Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 5 - Chương 15: Chương 6-5: Phách lối lên đài (5)
Hành động của Bùi Kiêu quả là ngạo mạn tới cực điểm! Mấy nghìn Tự Do Linh Hồn ở đây đều là lực lượng tinh nhuệ nhất của cả mười bảy tổ chức linh hồn trên thế giới. Có thể nói rằng, dù có hai, ba con quỷ quái Chân Ma cấp bỗng nhiên xuất hiện ở hội trường này, thì chỉ cần tất cả cùng kéo lên cũng đủ nhấn chìm bọn chúng, vậy mà điều Bùi Kiêu đang làm lại giống y như vậy! Hơn nữa, cách làm của hắn còn rất ngạo mạn, chẳng những quét trường khí thế của mình ra bốn phía mà còn phát ngôn gây hấn, ngang nhiên đòi giết người!
Hội trường này lớn vô cùng, hơn nữa còn xây dựng theo kiến trúc dạng hình thang. Có nghĩa là người có thực lực càng cao thì chỗ ngồi ở vị trí càng cao, chỗ cao nhất cách mặt sàn khoảng 3.5m, gần như bao quát tất cả từ trên cao và đối diện với cửa ra vào bên dưới. Ở vị trí cao nhất đó đang có hai người ngồi, bọn họ vừa thấy quái vật đầu bò xuất hiện thì đầu tiên là khẽ cau mày, rồi đến khi Bùi Kiêu cũng phóng ra trường khí thế của mình thì trên người họ cũng đồng loạt phát ra trường khí thế. Lấy bọn họ làm trung tâm, hai trường khí thế hợp lại rồi cùng vọt về trường khí thế của Bùi Kiêu.
“Đến hay lắm!”
Diễn biến này mới thực sự là cái Bùi Kiêu đang đợi. Hắn chẳng phải là thằng ngốc, đương nhiên sẽ không làm chuyện ngớ ngẩn như lấy sức một mình để khiêu chiến cả mấy nghìn Tự Do Linh Hồn trước mặt. Đó là thứ nhất, thứ hai là hắn cũng chẳng có lý do gì để mà khiêu chiến bọn họ. Cái hắn muốn chẳng qua chỉ là lập uy một chút, không cần phải khiến cho quan hệ đôi bên vì vậy mà trở nên quá căng thẳng. Vậy nên cái mà hắn đợi thật ra chính là sự phản công của hai gã cường giả Chân Ma cấp kia!
Trường khí thế bao dung là thứ đến từ tự nhiên trời đất, là kết quả của việc cảm nhận và ngắm nhìn biển cả, có thể nói là nó trời sinh đã mạnh hơn bất kỳ một trường khí thế nào khác! Trừ khi một cường giả Chân Ma hoàn toàn nhìn thấu được tâm tính của mình, ngưng luyện toàn bộ trường khí thế vào trong cơ thể, khiến cho ‘nhân’ tiến cấp thành ‘đạo’ từ đó thành tựu cường giả Ma Vương cấp, vậy thì trường khí thế của họ mới có thể đạt tới cùng cấp độ với trường khí thế bao dung, còn không thì trường khí thế bao dung trời sinh đã mạnh hơn tất cả một bậc!
Tình hình lúc này cũng đang thể hiện điều đó! Tuy trường khí thế bao dung không hề có chức năng làm suy yếu hay tăng cường gì, nhưng chỉ vừa tiếp xúc thoáng qua thì hai trường khí còn lại đã như thể bị sóng lớn tràn qua. Cả hai trường khí thế đồng loạt bị nhấn chìm, rồi giống như sông đổ vào biển, mỗi lần bị trường khí thế bao dung phủ lên, chúng lại hoàn toàn tiêu tan mà không để lại một chút dấu vết nào.
Người bên ngoài nhìn vào thì có lẽ còn không cảm thấy có gì quá ghê gớm, nhưng sắc mặt hai cường giả Chân Ma cấp thì lại lập tức hiện ra vẻ vô cùng kinh sợ. Cả hai đều là đàn ông da trắng, một người khoảng hai mươi mấy tuổi, tóc màu nâu đen, mũi ưng lông mày xếch, hình mẫu đàn ông lạnh lùng điển hình, người còn lại khoảng ba mươi mấy tuổi, tóc cũng màu nâu, khuôn mặt phúc hậu có vẻ rất hiền hòa. Lúc trường khí thế bao dung ‘nuốt mất’ trường khí thế của bọn họ, cả hai đều đồng loạt đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, người trung niên dáng vẻ hiền lành còn chưa có hành động gì đặc biệt, nhưngtên thanh niên thì tức giận hừ một tiếng, một luồng sáng màu nâu bắn ra từ trong mắt. Một giây sau, hắn đã tung người nhảy cao gần bảy, tám mét, nhào thẳng về phía Bùi Kiêu.
“Ai chà chà! Lão tử đang dạy dỗ mấy kẻ phá phách, một cường giả Chân Ma cấp như ngươi lại chạy đến gây sự à? Chẳng lẽ tưởng rằng Cung Diệp Vũ không có ở đây thì Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc sẽ chỉ còn lại toàn tôm tép hay sao? Người da trắng các ngươi tưởng muốn làm gì thì làm à?” Bùi Kiêu hét lớn một tiếng, trong mắt cũng đồng loạt lóe lên mất luồng sáng, Anh Dũng Súng và cả đám Thiên Sinh Vũ Khí lấy được từ nhóm Kẻ Sa Đọa – lúc trước đã đưa cho bọn Lý Lâm sáu thanh, bốn thanh còn lại Bùi Kiêu cũng đã luyện hóa – năm món vũ khí cùng bay lơ lừng sau lưng hắn.
Người thanh niên Chân Ma cấp kia sử dụng một cây búa tạ khổng lồ, dài khoảng trên dưới hai mét. Hắn cứ thế mà vung vẩy cây búa – thứ mà nếu làm bằng vật chất trong thực tế thì ít nhất cũng phải nặng tới cả tạ, hung hãn đập về phía Bùi Kiêu.
Bùi Kiêu tiện tay nắm lấy Anh Dũng Súng trong số năm món Thiên Sinh Vũ Khí đang bay lơ lửng sau lưng, rồi vung lên đón đỡ cây búa khổng lồ đang nện xuống từ trên đỉnh đầu. “Choang!” Một tiếng kim loại va chạm ngân vang, Bùi Kiêu đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Ngược lại, thanh niên tóc nâu đen có thế từ trên cao đánh xuống, vậy mà lại không địch nổi lực đạo của Bùi Kiêu, bị đánh văng ra xa hơn mười mét. Lúc rơi xuống, sàn nhà nơi hắn tiếp đất thậm chí còn bị giẫm cho giạn nứt ra.
Nơi này là Đảo Phục Sinh, ở đây, linh hồn và quỷ quái dường như cũng tồn tại ở dạng vật chất, cũng bị trọng lực trói buộc, cũng phải tuân theo các quy tắc vật lý, ví dụ như quán tính, ví dụ như phản lực… Lý do mà bọn họ vẫn có thể nhảy cao hơn mười mét, là vì linh hồn có thể thiêu đốt Năng Lượng Tiêu Chuẩn, nhờ đó mà có được sức lực khổng lồ và làm được những động tác mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Trường khí thế của gã thanh niên này là tự do. Mặc dù, áp lực của nó với bên ngoài không ra sao, khả năng làm suy yếu kẻ địch cũng không ra gì, nhưng nó lại có thể nâng cao rất nhiều tố chất cơ bản của thân thể. Chưa đạt tới Chân Ma cấp đỉnh cao mà lại có thể nâng cao chỉ số cơ bản, vậy nên đó cũng có thể coi là một trường khí thế không tệ. Thế nhưng, rất tiếc là trường khí thế tự do này lại gặp phải trường khí thế bao dung, chỉ vừa mới bị trường khí thế bao dung tràn qua thì lập tức tan biến không còn dấu vết. Vậy nên so với gã trung niên Chân Ma cấp kia thì tên thanh niên này còn vừa sợ vừa giận hơn nhiều, thế nên mới lập tức chạy lên tấn công ngay lập tức.
Nhưng Bùi Kiêu lẽ nào lại sợ hắn? Tuy trường khí thế bao dung không có tác dụng làm suy yếu hay tăng cường gì, nhưng hắn lại đã có thể ngưng tụ nó lại thành dạng hình cầu, có được thực lực như Chân Ma cấp đỉnh cao, có thể chuyển hóa trường khí thế thành sức tấn công, lực phòng ngự, sức lực hoặc tốc độ v.v… của bản thân, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường như trường khí thế của Chân Ma cấp đỉnh cao. Vậy nên, trong lần đọ sức sơ bộ này, tuy hắn đứng trên mặt đất, còn tên thanh niên kia từ trên cao đánh xuống, nhưng hắn thì đứng nguyên không nhúc nhích mảy may, còn tên kia thì bị đánh văng ra xa. Nhìn qua là biết, cao thấp đã rõ!
Tên thanh niên kia đứng vững lại rồi cũng không tiếp tục tấn công. Ngược lại, sắc mặt hắn lại biến thành lúc xanh lúc trắng, giống như người ta vẽ mặt khi hát tuồng vậy. Biểu cảm của gã Chân Ma cấp trung niên phía sau cũng không khác gì hắn. Hai người này cũng chẳng phải hạng xoàng xĩnh gì. Nếu đã tiến giai được đến Chân Ma cấp, vậy thì có thể tưởng tượng được chấp niệm kiên cường đến độ nào, tự thân còn phải trải đủ chuyện đời, bản tính đã vô cùng rõ ràng, không thể thiếu được bất kỳ một yếu tố nào. Cả hai người đều là những kẻ thân trải trăm trận, từng dạo bước bên tử vong. Vậy nên, một lần va chạm đơn giản vừa rồi đã nói lên rất nhiều vấn đề, mà quan trọng nhất trong đó là... Bùi Kiêu vừa mới chuyển hóa trường khí thế thành sức mạnh thân thể, điều mà chỉ Chân Ma cấp đỉnh cao mới làm được!
Bùi Kiêu đỡ xong một đòn, liền cười khẩy một tiếng. Hắn cũng mặc kệ tên thanh niên kia có tấn công tiếp hay không, phất một tay lên, bốn thanh Thiên Sinh Vũ Khí sau lưng lập tức bắn về phía tên thanh niên kia. Một loạt những tiếng keng keng vang lên, tên thanh niên kia cố hết sức mới có thể dùng cây búa tạ trong tay đỡ lấy bốn món Thiên Sinh Vũ Khí kia. Đúng lúc đó, Bùi Kiêu đã bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt tên thanh niên này, Anh Dũng Súng trong tay hắn nhè đầu tên kia chém xuống. Tên thanh niên kia tuy vội dùng búa đỡ được lưỡi đao, nhưng vẫn bị đè cho quỳ khụy xuống đất, thậm chí nửa người dưới còn bị đè cho lún xuống sàn nhà.
Lúc này, cường giả Chân Ma cấp trung niên kia dường như mới sực tỉnh, tung người nhảy khỏi chỗ ngồi trên bục cao, xông về nơi hai người chiến đấu phía ngoài. Đồng thời, trong đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng màu xanh lam, trên hai tay liền xuất hiện một đôi găng tay da màu xanh lam, chỉ mới gần tiếp cận Bùi Kiêu mà nắm đấm tay trái đã rung lên liên hồi. Một trận tiếng xé gió rít lên bên tai, một giây sau, Bùi Kiêu đã phải lùi lại hơn mười mét.
Nhân cơ hội này, thanh niên tóc nâu hét lớn một tiếng rồi bật nhảy dựng lên. Cây búa của hắn bừng lên ánh sáng chói mắt, đồng thời trường khí thế tự do của hắn cũng bùng lên mãnh liệt từ trong cơ thể hắn, liên tục đánh thẳng vào trường khí thế bao dung đang bao bọc khắp bốn xung quanh, mạnh mẽ mở ra một không gian bên trong trường khí thế bao dung. Sau đó, trong mắt hắn lại lóe lên một tia sáng tối đen, trong tay lại xuất hiện thêm một lá chắn thật lớn.
Gã Chân Ma cấp trung niên vội kéo tên thanh niên này lại, rồi lạnh lùng nói với Bùi Kiêu: “Ngươi không thấy mình quá ngạo mạn, bá đạo sao? Vừa vào phòng đã đòi đánh đòi giết! Dù là Cung Diệp Vũ cũng chưa từng ngạo mạn như vậy. Hừ hừ, ngươi mới tiến cấp Chân Ma được bao lâu? Mười ngày? Hay hai mươi ngày? Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng có thể một mình khiêu chiến tất cả chúng ta sao?”
Nhưng Bùi Kiêu lại ngửa đầu cười ha hả: “Vừa bước vào ta đã nói rồi: kẻ ta muốn tìm là kẻ dám chạy tới nơi quân đội của chúng ta đóng quân khi đội ngũ của chúng ta còn chưa tới nơi kia mà! Vậy thì liên quan cái rắm gì tới các ngươi? Chẳng lẽ hai vị tiền bối Chân Ma cấp các ngươi chính là những kẻ không để ý thân phận và địa vị của mình để chạy tới khiêu khích sao? Vừa rồi ai động thủ trước? Mẹ kiếp, lúc lão tử bị công kích thì các ngươi vui sướng chế giễu, khi lão tử đánh thắng thì ngươi nhảy ra nói này nói nọ à? Trên đời này lại có miếng ngon đến vậy à? Đừng tưởng lão tử không biết mưu đồ của các ngươi là gì! Không phải là muốn thừa dịp Cung Diệp Vũ không có ở đây để ra sức hạ nhục, chèn ép uy thế của người da vàng à? Ta nhổ vào! Hôm nay không dạy cho các ngươi một bài học thì hai tên Chân Ma cấp các ngươi còn tưởng mình là thứ gì ghê gớm lắm! Ngụy Ngưu Đầu! Đánh cho lão tử!”
Quái vật đầu bò cao hơn 10m nghe vậy thì ngửa đầu lên trời rống to một tiếng, âm thanh của nó nặng nề như sấm, thậm chí vì quá mức vang dội mà khiến cho những cửa sổ phía xa cũng bị sóng âm làm giạn nứt. Sau tiếng rống đó, Ngụy Ngưu Đầu sải bước phóng đi, mỗi một bước đều làm sàn xi-măng lõm xuống, để lại trên sàn những dấu móng bò rõ nét. Người ở xung quanh dường như cảm thấy cả mặt đất... không phải, hẳn là cảm thấy cả tòa nhà khổng lồ này đang run lên! Khoảng cách cỡ 20m, Ngụy Ngưu Đầu chỉ sải hai, ba bước là vượt qua, lập tức nâng quả đấm khổng lồ đập tới gã thanh niên Chân Ma cấp kia.
Bùi Kiêu gọi ra Ngụy Ngưu Đầu ngay từ lúc mới bước vào cửa, thế nhưng nó lại không khiến người ta chú ý, đó là bởi vì trường khí thế bao dung của hắn quá sức thần kỳ, mà trường khí thế phẫn nộ của Ngụy Ngưu Đầu cũng bị bao ở bên trong đó. Hơn nữa, về sau Bùi Kiêu và tên thanh niên Chân Ma cấp kia lại đánh luôn, vì vậy mà làm cho tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào hai người bọn họ. Mãi đến lúc này, Bùi Kiêu vừa ra lệnh thì quái vật cao hơn 10m lập tức lao nhanh ra rồi tống ra một đấm. Người xunh quanh lúc này mới cảm nhận được sự khủng bố của quái vật này, một đấm kia nện xuống, dường như cả Thái Sơn cũng sẽ nổ nát! Cỗ lực đạo kia thật quá mức khủng bố, nhất là tại nơi quỷ quái và linh hồn bị buộc phải thực thể hóa như Đảo Phục Sinh này, một đấm tung ra, ngay cả đám Tự Do Linh Hồn ngồi ở phía xa xa cũng cảm thấy áp lực lớn đến mức như không thở nổi!
Đám Tự Do Linh Hồn ở xa như vậy mà còn cảm thấy khổng thở nổi thì càng không cần phải nói đến tên thanh niên đang phải nghênh tiếp chính diện quả đấm này, sắc mặt của hắn đã trở nên nghiêm túc mà lại có phần lúng túng. Thế nhưng, rõ ràng hắn cũng không tránh né, mà giơ lá chắn lớn trong tay lên rồi dồn sức cắm thật chặt một đầu của nó xuống mặt đất. Lập tức, một tiếng kim loại va chạm vang rền, cả tên thanh niên lẫn lá chắn của hắn cùng bị đánh trượt thẳng tắp ra xa mấy chục mét, rồi đâm mạnh vào một cây cột trụ. Một tiếng “rầm” lớn vang lên, cây cột trụ đường kính 4m đã bị đâm gẫy nát, còn tên thanh niên kia vẫn tiếp tục bị trượt thêm khoảng 20m nữa rồi mới có thể ngừng lại được. Tuy vậy, sắc mặt hắn cũng đã tái nhợt không còn chút máu.
Chính khoảnh khắc khi tên thanh niên bị đánh lui, trường khí thế bao dung của Bùi Kiêu đang từ trạng thái khuếch tán bỗng co lại cực nhanh tới trong phạm vi mấy mét, tạo thành hình dạng một khối cầu với độ tròn nhẵn rất cao. Khi trường khí thế bao dung được ngưng tụ lại thành trạng thái mà mắt thường có thể thấy được giống như trường khí thế của Chân Ma cấp đỉnh cao như thế này, nó có thể chuyển hóa thành sức tấn công, lực phòng ngự, sức mạnh, thậm chí là... tốc độ!
Toàn thân Bùi Kiêu như thể biến thành một dòng điện màu bạc. Khi gã Chân Ma cấp trung niên còn chưa kịp tỉnh táo lại thì Bùi Kiêu đã lướt qua khoảng cách gần trăm mét, bất ngờ vọt tới ngay trước mặt tên thanh niên tóc nâu. “Keng” một tiếng vang vọng khi Anh Dũng Súng chém vào lá chắn lớn. Góc chém này vô cùng tinh tế, chém ngược từ dưới lên, khiến tên thanh niên chưa kịp phản ứng thì lá chắn đã bị Bùi Kiêu hất văng khỏi tay, bay thẳng lên trần gian phòng. Một giây sau, Bùi Kiêu đã không nói không rằng, giẫm một chân trên lồng ngực tên thanh niên, còn mũi dao của Anh Dũng Súng thì chĩa thẳng vào giữa hai hàng lông mày của tên đó.
Gã Chân Ma cấp trung niên ở phía xa xa, khi hắn thấy trường khí thế của Bùi Kiêu nhanh chóng co lại thì mới như sực tỉnh, đang định phóng tới chỗ tên thanh niên tóc nâu. Thế nhưng Bùi Kiêu lại đã vọt tới chỗ tên thanh niên tóc nâu trước một bước! Bùi Kiêu sử dụng trường khí thế để gia tăng tốc độ khiến cho hắn đúng là chỉ biết vừa hít khói vừa than thở, cơ bản là chẳng thể đuổi kịp. Sau đó lại thấy Bùi Kiêu khống chế được đối phương chỉ sau một chiêu, hoàn toàn đè bẹp tên thanh niên tóc nâu xuống đất. Đến đây thì gã trung niên cũng chỉ còn biết thở dài, từ từ dừng lại rồi đứng nguyên tại chỗ.
Mắt Bùi Kiêu nhìn xuống tên thanh niên đang nằm bẹp trên mặt sàn, thấy trên mặt tên đó toàn biểu cảm nhục nhã, hắn cười lạnh rồi nói: “Còn muốn ra oai phủ đầu với ta không? Còn muốn thừa dịp Cung Diệp Vũ không có ở đây để làm khó dễ chúng ta không? Cái hôm nay ta muốn làm chính là cho các ngươi một cái tát thật nhớ đời, để cho các ngươi hiểu được rằng, thời đại của người da trắng đã qua rồi! Từ lúc Cung Diệp Vũ bắt đầu bắt đầu xuất hiện thì đã qua rồi! Việc ta làm lúc này chỉ là bước lên đạp cho các ngươi thêm một cái nữa mà thôi! Ta hỏi ngươi: có phục hay không?”
Biểu cảm của tên thanh niên tóc nâu vốn đã đầy vẻ nhục nhã, sau khi nghe vậy thì càng giống như hóa điên, hắn rống to: “Không phục! Lão tử không phục! Có giỏi thì buông chân ra, chúng ta tìm nơi trống trải đánh một trận ra trò thử xem, cả Giải Phóng cũng còn chưa dùng! Lão tử không phục!”
“Không phục?” Bùi Kiêu ha hả cười to một trận, ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy nghìn Tự Do Linh Hồn xung quanh, cả mấy nghìn người vậy mà không một ai dám nhìn thẳng, khi bị ánh mắt hắn đảo qua thì vội liếc đi chỗ khác. Một lát sau, Bùi Kiêu mới cúi đầu, tiếp tục nhìn tên thanh niên tóc nâu nói: "Không phục thì cứ con mẹ nó bò lê dưới đất như vậy cho lão tử! Nói thật cho ngươi biết...”
Nói đến đây, Bùi Kiêu hạ thấp thanh âm, dùng âm lượng mà chỉ hắn và tên thanh niên tóc nâu mới có thể nghe được để nói: "Hôm nay ta đến đây chính là để lập uy! Vì ân oán của các ngươi với Cung Diệp Vũ, còn cả cái tư tưởng luôn cho người da trắng là tài trí hơn người, thế nên các ngươi sẵn sàng chèn ép tất cả những chủng tộc có thể uy hiếp tới địa vị của các ngươi, chính vì vậy mà tất cả những điều này đã được các ngươi trút lên đầu bọn ta! Sắp tới sẽ là một trận đại chiến với tập đoàn Kẻ Sa Đọa, chẳng ai có thể chấp nhận được việc có những đồng minh thù địch với mình như thế này. Vây nên trước hết, ta sẽ đánh cho các ngươi phải phục thì thôi, giống như cách Cung Diệp Vũ đã làm năm xưa! Hôm nay người dám bất chấp tình hình mà gây chuyện, kết quả là giờ đã rơi vào tay ta, có gan thì ngươi cứ nói là không phục đi, ta sẽ đánh cho đến khi nào ngươi chịu phục thì thôi!”
Sắc mặt tên thanh niên tóc nâu lập tức đỏ bừng. Hắn hung ác quát lên: “Mẹ kiếp! Đồ khỉ da vàng nhà mày! Nếu hôm nay mà mày để lão tử chạy thoát được, sau này tao không giết chết cả nhà mày thì không xong! Có gan thì mày giết tao…”
Lời còn chưa dứt, mũi dao trong tay Bùi Kiêu đã cắm thẳng xuống. Đồng thời, nơi họng súng cũng lóe lên ánh chớp lập lòe…
Hội trường này lớn vô cùng, hơn nữa còn xây dựng theo kiến trúc dạng hình thang. Có nghĩa là người có thực lực càng cao thì chỗ ngồi ở vị trí càng cao, chỗ cao nhất cách mặt sàn khoảng 3.5m, gần như bao quát tất cả từ trên cao và đối diện với cửa ra vào bên dưới. Ở vị trí cao nhất đó đang có hai người ngồi, bọn họ vừa thấy quái vật đầu bò xuất hiện thì đầu tiên là khẽ cau mày, rồi đến khi Bùi Kiêu cũng phóng ra trường khí thế của mình thì trên người họ cũng đồng loạt phát ra trường khí thế. Lấy bọn họ làm trung tâm, hai trường khí thế hợp lại rồi cùng vọt về trường khí thế của Bùi Kiêu.
“Đến hay lắm!”
Diễn biến này mới thực sự là cái Bùi Kiêu đang đợi. Hắn chẳng phải là thằng ngốc, đương nhiên sẽ không làm chuyện ngớ ngẩn như lấy sức một mình để khiêu chiến cả mấy nghìn Tự Do Linh Hồn trước mặt. Đó là thứ nhất, thứ hai là hắn cũng chẳng có lý do gì để mà khiêu chiến bọn họ. Cái hắn muốn chẳng qua chỉ là lập uy một chút, không cần phải khiến cho quan hệ đôi bên vì vậy mà trở nên quá căng thẳng. Vậy nên cái mà hắn đợi thật ra chính là sự phản công của hai gã cường giả Chân Ma cấp kia!
Trường khí thế bao dung là thứ đến từ tự nhiên trời đất, là kết quả của việc cảm nhận và ngắm nhìn biển cả, có thể nói là nó trời sinh đã mạnh hơn bất kỳ một trường khí thế nào khác! Trừ khi một cường giả Chân Ma hoàn toàn nhìn thấu được tâm tính của mình, ngưng luyện toàn bộ trường khí thế vào trong cơ thể, khiến cho ‘nhân’ tiến cấp thành ‘đạo’ từ đó thành tựu cường giả Ma Vương cấp, vậy thì trường khí thế của họ mới có thể đạt tới cùng cấp độ với trường khí thế bao dung, còn không thì trường khí thế bao dung trời sinh đã mạnh hơn tất cả một bậc!
Tình hình lúc này cũng đang thể hiện điều đó! Tuy trường khí thế bao dung không hề có chức năng làm suy yếu hay tăng cường gì, nhưng chỉ vừa tiếp xúc thoáng qua thì hai trường khí còn lại đã như thể bị sóng lớn tràn qua. Cả hai trường khí thế đồng loạt bị nhấn chìm, rồi giống như sông đổ vào biển, mỗi lần bị trường khí thế bao dung phủ lên, chúng lại hoàn toàn tiêu tan mà không để lại một chút dấu vết nào.
Người bên ngoài nhìn vào thì có lẽ còn không cảm thấy có gì quá ghê gớm, nhưng sắc mặt hai cường giả Chân Ma cấp thì lại lập tức hiện ra vẻ vô cùng kinh sợ. Cả hai đều là đàn ông da trắng, một người khoảng hai mươi mấy tuổi, tóc màu nâu đen, mũi ưng lông mày xếch, hình mẫu đàn ông lạnh lùng điển hình, người còn lại khoảng ba mươi mấy tuổi, tóc cũng màu nâu, khuôn mặt phúc hậu có vẻ rất hiền hòa. Lúc trường khí thế bao dung ‘nuốt mất’ trường khí thế của bọn họ, cả hai đều đồng loạt đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, người trung niên dáng vẻ hiền lành còn chưa có hành động gì đặc biệt, nhưngtên thanh niên thì tức giận hừ một tiếng, một luồng sáng màu nâu bắn ra từ trong mắt. Một giây sau, hắn đã tung người nhảy cao gần bảy, tám mét, nhào thẳng về phía Bùi Kiêu.
“Ai chà chà! Lão tử đang dạy dỗ mấy kẻ phá phách, một cường giả Chân Ma cấp như ngươi lại chạy đến gây sự à? Chẳng lẽ tưởng rằng Cung Diệp Vũ không có ở đây thì Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc sẽ chỉ còn lại toàn tôm tép hay sao? Người da trắng các ngươi tưởng muốn làm gì thì làm à?” Bùi Kiêu hét lớn một tiếng, trong mắt cũng đồng loạt lóe lên mất luồng sáng, Anh Dũng Súng và cả đám Thiên Sinh Vũ Khí lấy được từ nhóm Kẻ Sa Đọa – lúc trước đã đưa cho bọn Lý Lâm sáu thanh, bốn thanh còn lại Bùi Kiêu cũng đã luyện hóa – năm món vũ khí cùng bay lơ lừng sau lưng hắn.
Người thanh niên Chân Ma cấp kia sử dụng một cây búa tạ khổng lồ, dài khoảng trên dưới hai mét. Hắn cứ thế mà vung vẩy cây búa – thứ mà nếu làm bằng vật chất trong thực tế thì ít nhất cũng phải nặng tới cả tạ, hung hãn đập về phía Bùi Kiêu.
Bùi Kiêu tiện tay nắm lấy Anh Dũng Súng trong số năm món Thiên Sinh Vũ Khí đang bay lơ lửng sau lưng, rồi vung lên đón đỡ cây búa khổng lồ đang nện xuống từ trên đỉnh đầu. “Choang!” Một tiếng kim loại va chạm ngân vang, Bùi Kiêu đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Ngược lại, thanh niên tóc nâu đen có thế từ trên cao đánh xuống, vậy mà lại không địch nổi lực đạo của Bùi Kiêu, bị đánh văng ra xa hơn mười mét. Lúc rơi xuống, sàn nhà nơi hắn tiếp đất thậm chí còn bị giẫm cho giạn nứt ra.
Nơi này là Đảo Phục Sinh, ở đây, linh hồn và quỷ quái dường như cũng tồn tại ở dạng vật chất, cũng bị trọng lực trói buộc, cũng phải tuân theo các quy tắc vật lý, ví dụ như quán tính, ví dụ như phản lực… Lý do mà bọn họ vẫn có thể nhảy cao hơn mười mét, là vì linh hồn có thể thiêu đốt Năng Lượng Tiêu Chuẩn, nhờ đó mà có được sức lực khổng lồ và làm được những động tác mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Trường khí thế của gã thanh niên này là tự do. Mặc dù, áp lực của nó với bên ngoài không ra sao, khả năng làm suy yếu kẻ địch cũng không ra gì, nhưng nó lại có thể nâng cao rất nhiều tố chất cơ bản của thân thể. Chưa đạt tới Chân Ma cấp đỉnh cao mà lại có thể nâng cao chỉ số cơ bản, vậy nên đó cũng có thể coi là một trường khí thế không tệ. Thế nhưng, rất tiếc là trường khí thế tự do này lại gặp phải trường khí thế bao dung, chỉ vừa mới bị trường khí thế bao dung tràn qua thì lập tức tan biến không còn dấu vết. Vậy nên so với gã trung niên Chân Ma cấp kia thì tên thanh niên này còn vừa sợ vừa giận hơn nhiều, thế nên mới lập tức chạy lên tấn công ngay lập tức.
Nhưng Bùi Kiêu lẽ nào lại sợ hắn? Tuy trường khí thế bao dung không có tác dụng làm suy yếu hay tăng cường gì, nhưng hắn lại đã có thể ngưng tụ nó lại thành dạng hình cầu, có được thực lực như Chân Ma cấp đỉnh cao, có thể chuyển hóa trường khí thế thành sức tấn công, lực phòng ngự, sức lực hoặc tốc độ v.v… của bản thân, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường như trường khí thế của Chân Ma cấp đỉnh cao. Vậy nên, trong lần đọ sức sơ bộ này, tuy hắn đứng trên mặt đất, còn tên thanh niên kia từ trên cao đánh xuống, nhưng hắn thì đứng nguyên không nhúc nhích mảy may, còn tên kia thì bị đánh văng ra xa. Nhìn qua là biết, cao thấp đã rõ!
Tên thanh niên kia đứng vững lại rồi cũng không tiếp tục tấn công. Ngược lại, sắc mặt hắn lại biến thành lúc xanh lúc trắng, giống như người ta vẽ mặt khi hát tuồng vậy. Biểu cảm của gã Chân Ma cấp trung niên phía sau cũng không khác gì hắn. Hai người này cũng chẳng phải hạng xoàng xĩnh gì. Nếu đã tiến giai được đến Chân Ma cấp, vậy thì có thể tưởng tượng được chấp niệm kiên cường đến độ nào, tự thân còn phải trải đủ chuyện đời, bản tính đã vô cùng rõ ràng, không thể thiếu được bất kỳ một yếu tố nào. Cả hai người đều là những kẻ thân trải trăm trận, từng dạo bước bên tử vong. Vậy nên, một lần va chạm đơn giản vừa rồi đã nói lên rất nhiều vấn đề, mà quan trọng nhất trong đó là... Bùi Kiêu vừa mới chuyển hóa trường khí thế thành sức mạnh thân thể, điều mà chỉ Chân Ma cấp đỉnh cao mới làm được!
Bùi Kiêu đỡ xong một đòn, liền cười khẩy một tiếng. Hắn cũng mặc kệ tên thanh niên kia có tấn công tiếp hay không, phất một tay lên, bốn thanh Thiên Sinh Vũ Khí sau lưng lập tức bắn về phía tên thanh niên kia. Một loạt những tiếng keng keng vang lên, tên thanh niên kia cố hết sức mới có thể dùng cây búa tạ trong tay đỡ lấy bốn món Thiên Sinh Vũ Khí kia. Đúng lúc đó, Bùi Kiêu đã bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt tên thanh niên này, Anh Dũng Súng trong tay hắn nhè đầu tên kia chém xuống. Tên thanh niên kia tuy vội dùng búa đỡ được lưỡi đao, nhưng vẫn bị đè cho quỳ khụy xuống đất, thậm chí nửa người dưới còn bị đè cho lún xuống sàn nhà.
Lúc này, cường giả Chân Ma cấp trung niên kia dường như mới sực tỉnh, tung người nhảy khỏi chỗ ngồi trên bục cao, xông về nơi hai người chiến đấu phía ngoài. Đồng thời, trong đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng màu xanh lam, trên hai tay liền xuất hiện một đôi găng tay da màu xanh lam, chỉ mới gần tiếp cận Bùi Kiêu mà nắm đấm tay trái đã rung lên liên hồi. Một trận tiếng xé gió rít lên bên tai, một giây sau, Bùi Kiêu đã phải lùi lại hơn mười mét.
Nhân cơ hội này, thanh niên tóc nâu hét lớn một tiếng rồi bật nhảy dựng lên. Cây búa của hắn bừng lên ánh sáng chói mắt, đồng thời trường khí thế tự do của hắn cũng bùng lên mãnh liệt từ trong cơ thể hắn, liên tục đánh thẳng vào trường khí thế bao dung đang bao bọc khắp bốn xung quanh, mạnh mẽ mở ra một không gian bên trong trường khí thế bao dung. Sau đó, trong mắt hắn lại lóe lên một tia sáng tối đen, trong tay lại xuất hiện thêm một lá chắn thật lớn.
Gã Chân Ma cấp trung niên vội kéo tên thanh niên này lại, rồi lạnh lùng nói với Bùi Kiêu: “Ngươi không thấy mình quá ngạo mạn, bá đạo sao? Vừa vào phòng đã đòi đánh đòi giết! Dù là Cung Diệp Vũ cũng chưa từng ngạo mạn như vậy. Hừ hừ, ngươi mới tiến cấp Chân Ma được bao lâu? Mười ngày? Hay hai mươi ngày? Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng có thể một mình khiêu chiến tất cả chúng ta sao?”
Nhưng Bùi Kiêu lại ngửa đầu cười ha hả: “Vừa bước vào ta đã nói rồi: kẻ ta muốn tìm là kẻ dám chạy tới nơi quân đội của chúng ta đóng quân khi đội ngũ của chúng ta còn chưa tới nơi kia mà! Vậy thì liên quan cái rắm gì tới các ngươi? Chẳng lẽ hai vị tiền bối Chân Ma cấp các ngươi chính là những kẻ không để ý thân phận và địa vị của mình để chạy tới khiêu khích sao? Vừa rồi ai động thủ trước? Mẹ kiếp, lúc lão tử bị công kích thì các ngươi vui sướng chế giễu, khi lão tử đánh thắng thì ngươi nhảy ra nói này nói nọ à? Trên đời này lại có miếng ngon đến vậy à? Đừng tưởng lão tử không biết mưu đồ của các ngươi là gì! Không phải là muốn thừa dịp Cung Diệp Vũ không có ở đây để ra sức hạ nhục, chèn ép uy thế của người da vàng à? Ta nhổ vào! Hôm nay không dạy cho các ngươi một bài học thì hai tên Chân Ma cấp các ngươi còn tưởng mình là thứ gì ghê gớm lắm! Ngụy Ngưu Đầu! Đánh cho lão tử!”
Quái vật đầu bò cao hơn 10m nghe vậy thì ngửa đầu lên trời rống to một tiếng, âm thanh của nó nặng nề như sấm, thậm chí vì quá mức vang dội mà khiến cho những cửa sổ phía xa cũng bị sóng âm làm giạn nứt. Sau tiếng rống đó, Ngụy Ngưu Đầu sải bước phóng đi, mỗi một bước đều làm sàn xi-măng lõm xuống, để lại trên sàn những dấu móng bò rõ nét. Người ở xung quanh dường như cảm thấy cả mặt đất... không phải, hẳn là cảm thấy cả tòa nhà khổng lồ này đang run lên! Khoảng cách cỡ 20m, Ngụy Ngưu Đầu chỉ sải hai, ba bước là vượt qua, lập tức nâng quả đấm khổng lồ đập tới gã thanh niên Chân Ma cấp kia.
Bùi Kiêu gọi ra Ngụy Ngưu Đầu ngay từ lúc mới bước vào cửa, thế nhưng nó lại không khiến người ta chú ý, đó là bởi vì trường khí thế bao dung của hắn quá sức thần kỳ, mà trường khí thế phẫn nộ của Ngụy Ngưu Đầu cũng bị bao ở bên trong đó. Hơn nữa, về sau Bùi Kiêu và tên thanh niên Chân Ma cấp kia lại đánh luôn, vì vậy mà làm cho tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào hai người bọn họ. Mãi đến lúc này, Bùi Kiêu vừa ra lệnh thì quái vật cao hơn 10m lập tức lao nhanh ra rồi tống ra một đấm. Người xunh quanh lúc này mới cảm nhận được sự khủng bố của quái vật này, một đấm kia nện xuống, dường như cả Thái Sơn cũng sẽ nổ nát! Cỗ lực đạo kia thật quá mức khủng bố, nhất là tại nơi quỷ quái và linh hồn bị buộc phải thực thể hóa như Đảo Phục Sinh này, một đấm tung ra, ngay cả đám Tự Do Linh Hồn ngồi ở phía xa xa cũng cảm thấy áp lực lớn đến mức như không thở nổi!
Đám Tự Do Linh Hồn ở xa như vậy mà còn cảm thấy khổng thở nổi thì càng không cần phải nói đến tên thanh niên đang phải nghênh tiếp chính diện quả đấm này, sắc mặt của hắn đã trở nên nghiêm túc mà lại có phần lúng túng. Thế nhưng, rõ ràng hắn cũng không tránh né, mà giơ lá chắn lớn trong tay lên rồi dồn sức cắm thật chặt một đầu của nó xuống mặt đất. Lập tức, một tiếng kim loại va chạm vang rền, cả tên thanh niên lẫn lá chắn của hắn cùng bị đánh trượt thẳng tắp ra xa mấy chục mét, rồi đâm mạnh vào một cây cột trụ. Một tiếng “rầm” lớn vang lên, cây cột trụ đường kính 4m đã bị đâm gẫy nát, còn tên thanh niên kia vẫn tiếp tục bị trượt thêm khoảng 20m nữa rồi mới có thể ngừng lại được. Tuy vậy, sắc mặt hắn cũng đã tái nhợt không còn chút máu.
Chính khoảnh khắc khi tên thanh niên bị đánh lui, trường khí thế bao dung của Bùi Kiêu đang từ trạng thái khuếch tán bỗng co lại cực nhanh tới trong phạm vi mấy mét, tạo thành hình dạng một khối cầu với độ tròn nhẵn rất cao. Khi trường khí thế bao dung được ngưng tụ lại thành trạng thái mà mắt thường có thể thấy được giống như trường khí thế của Chân Ma cấp đỉnh cao như thế này, nó có thể chuyển hóa thành sức tấn công, lực phòng ngự, sức mạnh, thậm chí là... tốc độ!
Toàn thân Bùi Kiêu như thể biến thành một dòng điện màu bạc. Khi gã Chân Ma cấp trung niên còn chưa kịp tỉnh táo lại thì Bùi Kiêu đã lướt qua khoảng cách gần trăm mét, bất ngờ vọt tới ngay trước mặt tên thanh niên tóc nâu. “Keng” một tiếng vang vọng khi Anh Dũng Súng chém vào lá chắn lớn. Góc chém này vô cùng tinh tế, chém ngược từ dưới lên, khiến tên thanh niên chưa kịp phản ứng thì lá chắn đã bị Bùi Kiêu hất văng khỏi tay, bay thẳng lên trần gian phòng. Một giây sau, Bùi Kiêu đã không nói không rằng, giẫm một chân trên lồng ngực tên thanh niên, còn mũi dao của Anh Dũng Súng thì chĩa thẳng vào giữa hai hàng lông mày của tên đó.
Gã Chân Ma cấp trung niên ở phía xa xa, khi hắn thấy trường khí thế của Bùi Kiêu nhanh chóng co lại thì mới như sực tỉnh, đang định phóng tới chỗ tên thanh niên tóc nâu. Thế nhưng Bùi Kiêu lại đã vọt tới chỗ tên thanh niên tóc nâu trước một bước! Bùi Kiêu sử dụng trường khí thế để gia tăng tốc độ khiến cho hắn đúng là chỉ biết vừa hít khói vừa than thở, cơ bản là chẳng thể đuổi kịp. Sau đó lại thấy Bùi Kiêu khống chế được đối phương chỉ sau một chiêu, hoàn toàn đè bẹp tên thanh niên tóc nâu xuống đất. Đến đây thì gã trung niên cũng chỉ còn biết thở dài, từ từ dừng lại rồi đứng nguyên tại chỗ.
Mắt Bùi Kiêu nhìn xuống tên thanh niên đang nằm bẹp trên mặt sàn, thấy trên mặt tên đó toàn biểu cảm nhục nhã, hắn cười lạnh rồi nói: “Còn muốn ra oai phủ đầu với ta không? Còn muốn thừa dịp Cung Diệp Vũ không có ở đây để làm khó dễ chúng ta không? Cái hôm nay ta muốn làm chính là cho các ngươi một cái tát thật nhớ đời, để cho các ngươi hiểu được rằng, thời đại của người da trắng đã qua rồi! Từ lúc Cung Diệp Vũ bắt đầu bắt đầu xuất hiện thì đã qua rồi! Việc ta làm lúc này chỉ là bước lên đạp cho các ngươi thêm một cái nữa mà thôi! Ta hỏi ngươi: có phục hay không?”
Biểu cảm của tên thanh niên tóc nâu vốn đã đầy vẻ nhục nhã, sau khi nghe vậy thì càng giống như hóa điên, hắn rống to: “Không phục! Lão tử không phục! Có giỏi thì buông chân ra, chúng ta tìm nơi trống trải đánh một trận ra trò thử xem, cả Giải Phóng cũng còn chưa dùng! Lão tử không phục!”
“Không phục?” Bùi Kiêu ha hả cười to một trận, ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy nghìn Tự Do Linh Hồn xung quanh, cả mấy nghìn người vậy mà không một ai dám nhìn thẳng, khi bị ánh mắt hắn đảo qua thì vội liếc đi chỗ khác. Một lát sau, Bùi Kiêu mới cúi đầu, tiếp tục nhìn tên thanh niên tóc nâu nói: "Không phục thì cứ con mẹ nó bò lê dưới đất như vậy cho lão tử! Nói thật cho ngươi biết...”
Nói đến đây, Bùi Kiêu hạ thấp thanh âm, dùng âm lượng mà chỉ hắn và tên thanh niên tóc nâu mới có thể nghe được để nói: "Hôm nay ta đến đây chính là để lập uy! Vì ân oán của các ngươi với Cung Diệp Vũ, còn cả cái tư tưởng luôn cho người da trắng là tài trí hơn người, thế nên các ngươi sẵn sàng chèn ép tất cả những chủng tộc có thể uy hiếp tới địa vị của các ngươi, chính vì vậy mà tất cả những điều này đã được các ngươi trút lên đầu bọn ta! Sắp tới sẽ là một trận đại chiến với tập đoàn Kẻ Sa Đọa, chẳng ai có thể chấp nhận được việc có những đồng minh thù địch với mình như thế này. Vây nên trước hết, ta sẽ đánh cho các ngươi phải phục thì thôi, giống như cách Cung Diệp Vũ đã làm năm xưa! Hôm nay người dám bất chấp tình hình mà gây chuyện, kết quả là giờ đã rơi vào tay ta, có gan thì ngươi cứ nói là không phục đi, ta sẽ đánh cho đến khi nào ngươi chịu phục thì thôi!”
Sắc mặt tên thanh niên tóc nâu lập tức đỏ bừng. Hắn hung ác quát lên: “Mẹ kiếp! Đồ khỉ da vàng nhà mày! Nếu hôm nay mà mày để lão tử chạy thoát được, sau này tao không giết chết cả nhà mày thì không xong! Có gan thì mày giết tao…”
Lời còn chưa dứt, mũi dao trong tay Bùi Kiêu đã cắm thẳng xuống. Đồng thời, nơi họng súng cũng lóe lên ánh chớp lập lòe…
Bình luận facebook