Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-618
Chương 615: Kéo Anh Ta Ra Khỏi Hố Lửa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Giám đốc Quách, ông đừng đứng ở chỗ này nữa, mau vào nhà đi." Ông Hồng khách sáo lên tiếng.
Giang Hiểu Nghi đứng một bên xem kịch vui cũng lên tiếng: "Vốn dĩ là đến nhà Tú Ngọc Nhi ăn, thế nhưng nếu đã ăn được một nửa rồi vậy thì bây giờ đến nhà tôi ăn đi, thức ăn cũng không phải quá xuất sắc, mong ông không chế."
"Không có gì đâu, ăn đại vài món là được rồi." Giám đốc Quách lên tiếng.
Khi đến nhà Lục Tam Phong tất cả mọi người đều khách sáo ngồi xuống, ông Hồng, Trần Hàn Sơn và những người giống như thế đương nhiên không có tư cách để ngồi ở đó, chớ đừng nói tới Tú Ngọc Nhi, Ông Hỉ và những nhân vật ngoài rìa.
Ngay cả Hùng Vũ cũng không dám ngồi, vẫn đứng bên ngoài hỗ trợ bưng thức ăn.
Lục Tam Phong ngồi xuống nói ra những suy nghĩ của mình một cách đơn giản, nhất là chi tiết việc hợp tác, các phương diện ký kết hợp đồng.
Bên cạnh giám đốc Quách có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, nhìn qua là một người có ăn có học, dáng vẻ hơi gầy yếu, anh ta quay sang nhìn những người ngồi bên cạnh một cái: "Giám đốc Lục, mấy phương diện mà anh vừa nói chúng tôi đều không thể đáp ứng được hoàn toàn, thế nhưng vẫn có thể hợp tác.
Nhất là với quy mô hình của anh, tôi cảm thấy vô cùng tốt", Người đàn ông tự giới thiệu bản thân mình: "Tôi tên Dương Khanh, bây giờ tôi là người hoạch định kế hoạch ở bưu chính viễn thông tỉnh.
Hai chữ bưu chính viễn thông có thuộc tính xã hội nhất định, không thể trao toàn quyền cho xí nghiệp tư nhân được."
"Quan trọng hơn chính là, phương diện sân bãi, nhà kho như thế này thì quý công ty cũng không thể hoàn toàn chiếm đóng được.
Nếu chiếm một khoảng đất lớn thì ai sẽ làm người quản lý, phụ trách bằng cách nào, tất cả những thứ này đều là vấn đề.
Nếu sử dụng sân của bưu chính viễn thông thì phải để cho bưu chính viễn thông quản lý, cho nên chúng tôi sẽ thu một chút phí quản lý, anh đã thấy hợp tình hợp lý chưa?"
"Chúng tôi hợp tác cùng ông không phải là để kiếm tiền mà chủ yếu chỉ là muốn nâng đỡ những xí nghiệp tư nhân theo chính sách của quốc gia.
Chúng tôi cũng cho là quý công ty sẽ vô cùng phát triển trong tương lai, có thể tăng thêm vẻ vang cho nghề phân phối.
Còn về phần sử dụng xe cộ, những việc mà cần phải điều động khẩn cấp thì vẫn cần phải thu phí."
Lục Tam Phong ngồi im ở đó, người kia suy nghĩ về việc hợp tác vô cùng đơn giản.
Hơn nữa anh ta còn có ý tưởng riêng với kiểu mẫu sân thượng như thế, anh ta vẫn luôn nói ra những nỗ lực đó không tương xứng với những gì Lục Tam Phong có được.
Lục Tam Phong kinh ngạc nhìn anh ta, hỏi ngược lại: "Anh tên là Dương Khanh sao?"
"Đúng thế thưa giám đốc Lục!", Dương Khanh trả lời.
Lục Tam Phong thở dài: "Nhân tài chủ yếu vẫn tập trung ở những xí nghiệp nhà nước, nếu dưới trướng tôi là những người như giám đốc Dương đây thì còn cần tôi phải bận tâm đến chuyện phân phối sao?"
Giám đốc Quách nhìn Dương Khanh, người mà hôm nay anh ta giới thiệu tới đều là những người tài trong đơn vị, trong suốt một năm qua nếu ai nghe thấy bốn chữ điện tử Thủy Hoàn thì đều phải e dè.
Ai mà không có dã tâm riêng của mình chứ, nếu không phải Hùng Vũ chơi anh ta một vố như thế thì giám đốc Quách nhất định sẽ để cho Lục Tam Phong thấy được sự chênh lệnh giữa xí nghiệp nhà nước và xí nghiệp tư nhân.
"Trong hệ thống bưu chính viễn thông không thiếu những người tài giỏi, những người hôm nay tới đây đều là những nhân tài đứng đầu.
Nếu không phải nhân tài đứng đầu thì tôi sẽ không đưa ra.", Quách Giang Chu cười cười lên tiếng.
"Thật sao?", Nụ cười trên mặt Lục Tam Phong còn đậm hơn giám đốc Quách gấp mấy lần, anh đưa mắt đánh giá Dương Khanh một lượt rồi nói: "Những gì anh Dương nói đều có lý, trực tiếp sử dụng nét chữ của bưu chính viễn thông quả thật dễ gây hiểu lầm, cách giải quyết của tôi chính là đưa đối tác của bưu chính viễn thông vào, còn về phần phí xe cộ, phí quản lý kho hàng thì tôi có thể hiểu được."
"Thế nhưng chúng ta là bạn hợp tác, nếu như bưu chính viễn thông có tình huống khẩn cấp, chúng tôi cũng có thể chi viện, đây là quá trình giúp đỡ lẫn nhau.", Lục Tam Phong cười nói: "Huống chi tôi đã hoàn trả hết số tiền dành dụm của mình cho bưu chính viễn thông."
Những người ở đây anh một câu tôi một câu nói về tầm quan trọng của bưu chính viễn thông, kiểu hợp tác này nếu như không phải chính sách thúc đẩy thì căn bản không thể hợp tác với các xí nghiệp tư nhân, bưu chính viễn thông sẽ cần đến những nhà phân phối?
Đây không phải là chuyện cười sao? Lục Tam Phong cũng không thèm để ý nhiều đến những chuyện này, trong suốt bữa cơm vẫn luôn ngồi nghe Dương Khanh nói chuyện, ý tứ của người này vô cùng rõ ràng.
Anh ta hiểu rất rõ phương diện này thế nhưng suy nghĩ lại hơi cực đoan.
Sau khi đã chắc chắn được những cơ cấu lớn, Dương Khanh đặt đũa xuống, nhìn Lục Tam Phong nói: "Giám đốc Lục, cái gọi là nền tảng hóa này của anh, tức là ở thời điểm hiện tại anh đã đi trước người khác một bước, có thể đầu cơ trục lợi.
Thế nhưng anh không sản xuất gì cả, dùng gạch nhà đông để xây tường nhà tây, tay không bắt sói.
"Không, không, cũng không thể nói vậy được.
Việc tích hợp các nguồn lực và sử dụng chúng tốt hơn là một đóng góp to lớn cho xã hội.", Lục Tam Phong nhìn về phía Quách Giang Chu rồi nói: "Tôi có thể ra ngoài nói chuyện với giám đốc Dương đây một chút được không?"
“Có chuyện gì mà tôi không nghe được sao?”, Quách Giang Chu hứng thú nhìn chằm chằm Lục Tam Phong.
"Không, chỉ là anh ấy không biết nhiều về việc nền tảng hóa này.
Các anh là xí nghiệp nhà nước, không biết bây giờ việc muốn vận chuyển một món hàng khó khăn thế nào, nghề này có chút hỗn loạn, những công ty phân phối nhỏ ở đây đều phải vùng vẫy cho cuộc sống của mình”, Lục Tam Phong nghiêm túc nói: “Ba công ty phân phối tư nhân của chúng ta nắm tám mươi phần trăm thị trường này.”
“Ai mà dám cạnh tranh với họ chứ, dám bước vào thị trường cạnh tranh đó chính là sự đấu đá lẫn nhau.
Bình thường dân chúng có nỗi khổ riêng của mình, mô hình công ty phân phối nhỏ không tìm được nguồn hàng, một mình khó có thể đối phó được với những công ty phân phối lớn.
Chủ hàng sợ hàng hóa xảy ra vấn đề, tất cả những chuyện này chúng tôi đều có thể giải quyết được.", Lục Tam Phong đưa ba ngón tay ra rồi nói tiếp: "Công ty phân phối Ong Vàng của chúng tôi có ba ưu điểm lớn."
"Thứ nhất, giải quyết vấn đề các công ty phân phối nhỏ không tìm được nguồn hàng, giúp họ có thể kiếm được nhiều hơn.
Thứ hai là giải quyết vấn đề chủ hàng sợ mất hàng, chúng tôi có thể tiến hành bồi thường, và thứ ba, nếu đối mặt với những công ty phân phối hoành hành bá đạo trên thị trường, chúng tôi sẽ đứng về phía những công ty nhỏ lẻ, giúp họ phản kháng."
"Đừng nói đến chuyện tay không bắt sói, chuyện tôi đang làm là vô cùng đúng đắn, có ích cho xã hội này.
Anh nghĩ một chút một xem, tất cả mọi người đều tin tưởng giao hàng cho chúng ta vận chuyển, trái cây phía nam vận chuyển lên phía bắc.
Những món đồ sản xuất ở phía bắc có thể vận chuyển đến phía nam.
Khi tôi nghĩ tới thời điểm đó, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn."
Không chỉ nhóm của Quách Giang Chu sửng sốt, mà ngay cả Trương Phượng Tiên cũng cảm thấy sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ không ngờ còn có thể nói như thế.
Dương Khanh cười ngây ngốc nói: "Giám đốc Lục, miệng của anh lợi hại thật đấy, thế nhưng anh không hề bỏ ra gì cả, chỉ đứng một bên điều khiển, cuối cùng thành công lại thuộc về anh..."
“Không, không!”, Lục Tam Phong lên tiếng ngắt anh ta: “Thành công thuộc về người lao động.
Tôi chỉ phục vụ họ.
Anh Dương, anh không thể tiếp tục suy nghĩ cũ được nữa.
Việc tích hợp các nguồn lực để phân loại lại và bán hàng là xu hướng chung của tương lai.
Tôi chỉ muốn hỏi, một tháng anh Dương có thể kiếm được bao nhiêu? "
“Anh hỏi vấn đề này làm gì?”, Dương Khanh cau mày hỏi lại.
"Tôi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, trong thời đại mới thì cần phải có tư tưởng mới, việc xuống nước buôn bán đã trở thành trào lưu rồi.
Những xí nghiệp nhà nước phải chật vật thay đổi, sập đổ trong vòng hai năm thì cũng chẳng có gì lạ cả.", Lục Tam Phong thản nhiên nói.
Quách Giang Chu nghe xong, cười nhìn Dương Khanh nói: "Tôi hiểu rồi, giám đốc Lục đây đang muốn đào người.
Điện tử Thủy Hoàn đã lôi kéo được không ít quản lý ở những xí nghiệp nhà nước, thế nhưng anh không thể đào được bất cứ người nào ở chỗ tôi đâu chứ đừng nói tới Dương Khanh.
Hôm nay cứ như thế đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau về thôi."
Mọi người nhanh chóng đứng dậy ra về, Hùng Vũ ở bên cạnh dọn dẹp bàn ăn, thấy Quách Giang Chu muốn về thì vội vàng ra ngoài tiễn, Quách Giang Chu ra ngoài thấy Hùng Vũ thì lạnh lùng lên tiếng: "Về viết kiểm điểm cho tôi, phải thật chi tiết, ngày mai chúng ta sẽ tổ chức một buổi họp, phải phân xử đến cùng!"
“Vâng, vâng, tôi sẽ kiểm điểm sâu sắc”, Hùng Vũ cúi đầu trả lời.
Ánh trăng bên ngoài có chút mời tối, những hàng xóm trong con hẻm vẫn còn ở đó.
Mọi người đều không còn tâm trạng để ăn cơm nữa, đứng từ xa nhìn Lục Tam Phong và Dương Khanh bắt tay, nói chuyện.
Lúc Lục Tam Phong bắt tay với Dương Khanh thì còn thuận tay lấy một tấm danh thiếp đặt vào tay anh ta.
“Nếu giám đốc Dương vẫn còn chưa hiểu chỗ nào ở công ty phân phối Ong Vàng thì có thể trò chuyện với tôi, hoan nghênh anh bất cứ lúc nào” Lục Tam Phong nói với Dương Khanh.
Dương Khanh cũng không ngờ Lục Tam Phong lại dùng chiêu này, anh ta sửng sốt một hồi sau đó vẫn lặng lẽ nhận lấy tấm danh thiếp.
Nhìn theo chiếc xe đã rời đi, Trần Hàn Sơn, Ông Hỉ, ông Hồng và những hàng xóm vẫn đứng tại chỗ, Hùng Vũ lấy bao thuốc lá ra đưa cho Lục Tam Phong một điều, nói: “Vô cùng xin lỗi giám đốc Lục, trước kia tôi không đúng, mong anh không để bụng."
“Tôi không hút thuốc" Lục Tam Phong nói với anh: “Anh cứ làm việc của mình đi.”
“Anh Lục, con người tôi có lúc nói chuyện không ổn lắm, anh đừng để bụng nhé.”, Trần Hàn Sơn cũng bước lên phía trước: "Họ đều là hàng xóm trong xóm, họ hàng xa không bằng láng giềng gần".
Thấy tất cả mọi người đều muốn đến nói những lời khách sao, Lục Tam Phong vội vàng lên tiếng: "Đã muộn, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi.
Hiểu Nghi đang có em bé, không thể quá mệt mỏi được, tôi biết lòng của mọi người."
Sau một hồi thuyết phục, mọi người
Bình luận facebook