-
Chương 5
“Sư phụ, chị nói xem tại sao ông ta lại muốn tự sát chứ?” Lưu Triết chứng kiến tình huống của gia đình này, cậu ấy không thể hiểu được một người khỏe mạnh, gia đình mỹ mãn, công việc coi như cũng ổn định tại sao lại hành động như vậy.
Từ Nhiễm liếc Lưu Triết một cái, ánh mắt cảnh cáo: “Nhớ cho kỹ đây không phải là việc của chúng ta, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ chúng ta phải làm.” Huống hồ chi suy nghĩ trong lòng ông ta khi nhảy lầu cũng chỉ có một mình ông ta biết, còn nghề nghiệp của bọn họ cũng chỉ giúp người quá cố ra đi một cách tử tế.
Ngày hôm sau, với vai trò là người phục vụ linh đường Từ Nhiễm gặp được con gái của Lục Quân. Đây là lần thứ hai cô gặp cô bé, cách lần đầu chỉ vỏn vẹn một ngày nhưng cô bé gầy đi thấy rõ, sắc mặt xanh xám.
Công tác ở đây hai năm cô gặp cũng khá nhiều tình huống như thế này, người kia nói chờ cơm, người này cười cười trả lời hôm nay sẽ về nhà sớm một chút rồi một đi không trở lại, một câu chào tạm biệt lập tức âm dương cách biệt.
Bàn tay cô bé vẫn nắm chặt hai cuống vé xem phim kia khiến nó nhàu nhĩ, tựa như cái chết của cha cô bé đã tạo nên nỗi đau xót vĩnh viễn không thể biến mất.
Từ Nhiễm lẳng lặng ở một bên bảo vệ, không quầy rầy mãi cho đến khi cô bé trông thấy cô.
Từ Nhiễm bước đến rót cho cô bé ly nước ấm, cô bé nhận lấy nhưng không uống.
Cô bé không nói, Từ Nhiễm cũng không lên tiếng.
Qua một lúc lâu, giọng cô bé nhẹ nhàng cất lên: “Thật ra em phải sớm đoán ra, rõ ràng không phải sinh nhật mà … ba… ba… đột nhiên mua cho em tấm vé xem phim đắt nhất.”
“Nhưng mà… nhưng mà… lúc đó em vui lắm, em chỉ mong sớm được coi bộ phim này mà không để ý điểm khác lạ của ba.”
“Nếu như em có thể nhận ra được thì tốt rồi, ba sẽ ….”
Nói đến đây cô bé òa khóc thành tiếng.
Từ Nhiễm là người không biết an ủi, cô cũng biết cho dù bây giờ có nói bất kỳ điều gì cũng không thể nào giảm bớt đau buồn cho cô bé, cô vỗ nhẹ lưng cô bé.
Từ linh đường về lại văn phòng, Từ Nhiễm phát hiện trên bàn làm việc mình có một phong thư chuyển phát nhanh. Cô cầm lấy liếc mắt nhìn, khẽ nhíu mày, “Lưu Triết ai nhận bưu phẩm này?”
“Em đi lấy. Vừa về đến cửa chú Vệ gọi đến nói có chuyển phát nhanh, thấy chị không ở đây nên em ra nhận.”
Lưu Triết nhận thấy vẻ mặt Từ Nhiễm khá bất thường, cậu ấy lập tức đứng dậy: “Sư phụ, có… có chuyện gì sao?”
Từ Nhiễm không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm tên và địa chỉ người gửi.
Là của Lục Quân gửi cho cô.
Ngày hôm qua lúc 1 giờ 37 phút, trước thời gian ông ta nhảy lầu hai tiếng.
*
Từ Nhiễm cầm phong thư này một mình đi sang phòng nghỉ, cô không mở ra ngay mà suy nghĩ thật kỹ.
Địa chỉ trên bì thư chính là chỗ ở của Lục Quân, chỗ ký tên cũng để tên ông ta. Theo luật mọi thư từ hàng hóa phát chuyển nhanh đều phải do chính tay người gửi ký xác nhận, vì vậy nếu như không có gì bất thường thì chuyển phát nhanh này do chính tay Lục Quân ký.
Trước ngày hôm qua, cô và Lục Quân hoàn toàn không quen biết nhau, cô cũng chưa từng chạm mặt ông ta.
Vậy tại sao trước khi tự sát ông ta lại gửi đồ cho cô?
Từ Nhiễm lật qua lật lại phong thư thầm đoán món đồ ở bên trong, chỉ là giấy, rất nhẹ, mỏng.
Suy nghĩ mấy phút, Từ Nhiễm quyết định gọi cho Hàn Bái, đừng trách cô đa nghi, cô luôn cảm giác sự tình quá kỳ lạ.
Điện thoại nối thông, cô nói ngay: “Alo, Hàn Bái!”
“Cậu ấy hiện không có ở văn phòng.”
Thanh âm trầm thấp mát lạnh, nghe có phần xa cách: “Anh là?”
“Từ Độ!”
Nửa tiếng sau một người đàn ông thân hình cao gầy xuất hiện ở phòng làm việc của Từ Nhiễm. Năm phút trước cô đã đuổi Lưu Triết ra khỏi phòng, cho nên lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tuy nói là lần thứ hai gặp mặt nhưng lần trước chỉ sượt qua nhau chẳng nói được câu nào…. Đột nhiên Từ Nhiễm cảm thấy hối hận khi gọi cú điện thoại này; hoặc nói, lúc đó cô nên cúp máy và gọi vào di động của Hàn Bái mà không nên kể hết mọi việc ra cho người đàn ông này.
Từ Nhiễm không hiểu rõ về người đàn ông này, cũng chưa dốc sức điều tra thông tin về anh, chỉ biết anh về nước năm ngoái, hiện tại đang là giáo sư của trường đại học D; hơn nữa, cô cũng chẳng rõ đối phương biết mình đến mức nào.
“Tại sao không mở ra?”
“Sao cơ?” Từ Nhiễm không nghĩ đến anh lên tiếng hỏi cô vấn đề này.
Từ Độ nhìn cô, ánh mắt quan sát: “Phản ứng đầu tiên của người bình thường không phải sẽ mở ra xem đó là vật gì sao?”
Trong nháy mắt Từ Nhiễm cảm thấy người đàn ông này ám chỉ cô không phải người bình thường. Cô ngẩn người, thế nhưng đối phương không cho cô thời gian suy nghĩ để trả lời.
“Cô chưa hề mở ra, cũng không gọi cho cảnh sát tiếp nhận vụ án tự tử này mà lựa chọn gọi cho Hàn Bái, tôi muốn biết được nguyên nhân là gì được không?”
Bỗng chốc Từ Nhiễm cảm thấy ngột ngạt, ánh mắt và lời nói của anh chặn ngang cổ họng cô, cô tựa như người đang bị thẩm vấn, đây đúng thật là trải nghiệm chưa từng có.
Tuy nhiên, Từ Nhiễm bỗng chốc dâng lên khát khao chiến đấu, cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tại sao giáo sư Từ lại muốn biết việc này?”
Từ Độ thu hồi tầm mắt, giọng lạnh nhạt: “Tò mò!”
“…” Câu trả lời này của anh tựa như dùng lực đấm mạnh vào cây bông.
Từ Nhiễm tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô cố gắng nén cơn giận, từ từ mở phong bì.
Bên trong chỉ có thêm một chiếc phong bì màu trắng, không dán lại, phía trong không phải là thư.
Mà là một tờ vé số.
Từ Nhiễm liếc Lưu Triết một cái, ánh mắt cảnh cáo: “Nhớ cho kỹ đây không phải là việc của chúng ta, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ chúng ta phải làm.” Huống hồ chi suy nghĩ trong lòng ông ta khi nhảy lầu cũng chỉ có một mình ông ta biết, còn nghề nghiệp của bọn họ cũng chỉ giúp người quá cố ra đi một cách tử tế.
Ngày hôm sau, với vai trò là người phục vụ linh đường Từ Nhiễm gặp được con gái của Lục Quân. Đây là lần thứ hai cô gặp cô bé, cách lần đầu chỉ vỏn vẹn một ngày nhưng cô bé gầy đi thấy rõ, sắc mặt xanh xám.
Công tác ở đây hai năm cô gặp cũng khá nhiều tình huống như thế này, người kia nói chờ cơm, người này cười cười trả lời hôm nay sẽ về nhà sớm một chút rồi một đi không trở lại, một câu chào tạm biệt lập tức âm dương cách biệt.
Bàn tay cô bé vẫn nắm chặt hai cuống vé xem phim kia khiến nó nhàu nhĩ, tựa như cái chết của cha cô bé đã tạo nên nỗi đau xót vĩnh viễn không thể biến mất.
Từ Nhiễm lẳng lặng ở một bên bảo vệ, không quầy rầy mãi cho đến khi cô bé trông thấy cô.
Từ Nhiễm bước đến rót cho cô bé ly nước ấm, cô bé nhận lấy nhưng không uống.
Cô bé không nói, Từ Nhiễm cũng không lên tiếng.
Qua một lúc lâu, giọng cô bé nhẹ nhàng cất lên: “Thật ra em phải sớm đoán ra, rõ ràng không phải sinh nhật mà … ba… ba… đột nhiên mua cho em tấm vé xem phim đắt nhất.”
“Nhưng mà… nhưng mà… lúc đó em vui lắm, em chỉ mong sớm được coi bộ phim này mà không để ý điểm khác lạ của ba.”
“Nếu như em có thể nhận ra được thì tốt rồi, ba sẽ ….”
Nói đến đây cô bé òa khóc thành tiếng.
Từ Nhiễm là người không biết an ủi, cô cũng biết cho dù bây giờ có nói bất kỳ điều gì cũng không thể nào giảm bớt đau buồn cho cô bé, cô vỗ nhẹ lưng cô bé.
Từ linh đường về lại văn phòng, Từ Nhiễm phát hiện trên bàn làm việc mình có một phong thư chuyển phát nhanh. Cô cầm lấy liếc mắt nhìn, khẽ nhíu mày, “Lưu Triết ai nhận bưu phẩm này?”
“Em đi lấy. Vừa về đến cửa chú Vệ gọi đến nói có chuyển phát nhanh, thấy chị không ở đây nên em ra nhận.”
Lưu Triết nhận thấy vẻ mặt Từ Nhiễm khá bất thường, cậu ấy lập tức đứng dậy: “Sư phụ, có… có chuyện gì sao?”
Từ Nhiễm không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm tên và địa chỉ người gửi.
Là của Lục Quân gửi cho cô.
Ngày hôm qua lúc 1 giờ 37 phút, trước thời gian ông ta nhảy lầu hai tiếng.
*
Từ Nhiễm cầm phong thư này một mình đi sang phòng nghỉ, cô không mở ra ngay mà suy nghĩ thật kỹ.
Địa chỉ trên bì thư chính là chỗ ở của Lục Quân, chỗ ký tên cũng để tên ông ta. Theo luật mọi thư từ hàng hóa phát chuyển nhanh đều phải do chính tay người gửi ký xác nhận, vì vậy nếu như không có gì bất thường thì chuyển phát nhanh này do chính tay Lục Quân ký.
Trước ngày hôm qua, cô và Lục Quân hoàn toàn không quen biết nhau, cô cũng chưa từng chạm mặt ông ta.
Vậy tại sao trước khi tự sát ông ta lại gửi đồ cho cô?
Từ Nhiễm lật qua lật lại phong thư thầm đoán món đồ ở bên trong, chỉ là giấy, rất nhẹ, mỏng.
Suy nghĩ mấy phút, Từ Nhiễm quyết định gọi cho Hàn Bái, đừng trách cô đa nghi, cô luôn cảm giác sự tình quá kỳ lạ.
Điện thoại nối thông, cô nói ngay: “Alo, Hàn Bái!”
“Cậu ấy hiện không có ở văn phòng.”
Thanh âm trầm thấp mát lạnh, nghe có phần xa cách: “Anh là?”
“Từ Độ!”
Nửa tiếng sau một người đàn ông thân hình cao gầy xuất hiện ở phòng làm việc của Từ Nhiễm. Năm phút trước cô đã đuổi Lưu Triết ra khỏi phòng, cho nên lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tuy nói là lần thứ hai gặp mặt nhưng lần trước chỉ sượt qua nhau chẳng nói được câu nào…. Đột nhiên Từ Nhiễm cảm thấy hối hận khi gọi cú điện thoại này; hoặc nói, lúc đó cô nên cúp máy và gọi vào di động của Hàn Bái mà không nên kể hết mọi việc ra cho người đàn ông này.
Từ Nhiễm không hiểu rõ về người đàn ông này, cũng chưa dốc sức điều tra thông tin về anh, chỉ biết anh về nước năm ngoái, hiện tại đang là giáo sư của trường đại học D; hơn nữa, cô cũng chẳng rõ đối phương biết mình đến mức nào.
“Tại sao không mở ra?”
“Sao cơ?” Từ Nhiễm không nghĩ đến anh lên tiếng hỏi cô vấn đề này.
Từ Độ nhìn cô, ánh mắt quan sát: “Phản ứng đầu tiên của người bình thường không phải sẽ mở ra xem đó là vật gì sao?”
Trong nháy mắt Từ Nhiễm cảm thấy người đàn ông này ám chỉ cô không phải người bình thường. Cô ngẩn người, thế nhưng đối phương không cho cô thời gian suy nghĩ để trả lời.
“Cô chưa hề mở ra, cũng không gọi cho cảnh sát tiếp nhận vụ án tự tử này mà lựa chọn gọi cho Hàn Bái, tôi muốn biết được nguyên nhân là gì được không?”
Bỗng chốc Từ Nhiễm cảm thấy ngột ngạt, ánh mắt và lời nói của anh chặn ngang cổ họng cô, cô tựa như người đang bị thẩm vấn, đây đúng thật là trải nghiệm chưa từng có.
Tuy nhiên, Từ Nhiễm bỗng chốc dâng lên khát khao chiến đấu, cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tại sao giáo sư Từ lại muốn biết việc này?”
Từ Độ thu hồi tầm mắt, giọng lạnh nhạt: “Tò mò!”
“…” Câu trả lời này của anh tựa như dùng lực đấm mạnh vào cây bông.
Từ Nhiễm tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô cố gắng nén cơn giận, từ từ mở phong bì.
Bên trong chỉ có thêm một chiếc phong bì màu trắng, không dán lại, phía trong không phải là thư.
Mà là một tờ vé số.
Bình luận facebook