• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Từ tổng tài bạc tỷ thành kẻ ăn chơi (130 Viewers)

  • Chap-198

Chương 198: Toàn thân đều là xương cốt




Tất cả mọi người ở hiện trường lần nữa túm năm tụm ba lại nói chuyện, rất nhiều người chạy đến bàn buffet bắt đầu ăn uống, kiểu hội họp như thế này rất dễ bị đói bụng.



Cách không xa là một sân khấu nhỏ, một cô gái mặc một bộ lễ phục buổi tối bước lên sân khấu, trong tay cầm micro, gương mặt nở nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn, mở miệng nói: “Tối nay các vì sao sáng chói cùng nhau tụ họp lại, đêm nay thật vinh hạnh cho kẻ hèn mọn này có thể lại lần nữa được cùng các vị cùng nhau làm việc lớn... “Trước cứ ăn trước đi đã, bây giờ mới bắt đầu thôi kìa." Trương Phượng Tiên đi qua, nói. “Tôi ăn rồi” “Hả? Anh ăn lúc nào cơ?” “Cô không quan tâm đến sức khỏe của anh ấy nhưng tôi thì quan tâm lắm, tôi bưng đến cho anh đó, anh ăn đi, bên kia hình như có rượu nho nữa, đi thử xem.” Tô Ái Linh bước đến khoác cánh tay của Lục Tam Phong nói.



Trương Phượng Tiên nhìn Lục Tam Phong, trong mắt như sắp phun ra lửa, ăn cơm không thèm gọi mình, bây giờ cô còn đang đói đây nè.



Tổng giám đốc Hồng cũng bước đến, nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi không ở lại bồi cậu lâu nữa, bên kia có vài người bạn, tôi qua đó chào hỏi.” “Được, ông cứ đi!”



Có vài người cũng bước đến chào hỏi, cùng nhau trao đổi danh thiếp, chủ yếu đều là những công ty nhỏ, Lục Tam Phong bảo Trương Phượng Tiên và những người khác đi ăn cơm trước, chuyện tối nay còn chưa xong nữa cơ.



Trương Phượng Tiên nhìn về phía mấy người nhân viên vẫy vẫy tay nói: “Ăn cơm trước, không cần khách sáo, ăn no mới có sức làm.”



Lục Tam Phong bước vào trong đám người bắt đầu nói chuyện khách sáo, rất nhiều cao tầng của các xí nghiệp đều rất tán đồng với ý tưởng kỹ công mậu vừa nữa, nói mãi nói mãi, Lục Tam Phong nhượng cho họ một chút kỹ thuật độc quyền, đám người lập tước mỉm cười hi hi nâng cốc chúc rượu, không họ he gì nữa. “Người nào cũng là yêu tinh hết,biết đoạn đường đi không để nên họ để cho anh đi trước thử đường, một tỷ bản quyền kỹ thuật trao đổi cũng không cho, con người bây giờ đúng là đáng sợ. Tô Ái Linh lặc ly rượu đỏ trong tay, nhìn Lục Tam Phong nói: "Rượu nho này phải tỉnh rượu, cần phải để cho không khí trong nó đủ phần dung hợp, như vậy mới có thể giải phóng vị thơm của nho.



Một tên nhóc mặc tây trang đi giày da bên cạnh nhìn Tô Ái Linh nói: “Cô gái này đúng là người am hiểu về rượu!” “Chỉ thế này thôi? Đã coi là hiểu về rượu rồi?” Lục Tam Phong nhìn cậu ta, người này mới nói một câu đã lòi ra đuôi chuột, tự mình một đời đi siêu thị mua rượu đọ một trăm năm mươi nghìn người bán hàng còn biết nhiều hơn cả cậu ta ấy chứ.



Tiêu Nhất Bính ở bên cạnh cùng nhóm người nói chuyện, đôi tai luôn dỏng lên nghe bên này nói chuyện, anh ta cầm một ly rượu bước qua, nhìn Tô Ái Linh nói: "Rượu đỏ đêm nay đều đến từ nước Pháp, nho được lấy từ trang viên Louis ủ bảy mươi bảy năm, trước mắt trên thị trường giá cả hơn ba triệu năm trăm nghìn, năm đó khô hạn, nho... “Vậy thì một cái trang viên lớn như thể không biết mở vòi đi tưới nước cho cây hay sao? Tại sao mỗi năm đều nói hạn hán giảm sản lượng giảm nhỉ? Năm 1982 cũng là hạn hán sao?” Lục Tam Phong nhìn anh ta hỏi.



Tiêu Nhất Bính bị ngắt lời nói, nhìn Lục Tam Phong bằng ánh mắt giận dữ.



Đám người này cứ nói đến rượu nho là lại nhắc đến rượu nho Bordeaux, nói đến Bordeaux là nhất định phải nói đến Lafite, nói đến Lafite thì một trăm phần trăm là nhắc đến khô hạn, nho bị giảm sản lượng, Lục Tam Phong nghi ngờ rằng người dân ở thành phố Bordeaux có phải đã sớm bị phơi khô thành thịt người khô hay không.



Tiêu Nhất Bính không để ý đến Lục Tam Phong, tiếp tục nói làm thế nào để phẩm rượu đỏ, nâng lên ly rượu của mình nhấp một ngụm, Tô Ái Linh nhìn về hướng Lục Tam Phong, hỏi anh có muốn thử uống một chút hay không.



Lục Tam Phong nâng lên ly rượu, một hơi uống cạn sạch sau đó quay đầu rời đi. “Hừ, đúng là không biết thưởng thức” Tiêu Nhất Bính nói ra câu đánh giá của mình cho hành động vừa rời của Lục Tam Phong.



Tô Ái Linh không nói gì cả vội vàng đuổi theo Lục Tam Phong. Lục Tam Phong cùng với tổng giám đốc Hầu, tổng giám đốc Trương nói chuyện khách sáo với nhau vài câu, bàn trước mặt bày ra vài cái bánh kem bơ, Trương Phượng Tiên đứng ở trước bàn cắt bánh kem, bên cạnh có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đúng bên cạnh, bộ tây trang trên người hơi rộng, ánh mắt nhìn Trương Phượng Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại



Tiên cắt bánh kem.



Rõ ràng là đang đứng đợi để ăn.



Lục Tam Phong bước đến nói: "Cắt cho tôi một miếng!”



Người đàn ông quay đầu nhìn Lục Tam Phong một cái, dùng khẩu âm người Huy Hoàng nói: “Tổng giám đốc Lục cũng thích ăn bánh kem bơ sao?” “Đúng vậy!” Lục Tam Phong thuận miệng trả lời ứng phó một câu. “Thế để tôi cắt giúp cậu.” Người đàn ông nhận lấy dao cắt đi cắt bánh kem, trước đưa cho Lục Tam Phong một miếng, nói: “Tổng giám đốc Lục, liên quan đến phương diện kỹ công mậu cậu đúng là hiểu biết rất thấu triệt, trước đây đọc tin tức còn tưởng cậu là người trẻ tuổi huệnh hoang mà thôi.”



Lục Tam Phong ăn một miếng bánh kem, nói: “Chỉ là tùy ý nói vài câu, xin hỏi tên anh là?” “Tôi họ Khương, Khương Tiêu Phàm!”



Lục Tam Phong gật gật đầu, ăn bánh kem đi về phía khác, Trương Phượng Tiên cũng bước sang, đột nhiên Lục Tam Phong trợn to mắt quay đầu sang bên kia thấp giọng kêu lên một tiếng: “Ôi trời, Khương Tiêu Phàm?”



Trương Phượng Tiên bị anh dọa cho giật mình cực kỳ không vui, chau mày nói: “Anh suýt chút nữa là đâm phải tôi rồi á, anh quen người ta à?”



Lục Tam Phong còn chưa chắc chắn lắm mình có quen biết người kia không, người phát minh ra VCD, đi đến bên cạnh người kia hỏi: “Giám đốc Khương, anh là người Huy Hoàng à?”



Khương Tiêu Phàm gật đầu, không biết tại sao Lục Tam Phong lại kinh ngạc như thế, hỏi: "Sao thế? Anh có thù với người Huy Hoàng à?” “Không có, chú tư nhà tôi cũng ở Huy Hoàng, chúng ta coi như một nửa người cùng quê, hiện tại ngài đang ở tập đoàn Hiện Đại?” “Đúng vậy, là tổng giám đốc đương nhiệm, chủ yếu làm kỹ thuật điển tự, biên tập tin tức, kỹ thuật truyền tín hiệu, tổng giám đốc Lục có thể tìm tôi hợp tác ở các lĩnh vực thu nhận, biên tập, phân tích. Giám đốc Khương cười nói.



Ba mươi tuổi, tổng giám đốc của mô hình xí nghiệp lớn, đây mà là người bình thương ư?



Lục Tam Phong trong thời gian này có tiếp xúc một số người, thân là một người trọng sinh, anh thật sự cảm thấy rất xấu hổ, vị lão đại ca này chính là người đã phát minh ra món đồ gọi là VCD trong vòng hai năm.



VCD đã từng là món đồ càn quét hết tất cả các cửa hàng trong những năm niên đại chín mưới, mãi đến đi có sự xuất hiện của DVD. Lục Tam Phong vội vàng khách sáo với người ta, tối nay đúng là thu lại không ít thứ



Sau một lúc khách sáo hai bên cùng trao đổi danh thiếp, Lục Tam Phong mở miệng nói: "Giám đốc Khương, anh ở công ty hiện tại làm việc có thuận lợi không?” “Cũng được, áp lực của tôi không lớn lắm, tổng giám đốc Lục khởi nghiệp khẳng định là khó lắm nhỉ?” “Tôi cũng bình thường, người tài như giám đốc Khương đây mỗi năm thu nhập thế nào cũng trên mười tỷ, nếu không cũng là chiếm cổ phần lớn trong công ty Lục Tam Phong hỏi. “Hơn mười tỷ? Cái này quả thật là không có, không so bì được tổng giám đốc như tổng giám đốc Lục được. “Đến mười tỷ cũng không có sao?” Lục Tam Phong tràn ngập đáng tiếng, lại thở dài nói: “Xí nghiệp quốc gia đúng là quá kẹt xỉn rồi, nói thật là bây giờ có nhiều lãnh đại xí nghiệp quốc gia nghỉ hưu như thế là bởi vì quá mức kẹt xỉn ki bo, nhân tài như anh đây, ra ngoài làm việc tùy tiện chỗ nào cũng có thể được giá ba bốn tỷ. Công việc của anh còn chỉ tiêu không? Trên anh còn có người khác quản lý nữa không?”



Giám đốc Khương gật đầu, anh ta chỉ là tổng giám đốc, bên trên còn có tổ chức, ban quản trị, áp lực công việc đích thực lớn.



Lục Tam Phong giơ tay vỗ vai anh ta nói: “Anh sống mệt làm mệt, còn bị ăn mắng, còn không kiếm được tiền thì anh còn được gì? Trả ơn cho quốc gia à? Tôi cũng là một phần của quốc gia à?”



Trương Phượng Tiên ở bên cạnh cạn lời, người này mà vô liêm sỉ lên thì đúng là bộ dạng không có một tý tự trọng nào hết, khiến người khác chịu không nổi. Người ta rõ ràng là không muốn đổi chỗ khác mà.



Anh ta vừa lên sàn đã muốn châm ngòi ly giản, tận lực bởi móc.



Giám đốc Khương sắc mặt hơi ngại ngùng, Lục Tam Phong muốn làm gì anh ta hiểu rõ, thân là tổng giám đốc của xí nghiệp quốc gia, kỹ thuật sư cao cấp, nói trắng ra là tiền đồ trước mắt không muốn xuống biển, “Tiền không phải là tất cả, bây giờ tiền lương của tôi cũng xem như là cao rồi, hơn nữa còn có thể tiếp xúc với mũi nhọn kỹ thuật, đại biểu xí nghiệp quốc gia đi sang nước Mỹ giao lưu kỹ thuật” Khương Tiêu Phàm nói ra câu này tỏ rõ ý kháng cự Lục Tam Phong. “Chỗ tôi bên này cũng rất được, hay là tôi lưu tên lại chỗ giám đốc Khương? Mỗi tháng tôi trả anh ba mươi lăm triệu, thế nào?” “Cái này... không được hay lắm, dễ bị người ta nói sau lưng, tổng giám đốc Lục, công ty có kỹ thuật rất nhiều, chỗ chúng tôi chủ yếu làm về phát thanh, không phải sản xuất ti vi.” Ý của giám đốc Khương rất rõ ràng, anh tìm sai người rồi. “Cái này không liên quan gì đến kỹ thuật cả.” Lục Tam Phong cười kíp mắt nhìn anh ta, giống như một lão hồ ly già, mạnh mẽ ôm lấy vai anh ta: “Tôi thấy anh vừa mắt, lớn lên rất giống đồng tiền!” “Hả?” “Đùa thôi, giám đốc Khương, sau này có lúc cần dùng đến tiền nhớ đến tìm tôi. Tôi chỗ này chỉ có tiền nhiều, người thì hơi ngáo, rất có hứng thú với việc đầu tư mấy thứ mới mẻ, số điện thoại anh cứ cất cho kỹ, lúc nào liên hệ tôi cũng được.” Lục Tam Phong nói với anh ta. “Được, cũng hy vọng đoạn đường kỹ công mậu của tổng giám đốc Lục có thể thành công, càng đi càng thuận lợi. “Liên hệ thường xuyên, nhất định phải liên hệ thường xuyên nhé!” Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!



Giám đốc Khương cảm thấy hơi sợ Lục Tam Phong rồi, nặng nề gật đầu nói, chắc chắn sẽ liên hệ thường xuyên, nói xong cầm bánh kem lên đi đến một góc ngồi ăn một mình.



Tô Ái Linh bước đến hỏi: “Anh xem trọng người kia thế à?"



Anh ta là đồng tiền biết đi đó, Lục Tam Phong có thể không xem trọng anh ta sao, tất cả nhà máy hiệu buôn sản xuất VCD đều phải mua bản quyền kỹ thuật từ tay anh ta, khoảng thời gian đỉnh cao nhất, đĩa CD, máy VCD tổng hợp trên thị trường đạt đến vài nghìn tỷ, không chỉ bán chạy trong nước, mà còn xuất khẩu hơn một trăm nước ngoài.



Người thế hệ sau có nói, lúc kỹ thuật VCD xuất khẩu ra bên ngoài thế giới đã đại biểu cho việc giai đoạn thắng lợi đầu tiên cho nền công nghiệp quốc nội nâng cấp. “Mới ba mươi tuổi, giám đốc xí nghiệp mô hình lớn, là người bình thường ư?” Lục Tam Phong ăn một miếng bánh kem, trong đám người đảo mắt qua lại, anh cảm thấy cuộc hội họp lớn thế này nhân tài xuất hiện nườm nượp, nói không chừng còn có phát hiện mới gì nữa.



Đảo mắt nhìn quanh đám người một vòng, quả nhiên phát hiện ra một gương mặt quen thuộc, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, khi Lục Tam Phong nhìn đúng ông ta, đối phương cũng đúng lúc đang nhìn thẳng vào mắt Lục Tam Phong.



Bốn mắt nhìn nhau, đói phương bước đến bên này, quần áo trên người ông ta so với quần áo trẻ trung đẹp đẽ của những người xung quanh thì có vẻ không dung nhập được. Gần bốn mươi tuổi, đôi mắt lại mang theo màu tang thương khó mà miêu tả. “Xin chào tổng giám đốc Lục!” Ông ta nói, giơ tay ra. “Xin chào! Xin chào!” “Tôi có một công ty nhỏ, đang làm về tổng đài tư động, chủ yếu là về phương diện thông tin, sau này nói không chừng sẽ có lúc cần hợp tác, tôi họ Nhiệm. Đối phương nói, từ trong túi lấy ra một tờ danh thiếp.



Lục Tam Phong nhìn một cái, bên trên viết công ty trách nhiệm hữu hạn thông tin Huawei, đặt danh thiếp ngay ngắn vào trong túi, lại rút ra một tấm danh tiếp của bản thân đưa cho đối phương, nói: “Chủ tịch công ty điện tử khoa học kỹ thuật Thủy Hoàn, Lục Tam Phong “Được được được, cái kỹ công mậu của cậu được lắm, nói rất đúng. Ông ta cười lên, không nói gì thêm, Huawei bây giờ quá nhỏ bé, nhưng cũng chỉ mới vừa bắt đầu, đối diện với tập đoàn lớn như của Lục Tam Phong biết rằng hai bên không thể có thêm bất kỳ mối giao kết gì. “Một công ty nhỏ mà thôi, cần phải trịnh trọng thế sao, công ty nhỏ như thế ở trong đồng bằng Châu Giang mỗi năm đều mọc ra chục nghìn, mỗi năm lại có chục nghìn công ty như thế biến mất.” Tô Ái Linh không hiểu bộ dạng lúc nãy của Lục Tam Phong. “Rồi sẽ có một ngày công ty nhỏ có thể sống tiếp, sẽ có một ngày công ty nhỏ sẽ phát triển đi lên, rồi sẽ có một ngày thành một cây đại thụ che trời, chúng ta phải tin tưởng vào kỳ tích, đúng không nào?”



Lục Tam Phong không giao thiệp nhiều với tổng giám đốc Nhiệm, đầu tư cho công ty có cổ phần phân tán như Huawei, tiền kiếm được trừ bỏ cho nhân viên tiền thưởng thì cũng phải dành cho nghiên cứu phát triển công ty, không có nhiều lợi nhuận lắm.



Công ty như vậy định sẵn sẽ toàn thân đều là xương cốt, không có một tý nước luộc thịt nào!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom