Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 510: Tôi có thể ly hôn
Ngày hôm sau, Lục Tam Phong và Phùng Chính Anh bay về Bình Châu và đến nhà máy lúc mười một giờ trưa. Trong phòng riêng ở tầng hai, Lục Tam Phong và Trương Phượng Tiên đang ngồi ăn ở đó.
“Tổng giám đốc Chu sẽ trở lại sau một thời gian, giám đốc Liễu cũng có việc phải làm, đợi sau khi anh ta xong việc thì sẽ đến gặp anh.” Trương Phượng Tiên nói.
“Liễu Ngoạn không cần đến đây đâu, để anh ta tiếp đón Tổng giám đốc Khương và đưa ra kế hoạch càng sớm càng tốt là được. Còn phía nhà máy Đông Lưu thì sao?” Lục Tam Phong hỏi Trương Phượng Tiên.
“Về cơ bản tất cả công việc đã hoàn thành, máy móc cũng đã cập bến. Chính quyền thành phố ở đó cũng lo lắng và liên tục thúc giục. Về phần nhân viên thì đã tuyển dụng một nhóm và đang được đào tạo. Thời gian dự kiến là ngày mùng một tháng ba có thể cắt băng khánh thành. Anh có muốn tham dự không?” Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong và tiếp tục nói: "Chính quyền thành phố cũng hy vọng anh sẽ đến tham dự."
Lục Tam Phong xua tay nói: "Tôi bận trăm công nghìn việc, cô có thể tới buổi lễ cắt băng khánh thành đó giúp tôi. Giám đốc nhà máy ở đằng kia không sao chứ?"
“Giám đốc này ban đầu cũng là giám đốc của nhà máy, một số phó giám đốc cũng được lấy từ các nhà máy lớn khác. Các thành viên cốt cán của các nhà máy đã có một nửa ở đây rồi, đồng thời vị trí trống trong nhà máy ở đây sẽ tiếp tục thăng chức cho một nhóm người. "
"Phương án này là an toàn nhất. Cần chú trọng việc bồi dưỡng nhân tài, nhất là những nhân viên lớn tuổi có năng lực. Không được buông thả, không thể có tình trạng án binh bất động sau hai, ba năm làm việc."
“Chuyến bay của Chu Hoài Đông hạ cánh lúc mấy giờ?” Lục Tam Phong hỏi.
“Đã đến giờ xuống máy bay rồi.” Trương Phượng Tiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay và nói: “Tôi sẽ quay lại trong vòng một giờ nữa”.
“Xong việc thì quay lại phòng họp của tôi.” Lục Tam Phong nói xong thì cầm đũa lên.
Trương Phượng Tiên từ xa mang một món ăn đến đặt trước mặt Lục Tam Phong và nói: “Chợp mắt một chút đã."
“Cô chiếm phòng của tôi thì tôi ngủ bằng cái gì?” Lục Tam Phong liếc nhìn cô ta một cái.
“Tôi sẽ dọn đi, anh cứ đi ngủ đi.” Trương Phượng Tiên chống cằm nhìn Lục Tam Phong ăn, trên ngón trỏ của cô ta còn có thêm một chiếc nhẫn.
Lục Tam Phong nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn và hỏi: "Cô có bạn trai sao?"
“Hả?” Trương Phượng Tiên nghe thấy thế thì ngẩn người ra, sau đó cười nói: “Đúng vậy, anh ghen sao? Lúc trước thì không quan tâm tôi, bây giờ bắt đầu thấy hối hận rồi à?”
“Tốt lắm, chúc mừng cô, thất tình không được ảnh hưởng đến công việc biết chưa?” Lục Tam Phong trịnh trọng nói.
Trương Phượng Tiên vốn tưởng rằng anh sẽ không vui, nhưng cô ta không ngờ anh lại có thái độ này, trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu, cô ta nói: "Anh sợ tôi ảnh hưởng đến công việc của anh đúng không?"
“Nói cho cùng thì công ty không ngăn cản cô yêu đương, nhưng đang trong thời kỳ đặc biệt, cô nhất định không được để bị ảnh hưởng nhé.” Lục Tam Phong nghiêm túc nhìn cô ta nói: “ Nếu cô làm ảnh hưởng đến công ty thì tôi sẽ không cho cô thể diện đâu.”
Trương Phượng Tiên có chút khó chịu nói: "Anh, sao anh có thể làm như thế chứ?"
“Đúng vậy, tôi không có nói gì, chỉ muốn chúc mừng cô thôi!” Lục Tam Phong nhìn cô nói đùa: “Cô còn không có thời gian để ngủ, nói gì đến chuyện yêu đương.
"Tôi dâng hiến hết tất cả sức lực của mình cho anh rồi, đến thời gian ngủ còn không có, cả ngày lúc nào cũng bận rộn. Vì vậy tôi thực sự thích hợp làm đối tác với anh.” Trương Phượng Tiên nhìn anh ngập ngừng nói: "Tôi vốn dĩ không có chuyện đó, cả ngày đều bận như con quay. Cách đây một thời gian, tôi đến tiệm vàng thấy nó tốt nên đã mua một cặp và tặng một cái cho chị Hiểu Nghi.”
Miệng Lục Tam Phong đang ăn thì lập tức cứng lại, anh quay mặt lại nhìn cô ta.
“Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?" “Tôi hỏi cô một chuyện, cô phải trả lời thật lòng, cô có thích để tóc ngắn và ăn mặc như đàn ông không?” Lục Tam Phong nhìn cô ta chằm chằm hỏi.
“Tôi thấy điều đó khá tuyệt, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ thử một lần, có chuyện gì sao?” Trương Phượng Tiên cau mày nhìn anh và hỏi.
“Sau này cô tránh xa vợ tôi ra.” Lục Tam Phong cảnh cáo: “Đừng có động một tí lại gọi cho cô ấy, tôi đã gọi cho cô ấy mấy lần nhưng cô ấy đều bận, có lẽ tất cả là do cô
Trương Phượng Tiên ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời, một lúc sau cô ta mới nhìn anh và nói: "Đầu óc anh đang nghĩ cái gì vậy?"
“Thế giới rộng lớn như vậy, có biết bao nhiêu chuyện có thể xảy ra, tôi cứ đề phòng trước thì hơn.” Lục Tam Phong đặt bát đũa xuống khi đã no nê và nói: “Tôi phải nghỉ ngơi rồi..."
Trương Phượng Tiên vội vàng đứng dậy và đi theo: "Chị Hiểu Nghi nói lần này tìm được một bác sĩ Đông y rất giỏi, tôi hi vọng bác sĩ có thể giúp được”
“Cô có thể bớt quan tâm chuyện người khác được không, đây là việc của gia đình tôi.” Lục Tam Phong bất lực nói.
"Tôi cũng không muốn cùng anh nói chuyện phiếm đâu, nhưng anh thích con trai hay con gái?"
“Không quan trọng, chỉ cần là con của tôi là được.” Lục Tam Phong nói xong thì đi xuống tầng.
"Quả nhiên là vậy, thảo nào Giang Hiểu Nghi nói nhiều lúc không muốn nói chuyện với anh. Chị ấy mà nghe thấy điều này, không cãi nhau với anh mới là lạ” Trương Phượng Tiên tiếp lời.
Trên đường đi, hai người bọn họ xì xào nói chuyện phiếm, lúc thì nói về gia đình Lục Tam Phong, lúc lại nói về chuyện gia đình Trương Phượng Tiên thúc giục cô ta mau kết hôn,...
Đối với Trương Phượng Tiên, Lục Tam Phong luôn muốn dừng lại ở công việc và không muốn liên quan đến cuộc sống của nhau, nhưng Trương Phượng Tiên đã đả động đến Giang Hiểu Nghi, có một số việc mà Lục Tam Phong không biết, cô ta rõ ràng giống như người vợ nhỏ của Lục Tam Phong chỉ bảo anh tận nơi.
Trong mắt mọi người trong công ty, mối quan hệ giữa Trương Phượng Tiên và Lục Tam Phong rất không bình thường, nếu không nhờ vào khả năng quản lý xuất chúng của Trương Phượng Tiên thì có lẽ đã có rất nhiều người không phục cô ta.
Thậm chí trong một cuộc họp năm ngoái, người không hài lòng Trương Phượng Tiên đã trực tiếp vỗ bàn và chỉ thẳng vào mặt cô ta nói: "Chẳng qua là cô ngủ với ai đó thôi, đừng có ở đây mà chỉ đạo tôi.”
Trương Phượng Tiên cũng rất cứng rắn nói nếu ai có thể đưa Tổng giám đốc Lục lên giường của cô ta thì cô ta sẽ cho người đó ba mươi triệu đồng, đương nhiên là người quản lý đó không làm được. Đặc biệt bộ phận kinh doanh rất bất bình với Trương Phượng Tiên.
Trương Phượng Tiên cũng không quan tâm chút nào, cô ta cảm thấy cây ngay không sợ chết đứng, cô ta muốn làm gì thì làm. Cho dù ngày mai cô ta có bị Lục Tam Phong đuổi ra khỏi công ty thì cô ta cũng sẽ không thiếu đồ ăn thức uống, cuộc sống vẫn tốt hơn rất nhiều người.
Trở lại phòng ngủ, Trương Phượng Tiên ngồi đó thì thầm đến mức Lục Tam Phong ngủ thiếp đi, người phụ nữ này ngày thường có năng lực rất đặc cô ta là một người phụ nữ hoạt bát và mạnh mẽ, nhưng bây giờ cô ta nói không ngừng và Lục Tam Phong chỉ có thể than thở với thế giới rằng phụ nữ đều giống nhau, bọn họ khác nhau trong những dịp khác nhau và trước những người khác nhau mà thôi.
Khi tỉnh dậy thì đã là hai rưỡi chiều, đám người Chu Hoài Đông và Nguy Nhiễm Đan đã đợi sẵn ở trong văn phòng, Lục Tam Phong vẫn có chút buồn ngủ, sau đó anh đi ra khỏi phòng ngủ và ngồi xuống.
“Trong khoảng thời gian này mọi người đều đã làm việc chăm chỉ rồi. Bây giờ chúng ta bắt đầu họp.” Lục Tam Phong xoa xoa mặt cho mình tỉnh táo trở lại, sau đó ngồi thẳng người hỏi: “Thị trường TV mấy ngày nay thế nào rồi?”
"Mặc dù các công ty lớn đã hoàn thành các lần lặp lại sản phẩm năm đó, nhưng bọn họ đã chặn được xu hướng giảm giá do chúng tôi khuyến mãi mạnh mẽ và có lợi thế trên kênh thị trường. Đầu năm nay, giá nguyên vật liệu tiếp tục giảm và giá mới vật liệu cao, điều này cũng không tệ do với thời điểm hiện tại. Nhưng thị trường TV đã đạt mức cao mới trong tháng hai."
“Đây là một báo cáo dữ liệu, cũng như những biến đổi.” Chu Hoài Đông đặt một tập tài liệu trước mặt Lục Tam Phong.
Tốc độ sụt giảm của waypod tương đối chậm, nhưng trong bối cảnh thị trường bùng nổ thì đây lại là một mức sụt giảm lớn, nhưng theo dự đoán, công ty giải trí này đang tiến triển rất nhanh, đã ký bốn hợp đồng và sẽ có hợp đồng đầu tiên vào tháng bốn.
Đồng thời, họ đã liên hệ với một số chương trình của đài trung ương và bắt đầu đào tạo diễn viên, danh sách các bộ phim được giới thiệu đợt đầu tiên đã được xác nhận, đều là những bộ phim có doanh thu phòng vé rất cao, có nhiều nội dung độc quyền trong băng bài hát.
Lục Tam Phong cảm thấy ngạc nhiên sau khi đọc kết quả công việc của Nguỵ Nhiễm Đan, anh nhìn Nguỵ Nhiễm Đan và nói: "Lần này vất vả cho cô rồi."
“May mắn thay, tôi sống ở công ty và bay qua lại giữa thủ đô và Thành Minh. Thời gian đầu tôi cũng cảm thấy rất bận rộn, nhưng đây cũng là cơ hội để tôi học hỏi." Nguỵ Nhiễm Đan bình tĩnh nói.
Trương Phượng Tiên ngồi đó nhìn Nguỵ Nhiễm Đan, lần đầu tiên cô ta cảm thấy áp lực từ một người phụ nữ khác, Nguỵ Nhiễm Đan không phải là thiên tài, nhưng cô ta chắc chắn là một người chăm chỉ.
Cô ta không quá giỏi giang, nhưng cô ta lại có sự chăm chỉ và chịu khó học hỏi. Năm ngoái, từ khi đảm nhiệm
“Tổng giám đốc Chu sẽ trở lại sau một thời gian, giám đốc Liễu cũng có việc phải làm, đợi sau khi anh ta xong việc thì sẽ đến gặp anh.” Trương Phượng Tiên nói.
“Liễu Ngoạn không cần đến đây đâu, để anh ta tiếp đón Tổng giám đốc Khương và đưa ra kế hoạch càng sớm càng tốt là được. Còn phía nhà máy Đông Lưu thì sao?” Lục Tam Phong hỏi Trương Phượng Tiên.
“Về cơ bản tất cả công việc đã hoàn thành, máy móc cũng đã cập bến. Chính quyền thành phố ở đó cũng lo lắng và liên tục thúc giục. Về phần nhân viên thì đã tuyển dụng một nhóm và đang được đào tạo. Thời gian dự kiến là ngày mùng một tháng ba có thể cắt băng khánh thành. Anh có muốn tham dự không?” Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong và tiếp tục nói: "Chính quyền thành phố cũng hy vọng anh sẽ đến tham dự."
Lục Tam Phong xua tay nói: "Tôi bận trăm công nghìn việc, cô có thể tới buổi lễ cắt băng khánh thành đó giúp tôi. Giám đốc nhà máy ở đằng kia không sao chứ?"
“Giám đốc này ban đầu cũng là giám đốc của nhà máy, một số phó giám đốc cũng được lấy từ các nhà máy lớn khác. Các thành viên cốt cán của các nhà máy đã có một nửa ở đây rồi, đồng thời vị trí trống trong nhà máy ở đây sẽ tiếp tục thăng chức cho một nhóm người. "
"Phương án này là an toàn nhất. Cần chú trọng việc bồi dưỡng nhân tài, nhất là những nhân viên lớn tuổi có năng lực. Không được buông thả, không thể có tình trạng án binh bất động sau hai, ba năm làm việc."
“Chuyến bay của Chu Hoài Đông hạ cánh lúc mấy giờ?” Lục Tam Phong hỏi.
“Đã đến giờ xuống máy bay rồi.” Trương Phượng Tiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay và nói: “Tôi sẽ quay lại trong vòng một giờ nữa”.
“Xong việc thì quay lại phòng họp của tôi.” Lục Tam Phong nói xong thì cầm đũa lên.
Trương Phượng Tiên từ xa mang một món ăn đến đặt trước mặt Lục Tam Phong và nói: “Chợp mắt một chút đã."
“Cô chiếm phòng của tôi thì tôi ngủ bằng cái gì?” Lục Tam Phong liếc nhìn cô ta một cái.
“Tôi sẽ dọn đi, anh cứ đi ngủ đi.” Trương Phượng Tiên chống cằm nhìn Lục Tam Phong ăn, trên ngón trỏ của cô ta còn có thêm một chiếc nhẫn.
Lục Tam Phong nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn và hỏi: "Cô có bạn trai sao?"
“Hả?” Trương Phượng Tiên nghe thấy thế thì ngẩn người ra, sau đó cười nói: “Đúng vậy, anh ghen sao? Lúc trước thì không quan tâm tôi, bây giờ bắt đầu thấy hối hận rồi à?”
“Tốt lắm, chúc mừng cô, thất tình không được ảnh hưởng đến công việc biết chưa?” Lục Tam Phong trịnh trọng nói.
Trương Phượng Tiên vốn tưởng rằng anh sẽ không vui, nhưng cô ta không ngờ anh lại có thái độ này, trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu, cô ta nói: "Anh sợ tôi ảnh hưởng đến công việc của anh đúng không?"
“Nói cho cùng thì công ty không ngăn cản cô yêu đương, nhưng đang trong thời kỳ đặc biệt, cô nhất định không được để bị ảnh hưởng nhé.” Lục Tam Phong nghiêm túc nhìn cô ta nói: “ Nếu cô làm ảnh hưởng đến công ty thì tôi sẽ không cho cô thể diện đâu.”
Trương Phượng Tiên có chút khó chịu nói: "Anh, sao anh có thể làm như thế chứ?"
“Đúng vậy, tôi không có nói gì, chỉ muốn chúc mừng cô thôi!” Lục Tam Phong nhìn cô nói đùa: “Cô còn không có thời gian để ngủ, nói gì đến chuyện yêu đương.
"Tôi dâng hiến hết tất cả sức lực của mình cho anh rồi, đến thời gian ngủ còn không có, cả ngày lúc nào cũng bận rộn. Vì vậy tôi thực sự thích hợp làm đối tác với anh.” Trương Phượng Tiên nhìn anh ngập ngừng nói: "Tôi vốn dĩ không có chuyện đó, cả ngày đều bận như con quay. Cách đây một thời gian, tôi đến tiệm vàng thấy nó tốt nên đã mua một cặp và tặng một cái cho chị Hiểu Nghi.”
Miệng Lục Tam Phong đang ăn thì lập tức cứng lại, anh quay mặt lại nhìn cô ta.
“Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?" “Tôi hỏi cô một chuyện, cô phải trả lời thật lòng, cô có thích để tóc ngắn và ăn mặc như đàn ông không?” Lục Tam Phong nhìn cô ta chằm chằm hỏi.
“Tôi thấy điều đó khá tuyệt, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ thử một lần, có chuyện gì sao?” Trương Phượng Tiên cau mày nhìn anh và hỏi.
“Sau này cô tránh xa vợ tôi ra.” Lục Tam Phong cảnh cáo: “Đừng có động một tí lại gọi cho cô ấy, tôi đã gọi cho cô ấy mấy lần nhưng cô ấy đều bận, có lẽ tất cả là do cô
Trương Phượng Tiên ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời, một lúc sau cô ta mới nhìn anh và nói: "Đầu óc anh đang nghĩ cái gì vậy?"
“Thế giới rộng lớn như vậy, có biết bao nhiêu chuyện có thể xảy ra, tôi cứ đề phòng trước thì hơn.” Lục Tam Phong đặt bát đũa xuống khi đã no nê và nói: “Tôi phải nghỉ ngơi rồi..."
Trương Phượng Tiên vội vàng đứng dậy và đi theo: "Chị Hiểu Nghi nói lần này tìm được một bác sĩ Đông y rất giỏi, tôi hi vọng bác sĩ có thể giúp được”
“Cô có thể bớt quan tâm chuyện người khác được không, đây là việc của gia đình tôi.” Lục Tam Phong bất lực nói.
"Tôi cũng không muốn cùng anh nói chuyện phiếm đâu, nhưng anh thích con trai hay con gái?"
“Không quan trọng, chỉ cần là con của tôi là được.” Lục Tam Phong nói xong thì đi xuống tầng.
"Quả nhiên là vậy, thảo nào Giang Hiểu Nghi nói nhiều lúc không muốn nói chuyện với anh. Chị ấy mà nghe thấy điều này, không cãi nhau với anh mới là lạ” Trương Phượng Tiên tiếp lời.
Trên đường đi, hai người bọn họ xì xào nói chuyện phiếm, lúc thì nói về gia đình Lục Tam Phong, lúc lại nói về chuyện gia đình Trương Phượng Tiên thúc giục cô ta mau kết hôn,...
Đối với Trương Phượng Tiên, Lục Tam Phong luôn muốn dừng lại ở công việc và không muốn liên quan đến cuộc sống của nhau, nhưng Trương Phượng Tiên đã đả động đến Giang Hiểu Nghi, có một số việc mà Lục Tam Phong không biết, cô ta rõ ràng giống như người vợ nhỏ của Lục Tam Phong chỉ bảo anh tận nơi.
Trong mắt mọi người trong công ty, mối quan hệ giữa Trương Phượng Tiên và Lục Tam Phong rất không bình thường, nếu không nhờ vào khả năng quản lý xuất chúng của Trương Phượng Tiên thì có lẽ đã có rất nhiều người không phục cô ta.
Thậm chí trong một cuộc họp năm ngoái, người không hài lòng Trương Phượng Tiên đã trực tiếp vỗ bàn và chỉ thẳng vào mặt cô ta nói: "Chẳng qua là cô ngủ với ai đó thôi, đừng có ở đây mà chỉ đạo tôi.”
Trương Phượng Tiên cũng rất cứng rắn nói nếu ai có thể đưa Tổng giám đốc Lục lên giường của cô ta thì cô ta sẽ cho người đó ba mươi triệu đồng, đương nhiên là người quản lý đó không làm được. Đặc biệt bộ phận kinh doanh rất bất bình với Trương Phượng Tiên.
Trương Phượng Tiên cũng không quan tâm chút nào, cô ta cảm thấy cây ngay không sợ chết đứng, cô ta muốn làm gì thì làm. Cho dù ngày mai cô ta có bị Lục Tam Phong đuổi ra khỏi công ty thì cô ta cũng sẽ không thiếu đồ ăn thức uống, cuộc sống vẫn tốt hơn rất nhiều người.
Trở lại phòng ngủ, Trương Phượng Tiên ngồi đó thì thầm đến mức Lục Tam Phong ngủ thiếp đi, người phụ nữ này ngày thường có năng lực rất đặc cô ta là một người phụ nữ hoạt bát và mạnh mẽ, nhưng bây giờ cô ta nói không ngừng và Lục Tam Phong chỉ có thể than thở với thế giới rằng phụ nữ đều giống nhau, bọn họ khác nhau trong những dịp khác nhau và trước những người khác nhau mà thôi.
Khi tỉnh dậy thì đã là hai rưỡi chiều, đám người Chu Hoài Đông và Nguy Nhiễm Đan đã đợi sẵn ở trong văn phòng, Lục Tam Phong vẫn có chút buồn ngủ, sau đó anh đi ra khỏi phòng ngủ và ngồi xuống.
“Trong khoảng thời gian này mọi người đều đã làm việc chăm chỉ rồi. Bây giờ chúng ta bắt đầu họp.” Lục Tam Phong xoa xoa mặt cho mình tỉnh táo trở lại, sau đó ngồi thẳng người hỏi: “Thị trường TV mấy ngày nay thế nào rồi?”
"Mặc dù các công ty lớn đã hoàn thành các lần lặp lại sản phẩm năm đó, nhưng bọn họ đã chặn được xu hướng giảm giá do chúng tôi khuyến mãi mạnh mẽ và có lợi thế trên kênh thị trường. Đầu năm nay, giá nguyên vật liệu tiếp tục giảm và giá mới vật liệu cao, điều này cũng không tệ do với thời điểm hiện tại. Nhưng thị trường TV đã đạt mức cao mới trong tháng hai."
“Đây là một báo cáo dữ liệu, cũng như những biến đổi.” Chu Hoài Đông đặt một tập tài liệu trước mặt Lục Tam Phong.
Tốc độ sụt giảm của waypod tương đối chậm, nhưng trong bối cảnh thị trường bùng nổ thì đây lại là một mức sụt giảm lớn, nhưng theo dự đoán, công ty giải trí này đang tiến triển rất nhanh, đã ký bốn hợp đồng và sẽ có hợp đồng đầu tiên vào tháng bốn.
Đồng thời, họ đã liên hệ với một số chương trình của đài trung ương và bắt đầu đào tạo diễn viên, danh sách các bộ phim được giới thiệu đợt đầu tiên đã được xác nhận, đều là những bộ phim có doanh thu phòng vé rất cao, có nhiều nội dung độc quyền trong băng bài hát.
Lục Tam Phong cảm thấy ngạc nhiên sau khi đọc kết quả công việc của Nguỵ Nhiễm Đan, anh nhìn Nguỵ Nhiễm Đan và nói: "Lần này vất vả cho cô rồi."
“May mắn thay, tôi sống ở công ty và bay qua lại giữa thủ đô và Thành Minh. Thời gian đầu tôi cũng cảm thấy rất bận rộn, nhưng đây cũng là cơ hội để tôi học hỏi." Nguỵ Nhiễm Đan bình tĩnh nói.
Trương Phượng Tiên ngồi đó nhìn Nguỵ Nhiễm Đan, lần đầu tiên cô ta cảm thấy áp lực từ một người phụ nữ khác, Nguỵ Nhiễm Đan không phải là thiên tài, nhưng cô ta chắc chắn là một người chăm chỉ.
Cô ta không quá giỏi giang, nhưng cô ta lại có sự chăm chỉ và chịu khó học hỏi. Năm ngoái, từ khi đảm nhiệm
Bình luận facebook