Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-71
Chương 71: Tính thời gian
Xe tiến vào trước cửa tiểu khu thì giảm tốc độ.
Niệm Tưởng lấy lại tinh thần, một tay còn lại sờ sờ khuôn mặt có chút nóng lên, trong nháy mắt tâm tư cô trăm chuyển ngàn hồi.
Từ Nhuận Thanh chậm rãi dừng xe, chờ bảo vệ trước mặt cho qua, thế này mới lại tiếp tục đi vào. Sau đó, mãi cho đến khi xe dừng ở dưới cửa khu nhà…
Chỗ cửa ra vào, hai bên trái phải hành lang đều có đèn đường, ánh đèn sáng tỏ. Quang ảnh rơi xuống xuyên vào trong cửa kính xe.
Tay anh còn nắm tay cô, tùy ý bao bọc tay cô… Ngọn đèn rất sáng, có thể rõ ràng thấy được ngón tay thon dài của anh.
Không biết là do không khí quá mức mập mờ, hay là tim đập quá mức kịch liệt rõ ràng, muốn xem nhẹ cũng không được. Trong chớp nhoáng này, một ý niệm mạnh mẽ trong lòng Niệm Tưởng gần như liền muốn thốt ra.
Lâu không thấy cô nói chuyện, Từ Nhuận Thanh nghiêng đầu nhìn cô, mang theo vài phần ý cười: “Không lên nhà?”
Nói xong, anh chậm rãi buông tay ra. Còn chưa rút tay lại, liền cảm giác bị tay cô quay lại cầm lấy tay anh, nắm thật chặc…
Anh nhấc mắt nhìn lại, lần này rất xác định người nào đó tối nay có chút không đúng lắm.
Niệm Tưởng thẹn thùng: “Anh có muốn lên uống ly nước không?”
Lúc nói những lời này, cô đều không dám đối diện cùng ánh mắt của anh. Nói quanh co, rồi nhớ tới cái gì lại bổ sung thêm: “Ba mẹ em hẳn là còn chưa ngủ.”
Dứt lời, là một trận trầm mặc khó tả.
May mắn, khúc dương cầm vừa rồi kết thúc đã thay đổi một bài mới, âm nhạc du dương thấp dần, thời gian chờ đợi trả lời như vậy liền có vẻ… Không quá thấp thỏm.
Thấy anh cả nửa ngày cũng chưa trả lời, Niệm Tưởng do dự, bắt đầu lùi bước… Chẳng lẽ lời này không quá thích hợp?
Cô nháy mắt hai cái, tay cầm tay anh không tự giác buông lỏng ra.
Cô đột nhiên mời làm cho Từ Nhuận Thanh cảm thấy mình được an ủi vài phần, không phải anh chần chờ, mà là anh đang rất hưởng thụ cảm giác bắt đầu được cô tiếp nhận, thậm chí được gia đình cô tiếp nhận, cảm giác rất có thành tựu.
Chỉ là anh đang suy nghĩ… Bây giờ lên có thích hợp hay không.
Nhưng vừa nghĩ đến tâm tư của cô, anh trầm mặc, gật gật đầu.
Sau đó Niệm Tưởng liền nhìn thấy khuôn mặt thanh lãnh của anh trong nháy mắt như hòa tan băng giá, từng chút một bắt đầu nhu hòa. Khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười ấm áp, đâu còn cảm giác xa cách thường ngày?
Vì thế, hai người xuống xe cùng đi lên lầu.
Niệm Tưởng ấn số tầng thang máy, nhìn con số thay đổi, trong lòng nghĩ nghĩ, nhắc nhở: “Mẹ em kỳ thật là người hiểu biết nhất trong nhà, tính cách cũng tương đối thẳng thắn, ngoài em và ba em ra… tính tình bà ấy với ai cũng rất dịu dàng.”
Cô sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng lè lưỡi: “Ba em tính cách hơi mạnh, dù sao cũng là… lớn tuổi mới có con…”
“Lớn tuổi mới có con?” Từ Nhuận Thanh tắt tiếng.
Niệm Tưởng yên lặng che miệng, cúi đầu, túm góc áo…
Không trách cô được, rõ ràng là vẻ mặt cha Niệm gần đây rất u oán, thường thường treo tại bên miệng câu nói đó.
Đợi hai người đứng tại cửa nhà, Niệm Tưởng nhìn cửa nhà quen thuộc, nhưng lần đầu tiên trong đời về nhà mà có cảm giác khẩn trương. Cô quay đầu nhìn Từ Nhuận Thanh, nhỏ giọng hỏi anh: “Khẩn trương sao?”
Bác sĩ Từ rất bình tĩnh lắc đầu một cái.
Niệm Tưởng lại túm góc áo, túm đến khi trong lòng bình tĩnh xuống, thế này mới lấy ra chìa khóa mở cửa. Một tiếng “Crack” nhỏ vang lên, cô chột dạ đến trán thấm ra mồ hôi lạnh, Niệm Tưởng đẩy cửa ra.
Cố gắng trấn định thay đổi giày, cũng không quên đổi cho anh dép lê…
Sau đó hướng đến trong phòng khách chào hỏi một tiếng: “Ba, mẹ.”
Mẹ Niệm đang luyện yoga, nghe thấy tiếng Niệm Tưởng, bà ló nửa người ra nhìn, nhìn thấy người đi tới như vậy, bà thiếu chút nữa quay gãy cả eo.
Theo bản năng, bà véo ba Niệm một cái, ông đang ngồi bên cạnh xem ti vi, bà thấp giọng chỉ dùng âm thanh hai người có thể nghe thấy, kích động nói thầm: “Ông nhanh nhìn xem ai tới!”
Không phải là Niệm Tưởng sao…
Cha Niệm lười biếng nhổm dậy đi qua, nhìn thấy chỗ hành lang gần cửa ra vào, đứng phía sau Niệm Tưởng, người con trai dáng thon dài thì ông nhất thời ngẩn ra —— con thỏ cắp cải thảo này, thế mà dám đuổi tới trong nhà?
Bên này ông đang nổi lên sát ý, mẹ Niệm thì đã cười híp mắt nghênh đón: “Tiểu Từ tới rồi, Niệm Tưởng, sao con không hiểu chuyện như vậy, cũng không nói trước một tiếng, mẹ không chuẩn bị gì cả.”
“Dì.” Từ Nhuận Thanh kính cẩn gật đầu một cái, lướt qua mẹ Niệm nhìn về phía sau, sắc mặt ba Niệm đã phức tạp khó phân biệt tốt xấu, anh cũng lễ phép gật đầu: “chú Niệm.”
“Nhanh đến đây ngồi a, dì pha ly trà cho con.”
“Dì, không cần làm phiền.” Từ Nhuận Thanh nhếch môi cười rộ lên, bộ dáng ôn nhuận mười phần tốt đẹp… Càng khiêm tốn lễ độ, tác phong nhanh nhẹn: “Con chỉ là đưa Niệm Tưởng lên nhà.”
Niệm Tưởng trợn mắt há mồm nhìn anh.
Mẹ Niệm chú ý đến giày anh còn chưa đổi, lướt mắt đảo qua, nhìn chằm chằm Niệm Tưởng, ý tứ hàm xúc ám chỉ —— đưa người vào đây cho ta!
Niệm Tưởng không ngừng bận rộn cung nghênh “Thái Hậu” đi phòng bếp pha trà, vừa thúc giục “giám đốc” Từ Nhuận Thanh thay đổi giày, dẫn anh tới trước mặt cha Niệm.
Nói gì thì nói, Cha Niệm cũng là người đã từng thấy qua sóng to gió lớn, tự nhiên biết loại thời điểm này tuyệt đối không phải thời cơ thể hiện uy phong. Vừa không thân thiện cũng không lãnh đạm chào hỏi người vừa vào cửa, ông tùy ý nói chuyện vài câu liền bắt đầu làm bộ như hết sức chuyên chú xem tivi đang… Quảng cáo…
May mắn mẹ Niệm đã pha trà bưng đi ra, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cha Niệm, bà không chút lưu tình chiếm đi hơn nữa giang sơn của ông.
Dáng ngồi của Từ Nhuận Thanh ngược lại là không khác biệt quá lớn với thường ngày, chỉ là thiếu đi vài phần biếng nhác tùy ý, nhiều hơn một chút nghiêm túc. Anh cảm ơn qua, mắt nhìn Niệm Tưởng ở một bên đang cố gắng giảm xuống sự tồn tại, anh thầm thở dài một hơi… Loại thời điểm này quả nhiên là không thể trông cậy vào cô.
Anh ngẫm nghĩ một chút, châm chước mở miệng nói: “Muộn như vậy còn đi lên quấy rầy, thật là có chút mạo muội.”
Mẹ Niệm lập tức “Hì” một tiếng, giả bộ hơi mất hứng, chỉ là khóe môi giơ lên, hiển nhiên là tâm tình cực tốt: “Đừng nói lời khách sao như vậy… Dì và mẹ con cũng là bạn tốt, con bình thường cứ lại đây chơi dì vui còn không kịp đâu. Huống chi hiện tại con và tiểu Tưởng nhà ta đang kết giao, cứ đến thường xuyên, lần sau lại đây nếm thử… tay nghề của chú Niệm.”
Mẹ Niệm vừa tạm dừng, trước đó vốn muốn nói “tay nghề của dì”, nhưng sau này suy xét đến tay nghề của mình quả thực là không được tốt lắm, vừa lúc sửa miệng thành “chú Niệm”.
Vì thế, làm cho “ông lão giả ngu không biết gì” mất hứng: “Kỹ thuật của tôi còn chưa tốt bằng lão Từ.”
Mẹ Niệm cười híp mắt đưa tay… Hung hăng nhéo ông một cái.
Một cái nhéo này làm khuôn mặt cha Niệm vặn vẹo, trong nháy mắt biểu tình trên mặt phức tạp…
Từ Nhuận Thanh chỉ xem như không nghe thấy, tươi cười càng thêm ôn hòa lễ phép: “Con cũng là muốn nói với dì và chú về chuyện của con và Niệm Tưởng.”
Mẹ Niệm tiếp tục duy trì biểu tình mỉm cười, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
Cha Niệm thì lặng lẽ vểnh tai…
“Con và Tiểu Niệm ở sáu năm trước đã quen biết nhau, nhắc tới cũng thấy đó là duyên phận, con đúng lúc là bác sĩ chính của cô ấy. Sau này gặp lại nhau ở bãi đỗ xe…” Từ Nhuận Thanh ghé mắt nhìn Niệm Tưởng, ngay từ đầu cô đã không dám nhìn lên cho đến bây giờ, anh chậm rãi tiếp tục nói: “Con đối với phần cảm tình này là thật nghiêm túc, mấy năm nay vẫn luôn độc thân. Cũng không thể nói là cố ý đợi Tiểu Niệm, chỉ là, trong lòng có người nhớ mãi không quên…”
Anh lại vừa đúng lúc dừng lại một chút, sau đó hạ giọng: “Con muốn ở bên Tiểu Niệm, luôn luôn rất nghiêm túc, chân thành đối đãi phần cảm tình này. Con hi vọng, dì cùng chú Niệm có thể hiểu được và ủng hộ.”
Từ chỗ Niệm Tưởng, mẹ Niệm khẳng định không có cơ hội để nghe được nhiều chuyện thú vị như vậy, cho nên lúc này, khi nghe Từ Nhuận Thanh thành khẩn bộc bạch chính mình, bà không khỏi đối với anh càng thêm hài lòng một chút.
Bà quay đầu nhìn lão Niệm nãy giờ vẫn không lên tiếng, người nào đó cao lãnh chỉ lưu lại sườn mặt tỏ vẻ không có biểu tình gì…
Ừ… Vì thế, mẹ Niệm đành phải là người tiếp tục phát ngôn: “Hiểu được và ủng hộ là đương nhiên, chúng ta đều là cha mẹ thời đại mới, chỉ cần Niệm Tưởng thích vậy thì cái gì cũng dễ thương lượng. Các con dù sao cũng mới nói chuyện yêu đương, đừng ảnh hưởng đến lẽ phải là được, dì tuyệt đối ủng hộ.”
Được những lời này của mẹ Niệm, Từ Nhuận Thanh hiển nhiên là có một loại tâm tình vừa qua được ải lớn.
Đang nghĩ như vậy, liền cảm giác quần áo ở sau lưng bị kéo nhẹ một chút.
Từ Nhuận Thanh không cần quay đầu lại cũng biết, nhất định là người thừa kế gien “giả ngu” của ai đó…
Tiếp tục hàn huyên đến đề tài khác, Từ Nhuận Thanh thấy thời gian không còn sớm lắm, đưa ra ý muốn rời đi.
Mẹ Niệm lập tức vung tay lên, phê chuẩn cho Niệm Tưởng đi tiễn khách. Đợi người vừa đi, sắc mặt mẹ Niệm nhất thời liền đen xuống, âm u nhìn cha Niệm, tận lực bình tĩnh hỏi: “Ông có chuyện gì sao?”
“Nhìn nó không thuận mắt.” Cha Niệm trả lời… Rất thẳng thắn.
Mẹ Niệm hiển nhiên cũng nghĩ đến người “Cao tuổi mới có con” này, tâm tình yếu ớt mong manh, bà vỗ vỗ bả vai ông: “Được rồi, người ta chỉ là đi lên ngồi một chút, ông làm giá cái gì chứ. Đã dự tính là Tiểu Từ, ông còn sưng sỉa mặt mày như vậy, người ta tự hỏi một hồi, cảm thấy không thích hợp, không cần con gái ông nữa, đợi tới lúc đó, ông chờ mà bị chết đuối trong nước mắt của con gái đi.”
Trong đầu cha Niệm hiện lên một chút cái hình ảnh kia, nhất thời mặt cũng đen: “…”
******
Niệm Tưởng đợi ra khỏi nhà thế này mới dám cười, thấy trên hành lang không có ai, liền tiến lên ôm ôm anh: “Bác sĩ Từ, anh thật giỏi.”
Từ Nhuận Thanh vui lòng nhận, chỉ vào thang máy vừa dừng lại: “Không cần tiễn nữa, đi lên đi xuống còn phiền toái hơn.”
“Nhưng em còn muốn ở cùng anh thêm một hồi…” Niệm Tưởng kéo góc áo anh hai lần, lại bổ sung thêm thời gian: “Năm phút đồng hồ… Đưa anh đến trước xe.”
Từ Nhuận Thanh không lên tiếng, ánh mắt tuần tra bốn phía một chút, lôi kéo cô đi về hướng thang thoát hiểm.
“Năm phút đồng hồ đúng không?” Anh nâng cổ tay nhìn nhìn thời gian, ngữ khí ra vẻ nghiêm túc, lại cũng khó giấu được ý cười: “Bắt đầu tính thời gian.”
Dứt lời, anh thuận tay đóng cửa thang thoát hiểm, từ trên cao nhìn xuống cô, thanh âm ôn lạnh hỏi cô: “Muốn làm cái gì?”
Niệm Tưởng nguyên bản chỉ là muốn đưa anh xuống lầu mà thôi, anh đột nhiên đem mình kéo tới chỗ này… Lại nghiêm trang hỏi cô muốn làm cái gì…
Cô nhất thời có chút ý nghĩ không thuần khiết hiện lên…
“Em không… Không muốn cái gì a.” Vô lực ngụy biện, trên thực tế cái gì cô cũng đã suy nghĩ qua một lần…
Trong thang lầu trống trải, an tĩnh, không có một tia tạp âm. Chỉ có ánh đèn chiếu sáng thanh lãnh, phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Niệm Tưởng vì ngẩng đầu nhìn anh quá mệt, dứt khoát đứng lên hai bật thang ở trên anh, vừa vịn tay vịn, anh liền áp lại gần. Một tay đè lại gáy cô, chính xác mà chặt chẽ hôn xuống.
“Em không muốn…Anh muốn…” Anh ngậm môi của cô, thanh âm mơ hồ: “Cả ngày hôm nay đều không… Thân cận em…”
Từ Nhuận Thanh nói xong, trầm thấp cười vài tiếng, nhẹ nhàng mà cắn cắn môi của cô: “Không phải nói muốn dính anh, muốn làm nũng?”
Thanh âm của anh thấp đến mức tận cùng, mang theo vài phần khàn khàn mị hoặc.
Niệm Tưởng bị thanh âm của anh quyến rũ đến có chút hoảng thần, lại cảm thấy lần này, loại tư thế này, độ cao hôn môi này… Không đủ nhiệt liệt.
Cô đỡ lấy tay anh, nhảy xuống một bật, tiến vào trong lòng anh, hơi hơi ngẩng đầu lên chạm vào cằm anh, sau đó không khách khí chút nào há mồm cắn một ngụm.
Liền nghe anh nhẹ “hừ” một tiếng, sau khi Niệm Tưởng nhả ra, anh cúi đầu nhìn xuống, trong nháy mắt Niệm Tưởng ngẩng đầu lên hôn anh, cứ như vậy môi cô áp trên đôi môi anh, mềm giọng hỏi: “Như vậy có tính không?”
Dứt lời, cô lấy đầu lưỡi, khẽ liếm một chút…
Xe tiến vào trước cửa tiểu khu thì giảm tốc độ.
Niệm Tưởng lấy lại tinh thần, một tay còn lại sờ sờ khuôn mặt có chút nóng lên, trong nháy mắt tâm tư cô trăm chuyển ngàn hồi.
Từ Nhuận Thanh chậm rãi dừng xe, chờ bảo vệ trước mặt cho qua, thế này mới lại tiếp tục đi vào. Sau đó, mãi cho đến khi xe dừng ở dưới cửa khu nhà…
Chỗ cửa ra vào, hai bên trái phải hành lang đều có đèn đường, ánh đèn sáng tỏ. Quang ảnh rơi xuống xuyên vào trong cửa kính xe.
Tay anh còn nắm tay cô, tùy ý bao bọc tay cô… Ngọn đèn rất sáng, có thể rõ ràng thấy được ngón tay thon dài của anh.
Không biết là do không khí quá mức mập mờ, hay là tim đập quá mức kịch liệt rõ ràng, muốn xem nhẹ cũng không được. Trong chớp nhoáng này, một ý niệm mạnh mẽ trong lòng Niệm Tưởng gần như liền muốn thốt ra.
Lâu không thấy cô nói chuyện, Từ Nhuận Thanh nghiêng đầu nhìn cô, mang theo vài phần ý cười: “Không lên nhà?”
Nói xong, anh chậm rãi buông tay ra. Còn chưa rút tay lại, liền cảm giác bị tay cô quay lại cầm lấy tay anh, nắm thật chặc…
Anh nhấc mắt nhìn lại, lần này rất xác định người nào đó tối nay có chút không đúng lắm.
Niệm Tưởng thẹn thùng: “Anh có muốn lên uống ly nước không?”
Lúc nói những lời này, cô đều không dám đối diện cùng ánh mắt của anh. Nói quanh co, rồi nhớ tới cái gì lại bổ sung thêm: “Ba mẹ em hẳn là còn chưa ngủ.”
Dứt lời, là một trận trầm mặc khó tả.
May mắn, khúc dương cầm vừa rồi kết thúc đã thay đổi một bài mới, âm nhạc du dương thấp dần, thời gian chờ đợi trả lời như vậy liền có vẻ… Không quá thấp thỏm.
Thấy anh cả nửa ngày cũng chưa trả lời, Niệm Tưởng do dự, bắt đầu lùi bước… Chẳng lẽ lời này không quá thích hợp?
Cô nháy mắt hai cái, tay cầm tay anh không tự giác buông lỏng ra.
Cô đột nhiên mời làm cho Từ Nhuận Thanh cảm thấy mình được an ủi vài phần, không phải anh chần chờ, mà là anh đang rất hưởng thụ cảm giác bắt đầu được cô tiếp nhận, thậm chí được gia đình cô tiếp nhận, cảm giác rất có thành tựu.
Chỉ là anh đang suy nghĩ… Bây giờ lên có thích hợp hay không.
Nhưng vừa nghĩ đến tâm tư của cô, anh trầm mặc, gật gật đầu.
Sau đó Niệm Tưởng liền nhìn thấy khuôn mặt thanh lãnh của anh trong nháy mắt như hòa tan băng giá, từng chút một bắt đầu nhu hòa. Khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười ấm áp, đâu còn cảm giác xa cách thường ngày?
Vì thế, hai người xuống xe cùng đi lên lầu.
Niệm Tưởng ấn số tầng thang máy, nhìn con số thay đổi, trong lòng nghĩ nghĩ, nhắc nhở: “Mẹ em kỳ thật là người hiểu biết nhất trong nhà, tính cách cũng tương đối thẳng thắn, ngoài em và ba em ra… tính tình bà ấy với ai cũng rất dịu dàng.”
Cô sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng lè lưỡi: “Ba em tính cách hơi mạnh, dù sao cũng là… lớn tuổi mới có con…”
“Lớn tuổi mới có con?” Từ Nhuận Thanh tắt tiếng.
Niệm Tưởng yên lặng che miệng, cúi đầu, túm góc áo…
Không trách cô được, rõ ràng là vẻ mặt cha Niệm gần đây rất u oán, thường thường treo tại bên miệng câu nói đó.
Đợi hai người đứng tại cửa nhà, Niệm Tưởng nhìn cửa nhà quen thuộc, nhưng lần đầu tiên trong đời về nhà mà có cảm giác khẩn trương. Cô quay đầu nhìn Từ Nhuận Thanh, nhỏ giọng hỏi anh: “Khẩn trương sao?”
Bác sĩ Từ rất bình tĩnh lắc đầu một cái.
Niệm Tưởng lại túm góc áo, túm đến khi trong lòng bình tĩnh xuống, thế này mới lấy ra chìa khóa mở cửa. Một tiếng “Crack” nhỏ vang lên, cô chột dạ đến trán thấm ra mồ hôi lạnh, Niệm Tưởng đẩy cửa ra.
Cố gắng trấn định thay đổi giày, cũng không quên đổi cho anh dép lê…
Sau đó hướng đến trong phòng khách chào hỏi một tiếng: “Ba, mẹ.”
Mẹ Niệm đang luyện yoga, nghe thấy tiếng Niệm Tưởng, bà ló nửa người ra nhìn, nhìn thấy người đi tới như vậy, bà thiếu chút nữa quay gãy cả eo.
Theo bản năng, bà véo ba Niệm một cái, ông đang ngồi bên cạnh xem ti vi, bà thấp giọng chỉ dùng âm thanh hai người có thể nghe thấy, kích động nói thầm: “Ông nhanh nhìn xem ai tới!”
Không phải là Niệm Tưởng sao…
Cha Niệm lười biếng nhổm dậy đi qua, nhìn thấy chỗ hành lang gần cửa ra vào, đứng phía sau Niệm Tưởng, người con trai dáng thon dài thì ông nhất thời ngẩn ra —— con thỏ cắp cải thảo này, thế mà dám đuổi tới trong nhà?
Bên này ông đang nổi lên sát ý, mẹ Niệm thì đã cười híp mắt nghênh đón: “Tiểu Từ tới rồi, Niệm Tưởng, sao con không hiểu chuyện như vậy, cũng không nói trước một tiếng, mẹ không chuẩn bị gì cả.”
“Dì.” Từ Nhuận Thanh kính cẩn gật đầu một cái, lướt qua mẹ Niệm nhìn về phía sau, sắc mặt ba Niệm đã phức tạp khó phân biệt tốt xấu, anh cũng lễ phép gật đầu: “chú Niệm.”
“Nhanh đến đây ngồi a, dì pha ly trà cho con.”
“Dì, không cần làm phiền.” Từ Nhuận Thanh nhếch môi cười rộ lên, bộ dáng ôn nhuận mười phần tốt đẹp… Càng khiêm tốn lễ độ, tác phong nhanh nhẹn: “Con chỉ là đưa Niệm Tưởng lên nhà.”
Niệm Tưởng trợn mắt há mồm nhìn anh.
Mẹ Niệm chú ý đến giày anh còn chưa đổi, lướt mắt đảo qua, nhìn chằm chằm Niệm Tưởng, ý tứ hàm xúc ám chỉ —— đưa người vào đây cho ta!
Niệm Tưởng không ngừng bận rộn cung nghênh “Thái Hậu” đi phòng bếp pha trà, vừa thúc giục “giám đốc” Từ Nhuận Thanh thay đổi giày, dẫn anh tới trước mặt cha Niệm.
Nói gì thì nói, Cha Niệm cũng là người đã từng thấy qua sóng to gió lớn, tự nhiên biết loại thời điểm này tuyệt đối không phải thời cơ thể hiện uy phong. Vừa không thân thiện cũng không lãnh đạm chào hỏi người vừa vào cửa, ông tùy ý nói chuyện vài câu liền bắt đầu làm bộ như hết sức chuyên chú xem tivi đang… Quảng cáo…
May mắn mẹ Niệm đã pha trà bưng đi ra, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cha Niệm, bà không chút lưu tình chiếm đi hơn nữa giang sơn của ông.
Dáng ngồi của Từ Nhuận Thanh ngược lại là không khác biệt quá lớn với thường ngày, chỉ là thiếu đi vài phần biếng nhác tùy ý, nhiều hơn một chút nghiêm túc. Anh cảm ơn qua, mắt nhìn Niệm Tưởng ở một bên đang cố gắng giảm xuống sự tồn tại, anh thầm thở dài một hơi… Loại thời điểm này quả nhiên là không thể trông cậy vào cô.
Anh ngẫm nghĩ một chút, châm chước mở miệng nói: “Muộn như vậy còn đi lên quấy rầy, thật là có chút mạo muội.”
Mẹ Niệm lập tức “Hì” một tiếng, giả bộ hơi mất hứng, chỉ là khóe môi giơ lên, hiển nhiên là tâm tình cực tốt: “Đừng nói lời khách sao như vậy… Dì và mẹ con cũng là bạn tốt, con bình thường cứ lại đây chơi dì vui còn không kịp đâu. Huống chi hiện tại con và tiểu Tưởng nhà ta đang kết giao, cứ đến thường xuyên, lần sau lại đây nếm thử… tay nghề của chú Niệm.”
Mẹ Niệm vừa tạm dừng, trước đó vốn muốn nói “tay nghề của dì”, nhưng sau này suy xét đến tay nghề của mình quả thực là không được tốt lắm, vừa lúc sửa miệng thành “chú Niệm”.
Vì thế, làm cho “ông lão giả ngu không biết gì” mất hứng: “Kỹ thuật của tôi còn chưa tốt bằng lão Từ.”
Mẹ Niệm cười híp mắt đưa tay… Hung hăng nhéo ông một cái.
Một cái nhéo này làm khuôn mặt cha Niệm vặn vẹo, trong nháy mắt biểu tình trên mặt phức tạp…
Từ Nhuận Thanh chỉ xem như không nghe thấy, tươi cười càng thêm ôn hòa lễ phép: “Con cũng là muốn nói với dì và chú về chuyện của con và Niệm Tưởng.”
Mẹ Niệm tiếp tục duy trì biểu tình mỉm cười, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
Cha Niệm thì lặng lẽ vểnh tai…
“Con và Tiểu Niệm ở sáu năm trước đã quen biết nhau, nhắc tới cũng thấy đó là duyên phận, con đúng lúc là bác sĩ chính của cô ấy. Sau này gặp lại nhau ở bãi đỗ xe…” Từ Nhuận Thanh ghé mắt nhìn Niệm Tưởng, ngay từ đầu cô đã không dám nhìn lên cho đến bây giờ, anh chậm rãi tiếp tục nói: “Con đối với phần cảm tình này là thật nghiêm túc, mấy năm nay vẫn luôn độc thân. Cũng không thể nói là cố ý đợi Tiểu Niệm, chỉ là, trong lòng có người nhớ mãi không quên…”
Anh lại vừa đúng lúc dừng lại một chút, sau đó hạ giọng: “Con muốn ở bên Tiểu Niệm, luôn luôn rất nghiêm túc, chân thành đối đãi phần cảm tình này. Con hi vọng, dì cùng chú Niệm có thể hiểu được và ủng hộ.”
Từ chỗ Niệm Tưởng, mẹ Niệm khẳng định không có cơ hội để nghe được nhiều chuyện thú vị như vậy, cho nên lúc này, khi nghe Từ Nhuận Thanh thành khẩn bộc bạch chính mình, bà không khỏi đối với anh càng thêm hài lòng một chút.
Bà quay đầu nhìn lão Niệm nãy giờ vẫn không lên tiếng, người nào đó cao lãnh chỉ lưu lại sườn mặt tỏ vẻ không có biểu tình gì…
Ừ… Vì thế, mẹ Niệm đành phải là người tiếp tục phát ngôn: “Hiểu được và ủng hộ là đương nhiên, chúng ta đều là cha mẹ thời đại mới, chỉ cần Niệm Tưởng thích vậy thì cái gì cũng dễ thương lượng. Các con dù sao cũng mới nói chuyện yêu đương, đừng ảnh hưởng đến lẽ phải là được, dì tuyệt đối ủng hộ.”
Được những lời này của mẹ Niệm, Từ Nhuận Thanh hiển nhiên là có một loại tâm tình vừa qua được ải lớn.
Đang nghĩ như vậy, liền cảm giác quần áo ở sau lưng bị kéo nhẹ một chút.
Từ Nhuận Thanh không cần quay đầu lại cũng biết, nhất định là người thừa kế gien “giả ngu” của ai đó…
Tiếp tục hàn huyên đến đề tài khác, Từ Nhuận Thanh thấy thời gian không còn sớm lắm, đưa ra ý muốn rời đi.
Mẹ Niệm lập tức vung tay lên, phê chuẩn cho Niệm Tưởng đi tiễn khách. Đợi người vừa đi, sắc mặt mẹ Niệm nhất thời liền đen xuống, âm u nhìn cha Niệm, tận lực bình tĩnh hỏi: “Ông có chuyện gì sao?”
“Nhìn nó không thuận mắt.” Cha Niệm trả lời… Rất thẳng thắn.
Mẹ Niệm hiển nhiên cũng nghĩ đến người “Cao tuổi mới có con” này, tâm tình yếu ớt mong manh, bà vỗ vỗ bả vai ông: “Được rồi, người ta chỉ là đi lên ngồi một chút, ông làm giá cái gì chứ. Đã dự tính là Tiểu Từ, ông còn sưng sỉa mặt mày như vậy, người ta tự hỏi một hồi, cảm thấy không thích hợp, không cần con gái ông nữa, đợi tới lúc đó, ông chờ mà bị chết đuối trong nước mắt của con gái đi.”
Trong đầu cha Niệm hiện lên một chút cái hình ảnh kia, nhất thời mặt cũng đen: “…”
******
Niệm Tưởng đợi ra khỏi nhà thế này mới dám cười, thấy trên hành lang không có ai, liền tiến lên ôm ôm anh: “Bác sĩ Từ, anh thật giỏi.”
Từ Nhuận Thanh vui lòng nhận, chỉ vào thang máy vừa dừng lại: “Không cần tiễn nữa, đi lên đi xuống còn phiền toái hơn.”
“Nhưng em còn muốn ở cùng anh thêm một hồi…” Niệm Tưởng kéo góc áo anh hai lần, lại bổ sung thêm thời gian: “Năm phút đồng hồ… Đưa anh đến trước xe.”
Từ Nhuận Thanh không lên tiếng, ánh mắt tuần tra bốn phía một chút, lôi kéo cô đi về hướng thang thoát hiểm.
“Năm phút đồng hồ đúng không?” Anh nâng cổ tay nhìn nhìn thời gian, ngữ khí ra vẻ nghiêm túc, lại cũng khó giấu được ý cười: “Bắt đầu tính thời gian.”
Dứt lời, anh thuận tay đóng cửa thang thoát hiểm, từ trên cao nhìn xuống cô, thanh âm ôn lạnh hỏi cô: “Muốn làm cái gì?”
Niệm Tưởng nguyên bản chỉ là muốn đưa anh xuống lầu mà thôi, anh đột nhiên đem mình kéo tới chỗ này… Lại nghiêm trang hỏi cô muốn làm cái gì…
Cô nhất thời có chút ý nghĩ không thuần khiết hiện lên…
“Em không… Không muốn cái gì a.” Vô lực ngụy biện, trên thực tế cái gì cô cũng đã suy nghĩ qua một lần…
Trong thang lầu trống trải, an tĩnh, không có một tia tạp âm. Chỉ có ánh đèn chiếu sáng thanh lãnh, phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Niệm Tưởng vì ngẩng đầu nhìn anh quá mệt, dứt khoát đứng lên hai bật thang ở trên anh, vừa vịn tay vịn, anh liền áp lại gần. Một tay đè lại gáy cô, chính xác mà chặt chẽ hôn xuống.
“Em không muốn…Anh muốn…” Anh ngậm môi của cô, thanh âm mơ hồ: “Cả ngày hôm nay đều không… Thân cận em…”
Từ Nhuận Thanh nói xong, trầm thấp cười vài tiếng, nhẹ nhàng mà cắn cắn môi của cô: “Không phải nói muốn dính anh, muốn làm nũng?”
Thanh âm của anh thấp đến mức tận cùng, mang theo vài phần khàn khàn mị hoặc.
Niệm Tưởng bị thanh âm của anh quyến rũ đến có chút hoảng thần, lại cảm thấy lần này, loại tư thế này, độ cao hôn môi này… Không đủ nhiệt liệt.
Cô đỡ lấy tay anh, nhảy xuống một bật, tiến vào trong lòng anh, hơi hơi ngẩng đầu lên chạm vào cằm anh, sau đó không khách khí chút nào há mồm cắn một ngụm.
Liền nghe anh nhẹ “hừ” một tiếng, sau khi Niệm Tưởng nhả ra, anh cúi đầu nhìn xuống, trong nháy mắt Niệm Tưởng ngẩng đầu lên hôn anh, cứ như vậy môi cô áp trên đôi môi anh, mềm giọng hỏi: “Như vậy có tính không?”
Dứt lời, cô lấy đầu lưỡi, khẽ liếm một chút…
Bình luận facebook