• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Từ Từ Dụ Dỗ (3 Viewers)

  • chap-59

Chương 59: Làm nũng




Ngọn đèn ấm áp từ đỉnh đầu chiếu xuống. Giống như bàn tay anh giờ phút này, ấm áp và khô ráo, đang chậm rãi nắm lấy tay cô.



Dù sao đây cũng là phòng khám, lúc nào cũng có thể có người tiến vào…



Từ Nhuận Thanh lướt qua môi cô rồi lập tức ngừng lại, cứ như vậy cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Con? Ai?”



Niệm Tưởng “A” một tiếng, có chút mê mang nhìn anh… gì, ở đâu tới đứa con?



“Không biết?” Anh híp mắt, đôi mắt kia thâm thúy đến mức như là biển khơi trầm lắng: “Không phải em nói sao? bác sĩ Từ không chỉ có bạn gái, mà con cũng có rồi.”



Một chữ cũng không lọt khỏi tai anh, lặp lại xong những lời này, trong mắt anh đột nhiên tản ra vài phần ý tứ, đè thấp thanh âm, cười như không cười nhìn cô: “Bạn gái và đứa con ở đâu?”



Niệm Tưởng yên lặng khóc.



Sao cô lại quên mất, bác sĩ Từ vốn keo kiệt, ghi thù rồi sau sẽ tính sổ!



“Hôm nay tính tình không tốt lắm.” Anh buông tay Niệm Tưởng ra, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng nhéo chóp mũi của cô, thanh âm trầm thấp mà thong thả, mang theo vài phần từ tính: “Vẫn mất hứng?”



Anh đột nhiên dịu dàng như vậy…



Niệm Tưởng mất tự nhiên nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé vừa mới an phận, lại bắt đầu “Phù phù phù phù” nhảy nhanh lên, máu huyết trong người cũng chậm rãi sôi trào hừng hực.



Cô nhỏ giọng, lại không được tự nhiên biện giải: “Không có a, là chưa ngủ đủ, hình như… Vẫn khó chịu từ lúc rời giường đến bây giờ.”



Ngay cả kiếm cớ cũng không kiếm…



Niệm Tưởng quả thực muốn bị sự ngu ngốc của mình làm cho muốn khóc QAQ.



Cô vụng trộm liếc mắt nhìn anh, thấy anh đang cúi đầu hứng thú nhìn cô, đầu óc nóng lên, một câu thốt ra mà không cần trãi qua suy nghĩ của đại não: “Không phải nói văn phòng cấm luyến ái sao… bác sĩ Từ, anh bây giờ hình như là ngang nhiên làm trái quy định.”



Từ Nhuận Thanh hiển nhiên không thèm để ý, nhẹ nhàng đem vấn đề ném lại cho cô: “Vậy em hiển nhiên cũng là một tòng phạm.”



Niệm Tưởng: “…” Nói không lại anh, không chơi!  ̄ he ̄



******



Đêm nay Thụy Kim tổ chức cuộc họp mặt, bởi vì có người đêm nay còn trực đêm, nên quyết định địa điểm là nhà hàng ở đối diện bệnh viện.



Những buổi tụ hội này, viện trưởng luôn luôn không tham dự, ừm… bác sĩ Từ cũng trước giờ đều vắng mặt.



Cho nên, các cô gái trong đội hộ sĩ, khi biết được tin tức chấn động, đã hưng phấn cả một buổi chiều, nhưng sau đó lại bắt đầu than thở —— trước giờ vẫn mong đợi hai đại nam thần Từ – Lâm đều đến, kết quả, năm nay bác sĩ Từ đã tới, bác sĩ Lâm lại còn đang ở bên ngoài công tác…



Mọi người đang châu đầu tám chuyện, thì Niệm Tưởng bất động thanh sắc bước nhanh đi qua, tính toán ngồi cách một Âu Dương, che dấu tai mắt của người khác. Kết quả, cô vừa tìm được vị trí, vẻ mặt Âu Dương lập tức kinh hãi “Mẹ ơi, em đừng hại anh”…



Từ Nhuận Thanh nhấc mắt, thản nhiên liếc nhìn cô, ngón tay chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh anh: “Ngồi đi.”



Động tĩnh của anh không lớn, nhưng dù sao cũng là đối tượng mọi người đặc biệt chú ý. Tiếng nói vừa dứt, không khí liền bắt đầu kỳ lạ…



Niệm Tưởng có chút xấu hổ, ngoan ngoãn thay đổi vị trí cùng Âu Dương, đang muốn ngồi xuống, thì Từ Nhuận Thanh lại không chút để ý giải thích: “Vị trí kia là chỗ mang thức ăn lên, không nên để cho con gái ngồi đó, cũng là có đạo lý.”



Âu Dương đối với cái lý do thuận tay nhặt được này, nhất thời bái phục: “…”



Đồng thời, trong lòng rơi lệ đầy mặt: bác sĩ Từ, thật ra tôi cũng là con gái a! Anh nhìn tôi xem! Tôi chính là một cô gái a!!!



Trên bàn cơm không khí nhiệt liệt, hưng trí bừng bừng, liền có đồng nghiệp nam xin mở mấy chai rượu uống trợ hứng.



Âu Dương là một “cô gái”, cũng tự rót đầy ly cho mình, sắp rót tới chỗ Từ Nhuận Thanh, thì Niệm Tưởng đột nhiên cau mày, kéo cổ tay anh một cái.



Từ Nhuận Thanh “hửm” một tiếng, hơi cúi đầu tới gần cô: “Làm sao?”



Mùi hương dễ ngửi trên người anh, nhất thời tràn đầy chóp mũi Niệm Tưởng, cô chợt khựng lại, phản ứng trì trệ một chút, mới hạ giọng, dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe được, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh không phải đang cảm mạo sao? Không nên uống rượu …”



Từ Nhuận Thanh nhìn cô, khẽ cong khóe môi: “Không muốn anh uống?”



Niệm Tưởng do dự một chút, gật gật đầu.



“Được, vậy thì không uống.”



Anh nói không uống, vậy thì thật sự không uống. Lúc Âu Dương đến rót rượu, anh khẽ nâng tay che miệng cốc, thấy mọi người nhìn anh không hiểu, anh mặt không đỏ, tim không đập mạnh giải thích: “Lát nữa phải lái xe, bệnh viện chúng ta nhiều cô gái như vậy, dù sao cũng phải có người đưa trở về.”



Vừa dứt lời, nam đồng nghiệp ở đây nhất thời hối hận đến xanh cả ruột. Nhìn cốc rượu trong tay, nghiến răng nghiến lợi…



Âu Dương đứng bên cạnh Từ Nhuận Thanh, vẻ mặt kiên nghị nghĩ: lão Đại có thể làm đệ nhất nam thần của Thụy Kim, quả nhiên là có đạo lý … QAQ.



Sau đó, người kế tiếp là Niệm Tưởng…



Âu Dương lặng lẽ nhìn Từ Nhuận Thanh, thật quyết đoán trực tiếp lướt qua —— cho anh mười cái gan, anh cũng không dám cho Niệm Tưởng uống rượu.



Niệm Tưởng đã vươn cốc ra, chuẩn bị được rót rượu, liền thấy Âu Dương nhìn cũng không nhìn cô một cái, trực tiếp… lướt khỏi cô…



Nhất thời vẻ mặt (⊙x⊙).



Vì thế, bác sĩ Từ liền dùng mấy chén Đại Mạch Trà… Mặt không đổi sắc, khẳng khái uống hết một bữa ăn.



Ăn cơm xong, kế tiếp là đi hát.



Ngoài các bác sĩ trẻ tuổi, còn có không ít các bác sĩ “công thần” theo Từ viện trưởng từ lúc Thụy Kim mới được hình thành. Bọn họ không tính xen vào náo nhiệt của tuổi trẻ, dùng cơm xong liền ra về.



Trong đó, có một vị bác sĩ Vương, trước khi đi còn nhìn Từ Nhuận Thanh với ánh mắt ý vị thâm trường nói: “Tiểu Từ, con nếu chỉ là thiếu một bà mối, có thể tìm dì Vương đi.”



Dứt lời, ánh mắt nhìn ra phía sau Từ Nhuận Thanh – Niệm Tưởng từ đầu vẫn đi theo sau anh tới giờ, ông cười cười, cũng không đợi Từ Nhuận Thanh trả lời đã cất bước rời đi.



Đầu óc Niệm Tưởng mơ hồ…



Chỗ đi hát cách đây cũng không xa, là KTV ở ngay lầu trên của nhà hàng này.



Niệm Tưởng ăn quá no, vừa tiến vào phòng bao liền ngồi ở một góc sô pha, không hoạt động, nếu như không phải Phùng Giản hát như hét, lúc này cô nhất định đã híp mắt ngủ.



Cũng không biết mọi người làm sao lại ăn ý như vậy, chỗ Niệm Tưởng ngồi vốn đang chặt kín người như cá mòi đống hộp. Nhưng khoảnh khắc Từ Nhuận Thanh nghe điện thoại xong, đẩy cửa bước vào…



Đồng nghiệp nam thì nhổm dậy đi mở rượu, ngồi ở chỗ khác. Đồng nghiệp nữ thì tiến lên chọn bài hát, đi WC, đi tìm dĩa trái cây…



Sô pha lớn như vậy, nhất thời trống ra một mảng lớn, muốn ngồi ở chỗ nào tùy “Ngài” lựa chọn…



Niệm Tưởng ôm gối, ngơ ngác nhìn anh, liền thấy bác sĩ Từ không chút ngại ngùng gì, quang minh chính đại dưới tầm mắt của mọi người, một đường đi thẳng tới bên cạnh cô, bình tĩnh ngồi xuống.



… Niệm Tưởng nhát gan, thấy ánh mắt của mọi người vô tình hay cố ý hướng tới nơi này, nên đáp một câu cũng không dám, liền nghiêm trang ngồi đó, làm bộ như rất nghiêm túc nghe Phùng Giản hát.



Trên thực tế, một chút cũng không nghe được Phùng Giản đang hát cái gì….



Âu Dương đích thực nghe không nổi nữa, trực tiếp cắt ngang, ném Phùng Giản…ra khỏi micro…



Bị tước đoạt micro quyền lực, Phùng Giản bắt đầu lôi kéo người khác chơi lắc xúc xắc uống rượu, hoạt động kiểu “toàn dân hưởng ứng” này rất nhanh lan đến Niệm Tưởng, người đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại.



Niệm Tưởng lặng lẽ nhìn Từ Nhuận Thanh, thấy anh không có ý phản đối, xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử lắc xúc xắc cùng Âu Dương.



Vì thế…



Thời điểm Âu Dương bị thua, anh ta lộc cộc uống. Lúc Âu Dương thắng, anh ta khổ hề hề liếc nhìn Từ Nhuận Thanh, người nào đó vẫn ngồi bên cạnh Niệm Tưởng không nhúc nhích, nhưng toàn thân tự động phát ra lãnh khí, Âu Dương lại ôm cốc rượu lên lộc cộc uống…



Nếu Tiểu Quân ở đây thì tốt rồi, cô ấy chính là thùng rượu lớn di động a!



Chơi đến cuối cùng, Niệm Tưởng nhìn Âu Dương uống rồi lại uống, rốt cuộc hậu tri hậu giác bỏ quyền không chơi.



Từ Nhuận Thanh nhổm dậy đi tiếp điện thoại, Niệm Tưởng liền nghiêng người chọt chọt hai má đã đỏ bừng của Âu Dương, hỏi: “Anh và Tiểu Quân thế nào rồi?”



“Cô ấy đang làm nũng…” Âu Dương từ từ nhắm hai mắt, dựa qua một bên trên sô pha, thanh âm lại vui vẻ: “Đem cô ấy đè tường hôn một cái… Liền cái gì khó chịu cũng không còn, ha ha ha.”



Tay Niệm Tưởng đang chọt hai má Âu Dương nhất thời khựng lại, sắc mặt quái dị nhìn anh ta, thu tay lại.



Loại chuyện này… Có cần thành thật nói ra như vậy không!



Phùng Giản đã uống một vòng rượu, quay đầu nhìn thấy Niệm Tưởng đang lẻ loi một mình bên cạnh một con ma men, nên sinh lòng trắc ẩn, lôi kéo Niệm Tưởng gia nhập nhóm của Văn Văn chơi trò Đại mạo hiểm.



Niệm Tưởng vận may tốt, hữu kinh vô hiểm mà qua. Vì thế, cô còn chưa vào cuộc, đã biết ở đây ai thích ai, ai sợ vợ, ai mượn tiền ai, …



Niệm Tưởng nhìn Phùng Giản bị mọi người phạt rượu đến mặt đỏ tai hồng, cô lặng lẽ bưng ly rượu lên uống giải khác.



Sau vài lần, uống đến có chút choáng đầu hoa mắt, Niệm Tưởng rốt cuộc dừng. Cô che mặt hơi nóng lên, ngay cả câu hỏi của đối phương cũng không dám nghe, trực tiếp lựa chọn đại mạo hiểm.



Cô suy nghĩ, nếu như đối phương nghĩ xấu muốn hỏi cô ——có thích bác sĩ Từ hay không?



Hoặc là: có phải cô đang quen bác sĩ Từ? Cô có hôn bác sĩ Từ chưa? Cô rất yêu nam thần của chúng tôi phải không… Bất kỳ vấn đề nào có liên quan đến Từ Nhuận Thanh.



Cô khẳng định không biết trả lời như thế nào.



Nhưng Niệm Tưởng không nghĩ tới, đại mạo hiểm vốn cũng là một cái hố cho người ta nhảy…



Mọi người không dám moi thông tin từ Từ Nhuận Thanh, vì thế liền bắt đầu từ phía cô: “Niệm Tưởng, cho cô hai lựa chọn, một là hôn Âu Dương, hai là hôn bác sĩ Từ của chúng tôi… Chúng tôi cho cô cơ hội, cô đừng không quý trọng a!”



Rõ ràng là muốn làm chuyện xấu mà!



Niệm Tưởng đỡ trán, có chút đau đầu: “… Có lựa chọn thứ ba không?”



Phùng Giản là người biết chuyện, cười hắc hắc, bưng hai chai rượu vừa mở, đặt trước mặt Niệm Tưởng: “Nha, vậy uống xong hai bình này, nếu lần sau cô lại thua, tôi sẽ uống thay cô.”



Bằng không… Bây giờ cô đi hôn Âu Dương?



Tầm mắt của cô lướt qua Phùng Giản, nhìn về phía Âu Dương đã say thành một vũng, nhanh chóng lắc đầu phủ định… Việc này… Quá khó khăn a.



Hôn —— bác sĩ Từ sao?



… Niệm Tưởng nhìn đám đồng sự hưng phấn đầy mặt này, lặng lẽ cầm chai rượu lên.



Bất quá, chung quy là Niệm Tưởng không thể uống hết hai chai, cô uống một chai đã no muốn phun ra. Hít thở sâu mấy hơi, tay vừa vươn ra, còn chưa đụng vào được thân chai thứ hai, liền có một bàn tay nam giới cầm lấy.



Bác sĩ Lý cười híp mắt nhìn mọi người với vẻ mặt kinh ngạc, anh ta nhún vai: “Tôi chỉ là phát huy một chút tình nghĩa đồng sự, chai này tôi uống thay cô ấy.”



Niệm Tưởng cảm động đến rơi nước mắt, sự kiện nhổ răng trước đây của bác sĩ Lý, đã tạo thành tâm lý chướng ngại đối với cô, nhưng bây giờ cô quyết định rộng lượng xóa bỏ…



Sau đó, chờ bác sĩ Lý uống xong, cô giả vờ ôm bụng khó chịu, không nhịn được, đột phá vòng vây vọt ra.



Từ Nhuận Thanh không có ở cửa phòng bao.



Niệm Tưởng nhìn chung quanh một chút, chống tường, đi về hướng cuối hành lang. Lúc đi lên đây, cô nhớ rõ nơi này là một hành lang yên tĩnh.



Dưới chân là thảm lông dày mềm mại, Niệm Tưởng vốn có hơi choáng đầu hoa mắt, lúc này cước bộ càng thêm nhẹ nhàng, bước đi khó khăn giống như là đạp trên bông.



Cuối hành lang chính là một cửa sổ, có thể nhìn thấy cổng bệnh viện Thụy Kim.



Mà Từ Nhuận Thanh, cũng đang đứng tại chỗ đó, nói chuyện cùng một người phụ nữ mà Niệm Tưởng không quen biết.



Diêm Toa Toa phát hiện ra Niệm Tưởng trước, môi cô ấy đang khẽ cười, vừa quay đầu liền nhìn thấy Niệm Tưởng, đứng ở cách đó không xa. Thấy ánh mắt Niệm Tưởng đăm đăm nhìn Từ Nhuận Thanh, cô ấy lên tiếng nhắc nhở: “Nhuận Thanh, có phải là người quen của anh?”



Từ Nhuận Thanh xoay người lại, lúc nhìn thấy Niệm Tưởng thì hơi nhướn mày, anh đang muốn mở miệng giới thiệu. Nhìn thấy trên mặt cô đỏ ửng mất tự nhiên, cùng với ánh mắt không có tiêu cự thì chân mày nhíu lại: “Niệm Tưởng, lại đây.”



Niệm Tưởng xoa xoa chóp mũi, có chút mất hứng—— anh đang gọi cún con đấy à.



Vừa bĩu môi, vừa chậm rãi đi qua.



Chậm chạm đi chưa được mấy bước, Từ Nhuận Thanh liền không có kiên nhẫn, anh bước mấy bước dài đứng ở trước mặt cô, cúi đầu, đến gần môi cô ngửi ngửi… Mùi rượu…



Anh nhíu mày một cái, giơ tay đỡ lấy cô: “Uống bao nhiêu?”



Niệm Tưởng cố gắng hồi tưởng lại, vươn ra một ngón tay, suy nghĩ một chút nữa, lại thêm một ngón tay…



Chân mày Từ Nhuận Thanh nhíu chặt hơn, giơ tay nắm lấy bàn tay định vươn ra thêm ngón thứ ba của cô, cầm trong lòng bàn tay. Vừa định ôm cô ——



Niệm Tưởng đã tự giác tiến lại gần, ngả vào trong lòng anh. Tay đưa vào trong áo khoác của anh, ôm lấy hông anh.



Lặng yên không một tiếng động…nũng nịu với anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom