Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 3 - Chương 14: Khốc liệt và trở về! (1)
Cái "nòng pháo" vừa thô vừa to mà Bùi Kiêu đang cầm trong tay thật ra chính là một hình dạng mới do Anh Dũng Súng biến thành!
Khi đang ngưng tụ lôi điện để chạy về hướng mà Ngưu Đầu và Cung Diệp Vũ chiến đấu, Bùi Kiêu cũng đã ngưng tụ lôi điện nạp vào trong Anh Dũng Súng theo bản năng giống như khi hắn bắn ra đạn lôi điện vậy. Tuy nhiên, trạng thái hiện giờ của hắn lại không phải là Giải phóng thật sự, chỉ là dựa vào hai ký hiệu Lôi điện trong cơ thể để thiêu đốt chấp niệm mà thôi. Hắn còn chưa có năng lực để sử dụng hình thức Giải phóng chân chính của Thiên Sinh Vũ Khí.
Đột nhiên hắn lại nảy ra một ý tưởng, đó là lấy chấp niệm nạp vào Thiên Sinh Vũ Khí, hơn nữa còn là loại chấp niệm ở trạng thái bị thiêu đốt... Quả nhiên! Vào thời điểm chấp niệm đang được thiêu đốt của hắn tiến vào trong Anh Dũng Súng, ý thức của hắn cũng theo đó mà tràn vào Thiên Sinh Vũ Khí này!
Thiên Sinh Vũ Khí kỳ thực cũng là do chấp niệm cấu tạo nên, nhưng cỗ chấp niệm này không hề giống với chấp niệm của linh hồn thể hoặc của quỷ quái, mà là một loại ý chí cực kỳ đơn giản, vô cùng thuần nhất!
Ví dụ như ý chí của Anh Dũng Súng là một cỗ ý chí anh dũng, bất khuất, không bao giờ chịu khuất phục, không bao giờ chịu đầu hàng. Lúc này Bùi Kiêu cảm nhận được từ bên trong Anh Dũng Súng dường như có âm thanh của vô số chiến sĩ đang gầm thét.
Không chỉ vậy, lúc Bùi Kiêu nạp chấp niệm đang được thiêu đốt của mình vào Anh Dũng Súng, hắn dường như đã nhìn thấy một cái ký tự kỳ dị được dung hợp vào với cỗ ý chí anh dũng. Hình thù của ký tự đó rất kỳ quái, khó ai có thể hình dung được nó là cái gì, tuy nhiên nó lại có vài phần tương tự với ký hiệu lôi điện trong cơ thể hắn... Điểm tương tự của chúng chính là cảm giác kỳ dị mà chúng cùng có, chứ không phải tương tự về hình dạng.
Chẳng qua ký tự này cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi, ngay cả hình dạng của nó Bùi Kiêu cũng chưa nhìn được rõ ràng, nó đã biến mất ngay lập tức trong Anh Dũng Súng. Hơn nữa, đang vào lúc khẩn cấp, Bùi Kiêu thấy được hết những chuyện này, thực tế là do tư duy của hắn đang vận hành với tốc độ cực nhanh. Nếu tính từ khi nạp chấp niệm đang thiêu đốt vào, đến khi nhìn thấy ký tự, thời gian cũng chưa bằng một cái chớp mắt, mà hắn cũng chỉ mới rời đi cách đó mấy bước chân mà thôi, cho dù tốc độ suy nghĩ của hắn có nhanh đến thế nào nữa, trong nháy mắt như vậy cũng không thể nào nghĩ ra được gì.
Nhưng mà Bùi Kiêu vẫn có thu hoạch, khẩu súng nhỏ bé trong tay hắn, giờ phút này liên tục bành trướng với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Hơn nữa, ý chí anh dũng bên trong dường như cũng dần phát tán ra ngoài, cảm giác nó mang lại gần giống như của trường khí thế do Chân Ma cấp phát ra vậy. Chẳng qua cỗ ý chí này không tạo ra áp bách như trường khí thế, mà chỉ có thể cảm nhận được một cách mơ hồ mà thôi.
(Giải... giải phóng? Đây là giải phóng sao?)
Khi Bùi Kiêu mới nhìn thấy khẩu súng đang dần phóng to thì hắn cũng hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền liều mạng nạp thêm chấp niệm đang thiêu đốt vào Anh Dũng Súng. Quả nhiên, tốc độ biến đổi của nó càng được tăng lên nhanh chóng, đồng thời, lực lôi điện hắn đang ngưng tụ trên tay cũng theo đó dung nhập vào khẩu súng lúc này đã dài tới bảy, tám mét này. Lúc này, trên đầu họng pháo, lôi điện lập lòe...
Bùi Kiêu còn đang vui mừng vì sự biến hóa của khẩu súng trong tay, thì chợt nhìn thấy Cung Diệp Vũ đại phát thần uy trảm ra một đao, ấy vậy mà lại có thể chém xuyên qua chính giữa thân hình của Ngưu Đầu. Nhưng sau đó Cung Diệp Vũ lại bị khí tức đen tối trong cơ thể Ngưu Đầu quấn lấy, rồi bị nó ném bay ra ngoài. Mà nhìn bộ dáng Ngưu Đầu lúc này... nó dường như đang tiến hành một loại lột xác nào đó! Một khi hoàn thành, không chừng nó sẽ biến thành Ma Vương cấp chân chính mất!
(Làm sao đây? Có thể sao? Cung Diệp Vũ thất bại sao? Như vậy Ngưu Đầu sẽ biến thành Ma Vương cấp chân chính hay sao? Khi đó, nhất định ta sẽ bị...)
Bùi Kiêu nhìn thấy như vậy thì lập tức cuống cuồng, suy nghĩ lung tung loạn cả lên, căn bản là không biết tiếp theo mình phải làm cái gì, trong đầu chỉ còn lại hoang mang và mờ mịt, thậm chí còn sinh một tia tuyệt vọng... Đúng lúc này, giữa lúc tâm lý của hắn còn đang hoảng loạn, tình huống chiến trường đang vô cùng nguy cấp, Anh Dũng Súng trên tay hắn đột nhiên dường như sống dậy, tựa như trái tim của con người, đập lên bịch bịch, mỗi một nhịp đập, ý chí anh dũng của nó lại truyền một tia cổ vũ vào cơ thể Bùi Kiêu. Loại ý chí bất khuất, vĩnh viễn không đầu hàng này dần dần xoa dịu hoảng loạn trong lòng hắn...
(Đúng rồi, Cung Diệp Vũ đã từng nói, hiện giờ là lúc Ngưu Đầu yếu nhất, nó cắn nuốt Mã Diện xong, bản thân nhất định đã bị thương không nhẹ, đây là thứ nhất. Hơn nữa, công kích vừa rồi của Cung Diệp Vũ uy mãnh như vậy, chắc chắn không phải chỉ có vẻ bề ngoài. Thứ ba... nó muốn tiến giai, nó muốn dung hợp lực lượng của Mã Diện, muốn trở thành quỷ quái Ma Vương cấp chân chính, điều này sao có thể dễ dàng?)
(Cho nên... liều mạng thôi!)
Bùi Kiêu cố lấy lại can đảm, ngưng tụ lực lôi điện toàn thân vào Anh Dũng Súng, giờ phút này hắn đang sử dụng hình thái người khổng lồ, năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể đang được chuyển hóa liên tục thành lực lượng lôi điện với tốc độ cực nhanh, cho nên thứ bị hút vào trong Anh Dũng Súng lần này không phải là năng lượng tiêu chuẩn, mà toàn bộ đều là lực lượng lôi điện!
Cũng ngay lúc đó, sau khi Ngưu Đầu ném Cung Diệp Vũ đi xong liền bắt đầu rống lên điên cuồng, thân thể của nó cũng dần dần bị khí tức đen tối bao phủ. Thừa dịp Ngưu Đầu không đề phòng, Bùi Kiêu đã dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến phía sau nó. Rồi không đợi cho hắn dừng lại hít thở, lấy lại bình tĩnh, cỗ ý chí anh dũng đã lây nhiễm vào trong đầu, hắn liền áp sát Ngưu Đầu như thể không muốn sống nữa vậy, sau đó phát lực vỗ mạnh vào lưng nó một cái.
"Này, ngươi quên ta sao?"
Lời vừa dứt, cái thân thể khổng lồ của Ngưu Đầu đã quay lại. Bùi Kiêu cũng bất chấp tất cả, liều mạng nhét Anh Dũng Súng vào vết thương trên lồng ngực nó, đồng thời tay hắn cũng kéo cò. Ngay lập tức, trên họng súng to lớn hơn hai mét, sấm nổ ầm ầm, ánh sáng chói lọi. Ngưu Đầu còn chưa kịp có hành động gì, lồng ngực của nó đã bị lôi đình trong họng súng hóa thành một dòng nước lũ bắn xuyên qua.
Một luồng lôi điện màu bạc sáng chói rực rỡ như Ngân Hà bắn vụt ra, quả thực là cuồn cuộn không ngừng như Ngân Hà chảy mãi. Kích thước của nó khi vừa ra khỏi nòng chỉ khoảng hai mét, vậy mà khi bắn đi được bốn, năm mét thì đường kính đã lớn đến gần mười mét. Hơn nữa luồng lôi điện màu bạc này còn kèm theo từng trận sấm sét ầm vang, lôi điện đã được ngưng tụ đến trạng thái điện tương, dễ dàng xuyên thủng thân thể Ngưu Đầu, đồng thời còn đẩy phăng cái thân hình khổng lồ của nó bay ra xa.
Tốc độ của lôi điện nhanh tới mức nào? Chính là dùng từ "trong nháy mắt" cũng chưa đủ để hình dung! Bùi Kiêu chỉ thấy ánh sáng chói lòa lóe lên kịch liệt, sau đó trước mắt là đã là cảnh tượng dòng điện tương như nước lũ tuôn trào, thân hình khổng lồ của Ngưu Đầu cũng đã bị đẩy văng đi mấy trăm mét. Và rồi khi mà hắn còn chưa kịp tỉnh táo, dòng nước lũ màu bạc đã tiếp tục quấn phăng Ngưu Đầu ra ngoài ngàn mét. Sau đó, một vụ nổ cực lớn tại vị trí cách hơn ngàn mét kia chợt... bùng lên. Nó giống như cảnh tượng một viên Siêu Tân Tinh vừa hình thành, ánh sáng kịch liệt và luồng sóng xung kích cuồn cuộn quét qua bốn phía xung quanh. Bùi Kiêu không kịp kêu một tiếng thì đã bị sóng xung kích hất văng, bay ngược ra xa hơn trăm mét, mà tới lúc này thì hắn mới cảm thấy cơn chấn động dữ dội phát ra từ chấp niệm của bản thân, cùng với nó là sự thống khổ còn đáng sợ gấp vạn lần so với cái chết...
Nỗi thống khổ đến vô cùng này khiến Bùi Kiêu cho dù rất muốn hôn mê cũng không thể. Hiện giờ, hắn đã không thể nào duy trì hình dạng người khổng lồ lôi điện được nữa. Mà bởi như vậy, khẩu súng trong tay hắn cũng đã biến trở lại kích thước ban đầu. Tuy nhiên thứ thật sự làm cho hắn cảm thấy tuyệt vọng chính là... lúc này, chấp niệm còn lại của hắn thậm chí không đủ 50 đơn vị. Mặc dù hắn vẫn còn có thể nội thị linh hồn mình, nhưng với số lượng chấp niệm ít ỏi như thế thì chỉ duy trì hình dáng cho linh hồn cũng đã phải cố gắng hết sức rồi, còn từ từ đề cao chất lượng chấp niệm của bản thân thì càng không cần nghĩ tới.
Chẳng qua lúc này Bùi Kiêu thật sự là không rảnh để suy nghĩ những thứ đó. Cái loại thống khổ cực độ, còn kinh khủng hơn gấp vạn lần cái chết này đã vùi lấp toàn bộ ý chí và tư tưởng của hắn. Hắn cũng mặc kệ Ngưu Đầu đã chết hay chưa, cũng không cần biết những người khác còn sống hay không, giờ phút này hắn chỉ còn lại một mơ ước có lẽ là xa vời, đó là được ngất đi mà thôi...
Không biết đã trôi qua bao lâu, sự thống khổ cũng dần dần qua đi, Bùi Kiêu cuối cùng cũng không thật sự được ngất đi... Thật ra linh hồn thể căn bản không thể nào hôn mê được, hiện tượng đó chỉ xảy ra với kẻ chất và lượng của chấp niệm quá thấp. Nhưng chỉ cần ý chí kiên định, chấp niệm cứng cỏi thì dù linh hồn thể có bị tan biến đi nữa cũng sẽ không hôn mê. Tuy rằng chấp niệm của Bùi Kiêu còn lại ít đến đáng thương, nhưng lại rất vững chắc, chúng có thể chứa đựng một lượng gấp đôi năng lượng tiêu chuẩn, chấp niệm như vậy thậm chí có thể sánh ngang với một ít Cao Đẳng Tránh Thoát Giả. Vậy nên, sau khi đã chịu đựng toàn bộ sự thống khổ này qua đi, cuối cùng hắn cũng vẫn có thể đứng thẳng lên được.
Vô cùng khốc liệt!
Những gì có trong tầm mắt của Bùi Kiêu chỉ có thể được diễn tả bằng những từ này!
Bề ngoài của chiến trường thật sự là quá mức khốc liệt! Toàn bộ mặt đất đều như bị cày nát, tựa như nơi này vừa bị bom đạn của chiến tranh hiện đại “chào mừng” qua một lượt. Mà cách đó mấy ngàn mét, còn có một cái hố khổng lồ với đường kính dọa người lớn đến vài trăm mét. Đó chính là dấu tích do luồng ánh sáng được hình thành khi Bùi Kiêu nạp một lượng lớn lực lượng lôi điện vào Anh Dũng Súng trong trạng thái Giải Phóng gây ra. Đó cũng là kỹ năng mà hắn dù có sử dụng toàn bộ lực lượng bản thân cũng chỉ có thể sử dụng được một lần duy nhất, không ngờ uy lực của nó lại khoa trương đến mức như vậy. Chỉ có điều, hắn vẫn không biết liệu như vậy có giết nổi con Ngưu Đầu đã bước một chân vào Ma Vương cấp kia hay không?
Còn những người khác thì sao? Cung Diệp Vũ, Dương Húc Quang, Nhậm Trăn, Lưu Vân... bọn họ, đã chết rồi sao?
Bùi Kiêu cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, hắn cũng không rõ mình đã giằng co với nỗi thống khổ kia bao lâu, nhưng cứ nhìn những nơi mà chùm tia sáng lôi điện đã đi qua, bụi bặm đã lắng xuống hết, không còn bay mù tứ tung nữa, tính ra có lẽ cũng không phải một khoảng thời gian ngắn. Hiện giờ hắn thật sự không thể suy nghĩ được gì, cũng không biết các đội viên còn lại rốt cuộc đã chết hay chưa, điều duy nhất hắn có thể làm... đó là từng bước từng bước, giống như một người bình thường đang tản bộ vậy, dùng hết sức mình cố gắng tiến về phía cái hố lớn đằng kia.
Không biết Bùi Kiêu đã dùng hết bao lâu để đi hết quãng đường mấy nghìn mét này, tuy nhiên lúc hắn đến được chỗ cái hố kia, hắn lại không thấy bất cứ một ai xuất hiện... Chẳng lẽ, toàn bộ bọn họ đều chết hết rồi sao?
Trong lòng Bùi Kiêu không khỏi dâng lên nỗi bi phẫn, đặc biệt là khi nghĩ đến Cung Diệp Vũ, nỗi bi phẫn này càng thêm mãnh liệt. Nhưng khi hắn còn chưa kịp có hành động gì khác, ở dưới đáy hố bỗng xuất hiện một luồng sáng vàng xuyên thấu qua nền đất cát, phóng thẳng lên trời. Lập tức, Bùi Kiêu liền cảm giác được một cỗ ý chí phẫn nộ khó có thể hình dung từ bên trong ánh sáng vàng đó phát tán ra, đồng thời, hắn cũng nhìn thấy ở giữa chùm sáng vàng bỗng xuất hiện một cây rìu lớn màu vàng...
Ánh vàng rực rỡ, chói lọi vô cùng!
Khi đang ngưng tụ lôi điện để chạy về hướng mà Ngưu Đầu và Cung Diệp Vũ chiến đấu, Bùi Kiêu cũng đã ngưng tụ lôi điện nạp vào trong Anh Dũng Súng theo bản năng giống như khi hắn bắn ra đạn lôi điện vậy. Tuy nhiên, trạng thái hiện giờ của hắn lại không phải là Giải phóng thật sự, chỉ là dựa vào hai ký hiệu Lôi điện trong cơ thể để thiêu đốt chấp niệm mà thôi. Hắn còn chưa có năng lực để sử dụng hình thức Giải phóng chân chính của Thiên Sinh Vũ Khí.
Đột nhiên hắn lại nảy ra một ý tưởng, đó là lấy chấp niệm nạp vào Thiên Sinh Vũ Khí, hơn nữa còn là loại chấp niệm ở trạng thái bị thiêu đốt... Quả nhiên! Vào thời điểm chấp niệm đang được thiêu đốt của hắn tiến vào trong Anh Dũng Súng, ý thức của hắn cũng theo đó mà tràn vào Thiên Sinh Vũ Khí này!
Thiên Sinh Vũ Khí kỳ thực cũng là do chấp niệm cấu tạo nên, nhưng cỗ chấp niệm này không hề giống với chấp niệm của linh hồn thể hoặc của quỷ quái, mà là một loại ý chí cực kỳ đơn giản, vô cùng thuần nhất!
Ví dụ như ý chí của Anh Dũng Súng là một cỗ ý chí anh dũng, bất khuất, không bao giờ chịu khuất phục, không bao giờ chịu đầu hàng. Lúc này Bùi Kiêu cảm nhận được từ bên trong Anh Dũng Súng dường như có âm thanh của vô số chiến sĩ đang gầm thét.
Không chỉ vậy, lúc Bùi Kiêu nạp chấp niệm đang được thiêu đốt của mình vào Anh Dũng Súng, hắn dường như đã nhìn thấy một cái ký tự kỳ dị được dung hợp vào với cỗ ý chí anh dũng. Hình thù của ký tự đó rất kỳ quái, khó ai có thể hình dung được nó là cái gì, tuy nhiên nó lại có vài phần tương tự với ký hiệu lôi điện trong cơ thể hắn... Điểm tương tự của chúng chính là cảm giác kỳ dị mà chúng cùng có, chứ không phải tương tự về hình dạng.
Chẳng qua ký tự này cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi, ngay cả hình dạng của nó Bùi Kiêu cũng chưa nhìn được rõ ràng, nó đã biến mất ngay lập tức trong Anh Dũng Súng. Hơn nữa, đang vào lúc khẩn cấp, Bùi Kiêu thấy được hết những chuyện này, thực tế là do tư duy của hắn đang vận hành với tốc độ cực nhanh. Nếu tính từ khi nạp chấp niệm đang thiêu đốt vào, đến khi nhìn thấy ký tự, thời gian cũng chưa bằng một cái chớp mắt, mà hắn cũng chỉ mới rời đi cách đó mấy bước chân mà thôi, cho dù tốc độ suy nghĩ của hắn có nhanh đến thế nào nữa, trong nháy mắt như vậy cũng không thể nào nghĩ ra được gì.
Nhưng mà Bùi Kiêu vẫn có thu hoạch, khẩu súng nhỏ bé trong tay hắn, giờ phút này liên tục bành trướng với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Hơn nữa, ý chí anh dũng bên trong dường như cũng dần phát tán ra ngoài, cảm giác nó mang lại gần giống như của trường khí thế do Chân Ma cấp phát ra vậy. Chẳng qua cỗ ý chí này không tạo ra áp bách như trường khí thế, mà chỉ có thể cảm nhận được một cách mơ hồ mà thôi.
(Giải... giải phóng? Đây là giải phóng sao?)
Khi Bùi Kiêu mới nhìn thấy khẩu súng đang dần phóng to thì hắn cũng hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền liều mạng nạp thêm chấp niệm đang thiêu đốt vào Anh Dũng Súng. Quả nhiên, tốc độ biến đổi của nó càng được tăng lên nhanh chóng, đồng thời, lực lôi điện hắn đang ngưng tụ trên tay cũng theo đó dung nhập vào khẩu súng lúc này đã dài tới bảy, tám mét này. Lúc này, trên đầu họng pháo, lôi điện lập lòe...
Bùi Kiêu còn đang vui mừng vì sự biến hóa của khẩu súng trong tay, thì chợt nhìn thấy Cung Diệp Vũ đại phát thần uy trảm ra một đao, ấy vậy mà lại có thể chém xuyên qua chính giữa thân hình của Ngưu Đầu. Nhưng sau đó Cung Diệp Vũ lại bị khí tức đen tối trong cơ thể Ngưu Đầu quấn lấy, rồi bị nó ném bay ra ngoài. Mà nhìn bộ dáng Ngưu Đầu lúc này... nó dường như đang tiến hành một loại lột xác nào đó! Một khi hoàn thành, không chừng nó sẽ biến thành Ma Vương cấp chân chính mất!
(Làm sao đây? Có thể sao? Cung Diệp Vũ thất bại sao? Như vậy Ngưu Đầu sẽ biến thành Ma Vương cấp chân chính hay sao? Khi đó, nhất định ta sẽ bị...)
Bùi Kiêu nhìn thấy như vậy thì lập tức cuống cuồng, suy nghĩ lung tung loạn cả lên, căn bản là không biết tiếp theo mình phải làm cái gì, trong đầu chỉ còn lại hoang mang và mờ mịt, thậm chí còn sinh một tia tuyệt vọng... Đúng lúc này, giữa lúc tâm lý của hắn còn đang hoảng loạn, tình huống chiến trường đang vô cùng nguy cấp, Anh Dũng Súng trên tay hắn đột nhiên dường như sống dậy, tựa như trái tim của con người, đập lên bịch bịch, mỗi một nhịp đập, ý chí anh dũng của nó lại truyền một tia cổ vũ vào cơ thể Bùi Kiêu. Loại ý chí bất khuất, vĩnh viễn không đầu hàng này dần dần xoa dịu hoảng loạn trong lòng hắn...
(Đúng rồi, Cung Diệp Vũ đã từng nói, hiện giờ là lúc Ngưu Đầu yếu nhất, nó cắn nuốt Mã Diện xong, bản thân nhất định đã bị thương không nhẹ, đây là thứ nhất. Hơn nữa, công kích vừa rồi của Cung Diệp Vũ uy mãnh như vậy, chắc chắn không phải chỉ có vẻ bề ngoài. Thứ ba... nó muốn tiến giai, nó muốn dung hợp lực lượng của Mã Diện, muốn trở thành quỷ quái Ma Vương cấp chân chính, điều này sao có thể dễ dàng?)
(Cho nên... liều mạng thôi!)
Bùi Kiêu cố lấy lại can đảm, ngưng tụ lực lôi điện toàn thân vào Anh Dũng Súng, giờ phút này hắn đang sử dụng hình thái người khổng lồ, năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể đang được chuyển hóa liên tục thành lực lượng lôi điện với tốc độ cực nhanh, cho nên thứ bị hút vào trong Anh Dũng Súng lần này không phải là năng lượng tiêu chuẩn, mà toàn bộ đều là lực lượng lôi điện!
Cũng ngay lúc đó, sau khi Ngưu Đầu ném Cung Diệp Vũ đi xong liền bắt đầu rống lên điên cuồng, thân thể của nó cũng dần dần bị khí tức đen tối bao phủ. Thừa dịp Ngưu Đầu không đề phòng, Bùi Kiêu đã dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến phía sau nó. Rồi không đợi cho hắn dừng lại hít thở, lấy lại bình tĩnh, cỗ ý chí anh dũng đã lây nhiễm vào trong đầu, hắn liền áp sát Ngưu Đầu như thể không muốn sống nữa vậy, sau đó phát lực vỗ mạnh vào lưng nó một cái.
"Này, ngươi quên ta sao?"
Lời vừa dứt, cái thân thể khổng lồ của Ngưu Đầu đã quay lại. Bùi Kiêu cũng bất chấp tất cả, liều mạng nhét Anh Dũng Súng vào vết thương trên lồng ngực nó, đồng thời tay hắn cũng kéo cò. Ngay lập tức, trên họng súng to lớn hơn hai mét, sấm nổ ầm ầm, ánh sáng chói lọi. Ngưu Đầu còn chưa kịp có hành động gì, lồng ngực của nó đã bị lôi đình trong họng súng hóa thành một dòng nước lũ bắn xuyên qua.
Một luồng lôi điện màu bạc sáng chói rực rỡ như Ngân Hà bắn vụt ra, quả thực là cuồn cuộn không ngừng như Ngân Hà chảy mãi. Kích thước của nó khi vừa ra khỏi nòng chỉ khoảng hai mét, vậy mà khi bắn đi được bốn, năm mét thì đường kính đã lớn đến gần mười mét. Hơn nữa luồng lôi điện màu bạc này còn kèm theo từng trận sấm sét ầm vang, lôi điện đã được ngưng tụ đến trạng thái điện tương, dễ dàng xuyên thủng thân thể Ngưu Đầu, đồng thời còn đẩy phăng cái thân hình khổng lồ của nó bay ra xa.
Tốc độ của lôi điện nhanh tới mức nào? Chính là dùng từ "trong nháy mắt" cũng chưa đủ để hình dung! Bùi Kiêu chỉ thấy ánh sáng chói lòa lóe lên kịch liệt, sau đó trước mắt là đã là cảnh tượng dòng điện tương như nước lũ tuôn trào, thân hình khổng lồ của Ngưu Đầu cũng đã bị đẩy văng đi mấy trăm mét. Và rồi khi mà hắn còn chưa kịp tỉnh táo, dòng nước lũ màu bạc đã tiếp tục quấn phăng Ngưu Đầu ra ngoài ngàn mét. Sau đó, một vụ nổ cực lớn tại vị trí cách hơn ngàn mét kia chợt... bùng lên. Nó giống như cảnh tượng một viên Siêu Tân Tinh vừa hình thành, ánh sáng kịch liệt và luồng sóng xung kích cuồn cuộn quét qua bốn phía xung quanh. Bùi Kiêu không kịp kêu một tiếng thì đã bị sóng xung kích hất văng, bay ngược ra xa hơn trăm mét, mà tới lúc này thì hắn mới cảm thấy cơn chấn động dữ dội phát ra từ chấp niệm của bản thân, cùng với nó là sự thống khổ còn đáng sợ gấp vạn lần so với cái chết...
Nỗi thống khổ đến vô cùng này khiến Bùi Kiêu cho dù rất muốn hôn mê cũng không thể. Hiện giờ, hắn đã không thể nào duy trì hình dạng người khổng lồ lôi điện được nữa. Mà bởi như vậy, khẩu súng trong tay hắn cũng đã biến trở lại kích thước ban đầu. Tuy nhiên thứ thật sự làm cho hắn cảm thấy tuyệt vọng chính là... lúc này, chấp niệm còn lại của hắn thậm chí không đủ 50 đơn vị. Mặc dù hắn vẫn còn có thể nội thị linh hồn mình, nhưng với số lượng chấp niệm ít ỏi như thế thì chỉ duy trì hình dáng cho linh hồn cũng đã phải cố gắng hết sức rồi, còn từ từ đề cao chất lượng chấp niệm của bản thân thì càng không cần nghĩ tới.
Chẳng qua lúc này Bùi Kiêu thật sự là không rảnh để suy nghĩ những thứ đó. Cái loại thống khổ cực độ, còn kinh khủng hơn gấp vạn lần cái chết này đã vùi lấp toàn bộ ý chí và tư tưởng của hắn. Hắn cũng mặc kệ Ngưu Đầu đã chết hay chưa, cũng không cần biết những người khác còn sống hay không, giờ phút này hắn chỉ còn lại một mơ ước có lẽ là xa vời, đó là được ngất đi mà thôi...
Không biết đã trôi qua bao lâu, sự thống khổ cũng dần dần qua đi, Bùi Kiêu cuối cùng cũng không thật sự được ngất đi... Thật ra linh hồn thể căn bản không thể nào hôn mê được, hiện tượng đó chỉ xảy ra với kẻ chất và lượng của chấp niệm quá thấp. Nhưng chỉ cần ý chí kiên định, chấp niệm cứng cỏi thì dù linh hồn thể có bị tan biến đi nữa cũng sẽ không hôn mê. Tuy rằng chấp niệm của Bùi Kiêu còn lại ít đến đáng thương, nhưng lại rất vững chắc, chúng có thể chứa đựng một lượng gấp đôi năng lượng tiêu chuẩn, chấp niệm như vậy thậm chí có thể sánh ngang với một ít Cao Đẳng Tránh Thoát Giả. Vậy nên, sau khi đã chịu đựng toàn bộ sự thống khổ này qua đi, cuối cùng hắn cũng vẫn có thể đứng thẳng lên được.
Vô cùng khốc liệt!
Những gì có trong tầm mắt của Bùi Kiêu chỉ có thể được diễn tả bằng những từ này!
Bề ngoài của chiến trường thật sự là quá mức khốc liệt! Toàn bộ mặt đất đều như bị cày nát, tựa như nơi này vừa bị bom đạn của chiến tranh hiện đại “chào mừng” qua một lượt. Mà cách đó mấy ngàn mét, còn có một cái hố khổng lồ với đường kính dọa người lớn đến vài trăm mét. Đó chính là dấu tích do luồng ánh sáng được hình thành khi Bùi Kiêu nạp một lượng lớn lực lượng lôi điện vào Anh Dũng Súng trong trạng thái Giải Phóng gây ra. Đó cũng là kỹ năng mà hắn dù có sử dụng toàn bộ lực lượng bản thân cũng chỉ có thể sử dụng được một lần duy nhất, không ngờ uy lực của nó lại khoa trương đến mức như vậy. Chỉ có điều, hắn vẫn không biết liệu như vậy có giết nổi con Ngưu Đầu đã bước một chân vào Ma Vương cấp kia hay không?
Còn những người khác thì sao? Cung Diệp Vũ, Dương Húc Quang, Nhậm Trăn, Lưu Vân... bọn họ, đã chết rồi sao?
Bùi Kiêu cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, hắn cũng không rõ mình đã giằng co với nỗi thống khổ kia bao lâu, nhưng cứ nhìn những nơi mà chùm tia sáng lôi điện đã đi qua, bụi bặm đã lắng xuống hết, không còn bay mù tứ tung nữa, tính ra có lẽ cũng không phải một khoảng thời gian ngắn. Hiện giờ hắn thật sự không thể suy nghĩ được gì, cũng không biết các đội viên còn lại rốt cuộc đã chết hay chưa, điều duy nhất hắn có thể làm... đó là từng bước từng bước, giống như một người bình thường đang tản bộ vậy, dùng hết sức mình cố gắng tiến về phía cái hố lớn đằng kia.
Không biết Bùi Kiêu đã dùng hết bao lâu để đi hết quãng đường mấy nghìn mét này, tuy nhiên lúc hắn đến được chỗ cái hố kia, hắn lại không thấy bất cứ một ai xuất hiện... Chẳng lẽ, toàn bộ bọn họ đều chết hết rồi sao?
Trong lòng Bùi Kiêu không khỏi dâng lên nỗi bi phẫn, đặc biệt là khi nghĩ đến Cung Diệp Vũ, nỗi bi phẫn này càng thêm mãnh liệt. Nhưng khi hắn còn chưa kịp có hành động gì khác, ở dưới đáy hố bỗng xuất hiện một luồng sáng vàng xuyên thấu qua nền đất cát, phóng thẳng lên trời. Lập tức, Bùi Kiêu liền cảm giác được một cỗ ý chí phẫn nộ khó có thể hình dung từ bên trong ánh sáng vàng đó phát tán ra, đồng thời, hắn cũng nhìn thấy ở giữa chùm sáng vàng bỗng xuất hiện một cây rìu lớn màu vàng...
Ánh vàng rực rỡ, chói lọi vô cùng!
Bình luận facebook