Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 571: Phồng má giả làm người mập
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiệc cá nhân sẽ không có nhiều người, nếu như mời nhiều hơn năm trước năm mươi người thì cũng coi như là người kết bạn rộng rãi rồi. Huống chi là trong thời điểm mấu chốt này, cả cái Sông Hương này có khi chưa tới năm mươi người có tư cách được tổng giám Trần mời.
Tiệc rượu tối nay, tất cả mọi người đều ăn mặc lịch sự phóng khoáng, cũng không có mấy cái thứ ăn mặc đẹp nhưng hở hàng, trong hội trường có bày những loại đồ cao cấp.
Những người đến đây tối nay chủ yếu đều là người quen cũ, cái giới này lại lớn như vậy, mọi người khách sáo hỏi thăm lẫn nhau.
Đường Đình Nhân ở đây có hơi chút xấu hổ, bất cứ ai ở đây anh ta đều phải gọi là chú. Hầu hết người ở đây đều là những ông lớn chân chính của giới tài chính, đến ba anh ta đến đây cũng phải khách sáo đôi câu.
Một vị giám đốc điều hành đi tới, nhỏ giọng nói với tổng giám đốc Trần: "Ông Phùng nói cơ thể không khỏe nên không đến được, ngài ấy gọi nói qua điện thoại rằng tập đoàn tư bản Trần thị với Hồng Quảng đã nâng đỡ lẫn nhau vượt qua biết bao nhiêu khó khăn ông ấy đều ghi tạc trong tim, lúc cấp bách nếu có nhu cầu thì cứ nói."
Không tới được ư?
Tổng giám đốc Trần có hơi bất ngờ, suy nghĩ một chút rồi xác nhận lại lần nữa: "Thật sự là cơ thể không khỏe sao?"
"Mấy hôm trước có tin tức nói rằng ông ấy ban đêm phải đi cấp cứu, tình trạng cơ thể thật sự không ổn."
"Ngoại trừ ngài Phùng ra, những người khác đều đến đông đủ chứ?" Tổng giám đốc Trần hỏi.
"Đã đến đông đủ hết rồi."
"Thôi được rồi, chúng ta vào đi thôi." Tổng giám đốc Trần nói với Tô Ái Linh, hai người nắm tay đi vào bên trong. Ở bên trong hội trường, mọi người thấy bà ta đến thì nhao nhao chào hỏi.
Tổng giám đốc Trần nhìn những người này, bà ta cố gắng dốc sức cả nửa đời người, những người này chính đều là những người có tài sản vô cùng lớn, không phải ai muốn mời là mời tới.
"Trước hết tôi có vài câu. Cảm ơn mọi người ở đây vẫn tin tưởng Trần Thu Phương tôi, có thể đến đây dự tiệc chính là bày tỏ thái độ của quý vị. Như qúy vị đã biết, tập đoàn tư bản Trần thị hiện tại đang nằm trên đầu sóng ngọn gió, có một bọn người xấu xa với ý đồ làm mưa làm gió, có điều nhìn thấy quý vị tôi đây đã bớt lo."
"Tổng giám đốc Trần, chút chuyện nhỏ này với bà thì cũng chẳng là gì.
Trước kia bà cũng là người oai phong ở cái Sông Hương này, luôn nằm trên trang bìa của báo chí đấy!"
Mọi người cùng cười vang cả lên. "Chỉ cần tổng giám đốc Trần mở lời, tôi tình nguyện bất chấp gian nguy vào nơi nước sôi lửa bỏng."
Người đàn ông lùn lúc nãy nhìn chằm chằm vào ngực bà tổng giám đốc Trần và lên tiếng, vẻ mặt vô cùng si mê: "Tôi nói với bà, chỉ cần mà muốn tôi sẽ nhanh chóng đến hầu cạnh bà."
"Đây mới là tổng giám đốc Trần số một mà người người theo đuổi chứ!”
"Đã bao nhiêu năm rồi mà tổng giám đốc Thạch còn chưa buông tay được."
Tổng giám đốc Trần nghe nói vậy thì nhìn tổng giám đốc Thạch cười một tiếng. Tuy đã năm mươi tuổi nhưng bà ta chăm sóc rất tốt, nụ cười này vẫn cứ mê hoặc tổng giám đốc Thạch không còn phân rõ hướng bắc, dường như quay về cái mùa hè của nhiều năm trước kia.
"Thạch luôn là người trong lòng tôi, tiếc là lúc còn trẻ tôi dại khờ. Giờ lại thành dáng vẻ này rồi cũng có chút tiếc nuối. Có điều có ông ấy ở đây, giờ này tất nhiên là tôi không cô độc một mình."
Vẻ mặt tổng giám đốc Trần mang chút xót xa.
Tô Ái Linh kinh ngạc đứng bên cạnh, tổng giám đốc Trần mới thật sự là gái đều, người ta muốn phát triển cái gì với bà mà bà lại la làng ở trên trái đất này sẽ không cô độc một mình.
Tổng giám đốc Thạch nghe bà ta nói vậy trong lòng nghĩ thầm, quả đúng là em đang vẫn đang quan tâm đến tôi. Mặc dù có già đôi chút nhưng nhìn Tô Ái Linh bên cạnh bà ta, suy nghĩ trong lòng muốn ôm tổng giám đốc Trần về tay dường như càng mãnh liệt hơn.
Mọi người đang bàn tán về những sự kiện gần đây và phân tích từ nhiều khía cạnh khác nhau rồi nhao nhao đưa ra kết luận rằng, Lục Tam Phong không đủ bằng chứng. Nếu không hắn đã phóng tiếng muốn khống chế cổ phần của tập đoàn tư bản Trần thị, vậy thì chuyện cổ phiếu tụt giá là không thể nào.
"Thực ra tôi cũng biết, chỉ là một tên Lục Tam Phong không gây ra được bao nhiêu ảnh hưởng, giống như kiến lay cây thông mà thôi, chỉ càng khiến người ngoài xem thường. Nhưng điều quan trọng mà tôi sợ nhất là, một số công ty tài chính phía ngoài nhân cơ hội quấy phá, cũng nên xem chừng phòng bi.
Tổng giám đốc Trần hằng giọng rồi nói: "Hôm nay tôi đã bảo công ty tài vụ nhanh chóng làm một cái báo cáo tài chính năm ngoái của công ty, lát nữa sẽ công bố trước mặt quý vị. Tập đoàn tư bản Trần thị hoạt động vô cùng tốt, hiện nay trên sổ sách chúng tôi có khoảng bốn trăm năm mươi tỷ vốn quay vòng. Con số này nói ra không nhiều, nhưng cũng không ít."
"Lúc chuyện này vừa xảy ra tôi đã cảm thấy lạ, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho các vị tổng giám đốc thông báo trước cho quý vị, quý vị cũng rất nể tình tôi, Trần Thu Phương tôi đứng đây xin gửi lời cảm ơn đến quý vị. Nếu Lục Tam Phong muốn đấu thì tôi sẽ đấu với hắn đến cùng."
"Hắn ta có thể xúi giục bao nhiêu người mua cổ phiếu về thì tôi có bấy nhiêu tiền đẩy giá cổ phiếu lên, tôi có tham vọng không phải là vì Trần Thu Phương tôi giỏi mà là bởi vì tôi có sự ủng hộ của quý vị. Tôi muốn để cho hắn biết tài chính Sông Hương không phải người bình thường có thể tranh phần, quý vị có đồng ý không nào?"
Mọi người đồng loạt vỗ tay, Đường Đình Nhân còn hú hét rất lớn. Hắn ta cũng đã vào được giới này rồi, một câu có thể cầm cự là đã có thể khuấy động các công ty tài chính lớn ở Sông Hương rồi, cái khái niệm gì đây?
Giơ tay lên là có mấy nghìn tỷ vốn lưu động, Đường Đình Nhân nhìn khí khái làm máy làm gió lúc này của tổng giám đốc Trần, chẳng qua là bà ta dựa vào mạng lưới quan hệ, người ta nể mặt bà ta mà thôi.
Mình mà có mấy người này hỗ trợ, đến lúc đó chỉ cần gọi mấy cú điện thoại là có mấy chục nghìn tỷ vào tài khoản. Năng lực điều động vốn cỡ này đừng nói là ở Sông Hương, cho dù cả châu Á ai mà không phải nể mặt?
Tổng giám đốc Thạch đứng ra nói: "Mọi người đều là bạn cũ với nhau, giúp đỡ nhau chính là điều nên làm. Còn tên Lục Tam Phong kia là cái thá gì, mấy ngày nay ngang ngược ở trên báo tôi đã ghét lắm rồi. Tôi đứng đây nói một câu, tôi đã chuẩn bị cho tổng giám đốc Trần sáu mươi tỷ, chỉ cần bà muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể đưa vào tài khoản của bà, hơn nữa sẽ không tính lãi."
Mọi người bắt đầu xem bảng báo cáo tài chính năm ngoái của tập đoàn tư bản Trần thị, mọi người liếc một cái xong nhao nhao mở miệng nói chỉ cần tổng giám đốc Trần cần thì cứ mở lời.
Người này nói giúp một trăm năm mươi tỷ, người kia nói giúp chín mươi tỷ, ở đây ai cũng là người có tiền, mở miệng ra là hơn mấy chục tỷ. Đường Đình Nhân đứng đây cảm thấy thật là xấu hổ, tập đoàn Thuyền Nghiệp cần số vốn lớn, hơn nữa chu kì thanh toán rất dài, tiền mặt ở trong công ty bây giờ vẫn khá là eo hẹp.
Chín mươi tỷ, một trăm năm mươi tỷ đến ba anh ta còn không dám mở miệng thì Đường Đình Nhân có mượn mấy chục lá gan cũng không dám hé hé.
Nhưng dù sao cũng đã đến đây rồi thì cũng phải nở mày nở mặt chút đỉnh chứ, còn chưa kể là kéo gần được mối quan hệ với các ông lớn ở đây chẳng phải là sẽ được dùng tiền sao, đạo lý này anh ta hiểu rõ lắm ấy chứ.
Đường Đình Nhân lặng lẽ đi tới cửa tìm một nhân viên phục vụ hỏi xem điện thoại ở đâu rồi nhanh chóng gọi về nhà.
Sau khi được bắt máy, Đường Đình Nhân nhỏ giọng nói: "Ba ơi, là con đây, con trai cưng của ba đây,"
"Mày không đi tham gia tiệc tùng các thứ kia hay sao mà gọi cho ba làm gì?" Tổng giám đốc Đường có linh cảm xấu.
"Ba, bữa tiệc hôm nay không phải bình thường mà tất cả đều là những người có máu mặt cả, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Anh Hoàng, chủ tịch của Standard Chartered, chủ tịch của HSCB. Bà Trần Thu Phương đúng là có mặt mũi."
"Trần Thu Phương đúng là lợi hại, mà mày gọi điện cho ba làm gì? Muốn nói gì?"
"Chủ yếu là bữa tiệc hôm nay tổng giám dốc Trần thiếu tiền muốn mượn một ít, đã sớm chào hỏi mọi người. Con đến thì cũng đã đến rồi, không nói gì cũng không hay lắm. Nhưng người ta nói chính là sáu mươi tỷ rồi trăm năm mươi tỷ. Con muốn hộ ba tỷ chẳng phải là để người ta cười vô mặt hay sao."
Đường Đình Nhân vẫn hiểu việc hôm nay.
"Nói một con số xấp xỉ là được, con không hiểu, nói miệng và bỏ tiền ra thật là hai chuyện khác nhau. Không muốn phải luống cuống trước mặt các nhân vật lớn thì con phải giống bọn họ." Tổng giám đốc Đường nói, ông thực ra vẫn còn hơi thất vọng với đứa con trai này của mình.
Hồi nó chơi bời ở quán bar thì cũng coi như là ông này bà kia, nhưng nhìn thấy nhưng người này thì chẳng ra gì. Thực ra vốn dĩ chẳng ai quan tâm đến nó, chi bằng cứ tham gia tự nhiên có khi còn có thể làm quen vài người ngang vai ngang về.
"Con ra giá bao nhiêu đây?"
"Nói đại đi, mấy chuyện này đừng gọi cho ba, phải học trưởng thành đi chứ, trong lòng phải có kế hoạch riêng cho mình. Lúc tán gái ở quán bar không phải có nhiều kế hoạch lắm sao?"
Tổng giám đốc Đường nói xong cúp điện thoại cái rụp, hơn ba mươi tuổi đầu rồi, có chút chuyện này còn gọi hỏi mình.
Đường Đình Nhân để điện thoại xuống, vẫn chưa hiểu. Chuyện này khác xa với tán gái ở quán bar mà, mấy đứa con gái đó chỉ tốn vài ba đồng tiền, còn
Tiệc cá nhân sẽ không có nhiều người, nếu như mời nhiều hơn năm trước năm mươi người thì cũng coi như là người kết bạn rộng rãi rồi. Huống chi là trong thời điểm mấu chốt này, cả cái Sông Hương này có khi chưa tới năm mươi người có tư cách được tổng giám Trần mời.
Tiệc rượu tối nay, tất cả mọi người đều ăn mặc lịch sự phóng khoáng, cũng không có mấy cái thứ ăn mặc đẹp nhưng hở hàng, trong hội trường có bày những loại đồ cao cấp.
Những người đến đây tối nay chủ yếu đều là người quen cũ, cái giới này lại lớn như vậy, mọi người khách sáo hỏi thăm lẫn nhau.
Đường Đình Nhân ở đây có hơi chút xấu hổ, bất cứ ai ở đây anh ta đều phải gọi là chú. Hầu hết người ở đây đều là những ông lớn chân chính của giới tài chính, đến ba anh ta đến đây cũng phải khách sáo đôi câu.
Một vị giám đốc điều hành đi tới, nhỏ giọng nói với tổng giám đốc Trần: "Ông Phùng nói cơ thể không khỏe nên không đến được, ngài ấy gọi nói qua điện thoại rằng tập đoàn tư bản Trần thị với Hồng Quảng đã nâng đỡ lẫn nhau vượt qua biết bao nhiêu khó khăn ông ấy đều ghi tạc trong tim, lúc cấp bách nếu có nhu cầu thì cứ nói."
Không tới được ư?
Tổng giám đốc Trần có hơi bất ngờ, suy nghĩ một chút rồi xác nhận lại lần nữa: "Thật sự là cơ thể không khỏe sao?"
"Mấy hôm trước có tin tức nói rằng ông ấy ban đêm phải đi cấp cứu, tình trạng cơ thể thật sự không ổn."
"Ngoại trừ ngài Phùng ra, những người khác đều đến đông đủ chứ?" Tổng giám đốc Trần hỏi.
"Đã đến đông đủ hết rồi."
"Thôi được rồi, chúng ta vào đi thôi." Tổng giám đốc Trần nói với Tô Ái Linh, hai người nắm tay đi vào bên trong. Ở bên trong hội trường, mọi người thấy bà ta đến thì nhao nhao chào hỏi.
Tổng giám đốc Trần nhìn những người này, bà ta cố gắng dốc sức cả nửa đời người, những người này chính đều là những người có tài sản vô cùng lớn, không phải ai muốn mời là mời tới.
"Trước hết tôi có vài câu. Cảm ơn mọi người ở đây vẫn tin tưởng Trần Thu Phương tôi, có thể đến đây dự tiệc chính là bày tỏ thái độ của quý vị. Như qúy vị đã biết, tập đoàn tư bản Trần thị hiện tại đang nằm trên đầu sóng ngọn gió, có một bọn người xấu xa với ý đồ làm mưa làm gió, có điều nhìn thấy quý vị tôi đây đã bớt lo."
"Tổng giám đốc Trần, chút chuyện nhỏ này với bà thì cũng chẳng là gì.
Trước kia bà cũng là người oai phong ở cái Sông Hương này, luôn nằm trên trang bìa của báo chí đấy!"
Mọi người cùng cười vang cả lên. "Chỉ cần tổng giám đốc Trần mở lời, tôi tình nguyện bất chấp gian nguy vào nơi nước sôi lửa bỏng."
Người đàn ông lùn lúc nãy nhìn chằm chằm vào ngực bà tổng giám đốc Trần và lên tiếng, vẻ mặt vô cùng si mê: "Tôi nói với bà, chỉ cần mà muốn tôi sẽ nhanh chóng đến hầu cạnh bà."
"Đây mới là tổng giám đốc Trần số một mà người người theo đuổi chứ!”
"Đã bao nhiêu năm rồi mà tổng giám đốc Thạch còn chưa buông tay được."
Tổng giám đốc Trần nghe nói vậy thì nhìn tổng giám đốc Thạch cười một tiếng. Tuy đã năm mươi tuổi nhưng bà ta chăm sóc rất tốt, nụ cười này vẫn cứ mê hoặc tổng giám đốc Thạch không còn phân rõ hướng bắc, dường như quay về cái mùa hè của nhiều năm trước kia.
"Thạch luôn là người trong lòng tôi, tiếc là lúc còn trẻ tôi dại khờ. Giờ lại thành dáng vẻ này rồi cũng có chút tiếc nuối. Có điều có ông ấy ở đây, giờ này tất nhiên là tôi không cô độc một mình."
Vẻ mặt tổng giám đốc Trần mang chút xót xa.
Tô Ái Linh kinh ngạc đứng bên cạnh, tổng giám đốc Trần mới thật sự là gái đều, người ta muốn phát triển cái gì với bà mà bà lại la làng ở trên trái đất này sẽ không cô độc một mình.
Tổng giám đốc Thạch nghe bà ta nói vậy trong lòng nghĩ thầm, quả đúng là em đang vẫn đang quan tâm đến tôi. Mặc dù có già đôi chút nhưng nhìn Tô Ái Linh bên cạnh bà ta, suy nghĩ trong lòng muốn ôm tổng giám đốc Trần về tay dường như càng mãnh liệt hơn.
Mọi người đang bàn tán về những sự kiện gần đây và phân tích từ nhiều khía cạnh khác nhau rồi nhao nhao đưa ra kết luận rằng, Lục Tam Phong không đủ bằng chứng. Nếu không hắn đã phóng tiếng muốn khống chế cổ phần của tập đoàn tư bản Trần thị, vậy thì chuyện cổ phiếu tụt giá là không thể nào.
"Thực ra tôi cũng biết, chỉ là một tên Lục Tam Phong không gây ra được bao nhiêu ảnh hưởng, giống như kiến lay cây thông mà thôi, chỉ càng khiến người ngoài xem thường. Nhưng điều quan trọng mà tôi sợ nhất là, một số công ty tài chính phía ngoài nhân cơ hội quấy phá, cũng nên xem chừng phòng bi.
Tổng giám đốc Trần hằng giọng rồi nói: "Hôm nay tôi đã bảo công ty tài vụ nhanh chóng làm một cái báo cáo tài chính năm ngoái của công ty, lát nữa sẽ công bố trước mặt quý vị. Tập đoàn tư bản Trần thị hoạt động vô cùng tốt, hiện nay trên sổ sách chúng tôi có khoảng bốn trăm năm mươi tỷ vốn quay vòng. Con số này nói ra không nhiều, nhưng cũng không ít."
"Lúc chuyện này vừa xảy ra tôi đã cảm thấy lạ, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho các vị tổng giám đốc thông báo trước cho quý vị, quý vị cũng rất nể tình tôi, Trần Thu Phương tôi đứng đây xin gửi lời cảm ơn đến quý vị. Nếu Lục Tam Phong muốn đấu thì tôi sẽ đấu với hắn đến cùng."
"Hắn ta có thể xúi giục bao nhiêu người mua cổ phiếu về thì tôi có bấy nhiêu tiền đẩy giá cổ phiếu lên, tôi có tham vọng không phải là vì Trần Thu Phương tôi giỏi mà là bởi vì tôi có sự ủng hộ của quý vị. Tôi muốn để cho hắn biết tài chính Sông Hương không phải người bình thường có thể tranh phần, quý vị có đồng ý không nào?"
Mọi người đồng loạt vỗ tay, Đường Đình Nhân còn hú hét rất lớn. Hắn ta cũng đã vào được giới này rồi, một câu có thể cầm cự là đã có thể khuấy động các công ty tài chính lớn ở Sông Hương rồi, cái khái niệm gì đây?
Giơ tay lên là có mấy nghìn tỷ vốn lưu động, Đường Đình Nhân nhìn khí khái làm máy làm gió lúc này của tổng giám đốc Trần, chẳng qua là bà ta dựa vào mạng lưới quan hệ, người ta nể mặt bà ta mà thôi.
Mình mà có mấy người này hỗ trợ, đến lúc đó chỉ cần gọi mấy cú điện thoại là có mấy chục nghìn tỷ vào tài khoản. Năng lực điều động vốn cỡ này đừng nói là ở Sông Hương, cho dù cả châu Á ai mà không phải nể mặt?
Tổng giám đốc Thạch đứng ra nói: "Mọi người đều là bạn cũ với nhau, giúp đỡ nhau chính là điều nên làm. Còn tên Lục Tam Phong kia là cái thá gì, mấy ngày nay ngang ngược ở trên báo tôi đã ghét lắm rồi. Tôi đứng đây nói một câu, tôi đã chuẩn bị cho tổng giám đốc Trần sáu mươi tỷ, chỉ cần bà muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể đưa vào tài khoản của bà, hơn nữa sẽ không tính lãi."
Mọi người bắt đầu xem bảng báo cáo tài chính năm ngoái của tập đoàn tư bản Trần thị, mọi người liếc một cái xong nhao nhao mở miệng nói chỉ cần tổng giám đốc Trần cần thì cứ mở lời.
Người này nói giúp một trăm năm mươi tỷ, người kia nói giúp chín mươi tỷ, ở đây ai cũng là người có tiền, mở miệng ra là hơn mấy chục tỷ. Đường Đình Nhân đứng đây cảm thấy thật là xấu hổ, tập đoàn Thuyền Nghiệp cần số vốn lớn, hơn nữa chu kì thanh toán rất dài, tiền mặt ở trong công ty bây giờ vẫn khá là eo hẹp.
Chín mươi tỷ, một trăm năm mươi tỷ đến ba anh ta còn không dám mở miệng thì Đường Đình Nhân có mượn mấy chục lá gan cũng không dám hé hé.
Nhưng dù sao cũng đã đến đây rồi thì cũng phải nở mày nở mặt chút đỉnh chứ, còn chưa kể là kéo gần được mối quan hệ với các ông lớn ở đây chẳng phải là sẽ được dùng tiền sao, đạo lý này anh ta hiểu rõ lắm ấy chứ.
Đường Đình Nhân lặng lẽ đi tới cửa tìm một nhân viên phục vụ hỏi xem điện thoại ở đâu rồi nhanh chóng gọi về nhà.
Sau khi được bắt máy, Đường Đình Nhân nhỏ giọng nói: "Ba ơi, là con đây, con trai cưng của ba đây,"
"Mày không đi tham gia tiệc tùng các thứ kia hay sao mà gọi cho ba làm gì?" Tổng giám đốc Đường có linh cảm xấu.
"Ba, bữa tiệc hôm nay không phải bình thường mà tất cả đều là những người có máu mặt cả, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Anh Hoàng, chủ tịch của Standard Chartered, chủ tịch của HSCB. Bà Trần Thu Phương đúng là có mặt mũi."
"Trần Thu Phương đúng là lợi hại, mà mày gọi điện cho ba làm gì? Muốn nói gì?"
"Chủ yếu là bữa tiệc hôm nay tổng giám dốc Trần thiếu tiền muốn mượn một ít, đã sớm chào hỏi mọi người. Con đến thì cũng đã đến rồi, không nói gì cũng không hay lắm. Nhưng người ta nói chính là sáu mươi tỷ rồi trăm năm mươi tỷ. Con muốn hộ ba tỷ chẳng phải là để người ta cười vô mặt hay sao."
Đường Đình Nhân vẫn hiểu việc hôm nay.
"Nói một con số xấp xỉ là được, con không hiểu, nói miệng và bỏ tiền ra thật là hai chuyện khác nhau. Không muốn phải luống cuống trước mặt các nhân vật lớn thì con phải giống bọn họ." Tổng giám đốc Đường nói, ông thực ra vẫn còn hơi thất vọng với đứa con trai này của mình.
Hồi nó chơi bời ở quán bar thì cũng coi như là ông này bà kia, nhưng nhìn thấy nhưng người này thì chẳng ra gì. Thực ra vốn dĩ chẳng ai quan tâm đến nó, chi bằng cứ tham gia tự nhiên có khi còn có thể làm quen vài người ngang vai ngang về.
"Con ra giá bao nhiêu đây?"
"Nói đại đi, mấy chuyện này đừng gọi cho ba, phải học trưởng thành đi chứ, trong lòng phải có kế hoạch riêng cho mình. Lúc tán gái ở quán bar không phải có nhiều kế hoạch lắm sao?"
Tổng giám đốc Đường nói xong cúp điện thoại cái rụp, hơn ba mươi tuổi đầu rồi, có chút chuyện này còn gọi hỏi mình.
Đường Đình Nhân để điện thoại xuống, vẫn chưa hiểu. Chuyện này khác xa với tán gái ở quán bar mà, mấy đứa con gái đó chỉ tốn vài ba đồng tiền, còn
Bình luận facebook