủy Hoàn sao?"
Lục Tam Phong quay mặt lại, nhìn chằm chằm Cao Chí Dũng bằng ánh mắt lạnh lùng: "Anh quan tâm đến Điện tử Thủy Hoàn nhiều như vậy từ khi nào thế, hay là lên làm chủ tịch nhé?" "Được rồi, mặc dù Trương Phượng Tiên cũng là chủ tịch, nhưng tôi cũng không cảm thấy thấp cổ bé họng hơn cô ta..." “Khụ khụ khụ!” Đỗ Lam Minh họ dữ dội.
Cao Chí Dũng gượng cười, vội vàng nói: "Không cần đâu!"
Cửa thang máy mở, Lục Tam Phong bước ra ngoài, trầm giọng nói: "Tương lai của Thực phẩm Phong Giai không nhỏ hơn Điện tử Thủy Hoàn bao nhiêu. Hàng điện tử là ngành công nghiệp cao cấp, nhưng ngành hàng thực phẩm là thứ cần thiết. Đừng với cao
Vốn dĩ Lục Tam Phong định bịp người nước ngoài, nhưng không ngờ lại vớ ngay phải một người da vàng từ trong ra ngoài, hai người nhìn nhau bất giác bật cười. “Đây là danh thiếp của tôi. Tôi tin tưởng rằng chúng ta sẽ hợp tác với nhau.” Lục Tam Phong đưa danh thiếp của mình.
Trang Đức Trung nhìn lướt qua, sau đó lấy một tấm danh thiếp trong người ra đưa cho anh và nói: "Nhà máy điện tử của cậu thiếu một khoản vốn rất lớn để đi vào hoạt động, tỷ lệ nợ của Điện tử Thủy Hoàn sắp lên đến 170%, cậu nói đúng, chúng ta sẽ hợp tác, nhưng tôi không quan tâm đến những bán thành phẩm mà cậu đang chế tạo bây giờ. Chúng tôi không phải là một quỹ đầu tư mạo hiểm. " “Làm gì có nhiều rủi ro hay không rủi ro thế đâu, ông có biết tại sao tôi lại dám đánh cuộc vào công nghệ truyền hình không?" Lục Tam Phong ra vẻ bí hiểm nói: “Ông đã biết về kế hoạch của nhà nước chưa? "Kế hoạch của nhà nước?" Trang Đức Trung tự hỏi: "Kế hoạch gì?" "Nâng cấp nền công nghiệp, công nghiệp điện tử sẽ đạt trình độ quốc tế hạng nhất trong khoảng thời gian quy định. Tuy tôi không phải là doanh nghiệp nhà nước, cũng không thuộc khu công nghiệp cổng nghệ cao nhưng tôi có thể được trợ cấp. Khoản trợ cấp này được trao âm thầm. Đây là cuộc cạnh tranh của các quốc gia với nhau, hiểu không?” Lục Tam Phong nháy mắt với anh ta.
Trang Đức Trung bỗng hiểu ra, anh ta gật đầu nói: "Tổng giám đốc Lục có ý gì?" "Tôi đã hoàn thành tất cả những gì cần làm cho giai đoạn đầu. Bây giờ tôi thiếu một ít vốn khởi nghiệp. Ý tôi là thế này, quyền cổ đông của tôi sẽ không di chuyển. Tôi sẽ phát hành một số trái phiếu doanh nghiệp thông qua một công ty ma còn ông sẽ là người mua. Đến lúc doanh nghiệp của tôi được nhà nước mua lại, để tôi nói ông nghe, nếu nhà nước thu mua thì giá cao ngất trời đấy, hiểu ý tôi không, nợ công ty sẽ trực tiếp tăng gấp đôi, đến lúc đó ghi thêm lãi suất vào nữa."
Ý của Lục Tam Phong rất đơn giản, đó là thành lập công ty, ủy thác trái phiếu của Điện tử Thủy Hoàn, sau đó để Quỹ Phú Long mua lại, theo cách này, Quỹ Phú Long và Điện tử Thủy Hoàn sẽ không có mối quan hệ nào.
Các hợp đồng thỏa thuận chắc chắn phải theo tiêu chuẩn quốc hữu hóa. Còn khi nào mới quốc hữu hóa? Thì chắc có lẽ là kiếp sau!
Trang Đức Trung đã nghe nói nhiều về những điều này, trong nước đang đẩy mạnh nâng cấp ngành công nghiệp, xúc tiến đầu tư cũng đang tiến hành, nếu là một người đáng tin cậy nói thì ông ta còn tin, mấu chốt là trong lòng ông ta thì Lục Tam Phong không đáng tin cậy.
Có rất nhiều thủ đoạn như vậy nên không có gì đáng ngạc nhiên. Trang Đức Trung suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi phải báo cáo việc này với trụ sở chính. Tổng giám đốc Lục có ngại tiết lộ cho tôi biết mã dự án không?" “Xin thứ lỗi cho, tuyệt mật!” Lục Tam Phong thấy tổng giám đốc Hầu trên sân khấu đã phát biểu xong, đứng dậy và bảo: “Có thể đàm phán, ông không tin tôi là bình thường, nếu có dịp thì mời ông đến công ty của chúng tôi chơi. Tôi sẽ tìm cho ông một người đáng tin cậy."
Lục Tam Phong đứng dậy và đi về phía Chu Hoài Đông, bầu không khí lên đến đỉnh điểm. Xung quanh mấy ông lớn đều có dăm ba người đon đả chào mời. Lục Tam Phong nhân cơ hội đi đến Chu Hoài Đông và nói: “Ở đây đông người quá. Qua bên kia ăn gì đó đi. “Chủ tịch Chu đang nói chuyện với tôi, anh làm gì vậy?” Một người đàn ông trung niên thấp lùn nhìn Lục Tam Phong. "Sao ông nói lắm điều nhảm nhí vậy? Dẹp sang một bên đi, tôi đang nói chuyện với tổng giám đốc Chu, đi!" Lục Tam Phong choàng tay qua vai Chu Hoài Đông và kéo anh ta sang một bên. "Xin lỗi, chúng ta nói chuyện sau nhé." "Ai thế? Nói chuyện mà cũng tranh giành, thật là..."
Lục Tam Phong kéo Chu Hoài Đông đến khu buffet, bưng một đĩa lên, gắp cho anh ta hai miếng bánh ngọt, tiện tay lấy một tách trà, đứng dùng bữa ở một nơi vắng người. “Được, ngon ra phết." Lục Tam Phong vừa ăn vừa gật đầu.
Chu Hoài Đông đầu còn lòng dạ nào ăn uống, anh ta cứ nhìn Lục Tam Phong, nói: "Tổng giám đốc Lục, anh có chuyện gì vậy?" "Như tôi đã nói với anh lúc nãy, anh đừng ngốc quá. Thực sự, thời buổi này ai làm kinh doanh cũng bội bạc. Một người đơn giản và lương thiện giống tôi đây giờ chẳng khác nào loài gấu trúc cả, gần như tuyệt chủng rồi. Tôi thấy anh hết lòng hết dạ làm thuê cho ông ta, mà sắp sa vào bẫy đến nơi rồi.” Lục Tam Phong chân thành nói. "Tôi không nghĩ là có chuyện đó. Vấn đề quốc hữu hóa đồn thổi bao năm nay rồi, nhưng bây giờ các doanh nghiệp nhà nước đang phải trải qua các cải cách hỗn hợp số lượng lớn. Tôi nghe nói rằng các doanh nghiệp nhà nước sẽ có những động thái lớn trong vài năm tới. “Làm gì có chuyện đó?” Lục Tam Phong lại lắc đầu: “Anh nghĩ mà xem, nếu nhà nước không nằm những công ty quan trọng này trong tay thì có thể yên tâm được không? Lúc trước chỉ là tin đồn, nhưng hiện tại Lenovo đã bắt đầu nghiên cứu và phát triển độc lập...
Chỉ trong vài phút mà lông mày của Chu Hoài Đông đã cau lại, sắc mặt anh ta rất tệ
Hiện giờ, những cuộc tranh luận về bát cơm sắt đang diễn ra vô cùng gay gắt, liệu công việc đang làm có ổn định hay không, liệu các doanh nghiệp quốc doanh có thể chống chọi được hay không, khi khắp cả nước bắt đầu cải cách hỗn hợp, khi các doanh nghiệp địa phương trỗi dậy, nhăm nhe cuỗm người từ các doanh nghiệp nhà nước, đặc biệt là vị trí kỹ sư nghiên cứu phát triển sản phẩm và người quản lý!
Các công ty tư nhân có thể kiếm ra tiền và có khả năng cạnh tranh cao trên thị trường. Họ trả lương cao, giống như Thực phẩm Phong Giai. Họ săn đầu người từ một số công ty nhà nước xung quanh!
Hiệu quả kinh doanh không tốt, trợ cấp cho doanh nghiệp nhà nước giảm, cho phép doanh nghiệp nhà nước phá sản, hiện tại đã có thể thấy trước được bóng dáng của một số doanh nghiệp nhà nước trong vài năm tới.
Tuy nhiên, trong lòng dân luôn tồn tại một trào lưu tư tưởng mê tín dị đoan vào bát cơm sắt, quan niệm của những người này là nhà nước không thể bỏ mặc, một khi tất cả về hưu thì sẽ trở nên lộn xộn.
Theo lối suy nghĩ này, tiếng nói vang vọng nhất là, doanh nghiệp nhà nước sẽ không bao giờ sụp đổ, mà doanh nghiệp tư nhân sẽ bị xóa sổ. Chắc chắn nhóm người đầu cơ trục lợi này cuối cùng sẽ mất nguồn thu nhập, vì tiếng nói quốc hữu hóa doanh nghiệp tư nhân đặc biệt lớn mạnh.
Thứ âm thanh này vang từ tận đáy lòng luôn thẳng tới tại những người này, hoàn cảnh của Lenovo quá đặc biệt, cổ đông lớn là Viện Khoa học Quốc gia, việc nghiên cứu và phát triển là do Viện Khoa học Quốc gia thực hiện. Đây là một doanh nghiệp nhà nước và có một lượng nhỏ quyền cổ đông do tư nhân sở hữu mà thôi. “Đừng ngây thơ, chuẩn bị tinh thần đi.” Lục Tam Phong vỗ vai anh ta và nói: “Nếu như anh cần, tôi có thể giúp anh tìm, đương nhiên là bất cứ lúc nào người anh em này cũng mở rộng cửa cho anh. Anh có muốn đến xem thử không? " "Tôi thực sự không nghĩ nhiều như vậy. Cảm ơn Tổng giám đốc Lục đã nhắc nhở. Gần đây tôi cũng bận công việc. Vừa ra Tết, tiệc tùng bộn bề. Tôi nhất định sẽ đến thăm nhà máy của anh khi có thời gian." Chu Hoài Đông nói với vẻ ủ rũ.
Có thời gian sẽ đến thăm?
Lục Tam Phong khẽ nhíu mày, không biết khi nào mới có thời gian, anh trầm ngâm một lúc rồi bảo: "Tổng giám đốc Chu ạ, tôi thật sự coi anh như là anh em trong nhà. Thằng em này tính tình đơn giản, chất phác!" "Tôi biết, tôi tin!"
Một người dám nói, người kia dám tin, hai người đứng đó nắm tay nhau, thiếu điều òa khóc! "Tôi muốn chứng tỏ rằng tôi xem trọng anh, chứng tỏ rằng lời tôi nói là sự thật, nên hôm nào anh có thời gian rảnh rỗi, thì hôm đó tôi mới rời khỏi thủ đô. Nếu anh không có thời gian rảnh suốt tháng, thì thằng em này sẽ chờ anh một tháng. Nếu anh không rảnh một năm, thì tôi sẽ đợi anh một năm. Nếu anh không rảnh cả đời, thì tôi sẽ đợi anh cả đời!” Lục Tam Phong vỗ ngực và nói: “Lục Tam Phong tôi kết bạn với ai là một lòng chân thành." "Tổng giám đốc Lục, sao anh phải khổ thế. " "Còn gọi là Tổng giám đốc Lục, nghe xa lạ quá. Nếu tôi còn nghe thấy anh gọi như người ngoài thế là tôi quay đầu bỏ đi đấy, biết chưa? Anh làm tổn thương thằng em rồi đây này." Lục Tam Phong vẻ mặt ủ rũ nói. "Chú em!"
Lục Tam Phong phấn khởi vẫy tay gọi nhân viên phục vụ mang hai ly rượu vang đến, hai người đều uống một hơi cạn sạch, khí phách ngút trời.
truyện kiếm hiệp hay
Nhiều người có mặt đều đã chú ý tới bên này, sắc mặt tổng giám đốc Liễu hơi khó coi, suốt buổi tối Lục Tam Phong thì thầm với tổng giám đốc là có chuyện gì?
Cao Chí Dũng nói nhỏ: "Tôi không biết mình nên ghen tị với anh ấy hay cảm thấy buồn cho anh ấy nữa." “Sao lại nói vậy?” Đỗ Lam Minh hỏi. "Rõ ràng là Tổng giám đốc Lục đang bẫy anh kia, muốn chiêu mộ về công ty mình. Năm xưa, anh ấy... chẹp... Thôi không nhắc đến nữa." Cao Chí Dũng quay đầu nhìn Đỗ Lam Minh hỏi: "Anh ta chiêu mộ anh từ đầu thế? " "Tôi không được chiêu mộ. Tôi phá sản, không muốn sống nữa, định nhảy sông thì bị anh ấy ngăn lại và nói rằng có một nhà máy cho tôi quản lý" Đỗ Lam Minh thở dài, nhớ lại những ngày đó: “Có những nỗi đau sẽ đi theo người ta suốt cuộc đời" “Vậy tại sao bây giờ anh không tìm đến cái chết nữa?” Cao Chí Dũng tự hỏi. “Tiền bạc sẽ chữa lành mọi nỗi đau”.
Cao Chí Dũng...
Tổng giám đốc Liễu bước tới, nhìn hai người và hỏi: "Các anh đang nói chuyện gì mà say sưa thế?" “Nói về vấn đề khởi nghiệp thôi, xúc động lắm, Tổng giám đốc Liễu ạ, tôi và Tổng giám đốc Chu gặp nhau muộn quá. Không biết hai người có thể cắt đứt tình cảm không?” Lục Tam Phong hỏi với giọng điệu có chút đùa cợt
Tổng giám đốc Liễu hơi sửng sốt, nói: "Đến tận chỗ tôi để săn đầu người rồi cơ à?" "Xem ông nói kìa, tôi chỉ đùa vậy thôi. Vả lại, tài năng xuất sắc cũng cần phải mài giũa, cứ để anh ấy rèn luyện thêm với ông" Lục Tam Phong cười nói. “Tổng giám đốc Chu là cánh tay đắc lực của tôi, Tổng giám đốc Lục đừng mơ tưởng tới chuyện đó nữa. Tổng giám đốc Liễu nhìn Chu Hoài Đông và nói: “Đi thôi, tiệc sắp kết thúc rồi. Ra chào hỏi Tổng giám đốc Hầu nào.” “Tổng giám đốc Liễu định về à?” Lục Tam Phong vẫy tay nói: “Đi thong thả nhé!
Mọi người đã lần lượt rời khỏi buổi tiệc, Lục Tam Phong móc ngón tay gọi Cao Chí Dũng và Đỗ Lam Minh, sải bước đi về phía cửa, hỏi: "Tên kia chưa chết chứ hả?" "Ừm... Chỉ bị đau tim đột ngột, đã qua khỏi cơn nguy kịch." “Tốt rồi, không liên quan đến tôi là được” Lục Tam Phong nói xong liền đi vào thang máy.
Thang máy bắt đầu đi xuống, Lục Tam Phong nhìn Cao Chí Dũng Đỗ Lam Minh bên cạnh, hỏi: "Các anh có thành quả gì không?" "Tôi đã làm quen với một vài ông chủ công ty thực phẩm, một vài hiệp hội thực phẩm địa phương, và nhiều nhà đầu tư. Bội thu, coi như đã mở rộng thị trường." “Vậy thì tốt, hãy hủy vé chuyến bay ngày mai cho tôi.” Lục Tam Phong nói giọng dửng dưng. “Hả?... Chuyến bay cất cánh ngày mai không thể hủy được.” Cao Chí Dũng nói nhỏ và nhìn vẻ mặt của Lục Tam Phong, anh ta không mong đợi quyết định này, nhưng nó là hợp lý. "Thế thì bỏ đi vậy, thời gian đặt vé cụ thể sẽ ấn định sau." "Anh còn việc gì ở đây à? Có liên quan đến Điện tử Thủy Hoàn sao?"
Lục Tam Phong quay mặt lại, nhìn chằm chằm Cao Chí Dũng bằng ánh mắt lạnh lùng: "Anh quan tâm đến Điện tử Thủy Hoàn nhiều như vậy từ khi nào thế, hay là lên làm chủ tịch nhé?" "Được rồi, mặc dù Trương Phượng Tiên cũng là chủ tịch, nhưng tôi cũng không cảm thấy thấp cổ bé họng hơn cô ta..." “Khụ khụ khụ!” Đỗ Lam Minh họ dữ dội.
Cao Chí Dũng gượng cười, vội vàng nói: "Không cần đâu!"
Cửa thang máy mở, Lục Tam Phong bước ra ngoài, trầm giọng nói: "Tương lai của Thực phẩm Phong Giai không nhỏ hơn Điện tử Thủy Hoàn bao nhiêu. Hàng điện tử là ngành công nghiệp cao cấp, nhưng ngành hàng thực phẩm là thứ cần thiết. Đừng với cao
Bình luận facebook