• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Tự Truyện] Con Đường Mang Tên Em (2 Viewers)

Chap 21: Thằng dở hơi

Rồi 2 đứa đi về, trên đường đi gái lặng im, thỉnh thoảng lại thấy khúc khích – dở hơi không tả được.
- Ê, ngủ rồi hả?
- Không!
- Sao không líu lo nữa vậy?
- Đang suy nghĩ.
- Nghĩ gì? Nghĩ sang Úc làm gì hả? - Mình đùa giai lắm.
Véo – Áiii – Cái trò đặc trưng của lũ con gái.
- Này thì Úc! đây mà thích thì đi Anh với Úc lâu rồi nhé, vướng cái thằng dở hơi ở đây thôi.
- Thằng nào thế?
- Ờ, thằng ngố.
- Sao lại vướng? Có vấn đề gì à?
- Chả biết nữa, nó cứ dở dở ương ương mà mình cứ chạy theo mãi thôi.
- Thì bỏ nó đi, dứt khoát đi.
- Cũng sắp rồi. Quyết tâm dứt khoát với NÓOOO! – hét ầm lên giữa đường - láo toét thật.
- Phương ơi
- Gì?
- Lạnh
- Nhầm đi, không có lần thứ 2 đâu. Đừng nghĩ tôi dễ dãi vậy chứ!

Mặt mình đần ra luôn, hay là mình ảo tưởng sức mạnh? Không nhụt chí, làm lại.
- Phương ơi
- Gì? Không có lạnh nữa đâu đấy!
- Ai thèm. Tối nay đi nhậu nhé?
- Hihi, đang định bảo phải bù cho tôi tối hôm nọ chưa kịp ăn đã phải đi đánh nhau rồi. Nhìn thì hiền lành mà động tí đánh đấm, lần sau còn thế đừng trách tôi.
- Hì, xin lỗi mà. Thế bà thích ăn gì? Lẩu? Gọi cả mấy thằng nữa.
- Hay về nhà tôi nấu cho mà ăn?
- Thôi, mệt lắm.
- Có sao? Bảo đến đi, giờ đi chợ, nấu lẩu tí là xong có gì đâu – Y chỉ.

Mình với gái vòng qua chợ. Mình đến xấu hổ với con gái này, nó tha lôi mình khắp chợ. Chợ này thì ai cũng biết mình vì ngay gần nhà, đi chợ suốt, mấy bà hàng rau suốt ngày trêu gả con gái cho. Đến hàng nào Phương nó cũng mặc cả mệt phờ ra, mình thì tội mấy bà ấy nên cứ nháy nó bảo nó đừng mặc cả nữa mà nó không nghe. Mấy lần bị mấy bà ấy nói đểu: “có người yêu nhìn sáng sủa thế kia mà mặc cả ghê quá!”, thì nó đốp lại luôn: “em trai cháu đấy, trông thế chứ chẳng có đồng nào trong người đâu!” rồi nhìn sang mình cười nham nhở – mịa, nó đá đểu cả chuyện mình mất ví.

Tối ấy nhậu, lôi bình rượu tiết ngựa của ông già ra uống hết sạch, hôm ông lên bị ăn chửi té tát, tội ngu chưa đến tuổi uống mấy thứ ấy. Thảo nào hôm ấy thằng nào uống xong cũng phừng phừng chỉ muốn đi giải quyết

Đang nhậu thì thấy Phương có điện thoại – “09xxx xxxx is calling” thấy số quen quen mà phê chẳng nhớ ai...................
P chạy vụt ra ngoài, chẳng hiểu nói gì mà hơn 10 phút mới quay vào.
- Ai đấy?
- À, việc của tôi ý mà
- Việc gì? – mình linh cảm có liên quan đến mình
- Việc của tôi ông hỏi làm gì?
- Bà biết không giấu được tôi mà? Đã nói phải thế nào với nhau mà vẫn muốn giấu tôi?
- Được rồi, tôi hứa sẽ nói cho ông khi nào xong việc.
- Bao giờ?
- Sáng mai
- Tùy bà. Đừng để tôi phải lo.

Đưa Phương về, mình cứ băn khoăn mãi trong đầu về số điện thoại đó. Không hiểu sao có 1 cảm giác không hề an tâm về cuộc điện thoại tối hôm nay. Số điện thoại đó của ai? Sao mình không thể nhớ ra nhỉ? Nó rất quen, rõ ràng mình đã từng gặp khá nhiều lần rồi. Tại sao Phương lại phải giấu mình chuyện này?

Khoan đã. Hình như là. Vùng ra khỏi nhà tắm, mình với lấy cái điện thoại, lục danh bạ. Đúng rồi, đó là người đó! Thật là nhỏ nhen, không liên lạc trực tiếp với mình mà quay qua tấn công Phương. Thời buổi này là thời buổi nào rồi mà còn vậy? Càng ngày càng thấy.....
Thực ra thì Phương không phải là người vừa, nhưng động đến chuyện tình cảm thì khó nói lắm, không ngoại trừ khả năng những người này sẽ gây tổn thương cho Phương. Không được, mình phải ngăn cản ngay! Chắc chắn là họ đã hẹn gặp nhau ở đâu đó rồi.
Bấm số Phương gọi ngay cho em. Không bắt máy. Gọi liên tục đến gần 10 cuộc vẫn không bắt máy.
Lòng mình như lửa đốt, mới nói là sáng mai mới hẹn mà!

Điện thoại của Phương tới, mình thở phào:
- Gọi chị gì cưng? Cần ru ngủ hả?
- Bà đi đâu đấy hả?
- Đi tắm chứ đi đâu!
Mặt mình ngố ra
- Nói tôi nghe đi, có chuyện gì?
- Có chuyện gì đâu, tôi đã nói sẽ kể với ông là tôi sẽ kể, chuyện này của tôi, tôi giải quyết được chưa cần đến ông đâu.
- Nhưng nó liên quan đến tôi, bà chẳng là cái gì mà phải đứng ra cả!
- Uhmmm, chẳng là cái gì...
- Không, tôi không có ý đó, nhưng tôi sợ có chuyện gì sẽ xảy ra với bà.
- Ông biết vậy được rồi, thôi tôi ngủ đây. Đừng lo.
- Ê, khoan, Phương!

Chưa bao giờ thấy Phương có cái thái độ ấy với mình, cả 2 đều biết nó liên quan đến mình nhưng Phương dứt khoát không chịu nói. Mình không lạ gì tính Phương, nếu không muốn thì chết cũng sẽ không nói ra. Nhưng mình tin vào em, những chuyện Phương có thể tự kiểm soát được thì em sẽ không để bận tâm đến người khác. Nhưng đây là mình mà, đâu có phải ai khác. Có lẽ nào Phương đang thử mình à...
Điện thoại đến, mình vồ lấy ngay. Phương gọi lại?
Khoan đã, nhạc chuông này chỉ có thể là một người thôi mà!

“ Just a smile and the rain is gone, can hardly believe it
There is an angle standing next to me, reaching for my heart
........................
I lay my love on you
It’s all I wanna do, everytime I breathe I feel brand new
You open up my heart
Show me all your love and walk right through”
...................

Cứ để chuông như thế đến hết bài. Mình không dám bắt máy nữa. Nước mắt đã trào ra từ bao giờ rồi. Những ca từ đầu tiên cất lên cũng là lúc nước mắt mình bắt đầu rớt xuống....Bao lâu rồi nhỉ? Bao lâu không còn nghe lại những lời ca tưởng như không bao giờ muốn nghe lại? Càng những gì muốn chôn chặt nó, bức tử nó thì lại càng làm con người ta vỡ òa. Chỉ là 1 bài hát thôi mà, sao nó làm 1 thằng con trai 24 tuổi đời phải rơi nước mắt thế này? Ngày nào, ngày thơ mộng, em còn ngồi sau mình, nghêu ngao hát “ I lay my love you you! You! You!”, vừa hát vừa chọc ngón tay vào lưng mình. “you đấy!” - “ Yes, I see” – mình trêu lại.
Chuông hết từ bao giờ, mà mình còn cứ ngồi thừ ra nhìn chiếc điện thoại.

Tin nhắn đến......
- “Anh! Em đây, nghe nhé!”

“ILMLOU is calling” – mình bấm trả lời
- Anh nghe đây em.
- Anh! Anh khóc đấy à?
- Không, nãy anh để điện thoại trong phòng, chạy lên đang định gọi lại......
- Anh nói dối được ai chứ có nói dối được em đâu, nghe cứ như ăn trộm.
- ............
- Có chuyện gì vậy em?
- Vâng, có chuyện em mới dám gọi cho anh mà.
- Ý anh không phải thế, em biết mà, nhưng sẽ không hay nếu anh với em còn liên lạc với nhau.
- Em biết, nên hôm nay em mới gọi cho anh.
- Ừ, em nói đi?
- Anh đừng buồn nhé, nó không xứng đáng với anh đâu.
- Ừ.
- Em sẽ không để nó yên đâu, con **
- Không! Em! Mình không làm chuyện đó. Nó làm chuyện đó rồi cũng chẳng yên đâu, kệ chúng nó đi.
- Nhưng em cay lắm, *** ***, anh có biết nhà nó đi nói xấu anh khắp nơi không? Em chỉ sợ nó làm ầm lên trên trường thôi, ảnh hưởng đến anh.
- Anh đâu có sợ chuyện ấy, sao bịt được mồm thiên hạ, càng mồm loa mép giải càng chứng tỏ mình chẳng ra gì.
- Mà sao em biết chuyện?
- Có chuyện gì mà em không biết! Anh cứ liệu hồn.
- ...............
- Em dạo này thế nào?
- Tốt anh. Vẫn sống, hì hì.
- Uhmmm
- Anh! Nhớ sống tốt nhé, mạnh dạn lên, đừng có khóc nữa. Còn kiếp sau mà, lo gì!
- Ừ, bye em, ngủ ngon.

Những giọt nước mắt rơi khi nãy là những cảm xúc của ngày xưa còn sót lại, một giây phút không kiểm soát được chợt bung ra. Giờ đây, lí trí mình không cho phép rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa, em đã là quá khứ, đã là vợ người ta rôi. Kiếp sau? Ừ, đúng, kiếp sau.

Mình thiếp đi giữa muôn vàn cảm xúc cứ đan xen, cũ, mới, hạnh phúc, đau buồn... để rồi chợt bừng tỉnh thì đã là 9h sáng.
Chết rồi, sáng nay Phương có hẹn với họ, không biết họ có manh động mà làm gì Phương của mình không! Dễ lắm! Đây là loại người không phải hiền lành gì.

Nhưng bây giờ biết tìm ở đâu? Khả năng cao là sẽ hẹn hò ở một quán cafe, nhưng quán nào? Cuộc gặp gỡ thì ngắn ngủi, mà thành phố này thì có khoảng vài chục cái quán cafe. Bình tĩnh lại. Trong tình thế này thì Phương sẽ là người chủ động chọn chỗ hẹn vì bên kia là bên muốn gặp, Phương là người rất thông minh, có thể Phương sẽ chọn một nơi có đông người và là quán thân thuộc với mình để có chuyện gì sẽ có người giúp đỡ. Khoanh vùng lại sẽ chỉ có 2 quán X và MT!.

Mình phi xe như bay đến quán X, chẳng kịp nói gì với bảo vệ, cứ vứt xe đó rồi chạy xồng xộc vào quán người ta – không có Phương ở đây!. Còn quán MT, vẫn còn một nơi, có lẽ là duy nhất lúc này mình còn nghi ngờ, hy vọng những suy đoán của mình là đúng.

Đến quán MT. Nhìn quanh bãi xe không thấy xe cúa Phương, Phương đang ở đâu chứ? mình sắp phát điên lên mất, giờ biết tìm ở đâu? Hàng trăm hàng quán ở cái đất này! Chẳng lẽ hẹn nhau ngoài sân vận động?
Thằng bảo vệ chạy ra
- Anh, anh có đặt chưa? ngồi tầng 1 hay tầng 2?
- Hả? Có tầng 2 à? – đã lâu lắm rồi không còn qua lại quán này nữa.
Vừa hỏi mình vừa nhìn lên tầng 2, đó là 1 tầng có mặt tiền hoàn toàn bằng kính. Phương kia rồi! – cuối cùng thì cũng tìm thấy. Phương đang ngồi cùng với người mà mình không bất ngờ - chị dâu của Chúc, kế bên là mẹ Chúc đang ngồi quay lưng lại mình. Lại có cả phụ huynh ở đây luôn à? Hì hì.

Nhưng khoan đã, còn một người nữa đang ngồi chếch 1 chút. Mai - Sao em lại ở đây?
Mai nhìn thấy mình trước khi mình nhìn thấy em, Mai đưa tay lên chào rồi ra kí hiệu chỉ chỉ sang quán bên cạnh ngồi. Sau đó mình mới thấy đó là 1 quyết định hợp lí vì quán chỉ có 1 đường lên giữa phòng, ai lên là cả phòng đều biết, nên mình tránh đi để quan sát là hay nhất.
Chạy sang quán đối diện, trèo lên tầng 3 nhìn xuống, thấy Mai giờ ngón tay “thumbs up” lên với mình. Chết mất. Lúc này mà còn đùa được. Mai đang ngồi với 2 người con gái khác, nhiều khả năng là đàn em.

Cuộc nói chuyện có vẻ diễn ra trong hòa bình. Tại sao họ hẹn Phương ra đây làm gì? Họ nghĩ Phương là nhân vật thứ 3 chen vào làm con gái, em gái họ bị phụ bạc à? Sao không nói trực tiếp với mình đây mà phải làm trò mèo sau lưng như vậy? Cũng chẳng hiểu tại sao Phương lại phải nhận lời họ nữa. Biết là Phương chẳng sợ gì, nhưng đối với những loại người như chị dâu Chúc thì chẳng nên đối đầu, loại “bưởng” chợ, suốt ngày đi bao lô, bao đề, lê la ngoài chợ thì có gì không dám làm....
.........................
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom