Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 5 - Chương 44: Ngửa bài! (1)
Chiêu Thiên Đả Lôi Phách Đồ Chân Long của Cung Diệp Vũ quả thật quá sức kinh khủng. Tuy trước đó, đòn Pháo Co Rút mà Rocky dùng khi điều khiển con rồng đen rất kinh khủng, thật sự đủ sức thay đổi địa hình một khu vực rộng lớn, nhưng không vì thế mà một đòn kia của Cung Diệp Vũ bị lu mờ, nó cũng đủ để được xưng tụng là ‘kinh thiên động địa’. Dưới một chiêu đó, chẳng những phần thân thể còn lại của Rocky bị bổ đôi mà ngay cả hơn nửa thân thể con rồng đen cũng bị chém tan tành. Thậm chí, vì sức ép của trường khí thế màu tím quá lớn nên ngay cả cơ thể được xưng là ‘bất tử bất diệt’ của Thế Giới Xà cũng hồi phục rất chậm. Thế thì chúng ta càng không cần phải nói tới Rocky, cơ thể ma thần của hắn lúc này đã bắt đầu tiêu tán, phân giải ra một đống lớn tội nghiệt đen thui.
“… Cung Diệp Vũ, Valkyrie, lũ heo chính phủ thế giới, và cả… tên ‘nhân vật phụ’ Bùi Kiêu kia… giỏi lắm! Các ngươi giỏi lắm! Lần này ta nhận thua, nhưng đừng tưởng rằng đây đã là kết thúc! Chỉ cần linh hồn sa đọa bọn ta còn chưa chết sạch, thì nhất định sẽ có ngày ta quay trở lại! Chờ đó, chờ đó…”
Giọng nói của Rocky bỗng vang lên từ trong đám tội nghiệt đang tiêu tán, chỉ là âm thanh rất trầm thấp và yếu ớt, chẳng hề phù hợp với bộ dạng ngạo mạn, càn rỡ lúc trước của hắn. Tiếng nói đó vang lên cho tới những chữ cuối cùng rồi dần dần biến mất, đồng thời, gần nữa đoạn cơ thể còn lại của con rồng đen trên bầu trời và ba quầng sáng đen trong tòa nhà trung tâm Đảo Phục Sinh cũng cùng lúc biến mất. Cứ như thế, một đám lớn khí đen đặc hoàn toàn biến mất ngay trước mắt mọi người, cứ như thể chúng chưa từng tồn tại vậy. Trên bầu trời lúc này chỉ còn lại những đám mây đen bao phủ phạm vi mấy kilomet, chỉ là con rồng đen khổng lồ lúc trước ẩn hiện trong đó nay đã biến mất không để lại chút dấu vết nào.
“Biến mất? Làm thế nào mà biến mất cả rồi!?”
Ngay sau khi con rồng đen và Rocky cùng biến mất không lâu, một luống sáng tím từ trong đám mây hình nấm trên mặt đất vụt bay vọt ra. Cung Diệp Vũ toàn thân sáng rực ánh tím, hắn cứ vậy đứng thẳng giữa không trung, kinh ngạc nhìn về phía đám mây mù đen đặc trên bầu trời. Ở chỗ đó đã không còn thấy bóng dáng con rồng đen hay Rocky đâu nữa! Không chỉ mắt nhìn không thấy mà ngay cả áp lực khủng bố như ‘Thái Sơn áp đỉnh’ lúc trước cũng đã biến mất, đó mới là nguyên nhân chính khiến Cung Diệp Vũ nhận định rằng Rocky và Thế Giới Xà đều đã biến mất.
“Chính xác! Ngoài Rocky và tập đoàn Kẻ Sa Đọa của hắn thì Thế Giới Xà Jörmungandr thật ra chỉ là một hình chiếu thôi, đó là năng lực mà bất cứ quỷ quái Ma Vương cấp nào cũng có. Tuy bản thể thật sự của nó đã bị chôn vui từ lâu trong dòng lịch sử xa xưa, nhưng ‘dấu ấn sinh mệnh’ của nó thì đã vinh hằng bất diệt, trừ khi bị sinh mạng thể hùng mạnh hơn cứng rắn bôi xóa mất, còn không thì dù hình chiếu ở đây tiêu tan cũng chỉ khiến nó chìm vào giấc ngủ say. Nhưng Rocky thì lại có thể gửi dấu ấn sinh mạng của hắn vào hình chiếu của Jörmungandr, nhờ đó có thể sống lại bất cứ lúc nào. Thế nên lúc trước ta mới nói, chỉ cần hắn dùng Thế Giới Xà đánh lén thì dù hắn muốn đến muốn đi cũng chẳng ai ngăn được.” Valkyrie vừa bình thản liếc nhìn Cung Diệp Vũ, vừa điềm nhiên cất chiếc nhẫn vàng phong cách cổ xưa vào trong túi, sau đó mới nói với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Cung Diệp Vũ hơi sững sờ, mãi tới lúc này hắn mới chú ý tới sự xuất hiện của người con gái xinh đẹp tới kinh động hồn phách này. Hắn sửng sốt nói: “Valkyrie? Nữ Chiến Thần Băng Giá? Sao ngươi lại có mặt ở đây? Bao nhiêu năm không thấy mặt, vậy mà ngươi còn chưa chết cơ à?”
Valkyrie bình thản liếc nhìn hắn, trên khuôn mặt không biểu hiện một chút xíu tức giận nào, cô vẫn trả lời hắn bằng giọng ‘phẳng lặng’ như nước: “Kẻ Đứng Đầu, tuy ta ẩn nấp, âm thầm tích lũy thực lực nhưng sức mạnh của ngươi mới là thứ khiến cho người ta phải sợ hãi, thán phục… Đã đạt tới ngưỡng cửa của Ma Vương cấp rồi sao?”
Cung Diệp Vũ nghe vậy thì chỉ cười ha hả mà không trả lời. Lúc này, Bùi Kiêu cũng từ trên cao hạ xuống, bay đến ngang tầm hai người. Chỉ có điều, vì lúc này hắn đang trợn tròn mắt, ngây ngô nhìn Valkyrie nên bộ dạng khá là buồn cười, cứ như một thanh niên mới từ trong núi đi ra, lần đầu nhìn thấy thiếu nữ đẹp. Dường như hắn đã hoàn toàn bị vẻ đẹp của người con gái kia làm cho mê mẩn rồi!
Cung Diệp Vũ thấy vậy thì có phần lúng túng cười gượng. Theo như hắn biết thì cô nàng Valkyrie này là linh hồn đặc thù đầu tiên trên thế giới được tổ chức linh hồn ghi nhận là có năng lực Valkyrie. Vì thường ngày bộ dạng cô ta luôn là ‘lạnh như tượng băng, người khác chớ tới gần’ nên người biết được thường hay gọi cô là Nữ Chiến Thần Băng Giá. Mặt khác thì hành tung của cô ta cũng bí ẩn tới dị thường. Bình thường gần như sẽ không bao giờ thấy cô xuất hiện, mà mặc dù có đột nhiên xuất hiện thì cũng chỉ là tới trụ sở tổ chức linh hồn để đổi Thực Phẩm Chấp Niệm và lượng lớn Năng Lượng Tiêu Chuẩn. Thêm nữa, người ta không biết cô hoạt động ở ảo giới nào, bởi vì không hề có ghi chép nào về đoàn đội của cô tại các cửa ra vào ảo giới, nhưng rõ ràng là đôi khi cô và đoàn đội của cô vẫn xuất hiện để đổi Thiên Sinh Vũ Khí lấy Thực Phẩm Chấp Niệm, điều đó chứng tỏ đoàn đội của cô đúng là vẫn thường xuyên ra vào ảo giới. Vậy là những gì liên quan tới người con gái này lại càng mang nhiều sắc thái huyền bí hơn.
Valkyrie chính là một người lạnh băng, ‘xa lánh’ người khác cả ngàn dặm như vậy. Thế nhưng, lúc này đối diện với cái nhìn chằm chằm không kiêng nể gì của Bùi Kiêu, cô chẳng những không giận giữ mà còn ngạc nhiên quan sát lại hắn. Sau đó, đôi hàng mi thanh tú của cô khẽ nhăn lại, giống như đang cố nhớ lại điều gì đó. Một cử chỉ nhỏ như vậy, nhưng người thể hiện lại là một người đẹp khuynh đảo thế gian, thế nên sức cuốn hút phát ra từ đó lại trở nên to lớn phi thường, đủ khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải điên đảo linh hồn. Chỉ có điều, hai người có mặt ở đây, một là Cung Diệp Vũ: tính tình tự nhiên mà thần kinh thì bền chắc, hơn nữa lại rất si tình với Vu Nữ Trần, khi nhìn người khác giới chỉ luôn nhìn với con mắt chiêm ngưỡng cái đẹp thuần túy. Người còn lại là Bùi Kiêu thì đang rơi vào cảm giác khiếp sợ vô cùng, chẳng còn tâm trạng nào mà cảm nhận vẻ đẹp của mỹ nhân. Vậy nên rất đáng tiếc, phong thái nghiêng nước nghiêng thành của Valkyrie lúc này lại không có ai thưởng thức.
Valkyrie trầm tư một hồi rồi nói với Bùi Kiêu: “Ta hình như biết ngươi rất rõ… Không, phải là trong thế giới trước kia của ta, ta nhớ rằng có sự tồn tại của ngươi. Ngươi là ai? Vì sao ta lại cảm thấy thân thiết đến như vậy?”
Bùi Kiêu chợt kéo vụt cương con ngựa tám chân, chạy thẳng tới bên người Valkyrie. Sau đó, không ngờ lại ‘ngang nhiên’ nắm chặt lấy bàn tay trắng như ngọc của cô, đồng thời còn cuống quýt nói: “Valkyrie, ngươi vẫn còn sống! Tốt quá! Ta là… ta là?”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Bùi Kiêu dường như đã bị một cái gì đó điều khiển. Hắn đột nhiên cảm thấy một niềm vui sướng lớn lao đến không thể hình dung tràn ngập cõi lòng, khiến cho hắn thậm chí đột ngột chạy lại nắm tay Valkyrie. Nhưng đến khi nói mình là ai thì cảm giác bị điều khiển kia lại bỗng tan biến mất, hắn lúc này mới giật mình tỉnh táo lại, vội buông tay Valkyrie ra rồi nói: “Thành thật xin lỗi vì sự thất lễ vừa rồi. Tôi là Bùi Kiêu, một thánh viên của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, quý cô Valkyrie… Nhưng tôi thực sự cảm thấy dường như đã biết cô từ rất lâu rồi. Tôi xin thề đây không phải là lời nói dối bịa ra để tán tỉnh gì đó!”
Valkyrie yên lặng nhìn đôi tay mình. Mới khoảnh khắc vừa rồi, khi người thanh niên trước mặt nắm chặt lấy tay cô, cô bỗng như cảm thấy trái tim băng giá của mình dường như đã bất ngờ rung lên những nhịp đập rộn ràng. Đó là một loại cảm giác vui mừng kỳ diệu không thể nói rõ thành lời, không thể viết rõ thành chữ. Tuy chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, nhưng là một cường giả Chân Ma cấp – bản tâm đã hoàn toàn sáng tỏ, cô gần như có thể khẳng định chắc chắn nó là thật. Thế nên, cô theo bản năng mỉm cười rồi nói: “Ừ, ta cũng cảm thấy dường như chúng ta đã thân thiết từ rất lâu rồi. Giống như là, trước kia, chúng ta đã từng luôn ở bên nhau.”
Dung mạo Valkyrie vốn đã là nghiêng nước nghiêng thành, thậm chí so với Vu Nữ Trần còn xuất sắc hơn nhiều. Đó là một vẻ đẹp thánh khiết, dường như không hề nhiễm chút bụi trần, giống như một vị nữ thần hạ phàm. Lúc trước cô giữ vẻ lạnh lùng băng giá còn đỡ, tuy cũng đã dủ khiến nam giới bình thường ngẩn ngơ nhưng ít ra còn chưa ảnh hưởng được các cường giả Chân Ma cấp đã quán triệt bản tâm mình. Nhưng lúc này, cô đột ngột phá vỡ ‘chiếc mặt nạ’ băng giá của mình bằng một nụ cười tự nhiên mà bình thản, khiến cho cả kẻ hào sảng như Cung Diệp Vũ và người đang có chuyện rất đau đầu như Bùi Kiêu đều phải ngắm nhìn tới ngây người. Đến một hồi lâu sau, nụ cười của Valkyrie biến mất, biểu cảm trở lại lạnh lùng băng như trước thì hai tên này mới thoát khỏi trạng thái ‘ngẩn ngơ’ kia.
Không chỉ riêng hai người Bùi Kiêu, lúc này, trên một chiếc du thuyền loại nhỏ đậu tại vùng biển bên ngoài Đảo Phục Sinh, có tám người cũng đang trợn mắt, ngoác miệng, bộ dạng kinh ngạc tới cực điểm. Mỗi người bọn họ đều đang dùng kính viễn vọng quan sát diễn biến trên bầu trời Đảo Phục Sinh. Đến cả nửa ngày sau, một người đàn ông trung niên trong đó mới lên tiếng: “Mới rồi… đội trưởng vừa mới cười đấy à?”
Những người còn lại đều ngơ ngác gật đầu răm rắp. Sau đó, lại có một cô gái hỏi: “Mọi người chắc chắn hôm nay không phải là ngày tận thế 21 tháng 12 năm 2012 đấy chứ?”
Vẫn giữ vẻ ngơ ngác, cả đám lại đều tăm tắp gật đầu…
Dù có thế nào thì lúc này, Rocky và Thế Giới Xà Jörmungandr đều đã bị đánh bại, cả ba tên Kẻ Sa Đọa còn lại dưới lòng đất cũng đã biến mất cùng bọn chúng. Chiến dịch Đảo Phục Sinh cuối cùng đã chấm dứt. Chờ sau khi chính phủ thế giới ‘dọn dẹp’ xong đám lớn quỷ quái đang lang thang khắp nơi dưới lòng đất thì sẽ không còn gì có thể đe dọa tới Máy Chủ Linh Hồn Trung Tâm nữa. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi…
Sau khi những tên còn sót lại của đám Kẻ Sa Đọa biến mất, chính phủ thế giới sau cùng cũng đã phát hiện việc làm của bốn người Dương Đỉnh Thiên. Thế nhưng khi chính phủ phát hiện tài liệu bí mật và các phim ghi hình của mình bị lộ thị bốn tên kia đã ra khỏi khu vực tầng ngầm trung tâm Đảo Phục Sinh, chuẩn bị thoát ra khỏi khu vực bầy bố phòng ngự phía bên ngoài. Vậy là chính phủ thế giới vội vàng lệnh cho quân đội bên ngoài chặn bắt bốn người lại, nhưng đám Dương Đỉnh Thiên làm gì có chuyện ngoan ngoãn chịu trói, bọn họ đã biết được những bí mật to lớn và bẩn thỉu của chính phủ, nếu bị bắt trở lại khu vực tầng ngầm dưới lòng đất thì kết quả chắc chắn sẽ là bị biến đổi thành thứ gọi là ‘Kẻ Phản Bội’. Thế nên bọn họ thà chết cũng không chịu để bị bắt, lập tức trốn vào một công sự phòng ngự đã bị phá hủy, điên cuồng chống trả lại.
Chỉ là, thực lực của bốn người dù sao cũng chỉ thường thường, đã không phải Chân Ma cấp mà cả Thiên Sinh Vũ Khí Có Tên Thật mạnh mẽ gì gì đó cũng không có nốt. Tuy cả khu vực công sự bên ngoài tòa nhà trung tâm đã bị Rocky đánh tan tành, nhưng dù sao thì mục đích chính của Rocky cũng là phá hủy Máy Chủ Linh Hồn Trung Tâm, chẳng có hơi đâu mà đi đuổi giết đám binh lính người sống, thế nên trong khu vực công sự này vẫn còn rất nhiều binh lính người sống. Sau khi nhận được lệnh, đám binh lính này lập tức bao vây, dùng lượng lớn súng đạn tấn công bốn người, bọn Dương Đỉnh Thiên đã bị dồn vào một góc như thế này thì chắc chỉ sau vài phút là cả bốn sẽ bị bắn cho tiêu tan hoặc bị bắt giữ, không còn bất kỳ một khả năng nào khác.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có một mảng lớn sấm sét màu tím từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào đám quân đội đang tấn công cái công sự nát bét kia. Một loạt những tiếng nổ ầm ầm vang lên, theo sau đó là khói bụi bốc lên mù mịt, ít nhất trăm người đã tan thành tro bụi, không để lại bất kỳ một dấu vết nào cho thấy đã từng tồn tại trên thế gian. Đồng thời, lại mấy quả cầu sét màu bạc từ trên trời rơi xuống, tạo ra thêm một chuỗi những tiếng nổ ầm vang, lại thêm gần trăm tên binh lính nhờ đó mà xong đời.
Bùi Kiêu cưỡi con ngựa lớn tám chân hạ xuống từ trên trời, bên cạnh hắn là nàng Valkyrie cưỡi con Pegasus màu bạc. Đồng thời, Cung Diệp Vũ lừ lừ đi ra từ trong đám khói bụi của vụ nổ do những luồng sét tím gây ra, một tay hắn cầm Tử Lôi Đao, một tay chỉ về phía đám binh lính trước mặt nói: “Vì sao tấn công thành viên trong đội của ta? Cho ta nghe một câu giải thích hợp lý, nếu không thì tất cả các ngươi đều sẽ phải chết!”
Trường khí thế màu tím, lôi điện màu tím, còn có thanh Tử Lôi Đao kia! Màu tím dường như chính là màu sắc đại diện cho Cung Diệp Vũ, mà hắn cũng quá nổi tiếng trong giới linh hồn, chỉ cần là người của tổ chức linh hồn thì khó mà tìm được ai không biết mặt hắn. Hắn chính là một sát tinh (1) còn kinh khủng hơn Rocky rất nhiều lần, được công nhận là người mạnh nhất thế giới, là kẻ chẳng những vô cùng bao che cho đồng bọn mà tính cách còn rất ‘dã man’. Cái ‘chiến công’ gần như hoàn toàn hủy diệt tổ chức linh hồn của một quốc gia vẫn còn đủ sức làm khiếp đảm bất kỳ kẻ nào nghe được.
Sự xuất hiện của Cung Diệp Vũ rõ ràng đã làm cho đám binh lính xung quanh loạn lên một hồi. Mãi một lúc lâu sau, một sĩ quan chỉ huy mới đi ra nói: “Ngài Cung, chúng tôi nhận được lệnh của bộ chỉ huy thông báo rằng bốn người này là Kẻ Sa Đọa còn sót lại. Cấp trên nói bọn họ đã trộm đi tài liệu thí nghiệm rất quan trọng, lệnh cho chúng tôi nhất định phải bắt giữ hoặc xử bắn tại chỗ, bằng mọi giá không được để cho bọn họ chạy thoát khỏi Đảo Phục Sinh. Chúng tôi thật sự không hề biết bốn linh hồn này là thành viên trong đội của ngài!”
Cung Diệp Vũ giận quá hóa cười, hắn nói: “Nếu các ngươi đã nói mình chỉ là một đám lính lác mù tịt mọi thứ thì ta cũng không thèm so đo với các ngươi nữa. Giờ đã biết rõ rồi thì cút ngay lập tức cho ta!”
Tên sĩ quan kia cười khổ: “Nếu có thể được, hy vọng ngài Cung cho chúng tôi vài phút để báo cáo tình hình cho bộ chỉ huy. Dù sao thì lệnh trực tiếp từ bộ chỉ huy là loại mệnh lệnh phải hoàn thành bằng mọi giá, nếu giờ rút lui thì tất cả chúng tôi ở đây sẽ bị đưa ra tòa án binh hết. Thế nên…”
Cung Diệp Vũ lúc này đã điên tiết tới cực điểm, lại thêm việc bị mai phục và vây giết trong Thành Phố Vàng lúc trước, tất cả đều là âm mưu của chính phủ thế giới. Tất cả những sự khó chịu đó lúc này biến thành một cổ lửa giận ngút trời, như núi lửa ầm ầm phun trào, khiến hắn định nhấc Tử Lôi Đao lên, một hơi làm thịt hết đám trước mặt. Đúng lúc đó, Bùi Kiêu từ trên cao đáp xuống, giải tán con ngựa tám chân thành Năng Lượng Tiêu Chuẩn rồi bất ngờ kéo Cung Diệp Vũ lại nói: “Đừng quá nóng nẩy!”
Sau đó, Bùi Kiêu liền nói nhỏ bằng âm lượng mà chỉ Cung Diệp Vũ mới nghe được: “Giờ chưa phải lúc để đánh bài ngửa với bọn chúng. Ngươi đã đánh ròng rã mấy trận liền từ Thành Phố Vàng tới đây, chấp niệm đã sắp tới mức rơi vào chấn động rồi. Mà cũng đừng tưởng ta không biết, lúc đánh với Thế Giới Xà, chiêu Thiên Đả Lôi Phách Đồ Chân Long mà ngươi dùng lúc sau cùng kia đã lấy đi gần hết Năng Lượng Tiêu Chuẩn của ngươi, chấp niệm cũng đã bắt đầu bị chấn động. Giờ chẳng cần phải nói tới Thần Chiến Binh Obelisk, chỉ cần lòi ra mấy tên Chân Ma cấp nhân tạo cũng đủ giết ngươi, mà tình hình của ta thì cũng không khác ngươi là mấy. Một đòn vừa rồi đã đủ dọa đám chính phủ thế giới, khiến bọn chúng nghĩ chúng ta vẫn còn nhiều sức lực, như vậy hai bên cùng e ngại nhau, chúng sẽ không dám nghĩ tới chuyện giết người bịt miệng. Tóm lại, giờ cứ rời khỏi Đảo Phục Sinh trước, sau khi đã tìm hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, thực lực cũng đã hồi phục xong, khi ấy chúng ta sẽ trở lại phá một trận long trời lở đất! Yên tâm, ta vẫn sẽ cùng ngươi kề vai chiến đấu!”
Cung Diệp Vũ nghe vậy xong mới từ từ hạ Tử Lôi Đao xuống, mắt nhìn chằm chằm vào tên sĩ quan chỉ huy kia. Tên sĩ quan kia thì đã sợ tới mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, bỗng thấy Cung Diệp Vũ khẽ gật đầu với mình, hắn như thể vừa được miễn tội chết, thở pháo rồi lập tức xoay người chạy về phía đám binh lính của mình. Cung Diệp Vũ thì chẳng thèm nhìn đám binh lính kia nữa, ngược lại, hắn quay lại nhìn Bùi Kiêu với đôi mắt sáng ngời: “Kề vai chiến đấu ư? Vậy… ta có thể vĩnh viễn cùng ngươi sánh vai chiến đấu sao?”
Bùi Kiêu thoáng kinh ngạc một chút, sau đó liền ra sức vỗ mạnh vai Cung Diệp Vũ: “Đúng vậy! Chúng ta sẽ luôn luôn sánh vai chiến đấu…”
“Mãi cho tới chết!”
Chú thích:
1. Sát tinh: chỉ những kẻ mang tới chết chóc, là biểu tượng cho cái chết.
“… Cung Diệp Vũ, Valkyrie, lũ heo chính phủ thế giới, và cả… tên ‘nhân vật phụ’ Bùi Kiêu kia… giỏi lắm! Các ngươi giỏi lắm! Lần này ta nhận thua, nhưng đừng tưởng rằng đây đã là kết thúc! Chỉ cần linh hồn sa đọa bọn ta còn chưa chết sạch, thì nhất định sẽ có ngày ta quay trở lại! Chờ đó, chờ đó…”
Giọng nói của Rocky bỗng vang lên từ trong đám tội nghiệt đang tiêu tán, chỉ là âm thanh rất trầm thấp và yếu ớt, chẳng hề phù hợp với bộ dạng ngạo mạn, càn rỡ lúc trước của hắn. Tiếng nói đó vang lên cho tới những chữ cuối cùng rồi dần dần biến mất, đồng thời, gần nữa đoạn cơ thể còn lại của con rồng đen trên bầu trời và ba quầng sáng đen trong tòa nhà trung tâm Đảo Phục Sinh cũng cùng lúc biến mất. Cứ như thế, một đám lớn khí đen đặc hoàn toàn biến mất ngay trước mắt mọi người, cứ như thể chúng chưa từng tồn tại vậy. Trên bầu trời lúc này chỉ còn lại những đám mây đen bao phủ phạm vi mấy kilomet, chỉ là con rồng đen khổng lồ lúc trước ẩn hiện trong đó nay đã biến mất không để lại chút dấu vết nào.
“Biến mất? Làm thế nào mà biến mất cả rồi!?”
Ngay sau khi con rồng đen và Rocky cùng biến mất không lâu, một luống sáng tím từ trong đám mây hình nấm trên mặt đất vụt bay vọt ra. Cung Diệp Vũ toàn thân sáng rực ánh tím, hắn cứ vậy đứng thẳng giữa không trung, kinh ngạc nhìn về phía đám mây mù đen đặc trên bầu trời. Ở chỗ đó đã không còn thấy bóng dáng con rồng đen hay Rocky đâu nữa! Không chỉ mắt nhìn không thấy mà ngay cả áp lực khủng bố như ‘Thái Sơn áp đỉnh’ lúc trước cũng đã biến mất, đó mới là nguyên nhân chính khiến Cung Diệp Vũ nhận định rằng Rocky và Thế Giới Xà đều đã biến mất.
“Chính xác! Ngoài Rocky và tập đoàn Kẻ Sa Đọa của hắn thì Thế Giới Xà Jörmungandr thật ra chỉ là một hình chiếu thôi, đó là năng lực mà bất cứ quỷ quái Ma Vương cấp nào cũng có. Tuy bản thể thật sự của nó đã bị chôn vui từ lâu trong dòng lịch sử xa xưa, nhưng ‘dấu ấn sinh mệnh’ của nó thì đã vinh hằng bất diệt, trừ khi bị sinh mạng thể hùng mạnh hơn cứng rắn bôi xóa mất, còn không thì dù hình chiếu ở đây tiêu tan cũng chỉ khiến nó chìm vào giấc ngủ say. Nhưng Rocky thì lại có thể gửi dấu ấn sinh mạng của hắn vào hình chiếu của Jörmungandr, nhờ đó có thể sống lại bất cứ lúc nào. Thế nên lúc trước ta mới nói, chỉ cần hắn dùng Thế Giới Xà đánh lén thì dù hắn muốn đến muốn đi cũng chẳng ai ngăn được.” Valkyrie vừa bình thản liếc nhìn Cung Diệp Vũ, vừa điềm nhiên cất chiếc nhẫn vàng phong cách cổ xưa vào trong túi, sau đó mới nói với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Cung Diệp Vũ hơi sững sờ, mãi tới lúc này hắn mới chú ý tới sự xuất hiện của người con gái xinh đẹp tới kinh động hồn phách này. Hắn sửng sốt nói: “Valkyrie? Nữ Chiến Thần Băng Giá? Sao ngươi lại có mặt ở đây? Bao nhiêu năm không thấy mặt, vậy mà ngươi còn chưa chết cơ à?”
Valkyrie bình thản liếc nhìn hắn, trên khuôn mặt không biểu hiện một chút xíu tức giận nào, cô vẫn trả lời hắn bằng giọng ‘phẳng lặng’ như nước: “Kẻ Đứng Đầu, tuy ta ẩn nấp, âm thầm tích lũy thực lực nhưng sức mạnh của ngươi mới là thứ khiến cho người ta phải sợ hãi, thán phục… Đã đạt tới ngưỡng cửa của Ma Vương cấp rồi sao?”
Cung Diệp Vũ nghe vậy thì chỉ cười ha hả mà không trả lời. Lúc này, Bùi Kiêu cũng từ trên cao hạ xuống, bay đến ngang tầm hai người. Chỉ có điều, vì lúc này hắn đang trợn tròn mắt, ngây ngô nhìn Valkyrie nên bộ dạng khá là buồn cười, cứ như một thanh niên mới từ trong núi đi ra, lần đầu nhìn thấy thiếu nữ đẹp. Dường như hắn đã hoàn toàn bị vẻ đẹp của người con gái kia làm cho mê mẩn rồi!
Cung Diệp Vũ thấy vậy thì có phần lúng túng cười gượng. Theo như hắn biết thì cô nàng Valkyrie này là linh hồn đặc thù đầu tiên trên thế giới được tổ chức linh hồn ghi nhận là có năng lực Valkyrie. Vì thường ngày bộ dạng cô ta luôn là ‘lạnh như tượng băng, người khác chớ tới gần’ nên người biết được thường hay gọi cô là Nữ Chiến Thần Băng Giá. Mặt khác thì hành tung của cô ta cũng bí ẩn tới dị thường. Bình thường gần như sẽ không bao giờ thấy cô xuất hiện, mà mặc dù có đột nhiên xuất hiện thì cũng chỉ là tới trụ sở tổ chức linh hồn để đổi Thực Phẩm Chấp Niệm và lượng lớn Năng Lượng Tiêu Chuẩn. Thêm nữa, người ta không biết cô hoạt động ở ảo giới nào, bởi vì không hề có ghi chép nào về đoàn đội của cô tại các cửa ra vào ảo giới, nhưng rõ ràng là đôi khi cô và đoàn đội của cô vẫn xuất hiện để đổi Thiên Sinh Vũ Khí lấy Thực Phẩm Chấp Niệm, điều đó chứng tỏ đoàn đội của cô đúng là vẫn thường xuyên ra vào ảo giới. Vậy là những gì liên quan tới người con gái này lại càng mang nhiều sắc thái huyền bí hơn.
Valkyrie chính là một người lạnh băng, ‘xa lánh’ người khác cả ngàn dặm như vậy. Thế nhưng, lúc này đối diện với cái nhìn chằm chằm không kiêng nể gì của Bùi Kiêu, cô chẳng những không giận giữ mà còn ngạc nhiên quan sát lại hắn. Sau đó, đôi hàng mi thanh tú của cô khẽ nhăn lại, giống như đang cố nhớ lại điều gì đó. Một cử chỉ nhỏ như vậy, nhưng người thể hiện lại là một người đẹp khuynh đảo thế gian, thế nên sức cuốn hút phát ra từ đó lại trở nên to lớn phi thường, đủ khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải điên đảo linh hồn. Chỉ có điều, hai người có mặt ở đây, một là Cung Diệp Vũ: tính tình tự nhiên mà thần kinh thì bền chắc, hơn nữa lại rất si tình với Vu Nữ Trần, khi nhìn người khác giới chỉ luôn nhìn với con mắt chiêm ngưỡng cái đẹp thuần túy. Người còn lại là Bùi Kiêu thì đang rơi vào cảm giác khiếp sợ vô cùng, chẳng còn tâm trạng nào mà cảm nhận vẻ đẹp của mỹ nhân. Vậy nên rất đáng tiếc, phong thái nghiêng nước nghiêng thành của Valkyrie lúc này lại không có ai thưởng thức.
Valkyrie trầm tư một hồi rồi nói với Bùi Kiêu: “Ta hình như biết ngươi rất rõ… Không, phải là trong thế giới trước kia của ta, ta nhớ rằng có sự tồn tại của ngươi. Ngươi là ai? Vì sao ta lại cảm thấy thân thiết đến như vậy?”
Bùi Kiêu chợt kéo vụt cương con ngựa tám chân, chạy thẳng tới bên người Valkyrie. Sau đó, không ngờ lại ‘ngang nhiên’ nắm chặt lấy bàn tay trắng như ngọc của cô, đồng thời còn cuống quýt nói: “Valkyrie, ngươi vẫn còn sống! Tốt quá! Ta là… ta là?”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Bùi Kiêu dường như đã bị một cái gì đó điều khiển. Hắn đột nhiên cảm thấy một niềm vui sướng lớn lao đến không thể hình dung tràn ngập cõi lòng, khiến cho hắn thậm chí đột ngột chạy lại nắm tay Valkyrie. Nhưng đến khi nói mình là ai thì cảm giác bị điều khiển kia lại bỗng tan biến mất, hắn lúc này mới giật mình tỉnh táo lại, vội buông tay Valkyrie ra rồi nói: “Thành thật xin lỗi vì sự thất lễ vừa rồi. Tôi là Bùi Kiêu, một thánh viên của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, quý cô Valkyrie… Nhưng tôi thực sự cảm thấy dường như đã biết cô từ rất lâu rồi. Tôi xin thề đây không phải là lời nói dối bịa ra để tán tỉnh gì đó!”
Valkyrie yên lặng nhìn đôi tay mình. Mới khoảnh khắc vừa rồi, khi người thanh niên trước mặt nắm chặt lấy tay cô, cô bỗng như cảm thấy trái tim băng giá của mình dường như đã bất ngờ rung lên những nhịp đập rộn ràng. Đó là một loại cảm giác vui mừng kỳ diệu không thể nói rõ thành lời, không thể viết rõ thành chữ. Tuy chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, nhưng là một cường giả Chân Ma cấp – bản tâm đã hoàn toàn sáng tỏ, cô gần như có thể khẳng định chắc chắn nó là thật. Thế nên, cô theo bản năng mỉm cười rồi nói: “Ừ, ta cũng cảm thấy dường như chúng ta đã thân thiết từ rất lâu rồi. Giống như là, trước kia, chúng ta đã từng luôn ở bên nhau.”
Dung mạo Valkyrie vốn đã là nghiêng nước nghiêng thành, thậm chí so với Vu Nữ Trần còn xuất sắc hơn nhiều. Đó là một vẻ đẹp thánh khiết, dường như không hề nhiễm chút bụi trần, giống như một vị nữ thần hạ phàm. Lúc trước cô giữ vẻ lạnh lùng băng giá còn đỡ, tuy cũng đã dủ khiến nam giới bình thường ngẩn ngơ nhưng ít ra còn chưa ảnh hưởng được các cường giả Chân Ma cấp đã quán triệt bản tâm mình. Nhưng lúc này, cô đột ngột phá vỡ ‘chiếc mặt nạ’ băng giá của mình bằng một nụ cười tự nhiên mà bình thản, khiến cho cả kẻ hào sảng như Cung Diệp Vũ và người đang có chuyện rất đau đầu như Bùi Kiêu đều phải ngắm nhìn tới ngây người. Đến một hồi lâu sau, nụ cười của Valkyrie biến mất, biểu cảm trở lại lạnh lùng băng như trước thì hai tên này mới thoát khỏi trạng thái ‘ngẩn ngơ’ kia.
Không chỉ riêng hai người Bùi Kiêu, lúc này, trên một chiếc du thuyền loại nhỏ đậu tại vùng biển bên ngoài Đảo Phục Sinh, có tám người cũng đang trợn mắt, ngoác miệng, bộ dạng kinh ngạc tới cực điểm. Mỗi người bọn họ đều đang dùng kính viễn vọng quan sát diễn biến trên bầu trời Đảo Phục Sinh. Đến cả nửa ngày sau, một người đàn ông trung niên trong đó mới lên tiếng: “Mới rồi… đội trưởng vừa mới cười đấy à?”
Những người còn lại đều ngơ ngác gật đầu răm rắp. Sau đó, lại có một cô gái hỏi: “Mọi người chắc chắn hôm nay không phải là ngày tận thế 21 tháng 12 năm 2012 đấy chứ?”
Vẫn giữ vẻ ngơ ngác, cả đám lại đều tăm tắp gật đầu…
Dù có thế nào thì lúc này, Rocky và Thế Giới Xà Jörmungandr đều đã bị đánh bại, cả ba tên Kẻ Sa Đọa còn lại dưới lòng đất cũng đã biến mất cùng bọn chúng. Chiến dịch Đảo Phục Sinh cuối cùng đã chấm dứt. Chờ sau khi chính phủ thế giới ‘dọn dẹp’ xong đám lớn quỷ quái đang lang thang khắp nơi dưới lòng đất thì sẽ không còn gì có thể đe dọa tới Máy Chủ Linh Hồn Trung Tâm nữa. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi…
Sau khi những tên còn sót lại của đám Kẻ Sa Đọa biến mất, chính phủ thế giới sau cùng cũng đã phát hiện việc làm của bốn người Dương Đỉnh Thiên. Thế nhưng khi chính phủ phát hiện tài liệu bí mật và các phim ghi hình của mình bị lộ thị bốn tên kia đã ra khỏi khu vực tầng ngầm trung tâm Đảo Phục Sinh, chuẩn bị thoát ra khỏi khu vực bầy bố phòng ngự phía bên ngoài. Vậy là chính phủ thế giới vội vàng lệnh cho quân đội bên ngoài chặn bắt bốn người lại, nhưng đám Dương Đỉnh Thiên làm gì có chuyện ngoan ngoãn chịu trói, bọn họ đã biết được những bí mật to lớn và bẩn thỉu của chính phủ, nếu bị bắt trở lại khu vực tầng ngầm dưới lòng đất thì kết quả chắc chắn sẽ là bị biến đổi thành thứ gọi là ‘Kẻ Phản Bội’. Thế nên bọn họ thà chết cũng không chịu để bị bắt, lập tức trốn vào một công sự phòng ngự đã bị phá hủy, điên cuồng chống trả lại.
Chỉ là, thực lực của bốn người dù sao cũng chỉ thường thường, đã không phải Chân Ma cấp mà cả Thiên Sinh Vũ Khí Có Tên Thật mạnh mẽ gì gì đó cũng không có nốt. Tuy cả khu vực công sự bên ngoài tòa nhà trung tâm đã bị Rocky đánh tan tành, nhưng dù sao thì mục đích chính của Rocky cũng là phá hủy Máy Chủ Linh Hồn Trung Tâm, chẳng có hơi đâu mà đi đuổi giết đám binh lính người sống, thế nên trong khu vực công sự này vẫn còn rất nhiều binh lính người sống. Sau khi nhận được lệnh, đám binh lính này lập tức bao vây, dùng lượng lớn súng đạn tấn công bốn người, bọn Dương Đỉnh Thiên đã bị dồn vào một góc như thế này thì chắc chỉ sau vài phút là cả bốn sẽ bị bắn cho tiêu tan hoặc bị bắt giữ, không còn bất kỳ một khả năng nào khác.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có một mảng lớn sấm sét màu tím từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào đám quân đội đang tấn công cái công sự nát bét kia. Một loạt những tiếng nổ ầm ầm vang lên, theo sau đó là khói bụi bốc lên mù mịt, ít nhất trăm người đã tan thành tro bụi, không để lại bất kỳ một dấu vết nào cho thấy đã từng tồn tại trên thế gian. Đồng thời, lại mấy quả cầu sét màu bạc từ trên trời rơi xuống, tạo ra thêm một chuỗi những tiếng nổ ầm vang, lại thêm gần trăm tên binh lính nhờ đó mà xong đời.
Bùi Kiêu cưỡi con ngựa lớn tám chân hạ xuống từ trên trời, bên cạnh hắn là nàng Valkyrie cưỡi con Pegasus màu bạc. Đồng thời, Cung Diệp Vũ lừ lừ đi ra từ trong đám khói bụi của vụ nổ do những luồng sét tím gây ra, một tay hắn cầm Tử Lôi Đao, một tay chỉ về phía đám binh lính trước mặt nói: “Vì sao tấn công thành viên trong đội của ta? Cho ta nghe một câu giải thích hợp lý, nếu không thì tất cả các ngươi đều sẽ phải chết!”
Trường khí thế màu tím, lôi điện màu tím, còn có thanh Tử Lôi Đao kia! Màu tím dường như chính là màu sắc đại diện cho Cung Diệp Vũ, mà hắn cũng quá nổi tiếng trong giới linh hồn, chỉ cần là người của tổ chức linh hồn thì khó mà tìm được ai không biết mặt hắn. Hắn chính là một sát tinh (1) còn kinh khủng hơn Rocky rất nhiều lần, được công nhận là người mạnh nhất thế giới, là kẻ chẳng những vô cùng bao che cho đồng bọn mà tính cách còn rất ‘dã man’. Cái ‘chiến công’ gần như hoàn toàn hủy diệt tổ chức linh hồn của một quốc gia vẫn còn đủ sức làm khiếp đảm bất kỳ kẻ nào nghe được.
Sự xuất hiện của Cung Diệp Vũ rõ ràng đã làm cho đám binh lính xung quanh loạn lên một hồi. Mãi một lúc lâu sau, một sĩ quan chỉ huy mới đi ra nói: “Ngài Cung, chúng tôi nhận được lệnh của bộ chỉ huy thông báo rằng bốn người này là Kẻ Sa Đọa còn sót lại. Cấp trên nói bọn họ đã trộm đi tài liệu thí nghiệm rất quan trọng, lệnh cho chúng tôi nhất định phải bắt giữ hoặc xử bắn tại chỗ, bằng mọi giá không được để cho bọn họ chạy thoát khỏi Đảo Phục Sinh. Chúng tôi thật sự không hề biết bốn linh hồn này là thành viên trong đội của ngài!”
Cung Diệp Vũ giận quá hóa cười, hắn nói: “Nếu các ngươi đã nói mình chỉ là một đám lính lác mù tịt mọi thứ thì ta cũng không thèm so đo với các ngươi nữa. Giờ đã biết rõ rồi thì cút ngay lập tức cho ta!”
Tên sĩ quan kia cười khổ: “Nếu có thể được, hy vọng ngài Cung cho chúng tôi vài phút để báo cáo tình hình cho bộ chỉ huy. Dù sao thì lệnh trực tiếp từ bộ chỉ huy là loại mệnh lệnh phải hoàn thành bằng mọi giá, nếu giờ rút lui thì tất cả chúng tôi ở đây sẽ bị đưa ra tòa án binh hết. Thế nên…”
Cung Diệp Vũ lúc này đã điên tiết tới cực điểm, lại thêm việc bị mai phục và vây giết trong Thành Phố Vàng lúc trước, tất cả đều là âm mưu của chính phủ thế giới. Tất cả những sự khó chịu đó lúc này biến thành một cổ lửa giận ngút trời, như núi lửa ầm ầm phun trào, khiến hắn định nhấc Tử Lôi Đao lên, một hơi làm thịt hết đám trước mặt. Đúng lúc đó, Bùi Kiêu từ trên cao đáp xuống, giải tán con ngựa tám chân thành Năng Lượng Tiêu Chuẩn rồi bất ngờ kéo Cung Diệp Vũ lại nói: “Đừng quá nóng nẩy!”
Sau đó, Bùi Kiêu liền nói nhỏ bằng âm lượng mà chỉ Cung Diệp Vũ mới nghe được: “Giờ chưa phải lúc để đánh bài ngửa với bọn chúng. Ngươi đã đánh ròng rã mấy trận liền từ Thành Phố Vàng tới đây, chấp niệm đã sắp tới mức rơi vào chấn động rồi. Mà cũng đừng tưởng ta không biết, lúc đánh với Thế Giới Xà, chiêu Thiên Đả Lôi Phách Đồ Chân Long mà ngươi dùng lúc sau cùng kia đã lấy đi gần hết Năng Lượng Tiêu Chuẩn của ngươi, chấp niệm cũng đã bắt đầu bị chấn động. Giờ chẳng cần phải nói tới Thần Chiến Binh Obelisk, chỉ cần lòi ra mấy tên Chân Ma cấp nhân tạo cũng đủ giết ngươi, mà tình hình của ta thì cũng không khác ngươi là mấy. Một đòn vừa rồi đã đủ dọa đám chính phủ thế giới, khiến bọn chúng nghĩ chúng ta vẫn còn nhiều sức lực, như vậy hai bên cùng e ngại nhau, chúng sẽ không dám nghĩ tới chuyện giết người bịt miệng. Tóm lại, giờ cứ rời khỏi Đảo Phục Sinh trước, sau khi đã tìm hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, thực lực cũng đã hồi phục xong, khi ấy chúng ta sẽ trở lại phá một trận long trời lở đất! Yên tâm, ta vẫn sẽ cùng ngươi kề vai chiến đấu!”
Cung Diệp Vũ nghe vậy xong mới từ từ hạ Tử Lôi Đao xuống, mắt nhìn chằm chằm vào tên sĩ quan chỉ huy kia. Tên sĩ quan kia thì đã sợ tới mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, bỗng thấy Cung Diệp Vũ khẽ gật đầu với mình, hắn như thể vừa được miễn tội chết, thở pháo rồi lập tức xoay người chạy về phía đám binh lính của mình. Cung Diệp Vũ thì chẳng thèm nhìn đám binh lính kia nữa, ngược lại, hắn quay lại nhìn Bùi Kiêu với đôi mắt sáng ngời: “Kề vai chiến đấu ư? Vậy… ta có thể vĩnh viễn cùng ngươi sánh vai chiến đấu sao?”
Bùi Kiêu thoáng kinh ngạc một chút, sau đó liền ra sức vỗ mạnh vai Cung Diệp Vũ: “Đúng vậy! Chúng ta sẽ luôn luôn sánh vai chiến đấu…”
“Mãi cho tới chết!”
Chú thích:
1. Sát tinh: chỉ những kẻ mang tới chết chóc, là biểu tượng cho cái chết.
Bình luận facebook