Chap 7 – Part 3 – Trước bão.
2 đứa đi vào nhà vì đã hơn 2h sáng, hơn nữa mùi đất ẩm vừa mưa xong làm nàng không chịu được. Trước đó phải cõng nàng ý chục vòng quanh sân, sụn hết cả lưng.
- Em này, sao cái ô tủ kia lại có tên anh?
- Vì em không dám tặng nên em dán tên rồi cho quà vào đấy! – Hihi
- Thế ông K không hỏi à?
- Có chứ
- Thế em bảo gì?
- Em bảo người yêu cũ, chết rồi.
- Chết rồi!? Được, thảo nào lúc nãy ông ấy bảo anh chết rồi cơ mà.
- Hihihi, với em lúc đó anh chết rồi – chỉ vào tim. Mỗi lần cứ nghĩ đến chuyện của mình là em lại thấy tim cứ thắt lại anh ạ.
- Chẳng có ai như em đâu! Cho vào đấy thờ tôi chắc!?
- Cũng chẳng có ai như anh! Gái xinh thế này tán mà còn không thèm. Hihi
- Còn chuyện nữa, sao em lại có cái áo của anh?
- Áo này á? Áo này là của em, em chỉ cho anh mượn thôi!
- Ừ, thì cho mượn. Sao em có nó?
- Anh vứt ở quán karaoke hôm liên hoan đá bóng năm đầu ý, em ra cầm về. Tí nữa người ta làm giẻ lau bàn rồi.
- Sao em biết mà ra lấy thế? Hôm ấy em không đi với lớp mà?
- Q gọi cho em, nó bảo anh vừa hát vừa khóc, còn gào tên em nữa, hihihi. Thế em mới ra đấy! gọi tên đứa khác còn lâu. Lúc nghe Q gọi em cứ thế chạy bộ ra – nó phải hơn 1 km.
- Chạy bộ á?
- Vâng, Q không kể gì à? À mà Q cũng có biết đâu.
- Uhm, lúc đó a say mà, năm đầu nên hăng lắm.
- Anh say anh cởi hết ra, còn nhẩy lên bàn hú hét, thằng Q bảo nếu không can anh cởi cả quần đùi ra ý, cán bộ thế đấy.
- Hahaha
- Tối nào em cũng cầm cái áo này ngủ. Có lần em vứt nó ra ngoài sân, đứa hàng xóm định đem đi làm giẻ lau em ra giằng lại rồi đem đi giặt, vừa giặt vừa khóc. Em cũng chẳng hiểu sao mình lại thế nữa! – Xụt xịt....
- Thôi, anh xin mà. Lỗi của anh hết.
- Em nói cho anh biết hết thế này anh coi rẻ em mất!
- Sao anh lại coi rẻ em được, em đối xử với anh như thế mà anh coi rẻ em à? Súc vật chắc.
- À, anh bóc quà được không?
- Của anh mà, anh bóc đi.
- Cái này là 14/2 năm **** này, cái này là sinh nhật anh năm ngoái.....
5 hộp quà mỗi hộp là 1 thứ, cái thì khăn, cái thì mũ, cái thì găng tay .... nhưng hộp nào cũng có 1 lá thư, giành giật mãi mới được vì nàng dứt khoát không cho đọc. Đọc hết từng lá thư 1 cách ngon lành, thực ra là không ngon lành lắm vì con gấu nó cứ lải nhải bên tai... Khẽ ôm rồi đặt nhẹ 1 nụ hôn lên trán gấu
- Anh cảm ơn em nhiều lắm
- Anh chỉ cần ở bên em là được rồi.
Nếu hỏi rằng bây giờ mình có hối hận vì đến với Mai không? Câu trả lời chắc chắn là Có, mình cực kì hối hận. Nhưng nếu hỏi có thay đổi quyết định không thì sẽ là Không. Lỗi lầm là của mình, nhưng tình cảm thì không bao giờ có lỗi gì cả đúng không? Mình đủ thông minh để nhận ra tình hình bây giờ nghiêm trọng đến mức nào, mình cũng không hy vọng là ông K sẽ không báo với gia đình. Nhưng mình theo tư tưởng tiến bộ trong tình yêu - sống thật với con tim khi tình yêu đến, sẵn sàng chấp nhận. Khi đã là vợ chồng với nhau còn có thể chia tay, huống hồ chưa là gì của nhau... Cái quan trọng là trong 2 con người còn gì với nhau.
Từ lúc đó đến sáng cứ nằm mắt nhìn trân trân lên trần nhà mà không sao ngủ được, một phần cũng do con gấu nó coi mình như gối ôm của nó, tay thì nó gối đầu tê rần, bụng thì thành chỗ gác chân, quặp mình chặt cứng.
Sáng hôm sau 2 đứa dậy rồi chuẩn bị lên trường. Quần áo thì hôi mù vì phải mặc lại, xịt bao nhiêu nước hoa của gấu mà vẫn hôi.
Trong lúc mình lên Khoa thì Mai lên phòng thí nghiệm. Vừa sáng ra đã bị cô Trưởng Khoa quát, chả hiểu sao mình hay bị quát thế, chắc cô ấy thương cho roi cho vọt, mình tự TDTT.
- Sao mặt như đâm lê thế anh?
- Vừa bị cô T quát
- Sướng, lại tội gì?
- Chưa đưa danh sách đi thực tế.
- Có mỗi việc ấy mà anh không làm.
- Thế đứa nào tối hôm qua giữ tôi lại còn nói cái gì?
- Hihi, em chẳng có lỗi gì cả.
- K hẹn chưa em? Mấy giờ?
- Anh ấy đang ngồi ngoài quán MT rồi anh ạ.
- Ừ, đi thôi em.
- Đi thôi! – Mai quàng tay qua mình, làm mình nhớ lại hồi năm nhất ở sân bóng quá - cái con gấu này, đi nói chuyện mà nó cứ làm như là chuyện đùa.
Đến quán cafe. Một quán khá đẹp mà mình và mấy thằng bạn hay ngồi, có sân vườn, có nước, tiểu cảnh khá đẹp, lối vào dát sỏi trắng, bên ở 2 bên là 2 dòng suối nho nhỏ. Nói chung là rất tốt cho các đôi lứa. Con gấu thì vừa đi vừa nhẩy nhẩy, sờ xịt chỗ này chỗ kia.
- Em chưa vào đây bao giờ hả?
- Em chưa – quàng tay.
- Anh nghĩ đừng nên tỏ ra quá thân thiết khi bước vào quán em ạ. Bây giờ là lúc nên nhẹ nhàng hết mức có thể.
- Em hiểu ý anh, nhưng em nghĩ thà là như vậy còn hơn để anh ấy níu kéo.
- Để không níu kéo thì còn nhiều cách, còn trước mắt khi bước vào thì chẳng thằng nào giữ được bình tĩnh nếu người yêu nó đang cầm tay 1 thằng khác cả.
- Vâng, rồi gấu bỏ tay mình ra.
Vừa bước vào quán đang tìm bàn ông K ngồi thì thấy hình như ai gọi tên mình.
- Anh, D gọi mình kìa
- Thằng D: Ê, Cường, Mai?
Hóa ra là thằng D đang ngồi cùng với mấy đứa bạn nó. D là thằng bạn thân nhất lớp ĐH của mình, cùng quê. Nó nhìn mình có vẻ e dè có lẽ vì chưa biết chuyện đêm qua.
- Ngồi đây luôn đi
- Thôi, tao hẹn bạn ở đây
- Bạn nào?
- Bạn của tớ - Mai nói.
D liếc qua nhìn mình, có vẻ nó biết được sự việc – nó là thằng rất thông minh.
- Ừ, thôi tao giới thiệu đây là Phương, đây là Trang học cùng tao cấp 3, giờ đang học Kinh Tế trường mình. Còn đây là thằng Cường với Mai bạn tớ.
- Chào 2 bạn
- Chào 2 bạn
- Phương: Bạn Cường ơi, nhiều em trong Khoa tớ hâm mộ bạn lắm đấy
- Có gì mà hâm mộ bạn ơi, xấu xí nghèo mạt – Chẳng có tâm trạng nên trả lời cho xong.
- Thôi mình đi có công chuyện tí, 2 bạn ngồi đây vui nhé. Tao đi nhé D.
- Ờ, cẩn thận đấy Cường – mình giật mình.
- Ừ, tao biết rồi.
Tiến tới chỗ bàn ông K. Lão nhìn gầy, cao, nhìn khuôn mặt và dáng người rất thư sinh, ăn mặc đúng kiểu con nhà giàu. Ngoài ra không có gì đặc biệt.
- Chào 2 người
- Chào anh
Lão K đứng dậy kéo ghế cho gái ngồi, gái nhẹ nhàng ngồi xuống rồi kéo mình ngồi ngay cạnh – Cái con gấu này đã bảo rồi mà không nghe gì cả. Lão K có vẻ chưa bị dao động mấy vì hành động này của gấu. Và mình chưa kịp nhắc nhở gì thì con gấu đã tiếp tục như trêu ngươi ông kia: Nó bảo với em nhân viên
- Cho chị 2 nâu phin, 1 cốc thật ít sữa nhé, 1 cốc 1 viên đá còn 1 cốc 3 viên đá – lão kia nhìn gấu với ánh mắt viên đạn, nhưng hình như con gấu nó chẳng quan tâm thì phải.
2 đứa đi vào nhà vì đã hơn 2h sáng, hơn nữa mùi đất ẩm vừa mưa xong làm nàng không chịu được. Trước đó phải cõng nàng ý chục vòng quanh sân, sụn hết cả lưng.
- Em này, sao cái ô tủ kia lại có tên anh?
- Vì em không dám tặng nên em dán tên rồi cho quà vào đấy! – Hihi
- Thế ông K không hỏi à?
- Có chứ
- Thế em bảo gì?
- Em bảo người yêu cũ, chết rồi.
- Chết rồi!? Được, thảo nào lúc nãy ông ấy bảo anh chết rồi cơ mà.
- Hihihi, với em lúc đó anh chết rồi – chỉ vào tim. Mỗi lần cứ nghĩ đến chuyện của mình là em lại thấy tim cứ thắt lại anh ạ.
- Chẳng có ai như em đâu! Cho vào đấy thờ tôi chắc!?
- Cũng chẳng có ai như anh! Gái xinh thế này tán mà còn không thèm. Hihi
- Còn chuyện nữa, sao em lại có cái áo của anh?
- Áo này á? Áo này là của em, em chỉ cho anh mượn thôi!
- Ừ, thì cho mượn. Sao em có nó?
- Anh vứt ở quán karaoke hôm liên hoan đá bóng năm đầu ý, em ra cầm về. Tí nữa người ta làm giẻ lau bàn rồi.
- Sao em biết mà ra lấy thế? Hôm ấy em không đi với lớp mà?
- Q gọi cho em, nó bảo anh vừa hát vừa khóc, còn gào tên em nữa, hihihi. Thế em mới ra đấy! gọi tên đứa khác còn lâu. Lúc nghe Q gọi em cứ thế chạy bộ ra – nó phải hơn 1 km.
- Chạy bộ á?
- Vâng, Q không kể gì à? À mà Q cũng có biết đâu.
- Uhm, lúc đó a say mà, năm đầu nên hăng lắm.
- Anh say anh cởi hết ra, còn nhẩy lên bàn hú hét, thằng Q bảo nếu không can anh cởi cả quần đùi ra ý, cán bộ thế đấy.
- Hahaha
- Tối nào em cũng cầm cái áo này ngủ. Có lần em vứt nó ra ngoài sân, đứa hàng xóm định đem đi làm giẻ lau em ra giằng lại rồi đem đi giặt, vừa giặt vừa khóc. Em cũng chẳng hiểu sao mình lại thế nữa! – Xụt xịt....
- Thôi, anh xin mà. Lỗi của anh hết.
- Em nói cho anh biết hết thế này anh coi rẻ em mất!
- Sao anh lại coi rẻ em được, em đối xử với anh như thế mà anh coi rẻ em à? Súc vật chắc.
- À, anh bóc quà được không?
- Của anh mà, anh bóc đi.
- Cái này là 14/2 năm **** này, cái này là sinh nhật anh năm ngoái.....
5 hộp quà mỗi hộp là 1 thứ, cái thì khăn, cái thì mũ, cái thì găng tay .... nhưng hộp nào cũng có 1 lá thư, giành giật mãi mới được vì nàng dứt khoát không cho đọc. Đọc hết từng lá thư 1 cách ngon lành, thực ra là không ngon lành lắm vì con gấu nó cứ lải nhải bên tai... Khẽ ôm rồi đặt nhẹ 1 nụ hôn lên trán gấu
- Anh cảm ơn em nhiều lắm
- Anh chỉ cần ở bên em là được rồi.
Nếu hỏi rằng bây giờ mình có hối hận vì đến với Mai không? Câu trả lời chắc chắn là Có, mình cực kì hối hận. Nhưng nếu hỏi có thay đổi quyết định không thì sẽ là Không. Lỗi lầm là của mình, nhưng tình cảm thì không bao giờ có lỗi gì cả đúng không? Mình đủ thông minh để nhận ra tình hình bây giờ nghiêm trọng đến mức nào, mình cũng không hy vọng là ông K sẽ không báo với gia đình. Nhưng mình theo tư tưởng tiến bộ trong tình yêu - sống thật với con tim khi tình yêu đến, sẵn sàng chấp nhận. Khi đã là vợ chồng với nhau còn có thể chia tay, huống hồ chưa là gì của nhau... Cái quan trọng là trong 2 con người còn gì với nhau.
Từ lúc đó đến sáng cứ nằm mắt nhìn trân trân lên trần nhà mà không sao ngủ được, một phần cũng do con gấu nó coi mình như gối ôm của nó, tay thì nó gối đầu tê rần, bụng thì thành chỗ gác chân, quặp mình chặt cứng.
Sáng hôm sau 2 đứa dậy rồi chuẩn bị lên trường. Quần áo thì hôi mù vì phải mặc lại, xịt bao nhiêu nước hoa của gấu mà vẫn hôi.
Trong lúc mình lên Khoa thì Mai lên phòng thí nghiệm. Vừa sáng ra đã bị cô Trưởng Khoa quát, chả hiểu sao mình hay bị quát thế, chắc cô ấy thương cho roi cho vọt, mình tự TDTT.
- Sao mặt như đâm lê thế anh?
- Vừa bị cô T quát
- Sướng, lại tội gì?
- Chưa đưa danh sách đi thực tế.
- Có mỗi việc ấy mà anh không làm.
- Thế đứa nào tối hôm qua giữ tôi lại còn nói cái gì?
- Hihi, em chẳng có lỗi gì cả.
- K hẹn chưa em? Mấy giờ?
- Anh ấy đang ngồi ngoài quán MT rồi anh ạ.
- Ừ, đi thôi em.
- Đi thôi! – Mai quàng tay qua mình, làm mình nhớ lại hồi năm nhất ở sân bóng quá - cái con gấu này, đi nói chuyện mà nó cứ làm như là chuyện đùa.
Đến quán cafe. Một quán khá đẹp mà mình và mấy thằng bạn hay ngồi, có sân vườn, có nước, tiểu cảnh khá đẹp, lối vào dát sỏi trắng, bên ở 2 bên là 2 dòng suối nho nhỏ. Nói chung là rất tốt cho các đôi lứa. Con gấu thì vừa đi vừa nhẩy nhẩy, sờ xịt chỗ này chỗ kia.
- Em chưa vào đây bao giờ hả?
- Em chưa – quàng tay.
- Anh nghĩ đừng nên tỏ ra quá thân thiết khi bước vào quán em ạ. Bây giờ là lúc nên nhẹ nhàng hết mức có thể.
- Em hiểu ý anh, nhưng em nghĩ thà là như vậy còn hơn để anh ấy níu kéo.
- Để không níu kéo thì còn nhiều cách, còn trước mắt khi bước vào thì chẳng thằng nào giữ được bình tĩnh nếu người yêu nó đang cầm tay 1 thằng khác cả.
- Vâng, rồi gấu bỏ tay mình ra.
Vừa bước vào quán đang tìm bàn ông K ngồi thì thấy hình như ai gọi tên mình.
- Anh, D gọi mình kìa
- Thằng D: Ê, Cường, Mai?
Hóa ra là thằng D đang ngồi cùng với mấy đứa bạn nó. D là thằng bạn thân nhất lớp ĐH của mình, cùng quê. Nó nhìn mình có vẻ e dè có lẽ vì chưa biết chuyện đêm qua.
- Ngồi đây luôn đi
- Thôi, tao hẹn bạn ở đây
- Bạn nào?
- Bạn của tớ - Mai nói.
D liếc qua nhìn mình, có vẻ nó biết được sự việc – nó là thằng rất thông minh.
- Ừ, thôi tao giới thiệu đây là Phương, đây là Trang học cùng tao cấp 3, giờ đang học Kinh Tế trường mình. Còn đây là thằng Cường với Mai bạn tớ.
- Chào 2 bạn
- Chào 2 bạn
- Phương: Bạn Cường ơi, nhiều em trong Khoa tớ hâm mộ bạn lắm đấy
- Có gì mà hâm mộ bạn ơi, xấu xí nghèo mạt – Chẳng có tâm trạng nên trả lời cho xong.
- Thôi mình đi có công chuyện tí, 2 bạn ngồi đây vui nhé. Tao đi nhé D.
- Ờ, cẩn thận đấy Cường – mình giật mình.
- Ừ, tao biết rồi.
Tiến tới chỗ bàn ông K. Lão nhìn gầy, cao, nhìn khuôn mặt và dáng người rất thư sinh, ăn mặc đúng kiểu con nhà giàu. Ngoài ra không có gì đặc biệt.
- Chào 2 người
- Chào anh
Lão K đứng dậy kéo ghế cho gái ngồi, gái nhẹ nhàng ngồi xuống rồi kéo mình ngồi ngay cạnh – Cái con gấu này đã bảo rồi mà không nghe gì cả. Lão K có vẻ chưa bị dao động mấy vì hành động này của gấu. Và mình chưa kịp nhắc nhở gì thì con gấu đã tiếp tục như trêu ngươi ông kia: Nó bảo với em nhân viên
- Cho chị 2 nâu phin, 1 cốc thật ít sữa nhé, 1 cốc 1 viên đá còn 1 cốc 3 viên đá – lão kia nhìn gấu với ánh mắt viên đạn, nhưng hình như con gấu nó chẳng quan tâm thì phải.
Bình luận facebook