• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Từ Từ Dụ Dỗ (1 Viewer)

  • chap-66

Chương 66: Phát sốt




Đêm đó Niệm Tưởng mất ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại, ngủ không ngon.



Cố gắng cả nửa ngày, vẫn luôn không tự chủ được, nhớ tới những lần gặp nhau duyên phận cùng Từ Nhuận Thanh. Đầu tiên là ở bệnh viện đại học B…



Ký ức của cô vẫn dừng lại hình ảnh anh cô đơn trên hành lang, giống như không dính líu gì tới các bác sĩ, hộ sĩ đang bận rộn đi lại.



Đối với những gì liên quan đến anh, toàn bộ đều dừng lại tại một lần đó, anh cúi mắt nhìn cô trên bàn khám, một đôi mắt trong suốt xa xôi, như là núi xa, thần bí lại u trầm.



Sau này, liền biến thành một cái tên, vẫn bị cô ngộ nhận là “Đổng Vực”.



Ngẫu nhiên nhớ tới, thì lại có một trận tim đập loạn nhịp.



Ký ức cứ tuôn trào, hình ảnh cuối cùng dừng lại là ánh đèn mờ ảo trong phòng, sống lưng anh thẳng tắp, khuôn mặt ở dưới ngọn đèn tranh tối tranh sáng, anh đến gần cô từng chút một, khuôn mặt càng trở nên rõ ràng.



Hình như rất ít khi nhìn thấy anh cười, không bao giờ cười rộ lên, có cười cũng là như có như không. Biểu tình luôn nhàn nhạt…



Vừa rồi, cách anh một cái màn hình, anh lại nghiêm túc như vậy, nói cho cô biết: “Là anh đang mời em, đến gần thế giới của anh, không hề băn khoăn.”



Mỗi một chữ, đều làm Niệm Tưởng như lạc vào hư không, cảm giác không vững vàng.



Nhưng lại chân thật như vậy, cô đưa tay liền có thể chạm đến, khập khiễng nhưng có thể gặp được, chân chân thật thật tồn tại.



Cô cắn góc chăn, nhịn không được lại ở trên giường lăn hai vòng. Loại cảm giác này, được người mình thích yêu thích và quý trọng, thật sự là rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.



Hiện tại cô rất muốn đem cảm giác tràn đầy hạnh phúc này, nói cho người khác biết, loại cảm giác bởi vì một ánh mắt của anh, một câu nói hay một hành động tùy ý của anh, cũng làm cô thỏa mãn … cảm thấy hạnh phúc.



Bất quá, hiển nhiên hậu quả của việc suy nghĩ lung tung là…



Niệm Tưởng mệt mỏi vò đầu bức tóc, bưng ly nước đi ra phòng ngủ, vào phòng bếp lấy nước uống. Chờ cô đi ngang qua phòng khách thì thiếu chút nữa hoảng sợ…



Cha Niệm đang ngồi trên sô pha hút thuốc, đầu thuốc đang cháy phá lệ sáng ngời trong bóng đêm.



“Ba?” Niệm Tưởng kêu một tiếng.



Cha Niệm “Ừ” một tiếng, thanh âm thô lại khàn khàn: “Thức dậy làm gì?”



“Con ngủ không được…” Niệm Tưởng bưng ly đi qua, ngồi xuống kề bên ông. Nghĩ nghĩ, cô lại gần lấy điếu thuốc đi, cọ vào gạt tàn vài cái: “Ba đừng hút thuốc.”



Thái dương cha Niệm co rút, nhịn thật lâu sau mới cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh mở miệng nói: “Ba đấu tranh tư tưởng một đêm… Vừa quyết định hút một cây, hơn một trăm đồng một cây a… Con!”



Niệm Tưởng: “…”



Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn điếu thuốc bị cô nghiền nát thành một đoàn, cầm lên, một lần nữa nhét về ngón tay cha Niệm: “Được, được, ba tiếp tục hút đi…”



Cha Niệm đã từ bỏ, giơ tay vung lên, liền ném điều thuốc, mở đèn dưới sàn, nhìn thấy cô nâng cốc trà, hỏi: “Lấy nước uống?”



Niệm Tưởng gật gật đầu, đi phòng bếp pha hai ly sữa đến. Hai cha con cô liền ngồi ngắm trăng, tĩnh tọa tâm sự.



Trò chuyện một chút, không khỏi đem đề tài kéo đến trên người Từ Nhuận Thanh.



Cha Niệm thất bại xoa đầu một cái, có chút nôn nóng: “Con nói thật cho ba nghe, con thích nó như vậy?”



“A?” Niệm Tưởng ngượng ngùng một chút, cúi đầu, thật lâu sau mới mềm nhũn trả lời: “Ba, con rất thích anh ấy.”



Cha Niệm trầm mặc một hồi, “Ừ” một tiếng: “Tiểu Từ rất tốt, ba đối với nó hoàn toàn là ý kiến cá nhân. Con ở bên ba nhiều năm như vậy, ba đã quen có con bên cạnh. Đột nhiên nghe mẹ con nói, con có bạn trai, ba liền cảm thấy… Có chút mất mát.”



Cha Niệm bình thường đều cẩu thả, đột nhiên cùng con gái nói chuyện tâm tình, ông cũng không khỏi có chút ngại, mặt già cũng nóng lên.



“Nó lớn hơn con bốn tuổi, vừa lúc có thể dạy bảo con, ba cũng yên tâm. Bất quá, Tiểu Từ thông minh, ánh mắt thấu hiểu lòng người. Chính con phải cẩn thận bảo vệ mình, đừng làm cho nó khi dễ. Còn có, cũng phải xác nhận rõ ràng, nó đối với con có phải là thật tình hay không. Trong bệnh viện nhiều hộ sĩ bác sĩ, trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, nó có tính tình trêu hoa ghẹo nguyệt hay không, biết chưa?”



Niệm Tưởng nghiêm túc gật gật đầu, cong môi cười rộ lên: “Con đều nghe ba.”



Một bụng buồn bực của cha Niệm, nhất thời bởi vì những lời này của cô mà tan thành mây khói, vẫn là con gái tốt, con gái tri kỷ, con gái chính là quả hồng mềm của ông!



******



Ngày hôm sau được nghỉ, cả nhà cùng bà nội đi bệnh viện kiểm tra.



Tuổi cao nên huyết áp của bà nội không ổn định, thêm nguyên nhân mất ngủ, sức khỏe dần yếu đi, cứ hay bị cảm mạo lại sốt cao, hơi mệt mỏi liền muốn nằm trên giường không xuống.



Cảm mạo liên tục, cho nên liền thấy bà triền miên trên giường bệnh.



Đến thành phố Z này, nhìn tinh thần bà tốt hơn một ít, ngày đó kiểm tra xong, số nhiều đã có báo cáo, còn một ít kiểm tra khác phải đợi ba ngày sau mới có kết quả.



Nhìn thấy không có việc gì lớn, cha Niệm vui vẻ quá mức, trực tiếp đặt cơm chiều ở một khách sạn ăn mừng.



Đồ ăn còn chưa lên, liền nhận được điện thoại của Văn Văn từ Thụy Kim gọi tới: “Niệm Tưởng, hiện tại cô có rãnh không?”



Niệm Tưởng đang vươn đũa kẹp bánh ngô áp chảo, nghe vậy liền trả lời: “Tôi đang dùng cơm, làm sao nha?”



“Phương Tiểu Dương đến tái khám, nhất định muốn đợi bác sĩ Từ đến. Tôi đã liên lạc với bác sĩ Từ, nhưng các số có thể gọi đều không gọi được. Cô cùng bác sĩ Từ quan hệ tương đối tốt, hỗ trợ tìm người xem?”



Niệm Tưởng cảm thấy “Lộp bộp” một cái, buông đũa: “Âu Dương đâu?”



“Âu Dương nghỉ phép hôm nay, bây giờ không có ở thành phố.” Văn Văn nói xong, có chút lo lắng “chặc” một tiếng: “Phương Tiểu Dương không dễ nói chuyện a, nhưng người không liên lạc. Vừa rồi tôi đã gọi đến nhà viện trưởng Từ, cũng nói là bác sĩ không ở nhà, tạm thời cũng không có ý gì hay, trước hết cứ nói gạt chờ tình hình.”



“Tôi sẽ đi ngay bây giờ, đến nhà bác sĩ Từ nhìn xem, giữ liên lạc.” Niệm Tưởng nói xong, quay người nhấc túi xách lên, cúp điện thoại, vội vàng giải thích với cả nhà, ngay cả bánh ngô áp chảo yêu thích cũng không ăn một miếng, rời đi thật nhanh.



Một đường đến căn hộ của Từ Nhuận Thanh, Niệm Tưởng gõ cửa một hồi, mới nhớ tới mình có chìa khóa, đang lúc đem toàn bộ đồ trong túi xách đổ ra thảm trước nhà để tìm, thì một tiếng mở cửa thanh thúy vang lên.



Từ Nhuận Thanh xuất hiện tại cửa.



Động tác của Niệm Tưởng chợt ngưng, ngẩng đầu nhìn về phía anh.



Sắc mặt anh có hơi tái nhợt, môi khô, nhìn qua tựa hồ không tốt lắm. Bất quá, ánh mắt vẫn trong trẻo, đang cúi mắt nhìn cô, đáy mắt còn lưu lại vẻ ủ rũ, giờ phút này anh lười biếng tựa vào cạnh cửa, đầy hưng trí nhìn cô.



“Làm sao tìm đến đây?”



Đoán chừng là vừa tỉnh ngủ, thanh âm của anh có chút khàn khàn, trầm thấp đến mức như tiếng đàn violon.



“Văn Văn nói không liên lạc được với anh, còn nói, anh cũng không ở nhà viện trưởng Từ… Em liền biết chỗ này…” Niệm Tưởng đứng dậy, đi tới cửa, nhón chân lên chạm vào mặt anh: “Sốt?”



“Ừm.” Từ Nhuận Thanh kéo tay Niệm Tưởng xuống, ngón tay cong lại, vuốt nhẹ chóp mũi cô: “Tối qua có hơi sốt, vì thời gian còn sớm nên đi ra ngoài mua thuốc hạ sốt. Sợ trở về mẹ anh sẽ lo lắng, nên trở về chung cư.”



Anh ngồi xổm xuống, muốn giúp cô thu dọn đồ đạc. Niệm Tưởng nhanh chóng ngăn anh lại, tự mình đem gì đó, toàn bộ nhét về trong túi: “Anh đừng nhúc nhích, tự em làm là được.”



Từ Nhuận Thanh giơ tay đỡ nhẹ trán: “Anh không sao.”



“Nhìn anh có sao.” Dứt lời, liền kéo anh vào nhà: “Ngủ đến hiện tại nhất định chưa ăn cơm.”



Ấn anh ngồi xuống ghế sô pha, Niệm Tưởng xoay người đi vào phòng bếp… Nhìn một vòng, phát hiện chỉ có thể dùng nồi cơm điện nấu chút cháo thịt nạc, à, còn có bánh trứng gà…



Cô ão não nhíu mày, trước lấy gạo nấu chút cháo.



Từ Nhuận Thanh uống vài hớp nước thấm giọng, thấy cô nửa ngày cũng không đi ra, tò mò đi qua nhìn.



Niệm Tưởng đang nghiêm túc đánh trứng gà, nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên nhớ tới cái gì, sốt ruột nhíu mày: “Anh nhanh gọi điện cho Văn Văn, chúng em đã nói, nếu nửa giờ sau cũng không có tin tức, liền gọi điện thoại báo với viện trưởng Từ.”



Hình như Từ Nhuận Thanh cười một chút: “Được, em đừng gấp.”



Một câu, ngay cả ngữ khí cũng bình thản như nước, lại kỳ lạ là nó khiến Niệm Tưởng nhất thời an tâm.



Văn Văn nhận được điện thoại của Niệm Tưởng, nhưng lại nghe thấy tiếng của bác sĩ Từ, đầu tiên là cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó bình tĩnh báo cáo tình huống. Đem điện thoại đưa cho Phương Tiểu Dương nghe, thuận miệng hỏi một câu: “Bác sĩ Từ, Niệm Tưởng đâu?”



Từ Nhuận Thanh nhìn ai đó, mặt đầy nghiêm túc đánh trứng gà giống như lâm trận với địch, anh khẽ nhếch môi cười: “Cô ấy ở chỗ của tôi.”



Văn Văn “À” một tiếng, đợi cho Phương Tiểu Dương nghe điện thoại xong…



Văn Văn hồi tưởng lại, thanh âm của bác sĩ Từ đột nhiên ôn nhu xuống, nghĩ rằng lúc này Niệm Tưởng đang vất vả hầu hạ bác sĩ Từ sinh bệnh yếu ớt… Khụ khụ, nhất thời trong đầu xuất hiện vài hình ảnh kiều diễm.



Cúp điện thoại, anh thuận tay đặt lại trong túi áo khoác của cô.



Thanh âm lạch cạch trong bếp, trong buổi chiều chạng vạng yên tĩnh, bình dị lại ấm áp.



Anh ghé sát vào, từ phía sau lưng ôm chặt cô, đem cô ôm vào trong lòng, nghiêng đầu, ở sau tai cô hôn một cái: “Lo lắng?”



Niệm Tưởng bị anh ôm, nhất thời cứng đờ, nhưng cô nhanh chóng trầm tĩnh lại, tựa vào trong lòng anh. Nghe được câu hỏi mềm mại này, trong lòng cô nhất thời toát ra cảm xúc chua xót.



Cô buồn buồn “Dạ” một tiếng, quay đầu nhìn anh một cái: “Xin lỗi, em không biết anh ngã bệnh.”



“Vậy tối nay ở lại?” Anh hỏi, mang theo vài phần ý cười, trầm trầm, thuần hậu lại từ tính.



Niệm Tưởng suy nghĩ đến hậu quả khi cha Niệm phát điên… Vẫn nghiêm trang gật gật đầu: “Được, em ở lại chăm sóc anh.”



“Ngốc.” Lúc này Từ Nhuận Thanh chân thành nở nụ cười, một tay giữ nhẹ cằm của cô, vòng qua một bên, chạm vào khóe môi cô: “Đợi lát nữa ăn cơm xong, anh đưa em trở về.”



“Không được.” Cô khó được cố chấp lần này, tắt bếp, ở trong lòng anh, xoay người cùng anh mặt đối mặt, từng câu từng từ phá lệ kiên trì: “Đêm nay em sẽ ở lại đây.”



Nhỏ nhắn như vậy, bị anh ôm vào trong ngực. Ánh mắt cô sáng ngời nghiêm túc nhìn anh.



Từ Nhuận Thanh vẫn cho rằng tính cách của Niệm Tưởng là nhu hòa, mềm mại như mèo con, ngẫu nhiên có cố chấp cũng vẫn ôn nhu, không kiên trì, hiếm khi thấy cô có một mặt như vậy.



Kiên định như vậy, không nguyện ý thoái lui.



“Lo lắng cho anh?” Anh hỏi.



Niệm Tưởng gật gật đầu, chu môi có chút mất hứng: “Anh bệnh cũng không nói cho em, lúc phát sốt thường nửa đêm rất khó chịu, nếu như buổi tối anh muốn uống nước thì sao, bên người không có ai, em…”



“Cho em bớt việc, em còn không bằng lòng?” Từ Nhuận Thanh buông cô ra, đem bánh trứng gà ở trong nồi dọn ra bàn: “Anh sốt, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, ngủ một giấc là tốt rồi.”



Cháo thịt nạc trứng muối vừa nấu đã bắt đầu tỏa hương thơm.



Từ Nhuận Thanh ghé sát vào ngửi, quay đầu thấy Niệm Tưởng đang nhìn anh, rửa tay xong, thế này mới đi trở về trước mặt cô: “Không vui?”



“Không có.” Cô cầm khăn lông lau tay cho anh, bỏ qua đề tài này, mu bàn tay dán lên trán của anh: “Còn có nơi nào không thoải mái hay không? Không cần đi truyền dịch sao?”



“Đưa em trở về xong, anh sẽ về nhà.” Anh cầm cổ tay cô, vừa rửa tay xong nên lòng bàn tay anh có chút lạnh. Anh nhẹ nhàng đưa đến bên môi, hôn vào cổ tay cô: “Em ngủ lại chỗ anh, anh sợ chú Niệm ngay cả cơ hội cũng không cho anh.”



Bởi vì phát sốt, nụ hôn này càng nóng rát hơn so với bình thường, giống như một đám ngọn lửa nhỏ, từ cổ tay cô tràn ra nóng rực, không cho phép cô xem nhẹ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom