Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-46
Chương 46: Thi da
Khi xuống lầu, Giang Hiểu Nghi vừa đau lòng vừa khó chịu khi nhìn thấy anh như thế này, hai người dìu anh lên lầu, Lục Tam Phong đã say đến bất tỉnh, vùng vẫy liên tục.
"Đừng động vào tôi, thư ký Lý, đưa tiền cho những người này rồi rời đi!"
Lục Tam Phong lầm bầm không ngừng nằm ở trên giường, rất là phách lối.
"Anh có biết tôi là ai không? Tôi là Lục Tam Phong, CEO của Khoa học kỹ thuật Tư Phổ, không phải chỉ là tiền à, ông đây có tiền...
Giang Hiểu Nghi và Cao Chí Dũng đều ngơ ra. Lục Tam Phong nói điều gì đó mà bọn họ không hiểu, chẳng hạn như video ngắn về phương tiện truyền thông mới, Internet 5G, kỷ, nguyên đổi mới công nghệ và thương mại toàn cầu.
“Não anh ta ổn chứ?” Cao Chí Dũng cảm thấy anh có hơi điên điên khùng khùng.
"Ổn, cảm ơn anh đã đưa anh ấy trở về. Ngồi xuống uống cốc nước đã." Giang Hiểu Nghi lịch sự nói.
“Không cần, tôi cũng nên về rồi.” Cao Chí Dũng nói một cách lịch sự trước khi quay người đi xuống lầu.
Giang Hiểu Nghi đóng cửa lại, khuôn mặt tươi cười biến mất, cô vừa đi đến bên giường liền thấy Như Lan nằm bên cạnh dùng tay đánh anh, cô bé vẫn không ngừng gào thét: "Ba hội, ba hôi!"
“Uống chết anh cho rồi, lại giống như trước đây." Giang Hiểu Nghi nhìn anh, trong đầu hiện lên ký ức về quá khứ, lại càng tức giận, cô giơ tay tết vào đùi anh hai cái.
"Dám đánh tôi à?" Lục Tam Phong hừ hừ nói.
"Ôi, không uống đến tê à? Biết đau à?"
Lục Tam Phong chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, một bình rượu trắng, năm chai bia đã là cực hạn của anh, trong đầu anh ký ức bắt đầu hỗn loạn, kiếp trước không ngừng ẩn hiện trước mặt anh.
Anh như trở lại mười năm trước, lúc đó mới lập nghiệp, cuộc sống không thể duy trì được vì làm ăn thua lỗ, người bạn gái từng thề non hẹn biển đã cãi nhau chỉ vì muốn đổi điện thoại di động và cuối cùng chia tay.
Chuyện này cực kỳ kích thích đối với anh, anh cũng từng ngây thơ cho là, chỉ cần hai người ở chung một chỗ, khó khăn gì cũng đều là chuyện nhỏ, nhưng mà trên đời này có mấy người nguyện ý cùng anh lên núi đạo xuống biển lửa chứ?
"Không phải là chế tôi không có tiền ả, không phải là chế tôi nghèo à
Khi xuống lầu, Giang Hiểu Nghi vừa đau lòng vừa khó chịu khi nhìn thấy anh như thế này, hai người dìu anh lên lầu, Lục Tam Phong đã say đến bất tỉnh, vùng vẫy liên tục.
"Đừng động vào tôi, thư ký Lý, đưa tiền cho những người này rồi rời đi!"
Lục Tam Phong lầm bầm không ngừng nằm ở trên giường, rất là phách lối.
"Anh có biết tôi là ai không? Tôi là Lục Tam Phong, CEO của Khoa học kỹ thuật Tư Phổ, không phải chỉ là tiền à, ông đây có tiền...
Giang Hiểu Nghi và Cao Chí Dũng đều ngơ ra. Lục Tam Phong nói điều gì đó mà bọn họ không hiểu, chẳng hạn như video ngắn về phương tiện truyền thông mới, Internet 5G, kỷ, nguyên đổi mới công nghệ và thương mại toàn cầu.
“Não anh ta ổn chứ?” Cao Chí Dũng cảm thấy anh có hơi điên điên khùng khùng.
"Ổn, cảm ơn anh đã đưa anh ấy trở về. Ngồi xuống uống cốc nước đã." Giang Hiểu Nghi lịch sự nói.
“Không cần, tôi cũng nên về rồi.” Cao Chí Dũng nói một cách lịch sự trước khi quay người đi xuống lầu.
Giang Hiểu Nghi đóng cửa lại, khuôn mặt tươi cười biến mất, cô vừa đi đến bên giường liền thấy Như Lan nằm bên cạnh dùng tay đánh anh, cô bé vẫn không ngừng gào thét: "Ba hội, ba hôi!"
“Uống chết anh cho rồi, lại giống như trước đây." Giang Hiểu Nghi nhìn anh, trong đầu hiện lên ký ức về quá khứ, lại càng tức giận, cô giơ tay tết vào đùi anh hai cái.
"Dám đánh tôi à?" Lục Tam Phong hừ hừ nói.
"Ôi, không uống đến tê à? Biết đau à?"
Lục Tam Phong chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, một bình rượu trắng, năm chai bia đã là cực hạn của anh, trong đầu anh ký ức bắt đầu hỗn loạn, kiếp trước không ngừng ẩn hiện trước mặt anh.
Anh như trở lại mười năm trước, lúc đó mới lập nghiệp, cuộc sống không thể duy trì được vì làm ăn thua lỗ, người bạn gái từng thề non hẹn biển đã cãi nhau chỉ vì muốn đổi điện thoại di động và cuối cùng chia tay.
Chuyện này cực kỳ kích thích đối với anh, anh cũng từng ngây thơ cho là, chỉ cần hai người ở chung một chỗ, khó khăn gì cũng đều là chuyện nhỏ, nhưng mà trên đời này có mấy người nguyện ý cùng anh lên núi đạo xuống biển lửa chứ?
"Không phải là chế tôi không có tiền ả, không phải là chế tôi nghèo à
Bình luận facebook