Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 535: Thay đổi bản chất sổ sách
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Bây giờ, đối với người bình thường mà nói, ba trăm triệu đã là một con số thiên văn rồi, mặc dù tổng giám đốc Hác không phải người bình thường, nhưng số tiền này cũng đã đủ khiến ông ta cảm thấy choáng váng đầu óc.
Sau vài giây ông ta mới phản ứng lại, số tiền ông ta muốn là tận một tỷ năm trăm triệu, ở đây mới chỉ là ba trăm triệu mà thôi.
“Em trai, anh đây thấy cậu cũng là người tốt, chuyện này anh sẽ giúp cậu.”
“Cảm ơn anh, ân tình này suốt đời khó quên. Nếu em thật sự có thể trở mình, em nhất định sẽ báo đáp ân tình này của anh!” Lục Tam Phong nắm chặt lấy tay đối phương, biểu cảm trông rất thật tâm.
Sau khi tiễn tổng giám đốc Hác về, Lục Tam Phong đóng cửa lại, khẽ thở phào một hơi rồi ngồi xuống ghế sô pha. Bây giờ, người ở Bắc Cương không muốn gặp anh, trước đó họ đã gọi điện tới, bảo đã chuyển khoản nợ sang cho công ty bất động sản, nhưng công ty bất động sản lại đẩy ngược về cho bắc Cương. Căn bản chỉ là đẩy tới đẩy lui các loại tài liệu và tư liệu mà thôi. Đối với cái cạm bẫy này, Lục Tam Phong đã quá quen thuộc rồi.
Tối qua, sau khi suy nghĩ một hồi, anh nhận ra xác suất lấy được tiền về tay căn bản là con số không. Nếu muốn lấy lại số tiền này, vậy phải đổi cách khác, nhất định phải tìm một công ty nhà nước quy mô lớn ở nội địa, không sợ Bắc Cương mới được, nếu không đến lúc đó sẽ biến thành cục diện ba phương tranh chấp.
Lục Tam Phong nghĩ ngợi hồi lâu, ở đây, người không hề sợ Bắc Cương cũng chỉ có Thẩm Phi.
Vừa hay Bắc Cương và Thẩm Phi cũng có quan hệ hợp tác, nói lên rằng phương diện này có rất nhiều chỗ để động tay động chân. Lục Tam Phong ngồi đó suy tính cả mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng quyết định liên lạc tới tổng giám đốc Thẩm Phi.
Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại mà không có ai bắt máy, anh ngẫm nghĩ một hồi, chỉ đành gọi điện cho Hoàng Hữu Danh.
“Alo, ai đó?” Hoàng Hữu Danh bắt máy, hỏi.
“Tổng giám đốc Hoàng, là tôi, Lục Tam Phong.”
“Cậu lại gây ra chuyện gì?” Hoàng Hữu Danh hỏi.
“Tôi có thể gây ra chuyện lớn gì chứ, con người tôi ấy mà, biết điều lắm.” Lục Tam Phong cười cười đáp lại.
“Vậy thì là chuẩn bị gây ra họa gì?”
“Tôi chỉ là muốn hỏi xem ông có quen tổng giám đốc Thẩm Phi không thôi?” Lục Tam Phong thăm dò.
“Tôi cho cậu hay, trộm cắp, biển thủ máy bay chiến đấu của quốc gia sẽ bị xử bắn, biết chưa?” Hoàng Hữu Danh bật cười chế nhạo, nói tiếp: “Cho cậu một chiếc máy bay chiến đấu thì cậu cũng không biết lái đâu. Sao, thiếu tiền đến điên rồi, muốn cấu kết với thế lực bên ngoài hả?”
“Ông có thể đừng chọc tôi nữa, được không? Lần này tôi nghiêm túc thật đấy. Bây giờ tôi đang ở Hải Dương, vì muốn làm quen rồi ăn một bữa cơm với họ, nên mới tìm ông giúp một tay thôi mà. Anh em chúng ta đâu cần phải khách sáo như vậy, có gì cứ ghi nợ về bên tôi là được.
“Đừng xưng anh gọi em với tôi, bớt giả vờ đi, hai chúng ta không có thân đến vậy đâu. Lúc trước không phải đã trở mặt rồi sao, cậu tới nhà họ Hà của cậu tìm hoan đi, đừng tới tìm tôi!” Hoàng Hữu Danh chua chát nói.
“Trở mặt cũng không phải chuyện gì lớn, người như tôi luôn có hai lớp da, xé một tầng, còn một tầng” Lục Tam Phong cười hì hì đáp lại: “Ông hỏi giúp tôi đi, thật sự gấp lắm rồi, tôi biết người bình thường chắc chắn không có quen biết người đó, chỉ ông lớn như ông mới có tiếp xúc với người như họ thôi.”
Hoàng Hữu Danh được vỗ mông ngựa đến sướng, nở nụ cười suốt, cuối cùng đồng ý sẽ lợi dụng mối quan hệ hỏi thăm giúp anh một chút. Trước kia khi còn làm ở tập đoàn Dã Cương, ông ta từng giao thiệp với những công ty nhà nước đó.
Trưa hôm đó, Lục Tam Phong đặt bàn trong một khu phòng riêng trên lầu ba, sau đó anh thay một bộ quần áo, dẫn Phùng Chính Anh vào phòng chờ trước.
Bên trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc Bắc Cương, tới thời điểm tan làm, tổng giám đốc Hác khẽ gõ cửa, ló đầu vào trong nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó giương miệng cười, hơi hơi khom lưng bước vào: “Anh, đang vội à?”
Trên ghế có một người đàn ông độ chừng năm mươi tuổi, thân hình hơi béo, trên mặt đeo một cái kính mắt, vóc dáng không cao, chỉ chừng một mét sáu mươi lắm, ông ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn tổng giám đốc Hác một cái, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Anh, em có điều thuốc, nên mang qua đây cho anh!” Tổng giám đốc Hác rút từ trong ngực ra một điều Thảo Diệu, đặt lên bàn, sau đó nói: “Anh, giữa trưa đi đâu dùng cơm?"
“Căn tin, có gì thì nói đi.” Người đối diện không hề ngẩng đầu lên, miệng vẫn đáp.
“Cái công ty ở phía nam kia, cái công ty bán TV ấy, ông chủ của họ tới đây” Tổng giám đốc Hác ngó ngang ngó dọc một hồi, sau đó đi đóng cửa lại.
“Đóng cửa lại làm gì?” Người đàn ông ngẩng đầu hỏi: “Muốn tới đòi sổ sách thì cứ tới, cậu cứ nói cho tên đó biết, tất cả dựa theo trình tự, có tiền thì sẽ trả.”
“Không phải, lần này béo bở lắm” Tổng giám đốc Hác hạ giọng, ra vẻ thần bí nói: “tổng giám đốc Tiêu, ông chủ của công ty này trẻ tuổi lắm, mới hơn hai mươi thôi, là một thằng ngốc bị em dắt mũi xoay quanh...”
Tổng giám đốc Hác kể sơ lại mọi chuyện, còn đặc tả Lục Tam Phong một phen, nói rằng anh là một thằng ngốc nằm trong tay một số tiền lớn có thể đem cho người khác bất cứ lúc nào.
“Điện tử Thủy Hoàn? Nghe quen quen!” Tổng giám đốc Tiêu có cảm giác đã nghe danh cái công ty này ở đâu, nhưng lại không nhớ ra, ông ta nói: “Vậy ăn một bữa cơm đi, dàn xếp ổn thỏa chuyện này là được.”
“Anh cứ yên tâm, tiền này kiếm rất rất ổn, đến lúc đó hai chúng ta mỗi người một nửa, xem đầu óc ngu ngốc của em này... tổng giám đốc Hác nói được một nửa chợt có cảm giác lạ lạ, bèn rặn ra một nụ cười, nói: “Anh ba phần, em hai phần.”
“Tới lúc đó rồi nói, trước cứ gặp mặt, ăn một bữa cơm cái đã!” Tổng giám đốc Tiêu vừa nói, vừa đóng xấp văn kiện trên bàn lại.
Tổng giám đốc Tiêu bước ra cửa phòng làm việc, bước sang phòng làm việc bên cạnh phân phó: “Đi ăn cơm, gọi mấy người theo tôi, gọi cả... Cái cô Hiểu Tư Lệ kia nữa.
Lục Tam Phong đợi gần nửa giờ mới thấy phục vụ đẩy cửa ra, tổng giám đốc Hác bước vào, Lục Tam Phong vội vàng đứng lên, nhìn thấy phía sau ông ta là một hàng cỡ sáu, bảy người, đứng giữa bọn họ là một người đàn ông hơi lùn. Sau khi mọi người vào phòng, tổng giám đốc Hác giới thiệu: “Vị này chính là phó tổng giám đốc Bắc Cương, chủ quản phòng tài vụ, tổng giám đốc Tiêu.”
“Hân hạnh, hân hạnh!” Lục Tam Phong cúi người, vươn tay ra.
“tổng giám đốc Lục tuổi trẻ tài cao nha? Mời ngồi!” Tổng giám đốc Tiêu tùy tiện bắt tay anh một lát, sau đó bước về phía ghế trên ngồi xuống, những người khác cũng ngồi xuống theo.
Trường hợp như vậy, Lục Tam Phong hẳn là phải ngồi bên cạnh tổng giám đốc Tiêu, dù sao anh cũng là khách lớn ở đây, nhưng chỗ đó đã có một cô gái đôi mươi xinh đẹp ngồi rồi, Lục Tam Phong đành phải ngồi ở ghế thứ tư.”
“Phục vụ, gọi món!” Tổng giám đốc Hác gọi phục vụ tới.
“Anh chọn đi ạ!” Tổng giám đốc Hác nhận lấy thực đơn, sau đó đưa cho tổng giám đốc Tiêu.
Tổng giám đốc Tiêu quét mắt qua thực đơn, rồi đưa cho cô gái bên cạnh: “Hiểu Tư Lệ, em vừa tới phòng bọn anh làm, có gì không quen cứ nói, đừng xem anh là người ngoài, muốn ăn gì cứ chọn đi."
“tổng giám đốc Tiêu, ngài quan tâm em quá.” Hiểu Tư Lệ cười gượng, chọn hai món ăn.
Trong suốt quá trình gọi món, Lục Tam Phong không chen miệng được câu nào, một đám người ngồi đó chỉ trò chuyện về việc trong phòng ban, nếu không thì là chuyện mấy ngày hôm trước tổng giám đốc Tiêu chơi mạt chược rất hay.
Sau khi đồ ăn và rượu được bưng lên, tổng giám đốc Hác thấy Lục Tam Phong không nói được một lời, hơi vỗ vỗ tay anh, nói khẽ: “Cơ linh lên một chút, mời ông ấy một ly đi!”
Lục Tam Phong nâng ly rượu lên, vẻ mặt có hơi chất phác, anh đứng dậy nhìn về phía tổng giám đốc Tiêu và Hiểu Tư Lệ. Nói: “Tôi đây không khéo ăn nói, lần này mời hai vị một lỵ, chúc hai vị... Sớm sinh quý tử.
“Anh nói bậy gì thế?” Hiểu Tư Lệ đỏ hết cả mặt, giả vờ e thẹn cúi đầu.
“Cậu chàng này... mặt tổng giám đốc Tiêu lại tràn ngập ý cười, mọi người cũng cười vang.
Lục Tam Phong uống cạn một ly rượu, ngồi xuống nói: “tổng giám đốc Tiêu, công ty chúng tôi là công ty nhỏ, năm ngoái bên công ty của ngài đặt lượng lớn TV nhưng mà chưa có trả tiền, giờ đã sang năm mới rồi.”
Tổng giám đốc Tiêu bỗng ngẩng đầu, đánh mắt về phía tổng giám đốc Hác, hỏi: “Số TV lắp đặt cho các phòng ban năm ngoái còn chưa trả tiền sao?”
"Hả?” Tổng giám đốc Hác cũng vô cùng sửng sốt, vội vàng thưa: “Số tiền kia còn đang trong quy trình làm thủ tục, không phải cuộc họp lần trước đã nói, ưu tiên trả những món nợ hơn 6 tỷ sao, mà tiền nợ cậu ấy là 5 tỷ bốn trăm nên bị đẩy ra sau rồi.”
"Như thế sao?” Tổng giám đốc Tiêu trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Cậu Lục, không phải tôi đang làm khó cậu, mà là chuyện này phiền phức lắm, cần phải thương lượng lại. Nhưng cậu cứ yên tâm, số tiền này Bắc Cương chắc chắn trả cho cậu.
“Có lời này của ngài thì tôi yên tâm rồi, trước kia phó tổng giám đốc của công ty tôi từng đến đòi tiền, kết quả quý công ty lại nói rằng, sổ sách đã bị chuyển ra ngoài, hẹn công ty tôi lần sau lại tới, tôi không có cách nào đành phải đích thân tới đây.” Lục Tam Phong ra vẻ bản thân vô cùng khó khăn, nói tiếp: “Tôi cũng rất sốt ruột, ngài biết đây không phải là một số tiền nhỏ.”
"Cái chuyện sổ sách này, là sự thật, cậu không thu được tiền về, chúng tôi cũng không lấy được lợi ích gì. Chuyện báo sổ sách lên để được ưu tiên giải quyết là do tôi toàn quyền quyết định, nếu cậu đạt đủ tiêu chuẩn, chắc chắn tôi sẽ không để cậu chịu thiệt!” Tổng giám đốc Tiêu nhử mồi
“Còn không mau cảm ơn tổng giám đốc Tiêu” Tổng giám đốc Hác đứng một bên chỉ điểm.
“Cảm ơn tổng giám đốc Tiêu!”
“Cậu nhóc này tuổi còn trẻ, chuyện gì cũng không hiểu, vậy mà cũng muốn mở công ty. Tổng giám đốc Hác ngầm chế giễu anh.
Toàn bộ quá trình Phùng Chính Anh chỉ chăm chú ăn cơm, anh ta không thích những trường hợp như vậy, trên mặt mọi người tuy lộ vẻ tươi cười, nhưng nói đều là một số thứ vô ích, anh ta cũng biết anh Phong cũng đang lá mặt lá trái với họ.
Tổng giám đốc Hác ghé sát vào tại Lục Tam Phong, thì thầm: “Anh đã nói
**********
Bây giờ, đối với người bình thường mà nói, ba trăm triệu đã là một con số thiên văn rồi, mặc dù tổng giám đốc Hác không phải người bình thường, nhưng số tiền này cũng đã đủ khiến ông ta cảm thấy choáng váng đầu óc.
Sau vài giây ông ta mới phản ứng lại, số tiền ông ta muốn là tận một tỷ năm trăm triệu, ở đây mới chỉ là ba trăm triệu mà thôi.
“Em trai, anh đây thấy cậu cũng là người tốt, chuyện này anh sẽ giúp cậu.”
“Cảm ơn anh, ân tình này suốt đời khó quên. Nếu em thật sự có thể trở mình, em nhất định sẽ báo đáp ân tình này của anh!” Lục Tam Phong nắm chặt lấy tay đối phương, biểu cảm trông rất thật tâm.
Sau khi tiễn tổng giám đốc Hác về, Lục Tam Phong đóng cửa lại, khẽ thở phào một hơi rồi ngồi xuống ghế sô pha. Bây giờ, người ở Bắc Cương không muốn gặp anh, trước đó họ đã gọi điện tới, bảo đã chuyển khoản nợ sang cho công ty bất động sản, nhưng công ty bất động sản lại đẩy ngược về cho bắc Cương. Căn bản chỉ là đẩy tới đẩy lui các loại tài liệu và tư liệu mà thôi. Đối với cái cạm bẫy này, Lục Tam Phong đã quá quen thuộc rồi.
Tối qua, sau khi suy nghĩ một hồi, anh nhận ra xác suất lấy được tiền về tay căn bản là con số không. Nếu muốn lấy lại số tiền này, vậy phải đổi cách khác, nhất định phải tìm một công ty nhà nước quy mô lớn ở nội địa, không sợ Bắc Cương mới được, nếu không đến lúc đó sẽ biến thành cục diện ba phương tranh chấp.
Lục Tam Phong nghĩ ngợi hồi lâu, ở đây, người không hề sợ Bắc Cương cũng chỉ có Thẩm Phi.
Vừa hay Bắc Cương và Thẩm Phi cũng có quan hệ hợp tác, nói lên rằng phương diện này có rất nhiều chỗ để động tay động chân. Lục Tam Phong ngồi đó suy tính cả mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng quyết định liên lạc tới tổng giám đốc Thẩm Phi.
Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại mà không có ai bắt máy, anh ngẫm nghĩ một hồi, chỉ đành gọi điện cho Hoàng Hữu Danh.
“Alo, ai đó?” Hoàng Hữu Danh bắt máy, hỏi.
“Tổng giám đốc Hoàng, là tôi, Lục Tam Phong.”
“Cậu lại gây ra chuyện gì?” Hoàng Hữu Danh hỏi.
“Tôi có thể gây ra chuyện lớn gì chứ, con người tôi ấy mà, biết điều lắm.” Lục Tam Phong cười cười đáp lại.
“Vậy thì là chuẩn bị gây ra họa gì?”
“Tôi chỉ là muốn hỏi xem ông có quen tổng giám đốc Thẩm Phi không thôi?” Lục Tam Phong thăm dò.
“Tôi cho cậu hay, trộm cắp, biển thủ máy bay chiến đấu của quốc gia sẽ bị xử bắn, biết chưa?” Hoàng Hữu Danh bật cười chế nhạo, nói tiếp: “Cho cậu một chiếc máy bay chiến đấu thì cậu cũng không biết lái đâu. Sao, thiếu tiền đến điên rồi, muốn cấu kết với thế lực bên ngoài hả?”
“Ông có thể đừng chọc tôi nữa, được không? Lần này tôi nghiêm túc thật đấy. Bây giờ tôi đang ở Hải Dương, vì muốn làm quen rồi ăn một bữa cơm với họ, nên mới tìm ông giúp một tay thôi mà. Anh em chúng ta đâu cần phải khách sáo như vậy, có gì cứ ghi nợ về bên tôi là được.
“Đừng xưng anh gọi em với tôi, bớt giả vờ đi, hai chúng ta không có thân đến vậy đâu. Lúc trước không phải đã trở mặt rồi sao, cậu tới nhà họ Hà của cậu tìm hoan đi, đừng tới tìm tôi!” Hoàng Hữu Danh chua chát nói.
“Trở mặt cũng không phải chuyện gì lớn, người như tôi luôn có hai lớp da, xé một tầng, còn một tầng” Lục Tam Phong cười hì hì đáp lại: “Ông hỏi giúp tôi đi, thật sự gấp lắm rồi, tôi biết người bình thường chắc chắn không có quen biết người đó, chỉ ông lớn như ông mới có tiếp xúc với người như họ thôi.”
Hoàng Hữu Danh được vỗ mông ngựa đến sướng, nở nụ cười suốt, cuối cùng đồng ý sẽ lợi dụng mối quan hệ hỏi thăm giúp anh một chút. Trước kia khi còn làm ở tập đoàn Dã Cương, ông ta từng giao thiệp với những công ty nhà nước đó.
Trưa hôm đó, Lục Tam Phong đặt bàn trong một khu phòng riêng trên lầu ba, sau đó anh thay một bộ quần áo, dẫn Phùng Chính Anh vào phòng chờ trước.
Bên trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc Bắc Cương, tới thời điểm tan làm, tổng giám đốc Hác khẽ gõ cửa, ló đầu vào trong nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó giương miệng cười, hơi hơi khom lưng bước vào: “Anh, đang vội à?”
Trên ghế có một người đàn ông độ chừng năm mươi tuổi, thân hình hơi béo, trên mặt đeo một cái kính mắt, vóc dáng không cao, chỉ chừng một mét sáu mươi lắm, ông ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn tổng giám đốc Hác một cái, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Anh, em có điều thuốc, nên mang qua đây cho anh!” Tổng giám đốc Hác rút từ trong ngực ra một điều Thảo Diệu, đặt lên bàn, sau đó nói: “Anh, giữa trưa đi đâu dùng cơm?"
“Căn tin, có gì thì nói đi.” Người đối diện không hề ngẩng đầu lên, miệng vẫn đáp.
“Cái công ty ở phía nam kia, cái công ty bán TV ấy, ông chủ của họ tới đây” Tổng giám đốc Hác ngó ngang ngó dọc một hồi, sau đó đi đóng cửa lại.
“Đóng cửa lại làm gì?” Người đàn ông ngẩng đầu hỏi: “Muốn tới đòi sổ sách thì cứ tới, cậu cứ nói cho tên đó biết, tất cả dựa theo trình tự, có tiền thì sẽ trả.”
“Không phải, lần này béo bở lắm” Tổng giám đốc Hác hạ giọng, ra vẻ thần bí nói: “tổng giám đốc Tiêu, ông chủ của công ty này trẻ tuổi lắm, mới hơn hai mươi thôi, là một thằng ngốc bị em dắt mũi xoay quanh...”
Tổng giám đốc Hác kể sơ lại mọi chuyện, còn đặc tả Lục Tam Phong một phen, nói rằng anh là một thằng ngốc nằm trong tay một số tiền lớn có thể đem cho người khác bất cứ lúc nào.
“Điện tử Thủy Hoàn? Nghe quen quen!” Tổng giám đốc Tiêu có cảm giác đã nghe danh cái công ty này ở đâu, nhưng lại không nhớ ra, ông ta nói: “Vậy ăn một bữa cơm đi, dàn xếp ổn thỏa chuyện này là được.”
“Anh cứ yên tâm, tiền này kiếm rất rất ổn, đến lúc đó hai chúng ta mỗi người một nửa, xem đầu óc ngu ngốc của em này... tổng giám đốc Hác nói được một nửa chợt có cảm giác lạ lạ, bèn rặn ra một nụ cười, nói: “Anh ba phần, em hai phần.”
“Tới lúc đó rồi nói, trước cứ gặp mặt, ăn một bữa cơm cái đã!” Tổng giám đốc Tiêu vừa nói, vừa đóng xấp văn kiện trên bàn lại.
Tổng giám đốc Tiêu bước ra cửa phòng làm việc, bước sang phòng làm việc bên cạnh phân phó: “Đi ăn cơm, gọi mấy người theo tôi, gọi cả... Cái cô Hiểu Tư Lệ kia nữa.
Lục Tam Phong đợi gần nửa giờ mới thấy phục vụ đẩy cửa ra, tổng giám đốc Hác bước vào, Lục Tam Phong vội vàng đứng lên, nhìn thấy phía sau ông ta là một hàng cỡ sáu, bảy người, đứng giữa bọn họ là một người đàn ông hơi lùn. Sau khi mọi người vào phòng, tổng giám đốc Hác giới thiệu: “Vị này chính là phó tổng giám đốc Bắc Cương, chủ quản phòng tài vụ, tổng giám đốc Tiêu.”
“Hân hạnh, hân hạnh!” Lục Tam Phong cúi người, vươn tay ra.
“tổng giám đốc Lục tuổi trẻ tài cao nha? Mời ngồi!” Tổng giám đốc Tiêu tùy tiện bắt tay anh một lát, sau đó bước về phía ghế trên ngồi xuống, những người khác cũng ngồi xuống theo.
Trường hợp như vậy, Lục Tam Phong hẳn là phải ngồi bên cạnh tổng giám đốc Tiêu, dù sao anh cũng là khách lớn ở đây, nhưng chỗ đó đã có một cô gái đôi mươi xinh đẹp ngồi rồi, Lục Tam Phong đành phải ngồi ở ghế thứ tư.”
“Phục vụ, gọi món!” Tổng giám đốc Hác gọi phục vụ tới.
“Anh chọn đi ạ!” Tổng giám đốc Hác nhận lấy thực đơn, sau đó đưa cho tổng giám đốc Tiêu.
Tổng giám đốc Tiêu quét mắt qua thực đơn, rồi đưa cho cô gái bên cạnh: “Hiểu Tư Lệ, em vừa tới phòng bọn anh làm, có gì không quen cứ nói, đừng xem anh là người ngoài, muốn ăn gì cứ chọn đi."
“tổng giám đốc Tiêu, ngài quan tâm em quá.” Hiểu Tư Lệ cười gượng, chọn hai món ăn.
Trong suốt quá trình gọi món, Lục Tam Phong không chen miệng được câu nào, một đám người ngồi đó chỉ trò chuyện về việc trong phòng ban, nếu không thì là chuyện mấy ngày hôm trước tổng giám đốc Tiêu chơi mạt chược rất hay.
Sau khi đồ ăn và rượu được bưng lên, tổng giám đốc Hác thấy Lục Tam Phong không nói được một lời, hơi vỗ vỗ tay anh, nói khẽ: “Cơ linh lên một chút, mời ông ấy một ly đi!”
Lục Tam Phong nâng ly rượu lên, vẻ mặt có hơi chất phác, anh đứng dậy nhìn về phía tổng giám đốc Tiêu và Hiểu Tư Lệ. Nói: “Tôi đây không khéo ăn nói, lần này mời hai vị một lỵ, chúc hai vị... Sớm sinh quý tử.
“Anh nói bậy gì thế?” Hiểu Tư Lệ đỏ hết cả mặt, giả vờ e thẹn cúi đầu.
“Cậu chàng này... mặt tổng giám đốc Tiêu lại tràn ngập ý cười, mọi người cũng cười vang.
Lục Tam Phong uống cạn một ly rượu, ngồi xuống nói: “tổng giám đốc Tiêu, công ty chúng tôi là công ty nhỏ, năm ngoái bên công ty của ngài đặt lượng lớn TV nhưng mà chưa có trả tiền, giờ đã sang năm mới rồi.”
Tổng giám đốc Tiêu bỗng ngẩng đầu, đánh mắt về phía tổng giám đốc Hác, hỏi: “Số TV lắp đặt cho các phòng ban năm ngoái còn chưa trả tiền sao?”
"Hả?” Tổng giám đốc Hác cũng vô cùng sửng sốt, vội vàng thưa: “Số tiền kia còn đang trong quy trình làm thủ tục, không phải cuộc họp lần trước đã nói, ưu tiên trả những món nợ hơn 6 tỷ sao, mà tiền nợ cậu ấy là 5 tỷ bốn trăm nên bị đẩy ra sau rồi.”
"Như thế sao?” Tổng giám đốc Tiêu trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Cậu Lục, không phải tôi đang làm khó cậu, mà là chuyện này phiền phức lắm, cần phải thương lượng lại. Nhưng cậu cứ yên tâm, số tiền này Bắc Cương chắc chắn trả cho cậu.
“Có lời này của ngài thì tôi yên tâm rồi, trước kia phó tổng giám đốc của công ty tôi từng đến đòi tiền, kết quả quý công ty lại nói rằng, sổ sách đã bị chuyển ra ngoài, hẹn công ty tôi lần sau lại tới, tôi không có cách nào đành phải đích thân tới đây.” Lục Tam Phong ra vẻ bản thân vô cùng khó khăn, nói tiếp: “Tôi cũng rất sốt ruột, ngài biết đây không phải là một số tiền nhỏ.”
"Cái chuyện sổ sách này, là sự thật, cậu không thu được tiền về, chúng tôi cũng không lấy được lợi ích gì. Chuyện báo sổ sách lên để được ưu tiên giải quyết là do tôi toàn quyền quyết định, nếu cậu đạt đủ tiêu chuẩn, chắc chắn tôi sẽ không để cậu chịu thiệt!” Tổng giám đốc Tiêu nhử mồi
“Còn không mau cảm ơn tổng giám đốc Tiêu” Tổng giám đốc Hác đứng một bên chỉ điểm.
“Cảm ơn tổng giám đốc Tiêu!”
“Cậu nhóc này tuổi còn trẻ, chuyện gì cũng không hiểu, vậy mà cũng muốn mở công ty. Tổng giám đốc Hác ngầm chế giễu anh.
Toàn bộ quá trình Phùng Chính Anh chỉ chăm chú ăn cơm, anh ta không thích những trường hợp như vậy, trên mặt mọi người tuy lộ vẻ tươi cười, nhưng nói đều là một số thứ vô ích, anh ta cũng biết anh Phong cũng đang lá mặt lá trái với họ.
Tổng giám đốc Hác ghé sát vào tại Lục Tam Phong, thì thầm: “Anh đã nói
Bình luận facebook