Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-396
Chương 396: Chính là anh ta
Ông chủ sợ hết hồn, vội vàng ngồi xổm người xuống trốn phía sau cái cây, cũng may xe chỉ chạy ngang qua, sau đó lao độ vun vút, xung quanh lại chìm vào yên tĩnh.
Mấy phút sau, bóng người kia xông ra từ cửa sổ và cầm theo hai cái ba lô. “Sao rồi?” “Chắc cỡ vài chục triệu đó!” “Nhiều vậy hả? Quả nhiên tay chân của thằng oắt đó không sạch sẽ gì!” “Yên tâm đi, tiền của anh ta không sạch thì chắc chắn anh ta sẽ không dám báo công an đầu, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.” “Mẹ kiếp, nếu không phải thắng oắt đó ra tay độc ác trên xe lửa thì tôi cũng không âm mưu nhằm vào cậu ta rồi, đừng trách chúng ta, muốn trách thì phải trách cháu gái của cậu ta lỡ miệng thôi.” "Đừng nói nữa, đây không phải là chỗ nói chuyện đầu, đi thôi!”
Hai người vọt qua đường nhanh như mèo rồi biến mất trong bóng đêm mịt mờ, chỉ có chiếc camera được lắp trên tòa nhà Tiểu Dương vẫn tập trung hoạt động.
Một tiếng sau, có chiếc xe dừng ở tòa nhà Tiểu Dương, một cô gái bước xuống từ tay lái phụ, vừa móc chìa khóa từ trong túi ra vừa oán trách: “Anh bực mình gì với cuộc họp hôm nay hả?” "Không có, tôi trút hết cơn giận ra ngoài rồi.” “Trút ra ngoài? Trứng chọi đá, không phải của anh thì anh đừng tức giận làm gì, bây giờ tốt lắm rồi, đã qua một năm, mọi chuyện đã định, chờ ông ta điều đi được không?"
Hai người vừa nói chuyện vừa mở cửa ra, người đàn ông có vẻ không vui lắm, nói một câu phụ nữ bớt can thiệp vào cho tôi nhờ rồi đi lên lầu, mới vừa lên lầu thì anh ta đã thấy két sắt bị mở toang. “Mẹ kiếp!”
Anh ta mắng to rồi xông tới, trong đó đã bị cướp sạch không còn gì. "Sao thế? Anh thế này mà bảo đã trút hết giận rồi cơ à?" “Trong nhà có trộm viếng thăm rồi đấy!” “Gì cơ???"
Người phụ nữ kinh hãi hô lên rồi chạy tới, thấy trong két sắt trống rỗng, sau đó cô ta ngồi trên giường với vẻ thất thần. “Anh cất bao nhiêu tiền trong đó?”
Anh ta không để ý, chỉ lo tìm kiếm ở bên trong. “Bao nhiêu tiền hả?" “Hơn 90 triệu, khoản đó không là gì nhưng số sách mất hết rồi.” "Sổ sách gì?" “Cô nói xem sổ sách gì? Đi kiểm tra máy quay an ninh đi!”
Hai người xem máy quay xong chợt thấy não nuột, mọi chuyện đã diễn ra hơn một tiếng trước rồi. “Đừng báo cảnh sát, chuyện qua rồi, xem như của đi thay người vậy. “Nhất định phải tìm ra hai người đó.” “Đừng làm to lên, đừng gây chuyện nữa, cả năm nay hỗn loạn đến mức trái tim tôi sắp không chịu nổi rồi.” “Hai người này tới trộm sổ sách hay tới trộm tiền, chẳng biết nữa, nếu trộm tiền thì không cần phải để ý đến, lỡ như...” Sắc mặt của anh ta âm u, anh ta nói: “Tôi đi gọi điện thoại" “A lộ, Kha Bình Vân hả...
Lục Tam Phong gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi hỏi thăm tình hình rồi tán gẫu về chuyện xưởng, kinh doanh cũng ổn định nên gần đây kiếm được vài triệu khiến cô vui sướng khôn tả.
Ba mẹ Giang Hiểu Nghi đã gọi điện thoại tới, mong Tết năm nay cô sẽ về nhà ba mẹ vợ nên Giang Hiểu Nghi hỏi ý của Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong không muốn đi, thậm chí anh còn không muốn trở về nhà, anh luôn cảm giác vừa hết năm lại đến lễ mừng năm mới rồi nhưng bây giờ còn lâu mới đến lễ mừng năm mới nên anh gác lại chuyện này trước đã.
Trò chuyện đôi câu về tình hình trong nhà xong rồi cúp điện thoại, sau đó Lục Tam Phong lại gọi cho Trương Phượng Tiên ăn dặn đội ngũ bên Thành Minh tiếp tục giữ vững giao thiệp vì tình huống bên này không ổn lắm. “Chuyện gì vậy?” “Vài ba câu không diễn giải rõ được, ở đây là một cái hố, trước hết cứ vậy đã, khoảng một hai ngày nữa tôi sẽ về." Lục Tam Phong hỏi thêm về tình huống của ngành vận chuyển mới rồi cúp điện thoại.
Ngồi thừ người ra trên ghế sofa, e là điều đó chóng đến rồi, dựa vào kết quả này cũng khiến người ta không nói được câu nào. Anh thở dài, thầm suy nghĩ xem còn có chuyện gì chưa làm không.
Chợt nhớ tới, trên đường đi anh còn nhặt được một người, mình cũng phải về thôi, cho ít tiền để đưa Bạch Mai Hà về, xem như giúp cho trót.
Ra khỏi phòng, anh đến gõ cửa phòng Diệp Vô Thanh. Cửa phòng mở ra, Diệp Vô Thanh hỏi: “Tổng giám đốc Lục, sao anh chưa nghỉ ngơi nữa, chuyện gì vậy?” “Cậu sắp xếp cho cô gái kia ở đâu vậy?” "Hở." Đối phương chợt hiểu ra, vội nói: “Ở căn phòng kế bên phòng anh, hôm nay cũng không chịu ra ngoài." “Tôi biết rồi!"
Lục Tam Phong đến gõ cửa, tiếng của Bạch Mai Hà vang lên từ bên trong, có vẻ cô ta khá căng thẳng. “Ai vậy?” “Là tôi, Lục Tam Phong, cô mở cửa được không?”
Cửa phòng mở ra, cô ta vẫn mặc bộ quần áo lúc đầu, hơi câu nệ nhìn Lục Tam Phong, cô ta nói: “Anh vào đi. “Đã trễ vậy rồi mà cô còn chưa ngủ à?" Lục Tam Phong thấy bên cạnh tủ TV có đặt một cái túi dệt của cô ta, anh hỏi: “Cô ăn cơm tối chưa?” “Tôi ăn rồi!” “A... Là vầy, tôi đang làm vài chuyện nên chỉ ở đây tầm mấy ngày, sau khi hoàn thành công việc rồi thì tôi lại sắp xếp cho cô, tôi đã đồng ý lấy lại ví tiền cho cô nhưng chưa tìm được, đây xem như là trách nhiệm của tôi, kết quả chuyện của tôi gặp phải chút bất trắc nên vài ngày nữa tôi sẽ rời khỏi đây, tôi sẽ cho cô một số tiền, cô mua vé giường nằm về đi.” Lục Tam Phong nhìn cô ta và nói. "Anh không về sao?” “Tôi sẽ đến thẳng Thành Minh. "Vậy... Vậy.…….. “Quyết định vậy nhé. Lục Tam Phong vừa nhìn chằm chằm cô ta vừa nói: "Ngày mai gặp, cô nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.
Lục Tam Phong đứng trước cửa phòng mình chợt nghe được tiếng chuông điện thoại đang reo bên trong, vì thế anh vội vàng mở cửa vào bắt máy. “A lô, ai đấy ạ?” “Tổng giám đốc Lục, sao rồi? Bên kia bàn bạc không thuận lợi sao?” Bên đầu dây kia có giọng của Lưu Quý Khương cất lên: "Tôi đây, Lưu Quý Khương!" “Phó thị trưởng Lưu, ông khỏe chứ, muộn rồi còn chưa ngủ nữa sao?” Lục Tam Phong ngôi xuống tỏ vẻ vui mừng hỏi. “Chưa đâu, chuyện đó cậu làm không được, tôi cũng rầu rĩ theo, đội ngũ bên kia vừa gọi điện thoại cho tôi nên tôi lập tức gọi ngay cho cậu, tôi vẫn giữ câu nói đó, đến đi, luôn là người Thành Minh. “Được được được, ông yên tâm. “Tình hình bên đó thế nào rồi?" “Không nói rõ qua điện thoại được, có cơ hội gặp mặt thì chúng ta trò chuyện sau, có lẽ hai ngày nữa tôi sẽ đến Thành Minh, đến lúc đó chúng ta sắp xếp gặp mặt nhau được chứ?” Lục Tam Phong thử hỏi. “Được chứ, cậu hẹn trước một ngày với thư ký của tôi đi, tôi sẽ dành thời gian trống cho cậu." “Rất cảm ơn ông!”
Sau khi khách sáo một hồi thì họ cúp điện thoại, Lục Tam Phong thở phào nhẹ nhõm, thật may là chưa thẳng thừng từ chối bên kia, bằng không nằm ngoái không lo được chuyện phân nhà máy này rồi.
Đã 1 triệu 2 giờ khuya, Lục Tam Phong ngáp ra chiều mệt mỏi rồi đi vào buồng ngủ.
Tuy nhiên thế giới này không yên bình, hình của hai người trên xe lửa đã bị tung ra ngoài, phân phát cho người qua đường, không ít người bắt đầu hỏi thăm gần đây trên đường lại đang xảy ra chuyện gì nữa.
Nhìn hai người trong hình không ai nhận ra và chưa từng nghe nói tới, cái nghề này được phân bố ra, khu này là một vùng và số lượng trộm ở mỗi vùng đã cố định rồi.
Một khi không đưa tiền bảo kê thì sẽ bị trộm, đừng nói cảnh sát, kể cả đám trộn cũng không chịu tha cho anh ta, họ đều hiểu lý lẽ sói nhiều thịt ít này, trộm quá độc ác sẽ chỉ làm mình bị hủy diệt trước tiên mà thôi.
Bất cứ chuyện gì đều phải có chừng mực “Đây là ai vậy?” “Chưa từng thấy, khu tôi không có người này, toàn là người trẻ tuổi thôi, không ai già vậy cả." “Đây là trộm gì?”
Trong một căn phòng cho thuê tạm thời, trên bàn bày đầy các loại rau xào và thịt chín, hai chai rượu trắng đã vơi đi gần hết, áo da cũ và râu quai nón uống đến mức đỏ bừng cả mặt, những người khác nốc ào ào, miệng mồm la hét, không hiểu đang nói gì.
Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông trung niên đi vào. "Mua được đậu phộng chưa?” “Mua rồi, vừa rồi trên đường đã có tin tức rồi, hai người này đáng giá không ít tiền đầu, các ông có quen không?” Người đàn ông trung niên lấy một tờ giấy được gấp bỏ trong túi rồi mở ra đặt trước mặt bọn họ. “Thứ gì vậy, đáng giá không ít đâu nha? Bản người à?” “Sao giờ còn buôn bán cả người thế này?” “Để tôi xem xem!”
Áo da cũ đưa tay với lấy tờ giấy, nhìn xong thì tỉnh rượu được một nửa, gã nói: “Đây không phải là hai người đã giẫm lên mâm ở trên xe lửa sao?” “Hả? Trên xe lửa?" “Đúng đúng đúng, chính là hai đứa nó!” “Hai tụi mày chắc chắn không?” Gã trung niên hỏi. “Chắc chắn, vô cùng chắc luôn, chính là hai đứa chúng nó, còn một nam và một nữ trẻ tuổi nữa.” “Tay tôi còn bị anh ta cắt trúng bị thương đây này. “Đừng uống nữa, đi nào!” “Đi đâu hả?” "Đến chỗ anh Huy lấy tiền chứ đâu, tìm được hai người này là 6 triệu đấy!” 6 triệu?
Mọi người nghe được số tiền khủng như thế thì vội vã nghiêm túc hắn lên, đây phải móc bao nhiêu túi mới có đủ chứ hả! “Nhưng chúng ta không biết gã đang ở đâu mà!" “Đi trước rồi nói.”
Mọi người chưa kịp uống rượu, đứng lên nhao nhao đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, trên trang đầu của tờ báo được phát hành có ghi một hàng chữ to rõ mồn một là điện tử Thủy Hoàn chính thức lưu trú vào khu công nghiệp, Hà Gia Nhạc đích thần đón tiếp.
Sau đó trên trang tiếp theo của tờ bảo toàn là về điện tử Thủy Hoàn, dường như điện tử Thủy Hoàn đã trò chuyện rất vui vẻ với thị chính địa phương, dường như sau đợt đấu thầu họ đã giành được nhà xưởng lớn nhất.
Cả đêm ầm ĩ, khi bảo được phát hành, cuối cùng họ đã biết rõ rốt cuộc người tuổi trẻ kia đang ở đâu. “Không sai, chính là anh ta!” Áo da cũ chỉ vào tờ báo rồi kêu ầm lên. “Anh ta? Mày chắc chứ?" “Chắc như bắp! “Chuyện thành ra thế này, thật sự là không thể vớt vát gì được nữa rồi!”
Sự ủng họ của các bạn là động lực sáng tác của tác giải
Ông chủ sợ hết hồn, vội vàng ngồi xổm người xuống trốn phía sau cái cây, cũng may xe chỉ chạy ngang qua, sau đó lao độ vun vút, xung quanh lại chìm vào yên tĩnh.
Mấy phút sau, bóng người kia xông ra từ cửa sổ và cầm theo hai cái ba lô. “Sao rồi?” “Chắc cỡ vài chục triệu đó!” “Nhiều vậy hả? Quả nhiên tay chân của thằng oắt đó không sạch sẽ gì!” “Yên tâm đi, tiền của anh ta không sạch thì chắc chắn anh ta sẽ không dám báo công an đầu, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.” “Mẹ kiếp, nếu không phải thắng oắt đó ra tay độc ác trên xe lửa thì tôi cũng không âm mưu nhằm vào cậu ta rồi, đừng trách chúng ta, muốn trách thì phải trách cháu gái của cậu ta lỡ miệng thôi.” "Đừng nói nữa, đây không phải là chỗ nói chuyện đầu, đi thôi!”
Hai người vọt qua đường nhanh như mèo rồi biến mất trong bóng đêm mịt mờ, chỉ có chiếc camera được lắp trên tòa nhà Tiểu Dương vẫn tập trung hoạt động.
Một tiếng sau, có chiếc xe dừng ở tòa nhà Tiểu Dương, một cô gái bước xuống từ tay lái phụ, vừa móc chìa khóa từ trong túi ra vừa oán trách: “Anh bực mình gì với cuộc họp hôm nay hả?” "Không có, tôi trút hết cơn giận ra ngoài rồi.” “Trút ra ngoài? Trứng chọi đá, không phải của anh thì anh đừng tức giận làm gì, bây giờ tốt lắm rồi, đã qua một năm, mọi chuyện đã định, chờ ông ta điều đi được không?"
Hai người vừa nói chuyện vừa mở cửa ra, người đàn ông có vẻ không vui lắm, nói một câu phụ nữ bớt can thiệp vào cho tôi nhờ rồi đi lên lầu, mới vừa lên lầu thì anh ta đã thấy két sắt bị mở toang. “Mẹ kiếp!”
Anh ta mắng to rồi xông tới, trong đó đã bị cướp sạch không còn gì. "Sao thế? Anh thế này mà bảo đã trút hết giận rồi cơ à?" “Trong nhà có trộm viếng thăm rồi đấy!” “Gì cơ???"
Người phụ nữ kinh hãi hô lên rồi chạy tới, thấy trong két sắt trống rỗng, sau đó cô ta ngồi trên giường với vẻ thất thần. “Anh cất bao nhiêu tiền trong đó?”
Anh ta không để ý, chỉ lo tìm kiếm ở bên trong. “Bao nhiêu tiền hả?" “Hơn 90 triệu, khoản đó không là gì nhưng số sách mất hết rồi.” "Sổ sách gì?" “Cô nói xem sổ sách gì? Đi kiểm tra máy quay an ninh đi!”
Hai người xem máy quay xong chợt thấy não nuột, mọi chuyện đã diễn ra hơn một tiếng trước rồi. “Đừng báo cảnh sát, chuyện qua rồi, xem như của đi thay người vậy. “Nhất định phải tìm ra hai người đó.” “Đừng làm to lên, đừng gây chuyện nữa, cả năm nay hỗn loạn đến mức trái tim tôi sắp không chịu nổi rồi.” “Hai người này tới trộm sổ sách hay tới trộm tiền, chẳng biết nữa, nếu trộm tiền thì không cần phải để ý đến, lỡ như...” Sắc mặt của anh ta âm u, anh ta nói: “Tôi đi gọi điện thoại" “A lộ, Kha Bình Vân hả...
Lục Tam Phong gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi hỏi thăm tình hình rồi tán gẫu về chuyện xưởng, kinh doanh cũng ổn định nên gần đây kiếm được vài triệu khiến cô vui sướng khôn tả.
Ba mẹ Giang Hiểu Nghi đã gọi điện thoại tới, mong Tết năm nay cô sẽ về nhà ba mẹ vợ nên Giang Hiểu Nghi hỏi ý của Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong không muốn đi, thậm chí anh còn không muốn trở về nhà, anh luôn cảm giác vừa hết năm lại đến lễ mừng năm mới rồi nhưng bây giờ còn lâu mới đến lễ mừng năm mới nên anh gác lại chuyện này trước đã.
Trò chuyện đôi câu về tình hình trong nhà xong rồi cúp điện thoại, sau đó Lục Tam Phong lại gọi cho Trương Phượng Tiên ăn dặn đội ngũ bên Thành Minh tiếp tục giữ vững giao thiệp vì tình huống bên này không ổn lắm. “Chuyện gì vậy?” “Vài ba câu không diễn giải rõ được, ở đây là một cái hố, trước hết cứ vậy đã, khoảng một hai ngày nữa tôi sẽ về." Lục Tam Phong hỏi thêm về tình huống của ngành vận chuyển mới rồi cúp điện thoại.
Ngồi thừ người ra trên ghế sofa, e là điều đó chóng đến rồi, dựa vào kết quả này cũng khiến người ta không nói được câu nào. Anh thở dài, thầm suy nghĩ xem còn có chuyện gì chưa làm không.
Chợt nhớ tới, trên đường đi anh còn nhặt được một người, mình cũng phải về thôi, cho ít tiền để đưa Bạch Mai Hà về, xem như giúp cho trót.
Ra khỏi phòng, anh đến gõ cửa phòng Diệp Vô Thanh. Cửa phòng mở ra, Diệp Vô Thanh hỏi: “Tổng giám đốc Lục, sao anh chưa nghỉ ngơi nữa, chuyện gì vậy?” “Cậu sắp xếp cho cô gái kia ở đâu vậy?” "Hở." Đối phương chợt hiểu ra, vội nói: “Ở căn phòng kế bên phòng anh, hôm nay cũng không chịu ra ngoài." “Tôi biết rồi!"
Lục Tam Phong đến gõ cửa, tiếng của Bạch Mai Hà vang lên từ bên trong, có vẻ cô ta khá căng thẳng. “Ai vậy?” “Là tôi, Lục Tam Phong, cô mở cửa được không?”
Cửa phòng mở ra, cô ta vẫn mặc bộ quần áo lúc đầu, hơi câu nệ nhìn Lục Tam Phong, cô ta nói: “Anh vào đi. “Đã trễ vậy rồi mà cô còn chưa ngủ à?" Lục Tam Phong thấy bên cạnh tủ TV có đặt một cái túi dệt của cô ta, anh hỏi: “Cô ăn cơm tối chưa?” “Tôi ăn rồi!” “A... Là vầy, tôi đang làm vài chuyện nên chỉ ở đây tầm mấy ngày, sau khi hoàn thành công việc rồi thì tôi lại sắp xếp cho cô, tôi đã đồng ý lấy lại ví tiền cho cô nhưng chưa tìm được, đây xem như là trách nhiệm của tôi, kết quả chuyện của tôi gặp phải chút bất trắc nên vài ngày nữa tôi sẽ rời khỏi đây, tôi sẽ cho cô một số tiền, cô mua vé giường nằm về đi.” Lục Tam Phong nhìn cô ta và nói. "Anh không về sao?” “Tôi sẽ đến thẳng Thành Minh. "Vậy... Vậy.…….. “Quyết định vậy nhé. Lục Tam Phong vừa nhìn chằm chằm cô ta vừa nói: "Ngày mai gặp, cô nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.
Lục Tam Phong đứng trước cửa phòng mình chợt nghe được tiếng chuông điện thoại đang reo bên trong, vì thế anh vội vàng mở cửa vào bắt máy. “A lô, ai đấy ạ?” “Tổng giám đốc Lục, sao rồi? Bên kia bàn bạc không thuận lợi sao?” Bên đầu dây kia có giọng của Lưu Quý Khương cất lên: "Tôi đây, Lưu Quý Khương!" “Phó thị trưởng Lưu, ông khỏe chứ, muộn rồi còn chưa ngủ nữa sao?” Lục Tam Phong ngôi xuống tỏ vẻ vui mừng hỏi. “Chưa đâu, chuyện đó cậu làm không được, tôi cũng rầu rĩ theo, đội ngũ bên kia vừa gọi điện thoại cho tôi nên tôi lập tức gọi ngay cho cậu, tôi vẫn giữ câu nói đó, đến đi, luôn là người Thành Minh. “Được được được, ông yên tâm. “Tình hình bên đó thế nào rồi?" “Không nói rõ qua điện thoại được, có cơ hội gặp mặt thì chúng ta trò chuyện sau, có lẽ hai ngày nữa tôi sẽ đến Thành Minh, đến lúc đó chúng ta sắp xếp gặp mặt nhau được chứ?” Lục Tam Phong thử hỏi. “Được chứ, cậu hẹn trước một ngày với thư ký của tôi đi, tôi sẽ dành thời gian trống cho cậu." “Rất cảm ơn ông!”
Sau khi khách sáo một hồi thì họ cúp điện thoại, Lục Tam Phong thở phào nhẹ nhõm, thật may là chưa thẳng thừng từ chối bên kia, bằng không nằm ngoái không lo được chuyện phân nhà máy này rồi.
Đã 1 triệu 2 giờ khuya, Lục Tam Phong ngáp ra chiều mệt mỏi rồi đi vào buồng ngủ.
Tuy nhiên thế giới này không yên bình, hình của hai người trên xe lửa đã bị tung ra ngoài, phân phát cho người qua đường, không ít người bắt đầu hỏi thăm gần đây trên đường lại đang xảy ra chuyện gì nữa.
Nhìn hai người trong hình không ai nhận ra và chưa từng nghe nói tới, cái nghề này được phân bố ra, khu này là một vùng và số lượng trộm ở mỗi vùng đã cố định rồi.
Một khi không đưa tiền bảo kê thì sẽ bị trộm, đừng nói cảnh sát, kể cả đám trộn cũng không chịu tha cho anh ta, họ đều hiểu lý lẽ sói nhiều thịt ít này, trộm quá độc ác sẽ chỉ làm mình bị hủy diệt trước tiên mà thôi.
Bất cứ chuyện gì đều phải có chừng mực “Đây là ai vậy?” “Chưa từng thấy, khu tôi không có người này, toàn là người trẻ tuổi thôi, không ai già vậy cả." “Đây là trộm gì?”
Trong một căn phòng cho thuê tạm thời, trên bàn bày đầy các loại rau xào và thịt chín, hai chai rượu trắng đã vơi đi gần hết, áo da cũ và râu quai nón uống đến mức đỏ bừng cả mặt, những người khác nốc ào ào, miệng mồm la hét, không hiểu đang nói gì.
Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông trung niên đi vào. "Mua được đậu phộng chưa?” “Mua rồi, vừa rồi trên đường đã có tin tức rồi, hai người này đáng giá không ít tiền đầu, các ông có quen không?” Người đàn ông trung niên lấy một tờ giấy được gấp bỏ trong túi rồi mở ra đặt trước mặt bọn họ. “Thứ gì vậy, đáng giá không ít đâu nha? Bản người à?” “Sao giờ còn buôn bán cả người thế này?” “Để tôi xem xem!”
Áo da cũ đưa tay với lấy tờ giấy, nhìn xong thì tỉnh rượu được một nửa, gã nói: “Đây không phải là hai người đã giẫm lên mâm ở trên xe lửa sao?” “Hả? Trên xe lửa?" “Đúng đúng đúng, chính là hai đứa nó!” “Hai tụi mày chắc chắn không?” Gã trung niên hỏi. “Chắc chắn, vô cùng chắc luôn, chính là hai đứa chúng nó, còn một nam và một nữ trẻ tuổi nữa.” “Tay tôi còn bị anh ta cắt trúng bị thương đây này. “Đừng uống nữa, đi nào!” “Đi đâu hả?” "Đến chỗ anh Huy lấy tiền chứ đâu, tìm được hai người này là 6 triệu đấy!” 6 triệu?
Mọi người nghe được số tiền khủng như thế thì vội vã nghiêm túc hắn lên, đây phải móc bao nhiêu túi mới có đủ chứ hả! “Nhưng chúng ta không biết gã đang ở đâu mà!" “Đi trước rồi nói.”
Mọi người chưa kịp uống rượu, đứng lên nhao nhao đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, trên trang đầu của tờ báo được phát hành có ghi một hàng chữ to rõ mồn một là điện tử Thủy Hoàn chính thức lưu trú vào khu công nghiệp, Hà Gia Nhạc đích thần đón tiếp.
Sau đó trên trang tiếp theo của tờ bảo toàn là về điện tử Thủy Hoàn, dường như điện tử Thủy Hoàn đã trò chuyện rất vui vẻ với thị chính địa phương, dường như sau đợt đấu thầu họ đã giành được nhà xưởng lớn nhất.
Cả đêm ầm ĩ, khi bảo được phát hành, cuối cùng họ đã biết rõ rốt cuộc người tuổi trẻ kia đang ở đâu. “Không sai, chính là anh ta!” Áo da cũ chỉ vào tờ báo rồi kêu ầm lên. “Anh ta? Mày chắc chứ?" “Chắc như bắp! “Chuyện thành ra thế này, thật sự là không thể vớt vát gì được nữa rồi!”
Sự ủng họ của các bạn là động lực sáng tác của tác giải
Bình luận facebook