• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Từ tổng tài bạc tỷ thành kẻ ăn chơi (153 Viewers)

  • Chương 507: Chúng tôi không đồng ý

Bây giờ đã là năm giờ, mặt trời dần dần nghiêng về phía Tây, chiếu xuống một tầng ánh sáng màu vàng kim, lan tỏa ánh mặt trời ấm áp xuống mọi nơi, không khí tràn ngập hơi thở của mùa xuân.



Có vẻ như những tháng tiếp theo tiết trời cũng sẽ ấm áp như vậy, hôm nay thời tiết rất đẹp, dòng người trên đường đi lại như nước chảy, ăn mặc cũng có hơi lẫn lộn, người trẻ tuổi đã thay bằng quần áo mỏng, người hơi lớn tuổi một chút thì vẫn bao bọc kín mít như trước.



Thị trưởng Vương bước xuống xe, cùng thư ký ở bên cạnh đi vào thang máy.



Lục Tam Phong nằm trên chiếc ghế mây trong phòng của mình mà đong đưa, loa ngoài của chiếc điện thoại đang mở, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh leng keng leng keng.



"Uống thuốc sắc đã khỏi chưa? Nếu em uống không được thì chuẩn bị một ít muỗng đường trắng, sau khi uống thuốc xong thì ngậm đường trắng vào miệng, sẽ không bị nôn ra nữa đâu." Lục Tam Phong đề nghị.



"Ngày hôm qua đã bị nôn ra rồi, làm lãng phí một ít thuốc, em mới là người phải chịu khổ." Giọng nói của Giang Hiểu Nghi có phần bất đắc dĩ.



"Ba, con muốn ăn cua."



"Chỗ này của ba không có cua, chỉ có cây roi thôi, con có muốn ăn không?" Lục Tam Phong nằm trên ghế uể oải nói.



"Ba, con kể cho ba nghe cái này, đầu thôn có một cái hang rất lớn, con thấy có thỏ ở trong đó, ba bắt con thỏ đó cho con được không?"



"Lấy cho ba cái búa."



Mặc kệ Như Lan nói cái gì, Lục Tam Phong đều bảo cô bé lấy cho anh cái búa, cô nhóc kéo theo mấy đứa nhỏ khác làm ầm ĩ ở trong nhà, bị Giang Hiểu Nghi đuổi ra ngoài.



"Ngày hôm qua em đã gọi điện thoại cho quản lý rồi, nhà máy đã hoạt động trở lại, sau thời gian này em sẽ dẫn Như Lan về, anh có thể trở về Thành Minh, nếu thật sự không được thì để em về, mấy ngày nay đều châm cứu nên đã khỏe hơn nhiều rồi, những ngày sau chỉ phải uống thuốc mà thôi." Giang Hiểu Nghi vừa nhìn thuốc vừa sắc xong, vừa kể chuyện cho Lục Tam Phong.



"Bên này của anh xảy ra một chút rắc rối, đến lúc đó rồi nói tiếp."



Hai người đang nói chuyện nhà cửa thì tiếng gõ cửa vang lên ở phía bên ngoài, kèm theo đó là âm thanh nặng nề: "Tổng giám đốc Lục, là tôi, thị trưởng Vương đây, có thể mở cửa ra nói chuyện một chút được không, lúc nãy người trong tỉnh cũng đã gọi điện thoại cho tôi rồi, dù sao vẫn phải giải quyết cho xong vụ này."



"Có người đến tìm anh, không nói nữa nhé." Lục Tam Phong ngồi dậy cúp điện thoại.



Lục Tam Phong đứng lên đi mở cửa ra, liếc nhìn quan sát thị trưởng Vương, nói rằng: "Ôi là khách quý, chúng ta đến phòng khách đi?"



"Không cần, ở phòng của cậu trò chuyện một lát thôi." Thị trưởng Vương dứt khoát bước vào phòng, lại gần số pha rồi ngồi xuống, nói ngay vào vấn đề chính: "Cậu làm lớn mọi chuyện như vậy, bây giờ cậu đã thành công rồi, không cần nói những lời giả tạo nữa, trực tiếp vào vấn đề chính đi, cậu đang có suy tính gì, cậu muốn là gì?"



"Tôi chỉ muốn phất cờ khởi nghĩa cho việc phát triển nghiên cứu khoa học ở trong nước." Lục Tam Phong chân thành nói.



"Đừng nói những lời khoa trương như vậy, cậu không đủ năng lực để làm chuyện đấy, tôi cũng sẽ cho cậu một chút lợi ích, công nghiệp này nhất định phải được phát triển trên mảnh đất này, cậu có hiểu không?" Thị trưởng Vương nói thẳng.
















"Tôi hiểu, vấn đề này tôi vô cùng hiểu rõ." Lục Tam Phong ngồi xuống, nhín thoáng qua người thư kí đứng bên cạnh ông ta.



"Cậu ra ngoài đợi đi."



Thư kí nghe lời xoay người ra ngoài đóng cửa lại.



"Sở thương mại tỉnh gọi điện cho tôi, bảo rằng giá tiền này hơi thấp, muốn lên kế hoạch lại, cậu vẫn sẽ phá rối nếu lấy cái giá là chín tỉ đô la Mỹ đúng không?" Thị trưởng Vương hỏi.



"Chín tỉ mà nói... quả thực tôi không nhất định phải cản lại, nhưng tôi có thể chắc chắn, nếu khoanh tay giao lại công nghiệp này cho những người không hiểu gì về thị trường trong nước thì chưa đầy hai năm sẽ phải thất bại mà thôi."



"Vì vậy phải giao vào tay của cậu đúng không?" Ánh mắt của thị trưởng Vương sáng rực lên, nhìn Lục Tam Phong.



"Không phải vậy, tôi chỉ vì sự phát triển của công nghiệp..."



"Cậu đừng có nói những lời này với tôi, ngay cả dấu chấm câu tôi cũng đều không thể tin cậu, hãy nói ý chính đi, được không?" Thị trưởng Vương vung tay lên nói: "Hãy đem sự chân thành giữa người với người ra mà nói chuyện."



"Những vấn đề này tôi đã nói không ít lần rồi, có thể trao quyền độc quyền sáng chế, không cần phải bán nó đi, đây là lời nói từ trong lòng của tôi, có thể trao quyền cho tôi, cũng có thể mua cổ phần bằng sáng chế, đây đều là những sự lựa chọn, ông đã muốn nghe thì tôi nói cho ông nghe."



Lục Tam Phong ngồi thẳng người, khuôn mặt tràn đầy chân thành, anh nói: "Đừng bán nữa, mạo hiểm quá lớn, bây giờ kỹ thuật ở đây hot như vậy, thị trường cũng rất coi trọng, nếu bây giờ bán cho người ta, ngộ nhỡ sau này nó khiến thị trường bùng nổ thì ông sẽ cảm thấy may mắn, về những vẫn đề àm ông nói, tôi cũng sẽ suy nghĩ, tôi sẽ sản xuất ở đây với tư cách là một cổ đông."



"Xây dựng công nghiệp ở đây? Cậu cũng không có nhà máy ở đây, bây giờ xây dựng khu nhà máy, vậy thì ngay cả điện tử Thủy Hoàn cũng phải gán nợ đấy."



"Không phải là xây dựng nhà máy ở đây, mà đặt khu công nghiệp ở đây để hỗ trợ sản xuất. Tôi có thể điều một bộ phận sản xuất đến đây để lắp ráp tiêu thụ. Nếu muốn xây dựng nhà máy cũng không thành vấn đề, dựng nên một lớp vỏ bọc lớn, bỏ vào đó một ít lợi nhuận thì sẽ có thể cùng phát triển với công nghiệp rồi."



"Một khi tiêu thụ tốt, chi nhánh đầu tiên sẽ chọn bên này, ông muốn may áo bông thì ai lại dám ra quy định phải đủ bao nhiêu bông mới có thể may thành một chiếc áo, chỉ cần nhét ít bông vào là được, sau này chúng ta sẽ tiếp tục bàn, tôi có thể đến đây một chuyến vào mùa hè, tôi sẽ là bệ tài chính của công nghiệp này, tôi sẽ quyền tiền để giúp đỡ công nghiệp ở đây phát triển."



"Ông dễ ăn nói với người ngoài, nên làm gì thì làm đi, chỉ là không hút được vốn đầu tư nước ngoài mà thôi, sở trưởng Khương nằm trong tay quyền độc quyền, sau này ông ta sẽ càng có nhiều lựa chọn, nếu như chỉ là thị trường bình thường thì có thể bán lại, tuy giá cả không bằng với hiện tại nhưng cũng đã là rất nhiều, chắc chắn sẽ không ít hơn quá nhiều so với hiện tại."



Thị trưởng Vương tự suy nghĩ, đúng là cả ba cách mà Lục Tam Phong vạch ra đều có lợi, vấn đề là ở đây ông ta còn thiếu thành tích dẫn vốn đầu tư nước ngoài, hôm nay coi như là nói toạt ra rồi.



Nếu tiếp tục như thế nữa, Lục Tam Phong còn có thể ầm ĩ hơn, qua hôm nay là đến cuộc họp trong tỉnh, nếu lại làm lớn chuyện thì không biết phải đi họp kiểu gì.



"Coi như những lời cậu nói đều là thật, ngày mai tôi mở một cuộc họp, quyết định mọi chuyện như thế này đi." Thị trưởng Vương đứng lên nói: "Tôi phải nói chuyện với đoàn đầu tư nước ngoài một lần nữa."



"Vất vả cho ông rồi!" Lục Tam, Phong cũng đứng dậy, khuôn mặt tươi cười đón chào, đích thân mở cửa, nói: "Cảm ơn ông đã quan tâm, tôi là người rất dễ tính, gặp bất cứ chuyện gì thì cứ gọi tôi, điện tử Thủy Hoàn sẽ phát triển rất nhanh, chắc chắn trong tương lai sẽ có thể phát triển sản nghiệp đến đây."
















Thị trưởng Vương không nói gì thêm, đi về phía thang máy.



Đám người Smith mở cuộc họp xong, cả đoàn người đều căng thẳng, bọ họ sẽ gặp bất lợi nếu dựa theo tình cảnh trước mắt, tòa thị chính chính là hy vọng lớn nhất của bọn họ để có thể dẫn vốn đầu tư nước ngoài vào.



Mà giờ phút này dư luận lại đang dậy sóng, không ai dám làm trái ý kiến của công chúng, một khi đã đi ngược lại với dư luận thì sẽ bị người ta nắm điểm yếu, ai cũng có kẻ thù mà. Nhưng nếu cứ xuôi theo trình tự như vậy thì sẽ không gặp chuyện gì sao?



Có tin tức lộ ra rằng giá cả có thể tăng lên, đầu tiên, Smith báo cáo với công ty, sau đó quyết định gặp mặt ăn cơm với Lục tam Phong.



Hơn bảy giờ tối, Lục tam Phong thay âu phục, ăn mặc gọn gàng tinh tế. Phùng Chính Anh nhìn anh ăn mặc như vậy, buồn bực nói: "Ăn một bữa cơm thôi mà, có cần long trọng như vậy không?"



"Người thắng cuộc mà, chuyện này chúng ta đã thắng hơn phân nửa rồi, đợi đến hội nghị ngày mai, nếu không có bất ngờ gì nữa thì bọn họ sẽ thua cuộc." Lục Tam Phong nhìn bản thân mình trong gương rồi cười cười.



Phùng Chính Anh ngầm thở dài trong lòng, người đàn ông này cực kỳ xứng đáng với hai chữ cáo già, dốc lòng làm việc, kiên cường quấy nhiễu.



Bên trong nhà hàng Tây, hai bên ngồi đối diện bốn mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt của Lục Tam Phong mang theo vẻ tươi cười, nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, nụ cười thế này còn đang ở trên khuôn mặt của Smith.



"Cậu thật vô liêm sỉ!" Đó là câu đầu tiên mà Smith mở miệng nói.



"Cảm ơn đã động viên!" Lục Tam Phong mỉm cười đáp.



"Tôi nghe nói cậu đã thành công thúc đẩy người của tòa thị chính, thay đổi suy nghĩ của bọn họ và họ sẽ hoạch định lại số tiền đầu tư. Tôi cũng đã trao đổi với công ty, cho dù là sáu mươi tỷ đô la Mỹ thì chúng tôi cũng sẽ chi trả!" Smith mang dáng vẻ của người tiền nhiều như nước mà nói.



"Không sao cả, dù là chín tỷ, một trăm năm mươi tỷ hay ba ngàn tỷ, tôi vẫn cảm thấy các ông nên đặt vé máy bay sớm đi." Lục Tam Phong dùng dao nĩa cắt miếng thịt bò bít-tết ở trước mặt, ăn một miếng rồi nói: "Hạng mục này thất bại cũng không sao cả, ông có thể đầu tư vào tôi, điện tử Thủy Hoàn"



Smith lắc lắc đầu nói: "Tôi công nhận rằng cậu rất thông minh, nếu như không có chuyện này thì tôi sẽ xem xét đầu tư vào cậu, bởi vì cậu là người không từ thủ đoạn. Nhưng bây giờ thì không được, tôi hy vọng cậu có thể mãi mãi ở lại đây, tôi làm nhà đầu tư cũng mười năm rồi, cậu rất vinh hạnh đấy, có thể trở thành người đầu tiên khiến tôi đầu tư thất bại."



"Đừng nói như vậy, ông cũng gần thua rồi, tôi là vì muốn tốt cho ông."



"Nếu như đầu tư thất bại, tôi sẽ nhớ rõ cậu, tôi cũng hy vọng cậu có thể bỏ chút thời gian đi điều tra xem cổ phần của Hi Ba Khang Phong là bị ai khống chế, rồi cậu sẽ biết được mình đã làm nên chuyện ngu xuẩn gì, cậu đã đắc tội với cả phố Wall." Vẻ mặt của Smith vô cùng phẫn nộ.



"Ông anh à, ông đừng làm tôi sợ chứ, phố Wall là sắt là thép sao? Đừng có mà bắt nạt tôi, tôi chưa từng ra nước ngoài, cũng không biết phố Wall là như thế nào, nếu thật sự có thể làm mất lòng mọi người ở phố kia thì chi ít tôi cũng phải là người giàu nhất thế giới rồi." Lục Tam Phong nhìn ông ta cười tủm tỉm và nói: "Đều là tư bản thôi,
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom