Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 553: Lại đến Sông Hương
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Sau bữa tối, Như Lan ngày mai phải đi học, tranh thủ thời gian làm bài tập. Dì Lưu rửa bát còn Chu Nhan lau bàn.
"Dì Lưu, đừng mềm lòng. Bà càng sợ ông ta, ông ta càng làm tới. Ở đây chăm chỉ làm việc còn tốt hơn." Giang Hiểu Nghi dặn dò hai người bọn họ: "Ngày hôm nay ai cũng mệt rồi, mau đi nghỉ sớm đi."
"Cảm ơn tổng giám đốc Giang." Giang Hiểu Nghi đứng dậy vươn vai, liếc Lục Tam Phong một cái, nói: "Em đi tắm."
“Chờ lát nữa hãy tắm, mới có mấy giờ.” Lục Tam Phong nằm nửa người trên số pha nói: “Ôi, ăn no quá, không muốn động đậy”
“Vận động một chút là tiêu hóa ngay." Giang Hiểu Nghi dặn dò Như Lan: “Đi ngủ sớm đi nhé!"
Như Lan đáp lại một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục làm bài.
Lục Tam Phong thấy cô bé khéo léo như vậy thì rất ngạc nhiên, bước tới ngồi xổm bên cạnh cô bé, nói nhỏ: "Con sao vậy? Sao hôm nay lại ngoan ngoãn thế."
“Mẹ nói, hai ngày này con mà không ngoan thì sẽ phạt con." Như Lan ấm ức nói: "Con muốn nói với mẹ một điều kiện mà mẹ không đồng ý."
“Nói điều kiện, nhất định phải nói ra để mẹ mua đồ ăn ngon cho con." Lục Tam Phong xoa đầu Như Lan nói: "Như Lan, đã bao lâu con không ngủ với ba rồi? Ngày mai con hãy nói muốn ngủ cùng với ba, có được không?"
"Không được!"
Lục Tam Phong dỗ dành hồi lâu, con bé mới tạm đồng ý.
Buổi tối chưa đến chín giờ, Lục Tam Phong bị đẩy mạnh vào phòng tắm, Giang Hiểu Nghi đứng ở cửa ôm eo nói: "Sao anh không hề lo lắng chút nào thế? Đây là việc quan trọng đấy."
“Anh thấy con mắt phát sáng này của em, anh run chân.” Lục Tam Phong nửa cười nửa mếu.
“Anh!” Giang Hiểu Nghi tát hắn một cái nói: “Mau đi tắm rửa, không tắm thì đi ngủ."
“Anh tắm!” Lục Tam Phong vội vàng mở vòi phun, vừa tắm vừa nói: “Cơ thể con người có chu kỳ, một lần em vắt kiệt nó nhiều quá, nó chưa kịp sinh sản đâu. Không thể chỉ thấy cái lợi trước mắt, vả lại anh cũng không phải làm bằng sắt, không chịu được sự đào tạo của em như vậy đâu."
"Trước kia là ai muốn chơi liều mạng?" Giang Hiểu Nghi chất vấn.
“Anh lúc đó còn trẻ chưa hiểu chuyện mà.” Lục Tam Phong cầm sữa tắm nói: “Em đừng so sánh giống nhau với người trẻ tuổi, anh hoãn lại một ngày đến ngày mai được không?"
“Không được, anh mau tắm nhanh lên chút, em tắm cho anh vậy." Giang Hiểu Nghi xắn tay áo lên chuẩn bị đi vào.
“Anh tự mình làm, không cần làm phiền đến em” Lục Tam Phong trêu chọc nhìn cô: “Anh sợ dựng hết cả tóc lên rồi này."
“Vậy là anh ghét bỏ em rồi hả?” Giang Hiểu Nghi tưởng thật. “Không phải, trêu em chút thôi.” Nhìn thấy cô như vậy, Lục Tam Phong vội vàng an ủi: “Trong lòng anh vui lắm, tắm rửa sạch sẽ ngay đây!"
Hơn chín giờ tối, bên trong biệt thự hoàn toàn tối đen. Đêm nay chỉ có Lục Tam Phong cùng vợ ở lầu hai. Như Lan cũng cho ở dưới lầu. Bây giờ đang là mùa mưa, sắc trời u ám.
"Răng rắc!"
Một trận sấm sét xuyên thủng bầu trời đêm, cả bầu trời trong phút chốc như vỡ vụn, âm thanh cực lớn nổ lên một tiếng bao trùm. Tuy rằng không phải mùa xuân nhưng mưa luôn quý như dầu.
Mưa tầm mưa tã, dường như bởi vì mảnh đất khô cằn này đã héo hon quá lâu, mưa nhẹ mấy ngày nay cũng không đủ để làm ướt hoàn toàn mảnh đất.
Đêm nay vô cùng sảng khoái. Màn đêm buông xuống, một người đàn ông trùm áo khoác lên đầu vội vàng đi trên đường, mất thăng bằng ngã xuống đất, miệng thầm mắng: "Nước mưa này trơn con mẹ nó quá đi!"
Mưa vô cùng lớn, như trút nước như giải phóng một loại tâm trạng nào đó. Hai con chim sẻ tránh mưa đáp xuống bên cửa sổ, muốn tìm kiếm một khoảnh khắc bình yên.
Tuy nhiên, âm thanh bên trong ngôi nhà khiến hai con chim sợ hãi, chúng vừa dừng lại chưa được vài giây lại bay lên trời cao.
Mẹ con dì Lưu giật mình tỉnh dậy, Chu Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đường đã đọng nước, cô ta kinh ngạc nói: "Mẹ, vũng nước to quá."
"Việc này phải nhờ vào biển, toàn bộ đều chảy ra biển. Nếu sống ở khe núi giữa hai ngọn núi chắc là lũ lụt!” Dì Lưu hơi lo lắng về quê nhà.
Đêm nay, giông tố, mưa to, gió giật liên miên đã tàn phá đất và người. May mà đường nhựa, đường đất thì đã lầy lội từ lâu rồi.
Bão đến nhanh, đi cũng nhanh. Ông trời dường như đã trút hết mọi thứ, tất cả đều im bặt đi, chỉ còn nước mưa hai bên đường đi tụ thành dòng nước chảy róc rách, chảy về vùng trũng.
Đêm khuya, chuông điện thoại vang lên, Lục Tam Phong bò tới nghe điện thoại, Giang Hiểu Nghi mặt đỏ bừng, nằm mệt mỏi yếu ớt hỏi: "Ai vậy? Đã hơn nửa đêm rồi."
Lục Tam Phong nhận điện thoại nói: "Ai vậy?"
"Sắp tới tháng sáu rồi. Anh nên thực hiện lời nói của mình đi, nếu để tôi tiếp tục chờ thêm nữa đừng trách tôi trở mặt không quen biết." Giọng Tô Ái Linh ở đầu bên kia điện thoại vô cùng khó chịu.
"Tôi biết rồi. Tôi quên gọi cho cô. Ngày một tháng sáu tôi nhất định đi qua đó." Lục Tam Phong nói: "Ông Phùng bên kia gọi tới."
“Anh bị sao vậy?” Tô Ái Linh cảm thấy có gì đó không ổn.
"Không có chuyện gì."
"Sao nói chuyện như hụt hơi vậy? Cảm thấy không khỏe hả?"
“Ai vậy?” Giọng nói Giang Hiểu Nghi hỏi với giọng điệu ẻo lả.
Tô Ái Linh ở đầu bên kia điện thoại hiểu ra ngay lập tức, hừ một tiếng nói: "Được rồi, cứ thu xếp đi. Anh bận việc của mình đi, đừng bận quá mà suy nhược cơ thể."
Nói xong liền cúp điện thoại, Lục Tam Phong để điện thoại xuống nói: "Từ Sông Hương bên kia, ngủ đi!"
"Không buồn ngủ!"
“Đã mấy giờ rồi, đi ngủ một chút đi.” Lục Tam Phong đứng dậy đi tìm áo lót, nhưng Giang Hiểu Nghi không cho anh mặc.
"Hai cái xương hông của anh đều đau cả rồi. Ngày hôm nay chúng ta tới đây thôi, ngày khác, ngày khác!" Lục Tam Phong vội vàng nói.
Sáng sớm hôm sau, Giang Hiểu Nghi đưa Như Lan đi học, ăn sáng xong lại lên lầu, một lúc sau Lục Tam Phong đi xuống ngồi trên sô pha xem ti vi.
Chu Nhan cảm thấy hai người tổng giám đốc Giang trông hơi lạ thường. Tổng giám đốc Giang đi đến đâu tổng giám đốc Lục nấp đến đó, đặc biệt là buổi tối lúc ngủ cũng phải để tổng giám đốc Giang kéo lên lầu.
Thời gian bốn ngày chớp mắt đã trôi qua. Lục Tam Phong nhịn sắp hết nổi rồi. Hiện tại anh hy vọng có thể mang thai càng sớm càng tốt, chỉ cần có một đứa trẻ, cuộc sống của hai người sẽ trở lại bình thường.
Tất nhiên Lục Tam Phong thích cuộc sống bình thường. Vấn đề bây giờ là cô đang giày vò Lục Tam Phong. Với tần suất này không ai chịu nổi hết, tưởng chừng cái máy ép vậy.
Không có ham muốn gì hết, chỉ để ép nước.
Tàu khởi hành lúc chín giờ sáng, sáng sớm hơn bảy giờ Lục Tam Phong đã thu dọn xong đồ đạc ngồi ở phòng khách. Giang Hiểu Nghi tỉnh dậy đã thấy không có ai, mặc váy ngủ, tóc tại bù xù bước ra ngoài, đứng ở lầu hai hai đưa tay vò vò mái tóc dài của mình, thấy Lục Tam Phong đang ngồi đó, dở khóc dở cười.
"Anh đến mức như vậy sao? Lên ngủ một giấc đi." Giang Hiểu Nghi nói với Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong nhìn cô đứng lắc lư, gương mặt thùy mị thướt tha ửng hồng, không trang điểm chút nào nhưng vô cùng gợi cảm.
"Anh xem tin tức một chút rồi đi. Đi đến bến tàu còn một đoạn đường nữa."
“Em rửa mặt một chút rồi tiễn anh đi, để Chu Nhan đưa Như Lan đi.” Giang Hiểu Nghi đi xuống lầu, liếc mắt nhìn phòng bếp, dì Lưu đang nấu ăn, đi tới trước mặt Lục Tam Phong ngồi bên cạnh, tựa đầu vào vai anh, nói: "Anh đi bao lâu thế nhỉ?"
"Nếu như em còn như vậy, không coi anh là con người mà sai khiến thì anh sẽ không về."
“Anh đi chết luôn đi.” Giang Hiểu Nghi nhìn anh cười, vội vàng dụ dỗ nói: “Người ta chỉ sốt ruột muốn có con thôi mà, trong vòng một tháng anh về được không?"
"Không biết nữa, xem tình hình thế nào đã."
“Nếu có tin tức tốt, em sẽ gọi điện thoại cho anh.” Giang Hiểu Nghi dụi dụi vào Lục Tam Phong.
Giờ phút này, trong lòng Lục Tam Phong tuyệt đối bình tĩnh như nước, không có bất kỳ sóng gió.
Ăn sáng xong, Giang Hiểu Nghi rửa mặt đơn giản một chút, lái xe đi tiễn Lục Tam Phong, vừa đến bến tàu liền hôn anh một cái. Lục Tam Phong xách theo ba lỗ xuống xe, nhìn Giang Hiểu Nghi cười.
"Cười cái Không nỡ xa em hả? Tối hôm qua kêu khóc om sòm chịu đựng không nổi, giờ lại không nỡ à." Giang Hiểu Nghi thò đầu ra hỏi.
“Cười em đó, ngốc chết đi được, cứ giày vò anh cho đã, giờ biến đây!” Lục Tam Phong xua tay nói: “Em không cần đi nhà máy, nếu cần thì gọi điện thoại bảo giám đốc đến nhà báo cáo tình hình." "Biết rồi!"
Lục Tam Phong quay đầu đi về phía bến tàu. Giang Hiểu Nghi đợi đến khi anh chìm trong biển người, không còn thấy bóng dáng, vừa mới khởi động xe, vẻ mặt hiện lên vẻ cô đơn.
Chung quy, ở cùng nhau thì ít mà xa
**********
Sau bữa tối, Như Lan ngày mai phải đi học, tranh thủ thời gian làm bài tập. Dì Lưu rửa bát còn Chu Nhan lau bàn.
"Dì Lưu, đừng mềm lòng. Bà càng sợ ông ta, ông ta càng làm tới. Ở đây chăm chỉ làm việc còn tốt hơn." Giang Hiểu Nghi dặn dò hai người bọn họ: "Ngày hôm nay ai cũng mệt rồi, mau đi nghỉ sớm đi."
"Cảm ơn tổng giám đốc Giang." Giang Hiểu Nghi đứng dậy vươn vai, liếc Lục Tam Phong một cái, nói: "Em đi tắm."
“Chờ lát nữa hãy tắm, mới có mấy giờ.” Lục Tam Phong nằm nửa người trên số pha nói: “Ôi, ăn no quá, không muốn động đậy”
“Vận động một chút là tiêu hóa ngay." Giang Hiểu Nghi dặn dò Như Lan: “Đi ngủ sớm đi nhé!"
Như Lan đáp lại một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục làm bài.
Lục Tam Phong thấy cô bé khéo léo như vậy thì rất ngạc nhiên, bước tới ngồi xổm bên cạnh cô bé, nói nhỏ: "Con sao vậy? Sao hôm nay lại ngoan ngoãn thế."
“Mẹ nói, hai ngày này con mà không ngoan thì sẽ phạt con." Như Lan ấm ức nói: "Con muốn nói với mẹ một điều kiện mà mẹ không đồng ý."
“Nói điều kiện, nhất định phải nói ra để mẹ mua đồ ăn ngon cho con." Lục Tam Phong xoa đầu Như Lan nói: "Như Lan, đã bao lâu con không ngủ với ba rồi? Ngày mai con hãy nói muốn ngủ cùng với ba, có được không?"
"Không được!"
Lục Tam Phong dỗ dành hồi lâu, con bé mới tạm đồng ý.
Buổi tối chưa đến chín giờ, Lục Tam Phong bị đẩy mạnh vào phòng tắm, Giang Hiểu Nghi đứng ở cửa ôm eo nói: "Sao anh không hề lo lắng chút nào thế? Đây là việc quan trọng đấy."
“Anh thấy con mắt phát sáng này của em, anh run chân.” Lục Tam Phong nửa cười nửa mếu.
“Anh!” Giang Hiểu Nghi tát hắn một cái nói: “Mau đi tắm rửa, không tắm thì đi ngủ."
“Anh tắm!” Lục Tam Phong vội vàng mở vòi phun, vừa tắm vừa nói: “Cơ thể con người có chu kỳ, một lần em vắt kiệt nó nhiều quá, nó chưa kịp sinh sản đâu. Không thể chỉ thấy cái lợi trước mắt, vả lại anh cũng không phải làm bằng sắt, không chịu được sự đào tạo của em như vậy đâu."
"Trước kia là ai muốn chơi liều mạng?" Giang Hiểu Nghi chất vấn.
“Anh lúc đó còn trẻ chưa hiểu chuyện mà.” Lục Tam Phong cầm sữa tắm nói: “Em đừng so sánh giống nhau với người trẻ tuổi, anh hoãn lại một ngày đến ngày mai được không?"
“Không được, anh mau tắm nhanh lên chút, em tắm cho anh vậy." Giang Hiểu Nghi xắn tay áo lên chuẩn bị đi vào.
“Anh tự mình làm, không cần làm phiền đến em” Lục Tam Phong trêu chọc nhìn cô: “Anh sợ dựng hết cả tóc lên rồi này."
“Vậy là anh ghét bỏ em rồi hả?” Giang Hiểu Nghi tưởng thật. “Không phải, trêu em chút thôi.” Nhìn thấy cô như vậy, Lục Tam Phong vội vàng an ủi: “Trong lòng anh vui lắm, tắm rửa sạch sẽ ngay đây!"
Hơn chín giờ tối, bên trong biệt thự hoàn toàn tối đen. Đêm nay chỉ có Lục Tam Phong cùng vợ ở lầu hai. Như Lan cũng cho ở dưới lầu. Bây giờ đang là mùa mưa, sắc trời u ám.
"Răng rắc!"
Một trận sấm sét xuyên thủng bầu trời đêm, cả bầu trời trong phút chốc như vỡ vụn, âm thanh cực lớn nổ lên một tiếng bao trùm. Tuy rằng không phải mùa xuân nhưng mưa luôn quý như dầu.
Mưa tầm mưa tã, dường như bởi vì mảnh đất khô cằn này đã héo hon quá lâu, mưa nhẹ mấy ngày nay cũng không đủ để làm ướt hoàn toàn mảnh đất.
Đêm nay vô cùng sảng khoái. Màn đêm buông xuống, một người đàn ông trùm áo khoác lên đầu vội vàng đi trên đường, mất thăng bằng ngã xuống đất, miệng thầm mắng: "Nước mưa này trơn con mẹ nó quá đi!"
Mưa vô cùng lớn, như trút nước như giải phóng một loại tâm trạng nào đó. Hai con chim sẻ tránh mưa đáp xuống bên cửa sổ, muốn tìm kiếm một khoảnh khắc bình yên.
Tuy nhiên, âm thanh bên trong ngôi nhà khiến hai con chim sợ hãi, chúng vừa dừng lại chưa được vài giây lại bay lên trời cao.
Mẹ con dì Lưu giật mình tỉnh dậy, Chu Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đường đã đọng nước, cô ta kinh ngạc nói: "Mẹ, vũng nước to quá."
"Việc này phải nhờ vào biển, toàn bộ đều chảy ra biển. Nếu sống ở khe núi giữa hai ngọn núi chắc là lũ lụt!” Dì Lưu hơi lo lắng về quê nhà.
Đêm nay, giông tố, mưa to, gió giật liên miên đã tàn phá đất và người. May mà đường nhựa, đường đất thì đã lầy lội từ lâu rồi.
Bão đến nhanh, đi cũng nhanh. Ông trời dường như đã trút hết mọi thứ, tất cả đều im bặt đi, chỉ còn nước mưa hai bên đường đi tụ thành dòng nước chảy róc rách, chảy về vùng trũng.
Đêm khuya, chuông điện thoại vang lên, Lục Tam Phong bò tới nghe điện thoại, Giang Hiểu Nghi mặt đỏ bừng, nằm mệt mỏi yếu ớt hỏi: "Ai vậy? Đã hơn nửa đêm rồi."
Lục Tam Phong nhận điện thoại nói: "Ai vậy?"
"Sắp tới tháng sáu rồi. Anh nên thực hiện lời nói của mình đi, nếu để tôi tiếp tục chờ thêm nữa đừng trách tôi trở mặt không quen biết." Giọng Tô Ái Linh ở đầu bên kia điện thoại vô cùng khó chịu.
"Tôi biết rồi. Tôi quên gọi cho cô. Ngày một tháng sáu tôi nhất định đi qua đó." Lục Tam Phong nói: "Ông Phùng bên kia gọi tới."
“Anh bị sao vậy?” Tô Ái Linh cảm thấy có gì đó không ổn.
"Không có chuyện gì."
"Sao nói chuyện như hụt hơi vậy? Cảm thấy không khỏe hả?"
“Ai vậy?” Giọng nói Giang Hiểu Nghi hỏi với giọng điệu ẻo lả.
Tô Ái Linh ở đầu bên kia điện thoại hiểu ra ngay lập tức, hừ một tiếng nói: "Được rồi, cứ thu xếp đi. Anh bận việc của mình đi, đừng bận quá mà suy nhược cơ thể."
Nói xong liền cúp điện thoại, Lục Tam Phong để điện thoại xuống nói: "Từ Sông Hương bên kia, ngủ đi!"
"Không buồn ngủ!"
“Đã mấy giờ rồi, đi ngủ một chút đi.” Lục Tam Phong đứng dậy đi tìm áo lót, nhưng Giang Hiểu Nghi không cho anh mặc.
"Hai cái xương hông của anh đều đau cả rồi. Ngày hôm nay chúng ta tới đây thôi, ngày khác, ngày khác!" Lục Tam Phong vội vàng nói.
Sáng sớm hôm sau, Giang Hiểu Nghi đưa Như Lan đi học, ăn sáng xong lại lên lầu, một lúc sau Lục Tam Phong đi xuống ngồi trên sô pha xem ti vi.
Chu Nhan cảm thấy hai người tổng giám đốc Giang trông hơi lạ thường. Tổng giám đốc Giang đi đến đâu tổng giám đốc Lục nấp đến đó, đặc biệt là buổi tối lúc ngủ cũng phải để tổng giám đốc Giang kéo lên lầu.
Thời gian bốn ngày chớp mắt đã trôi qua. Lục Tam Phong nhịn sắp hết nổi rồi. Hiện tại anh hy vọng có thể mang thai càng sớm càng tốt, chỉ cần có một đứa trẻ, cuộc sống của hai người sẽ trở lại bình thường.
Tất nhiên Lục Tam Phong thích cuộc sống bình thường. Vấn đề bây giờ là cô đang giày vò Lục Tam Phong. Với tần suất này không ai chịu nổi hết, tưởng chừng cái máy ép vậy.
Không có ham muốn gì hết, chỉ để ép nước.
Tàu khởi hành lúc chín giờ sáng, sáng sớm hơn bảy giờ Lục Tam Phong đã thu dọn xong đồ đạc ngồi ở phòng khách. Giang Hiểu Nghi tỉnh dậy đã thấy không có ai, mặc váy ngủ, tóc tại bù xù bước ra ngoài, đứng ở lầu hai hai đưa tay vò vò mái tóc dài của mình, thấy Lục Tam Phong đang ngồi đó, dở khóc dở cười.
"Anh đến mức như vậy sao? Lên ngủ một giấc đi." Giang Hiểu Nghi nói với Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong nhìn cô đứng lắc lư, gương mặt thùy mị thướt tha ửng hồng, không trang điểm chút nào nhưng vô cùng gợi cảm.
"Anh xem tin tức một chút rồi đi. Đi đến bến tàu còn một đoạn đường nữa."
“Em rửa mặt một chút rồi tiễn anh đi, để Chu Nhan đưa Như Lan đi.” Giang Hiểu Nghi đi xuống lầu, liếc mắt nhìn phòng bếp, dì Lưu đang nấu ăn, đi tới trước mặt Lục Tam Phong ngồi bên cạnh, tựa đầu vào vai anh, nói: "Anh đi bao lâu thế nhỉ?"
"Nếu như em còn như vậy, không coi anh là con người mà sai khiến thì anh sẽ không về."
“Anh đi chết luôn đi.” Giang Hiểu Nghi nhìn anh cười, vội vàng dụ dỗ nói: “Người ta chỉ sốt ruột muốn có con thôi mà, trong vòng một tháng anh về được không?"
"Không biết nữa, xem tình hình thế nào đã."
“Nếu có tin tức tốt, em sẽ gọi điện thoại cho anh.” Giang Hiểu Nghi dụi dụi vào Lục Tam Phong.
Giờ phút này, trong lòng Lục Tam Phong tuyệt đối bình tĩnh như nước, không có bất kỳ sóng gió.
Ăn sáng xong, Giang Hiểu Nghi rửa mặt đơn giản một chút, lái xe đi tiễn Lục Tam Phong, vừa đến bến tàu liền hôn anh một cái. Lục Tam Phong xách theo ba lỗ xuống xe, nhìn Giang Hiểu Nghi cười.
"Cười cái Không nỡ xa em hả? Tối hôm qua kêu khóc om sòm chịu đựng không nổi, giờ lại không nỡ à." Giang Hiểu Nghi thò đầu ra hỏi.
“Cười em đó, ngốc chết đi được, cứ giày vò anh cho đã, giờ biến đây!” Lục Tam Phong xua tay nói: “Em không cần đi nhà máy, nếu cần thì gọi điện thoại bảo giám đốc đến nhà báo cáo tình hình." "Biết rồi!"
Lục Tam Phong quay đầu đi về phía bến tàu. Giang Hiểu Nghi đợi đến khi anh chìm trong biển người, không còn thấy bóng dáng, vừa mới khởi động xe, vẻ mặt hiện lên vẻ cô đơn.
Chung quy, ở cùng nhau thì ít mà xa
Bình luận facebook