-
CHƯƠNG 53: MẢNH GHÉP (1)
Khụ! Khụ! Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan và tiếng gõ cửa, phát hiện có người đến, Từ Hoãn Hoãn lui về sau một bước, xoay người nhìn ra hướng cửa.
Là Giáo sư Tống, ông ta liếc mắt nhìn Từ Hoãn Hoãn đang xoa xoa hai tay, nhìn người đàn ông tuấn tú phía sau lưng cô, sau đó ánh mắt lại dời về Từ Hoãn Hoãn, “Từ Hoãn Hoãn, vị này là …”
Từ Hoãn Hoãn mau mắn giới thiệu: “Giáo sư Tống, đây là Từ Tĩnh, là pháp y đội hình sự.” Cô ngừng lại một chút, rồi nói thêm một câu: “Cũng là bạn trai của em.”
“À …” Ông ta cố tình kéo dài âm điệu, nét mặt lộ rõ sự vui mừng.
Từ Tĩnh chủ động tiến đến bắt tay ông: “Chào Giáo sư Tống!”
Ấn tượng đầu tiên về Từ Tĩnh khá tốt, Giáo sư Tống đáp lời: “Chào cậu! Chào cậu!”
Cách buổi tọa đàm còn năm phút, Từ Tĩnh xoay người đối diện với Từ Hoãn Hoãn: “Vậy anh ra ngoài trước!” Rồi quay sang gật đầu chào Giáo sư Tống.
Nhìn bóng lưng Từ Tĩnh rời đi, Giáo sư Tống nheo mắt: “Ba em biết việc này chưa?”
Từ Hoãn Hoãn lắc đầu: “Dạ chưa!”
Biết được điểm này, ông ta khá đắc ý: “Nói như vậy tôi biết trước ba em sao!”
Từ Hoãn Hoãn đưa tay tạo thành hình chữ X, ngữ điệu van nài: “Giáo sư, khi ba em hẹn giáo sư chơi cờ, thầy tuyệt đối đừng lộ ra cho ba em biết!” Chuyện cô có bạn trai dĩ nhiên cô muốn tự mình nói ra, chỉ là cô muốn chờ thêm thời gian, tính tình ba cô nóng vội, cô đoán sau khi biết chuyện thế nào cũng bắt cô kết hôn.
Giáo sư Tống lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi có muốn cũng không được. Lần trước gặp nhau ông ta mất hai tiếng đồng hồ kể về việc làm sao chế phục được tên nghi phạm trong vụ án lần đó!”
Từ Hoãn Hoãn nở nụ cười, đại não nhanh chóng liên tưởng đến khuôn mặt của ba cô khi kể chuyện, thầm nghĩ ba cô thật sự rất đáng yêu.
Mấy phút sau, Từ Hoãn Hoãn bắt đầu buổi tọa đàm, giảng đường lớn đông nghẹt sinh viên, cô quét mắt nhìn một lượt, Từ Tĩnh ngồi hàng thứ nhất góc trong cùng bên phải. Hai người nhìn nhau một chút, khóe miệng Từ Hoãn Hoãn khẽ nở nụ cười, sau đó lập tức nghiêm chỉnh lại.
Buổi tọa đàm diễn ra trong bầu khí khá thuận lợi, một tiếng rưỡi sau đó bắt đầu tiến hành hỏi đáp. Từ Hoãn Hoãn đưa tay mời một nam sinh viên vừa giơ tay xin đặt câu hỏi. Tóc mái của cậu ta khá dài, hoàn toàn che khuất lông mày, đôi mắt híp lại, nở nụ cười mị hoặc.
Từ Hoãn Hoãn có thể khẳng định từ đầu buổi tọa đàm đến giờ chưa trông thấy người này, hơn nữa cậu ta cũng không mang theo giấy bút.
Microphone truyền đến tay cậu ta, cậu ta hắng giọng: “Giáo sư Từ!”
Thanh âm pha lẫn chút lười biếng, cũng vì âm thanh này mà không ít các nữ sinh đều quay đầu nhìn cậu ta.
Nụ cười lan dần: “Nếu như tôi nói tôi đã giết người, giáo sư tin không?”
Ở hậu đài, Giáo sư Tống nghe được câu này liền nhanh chân bước tới tấm màn sân khấu, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn cậu thanh niên đang lên tiếng kia … Sự việc này hình như đã từng xảy ra một lần!!!
Lời nói này của cậu ta dĩ nhiên đã gây xôn xao đám sinh viên tại đây, mọi người nhìn cậu ta bàn tán sôi nổi, sau đó lại đưa mắt nhìn khuôn mặt không mang theo chút cảm xúc nào của Từ Hoãn Hoãn.
Lần này Từ Hoãn Hoãn không trả lời mà bước khỏi bục thuyết trình, đi đến trước mặt cậu ta, cô vẫn đang đứng trên sân khấu, nhìn cậu ta chằm chằm, lên tiếng: “Cậu biết tôi ghét nhất là nghe được câu nói gì không?”
Cậu ta không mở miệng, vẫn duy trì nụ cười trên môi, khẽ nâng cằm, đối đầu tầm mắt của cô.
Từ Hoãn Hoãn cúi người thấp hơn một chút, gương mặt không lộ ra sự tức giận, cũng không hề có lấy một tia vui vẻ, giọng nói cố gắng khắc chế tâm tình: “Chính là câu cậu vừa nói kia!”
Nửa tiếng sau, nhận được điện thoại của Từ Tĩnh, Cao Lâm chạy đến, cậu ta bị giải đi bằng xe cảnh sát, kế hoạch hẹn hò của Từ Hoãn Hoãn và Từ Tĩnh cũng phải hủy, cùng nhau quay về Cục cảnh sát.
Chu Tề Xương đã tra ra thân phận của người này: Cung Kỳ Dịch, 24 tuổi, tốt nghiệp Đại học FT, là trường học đứng thứ hai tại thành phố S.
Trong phòng thẩm vấn, đối mặt với sự tra hỏi của Cao Lâm, cậu ta không mở miệng nói một lời, chỉ đưa ra một yêu cầu: “Tôi chỉ đồng ý tiếp nhận thẩm vấn của Từ Hoãn Hoãn.”
Năm phút sau, Từ Hoãn Hoãn hít sâu một hơi rồi mới tiến vào, không thèm nhìn cậu ta mà kéo ghế ngồi xuống, câu đầu tiên cô nói chính là: “Cậu nợ tôi 160 đồng.”
Đang lấy tay phải chà qua chà lại mặt bàn, Cung Kỳ Dịch dừng động tác lại, mỉm cười, không hiểu: “Là sao?”
Từ Hoãn Hoãn cũng không giải thích, chỉ trừng mắt nhìn cậu ta, “Chỉ cần cậu nhớ cho kỹ là tốt rồi.”
Vốn dĩ cô và Từ Tĩnh hẹn nhau sau buổi tọa đàm sẽ cùng đi xem phim, vé cũng đã mua, mà bây phải bỏ phí, không thể hoàn trả, quan trọng nhất là lâu lắm rồi hai người mới được hẹn hò, vậy mà bị nhỡ.
Giọng cô hơi khó chịu: “Còn nữa, cậu không nên phá buổi tọa đàm của tôi.”
“Về việc đó, tôi xin lỗi!” Cậu ta mỉm cười, ngữ điệu chân thành.
Từ Hoãn Hoãn liếc mắt nhìn qua: “Hừm! Tôi không chấp nhận!”
Hai người im lặng một lúc, Cung Kỳ Dịch dễ kích động, mở lời trước tiên: “Thật sự tôi không hề nghĩ đến điểm đó, tôi cho rằng cô sẽ vội vã hỏi tôi rốt cục tôi đã giết ai.”
Từ Hoãn Hoãn nhún vai một cái, không quan tâm: “Tại sao tôi phải gấp? Trái lại cậu sẽ tự mình nói với tôi.” Từ cách cậu ta mô phỏng theo Ngôn Lạc có thể thấy cậu ta hận không thể phô diễn tội ác với toàn thế giới, cậu ta muốn trở thành Ngôn Lạc thứ hai, điểm này khiến Từ Hoãn Hoãn cảm thấy phản cảm, thậm chí còn có chút chán ghét.
Ngữ khí thốt lên chẳng lấy gì là tốt lành: “Cậu muốn học theo Ngôn Lạc? Hành vi này cực kỳ nực cười.”
Cung Kỳ Dịch nheo mắt, nhếch miệng, không hề che giấu nét trào phúng: “A!!!!”
Cậu ta ghé sát vào cô, trừng mắt: “Cô cho rằng không thể nào sao?”
Từ Hoãn Hoãn không trả lời câu hỏi của cậu ta: “Vậy cậu cho rằng kết cục của mình sẽ như thế nào? Tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật!” Cô ngừng một chút, nói ra hai kết quả: “Nếu như, tôi nói là nếu như, cậu cũng như Ngôn Lạc, thành công vượt ngục, vậy ngoại trừ bị dằn vặt đến chết, cậu còn con đường nào khác sao?”
Mặc dù vậy, cô chắc chắn không thể để loại chuyện này xảy ra lần thứ hai.
Cung Kỳ Dịch lại có thể tự tin một cách dị thường, cậu ta nở nụ cười cực kỳ mê người: “Tại sao không phải là ngược lại chứ?”
Từ Hoãn Hoãn không mấy thiện cảm với nụ cười này của cậu ta, cô lắc lắc đầu: “Xem ra cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thấy chút nào khả thi.”
Nghe câu này, Cung Kỳ Dịch bỗng nhiên thả lỏng toàn thân, dựa người về phía sau, tay phải gõ nhẹ trên mặt bàn: “Qua nhà tôi tìm kiếm đi, sẽ thấy một vài thứ thú vị.”
“Nếu như tìm ra một vật không phải bức ảnh, tôi nghĩ mình còn ngạc nhiên được một chút!” Nét mặt lóe lên tia kinh ngạc của Cung Kỳ Dịch nhanh chóng bị Từ Hoãn Hoãn nắm bắt được, cô rõ cậu ta như lòng bàn tay, giọng ra vẻ tiếc rẻ: “À há! Xem ra đúng là bức ảnh rồi!”
Cung Kỳ Dịch cong môi cười: “Hi vọng các người có thể tìm ra được người nào đã chết, người nào còn sống sót … Thời gian không còn nhiều đâu!”
Cậu ta nói xong câu đó, Từ Hoãn Hoãn không lên tiếng, chỉ đứng lên, không quay đầu lại, đi thẳng khỏi phòng thẩm vấn.
Mười mấy phút sau, các cảnh viên đội hình sự thu thập vật chứng từ nhà Cung Kỳ Dịch trở về. Sau khi nhìn chứng cứ, Từ Hoãn Hoãn mới hiểu nụ cười đó của Cung Kỳ Dịch. Bọn họ xác thực thu được một tấm ảnh, nhưng không phải là một bức hoàn chỉnh mà chỉ là một phần chín của tấm ảnh. Có tất cả sáu mảnh ghép như vậy, chỉ thấy rõ một phần cơ thể người, nhưng không phân biệt được đã tử vong hay chưa, càng không biết được người cần phải điều tra là ai.
Một cảnh viên đoán: “Có khi nào hắn là thủ hạ của Ngôn Lạc không?”
Từ Hoãn Hoãn lập tức phủ định: “Không phải!” Cô cực kỳ khẳng định chuyện này. Tiếp theo cô cầm một mảnh ghép trong sáu mảnh ghép trên bàn, giải thích vì sao cô lại nói như vậy; “Đây rõ ràng là tay trẻ con, Ngôn Lạc có một nguyên tắc không ra tay với bọn trẻ.”
“Vì thế có thể coi hắn là kẻ hâm mộ Ngôn Lạc!” Dù sao cậu ta cũng chọn lựa phương thức giống Ngôn Lạc, ngay cả câu hỏi cũng không hề khác nhau, còn có tấm ảnh như Ngôn Lạc khi đó.
“Chưa đủ! Trước đây hắn là kẻ hâm mộ Ngôn Lạc nhưng tác phẩm của hắn bị Ngôn Lạc phủ định. Vừa rồi tôi cố tình khiêu khích hắn, biểu thị hắn không cùng trình độ với Ngôn Lạc, nhìn phản ứng của hắn xem!” Từ Hoãn Hoãn yêu cầu Chu Tề Xương phát lại đoạn băng thẩm vấn, dừng lại một đoạn hình ảnh, phóng to khuôn mặt Cung Kỳ Dịch: “Tức giận! Sau đó mỗi lần tôi nhắc đến Ngôn Lạc hắn đều biểu hiện một cảm xúc duy nhất: Giận dữ.”
Chu Tề Xương nói lên ý kiến của mình: “Như vậy, Cung Kỳ Dịch xem như đã chuyển sang đối đầu với Ngôn Lạc?”
Bởi vì không được thần tượng tán thưởng nên từ hâm mộ chuyển sang đối nghịch.
Từ Hoãn Hoãn xoa xoa cằm: “Có thể cho là như thế. Cung Kỳ Dịch không hẳn đơn thuần là mô phỏng phạm tội. Vượt qua Ngôn Lạc thật sự là ý nghĩ của hắn, nên hắn mới tăng thêm một vài việc Ngôn Lạc không làm, ví như tăng thêm mảnh ghép tấm ảnh khiến chúng ta khó lòng xác định được than phận nạn nhân, lại còn ra tay với trẻ em.”
Cao Lâm nhíu chặt lông mày: “Hắn muốn làm những điều này để cho thấy biểu hiện của mình xuất sắc hơn Ngôn Lạc, hắn có thể vượt qua được Ngôn Lạc!”
“Vì vậy hắn giết sáu người?” Chu Tề Xương cảm thấy thực sự đáng sợ, anh ta không thể nào lý giải được tâm lý biến thái này.
“Không đâu. Hắn nói rõ có người sống sót, không chỉ một.”
Từ Hoãn Hoãn nói lên suy đoán của mình. Sau đó đột nhiên nhớ ra một chi tiết nhỏ, cô yêu cầu Chu Tề Xương mở lại đoạn băng thẩm vấn một lần nữa, sau khi xem xong cô chậm rãi nói ra ba từ: “OCD!”(1)
(1) OCD: rối loạn ám ảnh cưỡng chế
“Hả????” Những người khác đều quay đầu nhìn cô.
“Hắn mắc chứng OCD!” Từ Hoãn Hoãn nói Chu Tề Xương tua đoạn băng lại lần nữa, để tất cả mọi người dễ dàng cảm nhận: “Nhìn hắn dùng bàn tay lau lau mặt bàn, ba lần. Còn nữa, ngón tay gõ mặt bàn, cứ ba lần lại dừng lại. Các mảnh ghép trong tấm ảnh đều được cắt thành chín phần, bội số của ba. Tổng cộng có mảnh ghép của sáu tấm ảnh, vẫn là bội số của ba.” Cô mím mím môi: “Còn nữa, ở buổi tọa đàm, hắn là người thứ ba đặt câu hỏi.”
Những người khác giật mình coi lại băng ghi hình. Trước kia không nhận ra những chi tiết nhỏ này, tất cả đều quan sát những động tác dị thường kia đều cảm giác sởn tóc gáy.
“Ba! Hắn có một loại chấp niệm với con số này!” Cao Lâm suy đoán: “Nói cách khác, hiện tại khả năng đã chết ba người, còn sống ba người!”
“Chúng ta cần nhất phải tìm ra ba người còn sống, hắn không nói cho chúng ta biết giới hạn là trong bao lâu. Nếu như thời điểm nào đó hắn định ra vẫn chưa tìm được, sẽ có người chết!” Từ Hoãn Hoãn cảm giác thời gian tối đa hắn đặt ra sẽ là: “Ba tiếng!”
Bình luận facebook