• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Từ Từ Dụ Dỗ (1 Viewer)

  • chap-4

Chương 4: Nhổ răng




Ngón tay Từ Nhuận Thanh còn đang gõ trên bàn phím, nghe vậy chợt dừng lại, quay đầu nhìn cô một cái: “Còn chưa xong.”



Dứt lời, anh lại bổ sung một câu: “Nhà tôi cách xa chỗ làm việc, mấy ngày nay thật không có phương tiện.”



Câu nói này, ngữ khí không mang ý chỉ trích, thậm chí còn mang một chút bất đắc dĩ, lại làm cho Niệm Tưởng rất áy náy, vặn vặn ngón tay mình, suy nghĩ.



Ai… Đều tại cô, không có bằng lái còn đụng phải xe người ta…



Ở đây, người duy nhất bảo trì lý trí là Âu Dương, cũng quay đầu không đành lòng nhìn thẳng vẻ mặt thản nhiên của bác sĩ Từ —— chiêc xe chưa sửa xong trong miệng bác sĩ Từ, sáng sớm hôm nay còn cho anh ta mượn chạy đi mua bữa sáng cách đây một con phố…



Một lớp sơn bị trầy kia, ngay ngày hôm đó đã được sơn sửa xong rồi!



Hơn nữa, “Nhà tôi cách xa chỗ làm việc” loại lời nói này nói rất hợp tình hợp lý, không có vấn đề gì chứ?



Anh ta nhớ rất rõ ràng, như là… Căn hộ của bác sĩ Từ ở ngay trung tâm thành phố mà…



Loại bầu không khí quỷ dị này giằng co hơn mười giây, rốt cuộc bị tiếng ho nhẹ của Âu Dương đánh vỡ. Âu Dương bóp nhẹ yết hầu một chút, mắt vô tội nhìn bác sĩ Từ… Anh ta không phải cố ý, chỉ là đột nhiên ngứa họng.



Từ Nhuận Thanh vừa lưu xong thông tin của Niệm Tưởng, cầm con chuột nhấn nhẹ hai cái, save lại. Trong hoàn cảnh im lặng như vậy, ngay cả âm thanh kích chuột cũng rất rõ ràng. Anh buông tay ra, ghế dựa bị đẩy ra sau vài bước, đứng dậy: “Cô trước đi cùng Âu Dương xuống chụp phim toàn bộ hàm.”



Niệm Tưởng “À” một tiếng, quay người đuổi theo Âu Dương.



Từ Nhuận Thanh đứng tựa trên bàn làm việc, nhìn bóng dáng Niệm Tưởng, nhíu nhíu mày, như có đăm chiêu.



Phòng X quang lầu một, Âu Dương dẫn cô xuống lầu, một đường đi thẳng về phía trước, đến căn phòng cuối cùng bên trái mới dừng lại: “Đi vào cùng tôi.”



Niệm Tưởng gật gật đầu, quan sát nhanh máy chụp X quang, tự động đứng ở chính giữa máy. Thấy Âu Dương còn đang ở phía ngoài phòng điều khiển, cô ngứa tay tự mình điều chỉnh độ cao và góc độ, đặt cằm lên thử: “Ồ… Vẫn còn thấp một chút.”



Cô đang muốn nghiêng người tiếp tục điều chỉnh, dư quang khóe mắt đảo qua, nhìn thấy trợ lý Âu Dương đứng ở cửa, lập tức làm bộ như xem xét đánh giá chung quanh…



Âu Dương cười híp mắt đi tới, vừa điều chỉnh độ cao vừa nói: “Ở đây một lát nữa sẽ chỉ có mình cô. Cô cứ duy trì tư thế này, đứng yên nhắm mắt lại, khi nào xong tôi sẽ nói, biết không?”



Niệm Tưởng đang cắn dụng cụ plastic gật gật đầu, ý bảo mình biết rồi.



Cô vừa động như vậy, Âu Dương lại “Ai” một tiếng, một lần nữa điều chỉnh kẹp hai bên mặt: “Cô không nên động…”



Niệm Tưởng yên lặng rơi lệ… Là anh hỏi tôi biết không mà…



Thời điểm Niệm Tưởng lên lầu trở lại phòng khám, Từ Nhuận Thanh đã một tay chống trên bàn làm việc, một tay cầm chuột cẩn thận xem hình chụp của cô.



Niệm Tưởng ngắm một cái… Răng trước có chút lộn xộn.



Từ Nhuận Thanh cẩn thận nhìn mấy lần, thấy cô cũng chuyên chú nhìn chằm chằm phim chụp, giơ ngón tay chỉ vào bàn khám: “Nằm lên đó, tôi xem tình hình khoang miệng cô một chút.”



Chờ cô nằm xong, anh điều chỉnh độ cao đèn chiếu, lại ngẩng đầu nhìn ngọn đèn một chút, hơi hơi hạ xuống nhắm ngay khoang miệng cô: “Há miệng.”



Anh cúi đầu xuống, cặp con ngươi đen nhánh dưới ngọn đèn càng lộ vẻ thâm thúy. Ánh mắt của anh từ trên mặt của cô xẹt qua, dừng lại ngay phía ngoài khoang miệng cô, nghiêng người từ trên khay lấy qua khẩu kính.



Dùng khẩu kính xem xét mặt trên răng hàm, một tay còn lại cố định cằm của cô, ngón tay chạm vào da thịt hơi ấm áp: “Khép hàm răng lại.”



Niệm Tưởng đang xuất thần, có chút mê mang nhìn anh.



Từ Nhuận Thanh lặp lại: “Khép răng lại.”



Niệm Tưởng cắn chặt hàm, lộ ra một hàng răng trắng hếu, tiếp tục nhìn anh…



Bên cạnh có chút thấy không rõ, anh liền nhích người tới, bao quanh người anh có mùi sát trùng đặc hữu của bệnh viện, nhàn nhạt, còn có một loại mùi hương tự nhiên thoang thoảng trên người anh, ngạc nhiên là rất dễ ngửi.



“Muốn niềng răng, thì phải nhổ cả bốn cái. Hai cái trên dưới bên trái và hái cái bên phải.” Anh đẩy đèn ra, ý bảo cô đứng lên: “Còn phí niềng răng, đại khái sẽ nói với cô một chút.”



Niệm Tưởng đi theo anh trở về bàn làm việc, thấy anh tùy tay rút ra một tờ giấy trắng, mặt trên có mấy con số, rất đơn giản nhanh chóng, vừa xem hiểu ngay phương thức thu phí một lần.



Niệm Tưởng liên tiếp gật đầu… Cô vốn cho rằng bệnh viện tư nhân sẽ thu phí tương đối đắt một chút, so với dự tính của cô chênh lệch không bao nhiêu.



“Vậy hôm nay tôi sẽ lấy khuông răng luôn sao? Tôi muốn mau sớm bắt đầu…”



Từ Nhuận Thanh dừng một lát, cúi mắt nhìn về phía cô: “Nhổ răng trước rồi mới lấy khuông răng, Hôm nay nhổ?”



Niệm Tưởng có chút do dự.



Ách… Nhổ răng…



Vừa nghĩ đến liền cảm thấy lạnh răng.



Cô trầm mặc như vậy, anh lại mở miệng hỏi: “Hôm nay có trong kỳ kinh nguyệt không?”



Không biết có phải Niệm Tưởng ảo giác hay không, luôn cảm thấy thời điểm anh hỏi câu này hình như là có chút mím môi cười. Đáy mắt kia chợt lóe lên một chút dịu dàng đạm nhạt, nhưng chờ cô tập trung nhìn lại thì trong mắt anh chỉ là ánh sáng của ngọn đèn trong phòng, hơi hơi tỏa sáng.



Năm ấy cô 18 tuổi đã mọc răng khôn, đau đến không được phải đi bệnh viện, sau này có thể nhổ răng, bác sĩ kia cũng hỏi cô như vậy…



Tuy rằng chỉ là câu hỏi thông lệ, cũng vẫn có chút xấu hổ mà…



Cô lắc đầu, vừa nghĩ đến phải nằm lên bàn nhổ, lưng phát lạnh một trận, vội vàng nói: “Hẹn khi khác nhổ cũng được…”



Từ Nhuận Thanh cười như không cười nhìn cô một cái: “Không phải muốn mau sớm bắt đầu sao? Vừa hay hôm nay thứ hai, bệnh nhân không nhiều, không cần đợi.”



Niệm Tưởng hoài nghi anh là cố ý, thấp giọng yếu ớt trả lời: “Tôi bây giờ… Giống như cũng không phải gấp như vậy…”



Từ Nhuận Thanh câu khóe môi một chút, lại rất nhanh biến mất chút tươi cười này, quay người nhìn thời gian biểu của mình: “Trốn tránh vấn đề không phải lựa chọn thông minh, thứ tư có rảnh không? buổi sáng tôi ở trong này, trước khi nhổ còn làm một số thủ tục, chụp phim, ký giấy…”



Anh dừng một chút, quay đầu nhìn cô: “Hơn nữa cô phải chia ra hai lần nhổ.”



Niệm Tưởng rối rắm nắm vạt áo của mình vặn vặn, một lát mới quyết định, nặng nề mà gật đầu một cái: “Được… Vậy thì sáng thứ tư…”



Anh gật đầu, nhanh chóng viết phiếu hẹn cho cô.



Đợi khi Âu Dương giúp cô y tá dưới lầu đổi xong bình nước đi lên thì Niệm Tưởng đã rời khỏi.



Anh ta nhìn chung quanh, hiển nhiên không thể tin được tốc độ hai người bàn bạc thời gian lại nhanh như vậy: “Bác sĩ Từ, cô gái kia đi rồi?”



Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng, cây bút chuyển động nơi đầu ngón tay hơi ngừng lại, được kẹp giữa ngón tay thon dài của anh.



“Cô ấy xác định muốn nhổ? Hay là trở về suy nghĩ?”



“Xác định.” Anh một lần nữa mở ra phim chụp của Niệm Tưởng nhìn nhìn.



Âu Dương đi đến phòng cất dụng cụ y tế, nhịn không được quay đầu nhìn Từ Nhuận Thanh vài lần, nói: “Bác sĩ Từ, cảm giác hôm nay tâm tình anh rất tốt a…”



Từ Nhuận Thanh xoay cây bút một vòng trên tay, không chút để ý trả lời: “Tạm được…”



******



So với ‘tạm được’ của người nào đó, tâm trạng Niệm Tưởng vô cùng không tốt ——



Sau khi dùng di động gọi về báo cáo tình hình cho mẹ Niệm, cô dứt khoát trở về trường. Vừa đẩy cửa phòng ký túc, còn không kịp thưởng thức tư thế chiến đấu với trò chơi của Lan Tiểu Quân, đã nhận được điện thoại của thầy phụ đạo.



Nội dung chính là —— trúng tuyển.



Bởi vì thành tích tốt biểu hiện đột xuất, Niệm Tưởng may mắn được phân đến bệnh viện trực thuộc đại học B để thực tập.



Nói cách khác, cô là một trong số ít người không cần… tự mình đi tìm đơn vị thực tập!



Lan Tiểu Quân thấy cô hóa đá tại cửa, nhịn không được đi lên dán lỗ tai vào nghe lén, bất quá bởi vì đến trễ … Chỉ nghe được một câu “Phải cố gắng thật tốt”, đối phương liền cúp máy.



“Từ Nhuận Thanh gọi?” Cô suy đoán.



Niệm Tưởng nhịn không được trợn trắng mắt: “Tại sao anh ta phải gọi cho mình…”



“Quỷ mới biết…”



Niệm Tưởng nhéo hông Lan Tiểu Quân một cái, nhéo đến lúc cô ấy phải kêu lên oai oái, thế mới buông tay, quay người đối mặt với cô ấy nghiêm túc nói: “Là điện thoại của thầy phụ đạo, báo rằng mình trúng tuyển thực tập.”



Lan Tiểu Quân sửng sốt, nhất thời “Wao” một tiếng, bỏ tay Niệm Tưởng ra, về phòng tung tăng nhảy nhót một hồi, mới híp hai mắt dựng ngón cái: “Đen tình đỏ bạc.”



Niệm Tưởng có chút tang thương, thành ngữ này… Là dùng như vậy sao!



Trúng tuyển đối với Niệm Tưởng mà nói tuyệt đối là tin tức tốt, đầu tiên, nó đại biểu thành tích được khẳng định. Tiếp theo, nó có thể cho cô trực tiếp vào bệnh viện mà không cần hao tâm tìm chỗ thực tập.



Nhưng khi cô thông báo tin tức này cho cha Niệm, thì phản ứng của ông làm cô có chút ngoài dự đoán: “Ba còn tưởng rằng con không được chọn, nên vẫn chưa nói với con chuyện này.”



… Cô là con ruột mà, phải không? Nữa điểm vui mừng cũng không có!



Cha Niệm châm chước từ ngữ một lát sau, mới tìm từ nói: “Bệnh viện công nhiều quy tắc, lại khó khăn. Nếu gặp thầy hướng dẫn tốt thì không nói làm gì, nếu gặp người không nguyện ý dạy con, không phải là làm chậm trễ thời gian sao! Hơn nữa bệnh viện công tuy rằng rất tốt, nhưng dễ dàng gặp chuyện không may trong khi làm việc, đội ngũ bảo vệ y bác sĩ không có bài bản chu đáo.”



Cái này ngược lại là vấn đề…



Hơn nữa theo Niệm Tưởng biết, kỳ thật rất nhiều đồng học đều lấy cơ hội thực tập của đại học B làm bàn đạp, chuẩn bị cho xuất ngoại đào tạo sâu. Cũng là bởi vì y học trong nước chưa tốt như thế giới, hơn nữa đãi ngộ của bác sĩ không đủ tốt, không nhận đủ tôn trọng.



Cô trầm mặc, cha Niệm biết cô có chút dao động, nhanh nói ra ý tưởng bản thân: “Ba cảm thấy Niệm Tưởng nhà chúng ta đi bệnh viện tư cũng rất tốt, thời gian tự do một chút, hoàn cảnh cũng thoải mái một chút…”



Niệm Tưởng tiếp tục trầm mặc.



Cha Niệm nghĩ nghĩ, phóng đại giải thích bổ sung một câu: “Con yên tâm, không cần con đi tìm, ba đã tìm cho con một chỗ tốt. Lúc con đến đó, chỉ cần thông báo là được, trọng điểm là thầy hướng dẫn rất tốt, bằng cấp cao, kinh nghiệm phong phú, chịu kiên nhẫn dạy con, một năm học của con bằng ba năm học của người khác.”



Niệm Tưởng chần chờ mở miệng: “… Đi cửa sau không tốt lắm phải không?”



“Cái gì đi cửa sau, con gái ba ưu tú như vậy, các đơn vị muốn cướp cũng không kịp còn phải đi cửa sau? Chỉ là đúng lúc ba quen người kia, thuận tiện… Con hiểu chứ…”



Niệm Tưởng thiếu chút nữa bật cười, đây chính là ba ba dở hơi của cô… Khen cô cũng đồng thời đạp cô từ trên mây xuống…



Cô cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy lời nói này tựa hồ thật có lý. Chỉ là trong lòng vẫn còn có chút do dự, cầm di động không lên tiếng.



Cơ hội đi thực tập ở bệnh viện lớn của đại học cũng rất khó có được a.



Cha Niệm hiểu được trong đầu cô nghĩ gì, biết cô còn đang tự hỏi, rất thích hợp bồi thêm một cây đuốc: “Đương nhiên, hiện tại con đã hoàn toàn có quyền tự chủ quyết định. Ba chính là cho con thêm một lựa chọn, tự con cân nhắc. Nếu muốn đến chỗ trường sắp xếp, ba cũng tuyệt đối ủng hộ con, không cần có cái gì phải đắn đo.”



Nói xong, lại thỏa đáng thêm một câu: “Bất quá thời gian làm ở bệnh viện tư rất tự do a, có thể ngủ nướng thêm một chút. Hơn nữa thức ăn ở căn tin cũng không tồi…”



Niệm Tưởng quyết định thật nhanh: “Ba, bệnh viện nào… Con đi!”



Cha Niệm dương dương đắc ý nói: “Con yên tâm đi, chuyện này ba đã an bài thỏa đáng. Con chỉ cần chuẩn bị lý lịch sơ lược cho tốt, mấy ngày trước khi đến thực tập, cùng thầy hướng dẫn ăn bữa cơm là được.”



Niệm Tưởng nhịn xuống xúc động muốn cúp điện thoại, nhẫn nại lại hỏi một lần: “Vậy cho nên đó là ai…”



Cha Niệm hề hề cười: “Bí mật!”



Niệm Tưởng: “…”



Vì cái gì cô đột nhiên có một loại dự cảm không tốt…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom