Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 586: Ăn cơm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lục Tam Phong tiến lên, vươn tay nắm lấy nói:”Tổng giám đốc Châu, chúng ta trước đây từng có duyên gặp mặt một lần, không biết ông còn nhớ không?"
Tổng giám đốc Trâu mỉm cười có phần ngượng ngùng, cũng không thể nói rằng tối hôm đó nhìn thấy Lục Tam Phong một trưởng đấm một ông già, đánh tới gào khóc kêu than, chỉ có thể ngượng ngùng nói, bữa tiệc quần chúng gần đây tham gia, đã không nhớ nữa rồi.
"Gần đây, tổng giám đốc Lục lại nổi tiếng vô cùng, chắc chắn là khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ." Tổng giám đốc Trâu tâng bốc, nói: “Bây giờ còn thành công đầu quân cho tư bản Trần Thị, cũng coi như là hoàn thành ý niệm trong lòng rồi."
“Chỉ là làm một vài công việc tầm thường không đáng kể mà thôi.” Lục Tam Phong thản nhiên nói.
Tổng giám đốc Đỗ nhìn về phía bên đường thấy một chiếc ô tô đậu, ba cô gái bước xuống, ăn mặc hơi sexy, cô gái dẫn đầu thân hình vô cùng đẹp, nhìn có vẻ hơi giống diễn viên.
"Chào hỏi đi, tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Trâu!"
“Xin chào, tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Trâu!” Ba người đồng thanh hét lên.
Thấy Lục Tam Phong đang nhìn mình, tổng giám đốc Đỗ giải thích:Đây là những thực tập sinh mới được đào tạo trong công ty chúng tôi, hôm nay cũng là cơ hội để họ gặp gỡ thế giới rộng lớn, đặc biệt là những nhân vật lớn như tổng giám đốc Lục.”
“Tổng giám đốc Lục thật trẻ tuổi đẹp trai!” Một cô gái trạc tuổi hai mươi sắc mặt có chút ngây ngô, tóc làm kiểu dập xù.
“Tôi cũng không phải là nhân vật lớn gì cả, mọi người vào đi!” Lục Tam Phong nói với tổng giám đốc Trâu, làm ra động tác xin mời.
Sau khi vào khách sạn, tổng giám đốc Đỗ thông báo phòng riêng đã đặt trước, quản lý sảnh đã luống cuống, chỉ biết cắn răng kiên trì nói:”Thực sự xin lỗi, phòng riêng mà anh đặt bởi vì có chuyện gấp, đã bị người khác sử dụng. Để bày tỏ lời xin lỗi, chúng tôi có thể tặng tặng anh một phần trái cây và một món ăn."
"Phòng riêng mà tôi đặt trước đã bị người khác chiếm mất vì lý do gì? Mẹ nó là ai chiếm rồi?"
Tổng giám đốc Đỗ lập tức khó chịu, đừng thấy ở trước mặt Lục Tam Phong anh ta không hề nổi nóng, nhưng trước mặt người thường anh ta cũng là một ông chủ lớn, huống chi là trước mặt những ông chủ khác, một chút thể diện này cũng không có, đây là muốn anh ta bị bẽ mặt sao?
“Tôi thực sự xin lỗi, thưa anh, chúng tôi có thể cung cấp cho anh một phòng riêng khác mà không tính phí.” Người quản lý sảnh lớn tiếp tục giải thích.
“Tôi còn thiếu một chút phí dùng của mấy phòng đó sao?" Tổng giám đốc Đỗ trên mặt đều là vẻ không vui, tới chỗ quản lý sảnh chất vấn: “Cô nói đi là ai, tôi đây cũng là người có mặt mũi.
Thấy anh ta có phần nghiêm túc quá, Lục Tam Phong vội vàng kéo một tay, nói với quản lý đại sảnh:”Phòng riêng nào cũng như nhau, anh đi sắp xếp đi."
Nói xong thuận thế khuyên tổng giám đốc Đỗ hai câu, để anh ta có một lối thoát, lúc đi qua cửa của căn phòng vốn dĩ đã đặt sẵn, nghe thấy bên trong rất ồn ào, tiếng hát karaoke mở rất lớn.
“Chút nữa bảo bọn họ mở tiếng nhỏ một chút.” Lục Tam Phong dặn dò trước khi vào phòng riêng.
“Được rồi, anh yên tâm.” Người quản lý đại sảnh liềm đồng ý.
Tất cả mọi người vào phòng riêng, bên trong được trang trí rất đẹp, ngoại trừ ghế sofa, mấy bàn cà phê, bàn ăn gỗ nguyên khối, còn có thiết bị karaoke, vừa có thể ăn vừa có thể hát, mô hình này cũng đã bị thu hút, du nhập trên toàn đại lục, cũng đã từng vang bóng một thời.
Bọn họ lịch sự ngồi xuống với nhau, Lục Tam Phong nói với tổng giám đốc Trâu”Nhân tiện, gần đây tổng giám đốc Trâu có phải là tiếp nhận một đơn hàng từ đại lục không?"
Tổng giám đốc Trâu kinh ngạc nhìn Lục Tam Phong, làm sao anh lại biết chuyện này? Ông ta còn chưa nói với quá nhiều người về chuyện đó, nhất thời trong lòng nghi ngờ, người này có phải là đã biết tất cả mọi chuyện.
“Quả thực là có một đơn đặt hàng từ đại lục, một đơn đặt Tivi, nhưng tôi cũng chưa từng làm Tổng giám đốc Trâu cũng khai báo đúng sự thật.
“Tại sao lại không làm?” Lục Tam Phong hỏi.
"Thực lòng mà nói, lô hàng này chất lượng bình thường, trong thị trường quốc tế rất khó tìm được người mua thích hợp. Thị trường quốc tế hiện nay là thị trường của người mua, đa phần là quan hệ hợp tác lâu dài và ổn định." Tổng giám đốc Lục giới thiệu con đường đi trong đó.
Lục Tam Phong trầm ngâm gật đầu, hỏi: “Mặc dù chất lượng lô hàng này kém xa các thương hiệu quốc tế, nhưng bán cho các vùng lạc hậu như Ấn Hạ và Nam Phi vẫn có lãi."
Tổng giám đốc Trâu bật cười nhìn Lục Tam Phong và nói: “Rõ ràng là tổng giám đốc Lục không hiểu gì về thị trường thương mại quốc tế, mới nói ra được lời không chuyên môn như vậy!"
“Thực sự là cũng không biết nhiều nên mới nói chuyện với ông, không giấu gì ông, lô hàng ra khỏi đại lục đó là của tôi.” Lục Tam Phong không giấu diếm, thẳng thắn thừa nhận.
Tổng giám đốc Trâu cười nói với tổng giám đốc Đỗ:”Hôm nay khi tôi đến, trong lòng đã đoán tới tám chín phần, tất cả hàng hóa và thương mại quốc tế đều tuân theo một quy luật, là làm ăn với các nước giàu có, hai nước kia mà cậu nói nhất định đừng đi, e rằng là có nhà buôn đặt hàng với cậu, tốt nhất cũng đừng làm.
“Hoàn vốn nhanh không?” Lục Tam Phong buồn bực hỏi.
"Vì quá nghèo, chỉ muốn kiếm sống bằng cách chơi khăm bạn bè quốc tế, hơn nữa hải quan cái gì đó của bản địa, cũng sẽ không giúp đỡ, nói trắng ra, không khác gì cướp cả." Tổng giám đốc Trâu chia sẻ một số quy tắc về thương mại quốc tế.
Tóm lại là cố gắng bán cho người mua ở các nước phát triển, vì các nước phát triển có đầy đủ các quy tắc bảo đảm trong thương mại quốc tế, chỉ cần hợp tác lâu dài thì sẽ hình thành quan hệ hợp tác lâu dài, các nước phát triển có sức tiêu dùng cao, lợi nhuận cao.
Đồng thời, các nước nghèo có sức chi tiêu thấp. Dù sao thì tất cả đều nghèo, có thể lừa được một chút đều sẽ lười, có thể cướp được một chút đều sẽ cướp. Một số nơi nhỏ là các ngân hàng công đoàn địa phương, sẽ liên hợp với người mua để chơi các thương nghiệp mua bản quốc tế.
Muốn đi theo con đường thương mại quốc tế thì chỉ có một con đường, chính là những quốc gia kia, tổng giám đốc Trâu nói với Lục Tam Phong có thể coi như tường tận. Thương mại khối lượng nhỏ có thể mở ra bốn con rồng châu Á. Đối với thương mại toàn cầu, cần thiết một trụ sở chính tại Mỹ để tạo điều kiện thuận lợi cho các giao dịch thương mại và kinh doanh. Nếu muốn làm lớn hơn, tốt hơn nên đến từ công ty của phố Wall.
Điểm quan trọng nhất của tất cả các cơ cấu thương mại tiến hành thông qua Mỹ, rất nhiều người mua từ nhiều quốc gia đều đã thiết lập các điểm tại Hoa Kỳ, hơn nữa họ còn được thanh toán bằng đô la Mỹ. Đây đã trở thành trung tâm giao dịch của thế giới. Cả mua và bán đều cần được thực hiện tại đây.
Điều quan trọng nhất là tham gia các hội chợ thương mại toàn cầu, để phát triển sản phẩm của bản thân, ngoài những cách này ra thì không còn cách nào tốt hơn.
Đồ ăn đã chuẩn bị xong, Lục Tam Phong cầm ly rượu lên uống cùng mọi người, ba cô gái cấp dưới của tổng giám đốc Đỗ cũng chủ động rót rượu, hát một bài, nhiều lần muốn cắt ngang chủ đề của Lục Tam Phong, nhưng không được, cũng chỉ có thể bó tay, ngay cả tổng giám đốc Đỗ cũng không hiểu về thương mại quốc tế.
"Tôi có thể hiểu được. Chà, thương mại toàn cầu nằm trong tay Mỹ, trừ phi là buôn bán quy mô nhỏ, nếu không muốn bán được số lượng lớn sản phẩm cảu tôi đi, thì phải tới Mỹ để thành lập một tổng bộ.” Lục Tam Phong nhìn về phía tổng giám đốc Trâu Luôn hỏi thẳng.
Tổng giám đốc Trâu nghe thấy sự khó chịu từ những lời nói của Lục Tam Phong, mỉm cười và nói:”Tổng giám đốc Lục, cậu bây giờ suy nghĩ cái này, nghĩ
quá nhiều rồi. Từ góc độ sản xuất hiện tại của cậu và thời gian phát triển của thương mại quốc tế, sẽ phải mất ít nhất mười năm để đạt đến mức tăng trưởng này. Nếu doanh số bán hàng hàng năm của cậu vượt quá hàng trăm nghìn tỷ, tất nhiên cậu cần phải đặt trụ sở chính tại Hoa Kỳ. Dù sao bên đó cũng có nhiều nguồn lực hơn, các thông tin cũng cập nhật kịp thời hơn.”
Lục Tam Phong gật đầu, cảm nhận được, sẽ vô cùng khó khăn để đi ra được con đường thương mại quốc tế trong thời gian ngắn.
Đón lấy ly rượu, mọi người khách khí nói một câu, chuẩn bị uống xong, bên cạnh lại có tiếng ồn ào chói tai, đặc biệt thanh âm ca hát, quả thực rất khó chịu.
“Phục vụ!!” Tổng giám đốc Đỗ hét lên.
Người phục vụ đẩy cửa, bước vào và nói:”Ông có gì dặn dò?" "Bảo bên cạnh nhỏ tiếng một chút, quá ồn rồi."
**********
Lục Tam Phong tiến lên, vươn tay nắm lấy nói:”Tổng giám đốc Châu, chúng ta trước đây từng có duyên gặp mặt một lần, không biết ông còn nhớ không?"
Tổng giám đốc Trâu mỉm cười có phần ngượng ngùng, cũng không thể nói rằng tối hôm đó nhìn thấy Lục Tam Phong một trưởng đấm một ông già, đánh tới gào khóc kêu than, chỉ có thể ngượng ngùng nói, bữa tiệc quần chúng gần đây tham gia, đã không nhớ nữa rồi.
"Gần đây, tổng giám đốc Lục lại nổi tiếng vô cùng, chắc chắn là khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ." Tổng giám đốc Trâu tâng bốc, nói: “Bây giờ còn thành công đầu quân cho tư bản Trần Thị, cũng coi như là hoàn thành ý niệm trong lòng rồi."
“Chỉ là làm một vài công việc tầm thường không đáng kể mà thôi.” Lục Tam Phong thản nhiên nói.
Tổng giám đốc Đỗ nhìn về phía bên đường thấy một chiếc ô tô đậu, ba cô gái bước xuống, ăn mặc hơi sexy, cô gái dẫn đầu thân hình vô cùng đẹp, nhìn có vẻ hơi giống diễn viên.
"Chào hỏi đi, tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Trâu!"
“Xin chào, tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Trâu!” Ba người đồng thanh hét lên.
Thấy Lục Tam Phong đang nhìn mình, tổng giám đốc Đỗ giải thích:Đây là những thực tập sinh mới được đào tạo trong công ty chúng tôi, hôm nay cũng là cơ hội để họ gặp gỡ thế giới rộng lớn, đặc biệt là những nhân vật lớn như tổng giám đốc Lục.”
“Tổng giám đốc Lục thật trẻ tuổi đẹp trai!” Một cô gái trạc tuổi hai mươi sắc mặt có chút ngây ngô, tóc làm kiểu dập xù.
“Tôi cũng không phải là nhân vật lớn gì cả, mọi người vào đi!” Lục Tam Phong nói với tổng giám đốc Trâu, làm ra động tác xin mời.
Sau khi vào khách sạn, tổng giám đốc Đỗ thông báo phòng riêng đã đặt trước, quản lý sảnh đã luống cuống, chỉ biết cắn răng kiên trì nói:”Thực sự xin lỗi, phòng riêng mà anh đặt bởi vì có chuyện gấp, đã bị người khác sử dụng. Để bày tỏ lời xin lỗi, chúng tôi có thể tặng tặng anh một phần trái cây và một món ăn."
"Phòng riêng mà tôi đặt trước đã bị người khác chiếm mất vì lý do gì? Mẹ nó là ai chiếm rồi?"
Tổng giám đốc Đỗ lập tức khó chịu, đừng thấy ở trước mặt Lục Tam Phong anh ta không hề nổi nóng, nhưng trước mặt người thường anh ta cũng là một ông chủ lớn, huống chi là trước mặt những ông chủ khác, một chút thể diện này cũng không có, đây là muốn anh ta bị bẽ mặt sao?
“Tôi thực sự xin lỗi, thưa anh, chúng tôi có thể cung cấp cho anh một phòng riêng khác mà không tính phí.” Người quản lý sảnh lớn tiếp tục giải thích.
“Tôi còn thiếu một chút phí dùng của mấy phòng đó sao?" Tổng giám đốc Đỗ trên mặt đều là vẻ không vui, tới chỗ quản lý sảnh chất vấn: “Cô nói đi là ai, tôi đây cũng là người có mặt mũi.
Thấy anh ta có phần nghiêm túc quá, Lục Tam Phong vội vàng kéo một tay, nói với quản lý đại sảnh:”Phòng riêng nào cũng như nhau, anh đi sắp xếp đi."
Nói xong thuận thế khuyên tổng giám đốc Đỗ hai câu, để anh ta có một lối thoát, lúc đi qua cửa của căn phòng vốn dĩ đã đặt sẵn, nghe thấy bên trong rất ồn ào, tiếng hát karaoke mở rất lớn.
“Chút nữa bảo bọn họ mở tiếng nhỏ một chút.” Lục Tam Phong dặn dò trước khi vào phòng riêng.
“Được rồi, anh yên tâm.” Người quản lý đại sảnh liềm đồng ý.
Tất cả mọi người vào phòng riêng, bên trong được trang trí rất đẹp, ngoại trừ ghế sofa, mấy bàn cà phê, bàn ăn gỗ nguyên khối, còn có thiết bị karaoke, vừa có thể ăn vừa có thể hát, mô hình này cũng đã bị thu hút, du nhập trên toàn đại lục, cũng đã từng vang bóng một thời.
Bọn họ lịch sự ngồi xuống với nhau, Lục Tam Phong nói với tổng giám đốc Trâu”Nhân tiện, gần đây tổng giám đốc Trâu có phải là tiếp nhận một đơn hàng từ đại lục không?"
Tổng giám đốc Trâu kinh ngạc nhìn Lục Tam Phong, làm sao anh lại biết chuyện này? Ông ta còn chưa nói với quá nhiều người về chuyện đó, nhất thời trong lòng nghi ngờ, người này có phải là đã biết tất cả mọi chuyện.
“Quả thực là có một đơn đặt hàng từ đại lục, một đơn đặt Tivi, nhưng tôi cũng chưa từng làm Tổng giám đốc Trâu cũng khai báo đúng sự thật.
“Tại sao lại không làm?” Lục Tam Phong hỏi.
"Thực lòng mà nói, lô hàng này chất lượng bình thường, trong thị trường quốc tế rất khó tìm được người mua thích hợp. Thị trường quốc tế hiện nay là thị trường của người mua, đa phần là quan hệ hợp tác lâu dài và ổn định." Tổng giám đốc Lục giới thiệu con đường đi trong đó.
Lục Tam Phong trầm ngâm gật đầu, hỏi: “Mặc dù chất lượng lô hàng này kém xa các thương hiệu quốc tế, nhưng bán cho các vùng lạc hậu như Ấn Hạ và Nam Phi vẫn có lãi."
Tổng giám đốc Trâu bật cười nhìn Lục Tam Phong và nói: “Rõ ràng là tổng giám đốc Lục không hiểu gì về thị trường thương mại quốc tế, mới nói ra được lời không chuyên môn như vậy!"
“Thực sự là cũng không biết nhiều nên mới nói chuyện với ông, không giấu gì ông, lô hàng ra khỏi đại lục đó là của tôi.” Lục Tam Phong không giấu diếm, thẳng thắn thừa nhận.
Tổng giám đốc Trâu cười nói với tổng giám đốc Đỗ:”Hôm nay khi tôi đến, trong lòng đã đoán tới tám chín phần, tất cả hàng hóa và thương mại quốc tế đều tuân theo một quy luật, là làm ăn với các nước giàu có, hai nước kia mà cậu nói nhất định đừng đi, e rằng là có nhà buôn đặt hàng với cậu, tốt nhất cũng đừng làm.
“Hoàn vốn nhanh không?” Lục Tam Phong buồn bực hỏi.
"Vì quá nghèo, chỉ muốn kiếm sống bằng cách chơi khăm bạn bè quốc tế, hơn nữa hải quan cái gì đó của bản địa, cũng sẽ không giúp đỡ, nói trắng ra, không khác gì cướp cả." Tổng giám đốc Trâu chia sẻ một số quy tắc về thương mại quốc tế.
Tóm lại là cố gắng bán cho người mua ở các nước phát triển, vì các nước phát triển có đầy đủ các quy tắc bảo đảm trong thương mại quốc tế, chỉ cần hợp tác lâu dài thì sẽ hình thành quan hệ hợp tác lâu dài, các nước phát triển có sức tiêu dùng cao, lợi nhuận cao.
Đồng thời, các nước nghèo có sức chi tiêu thấp. Dù sao thì tất cả đều nghèo, có thể lừa được một chút đều sẽ lười, có thể cướp được một chút đều sẽ cướp. Một số nơi nhỏ là các ngân hàng công đoàn địa phương, sẽ liên hợp với người mua để chơi các thương nghiệp mua bản quốc tế.
Muốn đi theo con đường thương mại quốc tế thì chỉ có một con đường, chính là những quốc gia kia, tổng giám đốc Trâu nói với Lục Tam Phong có thể coi như tường tận. Thương mại khối lượng nhỏ có thể mở ra bốn con rồng châu Á. Đối với thương mại toàn cầu, cần thiết một trụ sở chính tại Mỹ để tạo điều kiện thuận lợi cho các giao dịch thương mại và kinh doanh. Nếu muốn làm lớn hơn, tốt hơn nên đến từ công ty của phố Wall.
Điểm quan trọng nhất của tất cả các cơ cấu thương mại tiến hành thông qua Mỹ, rất nhiều người mua từ nhiều quốc gia đều đã thiết lập các điểm tại Hoa Kỳ, hơn nữa họ còn được thanh toán bằng đô la Mỹ. Đây đã trở thành trung tâm giao dịch của thế giới. Cả mua và bán đều cần được thực hiện tại đây.
Điều quan trọng nhất là tham gia các hội chợ thương mại toàn cầu, để phát triển sản phẩm của bản thân, ngoài những cách này ra thì không còn cách nào tốt hơn.
Đồ ăn đã chuẩn bị xong, Lục Tam Phong cầm ly rượu lên uống cùng mọi người, ba cô gái cấp dưới của tổng giám đốc Đỗ cũng chủ động rót rượu, hát một bài, nhiều lần muốn cắt ngang chủ đề của Lục Tam Phong, nhưng không được, cũng chỉ có thể bó tay, ngay cả tổng giám đốc Đỗ cũng không hiểu về thương mại quốc tế.
"Tôi có thể hiểu được. Chà, thương mại toàn cầu nằm trong tay Mỹ, trừ phi là buôn bán quy mô nhỏ, nếu không muốn bán được số lượng lớn sản phẩm cảu tôi đi, thì phải tới Mỹ để thành lập một tổng bộ.” Lục Tam Phong nhìn về phía tổng giám đốc Trâu Luôn hỏi thẳng.
Tổng giám đốc Trâu nghe thấy sự khó chịu từ những lời nói của Lục Tam Phong, mỉm cười và nói:”Tổng giám đốc Lục, cậu bây giờ suy nghĩ cái này, nghĩ
quá nhiều rồi. Từ góc độ sản xuất hiện tại của cậu và thời gian phát triển của thương mại quốc tế, sẽ phải mất ít nhất mười năm để đạt đến mức tăng trưởng này. Nếu doanh số bán hàng hàng năm của cậu vượt quá hàng trăm nghìn tỷ, tất nhiên cậu cần phải đặt trụ sở chính tại Hoa Kỳ. Dù sao bên đó cũng có nhiều nguồn lực hơn, các thông tin cũng cập nhật kịp thời hơn.”
Lục Tam Phong gật đầu, cảm nhận được, sẽ vô cùng khó khăn để đi ra được con đường thương mại quốc tế trong thời gian ngắn.
Đón lấy ly rượu, mọi người khách khí nói một câu, chuẩn bị uống xong, bên cạnh lại có tiếng ồn ào chói tai, đặc biệt thanh âm ca hát, quả thực rất khó chịu.
“Phục vụ!!” Tổng giám đốc Đỗ hét lên.
Người phục vụ đẩy cửa, bước vào và nói:”Ông có gì dặn dò?" "Bảo bên cạnh nhỏ tiếng một chút, quá ồn rồi."
Bình luận facebook