Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 474: Tính song tấu đấy à?
Trên bàn cơm tối, phó tổng giám đốc Đinh đột nhiên cười vang một tiếng, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người. Cao Chí Dũng đưa mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, nét mặt trông rất khó coi.
“E là có chút không được cho lắm, tôi như vậy rõ ràng đã giành mất công ăn chuyện làm của phó giám đốc Đinh rồi, hơn nữa bây giờ tôi không còn nhúng tay vào chuyện của công ty nữa, hiện tại cho dù có muốn xía vào cũng phải có được sự đồng ý của hội đồng quản trị chứ.” Lục Tam Phong vừa nói vừa đặt đôi đũa xuống bàn.
“Tổng giám đốc Lục nói chí phải, vấn đề bây giờ Đồ hộp Phong Giai không phải là Đồ hộp Phong Giai của ai, mà nó là của toàn thể ban quản trị, không phải cứ một anh nói là được.” Phó tổng giám đốc Đinh cầm lấy điều thuốc trên bàn, châm lửa, nói: “Giám đốc Cao, anh vậy là không hiểu thương trường rồi, tôi nói cho anh nghe, tôi đây đã lặn lộn thương trường nhiều năm rồi, làm gì có ai chỉ qua một đêm đã có khả năng dịch chuyển càn khôn, là do tích lũy từng chút một mà thành thôi.”
Cao Chí Dũng nghe nói như thế tụt mất cả hứng, anh ta thật không dễ dàng gì mới mời được Lục Tam Phong đích thân đến đây, vậy mà bây giờ phó tổng giám đốc Đinh lại còn muốn tranh cãi cùng anh ta như vậy.
“Phó tổng giám đốc Đinh, nếu anh đã dùng bữa xong rồi, anh có thể về khách sạn để nghỉ ngơi.” Cao Chí Dũng nói với anh kia.
“Giám đốc Cao, tùy tiện để cho anh ngoài nhúng tay vào việc quản lý nội bộ, còn không có sự đồng ý từ ban quản trị, một khi gặp sai lầm lớn, trọng trách này thì anh có gánh nổi không?” Phó tổng giám đốc Đinh chất vấn.
“Tổng giám đốc Lục không phải là người ngoài, anh ấy là anh sáng lập cơ mà!"
“Anh là người sáng lập nhưng bây giờ cũng không còn là anh quản lý công ty nữa, bên trên có ban quản trị quyết định. Anh ấy có thể tham gia vào việc bỏ phiếu biểu quyết, nhưng không có quyền can thiệp quản lý nội bộ, đặc biệt là các hoạt động marketing quyết định đến vận mệnh công ty. Phó tổng giám đốc Đinh một bước cũng không nhượng bộ.
Phó tổng giám đốc Đinh nói xong liền chuyển ánh nhìn về phía Lục Tam Phong, điệu bộ cả vú lấp miệng em, nói một cách độc đoán: “Tổng giám đốc Lục, thứ lỗi cho tôi vì đã nói thẳng, mong đừng để trong lòng, nếu anh cảm thấy không thể hiểu cho tôi, có thể mời dự họp ban giám đốc, anh có thể triệu tập hội đồng quản trị lại và trưng cầu biểu quyết để sa thải tôi.”
Cao Chí Dũng tức giận đùng đùng, đứng lên đập bàn: “Anh cho là tôi không dám làm vậy hay sao?”
“Cứ tự nhiên!” Phó tổng giám đốc Đinh dựa lên thành ghế, miệng cười lòng không cười, bảo: “Anh có thể cho anh ta nhúng tay cũng được, đợi đến khi hỏng chuyện rồi, qua hết năm đầu tiên của hội đồng quản trị, chỉ sợ người sẽ bị sa thải không phải tôi đâu, mà là anh kia kìa, nói coi anh ta có thể che chắn cho anh bao nhiêu lâu đây nhỉ?”
Cao Chí Dũng mở to mắt, xem ra cục tức này phó tổng giám đốc Đinh ngậm bồ hòn cũng đã hơn nửa năm nay rồi. Ánh mắt anh hướng về Lục Tam Phong, nói: “Tổng giám đốc Lục, anh ta căn bản không tin tưởng ở anh!”
“Đồ hộp Phong Giai là của anh sáng lập, tôi cũng đã nghe qua danh tiếng của anh từ lâu, có điều thời thế giờ thay đổi rồi, bây giờ Đồ hộp Phong Giai cũng không còn là do anh định đoạt nữa. Nếu anh nghĩ mình thực sự có năng lực, thì bộc lộ nó đi, để tôi còn được mở mang tầm mắt.” Phó tổng giám đốc Đinh rít một hơi thuốc dài, gõ gõ tàn thuốc vào trong gạt tàn, nói: “Đừng trách tôi chưa cảnh báo trước, nếu anh thực sự làm rách việc, thì ngay lập tức tổng giám đốc Cao sẽ bị quét bay ra ngoài.”
Bầu không khí hiện tại bỗng chốc lạnh đến đóng băng, xưởg trưởng Lý lặng lẽ ngồi ở một bên, xem ra là muốn khuyên can câu gì đó, nhưng miệng nói không thành lời.
Ở đây mọi người đang ngồi đều là những gốc đại thụ vững chãi, một giám đốc nhỏ như anh ta, vẫn là nên giữ mồm giữ miệng.
Lục Tam Phong đang đánh giá hai người đối diện, bất giác mỉm cười, nói: “Hai người đang diễn song tấu cho tôi đó hả? Chuyện của đồ hộp Phong Giai hiện giờ, tôi không tiện quản đến đâu, hơn nữa, tôi trở về đây để ăn Tết, chứ có phải để đi làm thêm đâu?”
“Không phải, tổng giám đốc Lục..." Cao Chí Dũng vô cùng bất đắc dĩ.
“Được rồi, đừng nói nữa, không phải đều ăn xong cả rồi hay sao? Nếu đã ăn xong rồi thì nên về nhà nghỉ ngơi đi thôi.” Lục Tam Phong nói.
“Thế thì… về khách sạn trước đi vậy.” Cao Chí Dũng bối rối nói: “Thôi được, hẹn trước tại khách sạn Thiên Hương vậy.”
Lục Tam Phong gật gật đầu, đứng lên khách khí đôi ba câu với mọi người, sau đó rời đi. Phó tổng giám đốc Đinh đưa mắt nhìn Lục Tam Phong đi khuất, ánh mắt giễu cợt ngồi lại cười khẩy một tiếng.
“Tổng giám đốc Đinh, hình như là không hợp lẽ cho lắm thì phải?” Xưởng trưởng Lý nhịn không được, gặng hỏi:
“Dù gì người ta cũng là nhà sáng lập cơ mà."
“Người sáng lập thì đã sao? Đáng ra Cao Chí Dũng nên cút đi từ nửa năm trước rồi kia, Lục Tam Phong cũng chỉ là loại thừa nước đục thả câu mà thôi. Anh ngẫm lại xem, Đồ hộp Phong Giai thành lập từ khi nào? Thị trường vài năm trước khác biệt mới nhiều làm sao chứ? Nếu biết nắm bắt thời cơ, thành công cũng dễ thôi.” Phó tổng giám đốc Đinh kéo một hơi thuốc: “Đừng có đánh giá anh ta cao quá, Cao Chí Dũng chưa bị sa thải, chẳng qua đều là vì thành viên ban quản trị để lại cho Lục Tam Phong một phần mặt mũi mà thôi.”
Anh ta nói rất đúng, người này, một là do kì ngộ, hai là nhờ năng lực, ba lại có quý nhân đến giúp đỡ, tất cả cái đó cộng lại, bảo sao chẳng phất như diều gặp gió chứ.” Xưởng trưởng Lý hướng về phía phó tổng giám đốc Đinh, cười híp mắt nói: “Phó tổng giám đốc Đinh, anh như vậy, quả là con người cơ hội xấu xa đó.”
Phó tổng giám đốc Đinh đồng tình với điểm này, anh ta hiểu, cơ hội của anh ta đã không còn xa nữa rồi.
Trên đường quay trở về khách sạn Thiên Hương, Cao Chí Dũng cùng Lục Tam Phong lại tiếp tục nói đến chuyện phó tổng giám đốc Đinh, có vẻ sau nửa năm anh ta coi như đã tiếp thu được kiến thức về cái gì gọi là tiểu nhân đắc chí.
Thật là một cái chân răng ngứa ngáy và đáng ghét!
Để quyết tâm bóp chết Cao Chí Dũng, phó tổng giám đốc Đinh đã không ngừng lôi kéo, lập bè kết phái, hiện giờ một số người bên trong công ty đã âm thầm theo dõi anh ta.
“Anh có nghĩ thử nếu như vậy tương lại công ty sẽ thành cái dạng gì đây? Anh đường đường là nhà sáng lập, thời khắc này rốt cuộc anh thấy thế nào?” Cao Chí Dũng muốn dùng chiêu khích tướng với Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong trông vô cùng bình thản, nhìn anh ta một cái, nói: “Tôi muốn đem kia ba mươi phần trăm cổ phần kia bán cả đi.”
Cao Chí Dũng: "..."
Xe dừng tại khách sạn Thiên Hương, Lục Tam Phong xuống xe, ngước mắt nhìn bảy tầng cao khách sạn lớn, trước kia từng lộng lẫy chói mắt, bây giờ bỗng trở nên tầm thường đến lạ.
“Nếu không như vậy, anh có cao kiến gì mới cứ bảo với tôi, tôi liền làm ngay” Cao Chí Dũng đi theo sau gót của anh.
Lục Tam Phong bước chân vào khách sạn, hai hàng lễ tân đồng loạt cúi rạp: "Hoan nghênh quý khách đến với khách sạn Thiên Hương.”
“Ơ kìa, tổng giám đốc Lục?”
Quản lý tiền sảnh thấy Lục Tam Phong thì mừng rỡ khôn xiết, chân mang giày cao gót tất tả chạy tới, trên mặt rạng rỡ nụ cười, kéo tay Lục Tam Phong lại mà bảo: “Lâu lắm rồi mới gặp lại anh. Nghe mọi người đồn rằng anh vào trong Nam để phát triển sự nghiệp à?"
Lục Tam Phong rút tay mình ra, nhìn về phía cô nói: “Tôi tính tá túc ở đây một đêm, phòng thì đã đặt từ trước rồi.”
Giang Hiểu Nghi đứng một bên, thấy cô quản lý ăn vận chỉnh tề trước mặt lại quan hệ thân thiết với Lục Tam Phong như vậy liền hỏi: "Hai người quen biết nhau à?”
“Tổng giám đốc Lục trước kia..."
“Không quen!” Lục Tam Phong thẳng thừng đáp.
“Tôi từng là người sắp xếp bữa tối ở đây, nhưng giám đốc Lục vẫn luôn là ông chủ, không nhớ tôi cũng là chuyện thường tình mà thôi.” Quản lý sảnh cười ngượng nghịu nói: “Mời anh lên lầu, phòng anh đã đặt là phòng nào vậy?”
Cao Chí Dũng thông báo số phòng, sau đó mọi người cùng đi vào thang máy.
Đến cửa phòng, Lục Tam Phong nhìn về phía Cao Chí Dũng nói: “Thời gian cũng trễ rồi, anh cũng nên quay về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Tổng giám đốc Lục à..."
“Đừng nói nữa, vận mệnh của Phong Giai bây giờ thế nào, tôi cũng không muốn để tâm nữa đâu.” Lục Tam Phong vỗ vỗ bả vai anh rồi quay bước vào phòng, đóng cửa lại.
Như Lan buồn ngủ đến díp cả mắt lại rồi, tâm trí cũng chẳng còn tỉnh táo nữa, vào phòng nằm lý ở trên giường nhìn chằm chằm. Giang Hiểu Nghi vừa cởi quần áo ra cho cô, vừa nói: “Tốt xấu gì thì cũng là công ty của mình, ít ra anh cũng phải quan chút chứ. Đằng nào cũng có giám đốc Cao là người theo anh”
“Hôm nay anh quản, ngày mai ai quản? Vài khắc nữa thôi, em có tin những cổ đông đó lại réo gọi anh trở lại làm tổng giám đốc không?” Lục Tam Phong ngồi trên sô pha, cởi giày nói: “Này là đấu theo phe phái, loại tranh chấp thường gặp ở các công ty. Đây là vấn đề thường tình rồi, nếu ở trong phòng làm việc mà còn chẳng hòa nhập nổi, đừng mong thích ứng được với môi trường lớn như công ty.
“Lúc anh đang ăn tối, em đã ra ngoài gọi điện về phía nhà và nói với họ sáng mai anh sẽ về, ba mẹ còn bảo bảy dì tám đang đợi. Có nhiều người lắm đó. Ngày mai trước khi về nhất định phải chuẩn bị hồng bao mới được, cũng không thể quá hà tiện được” Giang Hiểu Nghi vừa đắp chăn cho Như Lan vừa lẩm bẩm.
“Tùy bảo bối thôi, em tự lo được mà.” Lục Tam Phong đứng dậy, chuẩn bị đi ngủ.
“Tắm rửa đi!”
“Không tắm, bọn nhỏ cũng ngủ rồi, tắm làm gì?”
“Trên người anh có mùi quá rồi, nên em buộc phải ép anh tắm thôi.” Giang Hiểu Nghi ném cho anh cái lườm sắc lem.
Lục Tam Phong thở dài một hơi, ngoan ngoãn đi tắm. Sau đó anh từ phòng tắm bước ra, lau tóc bằng khăn tắm. Giang Hiểu Nghi lập tức bổ nhào vào lòng anh, Lục Tam Phong ngẩng đầu liếc nhìn cửa phòng, đã đóng rồi, tốt. Cả đêm đó ân ái triền miên.
Trên đường trở lại nhà máy, Cao Chí Dũng mang tâm trạng rất không vui. Cách đây một tháng, anh ta đã tuyên bố với các nhà sản xuất lớn rằng mình nhất định sẽ giành lại thị trường đã mất trong lễ hội mùa xuân.
Đồng thời, đây cũng là cơ hội để anh ta minh chứng với ban quản trị rằng mình không phải là cái túi rác vô dụng.
Tuy nhiên, phó tổng giám đốc Đinh lại là một rào cản lớn. Cao Chí Dũng có rất ít quân cờ, hy vọng của anh ta dồn cả vào Lưu Tam Phong, và chỉ duy có Lưu Tam Phong là người mang khả năng xoay chuyển càn khôn mà thôi.
Phó tổng giám đốc Đinh đi ra căn tin, lắc lắc cổ tay xưởng trưởng Lý. Sau khi Lục Tam Phong rời đi, anh kêu đầu bếp chiên thêm hai món, lại uống nhiều nên hơi chóng mặt.
“Đi theo anh trai của cậu cho tốt, nhớ để mắt cẩn thận tới ông chủ tương lai của Đồ hộp Phong Giai đó.” Phó tổng giám đốc Đinh vỗ vào tay xưởng trưởng Lý, nói: “Anh hiểu chứ?”
“Phó tổng giám đốc Đinh cứ yên tâm, mắt tôi tinh tường lắm. Năng lực cường đại, không phải anh còn ai bây giờ?” Xưởng trưởng Lý nói đầy tâng bốc.
“Tôi không đến khách sạn đâu. Cái gì mà tên họ Lục ở đó rồi, đêm nay tôi có chết cũng không đi, tôi sẽ ở lại trong nhà máy vậy” Phó tổng giám đốc Đinh
“E là có chút không được cho lắm, tôi như vậy rõ ràng đã giành mất công ăn chuyện làm của phó giám đốc Đinh rồi, hơn nữa bây giờ tôi không còn nhúng tay vào chuyện của công ty nữa, hiện tại cho dù có muốn xía vào cũng phải có được sự đồng ý của hội đồng quản trị chứ.” Lục Tam Phong vừa nói vừa đặt đôi đũa xuống bàn.
“Tổng giám đốc Lục nói chí phải, vấn đề bây giờ Đồ hộp Phong Giai không phải là Đồ hộp Phong Giai của ai, mà nó là của toàn thể ban quản trị, không phải cứ một anh nói là được.” Phó tổng giám đốc Đinh cầm lấy điều thuốc trên bàn, châm lửa, nói: “Giám đốc Cao, anh vậy là không hiểu thương trường rồi, tôi nói cho anh nghe, tôi đây đã lặn lộn thương trường nhiều năm rồi, làm gì có ai chỉ qua một đêm đã có khả năng dịch chuyển càn khôn, là do tích lũy từng chút một mà thành thôi.”
Cao Chí Dũng nghe nói như thế tụt mất cả hứng, anh ta thật không dễ dàng gì mới mời được Lục Tam Phong đích thân đến đây, vậy mà bây giờ phó tổng giám đốc Đinh lại còn muốn tranh cãi cùng anh ta như vậy.
“Phó tổng giám đốc Đinh, nếu anh đã dùng bữa xong rồi, anh có thể về khách sạn để nghỉ ngơi.” Cao Chí Dũng nói với anh kia.
“Giám đốc Cao, tùy tiện để cho anh ngoài nhúng tay vào việc quản lý nội bộ, còn không có sự đồng ý từ ban quản trị, một khi gặp sai lầm lớn, trọng trách này thì anh có gánh nổi không?” Phó tổng giám đốc Đinh chất vấn.
“Tổng giám đốc Lục không phải là người ngoài, anh ấy là anh sáng lập cơ mà!"
“Anh là người sáng lập nhưng bây giờ cũng không còn là anh quản lý công ty nữa, bên trên có ban quản trị quyết định. Anh ấy có thể tham gia vào việc bỏ phiếu biểu quyết, nhưng không có quyền can thiệp quản lý nội bộ, đặc biệt là các hoạt động marketing quyết định đến vận mệnh công ty. Phó tổng giám đốc Đinh một bước cũng không nhượng bộ.
Phó tổng giám đốc Đinh nói xong liền chuyển ánh nhìn về phía Lục Tam Phong, điệu bộ cả vú lấp miệng em, nói một cách độc đoán: “Tổng giám đốc Lục, thứ lỗi cho tôi vì đã nói thẳng, mong đừng để trong lòng, nếu anh cảm thấy không thể hiểu cho tôi, có thể mời dự họp ban giám đốc, anh có thể triệu tập hội đồng quản trị lại và trưng cầu biểu quyết để sa thải tôi.”
Cao Chí Dũng tức giận đùng đùng, đứng lên đập bàn: “Anh cho là tôi không dám làm vậy hay sao?”
“Cứ tự nhiên!” Phó tổng giám đốc Đinh dựa lên thành ghế, miệng cười lòng không cười, bảo: “Anh có thể cho anh ta nhúng tay cũng được, đợi đến khi hỏng chuyện rồi, qua hết năm đầu tiên của hội đồng quản trị, chỉ sợ người sẽ bị sa thải không phải tôi đâu, mà là anh kia kìa, nói coi anh ta có thể che chắn cho anh bao nhiêu lâu đây nhỉ?”
Cao Chí Dũng mở to mắt, xem ra cục tức này phó tổng giám đốc Đinh ngậm bồ hòn cũng đã hơn nửa năm nay rồi. Ánh mắt anh hướng về Lục Tam Phong, nói: “Tổng giám đốc Lục, anh ta căn bản không tin tưởng ở anh!”
“Đồ hộp Phong Giai là của anh sáng lập, tôi cũng đã nghe qua danh tiếng của anh từ lâu, có điều thời thế giờ thay đổi rồi, bây giờ Đồ hộp Phong Giai cũng không còn là do anh định đoạt nữa. Nếu anh nghĩ mình thực sự có năng lực, thì bộc lộ nó đi, để tôi còn được mở mang tầm mắt.” Phó tổng giám đốc Đinh rít một hơi thuốc dài, gõ gõ tàn thuốc vào trong gạt tàn, nói: “Đừng trách tôi chưa cảnh báo trước, nếu anh thực sự làm rách việc, thì ngay lập tức tổng giám đốc Cao sẽ bị quét bay ra ngoài.”
Bầu không khí hiện tại bỗng chốc lạnh đến đóng băng, xưởg trưởng Lý lặng lẽ ngồi ở một bên, xem ra là muốn khuyên can câu gì đó, nhưng miệng nói không thành lời.
Ở đây mọi người đang ngồi đều là những gốc đại thụ vững chãi, một giám đốc nhỏ như anh ta, vẫn là nên giữ mồm giữ miệng.
Lục Tam Phong đang đánh giá hai người đối diện, bất giác mỉm cười, nói: “Hai người đang diễn song tấu cho tôi đó hả? Chuyện của đồ hộp Phong Giai hiện giờ, tôi không tiện quản đến đâu, hơn nữa, tôi trở về đây để ăn Tết, chứ có phải để đi làm thêm đâu?”
“Không phải, tổng giám đốc Lục..." Cao Chí Dũng vô cùng bất đắc dĩ.
“Được rồi, đừng nói nữa, không phải đều ăn xong cả rồi hay sao? Nếu đã ăn xong rồi thì nên về nhà nghỉ ngơi đi thôi.” Lục Tam Phong nói.
“Thế thì… về khách sạn trước đi vậy.” Cao Chí Dũng bối rối nói: “Thôi được, hẹn trước tại khách sạn Thiên Hương vậy.”
Lục Tam Phong gật gật đầu, đứng lên khách khí đôi ba câu với mọi người, sau đó rời đi. Phó tổng giám đốc Đinh đưa mắt nhìn Lục Tam Phong đi khuất, ánh mắt giễu cợt ngồi lại cười khẩy một tiếng.
“Tổng giám đốc Đinh, hình như là không hợp lẽ cho lắm thì phải?” Xưởng trưởng Lý nhịn không được, gặng hỏi:
“Dù gì người ta cũng là nhà sáng lập cơ mà."
“Người sáng lập thì đã sao? Đáng ra Cao Chí Dũng nên cút đi từ nửa năm trước rồi kia, Lục Tam Phong cũng chỉ là loại thừa nước đục thả câu mà thôi. Anh ngẫm lại xem, Đồ hộp Phong Giai thành lập từ khi nào? Thị trường vài năm trước khác biệt mới nhiều làm sao chứ? Nếu biết nắm bắt thời cơ, thành công cũng dễ thôi.” Phó tổng giám đốc Đinh kéo một hơi thuốc: “Đừng có đánh giá anh ta cao quá, Cao Chí Dũng chưa bị sa thải, chẳng qua đều là vì thành viên ban quản trị để lại cho Lục Tam Phong một phần mặt mũi mà thôi.”
Anh ta nói rất đúng, người này, một là do kì ngộ, hai là nhờ năng lực, ba lại có quý nhân đến giúp đỡ, tất cả cái đó cộng lại, bảo sao chẳng phất như diều gặp gió chứ.” Xưởng trưởng Lý hướng về phía phó tổng giám đốc Đinh, cười híp mắt nói: “Phó tổng giám đốc Đinh, anh như vậy, quả là con người cơ hội xấu xa đó.”
Phó tổng giám đốc Đinh đồng tình với điểm này, anh ta hiểu, cơ hội của anh ta đã không còn xa nữa rồi.
Trên đường quay trở về khách sạn Thiên Hương, Cao Chí Dũng cùng Lục Tam Phong lại tiếp tục nói đến chuyện phó tổng giám đốc Đinh, có vẻ sau nửa năm anh ta coi như đã tiếp thu được kiến thức về cái gì gọi là tiểu nhân đắc chí.
Thật là một cái chân răng ngứa ngáy và đáng ghét!
Để quyết tâm bóp chết Cao Chí Dũng, phó tổng giám đốc Đinh đã không ngừng lôi kéo, lập bè kết phái, hiện giờ một số người bên trong công ty đã âm thầm theo dõi anh ta.
“Anh có nghĩ thử nếu như vậy tương lại công ty sẽ thành cái dạng gì đây? Anh đường đường là nhà sáng lập, thời khắc này rốt cuộc anh thấy thế nào?” Cao Chí Dũng muốn dùng chiêu khích tướng với Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong trông vô cùng bình thản, nhìn anh ta một cái, nói: “Tôi muốn đem kia ba mươi phần trăm cổ phần kia bán cả đi.”
Cao Chí Dũng: "..."
Xe dừng tại khách sạn Thiên Hương, Lục Tam Phong xuống xe, ngước mắt nhìn bảy tầng cao khách sạn lớn, trước kia từng lộng lẫy chói mắt, bây giờ bỗng trở nên tầm thường đến lạ.
“Nếu không như vậy, anh có cao kiến gì mới cứ bảo với tôi, tôi liền làm ngay” Cao Chí Dũng đi theo sau gót của anh.
Lục Tam Phong bước chân vào khách sạn, hai hàng lễ tân đồng loạt cúi rạp: "Hoan nghênh quý khách đến với khách sạn Thiên Hương.”
“Ơ kìa, tổng giám đốc Lục?”
Quản lý tiền sảnh thấy Lục Tam Phong thì mừng rỡ khôn xiết, chân mang giày cao gót tất tả chạy tới, trên mặt rạng rỡ nụ cười, kéo tay Lục Tam Phong lại mà bảo: “Lâu lắm rồi mới gặp lại anh. Nghe mọi người đồn rằng anh vào trong Nam để phát triển sự nghiệp à?"
Lục Tam Phong rút tay mình ra, nhìn về phía cô nói: “Tôi tính tá túc ở đây một đêm, phòng thì đã đặt từ trước rồi.”
Giang Hiểu Nghi đứng một bên, thấy cô quản lý ăn vận chỉnh tề trước mặt lại quan hệ thân thiết với Lục Tam Phong như vậy liền hỏi: "Hai người quen biết nhau à?”
“Tổng giám đốc Lục trước kia..."
“Không quen!” Lục Tam Phong thẳng thừng đáp.
“Tôi từng là người sắp xếp bữa tối ở đây, nhưng giám đốc Lục vẫn luôn là ông chủ, không nhớ tôi cũng là chuyện thường tình mà thôi.” Quản lý sảnh cười ngượng nghịu nói: “Mời anh lên lầu, phòng anh đã đặt là phòng nào vậy?”
Cao Chí Dũng thông báo số phòng, sau đó mọi người cùng đi vào thang máy.
Đến cửa phòng, Lục Tam Phong nhìn về phía Cao Chí Dũng nói: “Thời gian cũng trễ rồi, anh cũng nên quay về nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Tổng giám đốc Lục à..."
“Đừng nói nữa, vận mệnh của Phong Giai bây giờ thế nào, tôi cũng không muốn để tâm nữa đâu.” Lục Tam Phong vỗ vỗ bả vai anh rồi quay bước vào phòng, đóng cửa lại.
Như Lan buồn ngủ đến díp cả mắt lại rồi, tâm trí cũng chẳng còn tỉnh táo nữa, vào phòng nằm lý ở trên giường nhìn chằm chằm. Giang Hiểu Nghi vừa cởi quần áo ra cho cô, vừa nói: “Tốt xấu gì thì cũng là công ty của mình, ít ra anh cũng phải quan chút chứ. Đằng nào cũng có giám đốc Cao là người theo anh”
“Hôm nay anh quản, ngày mai ai quản? Vài khắc nữa thôi, em có tin những cổ đông đó lại réo gọi anh trở lại làm tổng giám đốc không?” Lục Tam Phong ngồi trên sô pha, cởi giày nói: “Này là đấu theo phe phái, loại tranh chấp thường gặp ở các công ty. Đây là vấn đề thường tình rồi, nếu ở trong phòng làm việc mà còn chẳng hòa nhập nổi, đừng mong thích ứng được với môi trường lớn như công ty.
“Lúc anh đang ăn tối, em đã ra ngoài gọi điện về phía nhà và nói với họ sáng mai anh sẽ về, ba mẹ còn bảo bảy dì tám đang đợi. Có nhiều người lắm đó. Ngày mai trước khi về nhất định phải chuẩn bị hồng bao mới được, cũng không thể quá hà tiện được” Giang Hiểu Nghi vừa đắp chăn cho Như Lan vừa lẩm bẩm.
“Tùy bảo bối thôi, em tự lo được mà.” Lục Tam Phong đứng dậy, chuẩn bị đi ngủ.
“Tắm rửa đi!”
“Không tắm, bọn nhỏ cũng ngủ rồi, tắm làm gì?”
“Trên người anh có mùi quá rồi, nên em buộc phải ép anh tắm thôi.” Giang Hiểu Nghi ném cho anh cái lườm sắc lem.
Lục Tam Phong thở dài một hơi, ngoan ngoãn đi tắm. Sau đó anh từ phòng tắm bước ra, lau tóc bằng khăn tắm. Giang Hiểu Nghi lập tức bổ nhào vào lòng anh, Lục Tam Phong ngẩng đầu liếc nhìn cửa phòng, đã đóng rồi, tốt. Cả đêm đó ân ái triền miên.
Trên đường trở lại nhà máy, Cao Chí Dũng mang tâm trạng rất không vui. Cách đây một tháng, anh ta đã tuyên bố với các nhà sản xuất lớn rằng mình nhất định sẽ giành lại thị trường đã mất trong lễ hội mùa xuân.
Đồng thời, đây cũng là cơ hội để anh ta minh chứng với ban quản trị rằng mình không phải là cái túi rác vô dụng.
Tuy nhiên, phó tổng giám đốc Đinh lại là một rào cản lớn. Cao Chí Dũng có rất ít quân cờ, hy vọng của anh ta dồn cả vào Lưu Tam Phong, và chỉ duy có Lưu Tam Phong là người mang khả năng xoay chuyển càn khôn mà thôi.
Phó tổng giám đốc Đinh đi ra căn tin, lắc lắc cổ tay xưởng trưởng Lý. Sau khi Lục Tam Phong rời đi, anh kêu đầu bếp chiên thêm hai món, lại uống nhiều nên hơi chóng mặt.
“Đi theo anh trai của cậu cho tốt, nhớ để mắt cẩn thận tới ông chủ tương lai của Đồ hộp Phong Giai đó.” Phó tổng giám đốc Đinh vỗ vào tay xưởng trưởng Lý, nói: “Anh hiểu chứ?”
“Phó tổng giám đốc Đinh cứ yên tâm, mắt tôi tinh tường lắm. Năng lực cường đại, không phải anh còn ai bây giờ?” Xưởng trưởng Lý nói đầy tâng bốc.
“Tôi không đến khách sạn đâu. Cái gì mà tên họ Lục ở đó rồi, đêm nay tôi có chết cũng không đi, tôi sẽ ở lại trong nhà máy vậy” Phó tổng giám đốc Đinh
Bình luận facebook