Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
Chương 17: Anh phải xin lỗi tôi
Lục Tam Phong nhìn chị ta, đưa tay ra: "Xin chào!"
"Không cần giới thiệu, mau ngồi xuống đi!” Vương Lan quay đầu đi cũng không thèm nhìn Lục Tam Phong.
Giang Hiểu Nghi nhìn sang Lục Tam Phong, nói nhỏ: "Anh đừng gây sự nữa!"
Nói xong cô bế Như Lan đến ngồi bên cạnh Mẫn Lệ, Lục Tam Phong thấy thái độ của Như Lan như vậy, trong lòng thầm nghĩ, có mấy đồng tiền bẩn thì hay lắm sao, kiếp trước ông đây có mấy nghìn tỷ cũng không hống hách đến vậy.
Nhưng anh vẫn nghĩ thay cho Giang Hiểu Nghi, suy cho cùng cũng là chủ nhiệm trong nhà máy của cô, tránh để cô ta gây khó dễ cho Giang Hiểu Nghi nên anh đành nhẫn nhịn không cãi, đến một bên ngồi xuống.
"Hiểu Nghi, lát nữa cô kính chị Lan một lỵ, đây là cơ hội tốt, biết rồi chứ?" Mẫn Lệ thì thầm.
Giang Hiểu Nghi gật đầu, nói một tiếng cảm ơn, bữa tụ họp hôm nay Vương Lan vốn dĩ không có gọi Giang Hiểu Nghi, là bản thân Mẫn Lệ tự gọi cô đến.
Một vài người phụ nữ thì thào bàn chuyện, ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại đổ dồn về phía Lục Tam Phong, trên bàn có đặt vài món nguội, Như Lan mở to mắt nhìn mấy quả lê tuyết hắc mai biển trên bàn, không ngừng kéo kéo áo của Giang Hiểu Nghi.
“Con ngoan một chút được không. Giang Hiểu Nghi trừng mắt nhìn cô bé.
Như Lan rất hiểu chuyện lập tức ngồi yên, chỉ giương mắt nhìn, Lục Tam Phong thấy cô bé nhìn hoài như thế liền đưa tay ra bế sang người mình.
“Muốn ăn không?” Lục Tam Phong hỏi. Như Lan vừa nhìn mấy quả đó vừa gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Đây là muốn ăn, hay là không muốn ăn?"
“Muốn ăn, nhưng mà mẹ không cho con ăn, con phải nghe lời mẹ.” Như Lan vừa nói vừa gục cái đầu nhỏ vào người Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong mỉm cười, lấy đũa gắp một miếng đưa vào miệng Như Lan, mấy người khác nhìn thấy lập tức cau mày, nhỏ giọng thì thầm: "Ra thể thống gì chứ?"
"Một tên vô công rỗi nghề thì có thể thống gì!"
"Sớm biết cái nhà đó tới thì tôi đã không đến đây rồi, đúng là làm mất phẩm giá!"
"Đúng vậy, hay là gói lại cho họ một phần đi, để bọn họ mang về nhà ăn."
Mấy lời khó nghe đều lọt thẳng vào tại Giang Hiểu Nghi, cô quay sang vỗ nhẹ Lục Tam Phong, có chút áy náy nhìn mọi người.
Ở lối vào cầu thang, một người đàn ông trạc ba mươi bước lên, một thân âu phục, tóc húi cua, trông rất có khí thế.
“Người đàn ông của tôi đến rồi.” Hạ Trâm đứng dậy vẫy tay.
Người đàn ông đi về phía bên này, đầu tiên là lễ phép nói với Vương Lan: "Chị Lan cũng ở đây à!"
"Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là chồng của tôi, bây giờ đang làm trưởng phòng trong một đơn vị quốc doanh, không đáng nhắc tới!" Hạ Trâm ngoài miệng nói là không đáng để nhắc tới, nhưng trên mặt lại vô cùng kiêu ngạo.
Nhất là khi đối mặt với Giang Hiểu Nghi, vẻ kiêu ngạo này lại càng thêm vênh váo hống hách.
Hạ Trâm giới thiệu từng người một, khi đến lượt Lục Tam Phong, cô ta nói với vẻ khinh khỉnh: "Đây là người làm công cho nhà máy chúng tôi, mọi người ngồi đi."
Trưởng phòng Ngưu nhìn Lục Tam Phong, ánh mắt lộ ra không ít biểu cảm, dường như cảm nhận được, ở nhà Hạ Trâm đã nói không ít chuyện liên quan đến Lục Tam Phong cho anh ta.
"Ông chủ Tôn và sếp Trịnh cũng đến, lát nữa họ sẽ đến thôi, thông báo mang thức ăn nóng lên đi, khó khăn lắm mới được tụ họp!" Trưởng phòng Ngưu nói rồi nhìn Vương Lan hỏi: “Sao không thấy sếp Triệu?”
"Mấy ngày nay ở công ty anh ấy rất bận, chắc là lát nữa mới đến."
Một lúc sau, có hai người đàn ông bước tới, một người dáng người vạm vỡ, là chồng của Lý Nguyệt Kiều, ông chủ Tôn, người còn dáng khiêm tốn hơn, bụng có hơi phệ, là chồng của Ngụy Giai Ngưng, sếp Triệu.
Mọi nhà đều đến đủ, bàn ăn trở nên náo nhiệt hẳn, mọi người cùng nhau trò chuyện hàn huyện.
Chỉ có Giang Hiểu Nghi, Mẫn Lệ và Lục Tam Phong ngồi đó như chẳng hòa nhập vào cuộc vui của họ.
"Sếp Triệu nhờ đâu mà phát tài thế?"
"Phát tài gì chứ, năm nay sắp lỗ mấy triệu, việc làm ăn của ông chủ Tôn mới suôn sẻ kìa."
"Đây là chồng của Giang Hiểu Nghi à? Sao mà trông quê mùa thế kia, đừng nói là để vợ nuôi đó nha?" Ông chủ Tôn nháy mắt nói.
"Cũng không ngại đến đây ăn ké, loại này đúng là mặt dày quá rồi."
Mấy người xì xào bàn tán, thanh âm không lớn, nhưng đều ngồi chung một bàn, có ai mà không nghe thấy chứ?
Sắc mặt Giang Hiểu Nghi trông rất khó coi, cúi đầu xuống làm bộ như không nghe thấy, Lục Tam Phong ôm Như Lan tựa vào trên ghế lạnh lùng nhìn những người này, anh là muốn xem thử, mấy ông chủ này cao siêu tới cỡ nào.
“Các ông chủ, đang nói chuyện gì thế?” Lục Tam Phong hỏi.
Những người có mặt đều sửng sốt, không ngờ Lục Tam Phong lại dám mở miệng nói chuyện, hơn nữa giọng điệu còn rất hống hách.
Sếp Trịnh giả vờ tươi cười ngoài mặt, da thịt trên mặt run lên, nói: "Chỉ là đang nói mấy chuyện làm ăn, không biết Tổng giám đốc Lục làm giàu từ đâu?"
Mấy người phụ nữ kia nghe thấy sếp Trịnh xưng hô như thế với Lục Tam Phong liền che miệng cười, Tổng giám đốc Lục, đúng là châm biếm cực độ mà.
“Vẫn chưa phát tài gì cả, cũng chỉ mở đại một nhà máy, vừa mới bắt đầu làm thôi.” Lục Tam Phong thản nhiên nói.
"Phụt!"
Hạ Trâm không khỏi bật cười, những người khác cũng không nhịn được, bầu không khí trên bàn ăn nhất thời trở nên vui vẻ hẳn, Mẫn Lệ hơi cau mày nói nhỏ: "Hiểu Nghi, bảo chồng cô nói bớt vài câu đi, đừng làm mất mặt mình nữa."
Giang Hiểu Nghi khẽ đánh nhẹ vào tay Lục Tam Phong, quăng cho anh một ánh mắt, nhưng Lục Tam Phong dường như không cảm nhận được.
"Tổng giám đốc Lục đúng là không phải người bình thường, nghe thấy tên cậu như sấm đánh bên tai, cậu còn mở nhà máy? Nói như thế, vứt cái bánh bao cho chó, nó cũng có thể mở nhà máy rồi." Ông chủ Tôn mỉm cười nói.
Tất cả mọi người đều phá lên cười, Mẫn Lệ ngồi bên cạnh cũng cười theo, cô ấy và Giang Hiểu Nghi có quan hệ rất tốt, nhưng cũng không đến nỗi phải khiến cô ấy đắc tội với đám người trên bàn này.
Vương Lan cười khanh khách nhìn Lục Tam Phong, giống như được xem một trò hề cực thú vị.
Lục Tam Phong sa sầm mặt mày, nhìn chằm chằm ông chủ Tôn nói: "Anh phải xin lỗi tôi và rút lại những gì vừa nói."
Tiếng cười giòn tan khi nãy đột nhiên dừng lại, bầu không khí chìm vào yên lặng, Lý Nguyệt Kiều nhất thời cảm thấy bối rối, chồng cô ta có thân phận gì chứ, chẳng qua chỉ là trêu chọc Lục Tam Phong mấy câu, vậy mà chẳng nể nang gì cả?
“Cậu nói cái gì?” Ông chủ Tôn tức giận mắng: “Có giỏi nói lại những lời vừa nãy cho ông đây nghe một lần nữa xem.
Giang Hiểu Nghi lo lắng, liều mạng năm lấy tay anh, trầm giọng nói: "Anh đang nói bậy cái gì vậy? Mau xin lỗi người ta đi, những người này nhà nghèo như chúng ta không thể chọc giận được đâu."
Lục Tam Phong chẳng thèm để tâm, thay vào đó là vẻ mặt thờ ơ, giơ tay lên, chỉ về phía ông chủ Tôn, đem những lời khi nãy nói rõ ràng từng chữ một: "Anh phải xin lỗi tôi và rút lại những gì vừa nói."
“Má nó tạo nể mặt mày quá có phải không?” Ông chủ Tôn cả giận, đứng dậy quát lớn: “Mày là cái thá gì, dùng tay chỉ vào mặt ông đây, mày có tư cách gì ngồi chung với tạo chứ, thẳng đỗ nghèo khỉ!”
"Giang Hiểu Nghi, cô xem thành ra cái quái gì rồi đây?” Lý Nguyệt Kiều hét lên.
Giang Hiểu Nghi lo sợ đến phát khóc, vội đứng dậy cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi, anh ấy... anh ấy có uống chút rượu, xin anh đừng chấp nhất anh ấy..."
Lục Tam Phong ấn Giang Hiểu Nghi ngồi xuống, nói: "Tôi không có uống rượu, sao? Nghèo thì mặc cho các người châm chọc khiêu khích sao?"
“Ô ha, cậu không biết đang ăn cơm của ai sao, thật ngông cuồng đấy Tổng giám đốc Lục!” Vương Lan nhìn chằm chằm Lục Tam Phong nói: “Tôi gọi cậu là Tổng giám đốc Lục là đủ tôn trọng cậu rồi chứ, cậu nói cậu mở nhà máy, công ty bao lớn, sản nghiệp bao lớn, cậu nói cho chúng tôi nghe thử xem, nào, cỗ vũ cho Tổng giám đốc Lục nào."
Vương Lan lên tiếng, ông chủ Tôn cũng không thể không nể mặt, lạnh lùng ngồi xuống nhìn, xung quanh có tiếng vỗ tay thưa thớt, kèm theo đó là sự chế giễu.
Giang Hiểu Nghi lo sợ như kiến bò trên nồi lẩu, đây chẳng phải nhìn anh bẽ mặt sao, gọi anh là Tổng giám đốc Lục, chẳng phải quay anh trên lửa nướng à!
Lục Tam Phong nhìn chị ta, đưa tay ra: "Xin chào!"
"Không cần giới thiệu, mau ngồi xuống đi!” Vương Lan quay đầu đi cũng không thèm nhìn Lục Tam Phong.
Giang Hiểu Nghi nhìn sang Lục Tam Phong, nói nhỏ: "Anh đừng gây sự nữa!"
Nói xong cô bế Như Lan đến ngồi bên cạnh Mẫn Lệ, Lục Tam Phong thấy thái độ của Như Lan như vậy, trong lòng thầm nghĩ, có mấy đồng tiền bẩn thì hay lắm sao, kiếp trước ông đây có mấy nghìn tỷ cũng không hống hách đến vậy.
Nhưng anh vẫn nghĩ thay cho Giang Hiểu Nghi, suy cho cùng cũng là chủ nhiệm trong nhà máy của cô, tránh để cô ta gây khó dễ cho Giang Hiểu Nghi nên anh đành nhẫn nhịn không cãi, đến một bên ngồi xuống.
"Hiểu Nghi, lát nữa cô kính chị Lan một lỵ, đây là cơ hội tốt, biết rồi chứ?" Mẫn Lệ thì thầm.
Giang Hiểu Nghi gật đầu, nói một tiếng cảm ơn, bữa tụ họp hôm nay Vương Lan vốn dĩ không có gọi Giang Hiểu Nghi, là bản thân Mẫn Lệ tự gọi cô đến.
Một vài người phụ nữ thì thào bàn chuyện, ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại đổ dồn về phía Lục Tam Phong, trên bàn có đặt vài món nguội, Như Lan mở to mắt nhìn mấy quả lê tuyết hắc mai biển trên bàn, không ngừng kéo kéo áo của Giang Hiểu Nghi.
“Con ngoan một chút được không. Giang Hiểu Nghi trừng mắt nhìn cô bé.
Như Lan rất hiểu chuyện lập tức ngồi yên, chỉ giương mắt nhìn, Lục Tam Phong thấy cô bé nhìn hoài như thế liền đưa tay ra bế sang người mình.
“Muốn ăn không?” Lục Tam Phong hỏi. Như Lan vừa nhìn mấy quả đó vừa gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Đây là muốn ăn, hay là không muốn ăn?"
“Muốn ăn, nhưng mà mẹ không cho con ăn, con phải nghe lời mẹ.” Như Lan vừa nói vừa gục cái đầu nhỏ vào người Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong mỉm cười, lấy đũa gắp một miếng đưa vào miệng Như Lan, mấy người khác nhìn thấy lập tức cau mày, nhỏ giọng thì thầm: "Ra thể thống gì chứ?"
"Một tên vô công rỗi nghề thì có thể thống gì!"
"Sớm biết cái nhà đó tới thì tôi đã không đến đây rồi, đúng là làm mất phẩm giá!"
"Đúng vậy, hay là gói lại cho họ một phần đi, để bọn họ mang về nhà ăn."
Mấy lời khó nghe đều lọt thẳng vào tại Giang Hiểu Nghi, cô quay sang vỗ nhẹ Lục Tam Phong, có chút áy náy nhìn mọi người.
Ở lối vào cầu thang, một người đàn ông trạc ba mươi bước lên, một thân âu phục, tóc húi cua, trông rất có khí thế.
“Người đàn ông của tôi đến rồi.” Hạ Trâm đứng dậy vẫy tay.
Người đàn ông đi về phía bên này, đầu tiên là lễ phép nói với Vương Lan: "Chị Lan cũng ở đây à!"
"Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là chồng của tôi, bây giờ đang làm trưởng phòng trong một đơn vị quốc doanh, không đáng nhắc tới!" Hạ Trâm ngoài miệng nói là không đáng để nhắc tới, nhưng trên mặt lại vô cùng kiêu ngạo.
Nhất là khi đối mặt với Giang Hiểu Nghi, vẻ kiêu ngạo này lại càng thêm vênh váo hống hách.
Hạ Trâm giới thiệu từng người một, khi đến lượt Lục Tam Phong, cô ta nói với vẻ khinh khỉnh: "Đây là người làm công cho nhà máy chúng tôi, mọi người ngồi đi."
Trưởng phòng Ngưu nhìn Lục Tam Phong, ánh mắt lộ ra không ít biểu cảm, dường như cảm nhận được, ở nhà Hạ Trâm đã nói không ít chuyện liên quan đến Lục Tam Phong cho anh ta.
"Ông chủ Tôn và sếp Trịnh cũng đến, lát nữa họ sẽ đến thôi, thông báo mang thức ăn nóng lên đi, khó khăn lắm mới được tụ họp!" Trưởng phòng Ngưu nói rồi nhìn Vương Lan hỏi: “Sao không thấy sếp Triệu?”
"Mấy ngày nay ở công ty anh ấy rất bận, chắc là lát nữa mới đến."
Một lúc sau, có hai người đàn ông bước tới, một người dáng người vạm vỡ, là chồng của Lý Nguyệt Kiều, ông chủ Tôn, người còn dáng khiêm tốn hơn, bụng có hơi phệ, là chồng của Ngụy Giai Ngưng, sếp Triệu.
Mọi nhà đều đến đủ, bàn ăn trở nên náo nhiệt hẳn, mọi người cùng nhau trò chuyện hàn huyện.
Chỉ có Giang Hiểu Nghi, Mẫn Lệ và Lục Tam Phong ngồi đó như chẳng hòa nhập vào cuộc vui của họ.
"Sếp Triệu nhờ đâu mà phát tài thế?"
"Phát tài gì chứ, năm nay sắp lỗ mấy triệu, việc làm ăn của ông chủ Tôn mới suôn sẻ kìa."
"Đây là chồng của Giang Hiểu Nghi à? Sao mà trông quê mùa thế kia, đừng nói là để vợ nuôi đó nha?" Ông chủ Tôn nháy mắt nói.
"Cũng không ngại đến đây ăn ké, loại này đúng là mặt dày quá rồi."
Mấy người xì xào bàn tán, thanh âm không lớn, nhưng đều ngồi chung một bàn, có ai mà không nghe thấy chứ?
Sắc mặt Giang Hiểu Nghi trông rất khó coi, cúi đầu xuống làm bộ như không nghe thấy, Lục Tam Phong ôm Như Lan tựa vào trên ghế lạnh lùng nhìn những người này, anh là muốn xem thử, mấy ông chủ này cao siêu tới cỡ nào.
“Các ông chủ, đang nói chuyện gì thế?” Lục Tam Phong hỏi.
Những người có mặt đều sửng sốt, không ngờ Lục Tam Phong lại dám mở miệng nói chuyện, hơn nữa giọng điệu còn rất hống hách.
Sếp Trịnh giả vờ tươi cười ngoài mặt, da thịt trên mặt run lên, nói: "Chỉ là đang nói mấy chuyện làm ăn, không biết Tổng giám đốc Lục làm giàu từ đâu?"
Mấy người phụ nữ kia nghe thấy sếp Trịnh xưng hô như thế với Lục Tam Phong liền che miệng cười, Tổng giám đốc Lục, đúng là châm biếm cực độ mà.
“Vẫn chưa phát tài gì cả, cũng chỉ mở đại một nhà máy, vừa mới bắt đầu làm thôi.” Lục Tam Phong thản nhiên nói.
"Phụt!"
Hạ Trâm không khỏi bật cười, những người khác cũng không nhịn được, bầu không khí trên bàn ăn nhất thời trở nên vui vẻ hẳn, Mẫn Lệ hơi cau mày nói nhỏ: "Hiểu Nghi, bảo chồng cô nói bớt vài câu đi, đừng làm mất mặt mình nữa."
Giang Hiểu Nghi khẽ đánh nhẹ vào tay Lục Tam Phong, quăng cho anh một ánh mắt, nhưng Lục Tam Phong dường như không cảm nhận được.
"Tổng giám đốc Lục đúng là không phải người bình thường, nghe thấy tên cậu như sấm đánh bên tai, cậu còn mở nhà máy? Nói như thế, vứt cái bánh bao cho chó, nó cũng có thể mở nhà máy rồi." Ông chủ Tôn mỉm cười nói.
Tất cả mọi người đều phá lên cười, Mẫn Lệ ngồi bên cạnh cũng cười theo, cô ấy và Giang Hiểu Nghi có quan hệ rất tốt, nhưng cũng không đến nỗi phải khiến cô ấy đắc tội với đám người trên bàn này.
Vương Lan cười khanh khách nhìn Lục Tam Phong, giống như được xem một trò hề cực thú vị.
Lục Tam Phong sa sầm mặt mày, nhìn chằm chằm ông chủ Tôn nói: "Anh phải xin lỗi tôi và rút lại những gì vừa nói."
Tiếng cười giòn tan khi nãy đột nhiên dừng lại, bầu không khí chìm vào yên lặng, Lý Nguyệt Kiều nhất thời cảm thấy bối rối, chồng cô ta có thân phận gì chứ, chẳng qua chỉ là trêu chọc Lục Tam Phong mấy câu, vậy mà chẳng nể nang gì cả?
“Cậu nói cái gì?” Ông chủ Tôn tức giận mắng: “Có giỏi nói lại những lời vừa nãy cho ông đây nghe một lần nữa xem.
Giang Hiểu Nghi lo lắng, liều mạng năm lấy tay anh, trầm giọng nói: "Anh đang nói bậy cái gì vậy? Mau xin lỗi người ta đi, những người này nhà nghèo như chúng ta không thể chọc giận được đâu."
Lục Tam Phong chẳng thèm để tâm, thay vào đó là vẻ mặt thờ ơ, giơ tay lên, chỉ về phía ông chủ Tôn, đem những lời khi nãy nói rõ ràng từng chữ một: "Anh phải xin lỗi tôi và rút lại những gì vừa nói."
“Má nó tạo nể mặt mày quá có phải không?” Ông chủ Tôn cả giận, đứng dậy quát lớn: “Mày là cái thá gì, dùng tay chỉ vào mặt ông đây, mày có tư cách gì ngồi chung với tạo chứ, thẳng đỗ nghèo khỉ!”
"Giang Hiểu Nghi, cô xem thành ra cái quái gì rồi đây?” Lý Nguyệt Kiều hét lên.
Giang Hiểu Nghi lo sợ đến phát khóc, vội đứng dậy cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi, anh ấy... anh ấy có uống chút rượu, xin anh đừng chấp nhất anh ấy..."
Lục Tam Phong ấn Giang Hiểu Nghi ngồi xuống, nói: "Tôi không có uống rượu, sao? Nghèo thì mặc cho các người châm chọc khiêu khích sao?"
“Ô ha, cậu không biết đang ăn cơm của ai sao, thật ngông cuồng đấy Tổng giám đốc Lục!” Vương Lan nhìn chằm chằm Lục Tam Phong nói: “Tôi gọi cậu là Tổng giám đốc Lục là đủ tôn trọng cậu rồi chứ, cậu nói cậu mở nhà máy, công ty bao lớn, sản nghiệp bao lớn, cậu nói cho chúng tôi nghe thử xem, nào, cỗ vũ cho Tổng giám đốc Lục nào."
Vương Lan lên tiếng, ông chủ Tôn cũng không thể không nể mặt, lạnh lùng ngồi xuống nhìn, xung quanh có tiếng vỗ tay thưa thớt, kèm theo đó là sự chế giễu.
Giang Hiểu Nghi lo sợ như kiến bò trên nồi lẩu, đây chẳng phải nhìn anh bẽ mặt sao, gọi anh là Tổng giám đốc Lục, chẳng phải quay anh trên lửa nướng à!
Bình luận facebook