Đôi lời trước khi bắt đầu truyện.
Câu chuyện mà tôi chuẩn bị viết là những kí ức từ thời thơ ấu cho đến khi ko còn là học sinh tức là hết cấp 3, cho nên tôi sẽ viết theo những gì mình nhớ được có thể sẽ là ko hay hoặc lủng củng do là kí ức nên mong mọi người bỏ qua cho. Đây cũng là lần đầu tiên viết truyện, còn đọc thì tôi đã đọc rất nhiều truyện rồi, đa số là của Voz. Hôm nay cũng xin góp vào một câu chuyện của chính tôi cho mọi người đọc nếu ko hay xin mọi người bỏ qua cho vì tôi viết văn cũng ko phải là hay cho lắm. Do đọc nhiều truyện nên có thể sẽ trùng lặp phong cách viết truyện của tác giả nào đấy cũng mong mọi người bỏ qua cho đừng gạch đá tôi. Truyện của tôi sẽ có 2 phần, phần 1 là về tuổi thơ cho đến hết lớp 9, phần 2 là những năm tháng học cấp 3. Ngoài ra thì những nhân vật trong truyện của tôi sẽ ko tiết lộ thông tin gì, tôi sợ gặp phải nằm vùng mò được thông tin rồi làm phiền những người đó lắm nên mong mọi người thông cảm ko hỏi về thông tin nhân vật trong câu truyện. Đây là những điều tôi muốn nói trước khi bắt đầu truyện chắc là hơi nhiều, thôi ko vòng vo nữa vào phần chính.
Phần 1 : Tuổi thơ dữ dội.
Chap 1 : Kí ức tuổi thơ.
Sinh ra và lớn lên ở một vùng quê đơn sơ giản dị, được nuôi dưỡng trong tình thương yêu của cả bố mẹ và ông bà nội ( hồi tôi còn bé thì gia đình ở chung với ông bà nội ). Thời đó cuộc sống có thể nói là khá nghèo khó và khổ cực, ko được đầy đủ như bây giờ nhưng bố mẹ tôi vẫn chăm lo cho tôi rất đầy đủ, ít ra là hơn những gia đình khác ngày đó là ko phải lo cái ăn cái mặc. Ngày tôi còn nhỏ bố thường ra đồng để câu lươn về nấu cháo cho tôi ăn, còn mẹ thì ở nhà chăm sóc cho tôi ( cái này là do mẹ tôi kể lại ). Ngày đó còn chưa có sữa bột nên ngày nào bố cũng phải ra đồng câu lươn về nấu cho tôi ăn, được cái là bố tôi câu rất giỏi nên ngày nào cũng được ăn cháo lươn thế nên ngày nhỏ nhìn tôi trông bụ bẫm lắm ai nhìn cũng thích cũng muốn bế.
Khi tôi lên 3 thì được mẹ gửi đi nhà trẻ để bố mẹ có thể đi làm kiếm tiền nuôi tôi. Nhớ hôm đầu tiên đi học tôi khóc ầm lên đòi mẹ khi mẹ bỏ tôi mà đi về, lúc đó khóc rất to rồi cô giáo nhà trẻ đến dỗ tôi, đưa tôi ra chơi đồ chơi với các bạn thế là đang khóc nín luôn ngồi chơi ngon lành. Ngày mẫu giáo tôi học rất giỏi, được cô giáo khen và phát phiếu bé ngoan thường xuyên hầu như tuần nào cũng được, rồi cầm phiếu về lại đòi ông nội mua quà lúc thì kẹo, gói bánh ko thì chai nước ngọt. Thời đó gói bánh hay được ông mua là bánh qui Hải Châu vừa rẻ vừa ngon, đến bây giờ vẫn còn bán tại các cửa hàng thì phải nhưng ăn vị nó ko giống ngày đó nữa. Khi học mẫu giáo tôi cũng là một đứa trẻ khá là nghịch ngợm khi mà trong sân trường có bao nhiêu cây cối mọc tôi đều trèo thử được hết, tôi vẫn còn nhớ rõ là cây hoa sữa và cây bàng, trèo leo nhiều cô giáo gọi ko xuống cứ ngồi lì trên cây, đến lúc xuống rồi bị cô phạt cho ngồi một góc lớp ko được chơi với bạn nào, rồi còn ko được phát phiếu bé ngoan tuần đấy để rồi tôi và mẹ lên lọ mọ lên nhà cô giáo để xin lỗi cô vì ko nghe lời cô để nhận phiếu bé ngoan ( nghĩ lại thấy buồn cười ).
Sang đến năm mẫu giáo lớn 5 tuổi, gia đình tôi chuyển đi chỗ khác ở ko ở cùng với ông bà nữa, bố mẹ tôi thuê được một đám đất nằm trên đường quốc lộ. Công việc ngày đó của bố mẹ tôi vẫn nhớ rõ, bố làm thợ may ( đừng coi thường con trai nhưng bố tôi may giỏi lắm còn hơn cả mẹ tôi ngày đó cơ mà ), mẹ thì phụ việc cho bố. Do học giỏi nên tôi được các cô cho chuyển lên trường mẫu giáo khác, hình như là trường đó là trường tổng của các nhà mẫu giáo trong địa bàn xã nếu tôi ko nhầm. Tất nhiên là tôi ko chịu đi rồi vì đang học ở đây đang có bạn bè chơi vui hơn, thế nên cô giáo giáo nói thế nào tôi cũng ko chịu đi ( nghĩ lại cái tính lầm lì của mình bộc lộ từ mãi thời đấy cho đến bây giờ luôn ), để rồi cô phải vào nhà ông nội nhờ ông ra đưa tôi lên trên trường mới nhưng tôi vẫn ko chịu đi và còn khóc nữa, nhưng ông nội vẫn bế tôi lên xe rồi chở tôi lên trường mới mặc cho tôi ngồi sau cứ thút thít khóc. Lên đến trường mới nhìn sơ qua có vẻ nó đẹp và rộng hơn trường kia của tôi nhiều, nhiều đứa trẻ cũng học tại trường đó hơn trường kia nhưng ngày đó nhút nhát lắm chả thích tí nào, cô giáo dẫn vào lớp học ông nội tôi quay xe đạp đi về. Ngồi trong lớp với bạn bè mới mà chẳng thấy vui tí nào chỉ thích hội bạn cũ nơi trường cũ, xong tiết học đầu được ra chơi thế là tôi mở cổng lẩn về nhà mình, hồi đó phục mình thật đi có 1 lần mà vẫn nhớ được đường về nhà, để rồi cô giáo đến tận nhà tìm bố tôi và đấy là lần đầu tiên trong kí ức của tôi là tôi bị bố đánh cho một trận vì cái tội dám trốn về. Sau hôm đấy thế là ko phải đi học trường tổng nữa, được trở về với trường cũ, tôi vui lắm vì ko phải xa đám bạn nữa lại được vui đùa và lại leo trèo cây tiếp. Kỉ niệm về thời mẫu giáo mà tôi nhớ nhất là bị một con bé học cùng cắn cho một cái hay cấu gì đó vào bắp tay trái ( đến giờ vẫn để lại sẹo ), mà cố gắng nhớ lại lắm rồi mà ko biết là bị cấu vì lí do gì. Trò chơi thường chơi ngày đó là chơi trò gia đình, nói vậy chắc mọi người hiểu nó như thế nào rồi, đại khái là chơi theo 3 4 người được phân chia làm bố mẹ, con gái con trai. Ngày đó trong sáng thơ ngây có biết gì, chỉ chơi vui thế thôi vậy mà cũng được mấy đứa con gái ngày đó thơm lên má suốt, cảm giác thấy bình thường quá luôn ko giống như bây giờ được gái hôn chắc sướng ngu người luôn. Rồi thì 2 năm học mẫu giáo cũng qua đi và tôi tốt nghiệp mẫu giáo với tấm giấy khen học sinh giỏi ( đáng tự hào đấy ) khép lại thời đi học mẫu giáo chuẩn bị cho vào học lớp 1.
Mọi người đọc xong cmt cho xin ý kiến đóng góp để những chap sau viết sẽ tốt hơn nhé.
Câu chuyện mà tôi chuẩn bị viết là những kí ức từ thời thơ ấu cho đến khi ko còn là học sinh tức là hết cấp 3, cho nên tôi sẽ viết theo những gì mình nhớ được có thể sẽ là ko hay hoặc lủng củng do là kí ức nên mong mọi người bỏ qua cho. Đây cũng là lần đầu tiên viết truyện, còn đọc thì tôi đã đọc rất nhiều truyện rồi, đa số là của Voz. Hôm nay cũng xin góp vào một câu chuyện của chính tôi cho mọi người đọc nếu ko hay xin mọi người bỏ qua cho vì tôi viết văn cũng ko phải là hay cho lắm. Do đọc nhiều truyện nên có thể sẽ trùng lặp phong cách viết truyện của tác giả nào đấy cũng mong mọi người bỏ qua cho đừng gạch đá tôi. Truyện của tôi sẽ có 2 phần, phần 1 là về tuổi thơ cho đến hết lớp 9, phần 2 là những năm tháng học cấp 3. Ngoài ra thì những nhân vật trong truyện của tôi sẽ ko tiết lộ thông tin gì, tôi sợ gặp phải nằm vùng mò được thông tin rồi làm phiền những người đó lắm nên mong mọi người thông cảm ko hỏi về thông tin nhân vật trong câu truyện. Đây là những điều tôi muốn nói trước khi bắt đầu truyện chắc là hơi nhiều, thôi ko vòng vo nữa vào phần chính.
Phần 1 : Tuổi thơ dữ dội.
Chap 1 : Kí ức tuổi thơ.
Sinh ra và lớn lên ở một vùng quê đơn sơ giản dị, được nuôi dưỡng trong tình thương yêu của cả bố mẹ và ông bà nội ( hồi tôi còn bé thì gia đình ở chung với ông bà nội ). Thời đó cuộc sống có thể nói là khá nghèo khó và khổ cực, ko được đầy đủ như bây giờ nhưng bố mẹ tôi vẫn chăm lo cho tôi rất đầy đủ, ít ra là hơn những gia đình khác ngày đó là ko phải lo cái ăn cái mặc. Ngày tôi còn nhỏ bố thường ra đồng để câu lươn về nấu cháo cho tôi ăn, còn mẹ thì ở nhà chăm sóc cho tôi ( cái này là do mẹ tôi kể lại ). Ngày đó còn chưa có sữa bột nên ngày nào bố cũng phải ra đồng câu lươn về nấu cho tôi ăn, được cái là bố tôi câu rất giỏi nên ngày nào cũng được ăn cháo lươn thế nên ngày nhỏ nhìn tôi trông bụ bẫm lắm ai nhìn cũng thích cũng muốn bế.
Khi tôi lên 3 thì được mẹ gửi đi nhà trẻ để bố mẹ có thể đi làm kiếm tiền nuôi tôi. Nhớ hôm đầu tiên đi học tôi khóc ầm lên đòi mẹ khi mẹ bỏ tôi mà đi về, lúc đó khóc rất to rồi cô giáo nhà trẻ đến dỗ tôi, đưa tôi ra chơi đồ chơi với các bạn thế là đang khóc nín luôn ngồi chơi ngon lành. Ngày mẫu giáo tôi học rất giỏi, được cô giáo khen và phát phiếu bé ngoan thường xuyên hầu như tuần nào cũng được, rồi cầm phiếu về lại đòi ông nội mua quà lúc thì kẹo, gói bánh ko thì chai nước ngọt. Thời đó gói bánh hay được ông mua là bánh qui Hải Châu vừa rẻ vừa ngon, đến bây giờ vẫn còn bán tại các cửa hàng thì phải nhưng ăn vị nó ko giống ngày đó nữa. Khi học mẫu giáo tôi cũng là một đứa trẻ khá là nghịch ngợm khi mà trong sân trường có bao nhiêu cây cối mọc tôi đều trèo thử được hết, tôi vẫn còn nhớ rõ là cây hoa sữa và cây bàng, trèo leo nhiều cô giáo gọi ko xuống cứ ngồi lì trên cây, đến lúc xuống rồi bị cô phạt cho ngồi một góc lớp ko được chơi với bạn nào, rồi còn ko được phát phiếu bé ngoan tuần đấy để rồi tôi và mẹ lên lọ mọ lên nhà cô giáo để xin lỗi cô vì ko nghe lời cô để nhận phiếu bé ngoan ( nghĩ lại thấy buồn cười ).
Sang đến năm mẫu giáo lớn 5 tuổi, gia đình tôi chuyển đi chỗ khác ở ko ở cùng với ông bà nữa, bố mẹ tôi thuê được một đám đất nằm trên đường quốc lộ. Công việc ngày đó của bố mẹ tôi vẫn nhớ rõ, bố làm thợ may ( đừng coi thường con trai nhưng bố tôi may giỏi lắm còn hơn cả mẹ tôi ngày đó cơ mà ), mẹ thì phụ việc cho bố. Do học giỏi nên tôi được các cô cho chuyển lên trường mẫu giáo khác, hình như là trường đó là trường tổng của các nhà mẫu giáo trong địa bàn xã nếu tôi ko nhầm. Tất nhiên là tôi ko chịu đi rồi vì đang học ở đây đang có bạn bè chơi vui hơn, thế nên cô giáo giáo nói thế nào tôi cũng ko chịu đi ( nghĩ lại cái tính lầm lì của mình bộc lộ từ mãi thời đấy cho đến bây giờ luôn ), để rồi cô phải vào nhà ông nội nhờ ông ra đưa tôi lên trên trường mới nhưng tôi vẫn ko chịu đi và còn khóc nữa, nhưng ông nội vẫn bế tôi lên xe rồi chở tôi lên trường mới mặc cho tôi ngồi sau cứ thút thít khóc. Lên đến trường mới nhìn sơ qua có vẻ nó đẹp và rộng hơn trường kia của tôi nhiều, nhiều đứa trẻ cũng học tại trường đó hơn trường kia nhưng ngày đó nhút nhát lắm chả thích tí nào, cô giáo dẫn vào lớp học ông nội tôi quay xe đạp đi về. Ngồi trong lớp với bạn bè mới mà chẳng thấy vui tí nào chỉ thích hội bạn cũ nơi trường cũ, xong tiết học đầu được ra chơi thế là tôi mở cổng lẩn về nhà mình, hồi đó phục mình thật đi có 1 lần mà vẫn nhớ được đường về nhà, để rồi cô giáo đến tận nhà tìm bố tôi và đấy là lần đầu tiên trong kí ức của tôi là tôi bị bố đánh cho một trận vì cái tội dám trốn về. Sau hôm đấy thế là ko phải đi học trường tổng nữa, được trở về với trường cũ, tôi vui lắm vì ko phải xa đám bạn nữa lại được vui đùa và lại leo trèo cây tiếp. Kỉ niệm về thời mẫu giáo mà tôi nhớ nhất là bị một con bé học cùng cắn cho một cái hay cấu gì đó vào bắp tay trái ( đến giờ vẫn để lại sẹo ), mà cố gắng nhớ lại lắm rồi mà ko biết là bị cấu vì lí do gì. Trò chơi thường chơi ngày đó là chơi trò gia đình, nói vậy chắc mọi người hiểu nó như thế nào rồi, đại khái là chơi theo 3 4 người được phân chia làm bố mẹ, con gái con trai. Ngày đó trong sáng thơ ngây có biết gì, chỉ chơi vui thế thôi vậy mà cũng được mấy đứa con gái ngày đó thơm lên má suốt, cảm giác thấy bình thường quá luôn ko giống như bây giờ được gái hôn chắc sướng ngu người luôn. Rồi thì 2 năm học mẫu giáo cũng qua đi và tôi tốt nghiệp mẫu giáo với tấm giấy khen học sinh giỏi ( đáng tự hào đấy ) khép lại thời đi học mẫu giáo chuẩn bị cho vào học lớp 1.
Mọi người đọc xong cmt cho xin ý kiến đóng góp để những chap sau viết sẽ tốt hơn nhé.
Last edited:
Bình luận facebook