Chap 8 – Đối mặt
* Tất cả các đoạn hội thoại mình chỉ nhớ được ý chính, những câu nói có dấu ấn sâu đậm. Các tình huống diễn ra quá nhanh cũng như vậy. Mong được thông cảm. Cứ coi như là đọc truyện đi vậy
- K: Sáng nay em có lên trường không?
- Mai: Có anh ạ - Rồi quay sang mình:
- Chiều anh có phải lên Khoa nữa không?
- Có, chiều a lên nộp danh sách.
- Chiều em đi với nhé?
- Thôi đi làm gì, em không phải lên phòng TN à?
- Em xong rồi, đi cho em đi với – Lão kia điên lần 3.
Mình thực sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của con gấu lúc này, nó cứ muốn trêu ngươi hết mức có thể hay sao. Mình biết là nó bố đời nhưng đây đâu phải lúc thể hiện mình. Sĩ diện của thằng đàn ông nó lớn lắm, mình chỉ sợ nó sẽ làm gì em mà thôi. Nhưng mọi việc còn chưa dừng ở đây: Khi bé tiếp viên mang cafe ra, như mọi khi gấu lại pha cafe cho mình, đưa cho mình sau đó mới quay về làm cho nó, đến lúc này có lẽ lão K không kiềm chế được nữa.
- K: Em chưa bao giờ làm điều đó cho anh cả
- Mai: Anh chưa bao giờ nhờ em cả.
- Cường có yêu cầu em đâu?
- Mai: Vì em biết anh ý cần.
Lúc này nó mới nói với mình câu đầu tiên
- K: Cậu là Cường?
- Mình gật đầu. Anh là K?
- Cậu biết tôi và K là người yêu của nhau không?
- Mình lắc đầu.
- Vậy cậu định thế nào?
- Anh nghĩ thế nào là người yêu?
- Cái đó tôi không làm sao phải trả lời cậu
- Vậy sao em phải trả lời anh?
- Cậu xen vào chuyện của tôi mà, tôi có quyền yêu cầu cậu trả lời!
- Chừng nào anh và Mai được pháp luật thừa nhận, em sẽ trả lời anh.
- Cậu được lắm! - Rồi lão quay sang Mai
- Anh đang chờ em đây Mai
Mai dừng 1 lúc
- Em xin lỗi anh, vì 2 điều, đầu tiên là em chưa hề có chút tình cảm nào với anh cả, điều thứ 2 là em đã để anh và gia đình anh hiểu lầm. Em mong mình vẫn có thể làm bạn.
- Vậy em giải thích thế nào về tất cả những điều đã có trong hơn 2 năm qua?
- Em xin lỗi.
- Anh không cần em xin lỗi. Em giải thích đi!
- 2 năm qua em sống không cảm xúc với bất kì ai cả, em đã thử và cố mở lòng ra với anh nhưng rất nhiều lần không được, có lẽ mình không có duyên.
- Hì, từng ấy thời gian mà em chỉ cần nói là không có duyên là xong à? Thế còn 2 gia đình thì sao?
- Anh đến với em qua bố mẹ em giới thiệu, lúc đó em vừa kết thúc mọi chuyện với Cường, em gần như cây chết khô, không muốn yêu ai cả. Em nhận lời anh để bắt mình cố quên đi Cường, để bắt đầu 1 mối tình mới, nhưng càng cố càng không thoát ra được anh ạ. Anh thông cảm cho em. Còn gia đình anh, em sẽ đến tận nơi và thưa mọi chuyện, em nghĩ là các bác sẽ thông cảm cho em thôi, hôn nhân không tình yêu khổ lắm anh ạ.
- Không tình yêu? 2 năm qua chẳng lẽ em không có chút tình cảm nào với anh sao? Vậy mà em để anh hy vọng chừng ấy?
- Em xin lỗi, nhưng em đã cố gắng để đáp lại anh mà không được.
Lão thở dài, rút bao thuốc ra hút. Mình từ nãy giờ vẫn cầm tay gái, tay gái đang run lên rồi. Rít hết 1 điếu, lão nhìn Mai và nói với giọng buồn hết sức:
- Vậy mà em nói với anh là Cường chết rồi?
- Em bắt anh ấy phải chết trong tim mình, nhưng không thể anh ạ.
- Cường có gì hơn anh? Một thằng sinh viên nghèo, nghề nghiệp chưa chắc chắn. Làm sao nó lo được cho em?
- Mình xen vào: Tình yêu đâu cần những thứ đó đâu anh, tôi tin là sẽ lo được cho Mai.
- Đó là việc của tôi, không phải việc của cậu
- Hình như Mai nói nãy giờ anh vẫn cố tình không chịu hiểu?
- Tôi biết Mai đang có những phút yếu lòng thôi, rồi khi bình tĩnh lại cô ấy sẽ biết cái gì tốt cho mình.
- Mai: Em suy nghĩ điều này gần 3 năm, không phải 1 2 phút anh ạ, nên anh đừng lo, em sẽ không bao giờ thay đổi quyết định đâu.
- Vậy thì em giải thích đi! Nó có gì hơn anh? – Lão đập bàn
- Anh ấy có tình yêu của em – Mai bắt đầu rơm rớm.
- Đó không phải tình yêu mà là mù quáng, mình có gia đình 2 bên ủng hộ, có kinh tế, anh có công việc ổn định anh sẽ lo được cho em. Em nhìn nó đi, 1 thằng sinh viên nghèo, loại này ra trường rồi nó làm gì? Nó chẳng có gì ngoài 1 cái nhà rách nát ở đây và mấy xào ruộng ở quê cả! - Hóa ra nó đã điều tra ra mình có 1 cái nhà ọp ẹp gần trường, ông bà già ki cóp mua cho sau khi biết mình được cơ cấu giữ lại.
- Đúng anh K ạ, tôi là thằng sinh viên nghèo, gia đình tôi so với bình thường thì không đến nỗi nhưng so với gia đình 2 người thì đúng là nghèo thật. Nhưng tôi biết với khả năng của mình tôi sẽ lo được cho Mai – mình cầm lấy tay Mai siết chặt – Nên anh đừng lo chuyện đó, chúng tôi cảm ơn.
- Cậu định làm gì sau khi ra trường?
- Xin lỗi, anh không phải là người tôi phải trả lời câu hỏi đó.
- Tôi phải biết, vì tôi không thể để mất Mai vào tay thằng kém hơn tôi được.
- Anh định nghĩa thế nào là kém hơn? Kinh tế à? Hay học vấn?
- Cả 2.
- Anh quá phiến diện rồi, tình yêu không bắt đầu từ những thứ đó
- Nhưng nó cần để nuôi tình yêu!
- Đúng, nhưng chưa có tình yêu thì anh lấy cái đó ra để nuôi cái gì?
Nó cứng họng. Lúc này Mai mới lên tiếng:
- Anh! bình tĩnh - Rồi quay sang lão K
- Em đến với Cường không vì cái gì cả, tình yêu không giải thích được. Những thứ anh kể trên không cần trong tình yêu của em và Cường đâu. Còn nếu anh muốn biết thì em cho anh biết, Cường không thua kém gì anh đâu, anh ấy cũng sắp thành giảng viên rồi.
- Được. Coi như mày có thể ngồi ngang hàng nói chuyện với tao! – Nó bắt đầu giở giọng, đúng là loại hợm hĩnh.
- Anh nghĩ gì vậy? Loại coi thường người khác như anh mới không đủ tư cách nói chuyện với tôi. Anh có cái gì? Không có bố mẹ anh tôi xem anh có cái công việc như bây giờ không?
- Cái đm nhà mày, thằng chó này – Mình lĩnh trọn cốc cafe vào mặt, tối tăm mặt mũi, chưa kịp định thần thì đã thấy thằng kia kêu “ái”. Gấu đáp thẳng cái cốc cafe vào mặt lão K. Lão quá đau và bất ngờ, mũi hình như bị dập. Lúc này 3 thằng đang đánh phỏm ở bàn bên cạnh chạy sang – Hóa ra là nó đã có hội.
- Chị Mai! chị vì thằng chó này mà đánh a K thế à? Từ nay *** chị em gì nữa! - 1 thằng lao vào giằng gấu khỏi tay mình còn 2 thằng kia lao vào mình – mình thì cũng sẵn sàng đánh nhau rồi, chẳng sợ vì lần nào đánh nhau cũng no đòn quen rồi, chỉ sợ nó động vào con gấu. Quyết giữ bằng được Mai không để thằng kia lôi đi, chưa kịp làm gì thì ăn 1 đạp lao thẳng vào cái cột, vừa đau vừa choáng váng. Con gấu Mai vùng vẫy để khỏi tay thằng kia, mồm thì gào lên:
- Chúng mày hèn lắm! Mày hèn lắm K ạ!
- Lôi ra ngoài, đây quán quen ông già tao – Thằng K nói.
- Mình ăn thêm vài ba phát đạp nữa vào mặt trước khi bị xốc nách lên. Thực ra 3 thằng đó đều không to con bằng mình, nhưng lúc đó đầu óc chẳng nghĩ được gì ngoài con gấu nên mới bị chúng nó úp sọt, tự nhiên thấy mình phế kinh khủng. Đang nghĩ đến lúc nằm viện rồi thì bỗng nghe thấy “choang” rồi tiếng mở cửa phòng “ầm”. Thằng D, Q và 3 thằng bạn thân của mình lao vào, mỗi thằng cầm nửa trên chai bia – Bọn này có biết đánh đấm là gì đâu, chỉ làm hàng thôi. Sau mới biết là thằng D nó đã biết mặt thằng K từ trước rồi, nó biết sẽ có chuyện nên gọi luôn mấy thằng kia ra.
- Bọn mày mang bạn tao đi đâu?
Thằng K và mấy thằng kia có vẻ bất ngờ. Tình hình hiện giờ đang là 1 bên 6 và 1 bên 4. Bọn kia thấy có vẻ không ăn được nên buông mình ra. Con gấu lao ngay về phía mình ôm ấp, sờ xịt, vừa sờ vừa khóc ầm ĩ. Cả quán giờ quây xung quanh mấy đứa.
Thằng K đổi giọng ngay:
- Thôi anh em có gì nói chuyện với nhau đi, hiểu lầm thôi.
- Hiểu lầm cái cm nhà mày – Thằng D lao vào đạp thẳng bụng thằng K – nó ngã ngửa về đằng sau. Bọn đàn em nó thấy yếu thế nên không dám bật lại tí gì, chỉ dám chạy ra đỡ đại ka dậy. Ngoài mình ra thì mấy thằng kia đều không quen đánh đấm, có lẽ hôm nay nhìn mình bị đánh nên chúng nó mới lao vào thôi. Thằng K chưa kịp hoàn hồn sau cú đạp thì con gấu mình giằng từ tay thằng bạn cái nửa chai bia, lao về phía nó, mình thấy không lành nhưng không thể giữ kịp, mọi thứ diễn ra chỉ trong khoảng nửa giây. Thằng K thấy thế chui ra sau mấy thằng đàn em. Con gấu lúc này như đang bị điên, ai nói nó cũng không nghe nữa, tay cầm chai bia khua khoắng:
- Chị Mai, bình tĩnh đi chị.
- Mày hèn thế? Mày ra đây – chỉ mặt thằng K.
- Mai ơi, thôi đi em. – Con gấu hình như nó cũng chả thèm nghe mình nói
- Mai! Thôi đi.
- Em phải giết nó.
- Thôi thế đủ rồi. Mình lao vào giằng chai bia ra khỏi tay con gấu, dìu về chỗ mấy thằng bạn. Mắt con gấu nhìn đáng sợ vô cùng, chỉ nhìn thấy nửa lòng đen, người thì run lên bần bật.
- Em không bỏ qua đâu – rồi gấu nó rút điện thoại ra và chạy ra bên ngoài.
- Em đi đâu đấy? Mình định chạy theo
- Để yên nó đi đi – Q giữ tay mình lại.
Lúc này bà chủ quán bắt đầu quỳ mọp xuống đất lạy lấy lạy để
- Các em ơi, chị xin các em, có gì bình tĩnh nói chuyện cho chị còn làm ăn em ơi. K ơi, chị xin em!
Tiến đến chỗ thằng K đang rúm ró, đúng là loại hèn. Nhìn nó giờ thảm hại vô cùng, mặt thì toe toét máu, quần áo loang lổ cả máu lẫn cafe.
- Mày hèn lắm K ạ, loại đàn ông như mày không xứng đáng với Mai đâu. Mày đừng làm phiền bọn tao nữa. Rồi mình quay ra mấy thằng bạn – Về thôi chúng mày.
Cả lũ lục tục kéo nhau ra phòng bên ngoài thì mình ngồi phệt xuống đất, dựa lưng vào tường, đầu óc choáng quá, lúc nãy chắc bị ăn mấy đạp vào đầu.
- Sao thế mày?
- Tao choáng, chắc lúc nãy bị đạp vào đầu.
- Đi ra bệnh viện luôn đi
- Thôi từ từ đã, tao đang choáng quá. Ngồi tí đã.
- Cường lau mặt đi này – Phương đưa cho mình chiếc khăn ướt
- Tớ cảm ơn.
- Thôi để tớ lau cho – Rồi gái tự cầm khăn lau luôn, mặt mình giờ xước sát hết. Lau đến đâu buốt đến đấy.
Con gấu Mai đi vào, nhìn thấy mình đang ngồi dựa tường, Phương thì quỳ bên cạnh đang lau mặt. Gấu đi vào giằng lấy cái khăn từ tay Phương:
- Cảm ơn, để tớ làm.
- Ừ, tớ không có ý gì đâu.
- Em vừa đi đâu về đấy?
- Em gọi điện cho mấy thằng em
- Gọi làm gì?
- Chúng nó sẽ tự tìm đến thằng K, mình không phải nhúng tay vào nữa.
- Em gọi chúng nó làm cái gì! Cần đánh thằng K thì anh gọi cũng được nhưng làm thế được cái gì, xong rồi mà.
Bọn kia bắt đầu kéo nhau về, đi qua thấy con gấu đang lau cho mình thằng K nhìn gườm gườm. Ra đến cửa nó còn nói với vào 1 câu:
- Chưa xong đâu!
- Cái đm nhà mày – thằng D định lao ra.
- Thôi đi D – mấy thằng bạn mình giữ lại.
Cả lũ kéo nhau đi chụp đầu cho mình, em Phương cũng đi cùng luôn, chẳng hiểu sao thằng D nó cứ đuổi con bé quầy quậy mà nó cứ loanh quanh mãi không về...
Chúc các thím ngủ ngon, quay tay không quá độ.
Tuần mới may mắn!
* Tất cả các đoạn hội thoại mình chỉ nhớ được ý chính, những câu nói có dấu ấn sâu đậm. Các tình huống diễn ra quá nhanh cũng như vậy. Mong được thông cảm. Cứ coi như là đọc truyện đi vậy
- K: Sáng nay em có lên trường không?
- Mai: Có anh ạ - Rồi quay sang mình:
- Chiều anh có phải lên Khoa nữa không?
- Có, chiều a lên nộp danh sách.
- Chiều em đi với nhé?
- Thôi đi làm gì, em không phải lên phòng TN à?
- Em xong rồi, đi cho em đi với – Lão kia điên lần 3.
Mình thực sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của con gấu lúc này, nó cứ muốn trêu ngươi hết mức có thể hay sao. Mình biết là nó bố đời nhưng đây đâu phải lúc thể hiện mình. Sĩ diện của thằng đàn ông nó lớn lắm, mình chỉ sợ nó sẽ làm gì em mà thôi. Nhưng mọi việc còn chưa dừng ở đây: Khi bé tiếp viên mang cafe ra, như mọi khi gấu lại pha cafe cho mình, đưa cho mình sau đó mới quay về làm cho nó, đến lúc này có lẽ lão K không kiềm chế được nữa.
- K: Em chưa bao giờ làm điều đó cho anh cả
- Mai: Anh chưa bao giờ nhờ em cả.
- Cường có yêu cầu em đâu?
- Mai: Vì em biết anh ý cần.
Lúc này nó mới nói với mình câu đầu tiên
- K: Cậu là Cường?
- Mình gật đầu. Anh là K?
- Cậu biết tôi và K là người yêu của nhau không?
- Mình lắc đầu.
- Vậy cậu định thế nào?
- Anh nghĩ thế nào là người yêu?
- Cái đó tôi không làm sao phải trả lời cậu
- Vậy sao em phải trả lời anh?
- Cậu xen vào chuyện của tôi mà, tôi có quyền yêu cầu cậu trả lời!
- Chừng nào anh và Mai được pháp luật thừa nhận, em sẽ trả lời anh.
- Cậu được lắm! - Rồi lão quay sang Mai
- Anh đang chờ em đây Mai
Mai dừng 1 lúc
- Em xin lỗi anh, vì 2 điều, đầu tiên là em chưa hề có chút tình cảm nào với anh cả, điều thứ 2 là em đã để anh và gia đình anh hiểu lầm. Em mong mình vẫn có thể làm bạn.
- Vậy em giải thích thế nào về tất cả những điều đã có trong hơn 2 năm qua?
- Em xin lỗi.
- Anh không cần em xin lỗi. Em giải thích đi!
- 2 năm qua em sống không cảm xúc với bất kì ai cả, em đã thử và cố mở lòng ra với anh nhưng rất nhiều lần không được, có lẽ mình không có duyên.
- Hì, từng ấy thời gian mà em chỉ cần nói là không có duyên là xong à? Thế còn 2 gia đình thì sao?
- Anh đến với em qua bố mẹ em giới thiệu, lúc đó em vừa kết thúc mọi chuyện với Cường, em gần như cây chết khô, không muốn yêu ai cả. Em nhận lời anh để bắt mình cố quên đi Cường, để bắt đầu 1 mối tình mới, nhưng càng cố càng không thoát ra được anh ạ. Anh thông cảm cho em. Còn gia đình anh, em sẽ đến tận nơi và thưa mọi chuyện, em nghĩ là các bác sẽ thông cảm cho em thôi, hôn nhân không tình yêu khổ lắm anh ạ.
- Không tình yêu? 2 năm qua chẳng lẽ em không có chút tình cảm nào với anh sao? Vậy mà em để anh hy vọng chừng ấy?
- Em xin lỗi, nhưng em đã cố gắng để đáp lại anh mà không được.
Lão thở dài, rút bao thuốc ra hút. Mình từ nãy giờ vẫn cầm tay gái, tay gái đang run lên rồi. Rít hết 1 điếu, lão nhìn Mai và nói với giọng buồn hết sức:
- Vậy mà em nói với anh là Cường chết rồi?
- Em bắt anh ấy phải chết trong tim mình, nhưng không thể anh ạ.
- Cường có gì hơn anh? Một thằng sinh viên nghèo, nghề nghiệp chưa chắc chắn. Làm sao nó lo được cho em?
- Mình xen vào: Tình yêu đâu cần những thứ đó đâu anh, tôi tin là sẽ lo được cho Mai.
- Đó là việc của tôi, không phải việc của cậu
- Hình như Mai nói nãy giờ anh vẫn cố tình không chịu hiểu?
- Tôi biết Mai đang có những phút yếu lòng thôi, rồi khi bình tĩnh lại cô ấy sẽ biết cái gì tốt cho mình.
- Mai: Em suy nghĩ điều này gần 3 năm, không phải 1 2 phút anh ạ, nên anh đừng lo, em sẽ không bao giờ thay đổi quyết định đâu.
- Vậy thì em giải thích đi! Nó có gì hơn anh? – Lão đập bàn
- Anh ấy có tình yêu của em – Mai bắt đầu rơm rớm.
- Đó không phải tình yêu mà là mù quáng, mình có gia đình 2 bên ủng hộ, có kinh tế, anh có công việc ổn định anh sẽ lo được cho em. Em nhìn nó đi, 1 thằng sinh viên nghèo, loại này ra trường rồi nó làm gì? Nó chẳng có gì ngoài 1 cái nhà rách nát ở đây và mấy xào ruộng ở quê cả! - Hóa ra nó đã điều tra ra mình có 1 cái nhà ọp ẹp gần trường, ông bà già ki cóp mua cho sau khi biết mình được cơ cấu giữ lại.
- Đúng anh K ạ, tôi là thằng sinh viên nghèo, gia đình tôi so với bình thường thì không đến nỗi nhưng so với gia đình 2 người thì đúng là nghèo thật. Nhưng tôi biết với khả năng của mình tôi sẽ lo được cho Mai – mình cầm lấy tay Mai siết chặt – Nên anh đừng lo chuyện đó, chúng tôi cảm ơn.
- Cậu định làm gì sau khi ra trường?
- Xin lỗi, anh không phải là người tôi phải trả lời câu hỏi đó.
- Tôi phải biết, vì tôi không thể để mất Mai vào tay thằng kém hơn tôi được.
- Anh định nghĩa thế nào là kém hơn? Kinh tế à? Hay học vấn?
- Cả 2.
- Anh quá phiến diện rồi, tình yêu không bắt đầu từ những thứ đó
- Nhưng nó cần để nuôi tình yêu!
- Đúng, nhưng chưa có tình yêu thì anh lấy cái đó ra để nuôi cái gì?
Nó cứng họng. Lúc này Mai mới lên tiếng:
- Anh! bình tĩnh - Rồi quay sang lão K
- Em đến với Cường không vì cái gì cả, tình yêu không giải thích được. Những thứ anh kể trên không cần trong tình yêu của em và Cường đâu. Còn nếu anh muốn biết thì em cho anh biết, Cường không thua kém gì anh đâu, anh ấy cũng sắp thành giảng viên rồi.
- Được. Coi như mày có thể ngồi ngang hàng nói chuyện với tao! – Nó bắt đầu giở giọng, đúng là loại hợm hĩnh.
- Anh nghĩ gì vậy? Loại coi thường người khác như anh mới không đủ tư cách nói chuyện với tôi. Anh có cái gì? Không có bố mẹ anh tôi xem anh có cái công việc như bây giờ không?
- Cái đm nhà mày, thằng chó này – Mình lĩnh trọn cốc cafe vào mặt, tối tăm mặt mũi, chưa kịp định thần thì đã thấy thằng kia kêu “ái”. Gấu đáp thẳng cái cốc cafe vào mặt lão K. Lão quá đau và bất ngờ, mũi hình như bị dập. Lúc này 3 thằng đang đánh phỏm ở bàn bên cạnh chạy sang – Hóa ra là nó đã có hội.
- Chị Mai! chị vì thằng chó này mà đánh a K thế à? Từ nay *** chị em gì nữa! - 1 thằng lao vào giằng gấu khỏi tay mình còn 2 thằng kia lao vào mình – mình thì cũng sẵn sàng đánh nhau rồi, chẳng sợ vì lần nào đánh nhau cũng no đòn quen rồi, chỉ sợ nó động vào con gấu. Quyết giữ bằng được Mai không để thằng kia lôi đi, chưa kịp làm gì thì ăn 1 đạp lao thẳng vào cái cột, vừa đau vừa choáng váng. Con gấu Mai vùng vẫy để khỏi tay thằng kia, mồm thì gào lên:
- Chúng mày hèn lắm! Mày hèn lắm K ạ!
- Lôi ra ngoài, đây quán quen ông già tao – Thằng K nói.
- Mình ăn thêm vài ba phát đạp nữa vào mặt trước khi bị xốc nách lên. Thực ra 3 thằng đó đều không to con bằng mình, nhưng lúc đó đầu óc chẳng nghĩ được gì ngoài con gấu nên mới bị chúng nó úp sọt, tự nhiên thấy mình phế kinh khủng. Đang nghĩ đến lúc nằm viện rồi thì bỗng nghe thấy “choang” rồi tiếng mở cửa phòng “ầm”. Thằng D, Q và 3 thằng bạn thân của mình lao vào, mỗi thằng cầm nửa trên chai bia – Bọn này có biết đánh đấm là gì đâu, chỉ làm hàng thôi. Sau mới biết là thằng D nó đã biết mặt thằng K từ trước rồi, nó biết sẽ có chuyện nên gọi luôn mấy thằng kia ra.
- Bọn mày mang bạn tao đi đâu?
Thằng K và mấy thằng kia có vẻ bất ngờ. Tình hình hiện giờ đang là 1 bên 6 và 1 bên 4. Bọn kia thấy có vẻ không ăn được nên buông mình ra. Con gấu lao ngay về phía mình ôm ấp, sờ xịt, vừa sờ vừa khóc ầm ĩ. Cả quán giờ quây xung quanh mấy đứa.
Thằng K đổi giọng ngay:
- Thôi anh em có gì nói chuyện với nhau đi, hiểu lầm thôi.
- Hiểu lầm cái cm nhà mày – Thằng D lao vào đạp thẳng bụng thằng K – nó ngã ngửa về đằng sau. Bọn đàn em nó thấy yếu thế nên không dám bật lại tí gì, chỉ dám chạy ra đỡ đại ka dậy. Ngoài mình ra thì mấy thằng kia đều không quen đánh đấm, có lẽ hôm nay nhìn mình bị đánh nên chúng nó mới lao vào thôi. Thằng K chưa kịp hoàn hồn sau cú đạp thì con gấu mình giằng từ tay thằng bạn cái nửa chai bia, lao về phía nó, mình thấy không lành nhưng không thể giữ kịp, mọi thứ diễn ra chỉ trong khoảng nửa giây. Thằng K thấy thế chui ra sau mấy thằng đàn em. Con gấu lúc này như đang bị điên, ai nói nó cũng không nghe nữa, tay cầm chai bia khua khoắng:
- Chị Mai, bình tĩnh đi chị.
- Mày hèn thế? Mày ra đây – chỉ mặt thằng K.
- Mai ơi, thôi đi em. – Con gấu hình như nó cũng chả thèm nghe mình nói
- Mai! Thôi đi.
- Em phải giết nó.
- Thôi thế đủ rồi. Mình lao vào giằng chai bia ra khỏi tay con gấu, dìu về chỗ mấy thằng bạn. Mắt con gấu nhìn đáng sợ vô cùng, chỉ nhìn thấy nửa lòng đen, người thì run lên bần bật.
- Em không bỏ qua đâu – rồi gấu nó rút điện thoại ra và chạy ra bên ngoài.
- Em đi đâu đấy? Mình định chạy theo
- Để yên nó đi đi – Q giữ tay mình lại.
Lúc này bà chủ quán bắt đầu quỳ mọp xuống đất lạy lấy lạy để
- Các em ơi, chị xin các em, có gì bình tĩnh nói chuyện cho chị còn làm ăn em ơi. K ơi, chị xin em!
Tiến đến chỗ thằng K đang rúm ró, đúng là loại hèn. Nhìn nó giờ thảm hại vô cùng, mặt thì toe toét máu, quần áo loang lổ cả máu lẫn cafe.
- Mày hèn lắm K ạ, loại đàn ông như mày không xứng đáng với Mai đâu. Mày đừng làm phiền bọn tao nữa. Rồi mình quay ra mấy thằng bạn – Về thôi chúng mày.
Cả lũ lục tục kéo nhau ra phòng bên ngoài thì mình ngồi phệt xuống đất, dựa lưng vào tường, đầu óc choáng quá, lúc nãy chắc bị ăn mấy đạp vào đầu.
- Sao thế mày?
- Tao choáng, chắc lúc nãy bị đạp vào đầu.
- Đi ra bệnh viện luôn đi
- Thôi từ từ đã, tao đang choáng quá. Ngồi tí đã.
- Cường lau mặt đi này – Phương đưa cho mình chiếc khăn ướt
- Tớ cảm ơn.
- Thôi để tớ lau cho – Rồi gái tự cầm khăn lau luôn, mặt mình giờ xước sát hết. Lau đến đâu buốt đến đấy.
Con gấu Mai đi vào, nhìn thấy mình đang ngồi dựa tường, Phương thì quỳ bên cạnh đang lau mặt. Gấu đi vào giằng lấy cái khăn từ tay Phương:
- Cảm ơn, để tớ làm.
- Ừ, tớ không có ý gì đâu.
- Em vừa đi đâu về đấy?
- Em gọi điện cho mấy thằng em
- Gọi làm gì?
- Chúng nó sẽ tự tìm đến thằng K, mình không phải nhúng tay vào nữa.
- Em gọi chúng nó làm cái gì! Cần đánh thằng K thì anh gọi cũng được nhưng làm thế được cái gì, xong rồi mà.
Bọn kia bắt đầu kéo nhau về, đi qua thấy con gấu đang lau cho mình thằng K nhìn gườm gườm. Ra đến cửa nó còn nói với vào 1 câu:
- Chưa xong đâu!
- Cái đm nhà mày – thằng D định lao ra.
- Thôi đi D – mấy thằng bạn mình giữ lại.
Cả lũ kéo nhau đi chụp đầu cho mình, em Phương cũng đi cùng luôn, chẳng hiểu sao thằng D nó cứ đuổi con bé quầy quậy mà nó cứ loanh quanh mãi không về...
Chúc các thím ngủ ngon, quay tay không quá độ.
Tuần mới may mắn!